[Chap 3] Count on you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày, Jessica đều ngồi nơi chiếc ghế dài trên ban công, cùng với ly đá chanh mát lạnh, đôi mắt dán chặt vào mấy quyển sách ưa thích của mình.

Và mỗi ngày, không một lần lỗi hẹn, Tiffany sẽ lại đỗ xe cạnh căn hộ Jessica, chỉ để ngắm nhìn thiên thần kia, thiên thần đã từng thuộc về cô.

Đã 2 tháng kể từ khi lời chia tay được nói ra.

Bức ảnh cả hai từ hôm kỷ niệm 2 năm vẫn còn đó, nơi chiếc kính chắn gió, ngoại trừ việc nó đã phải chịu cảnh hết bị lấy ra rồi lại cất vào rất nhiều lần, đến nỗi phần mép đã mòn và rách chút đỉnh.

Có vài vệt nước mắt đã khô lấm tấm trên bức ảnh, là nước mắt của Tiffany.

Đúng vậy, Tiffany vẫn còn nhớ Jessica da diết, và mỗi đêm, cô không thể nào chợp mắt. Cái cảm giác trống trải nơi con tim quá lớn, quá khó để có thể phớt lờ.

Thật kì lạ, khi một ai đó hoàn toàn chẳng là gì với bạn nhưng khi cả hai gặp nhau, con người ấy lại trở thành cả thế giới của bạn.

Và cứ mỗi khi cô khóc đến mức thiếp đi, cô sẽ lại giật mình tỉnh giấc bởi những cơn ác mộng. La hét, bật khóc, nguyền rủa, ném mọi thứ chung quanh, đập vỡ gương, tự làm đau bản thân, tất cả như trở thành một thói quen đều đặn mỗi đêm của cô.

Những vết thâm quần trên mắt ngày càng rõ rệt hơn. Ngày nào cũng vậy, cô trông rất mệt mỏi, đến mức khiến cho người bạn đồng nghiệp phải lo lắng.

"Fany... Cậu ổn không vậy? Có cần mình đưa cậu đến bác sĩ không?" cô bạn đồng nghiệp Taeyeon hỏi.

"Không cần đâu... mình ổn. Chỉ là hơi mệt một chút." xoa xoa hai thái dương, Tiffany trả lời.

Taeyeon biết ánh mắt này. Cô đã trông thấy chúng suốt 2 tháng nay.

"Cậu lại nghĩ về cô nàng kia nữa, phải không?" Taeyeon đoán.

Tránh ánh nhìn của Taeyeon, Tiffany gục đầu, những giọt nước mắt đong đầy nơi khóe mi.

"Mình chỉ... Mình nhớ cô ấy. Rất nhiều" cô nói, chẳng buồn lau đi những giọt lệ đang lăn dài.

"Này, lau nước mắt đi, làm ướt áo sơ mi cậu bây giờ" đưa cho Tiffany hộp khăn giấy, Taeyeon nói.

Tiffany chỉ quay đi.

Thở dài, Taeyeon rút ra một tờ giấy rồi nhẹ nhàng lau chúng cho Tiffany.

"Mình hiểu cảm giác của cậu Fany. Mình đi guốc trong bụng cậu rồi. Chỉ trừ việc mình đã phải chịu đựng nhiều hơn thế và trong một khoảng thời gian dài hơn thế này nhiều" Taeyeon khẽ cười.

Ngồi cạnh Tiffany, cô tiếp tục "Sunny và mình... Ban đầu mối quan hệ của bọn mình cũng không được bình yên cho lắm. Đúng là cả hai đã quen nhau từ thời trung học, nhưng đó là trước khi bọn mình bước chân ra đời thực. Cậu biết đấy, đã rất nhiều lần, cô ấy ôm chặt lấy mình, và bật khóc nức nở, cố tống đi hết cảm những tổn thương do bị phân biệt đối xử khi mà bạn bè và đồng nghiệp biết được mối quan hệ giữa cả hai. Mình cũng đã bị như vậy. Nhưng rồi bọn mình vẫn tiếp tục sống. Bởi vì cả hai đều biết, khi một ngày kết thúc, bọn mình vẫn còn có nhau, để mà tin tưởng và yêu thương."

Nghe thấy những điều ấy, Tiffany bật khóc nhiều hơn, nhớ lại khoảng thời gian khó khăn mà cô và Jessica đã phải chịu đựng.

"Để yêu một ai đó, không chỉ có hạnh phúc mà còn có tổn thương, và mỗi mối quan hệ đều phải đối mặt với những khó khăn, nhưng với những người như chúng ta, những trở ngại ấy còn khó hơn rất nhiều" Taeyeon nói. "Cậu là một cô gái kiên cường, Tiffany ạ. Và lí do vì sao Jessica không bao giờ rời xa cậu mặc cho những đau đớn cô ấy phải chịu từ bên ngoài, là vì cô gái đó tin tưởng cậu. Jessica biết cố ấy có cậu để đi tiếp con đường, và rằng cậu sẽ bảo vệ cô ấy khỏi những điều đó. Những gì các cậu có là niềm tin, và đó là điều quan trọng trong một mối quan hệ. Cậu cho cô ấy hy vọng, cho cô ấy ụ cười, trao cho cô ấy tình yêu của cậu, và cả cảm giác bình yên, tất cả những điều ấy, đã đánh bại những tổn thương mà cô gái kia phải chịu đựng từ bên ngoài. Và tin mình đi, những đau đớn đó chẳng là gì so với những tổn thương mà Jessica phải chịu đựng khi phải rời xa cậu" Taeyeon nói.

"Nhưng..."

"Được rồi, nghe mình đi cái kẻ khoái lo nghĩ lung tung kia. Lo đi tìm và kéo người yêu về trước khi quá muộn, cậu nghe mình nói chứ? Đi liền bây giờ đi. Phần việc của cậu để mình lo cho. Mình chờ tin tốt lành từ cậu đấy, được chứ?" Taeyeon ra lệnh, đuổi Tiffany ra khỏi phòng thu âm.

Rời mắt khỏi bức ảnh, Tiffany ngước nhìn ban công phía xa, chợt nhận ra... Jessica đã chẳng còn ở đó.

Cảm giác cô độc bỗng ùa về.

Buông tiếng thở dài, từng giọt nước mắt lại chực trào, gục đầu lên chiếc vô lăng, cô khóc để quên hết đi cơn đau này, tay bấu chặt chiếc ghế đến mức làm rách cả vải.

Mải khóc, cô chẳng hề nhận ra cánh cửa xe bên kia vừa mở ra và đóng lại.

"Đừng khóc Fany..."

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc, nhưng rất đỗi dịu dàng, và bình yên. Ngước nhìn lên, đôi mắt đỏ hoe của Tiffany trông thấy cô gái ấy, người ít phút trước vẫn còn đứng nơi ban công kia, giờ lại đang ngồi cạnh cô.

Bởi vì cả hai đều biết, khi một ngày kết thúc, bọn mình vẫn còn có nhau, để mà tin tưởng và yêu thương.

Phải, cô vẫn nhớ cảm giác đó, cái cảm giác khi cô có Jessica luôn cạnh bên mình sau một ngày dài, cô ấy sẽ dỗ dành cô, nói với cô rằng mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi. Cô thật sự nhớ cảm giác ấy.

"Jessica..."

"Ngày nào em cũng thấy Tiffany đứng đây chờ đợi, và ngày nào cũng vậy, Tiffany chỉ đến rồi lại đi" Jessica nói. Khẽ dùng ngón cái lau đi những giọt nước mắt ấm nóng nơi gương mặt Tiffany.

"Và ngày qua ngày, em đều chờ Tiffany xuất hiện và đưa em về. Nhưng em biết tính cách của Tiffany. Một khi đã làm điều gì, cô nàng ngang bướng như Fany sẽ không bao giờ rút lại, mặc cho bản thân muốn điều đó đến thế nào."

"Tôi... tôi..." Tiffany lắp bắp, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp. Cũng đã một khoảng thời gian cô không trò chuyện cùng Jessica, giờ đây, với khoảng cách gần thế này, dường như mọi từ ngữ cô từng biết bỗng dưng biến mất.

"Có lẽ em nên rời khỏi... Xin lỗi vì đã phiền đến Fany..." Jessica nói, quay đi, chuẩn bị rời khỏi.

Những đau đớn đó chẳng là gì so với những tổn thương mà Jessica phải chịu đựng khi phải rời xa cậu.

Những lời của Taeyeon vang vọng đâu đó trong đầu cô.

"Jessi!" Tiffany nói, nắm lấy tay cô gái kia ngăn không cho cô ấy rời khỏi

Jessica quay lại, đôi mắt kia hiển nhiên đã ngấn lệ.

"Tôi... tôi nhớ em." Tiffany thì thầm.

Khẽ chớp mắt, để những giọt nước mắt tuôn rơi, Jessica mỉm cười, nụ cười thật sự đầu tiên trong suốt 2 tháng qua.

"Em cũng nhớ Fany. Và em chẳng quan tâm nếu đám đồng nghiệp đó có tiếp tục chế giễu hay khinh miệt mình, mặc kệ bọn họ. Em chẳng quan tâm nếu bản thân có mất việc đi chăng nữa. Em có thể tìm một công việc khác. Em chẳng bận tâm nếu bạn bè có căm ghét em vì chính con người của em. Họ không đáng để em phải chú ý đến. Nhưng em sẽ không thể chịu nổi nếu tớ mất đi người, Tiffany Hwang Miyoung, bởi vì không thể có ai khác ngoài Fany. Đừng rời bỏ em một lần nào nữa chỉ vì những lí do nhảm nhí này. Fany, em yêu Fany"

"Tôi cũng yêu em Jess— khoan đã. Làm sao em biết lí do chia tay với—"

"Cứ xem như là đã có một chú chim non bé nhỏ, tính tình ngờ nghệch đã bay đến chỗ em và kể em nghe hết mọi chuyện" Jessica bật cười khúc khích.

"Cái gì? Ca—ÔI TRỜI ƠI, KIM TAE YEON. MÌNH S—"

Jessica tiến lại gần, áp môi mình vào đôi môi kẻ đối diện, khiến cho Tiffany bỏ dở giữa chừng lời hăm dọa.

Cách đó không xa, có hai con người ngồi trong một chiếc xe đỗ gần đấy, đang quan sát hai cô gái của chúng ta, bật cười khúc khích, tay vỗ đôm đốp vào nhau hệt như mấy chú hải cẩu vô tri.

"Tớ đã nói với cậu là sẽ hiệu quả mà! Thấy chưa, tớ đã đúng!" Taeyeon bật cười, vẫy vẫy tay trong không trung.

"Không dám. Tớ cá cách của tớ sẽ hiệu nghiệm hơn nếu cậu chịu để tớ nói chuyện với cô gái đó. Mấy chuyện giường chiếu lúc nào cũng là tuyệt nhất" Sunny nói. Nhướng đôi lông mày, cô nàng nở nụ cười gian tà, Sunny tiến sát Taeyeon "Và cậu biết rõ điều đó mà, nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro