4. Hy vọng của đứa bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nắn, nhào và xoay bột. Khi bề mặt đã mịn, dùng cán cán miếng bột ra to gấp ba lần ban đầu. Thật là hành động tẻ nhạt. Lặp đi lặp lại quá trình rắc bột, cán nó bằng một cái cán và trải nó ra nhiều lần. Furuya đang làm tất cả các bước này với một khuôn mặt cực kì nghiêm túc. Lớp bột trắng dính trên những ngón tay sẫm màu của anh tạo nên sự tương phản rõ rệt. Cẩn thận sờ bột. Cuối cùng, gấp miếng bột đã hoàn thành làm ba lớp, anh rải tinh bột lên thớt.

Khi anh cắt bột đều đều mà không mắc một lỗi nào, anh nói với người phía sau.

    "Shiho, bây giờ em có thể cắt một ít hành lá được không? Em bỏ củ cải vào đi."

    "Được rồi. Tôi có thể dùng với wasabi không?"

    "Ừ, nhưng đừng nhiều như lần trước."

    "Tôi sẽ không thêm vào liền đâu... Và đã nói đó là nhầm lẫn rồi mà."

    "Haha, anh chỉ nói để đề phòng thôi."

Ngay cả khi đang nói chuyện như vậy, tư thế của Furuya vẫn không hề bị dịch chuyển. Sau khi nhẹ nhàng phủi sạch bột bám trên sợi mì, anh bắt đầu chuẩn bị đun nước để luộc mì. Đang là mùa hè, trong cái nóng đỉnh điểm, nên không ai muốn sử dụng lửa cả, nhưng cũng chỉ được một thời gian thôi.

Hôm nay là ngày nghỉ của Furuya. Mặc dù không được ấn định rõ ràng nhưng vào những ngày như thế này, Furuya thường phụ trách bữa sáng, bữa trưa và bữa tối. Mặc dù anh thường nấu ăn, nhưng anh rất bận rộn và nợ Shiho rất nhiều bữa. Cơ hội không thường xuyên đến nên anh dồn sức nấu nướng vào những ngày như thế này.

Vậy nên, bữa trưa hôm nay là món mì soba mát lạnh mà anh đã chờ đợi mấy ngày nay. Anh cũng có thể sử dụng mì và nước dùng đóng gói, nhưng Furuya không thích các sản phẩm được làm sẵn. Phần nước dùng anh đã chuẩn bị xong từ tối qua. Bây giờ, tất cả những gì anh phải làm là luộc mì kiều mạch được nhào kỹ bằng tay và rửa lại trong nước lạnh.

Anh khéo léo vớt những sợi mì đã được luộc kỹ ra và rửa qua nước lạnh. Shiho, đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, ngây người quan sát Furuya.

    "Đúng là không có gì mà anh không thể nấu được."

    "Cảm giác thật lạ khi được khen ngợi vì một món ăn đơn giản như vậy."

    "Công thức thì đơn giản, nhưng thời buổi này ai lại làm mì như thế này nữa? Ôi trời, hãy nhìn vào sự đồng nhất của nó này."

    "Haha. Em đã hoàn thành phần còn lại chưa? Giờ chỉ cần để ráo nước và bày lên đĩa là xong rồi."

    "Tất nhiên. Anh nghĩ chưa à?"

Trên bàn, mọi thứ trừ mì đã được dọn sẵn trên hai khay gỗ. Nước dùng được pha loãng vừa phải, củ cải bào nhuyễn, sóng sánh gọn gàng, wasabi lấy vừa đủ. Đây không phải là lần đầu tiên ăn soba cùng nhau, và nhờ đã sống cùng nhau được vài tháng nên việc phân nhiệm vụ rất gọn gàng.

    "Cảm ơn vì bữa ăn."

Shiho đặt đũa vào lòng bàn tay. Đây là một hành động nhỏ mà cô thường làm trước khi ăn đồ ăn mà Furuya làm cho cô, chứ không hề là những lúc khác, nên lúc đầu anh tự hỏi liệu có ẩn ý gì không, nhưng hình như Shiho còn không nhận thức được điều đó.

Chỉ là một lời cảm ơn vô thức đồ ăn mà ai đó đã làm. Nghĩ rằng sự chân thành của mình đã được đáp lại, Furuya cảm thấy hài lòng.

    "Vị thế nào?"

    "Mở miệng ra nói cùng khổ cho cái miệng rồi. Anh đã làm gì mà không phải là một đầu bếp hả?"

Cách nói chuyện của Shiho rất độc đáo. Nếu anh hỏi nó có ngon không, cô sẽ không trả lời đúng trọng tâm là nó ngon. Chắc chắn ý cô là nó rất ngon, nhưng nghe cứ như một trò đùa vậy. Furuya, người đã quen với điều đó, đáp lại bằng một nụ cười.

    "Ý em là ngon? Cảm ơn em."

    "Thật đấy. Anh giỏi nấu ăn vậy, sao lại trở thành cảnh sát?"

Vào một thời điểm bất ngờ, Shiho đã đào vào cốt lõi và Furuya đột ngột ngừng đũa. Đó có thể là một câu hỏi mà bên hỏi không suy nghĩ, nhưng Furuya đã phải nghĩ ra cách trả lời nó.

    "Ừm... Là vì..."

Ngay từ lúc anh ngập ngừng trả lời, không khác gì thú nhận rằng việc trở thành cảnh sát có một ý nghĩa rất nặng nề và sâu sắc. Shiho cũng nhìn Furuya với vẻ mặt đầy ẩn ý, ​​có lẽ cảm nhận được bầu không khí khác thường.

    "... Vì?"

    "Là vì cô Elena."

Cuối cùng anh đã nói ra. Tất nhiên, Furuya không ngần ngại nhiều vì anh cũng sẽ nói với cô vào một ngày nào đó.

    "... Vì mẹ tôi sao?"

    "Ừ."

    "Ừm... Có phải mẹ của tôi đã khuyến khích anh? Hãy trở thành cảnh sát?"

    "Không, không phải vậy."

Furuya nhớ lại những ngày ngắn ngủi của mình với Elena. Sự xuất hiện dòng máu lai. Dễ bị phân biệt đối xử vì ai cũng có thể nhận ra họ, và dễ cảm nhận được tình thân với những người cùng cảnh ngộ. Cả Elena và Furuya đều nhìn thấy nỗi đau của mình trên người kia.

     _- "Chuyện lạ à nha! Bình thường em rất ngại tiếp xúc với người ngoài và chỉ nói những điều cần thiết với bệnh nhân... Sao hôm nay lại cởi mở với cậu bé đó vậy?"

     _- "Anh à... Cậu bé này rất đặc biệt! Nó là con lai giống em đấy."

Tất nhiên, Elena đã trưởng thành. Mặc dù cô ấy quan tâm đến Furuya với một trái tim đặc biệt, nhưng hẳn nhiên cô không chia thế giới của cậu bé thành 'chúng ta' và 'họ'.

     _- "Bề ngoài mỗi người có thể khác nhau... nhưng xẻ thịt lột da ra thì ai cũng như ai, bên trong đều là máu và thịt cả. Bằng chứng là... dù da đen, da trắng hay da vàng... tất cả mọi người... đều mang trong mình dòng máu đỏ thế này, đúng không?"

Cô ấy và cậu cùng là con lai. Và đồng thời, chúng ta và họ đều là con người. Tình yêu mà Furuya nhận được từ Elena không phải là độc nhất. Ngay cả khi ở trong tổ ấm của Elena, cậu vẫn không từ bỏ thế giới bên ngoài. Nó ấm cúng như được bọc trong nhiều lớp chăn bông. Đó là thế giới nơi mọi thứ được kết nối làm một, vì vậy việc từ bỏ hay bị bỏ rơi trong đó là điều không hợp lý. Một nơi chỉ có sự chấp nhận, công nhận và cho phép như chúng vốn có.

Nhưng không mất nhiều thời gian trước khi cậu ngay lập tức bị ném ra khỏi thiên đường ấm cúng của mình.

    "Cuộc chia tay quá đột ngột. Anh còn không kịp hỏi cô ấy sẽ đi đâu. Anh thực sự muốn gặp lại cô ấy."

     _- "Tạm biệt, Rei."

Mãi về sau, từ 'tạm biệt' vẫn là một chấn thương đối với Furuya.

Ít nhất đối với anh, 'tạm biệt' không phải là lời ám chỉ cho một cuộc chia tay ngắn ngủi.

    "Sau đó,... Ý anh là anh đã trở thành cảnh sát để tìm mẹ của tôi?"

    "Ừ, em có ngạc nhiên không?"

    "Tất nhiên... Chà, anh đã kể một vài lần rằng mẹ đối xử tốt với anh và nói những điều tốt đẹp với anh, nhưng nghĩ rằng anh trở thành cảnh sát vì mẹ thì đúng là không ngờ..."

Nói rồi Shiho mím môi ngậm chặt đầu đũa của mình. Cô im lặng một lúc, như đang suy nghĩ sâu sắc về điều gì đó.

Anh biết nghe đều này không có vẻ gì nhẹ nhàng. Bất cứ ai nghe nói rằng tương lai của người khác là vì mẹ của họ mà quyết định nên thì sẽ có một cảm giác đặc biệt. Anh quyết định giữ im lặng và cho Shiho thời gian suy nghĩ. Bây giờ, phải tập trung vào việc ăn uống đã. Anh gắp mì kiều mạch và nhúng chúng vào nước dùng.

    "Bây giờ tôi hiểu rồi."

    "Hả?"

    "Anh đã giao dữ liệu Apotoxin cho tôi. Dĩ nhiên, tôi rất biết ơn vì anh còn tin tưởng vào giấc mơ của bố tôi, nhưng mặt khác, tôi tự hỏi tại sao anh lại làm điều này."

    "..."

    "Đối với anh, sự hiện diện của bố mẹ tôi quan trọng hơn tôi nghĩ."

Và Shiho cười rạng rỡ. Đó là nụ cười trong sáng, thuần khiết mà cô luôn nở khi nghe về gia đình mình. Nhìn thấy nụ cười đó, trái tim của Furuya cũng rộng mở. Bởi vì ngay cả một mảnh ký ức rất nhỏ của anh vẫn còn, thì anh vẫn có thể truyền lại cho cô một cách nguyên vẹn nhất.

    "Tôi có thể hỏi anh một câu không?"

    "Ừ, nếu anh có thể trả lời."

    "Đi tìm ước mơ của bố tôi. Anh đã bao giờ đề xuất với Haibara Ai chưa?"

Furuya ngạc nhiên nhìn Shiho. Rất hiếm khi cô đưa ra câu chuyện về 'Haibara Ai' trước. Có thể nghĩ cái tên như dành cho người khác, cô tự nhận mình hoàn toàn tách biệt với Haibara Ai.

Hẳn là khá xấu hổ cho cô. Thực tế là cô, người không có trong ký ức của cô, là một người có tính cách khác lạ với cô hiện tại.

    "Không, anh chưa bao giờ làm thế."

    "Tôi có thể hỏi tại sao không?"

    "Ừm... Bởi vì hồi đó em đã rất hối hận."

Haibara Ai đã hối hận khi tạo ra ATPX4869. Cô kết luận rằng những bóng đen đã xâm chiếm phố Beika yên bình và tự coi mình là thủ phạm đứng sau mọi chuyện. Một tình huống mà cô bị tổ chức truy đuổi, rồi chết mà không tìm thấy xác và những người xung quanh dần trở thành mục tiêu của tổ chức.

Hơn hết, vào thời điểm đó, Haibara Ai đã có thứ mà cô muốn bảo vệ. Bác tiến sĩ và nhiều người khác đã cho Haibara Ai một cuộc sống bình thường. Khoảnh khắc cô lo lắng rằng họ có thể bị tổn hại không khác gì một sự tra tấn khủng khiếp đối với cô.

    "Hối hận?"

    "Em đã rất hối hận khi tạo ra loại thuốc đó."

    "Huh..."

Shiho cầm đôi đũa nhúng vào nước dùng. Và trước khi bỏ vào miệng, cô lẩm bẩm như không hiểu gì.

    "Nếu cơ thể nhỏ lại, trí tuệ của tôi có giảm không?"

Cô nuốt từng ngụm mì và nhai chúng với vẻ mặt đăm chiêu.

Bây giờ cô sẽ không hối hận khi tạo ra thuốc đó. Dù sao đó cũng là làm theo yêu cầu của tổ chức. Ngay cả khi cái chết xảy ra vì thuốc, cô chỉ cảm thấy có trách nhiệm với thuốc và không coi mình là thủ phạm. Sự khác biệt đó đã ngăn cách Miyano Shiho và Haibara Ai.

Miyano Shiho không phải mang quá nhiều tội lỗi. Nhưng đổi lại, cô lại quên mất những người quý giá mà cô vô cùng muốn bảo vệ.

Có điểm tốt thì tất nhiên cũng có điểm chưa tốt, nhưng vấn đề là rất khó để cân bằng cả hai.

    "Tôi đã tò mò lâu rồi, ai đã nghĩ ra cái tên Haibara Ai vậy?"

    "Anh nghe nói bác tiến sĩ và em đã cùng nhau nghĩ ra nó."

    "Nếu là bác tiến sĩ... Tiến sĩ Agasa?"

    "Ừ, nó được đặt theo tên của hai thám tử Cordelia Grey và V.I Wachowski."

    "Dù sao thì 'Yêu' trong cái tên cũng lạ thật. Nhưng cũng rất hoàn hảo khi là tên của một bé gái."

    "À, cái đó..."

Nghĩ lại thì, Shiho chưa thực sự nhìn thấy tên kanji của Haibara Ai. Sau một hồi do dự, Furuya thú nhận sự thật.

    "Không phải là tình yêu. Mà là nỗi buồn."

    "..."

    "Có vẻ như bác tiến sĩ đã đề xuất tình yêu, nhưng em chắc đã thích nỗi buồn hơn."

Khi Furuya nghi ngờ Miyano Shiho là đứa trẻ đó, lý do anh để mắt đến Haibara Ai cũng là vì tên của cô. Nếu tên là Ai, 愛 (Yêu) thường được sử dụng rất nhiều trong Hán tự, nhưng 哀 (2 từ đồng âm) hiếm khi được sử dụng.

Trừ khi đó là bút danh hoặc bí danh, hoặc cho một mục đích đặc biệt nào đó.

    "Ha... Thực sự, là của tôi."

Shiho cười chua chát. Trái tim của Furuya cảm thấy nặng trĩu như thể anh hiểu rõ ý của cô khi nói những lời như thế.

Dù chỉ là tên giả, cô cũng không muốn đặt tên cho nó tươi sáng.

Không, cô không nghĩ mình xứng đáng với cái tên mang tình yêu ngay từ đầu.

Đây là chắc chắn là ý tưởng của Miyano Shiho.

    "Nhắc đến tên, anh thích cái tên Shiho."

    "... Hở, sao tự nhiên?"

    "Hãy giữ hy vọng. Nó rất hợp với em."

志: intention, plan, resolve, aspire, motive, hopes, shilling.

保: protect, guarantee, keep, preserve, sustain, support.

Khi Elena rời khỏi Furuya, trong bụng cô ấy đã có một đứa trẻ. Khi đó, Furuya chỉ có thể gọi là đứa bé vì nó chưa có tên. Sự thật rằng đứa bé là con gái và sự thật rằng tên của cô bé là Miyano Shiho, mãi đến hơn 10 năm sau anh mới biết. Một cơ sở dữ liệu trong tổ chức hầu như không thể truy cập được bị anh thâm nhập sau khi anh vào được tổ chức và lấy mật danh. Anh vẫn nhớ cảm giác hồi hộp khi khám phá ra tên thật của Sherry.

Miyano Shiho. 宮野志保.

Cô chú đã cố làm gì với đứa trẻ này?

Anh đã hỏi bằng cả trái tim mình, nhưng người chết thì cũng chỉ im lặng. Furuya không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm ra 'hy vọng' của họ thông qua hành động của người chết. Một quyết định sinh tử đôi khi có ý nghĩa hơn một lời chôn vùi trong ký ức, và đôi khi bằng cả trăm lời nói. Anh đã cố gắng dệt các sợi ngang và sợi dọc không đồng đều và thêu chúng càng gần với lý tưởng càng tốt. Để Miyano Shiho có thể giữ gìn ý nghĩa đó.

    "Hả...? Tôi chưa bao giờ nghĩ theo cách đó. Tôi không có niềm tin như thế, và tôi không có ý thức công lý mạnh mẽ như anh đâu."

     "Không cần phải quá nhiều. Em chỉ cần làm theo nguyện vọng của Akemi, sống một cuộc sống bình thường và hạnh phúc, tìm ra ước mơ của bố mẹ và tiếp tục nghiên cứu của mình. Em đã làm điều đó chưa?"

    "..."

    "Như thế là đã đủ rồi, Shiho."

Shiho.

Furuya mỉm cười khi không khí được đẩy ra khỏi phổi làm rung dây thanh quản và tạo thành âm thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro