reikovacochu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đặt tên em là Lady nhé?"

Đó là câu đầu tiên tôi hiểu được từ con người. Cô chủ của tôi.

Ngày ấy, tôi là một chú mèo con bé bằng lòng bàn tay, thân gầy rộc xương, lông trắng đốm vàng.

Ngày ấy mùa đông lạnh, tôi được ấp trong lớp áo khoác của cô mà mang về.

Và là một con mèo đặc biệt, tôi gần như hiểu tất cả những gì cô chủ nói. Chỉ là, tôi không thể hiện ra. Đó là bản năng loài mèo. Khác với loài chó, chúng tôi nếu hiểu con người nói gì thì sẽ không làm mọi cách để họ biết.

Chỉ đơn giản là lắng nghe.

.

Năm đưa tôi về cô còn là học sinh. Cô nhiều khi đanh đá, nhiều khi nói nhiều. Cô hay kể về những người bạn ở lớp cho mẹ cô nghe.

Nhưng tuyệt nhiên, với bất kỳ ai, cô chưa bao giờ nhắc đến người ấy. Trừ với tôi. Con mèo chỉ biết lắng nghe mà không thể tiết lộ với ai. Giống như một chú Hello Kitty của cô vậy.

"Wind có đôi mắt trong suốt, giọng hơi khàn và dáng người rất cao. Khi không để đầu đinh, cậu ấy rất đẹp trai, theo cách vô hình."

Đó là những gì cô giới thiệu về người ấy, và cái tên, cô đặt tên cho người ấy là Wind, giống như những gì cô cảm nhận được từ con người cậu ta. Người con tải học cùng lớp và thường ngồi cạnh cô trên xe bus.

Đó là những năm trung học của cô. Trong cái thế giới tưởng như sôi động tấp nập của cô, chỉ duy người đó là tĩnh lặng như không chuyển động.

Đó là tình yêu đặc biệt của cô. Tình yêu đơn phương ấy giống như cách loài mèo hiểu con người, có tồn tại, nhưng chỉ đơn giản là cảm nhận và thấu hiểu. Không bộc lộ ra.

.

Tôi thường nghĩ đến ngày mình chết. "Chết" là một từ con người sử dụng, đó là khi mình không còn tồn tại nữa.

Với tôi, đó đơn giản là sẽ phải rời xa cô chủ của mình.

"Chín năm. Vậy là mày đã đi được một phần ba quãng đời của mình rồi đấy."

Cô chủ chỉ cười và vuốt lông tôi- giờ đây đã là một con mèo béo ú to tròn. Cô chỉ gọi tôi là "mày" khi có chuyện buồn. Cô buồn cho cuộc đời nhàm chán của con mèo là tôi?

Và như thế, tôi có một ước mơ nho nhỏ. Rằng sau khi chết đi, tôi sẽ được ở lại một góc vườn của căn nhà này. Chỉ một mỏm đất nhỏ thôi cũng đủ.

Vì tôi cảm giác rằng, nếu nằm đó, tôi sẽ mãi nghe được những lời tâm sự về người ấy của cô chủ. Những lời cô chẳng nói được với ai.

.

Cô chủ thi thoảng lại gấp máy bay, để nó đáp xuống đất rồi bị tôi cào tơi tả. Cô chưa từng nói lý do, và cũng không nhắc gì đến Wind có liên quan đến sở thích đó hay không.

Chiếc máy bay giấy cuối cùng của cô được thả lên bầu trời vào ngày người con trai ấy chuyển lớp.

.

Hơn bốn năm qua đi, nửa đời tôi, mọi thứ với cô chủ vẫn lặng trôi, có lúc sóng gió, nhưng với chuyện tình cảm, vẫn luôn là bình yên. Dường như cô chấp nhận cách sống với Wind của mình, ít nói, ít gặp, nhưng vẫn luôn hiểu, ở một góc độ nào đó. Giống như tôi hiểu cô, cô chủ của tôi.

" Hôm nay cậu ấy đã hỏi thăm em, Lady ạ. Cậu ấy vẫn còn nhớ em."

Tôi không mấy hiểu, chỉ biết rằng, từ giờ cô và người cô luôn dõi theo đã không thể gặp nhau hằng ngày nữa. Cô buồn, tôi nghĩ thế. Vì cô đang cố tỏ ra hứng khởi hơn hằng ngày.

Bốn năm. Khu vườn nhỏ nhà tôi vẫn còn đó. Cây cối xanh mát um tùm, bởi cô hai của tôi có khiếu trồng cây. Ước mơ của tôi nằm ở dưới những lùm cây ấy. Ước mơ suốt cuộc đời làm mèo, không thể đi xa, đi lâu như con người. Chỉ có thể là cái gì đó thêm thắt cho cuộc sống của họ.

Dẫu thế, tôi vẫn muốn sống trọn chín năm của mình bên cô chủ tôi. Và những tán cây trong vườn nhà.

.

Cô không còn hay kể về người cô gọi tên Wind nữa.

"Hôm nay chị gặp cậu ấy trên xe bus, tình cờ thôi. Bỗng nhiên muốn chạm vào tấm lưng đó quá, Lady ah."

Tôi đếm được không nhiều lần cô nói như thế, nhưng chắc chắn cô không lần nào quên kể tôi nghe. Những lúc ấy, cô thật sự hạnh phúc. Là sinh viên, cô không quan tâm đến những chàng trai khác. Cô chỉ lẳng lặng chờ đợi tình yêu của mình tình cờ quay lại trong những ngày mưa.

Còn tôi, đã nhiều năm qua đi, nhiều, nhưng vẫn có thể đếm được. Bởi sự rệu rã trong cơ thể làm tôi biết rằng thời gian của mình đang mau qua. Tôi lười nhác hơn trước, nhờ thế, có nhiều thời gian để cô tâm sự với hơn.

Loài mèo không thông minh lên theo năm tháng như con người nghĩ. Chỉ là thật lâu sau khi cùng chung sống, con người mới hiểu được chúng tôi rõ hơn thôi. Cô cũng thế, dường như hiểu ra được ước mơ của tôi. Về mỏm đất nhỏ.

.

Những ngày tháng cuối đời, tôi không nằm một chỗ nữa. Tôi thích đi dạo trong vườn, sưởi nắng và cảm nhận hương vị mà chỉ thính giác của mình thấy được.

Nhiều khi, tôi thấy ghen tị với con người. Họ có quá nhiều thời gian để sống so với chúng tôi. Nhưng họ lại sử dụng quỹ thời gian ấy uổng phí, lại chần chừ, lại chờ đợi ngại ngùng. Giống như cô chủ tôi, cô đã không đi tìm Wind của mình, không lại gần người ấy hơn, nói rằng ngày nào cô cũng nghĩ đến người ấy.

Cô đã không với tay theo tấm lưng cô thích, để vuột mất người cô yêu. Cô đã lạc người ấy trên những chuyến xe đến và đi mỗi ngày, giữa dòng người đông đúc ồn ào.

Phải chăng cô như tôi, chỉ được sống chín năm thôi, thì cô sẽ hiểu mình không nên chỉ chờ những cuộc gặp bâng quơ như thế.

.

Mảnh vườn nhà giờ đây xanh um tùm hơn trước, và vẫn nhỏ bé như thế. Cô sắp tốt nghiệp, nhưng hay ở nhà chăm sóc tôi.

Ngày hôm nay, tôi lại ra vườn sưởi nắng, cô ngồi bên cạnh, vuốt ve bộ lông trắng đốm vàng mượt mà.

"Em sẽ được sưởi nắng ở đây mãi mãi, Lady ah. Nên đừng buồn gì nhé."

Tôi vẫn nhớ mãi giọng nói run run của cô. Cô hiểu ước mong nhỏ bé của tôi.

Được nằm lại dưới một mỏm đất ở khu vườn nhỏ này.

Được che bởi những tán cây cô hai trồng.

Được sưởi nắng và ngủ thoải mái.

Ước mơ của một chú mèo nhỏ như tôi.

Là được nằm lại đây, lắng nghe tâm sự của cô chủ tôi, mãi mãi.

Và mong một ngày trong cuộc đời con người của cô, cô sẽ trở về mái nhà này, thăm lại mỏm đất của tôi.

Mỏm đất chôn giữ những bí mật về tình yêu của cô. Tình yêu được bảo vệ bởi Hello Kitty của riêng cô. Bởi Lady béo ú của mình cô thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#acc