CHƯƠNG 14: NGÀN CÂN TREO SỢI TÓC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Em giết chị mình?"

Địch Tương lắc đầu lia lia, đôi mắt uất ức: "Em không muốn đâu. Em không thể đến gần baba được. Nhưng em lại rất muốn gặp anh. Em thật sự bế tắt lắm. Em khó nghĩ lắm."

Khải Trình vẫn tiếp tục lùi bước, cậu nương nhờ ánh sáng của gian cuối mà đi, càng lên phía trên lại càng mất dần phương hướng. Trời bên ngoài cũng đã về chiều, do căn nhà nằm khuất sâu trong khu rừng nên ánh nắng hoàng hôn yếu ớt lúc này không thể chiếu rọi tới được nữa.

"Anh đi đâu đó?" - Địch Tương phát hiện ra - "Anh muốn rời bỏ tôi?"

Đã đến nước này, Khải Trình quay lưng, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy thẳng ra khỏi nhà.

Địch Nhan từ phía sau rượt theo. Có một điều rất lạ, dù đây chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm nhưng tốc độ của cô lại cực kì nhanh chóng.

Địch Nhan quơ lấy một vật trên đường, đuổi theo Khải Trình đến khoảng giữa khu rừng thì dùng vật nặng trên tay nhắm gáy Khải Trình mà ném thẳng tới.

Bụp!

-----------------

"Cảnh sát nói nhà bếp không phải là hiện trường gây án thứ nhất. Máu trên người đại tiểu thư là thuộc về một người khác. Hung thủ đã dùng máu của kẻ đó đổ khắp hiện trường khiến chúng ta nghĩ rằng đại tiểu thư bị giết ở nhà bếp" - Trần Bì hơi mất tự chủ mà nắm hờ tay lại.

"Nói tiếp" - Tần Thế Luân ra lệnh.

Trần Bì hít một ngụm khí lạnh: "Là ở phòng nhị tiểu thư."

Tần Thế Luân cau mày, hắn dường như đã hiểu ra điều gì đó: "Máu trên người đại tiểu thư là của ai?"

"Thằng Bính!"

Tần Thế Luân nhắm chặt đôi mắt, cơ mặt căng cứng, vầng trán nổi lên từng sợi gân máu cuồn cuộn.

Trần Bì cũng cảm thấy thật đáng sợ: "Nhị gia, bây giờ phải làm sao?"

Tần Thế Luân toàn thân âm trầm: "Gọi Khải Trình trở về Cảnh phủ trước!"

Trần Bì nhận lệnh rời đi, nhưng một hồi lại hốt hoảng quay trở về báo cáo: "Nhị gia, nguy rồi. Không nhìn thấy anh Trình đâu hết! Có một người làm bắt gặp anh ấy bị nhị tiểu thư lôi đi!"

Sắc mặt tối tăm của Tần Thế Luân lúc này quả thật có thể mang đi in ra treo lên làm poster phim kinh dị cấp độ nặng!

"Nhị gia, anh đi đâu vậy?" - Trần Bì đuổi theo - "Anh không thể đắt tội với ông chủ được."

Mặc kệ can ngăn, Tần Thế Luân vẫn một mực tiến thẳng tới chổ Địch Bành đang ngồi.

Dùng thái độ dửng dưng đặt ra câu hỏi: "Ông chủ, nhị tiểu thư đã giết Nguyễn Bính. Ông biết chứ?"

"Cậu bị làm sao vậy? Giờ phút này đến nói chuyện đó với tôi?" - Địch Bành nổi nóng - "Lo mà điều tra cái chết của Nhan nhi. Còn tên nam nhân kia ta đã cho Tương nhi thì tuỳ nó ngoạn. Miễn sao không động vào người của cậu là được."

"Vậy ông chủ có biết máu trên người đại tiểu thư khi chết là từ đâu ra không?" - Tần Thế Luân mỉm cười tà mị.

Địch Bành không ngốc, câu hỏi này của Tần Thế Luân dường như có vấn đề. Ông ta chau mày nhìn hắn, rồi đột nhiên đẩy ghế đứng dậy.

"Cậu nói thế là có ý gì?" - giọng ông rất nhỏ.

"Cảnh sát đã có báo cáo khám nghiệm. Máu trên người đại tiểu thư là của thằng Bính." - Tần Thế Luân đại khái lại một lần - "Người giết cô ấy sau đó lôi xác xuống nhà bếp, dùng máu của thằng Bính đổ lên xây dựng hiện trường giả chính là nhị tiểu thư!"

Trái với tất cả những suy đoán của Trần Bì, sau khi Địch Bành biết chuyện, ông không hề hốt hoảng hay rủn rẩy, càng không phát điên vì đứa con gái ruột mắc bệnh tạo ra bi kịch gia đình.

Ông chễm chệ ngồi xuống ghế, nở một nụ cười nhẹ nhõm.

"Ông chủ" - Tần Thế Luân lúc này mới dẫn dắt vấn đề hắn cần - "Nhị tiểu thư dẫn người của tôi đi rồi. Ông chủ có thể..."

Địch Bành nhịp nhịp những ngón tay lên thành ghế: "Con bé này không an toàn nữa. Bệnh của nó quá nặng, nói không chừng sẽ có ngày điên lên giết cả tôi. Tôi đã cho nó căn nhà bỏ hoang ở trong cánh rừng cao su."

Đột nhiên ông thở dài rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: "Cậu đến đó đi, và đừng cho nó quay về nữa"

Tần Thế Luân nhấc chân lên chạy như bay.

--------

Đầu rất đau, chân tay không cử động được, Khải Trình nặng nề mở mắt.

Khung cảnh lớp học tối tăm với ngọn đèn dầu le lói, cậu bị trói ở chiếc ghế còn trống đó, phía sau là chiếc cột đứng nhằm cố định tư thế thẳng lưng.

Sau gáy tê rần, ảnh hưởng của cú đập ban nãy vẫn còn y nguyên. Khải Trình cử động cổ, xoay trái, rồi xoay phải.

Đột nhiên có một gương mặt từ trong bóng tối bay đến sát tầm mắt cậu: "Anh tỉnh rồi?"

Có chút giật mình, Khải Trình ráng thanh tỉnh: "Tại sao em lại làm vậy?"

"Thích một người cần có lý do ư?" - Địch Tương cúi đầu thỏ thẻ, ra dáng nữ nhân ngoan hiền.

Khải Trình bỗng chốc nghĩ về trường hợp của bản thân. Cũng đúng, tên kia thích mình cũng chẳng cần lý do. Tới giờ mình vẫn chưa hỏi hắn vì cái khỉ gì mà đi thích mình!

"Nhưng vì thích một người mà giết nhiều người. Em thấy như vậy đáng sao?" - Khải Trình hết sức bình tĩnh trò chuyện.

Địch Tương lắc đầu: "Baba dạy để đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn."

"Em hiểu thủ đoạn là gì?" - Địch Tương dù gì cũng mới 16 tuổi. Hiểu biết bao nhiêu, tàn ác bao nhiêu được chứ?

Cô gái vẫn khăng khăng gật đầu: "Kết thúc mạng sống của họ."

Thì ra đứa nhóc này chỉ biết duy nhất một cách để đạt được mục đích. Giết người.

Khải Trình nhìn xuống thân thể đang bị trói chặt: "Bây giờ em bắt anh trói ở đây để làm gì? Em giết người khác không phải là để chiếm được anh sao? Chiếm được rồi thì hành hạ à?"

"Em không chắc anh có ở yên hay không" - Địch Tương run rẩy như là không nỡ - "Em chỉ muốn giữ anh bên cạnh em thôi. Nếu anh hứa không chạy em sẽ thả anh ra."

"Ừ. Anh không chạy." - Khải Trình thoả thuận. Mong rằng tên Tần Thế Luân kia mau mau phát hiện mình bị mất tích mà đi tìm.

Địch Tương giơ tay cởi trói, dần dần nới lỏng cho Khải Trình, nhưng gút thắt ở chân vẫn giữ ở đó: "Anh có biết là em thích anh nhất trong tất cả bạn bè của mình không?"

Khải Trình cử động cổ tay: "Phải chăng là anh đẹp trai hơn những người khác?"

Địch Tương cúi đầu e thẹn cười: "Vì anh khó gặp"

"Khó gặp?" - lý do yêu thích mới?

"Ừm" - Địch Tương dùng ánh nhìn trân quý đối diện với Khải Trình, mu bàn tay lướt nhẹ lên gương mặt cậu - "Anh cũng rất khác những người trước. Bọn họ không có được khí chất như anh."

Khải Trình nhẹ nhàng xoay mặt né tránh, đổi chủ đề: "Không lẽ chúng ta cứ ở trong này hoài? Đói bụng thì phải làm sao?"

Địch Tương lắc lắc tay: "Không sao đâu, người hầu không thấy em ở nhà sẽ mang cơm sang đây."

"Bọn họ vào tận đây?" - Khải Trình tìm cơ hội.

"Bọn họ sẽ đặt đồ ăn ở bìa rừng" - Địch Tương loay hoay tìm vật gì đó - "Anh yên tâm đi không ai quấy rầy chúng ta đâu"

Khải Trình quan sát kĩ hơn hoàn cảnh ở đây, cậu chú ý ở cuối dãy bàn học là một cái xác trông rất mới, chỉ là nước da tới nhợt, nhìn như không còn một chút máu nào.

"Chính em giết những người này?" - Khải Trình hỏi.

Địch Tương trầm xuống: "Em nhờ Leo giúp."

"Leo?" - còn có đồng bọn?

"Mỗi lần em gọi, Leo sẽ kéo em vào trong để anh ấy xuất hiện" - Địch Tương kể lại - "Leo có thân thủ rất tốt. Ngày xưa anh ấy từng là tay chân của baba. Nhưng vì nhiệm vụ thất bại đã bị baba xử chết."

Kéo vào trong? Đã bị xử chết? Vậy không phải là người sống?

Khải Trình suy nghĩ một chút, chợt nhớ ra Viên trợ lý có nói Địch Tương bị mắc bệnh đa nhân cách. Rất có thể là những nhân cách khác giúp cô ta giết người.

"Lý do gì em giết bọn họ?" - đừng nói với anh là em buồn buồn nổi hứng lên lôi người ta ra đâm vài phát nhé!

"Cậu hỏi nhiều quá rồi đó"

Giọng nói của Địch Tương thay đổi, trở nên gai góc và trầm thấp hơn: "Nhị tiểu thư thích cậu, giữ lại mạng sống cho cậu thì hãy im lặng mà tận hưởng nó đi"

Khải Trình cúi đầu, ráng nhìn vào nét mặt của Địch Tương: "Anh là Leo?"

"Tôi là ai không quan trọng" - Địch Tương quát một câu, sau đó lẩm bẩm một mình - "Tôi đã nói với tiểu thư rồi, tên này không đáng để tiểu thư làm vậy."

Rồi một thái độ khác hiền hoà hơn xuất hiện: "Đừng làm hại anh ấy. Anh ấy sẽ ngoan."

Người kia dường như không lên tiếng nữa, chỉ còn lại Địch Tương với Khải Trình. Cô gái lấy chiếc khăn tay từ trong người ra  lau lau lên mặt Khải Trình, rồi lau từng ngón tay cậu, mân mê yêu chiều như một món đồ chơi hàng hiệu.

"Hay chúng ta nói một chút về em đi." - Khải Trình chẳng biết phải làm gì ngoài tự lực diễn kịch - "Rồi anh sẽ kể em nghe về anh."

Địch Tương cảm thấy phấn khích: "Được đó. Nhưng cuộc sống của em không mấy vui vẻ đâu"

"Không sao. Em cứ nói thử xem." - chứ bây giờ em mà không nói anh cũng không biết chúng ta nên làm gì trong cái khung cảnh đầy xác chết bao quanh như vầy!

"Từ khi còn nhỏ mẹ em đã nói baba là người em không thể đụng vào. Kể cả mẹ em cũng không dám lớn tiếng với ông ấy." - Địch Tương ôm hai đầu gối vào ngực, ngồi xộp xuống đất - "Nhiều lần mẹ em bị chính tình nhân của baba đánh, mẹ cũng không dám chống trả. Lâu ngày, em thấy những vị tình nhân của baba quả nhiên rất lợi hại, họ có thể làm cho baba vui, họ còn có thể đánh mẹ. Những việc này mẹ không hề làm được."

Thật khó trách. Tuổi thơ của cô bé toàn phải chứng kiến những thảm cảnh ai oán, làm sao không ảnh hưởng tư tưởng?

"Rồi sau đó?" - Khải Trình tiếp tục hỏi.

"Nhưng có điều baba rất thương em và chị hai. Chúng em muốn gì baba cũng chiều theo." - trong mắt Địch Tương là cả một bầu trời hạnh phúc, dường như cô bé rất tôn sùng baba của mình - "Có lần một bạn trong lớp không chơi với em, em đã chạy về khóc với baba, sang ngày hôm sau bạn ấy liền bị đuổi học."

Còn có chuyện như vậy nữa. Khải Trình hơi khinh bỉ một chút. Nhà giàu có quyền có thế thì làm gì cũng được!

"Rồi một ngày baba dẫn theo một người bán nam bán nữ về nhà. Người đó đồng bóng, ỏng ẹo còn xéo sắc nữa. Tuy nhiên baba cũng rất chiều chuộng anh ta, cho anh ta ngủ ở giường lớn, còn cho anh ta chơi búp bê của em." - Địch Tương có chút bất bình - "Lần đó mẹ và baba cãi nhau một trận rất dữ dội. Mẹ nói baba làm mất mặt gia đình. Còn baba thì một mực bênh vực cho người bán nam bán nữ đó. Anh có cảm thấy người đó rất oai không?"

Cho nên các nhân cách tồn tại trong tâm trí Địch Tương đã vô tình xuất hiện một người giống như tên bán nam bán nữ mà cô ấy cảm thấy rất oách!

Đột nhiên Khải Trình cảm thấy trong người hơi nóng, cậu dùng tay tách tách cổ áo rộng ra.

Địch Tương nhìn Khải Trình cười hí hí: "Anh sắp đến thiên đường rồi đấy"

Khải Trình không hiểu: "Ý em là sao?"

"Lúc anh bất tỉnh em đã cho anh hít chút bụi tiên" - Địch Tương lấy từ trong túi áo ra gói bột màu trắng lắc lắc - "Nó sẽ giúp chúng ta bay đến thiên đường"

Khải Trình cau mày. Kinh nghiệm làm trai bao một năm đã dạy cậu biết dạng bột đó là thuốc kích thích, không hẳn là kích dục, chỉ là kích thích cho tinh thần hưng phấn, dẫn đến đại não mất tự chủ mà hành động.

"Ai dạy em dùng thứ thuốc này?" - Khải Trình không tin Địch Tương hiểu quá rõ về loại dược đang sử dụng.

Địch Tương ghé đến lỗ tai Khải Trình nói nhỏ: "Leo"

"Anh ta đã làm gì em?"

Địch Tương một lần nữa không dám to tiếng: "Leo không cho em nói với ai. Vì lần trước lúc em nói ra, Leo đã bị giết chết."

Đầu óc bắt đầu hơi choáng, từng tế bào dường như đều bị đốt nóng. Khải Trình dùng hết ý chí còn lại gắng sức ngồi yên tại chổ. Lúc này cậu thật sự biết ơn Địch Tương đã không cởi trói chân cậu.

Bỗng nhiên Địch Tương đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo.

Khải Trình kinh ngạc: "Em làm cái gì vậy?"

"Em giúp chúng ta lên thiên đường" - cô gái cười tươi, nhỏ giọng - "Giống như đã từng giúp cho Leo. Yên tâm đi một chút nữa thôi anh sẽ cảm thấy rất thoải mái"

Cái gì vậy chứ! Dù cho có uống thuốc kích thích đi nữa cũng đâu đến nổi phải như vầy? Đúng là con nít rất dễ bị dạy hư! Tên Leo kia là ai không biết. Đạo đức chắc chắn rất kém.

Nhưng nếu bây giờ mà phản kháng thể nào tinh thần Địch Tương cũng bị kích động, không khéo lôi thêm mấy nhân cách khác ra nữa thì phiền.

Khải Trình suy đi tính lại rốt cuộc đành phải nói: "Em cởi trói chân cho anh thì anh mới mở rộng tư thế cho em thuận tiện thao tác được"

Phi! Khải Trình thầm nhổ nước bọt vào chính mình!

"Cũng đúng" - Địch Tương vui mừng vì sự nhiệt tình của nam nhân.

Cô cúi xuống cởi bỏ dây trói. Nhưng vừa tới nửa chừng thì đột nhiên nghe tiếng gọi từ bên ngoài.

"Anh Trình. Anh ở đâu?"

Là giọng của Trần Bì!

Khải Trình thở phào. Rốt cuộc cũng tới! Sao không tới trễ hơn một chút nữa đi! Tới sớm quá!

Địch Tương trợn trắng mắt, siết chặc dây trói lại, lực đạo lần này rất mạnh. Cô đứng dậy, giơ tay đấm một phát vào mặt Khải Trình!

"Phụt!" - mẹ kiếp! Mạnh thật! Khải Trình phun ra một chút máu.

"Dám kêu người đến đối phó tiểu thư?" - giọng nói gai góc của Leo truyền đến, hắn quấn thêm dây trói kiềm hãm hai cánh tay của cậu lại - "Để tao cho tụi bây cùng chết"

Leo lấy trong ngăn kéo hộc bàn giáo viên ra một cây dao mổ nhỏ và một khẩu súng lục giấu vào người. Hắn đến chổ Khải Trình, dùng dao mổ rạch hai nhát chữ thập lên cánh tay cậu. Lực nhấn dao cực kì mạnh, cảm giác như ngấn vào xương.

"Aaaaaa" - Khải Trình la lên một tiếng.

Tần Thế Luân lập tức ý thức được cậu: "Ở căn nhà kia. Nhanh lên."

Leo tiếp tục dùng dao mổ rạch liên tục hai dấu chữ thập nữa ở đùi và bắp tay Khải Trình. Đến nhát thứ ba, vì chịu tác dụng của thuốc làm thần trí mê man, lại quá đớn cho nên cậu đã ngất đi.

Tần Thế Luân đá văng cửa, bên trong lúc này cực kì tối, chỉ thấy ánh sáng lập loè từ gian cuối cùng vọng lên. Hắn cùng Trần Bì men theo ánh sáng mà tiến vào.

Rốt cuộc nhìn thấy cảnh tượng Địch Tương ngồi xổm trên chiếc bàn học, tay cầm con dao phẩu thuật đang rỉ máu, vẻ mắt tà ác, ánh mắt tựa như cương thi. Bên cạnh là Khải Trình đang bị trói chặt ngất xỉu, mình mẩy đầy vết thương.

"Nhị gia, cách hành hung này rất giống...."

Trần Bì chưa kịp nói hết, Tần Thế Luân đã lên tiếng: "Leo. Đừng làm bậy"

[Hết chương 14]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro