Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sanh thần của Tuấn Chung Quốc được tổ chức rất linh đình. Các đại thần lớn nhỏ trong triều, các võ tướng từ biên cương xa xôi cũng về tham gia. Kể cả Bối Luân - phụ thân của Bối Tiểu Yên cũng cấp tốc trở về dự. Phần ít là vì đại tiệc hoàng gia, phần nhiều là vì con gái bảo bối của ông ta.

Nói tới Bối Luân cũng không có gì nổi bật. Ban đầu ông ta chỉ là một tiểu tướng nhỏ, rất nhỏ. Nhưng may thay con gái ông ta - Bối Tiểu Yên lại lọt vào mắt xanh của đương kim thái tử Tuấn Chung Quốc. Sau đó nhờ thế lực của Tuấn Chung Quốc, địa vị trong triều của ông ta cũng được cũng cố vững chắc hơn. Lại nói Bối Luân cũng có tài nên khi được thế lực bên cạnh thái tử giúp đỡ đã nhanh chóng lập được đại công. Từ một võ tướng bình thường bỗng chốc thành một đại tướng.

Sẽ như thế nào nếu Bối Luân biết được tình cảnh của con gái bảo bối ông ta hiện tại?

-------------------

Chí Mẫn từ sau khi mua được miếng ngọc thì cứ ngắm nó miết. Y cảm thấy dành cả ngày để nhìn nó cũng không quá lãng phí. Nhưng Tiểu Quân thì cảm thấy chủ tử nhà mình rất là..... rảnh hơi. Nàng cảm thấy y thật tốt. Suốt ngày chỉ cần ngồi, ăn và ngủ, chả cần phải làm gì cả. Chả bù cho nàng. Việc làm thì chất cao như núi làm hoài không hết, nàng cũng muốn như y.

Người ta nói con người ai cũng có lòng tham. Tiểu Quân cũng vậy. Sống trong khổ sở quá lâu khiến cho nàng có một khao khát như bao cô gái - một bước thành phượng hoàng. Cái này cũng không thể trách nàng được, người không vì mình trời tru đất diệt! Mặc dù nghĩ là vậy nhưng nàng vẫn không có lá gan to đến mức có thể làm ra loại chuyện đó.

-------------------

Trời sập tối cũng thật nhanh!

Tiểu Quân từ sớm đã đến chuẩn bị y phục, chải tóc cho y. Hiện tại thân phận thật sự của y chỉ có bônd người biết : Tuấn Chung Quốc, Trịnh Hạo Thạc, y và Tiểu Hoa.

Xuất hiện tại yến tiệc với bộ y phục màu lam nhạt trông y thật thanh khiết, không vướng bụi trần. Không biết hôm nay Tuấn Chung Quốc hắn hôm nay ra sao nhỉ? Hẳn là rất đẹp trai đi?

Chính y cũng không nhận ra rằng y ngày càng đặt nhiều tâm tư vào một người tên Tuấn Chung Quốc. Y tự hỏi hôm nay mình mặc như thế liệu có làm hắn thất vọng?

Phác Chí Mẫn y ở hiện đại cũng chưa từng nghĩ có người yêu hay lập gia đình. Nhưng ở hiện tại thì y đã là phu thê với thái tử Tuấn quốc - Tuấn Chung Quốc. Nói không có chút tình cảm gì thì là nói dối.

----------------------

Sự tình hiện tại thì phải gọi là gì đây? Trái đất này thật tròn a!

Y có biết Trịnh Hạo Thạc cùng Tuấn Chung Quốc là huynh đệ nối khố nhưng không ngờ cái tên ở Kim Tại quốc cũng có mặt. Cả cái tên bán miếng ngọc cho y cũng có mặt.

Từ xa phía nội đình y đã thấy Tuấn Chung Quốc đứng tiếp rượu nhiều người. Trẻ có, già có, từ các tiểu thư đến các công tử. Hắn vẫn duy trì nét mặt tựa tiếu phi tiếu đối mọi người mời rượu.

Đằng xa phía nội đình một bạch y nam tử sải bước về phía y. Trên mặt mang theo nét cười hớn hở. Chẳng còn ai khác ngoài Trịnh Hạo Thạc.

"A Mẫn~~"

"Này! Giữ ý một chút. Nơi đây có rất nhiều người"

"Được! Tất cả nghe theo ngươi. Ai~~ không ngờ A Mẫn cải nữ trang lại xinh đẹp như thế!"

"Thạc! Im lặng đi"

Dời sự chú ý từ Tuấn Chung Quốc về nam tử trước mặt. Chí Mẫn mỉm cười thoải mái đối đáp không chút kiêng dè vì địa vị của người trước mặt.

Tuấn Chung Quốc hiện đã nhận ra rằng trong số các huynh đệ của mình lại thiếu Trịnh Hạo Thạc. Đảo mắt một vòng lại bắt gặp Trịnh Hạo Thạc cùng Phác Chí Mẫn đang cười nói vui vẻ. Cảm giác khó chịu vô nguồn dấy lên trong tâm hắn. Hắn chưa tùng thấy y cười một cách thoải mái như thế khi bên hắn.

Từ chối vài người rồi rảo bước về phía y. Nhưng trời không chiều lòng người. Bối Luân từ trong đám đông bước về phía hắn. Hắn chính là không phải sợ người trước mạt mới dừng bước nhưng vẫn phải nể mặt tiếp chuyện vài câu. Bối Luân thấy hắn thì mừng rỡ

"Sanh thần vui vẻ, Thái tử"

"Đa tạ Bối tướng quân"

"Bối mỗ thất lễ xin hỏi dạo này con gái ta sống có tốt không? Con bé ở đâu rồi? Sao ta không thấy con bé tham gia yến tiệc?"

"... Tiểu Bối sống rất tốt. Nàng ấy hôm nay không khỏe nên không tham gia"

"Nó bị gì thế có nghiêm trọng không? Vi thần đi thăm nó"

"Bối tướng quân yên tâm, nàng ấy bảo không muốn ai quấy rầy"

"A! Được. Bối mỗ đã làm phiền xin Thái tử thứ lỗi"

"Ừm"

Nói chuyện với Bối Luân cũng không mất nhiều thời gian. Nhưng khi quay lại, y cùng Trịnh Hạo Thạc đã 'bốc hơi' đi đâu mất rồi?

Hắn cảm thấy có chuyện gì đó không may sẽ xảy ra. Hắn có dự cảm như Chí Mẫn sẽ gặp chuyện gì đó. Và chuyện đó không hề tốt chút nào!

Hắn cảm thấy hắn nên tìm y nhanh nhất có thể nếu không hắn sẽ không còn có thể nhìn thấy y nữa! Dù không biết bản thân có thực yêu thích y không nhưng hắn không muốn mất y.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy lo lắng như thế này. Hắn hiện tại rất tỉnh táo và biết mình nên làm gì để bảo vệ những thứ mình trân trọng trước khi quá muộn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro