【12:00】Người Đẹp Và Quái Vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Tên: Beauty and the Beast

* Tác giả: 白茉晴Candywang

* Link: https://baimoqingcandywang.lofter.com/post/318112a1_2b43b7386

* Chú ý: quái thú tự ti thất thường × belle ai thông minh tươi đẹp

Bản edit chưa có sự cho phép của tác giả, xin vui lòng không đem đi đâu


1. đêm tối

haibara ai rời ngôi làng vào một đêm mưa bão.

khi ấy bóng đêm dày đặc, mây đen che khuất vầng trăng sáng, nuốt trọn mất vô số vì sao bên chân trời, chỉ chừa lại chút tù mù của một quầng sáng yếu ớt trong rừng. tiếng gió thổi cành lá xào xạc từng đợt từng đợt, nghe kỹ như còn lẫn cả tiếng kêu của bầy sói.

trên lối nhỏ lầy lội rêu phủ, cô gái thúc ngựa chạy nhanh hơn, tay siết chặt dây cương, băng qua từng gốc từng gốc cây thấp bé. giọt mưa nặng hạt rơi ướt chiếc áo choàng sẫm màu cô mặc. cô nghiêng tai lắng nghe tiếng đám lính đuổi theo mơ hồ la hét. haibara ai không rảnh mà quan tâm, để mặc mái tóc màu trà rũ xuống hai bên má. cô ôm chặt bụng ngựa rồi quát khẽ, chú ngựa chạy vào sâu hơn trong khu rừng.

"đuổi theo! đừng để con nhỏ đó trốn thoát!"

"đây là lệnh của đại ca ginston, chúng ta phải đưa nó trở về lành lặn!"

âm thanh ồn ào của mấy kẻ kia đã quấy nhiễu những sinh vật sống về đêm trong rừng. đêm nay đã được định sẵn là một đêm không an yên.

con ngựa đã thấm mệt sau khi trải qua cuộc truy đuổi mãnh liệt đến dở sống dở chết, dần dần chậm lại bước chân. nó hồng hộc thở phì phò, còng tấm lưng mệt mỏi đỡ lấy cô gái nhỏ, chầm chậm bước đi. haibara ai không nghĩ ngợi gì lập tức nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve cái bờm trên lưng nó.

"mau về đi, đừng để những người đó gặp phải!"

ánh sáng của ngọn đuốc le lói giữa những tán cây sa mộc đằng xa đang từ từ tiến đến đây. haibara ai kéo chặt mũ choàng, liếc nhìn người bạn già trung thành và tận tâm lần cuối rồi xoay người, quyết tuyệt chạy về phía sâu trong bóng tối, không hề ngoảnh lại.

càng đi sâu vào trong, lá kim trên đỉnh đầu càng tụ lại rậm rạp. ở độ sâu này trong rừng đã chẳng thể nhìn rõ năm ngón tay nữa, rừng cây dường như chẳng lọt vào được chút ánh sáng nào. haibara ai như thể nắm bắt được hy vọng cuối cùng của cuộc sống, cô cố gắng chạy về phía con đường sâu hút như vực thẳm mà không thể thấy rõ phía trước.

mấy ngày trước, người cha nuôi cùng cô sống nương tựa, tiến sĩ agasa, mang phát minh mới của mình đến hội chợ ở thị trấn bên cạnh rồi không trở lại nữa. haibara ai ở lại thôn hỏi thăm một thời gian nhưng một chút tin tức cũng vẫn không có.

ngay khi cô quyết định tự mình đến thị trấn bên cạnh tìm kiếm cha nuôi, tên côn đồ ginston cùng đám lâu la tay chân của gã đột nhiên tìm tới cửa với danh nghĩa đòi nợ.

một đám du côn thô kệch mang gậy hùng hổ đột nhập vào nhà một cô bé mồ côi, nghĩ thôi cũng biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. haibara ai đạp đổ cửa khiến mấy tên côn đồ không kịp trở tay, cô nhanh nhẹn vào chuồng ngựa, dẫn ngựa chạy thoát ra.

vì thế mới có trò hề lùng bắt người nơi rừng núi hoang dã đêm nay.

không biết mình đến tột cùng đã chạy bao xa, haibara ai chạy cho đến lúc không nghe thấy tiếng người phía sau nữa, cẳng chân đều bị cành khô lê quệt đến trầy xước thì mới dừng bước chân, tựa vào thân cây thở dốc. cô chật vật lau mồ hôi trên trán, gắng nhịn cơn đau bủn rủn trên người, tiếp tục tập tễnh bước về phía trước.

thân hình thiếu nữ giữa rừng rậm lạnh lẽo trông càng thêm phần bé nhỏ, bóng dáng cô cùng tàn ảnh từng đám cành khô trên bờ cát hòa vào nhau. cũng không biết đám tay chân của ginston không tìm được người thì có từ bỏ việc đuổi theo hay không. haibara ai không dám ở lại lâu hơn, thân ảnh cô độc đi một mình trong đêm đen quỷ quyệt.

đột nhiên, một tiếng hú trầm thấp, không rõ ràng lắm truyền đến từ trong lùm cây đằng xa. haibara ai cảnh giác cầm con dao giấu trong ống tay áo, không khí lạnh lẽo giống như ngưng tụ lại thành khối, nặng nề đè ép người ta đến mức khó thở.

ngay lập tức, một đôi mắt xanh lục thò ra, khóa chặt lấy mùi hương của cô gái cách đó vài mét. nó liếm chiếc răng hàm sau và gầm gừ, giơ hai chi trước lên định lao về phía trước.

tuy nhiên, đợt săn thú này còn chưa bắt đầu đã phải chấm dứt. một bóng đen cường tráng đột nhiên tập kích, bất ngờ vụt ra đè lên sói hoang, xé rách da lông nó. con sói bị cắn đứt yết hầu đau đớn phát ra những tiếng kêu rên bén nhọn, dọa đến lũ quạ đen bay trên cao trong rừng rậm.

haibara ai trợn tròn hai mắt, ngây ngẩn nhìn cảnh tượng quá đỗi kỳ dị trước mắt này. không biết là bởi vì kinh sợ hay bởi nguyên nhân gì khác, cô quá mức im lặng.

ánh trăng nhẹ nhàng rải xuống như bột phấn vàng, chàng trai trẻ trung tuấn tú mà quyến rũ, sợi tóc bạch kim sắc thuận tay vuốt đến sau tai, trái ngược với làn da ngăm đen màu cổ đồng. bên khóe miệng anh dính một mảng lớn máu động vật ấm nóng, giọt máu đỏ thẫm lướt qua hàm dưới rồi chảy xuôi đến cổ, màu sắc tươi ngon tựa như những quả mọng.

haibara ai thấy vậy vô thức ngừng thở, cả cơ thể bị cặp mắt màu xám khuất sau mái tóc kia nhìn chằm chằm không thể động đậy. cảm giác ấy giống như khối băng nhọn găm vào người thật sâu.

anh ta là ai?

cô ấy là ai?


2. quái thú

amuro tooru chưa từng nghĩ mình sẽ phải làm nam chính anh hùng trong thế giới cổ tích.

lòng trung thành và kiên định của kỵ sĩ, nét thanh lịch và dí dỏm của bá tước, tình cảm cao thượng của mục sư, không có một phẩm chất tốt đẹp được người đời ca tụng, biểu dương nào thuộc về anh cả.

ngạo mạn, bá đạo, vô lý, đây là dáng vẻ mà anh, người thừa kế của vương quốc pratt, đã có từ khi sinh ra. chỉ cần danh hiệu hoàng tử là đủ khiến cho anh tỏa sáng lấp lánh.

thế nhưng, ở lễ thành niên hoàng gia năm 18 tuổi, amuro tooru cuối cùng đã phải nhấm nháp mùi vị quả đắng tội ác nơi đáy hũ mật ong. sự khinh mạn và tự phụ đã khiến anh đắc tội một mụ phù thủy, ả giáng xuống lời nguyền rủa biến anh thành một con quái thú xấu xí. ngay cả tùy tùng, gia thần bên cạnh cũng không thể may mắn thoát được, từng người một trong đám bọn họ hóa thành vật dụng trong lâu đài.

bởi vậy, so với kỵ sĩ, amuro cảm thấy có lẽ anh càng giống một con rồng độc ác.

cái loại mà thấy sắc đẹp nảy lòng tham, bắt đi công chúa yêu kiều ấy...

nhìn xem, giống như như bây giờ vậy.

cho dù giờ phút này trời tối đen như mực, năng lực nhìn đêm tuyệt vời của quái thú vẫn thấy rõ dáng vẻ thiếu nữ trước mắt. cô gái không giống những chú chim hoàng yến nhà quý tộc được nuông chiều từ bé, cô có mái tóc ngắn màu trà độc đáo, đôi mắt màu lam thanh tú lúng liếng. tuy cô ăn mặc như thôn nữ nhưng vẻ trí thức, thông minh vẫn không thể bị giấu đi.

một đóa hồng nhỏ lạc bước vào trong rừng rậm...

chà, còn có gai.

xoẹt một tiếng, haibara ai bất ngờ ra tay, dứt khoát giải quyết một con sói hoang khác vùi đầu nằm trong bụi cỏ chờ phục kích hai người. lưỡi dao sắc bén chém một vết to trên động mạch, cắt cổ con thú, bắn ra lượng lớn máu tươi. mảng lớn hoa bỉ ngạn màu máu nở rộ trên tay, thiếu nữ thấy vậy nhưng không để lộ ra bất cứ biểu cảm ghét bỏ hay chê bai nào. cô bình tĩnh lau sạch vết máu trên má, hờ hững giống như giết gà tây.

dù sao tại ngôi làng cô ở kia, có nhiều kẻ so với chó sói, hổ báo còn tàn ác hơn, trong đó ginston là kẻ khiến cô cảm thấy ghê tởm nhất.

amuro tooru nhướng mày ngạc nhiên. anh tiến lên một bước, bóng hình cao lớn phủ kín cô gái, không chút kẽ hở. bọn họ không thấy rõ cảm xúc của nhau, bên tai cô quanh quẩn lời ác ma nỉ non lừa gạt.

"đêm đã khuya rồi, không bằng tới lâu đài của ta làm khách tạm nghỉ một đêm đi, quý cô xinh đẹp!"

con rồng độc ác dụ dỗ công chúa như thế nào?

đương nhiên là thẳng tay cướp cô về sào huyệt rồi.


3. tên ngốc trong tình yêu - romeo

nếu cho amuro tooru một cơ hội lựa chọn nữa, có lẽ anh sẽ không lựa chọn ra ngoài săn thú trong một đêm trăng tàn gió lớn như vậy. tuy nhiên, chắc chắn là cho dù có quay trở lại tới bao nhiêu lần đi nữa, anh vẫn sẽ bất chấp tất cả hái xuống đóa hồng nhỏ kia mang về lâu đài.

cho dù bị gai nhọn trên người cô cào xước, cho dù anh lúc ngỏ lời mời với cô bé quàng khăn đỏ thì trông giống hệt như con sói lớn khi ấy nhìn trộm, cho dù... giờ anh xấu hổ đến mức muốn trốn chui trốn lủi, không muốn bước ra khỏi cửa thư phòng nửa bước.

"này~ furuya-chan, nhìn xem mày còn muốn dỗi đến khi nào?" hagiwara kenji cười hì hì hỏi, anh cong cong thân hình bằng sáp quan sát khuôn mặt chôn dưới cánh tay của amuro tooru. khi trở thành vật dụng chân nến, lúc nào anh cũng phải chú ý biên độ động tác của mình, nếu không cẩn thận sẽ thiêu cháy hết đồ đạc trong lâu đài.

furuya rei là cái tên amuro tooru dùng trong hoàng thất trước khi biến thành quái thú.

"có gan dụ dỗ thiếu nữ trở về lâu đài, hôm sau mới mưa một cái đã không còn mặt mũi gặp người ta, làm gì có con rồng độc ác nào thảm như mày?" matsuda jinpei không ngần ngại nói thẳng. nếu trên mặt chiếc đồng hồ để bàn bằng đồng có thể biểu lộ cảm xúc trên mặt anh thì giờ phút này nó sẽ có vẻ trợn trắng mắt ghét bỏ.

"được rồi, chúng mày để zero bình tĩnh một chút đi. có phải chúng mày không biết đâu, cậu ấy chịu ảnh hưởng của ma thuật nguyền rủa, chỉ cần vừa đến ngày mưa cảm thì xúc sẽ vô cùng ủ rũ, bắt đầu dùng các loại cảm xúc tiêu cực tra tấn chính mình?" morofushi hiromitsu đúng lúc lao vào ngăn trở cản hai người bạn kia chế nhạo nói móc. cậu quản gia ấm trà tri kỷ nương vào bàn lót nhảy lên bàn thấp, đổ trà nóng vào ly trà rồi đưa đến bên người bạn thời thơ ấu.

"tao cũng chẳng biết mình làm sao nữa, thế mà lại làm chuyện mà chỉ có quái thú thật sự mới làm." giọng nói bị bóp nghẹt và trầm xuống của amuro tooru khiến cả ba vật dụng thất thần nhìn nhau, xem ra trạng thái lần này của điện hạ còn nghiêm trọng hơn họ tưởng.

vẫn là chân nến kenji phản ứng đầu tiên, haha một cái làm dịu đi không khí: "thật ra mày chỉ đưa cô bé kia về lâu đài mà thôi, không phải sao? mặc dù chuyện xảy ra đêm qua khiến mọi người vô cùng hoảng hốt nhưng furuya-chan cũng đâu làm ai bị thương, vậy nên không cần quá tự trách đâu! hơn nữa dáng vẻ cô bé kia khi xuất hiện trông chật vật như vậy, nói không chừng trong lúc vô tình mày còn giúp cô bé đấy!"

ấm trà • tiểu thiên sứ • hiromitsu cũng vội vàng phụ họa: "cậu cứ coi như mình đưa bạn về làm khách, zero à, chúng ta sẽ hết lòng tiếp đãi vị khách đặc biệt này!"

"nhưng cuối cùng thì chẳng phải nó vẫn bắt người về bất chấp ý muốn của người ta sao? đây không phải là hành vi của một quý ông." đồng hồ jinpei lại dội một chậu nước lạnh khiến động tác ngẩng đầu của amuro lại sụp xuống héo rũ.

"không thì vẫn nên đi xin lỗi cô bé kia đi." hiromitsu đề nghị sau khi suy nghĩ, anh dùng cái miệng vòi dài đẩy nhẹ bả vai amuro.

quái thú nghe vậy thì bối rối nắm lấy túm lông vàng bên tai, tùy tiện lẩm bẩm: "nhưng tao chưa từng cúi đầu trước ai."

kenji che miệng cười nhạo: "còn ngại ngùng đồ, tao thấy mày đây là ngại ngùng không dám gặp cô bé kia đấy!"

amuro nheo mắt lườm nguýt cây chân nến đang cười sảng khoái bên kia: "ai nói tao không dám? đi thì đi!"

vị hoàng tử quái thứ mải mê đấu tranh nội tâm nên không để ý tới đằng sau, chân nến kenji đắc ý làm mặt quỷ với hai thằng bạn vật dụng khác.

kế hoạch thành công~

--------------------------------------------------------------

trong phòng khách mái vòm rộng rãi, haibara ai mặc một chiếc váy lụa dài, yên lặng ngồi ở trên sô pha lật giở một cuốn sách da dày bịch. củi đốt trong lò sưởi mang đến một luồng không khí ấm cuồn cuộn không dứt cho căn phòng. trên giá sách gỗ cao chứa nhiều cuốn sách cổ quý giá, điều này khiến cho haibara ai cảm nhận được rõ ràng rằng mình thật sự đã đến một thế giới rất khác.

điểm tâm tinh xảo, váy vóc hoa lệ, kiến trúc lâu đài xa hoa lộng lẫy...

những thứ này vẫn chưa đủ để khiến cô kinh ngạc cảm thán.

chỉ có sách mới là thứ xưa nay lòng cô luôn hướng đến .

"khụ... em đang xem gì đấy?"

không biết khi nào, amuro tooru đã bước vào phòng khách, đứng sau ghế nhìn cô hồi lâu. anh khép nép kéo chiếc khăn quàng trước ngực, cặp sừng lớn cong cong, góc cạnh ở hai bên đầu đong đưa theo tâm trạng. dáng vẻ ấy có thể nói là hoàn toàn khác với quái thú khát máu và quyến rũ đêm qua.

chẳng những không hung ác mà nhìn còn có chút đáng yêu.

"romeo và juliet, tứ đại bi kịch danh tác của shakespeare."

quái thú amuro nghe vậy thì hơi khinh bỉ: "hứ, ta ghét tác phẩm này lắm!"

haibara ai thấy thế thì chỉ hơi quay đầu, không nói gì cả, dường như đang đợi anh giải thích lý do.

"em không thấy romeo chỉ là một tên ngốc suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu đương sao? yêu con gái của gia đình kẻ thù truyền kiếp thôi đã đủ hoang đường rồi, lại còn ngu ngốc đến mức không xác nhận trước sự sống chết của juliet mà đã tự sát" amuro tooru câu lên khóe môi giễu cợt, nheo đôi mắt lại, có vẻ thật sự rất khinh thường tên nam chính si tình này.

haibara ai cẩn thận đóng quyển sách trên tay, nhẹ nhàng nói: "mặc dù cách họ yêu nhau thật sự ngu hết thuốc chữa, nhưng điều tôi ngưỡng mộ hơn cả là sự kiên trì không ngần ngại vượt qua gông cùm của thân phân. đó là lần duy nhất trong đời họ dũng cảm chống lại số phận của mình, cũng chỉ có tại thời điểm đó họ mới sống bằng tên riêng chứ không phải tên họ."

amuro tooru bất lực buông tay: "nhưng đây chỉ là chuyện xảy ra trong một gia đình quý thôi, nếu thân phận là người của hoàng tộc thì sẽ càng bị bắt ép hành động hơn, bi kịch là điều khó tránh khỏi."

lời nói vang dội dường như muốn nhắc nhở điều gì đó, amuro tooru hơi lo lắng xoa mũi, ưỡn ngực kiêu ngạo nói lớn: "dù sao ta cũng sẽ không bao giờ thích người có bối phận chênh lệch, con gái của kẻ thù lại càng không bao giờ!"

haibara ai vô cùng hứng thú: "thế thì tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng của hoàng tử chỉ có thể là công chúa cành vàng lá ngọc thôi sao?"

amuro nặng nhọc ho khan: "ta mới không nông cạn như thế! kể cả người kia không phải công chúa, nếu là cô gái thông minh dũng cảm cũng được, cô gái như vậy dù không có xuất thân cao quý thì vẫn đủ rực rỡ chói mắt. dù sao chỉ cần là người ta vừa lòng, ta không theo đuổi hạnh phúc bình thường nhưng muốn nó đến từ hai phía..."

đôi đồng tử xám tím nhìn chằm chằm cô gái giống như đóa hoa hồng không chớp mắt, amuro tooru cũng không hiểu tại sao anh lại buột miệng thốt ra câu nói giống như tỏ tình ấy.

"còn em... mẫu người lý tưởng của em là gì"

haibara ai suy nghĩ một lúc, khuôn mặt hơi lạnh lùng nở rộ lên một nụ cười dịu dàng: "tôi không quan tâm địa vị cao hay thấp, nhưng đó phải là một quý ông tôn trọng và thấu hiểu tôi, tuyệt đối không thể là một thằng ngốc côn đồ..."

giống như ginston vậy.

vẻ mặt của amuro khi nghe những lời ấy càng lúc càng bất an, thằng ngốc côn đồ là đang nói đến bản thân tối hôm qua bất chấp bắt cô về lâu đài sao?

anh lấy hết can đảm đặt tay lên vai cô gái muốn giải thích điều gì đó, lời nói kề đến bên bờ môi lại bị nuốt xuống. dưới ánh mắt bối rối của haibara ai, anh ngây người nhìn cánh môi giống như đóa hoa của cô, mềm mại và rực rỡ với màu đỏ mạnh mẽ. amuro dám chắc rằng, ánh mắt của mình giống như một thợ săn rình rập con mồi béo bở.

bản năng và lý trí đấu tranh với nhau trong đại não, kết quả dường như là bản năng đã đánh bại lý trí, giờ đây anh chính là tên quái thú, tham lam và hung hãn.

ở khoảng cách gần như vậy, anh dường như chỉ cần cúi đầu một ấy có thể hái được đóa hồng nhỏ xinh đẹp ấy...

chỉ cần—

"này!" cô gái lúng túng nhìn chằm chằm vào cặp sừng cong cong góc cạnh trên đầu amuro trên đầu rồi lùi lại, đầu cô bị cặp vũ khí sắc bén này ép đau.

"sừng của ngài chọc vào tôi rồi, quý ngài quái thú." haibara ai do dự một lúc rồi vẫn quyết định nói ra sự thật.

trong không khí dường như vang lên tiếng trái tim bị xé toạc của chàng trai.

từ ngày đó amuro tooru âm thầm thề, sớm muộn gì anh cũng sẽ mài nhẵn cặp sừng nhọn hoắt này!


4. thay đổi

đứng trước tấm gương dài, amuro tooru khó chịu vén vài sợi tóc rối quanh xương mày, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang đối diện với thảm cỏ lộn xộn ở vườn hoa sau lâu đài. cứ cẩn thận quan sát như vậy một hồi lâu, vẻ mặt anh bỗng suy sụp, cắn chặt môi, ảo não nắm cặp sừng sẫm màu sắc nhọn bên tai.

thứ khiến anh chướng mắt còn có cái cặp cong cong trông rất giống móc câu, vô cùng bắt mắt ở hai bên đỉnh đầu kia.

gớm chết mất, trông còn chẳng muốn nhìn thẳng.

vị hoàng tử khí phách và kiêu ngạo một lần nữa cảm nhận sâu sắc sự thất vọng mạnh mẽ do sự thay đổi ngoại hình mang lại. thật ra, trong mấy năm nay khi bị mụ phù thủy nguyền rủa và biến thành quái thú, amuro tooru đã tự nhốt mình và đồng bọn trong chiếc lồng giam lộng lẫy này, cô lập với thế giới. theo thời gian dần trôi, tác động của lời nguyền đối với cuộc sống anh dường như đã giảm dần theo thời gian.

dáng vẻ giống như quái thú thì sao cơ chứ, anh vẫn sẽ luôn là người thừa kế giấu mặt của vương quốc pratt. của cải, sức mạnh, quyền lực, không có thứ gì anh thực sự muốn mà lại không thể có được.

mà ai có lẽ chính là ngoại lệ ông trời đưa đến để hành hạ anh.

amuro tooru chưa từng khát vọng giải trừ lời nguyền trước đêm giáng sinh giống như bây giờ đây, anh rất muốn dùng hình dáng vốn có của mình vươn tay mời gọi haibara ai trên sàn nhảy. cô gái ấy tuyệt vời như vậy, có sự yểu điệu và dịu dàng của hoa hồng, nhưng có lòng dũng cảm và sự ngoan cường không thua gì nữ thần chiến tranh boudica. chỉ có kỵ sĩ cường tráng nhất, tuấn tú nhất mới đủ tư cách sánh ngang.

dù thế nào thì ít nhất họ cũng phải là những quý ông nho nhã như hagi và hiro.

(chân nến kenji, ấm trà hiromitsu: lịch sự quá nhỉ?)

dù thế nào cũng sẽ không đến lượt một một con quái vật sừng dài lông rậm mơ ước hay nhìn trộm.

amuro tooru gục đầu xuống, giận dỗi kéo chiếc khăn choàng trắng trên ngực. anh khẽ cắn môi, cởi chiếc áo khoác màu xanh của mình ra. khi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương một lần nữa, đôi mắt anh lại trở nên kiên định.

--------------------------------------------------------------

"gì? mày nghiêm túc sao à? có chắc là muốn nhờ tao giúp cái này không đấy?"

matsuda jinpei đứng trên chiếc ghế đẩu thấp cầm kéo, đôi mày kiếm mạ vàng trên mặt đồng hồ nhíu chặt lại. anh hiển nhiên không quá tán đồng cái ý tưởng tâm huyết dâng trào này của ông bạn tốt.

"đừng nói nhảm nữa, nhanh lên! cọ tới cọ lui" amuro tooru sốt ruột nói, mái tóc màu vàng rối bù lắc lắc. anh nhắm mắt lại, biểu lộ vẻ cam chịu như thể sắp chết.

matsuda không nói nên lời, không muốn để ý tới con quái thú nội tâm phong phú này, anh di chuyển cây kim đồng hồ dùng làm kéo, lại tốt bụng cảnh cáo thêm lần cuối: "nói trước rồi đấy nhé, tao chưa bao giờ làm công việc tinh tế như thế này đâu, nhìn xấu thì đừng có trách tao!"

"đã thế này rồi thì còn quan tâm đẹp xấu gì nữa? mày làm nhanh lên! dù sao cũng không xấu hơn bây giờ được" vị hoàng tử quái thú tùy hứng gấp gáp không chờ nổi nữa, anh lại thúc giục kỵ sĩ của mình bắt đầu, hoàn toàn không nhận thức được sự khó xử của người ta tí nào.

"được, tao bắt đầu đây" đồng hồ jinpei lách cách lách cách trèo lên bờ vai to rộng của amuro tooru, anh nắm một sợi tóc màu hoàng kim thật dài, giơ kéo lên và dứt khoát cắt xuống—

"từ từ! ta nghĩ lần đầu tiên cắt từ bên này là quá nhiều—" amuro tooru lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, và đột nhiên đứng dậy muốn dừng lại. thế nhưng, nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, cây kéo của matsuda đã dứt khoát cắt xuống tóc của anh.

"xoẹt xoẹt xoẹt!"

phần tóc mai che đi sừng nhọn dị thường đột nhiên bị cạo đi quá nửa, chừa ra chỗ nhô lên kỳ quái nối liền với da thịt. bởi vì đang dở làm thì cựa quậy, mảnh lông run rủi lộ ra kia mang cảm giác như bị chó gặm.

amuro tooru không dám tin nổi, anh bụm mặt, trừng lớn hai mắt, khuôn mặt ngăm đen tuấn tú bắt đầu đỏ rực nóng bừng, ngón chân run lên vì quá tức giận.

"matsuda, mày lại đây cho tao!"

"là do mày cứ nhốn nháo đấy, tên khốn đầu vàng ạ!"


5. hôn môi hoa hồng

"ôi chà, chỉ vì một mái tóc bị cắt hỏng xíu xiu này mà vị hoàng tử tôn quý của chúng ta đã rũ bỏ hết hình tượng để đuổi kỵ sĩ quanh lâu đài như vậy sao?"

"em cũng đừng trêu ta nữa, đó không phải do ta quá nóng vội sao?"

amuro tooru nhỏ giọng lẩm bẩm đầy bất mãn. anh gối lên đùi haibara ai, chơi đùa với chiếc nơ lớn màu vàng trên đai chiếc váy dài của cô. ánh mặt trời chiếu qua kẽ hở giữa những cành cây và rải rác lên hai người họ, tạo ra điểm điểm những chiếc bóng loang lổ ánh vàng rực rỡ. quái thú còn chưa kịp nheo lại hai mắt vì khó chịu thì bàn tay nhỏ bé, hơi lành lạnh của cô gái đã dịu dàng che trước trán anh, giúp anh che đi ánh sáng chói mắt và xua đi bao nhiêu cái nóng mùa hè.

"ai, hãy làm bạn nhảy của ta!" sự ngây thơ và thẳng thắn của chàng trai theo làn gió tan biến trong không gian khu rừng nhỏ. anh lo lắng mấp máy môi, ngón tay không chịu nằm yên liên tục vẽ ra các vòng tròn trên phần bắp chân lộ ra của haibara, hành vi trẻ con khiến cô gái không chút thương tiếc đáp lại:

"nhưng tự dưng tôi không muốn đồng ý với ngài, làm sao bây giờ?" mỹ nhân nhỏ cười tinh quái. trước khi amuro kịp phản ứng, cô đã trêu chọc nhéo mũi anh, tiện thể duỗi tay sờ góc cạnh nhòn nhọn trên đầu quái thú. phải biết rằng, ngày thường, amuro tooru dù thế nào cũng không cho cô nhìn chằm chằm đỉnh đầu mình nhiều chút.

!!!

vị quái thú bỗng hoảng hốt, giật bắn khỏi đầu gối thiếu nữ. anh rống lên, nhảy xa ra 10 mét, khuôn mặt ửng đỏ lên vì ngại ngùng cùng một chút giận dỗi mỏng manh.

"em làm cái gì vậy? có biết làm vậy nguy hiểm đến mức nào không, nếu như vừa rồi ta không kìm lại sức lực thì em đã—" amuro tooru khàn giọng khiển trách, những lời chưa nói ra được cứ thế nghẹn bứ trong cổ họng. anh đỏ bừng hai mắt, nhẫn nhịn quay lưng đi và cúi đầu xuống, nắm thật chặt bàn tay.

cô luôn như thế này, chẳng chịu giúp anh để ý những việc liên quan đến sự an toàn của bản thân gì cả.

đừng chạm vào ta dịu dàng như vậy...

bản thân anh chỉ là một con quái thú man rợ và dễ bị dục vọng lay chuyển...

anh có tư cách gì thương nhớ làn hương thoảng nơi cô?

âm thanh sột soạt của lòng bàn chân giẫm lên những chiếc lá khô héo vàng dần tiến đến sau lưng, lỗ tai amuro tooru giật giật nhưng vẫn cố chấp không muốn quay lại. phán đoán theo âm thanh, người bên kia hẳn đã dừng lại ở một vị trí không quá xa anh.

sau một hồi lâu bế tắc, khi amuro cuối cùng cũng không thể chịu nổi sự nặng nề này nữa, đè nén cảm xúc dỗi hờn trong lòng, vừa định quay đầu lại thì một thân ảnh mềm mại đã dán sát vào lưng anh, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ anh, đó là làn hương tươi mát của cánh hoa hồng nhuốm mùi mưa và sương trên núi.

thanh tao, không quá ngọt, ấy chính là hương vị khiến anh mê muội...

"nếu quý ngài quái thú có thể bắt được em mà nói, em sẽ làm bạn nhảy của ngài!"

những lời như nguyền rủa nhẹ nhàng thì thầm bên tai amuro. gương mặt anh nóng bừng lên, toàn thân run rẩy, đôi bàn tay to lớn lại vô thức mà bắt đầu hành động hòng bắt được cô, thế nhưng cô gái cũng linh hoạt xoay người tránh đi. cô mỉm cười nhướng mày, lùi lại một khoảng an toàn, đứng trên một gốc cây cách đó vài bước nhìn amuro.

khát vọng chiến thắng của chàng trai giống như một đám cháy rừng mà một trận mưa như trút nước cũng không dập tắt được, anh theo bản năng săn mồi chạy băng băng qua rừng cây đuổi theo mục tiêu. nụ cười lúng liếng và yêu kiều của haibara ai giống như nụ hôn của tinh linh, in hằn thật sâu trong trái tim cháy bỏng.

một thoáng phân tâm là bóng dáng cô đã mất dạng, amuro tooru hơi thở hổn hền nhìn xung quanh. một lát sau, một bóng dáng mảnh mai từ trên ngọn cây nhảy xuống, hạ cánh vững vàng lên lưng và đu chặt trên cơ thể rắn chắc của người đàn ông. trọng lượng của cô gái rất nhẹ, ngay cả khi cô nhảy lên lưng người kia từ một vị trí cao như vậy vẫn không ép sụp được amuro chút nào.

"sao em chạy nhanh vậy, ta không thể đuổi kịp em!"

không đáp lại tiếng rên rỉ oán giận của amuro tooru, haibara ai hơi buồn ngủ ngáp dài. cô dựa vào lưng chàng trai và nhẹ nhàng nói: "ta mệt rồi, chúng ta về lâu đài nghỉ ngơi đi"

dù còn hơi bực mình vì cô vẫn chưa đồng ý lời mời làm bạn nhảy của mình, amuro tooru vẫn phồng má, lặng lẽ nâng đầu gối của cô gái và cõng cô trên lưng. theo sau đó, một xúc cảm mềm mại đột nhiên dừng lại bên khóe môi anh, chẳng kịp đề phòng

"moa!"

!! amuro kinh ngạc trợn tròn hai mắt, đứng ngây ngốc tại chỗ.

cô vô cùng cẩn thận tránh đi cặp sừng bên sườn mặt chàng trai, quay ra chủ động hôn anh.

nụ hôn này làm tan chảy mọi giá băng, đồng thời đánh thức dục vọng càng bốc đồng trong bản năng của amuro tooru. anh cắn răng, cực lực áp chế con quái thú hung mãnh trong cơ thể mình, nó ngo ngoe rục rịch gằn giọng rít gào, tham lam muốn đòi thêm càng nhiều.

"này, ngài có phát hiện không? ngài ngày càng trở nên giống một con người thực sự, tỉnh táo, kiềm chế và không bị xao động bởi ma thuật nguyền rủa nữa."

những lời nói thẳng thắn của haibara ai rõ ràng đã thẩm thấu sâu vào trái tim amuro tooru, anh không dám tin giơ tay sờ góc cạnh cong cong trên đầu, những đường nét của quái thú mà anh vô cùng ghét này dường như đã bớt đi một chút.

"cho nên hãy cứ yên tâm, ngài tuyệt đối sẽ không làm thương tổn đến ta..."

"quý ngài quái thú của ta ạ!"


6. xung quanh

"chắc chắn là nơi này không?"

bên ngoài lùm cây, hai người đàn ông một cao gầy, một béo lùn cầm kiếm đứng trên giao lộ nơi đường mòn. trong đó, người đàn ông cao kia có ánh mắt như chim ưng luôn lập lòe sắc nhọn.

hắn chính là thủ lĩnh lưu manh mà mọi người trong làng đều sợ hãi— ginston.

"chính là chỗ này, không sai được đại ca, tối hôm qua các anh em lục soát gần như toàn bộ khu rừng vẫn không tìm được con nhỏ kia. bọn em đoán là chắc chắn nó đã chạy vào trang viên pratt nổi tiếng. từ sau khi người thừa kế của vương quốc sinh bệnh và dọn đi, nơi đó hiện tại là một lâu đài bỏ hoang" vodka thề chắc, lấy ra một vật thể sần sùi màu đen không rõ nguồn gốc đưa đến trước mặt ginston.

"gì đây?" người đàn ông nhăn mũi ghét bỏ.

"là bánh mì đó, đại ca à, anh vì chuyện của con nhỏ này mà cơm sáng chưa ăn được miếng nào. yên tâm đi, trông không đẹp lắm nhưng đây chính là điểm tâm do thơ làm bánh rất giỏi của thị trấn cách vách— rum làm ra!"

ginston khịt mũi chấp nhận lòng hiếu kính của đàn em, hắn sớm đã đói bụng đến mức chỉ lo gặm cắn mà không nghe thấy câu tiếp theo của vodka.

"nhưng cái bánh mì này là do đệ tử của rum cho em, là một chàng trai da rất đen, cậu ta hình như là người học việc trong tiệm. nhưng mà dù thế nào đi nữa, chỉ cần là ra lò từ cửa hàng này thì cũng không thể quá tệ được, anh thấy đúng không? đại— ca?"

vừa quay đầu lại một cái, đáp lại hắn chỉ có ginston đang không ngừng nôn ọe. miếng bánh mì nướng trông hơi đen được ném trên mặt đất, bên cạnh còn có một khối vuông ngay ngắn màu trắng tinh...

—chiếc răng cửa vừa cắn xuống của ginston.

"đại ca! anh không sao chứ? đại ca, tỉnh lại đi" khi vodka cuống quít định giúp đỡ, ginston đột nhiên tự mình đứng lên, hung ác nhìn miếng bánh mì đã "nhổ" mất một chiếc răng cửa của mình, tức giận lấy chân giẫm lên nó.

"bang!" không dẫm nát được.

"bang! bang! bang!" liên tục mấy tiếng giẫm xuống, chiếc bánh mì cứng như thiên thạch này vẫn nằm ngoan cường trên mặt đất, hình dạng hoàn chỉnh, chỉ vỡ ra mấy khe nứt. đang lúc ginston không chịu nổi càng mất bình tĩnh, hai mũi tên chuẩn xác bay qua không trung, một trái một phải, cắm chính xác vào mông của hắn và vodka. hai người họ thậm chí không chưa kịp hét lên thì đã choáng váng vì thuốc mê.

trong rừng cây, một người đàn ông tóc đen mắt xanh với trang phục kỵ sĩ chậm rãi cưỡi ngựa đi tới, hắn hờ hững liếc mắt nhìn ginston cùng vodka quỳ rạp trên mặt đất, rồi ánh mắt sâu xa nhìn về hướng trang viên lâu đài pratt cách đó không xa.


7. khởi đầu mới

"ta không đồng ý!!!"

amuro tooru trợn mắt, giận dữ hét lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mắt xanh đang ngồi ở bàn ăn với vẻ mặt ghét bỏ, kích động đến mức quên mất che giấu cặp sừng nhọn hoắt trên đầu.

akai shuichi kéo kéo khóe miệng khinh miệt ám phúng nói: "ngươi nghĩ là ta muốn đồng ý sao? cô em họ nhỏ khó khăn lắm mới tìm về được sao lại thích cái thằng nhóc sừng dài như ngươi chứ?"

mấy ngày trước, lâu đài vương quốc miyano nghênh đón một vị khách đặc biệt, một ông lão tóc trắng xoá, thân mình đầy đặn. ông tự xưng mình là một tiến sĩ, biết được tung tích của cô công chúa nhỏ đã mất tích mười bảy năm của vương quốc.

ông chính là cha nuôi của haibara ai, tiến sĩ agasa.

haibara ai ngáp dài, ngồi ở trên sô pha nhìn một người một thú(?) tranh đấu ngươi tới ta đi, cô xoa ấm trà hiromitsu trong lòng, hỏi: "điện hạ nhà các ngươi trước kia cũng thế này à? những lúc gặp phải anh họ lớn của tôi ấy?"

morofushi hiromitsu cười cười bất lực, dùng thân nhiệt ấm áp của mình để sưởi ấm lòng bàn tay lạnh lẽo của cô gái: "không còn cách nào, dù sao hai người họ cũng tồn tại như kẻ thù truyền kiếp, điều ấy nằm trong lời nguyền của mụ phù thủy cho zero và chúng tôi."

chân nến kenji không ngại lớn chuyện, lôi kéo đồng hồ jinpei đứng một bên xem náo nhiệt: "còn nhớ furuya-chan hôm trước từng nói gì không? ta sẽ không bao giờ thích người có bối phận chênh lệch, con gái của kẻ thù lại càng không bao giờ!"

matsuda không nói gì, chọc chọc cánh tay ngọn nến của hagiwara: "mày còn cười nữa chuyện nghe lén nếu bị điện hạ phát hiện thì xong đời."

dù cười đùa nhưng chân nến kenji vẫn hơi bối rối "nhưng mày nói xem, hình dáng này của furuya-chan thật sự có thể khiến người nhà của shiho-chan tiếp nhận không? mày biết rồi đấy, lời nguyền giáng xuống chúng ta là ma thuật vĩnh hằng, cả đời cũng không thể giảm đi ảnh hưởng của ma thuật phù thủy."

"không biết nữ" matsuda bình tĩnh đáp lại, chẳng cần biết có thể tiếp nhận hay không, chỉ cần bây giờ họ vô cùng quan tâm đến nhau như vậy là đủ rồi.

cánh hoa hồng tươi đẹp bị gió thổi bay, mềm mại lướt qua mép cửa sổ. lâu đài bắc âu vào mùa hè vẫn giữ được khí hậu mát mẻ, dễ chịu và bầu trời trong xanh quang đãng. trong hoa viên là khung cảnh sống động của những năm tháng yên bình, thế nhưng cuộc cãi vã trong lâu đài vẫn tiếp tục.

"akai, thằng khốn này, sao ngươi vẫn đáng ghét giống hồi nhỏ vậy! lão già cổ hủ ngoan cố này!"

"dù sao ta cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này cho đến khi ngươi bỏ đi cái cặp trên đầu kia, từ bỏ hy vọng đi!"

có vẻ như dù kết thúc của câu chuyện cổ tích rất ấm áp và đẹp đẽ, cuộc đời của các nhân vật trong sách vẫn còn một chặng đường rất dài phía trước phải đi.


- END -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro