Chap 5 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        CHAP 5: TRỐN

        Đợi Rein ngủ rồi, Shade vội chạy đi tìm mẹ, Shade không muốn để mọi người đưa Rein đến cô nhi viện chút nào. Rein là người bạn đầu tiên của cậu, cậu quý Rein nhiều lắm, tình bạn của họ vừa mới bắt đầu, Shade không muốn nó kết thúc nhanh như vậy. 

       Bỗng một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu. Đứng lấp ló ngoài cửa phòng làm việc của mẹ, Shade vẫn chưa đủ dũng dũng khí để bước vào. Cậu chỉ sợ mẹ không đồng ý, dù mẹ rất chiều cậu nhưng đây là việc lớn. Cậu cũng không dám chắc lắm. Thu hết can đảm, Shade đưa tay gõ cửa, vì Rein, ít ra cậu cũng phải thử một lần.

- Vào đi!

- Mẹ! _ Shade rụt rè mở cửa

- Shade hả con? Có chuyện gì tìm mẹ vậy? _ Trông thấy là cậu con trai yêu quý của mình, mẹ Shade mỉm cười, bước ra dắt cậu vào, âu yếm hỏi:

- Mẹ ơi, chuyện của Rein...

-Rein thì sao con ?

- Con nghe nói Rein sẽ bị đưa tới cô nhi viện... _ Shade cắn môi, cúi đầu, mỗi lần nhắc tới chuyện này, cậu đều không vui

- Ừ, bên bảo trợ xã hội nói sau khi bé Rein xuất viện sẽ đưa nó đến một cô nhi viện ở Đồng Nai cho đến khi người cha chứng minh được sẽ nuôi và chăm sóc Rein đàng hoàng, nhưng mà bên cảnh sát vẫn chưa tìm thấy ông ta, mẹ e là Rein sẽ sống ở đó luôn

- Nhưng mà... _ Shade không phục, cậu đưa mắt nhìn mẹ đầy ý nghĩa

- Con đừng lo, mẹ đã tìm hiểu kĩ nơi đó rồi, đó là một chỗ tốt, mẹ tin sống ở đó Rein sẽ cảm thấy tốt hơn trước đây nhiều _ Mẹ Shade xoa đầu con trai, bà biết nó rất quan tâm tới bé Rein, bà cũng vậy, nên dù trăm công nghìn việc, bà vẫn rất quan tâm đến việc tìm nơi gửi gắm Rein.

- Mẹ, con không muốn! Như vậy, con sẽ không được gặp em ấy nữa!

- Con trai à, chỗ đó tuy hơi xa, nhưng mẹ hứa thỉnh thoảng sẽ đưa con đến đó chơi với Rein. Được không ?

- Mẹ, sao chúng ta không đón Rein về nhà, nhà chúng ta rất rộng mà, nếu cần thiết, con nhường Rein phòng của con, con ngủ ở sofa cững được vậy! _ Shade hùng hổ, cậu sẵn lòng nhường mọi thứ cho Rein.

        Mẹ Shade cũng hơi bất ngờ trước suy nghĩ của con trai, nhưng mọi việc đâu có đơn giản như nó nghĩ. Nghe Shade nói vậy, mà cũng chợt nghĩ nếu có cơ hội, nhận nuôi Rein thì tốt biết mấy. Nhưng đâu phải cứ muốn là được...

- Con à, dù sao Rein vẫn còn cha, chúng ta đưa Rein về nhà như vậy là không hợp pháp, bên bảo trợ xã hội đưa Rein đến cô nhi viện nhưng nếu sau này thái độ của cha cô bé tốt, họ sẽ trả Rein về với gia đình. 

        Tuy khả năng không cao nhưng mọi trường hợp nhận nuôi Rein lúc này đều không hợp phép. Ôm con trai vào lòng, bà an ủi, bà không muốn thấy nó buồn, nhưng mọi việc đâu phải do bà quyết định. Shade yên lặng, nghe mẹ nói cậu cũng hiểu ra đôi chút , nhưng cậu không thể vui hơn được. Biết nói thế nào với Rein đây? Cậu đã lỡ hứa rồi !

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

       Thời gian cứ thế chậm chạp trôi qua, Rein không nhắc tới nữa nên Shade cũng không nói, thôi thì cứ để tới để tới đâu hay tới đó. Rein đã dần khỏe hơn, đã có thể chạy nhảy khắp nơi. Cô bé như chú chim sơn ca nhỏ, luôn làm mọi người vui cười, các bác sĩ, y tá ở đây đều yêu quý cô bé, họ đều hi vọng một tương lai tươi sáng hơn cho Rein.

        Sau giờ học Shade đều đến đây, từ một đứa trẻ mang vẻ ngoài xa cách, nhưng nhờ Rein, Shade đã học được cách quan tâm, chia sẻ với mọi người xung quanh, hai đứa thường chạy khắp nơi, giúp đỡ dỗ dành các bệnh nhi khi các cô y tá cần. Khu bệnh nhi như được khoát lên một màu áo mới từ khi có sự xuất hiện của Rein, không còn không khi u ám của bệnh tật hay sự khó chịu vì tiếng la khóc dường như không dứt của những đứa trẻ, tinh thần lạc quan cùng tính cách thân thiện của Rein như một phép màu lan tỏa khiến mọi người vui vẻ, dễ chịu hơn rất nhiều.

        Gần đến ngày xuất viện, Rein càng lo lắng, những ngày ở đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất của nó từ trước đến nay, nó không muốn rời đi, không muốn chia tay những người thương yêu nó, nhất là Shade. Rein chỉ mới 8 tuổi, nó không biết nhiều, nó chỉ nghĩ ra khỏi đây nó sẽ phải trở về cuộc sống trước kia, cuộc sống của một đứa trẻ không ai cần.

        Xế chiều hôm đó, vừa thấy bóng của mấy chú cảnh sát và nhân viên bảo trợ xã hội, Rein đã hoảng sợ, vội tìm chỗ trốn, với suy nghĩ đơn giản của một đứa trẻ con thì chỉ cần không ai tìm ra nó, nó sẽ không phải đi đâu nữa. 

        Rein nấp trong một góc nhỏ dưới chân cầu thang dẫn vào kho thuốc. Chỗ này tối, ít khi có người qua lại, nhiều ngày ở đây nó đã để ý rồi, nơi này có lẽ là nơi an toàn. Cứ ngồi yên ở đó với nỗi lo lắng sợ bị phát hiện, dần dần Rein ngủ thiếp đi.

       Đúng như Rein nghĩ, cả ngày trời chả ai tìm thấy nó ở đâu cả, mọi người đều nháo nhào lo lắng, cả mấy nhân viên bảo trợ, vài vị cảnh sát già đi cùng cũng hỗ trợ tìm kiếm. Mãi cho đến chiều tối, khi Shade lại vào thăm Rein như thường lệ, khi tan học, tâm trạng của cậu hôm nay cũng không vui, ngày phải chia tay với Rein sắp đến, mà cậu thì không muốn tí nào.

        Cầm chặt con gấu bông cậu định tặng Rein trên tay, Shade rảo bước về phòng bệnh của Rein, cơ mà "REIN ĐÂU RỒI?? MÌNH ĐÃ ĐẾN MUỘN SAO??" Nghĩ tới đó, Shade vội chạy đi tìm mẹ của mình, nói như sắp khóc:

- Mẹ, mẹ ơi Rein đâu rồi ? Người ta đưa em đi rồi phải không ạ? Sao mẹ không xin cho Rein chờ con ? Con còn chưa đưa quà cho Rein mà?

-Bình tĩnh đi con, đúng là hôm nay có người đến để bàn chuyện đưa Rein đi và nói chuyện với cô, nhưng từ sáng tới giờ không tìm thấy con bé đâu cả! 

        Mẹ Shade cũng lo lắng, chưa kể đến việc một bệnh nhi biến mất trong khoa của bà nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng trong danh tiếng của bệnh viện, quan trọng hơn đó là Rein, con bé đã đi đâu cơ chứ? Thời gian qua ngày ngày đều nói chuyện với con bé, chứng kiến cảnh mà nó đối mặt với những bất hạnh của mình, bà không khỏi khâm phục và càng thêm yêu mến con bé. Rein là một cô bé đặc biệt, nó không vì bản thân chịu khổ mà trở nên ghen tị với những đứa trẻ khác, cho dù không ai cho nó cái gì, nó cũng sẽ mang hết những thứ mình có ra để cho. Bà biết nó cũng buồn, cũng tuổi thân khi nhìn đứa trẻ khác được cha mẹ yêu thương, âu yếm qua đôimắt biết nói ấy, nhưng nó sẽ nhanh chóng gạt bỏ tất cả để mĩm cười với mọi người, giúp đỡ bất cứ ai cần đến nó. Cho dù đêm đến trốn trong chăn mà khóc thì nó cũng chẳng để ai phải bận tâm hay thương hại mình. Điều đó càng làm bà yêu nó hơn, bà nguyện làm tất cả để mang đến điều tốt nhất cho nó.

        Chiều nay, phía cảnh sát đã thông báo cho bà một tin quan trọng, cha của Rein mất rồi, cảnh sát đã phát hiện xác của ông ta, theo điều tra thì có lẻ bị chủ nợ đánh chết, vậy là đã có hi vọng trong việc nhận nuôi Rein của bà. Trong lúc này thì Rein biến mất, điều khiên sbaf lo sợ là ai đó đã mang con bé đi, và kẻ đó chắc chắn không phải có ý đồ tốt đẹp gì.

        Vừa nghe thấy Rein biến biến mất, Shade đã lo sốt vó, cậu nhanh chóng gia nhập vào lực lượng tìm kiếm.  Thật may mắn, có lẽ do một thứ tình cảm vô hình nào đó, chỉ sau một lúc Shade đã tìm được Rein.

- Rein, sao em lại ngủ ở đây ??

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

END CHAP 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro