chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm trắc phi âm thầm nhíu mày. Đối với dụng ý của Vũ Văn Mặc đi Mai viên tối qua, nàng không thể có vài phần nghi vấn.

Sau một buổi chiều nói chuyện phiếm, nhìn thoáng qua, người không biết còn tưởng đây là một cặp tỷ muội song sinh, đối xử nhau vô cùng thân thiết. Cả hai dường như có vài phần hận gặp nhau quá trễ, trong lúc nói chuyện thỉnh thoảng lại chen vào vài câu nói đùa dí dỏm làm Tú Ngọc và Hồng Lăng cười không thôi.

Bọn nha hoàn khắp nơi đang nhìn hai người trò chuyện vui vẻ trong đình đều vô cùng nghi ngờ. Từ khi nào thì cảm tình giữa vương phi và Thẩm trắc phi lại chuyển biến tốt như vậy? Chẳng lẽ vương phi đổi tính, không đối nghịch với Thẩm trắc phi nữa? Trong lúc nhất thời, trong vương phủ lại nổi lên một phen bàn tán, đồng thời có người còn liên hệ cả với tin tức tối qua Vũ Văn Mặc đến Mai viên, những lời đông này nhanh chóng lan ra.

Tàn tiệc là lúc trời vừa sẩm tối, nha hoàn tiến vào đình Viên Nguyệt bẩm báo, Vũ Văn Mặc đã đến, cơm chiều cũng bày xong, chờ Thẩm trắc phi đến cùng Vũ Văn Mặc dùng cơm.

Mộ Dung Thư không muốn quấy rầy việc tốt của người khác bèn vội vàng đứng dậy cáo từ:

– Trong viện còn chút việc chờ tỷ tỷ xử lý, muội muội cứ đi hầu hạ vương gia dùng cơm chiều đi.

Thẩm trắc phi môt mực giữ lại nhưng Mộ Dung Thư lắc đầu từ chối. Một hồi lâu, Thẩm trắc phi cũng không miễn cưỡng đành tiễn Mộ Dung Thư đi.

Nhìn bóng lưng kiên quyết bỏ đi của Mộ Dung Thư, nét nghi hoặc trên trán Thẩm trắc phi càng sâu hơn.

– Vương phi có ý gì? Ngày trước chỉ cần vương gia xuất hiện ở đâu, người nhất định sẽ dùng hết cách tiếp cận, bây giờ trắc phi đã lên tiếng mời vương phi lưu lại cùng hầu hạ vương gia dùng cơm, cơ hội tốt như vậy mà vương phi lại từ chối.

Tú Ngọc vô cùng nghi ngờ nói.

Thẩm trắc phi không nói, nhíu mày đến nỗi hai đầu chân mày sắp đụng vào nhau.

Trên đường về Mai viên, Hồng Lăng hỏi ra thắc mắc trong lòng:

– Tại sao vương phi không ở lại Trúc viên dùng cơm chiều? Đúng lúc vương gia cũng có mặt ở đó.

Lúc vương phi từ chối, nàng đã sinh nghi nhưng nghĩ thế nào cũng không tìm ra nguyên do.

– Việc tốt của người ta ngươi bảo ta làm sao nhẫn tâm phá hư. Với lại cả hai người bọn họ đều không muốn gặp ta, ta không việc gì tìm khổ chọc người ta chán ghét, làm ảnh hưởng khẩu vị của bọn họ.

Mộ Dung Thư hờ hững trả lời.

Chỉ tiếp xúc trong thời gian một buổi trưa ngắn ngủi với Thẩm trắc phi, Mộ Dung Thư nhìn ra được tuy Thẩm trắc phi mới chỉ có mười bảy tuổi, nhưng tâm trí thành thục, rất có thủ đoạn, tâm cơ thâm trầm, vui buồn không lộ. Trách không được, chỉ với thân phận trắc phi mà có thể ra tay chưởng quản mọi việc trong phủ, đồng thời chiếm được sủng ái của Vũ Văn Mặc nhưng lại không làm cho bốn vị cơ thiếp kia ngóc đầu lên được. Người như vậy, nhìn thì sống chung rất hòa hợp, nhưng kì thực, đây là một đối thủ không thể không đề phòng.

Ở phủ Nam Dương Vương này, nếu muốn giữ mình, không để bản thân và người bên cạnh bị thương tổn thì chỉ còn cách ra tay đoạt lại những gì vốn thuộc về mình.

Có điều... Vũ Văn Mặc và Thẩm trắc phi tình đầu ý hợp, quyền lực này muốn đoạt lại cũng không phải là chuyện dễ dàng. Quan trọng nhất là nàng vốn không định sống lâu dài trong vương phủ. Dù sao với thân phận như hiện nay, trong tay lại không có bất kì quyền lợi gì, không cần nghĩ cũng biết kết cục không tốt! Nếu đã như vậy, sau này cứ từ từ làm quen với hoàn cảnh, nắm chắc thời cơ tìm đường thoát thân. Nhưng trong xã hội phong kiến, nữ nhân chỉ có thể dựa vào nam nhân mà sống, có cơ hội như vậy sao? Lông mày nàng càng cau chặt.

Sau khi Mộ Dung Thư và Hồng Lăng rời khỏi Trúc viên, Thẩm trắc phi liền quay về phòng, đã thấy Vũ Văn Mặc ngồi chờ nàng cùng dùng cơm, nét nghi hoặc trên mặt lập tức biến mất, mày đang chau cũng giãn ra, trên gương mặt tuyệt sắc lộ ra nét ôn nhu tươi cười như thường lệ. Mẫu thân đã nói, sau một ngày bên ngoài bận rộn, về đến nhà nam nhân chỉ muốn gặp một cô gái dịu dàng biết điều chứ không phải mạnh mẽ ngược ngạo. Đây là nguyên nhân mà vương gia chưa bao giờ yêu thích Mộ Dung Thư.Chỉ

Có điều...

Nàng thoáng thất thần.

Tú Ngọc phía sau lập tức nhẹ nhàng kêu một tiếng, nàng mới phản ứng lại.

– Vương gia vạn phúc.

Thẩm trắc phi dịu dàng thỉnh an.

Trong đôi mắt tối đen không thấy đáy của Vũ Văn Mặc dường như lóe lên một cái, như có như không quét mắt về phía cửa, gật đầu:

– Ăn cơm chiều đi.

Sau khi ngồi xuống, Thẩm trắc phi tao nhã ăn một miếng cơm, sau đó cười nói với Vũ Văn Mặc:

– Trưa nay, tiện thiếp có mời tỷ tỷ đến thưởng trà, mải hàn huyên đã hết buổi chiều. Vừa rồi thiếp có mời tỷ ấy ở lại dùng cơm nhưng tỷ nói có việc trong viện cần xử lý nên từ chối. Hình như sau chuyện lần trước, tính tình tỷ tỷ đã thay đổi không ít.

– Ừ.

Vũ Văn Mặc gật đầu, thái độ vẫn lạnh lùng như thường ngày.

Thẩm trắc phi hơi cúi đầu, chậm rãi dùng cơm, khóe miệng khẽ cong lên.

Mai viên

Sau khi dùng cơm chiều, Mộ Dung Thư ngồi ngay ngắn trong sảnh, đôi mắt sáng ngời nhìn mười nha hoàn đang xếp thành hàng ngang phía dưới. Trong đó có bốn năm người là nha hoàn bậc ba, còn lại là nha hoàn bậc hai. Nàng đang muốn chọn ba đại nha hoàn trong số này.

Hồng Lăng đã nhắc qua một, hai người với nàng và nàng cũng tin tưởng vào mắt nhìn người của Hồng Lăng. Những nha hoàn này hoàn toàn không đọng lại chút ấn tượng nào trong ký ức Mộ Dung Thư. Trước kia các nha hoàn có chút nhan sắc đều bị Mộ Dung Thư biến thành nha hoàn làm việc nặng, chỉ còn sót lại một ít người dung mạo tầm thường, nhìn khắp cũng khó có thể tìm được người thanh tú nói gì đến nổi bật. Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Thư đảo qua các nàng, lưu ý từng phản ứng của mỗi người. Không gian càng im ắng, mười nha hoàn kia càng khẩn trương. Tuy Hồng Lăng chưa từng la mắng hay quát nạt các nàng nhưng vì sao lại có cảm giác như mình đã làm sai điều gì, không biết vương phi định trừng trị các nàng tội gì? Trong lúc khẩn trương, trán, sau lưng và cả lòng bàn tay mười nha hoàn đều đổ mồ hôi lạnh, lúc này Mộ Dung Thư mới khẽ gật đầu với Hồng Lăng.

Hồng Lăng đi đến cạnh mười nha hoàn kia. Không khí yên lặng nhưng đầy áp lực khiến năm, sáu nha hoàn tự động lùi về sau vài bước. Thấy vậy, Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày.

– Hôm nay vương phi cho gọi các ngươi đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ muốn chọn trong các ngươi ba người nâng lên thành đại nha hoàn, theo hầu hạ bên người vương phi.

Hồng Lăng bình tĩnh nói.

Nghe vậy, mấy nha hoàn cùng nhìn nhau, sự khẩn trương trong lòng nhanh chóng buông lỏng. Thì ra không phải các nàng mắc sai lầm! Nhưng lại suy nghĩ sâu xa: vương phi tính tình ngang ngược, không phải là chủ nhân dễ hầu hạ, nếu hầu hạ bên cạnh thì mạng nhỏ chắc chắn khó giữ. Nhưng làm đại nha hoàn thì tiền tiêu vặt hàng tháng sẽ tăng gấp ba bốn lần bây giờ! Trong thời gian ngắn, các nàng cũng không biết tính sao.

Nhìn thấy các nàng do dự, Mộ Dung Thư âm thầm buồn cười lắc đầu. Mấy nha hoàn này sợ nàng như sợ thú dữ vậy, chẳng lẽ họ nghĩ theo hầu hạ nàng thì nàng sẽ ăn thịt bọn họ sao!

Ánh mắt sắc bén lại quét một vòng qua đám nha hoàn, ba nha hoàn bên trái đều cúi đầu, che khuất gương mặt, tuy biểu tình vô cùng trấn định nhưng bàn tay nắm chặt đến trắng bệch lại tiết lộ tâm tư bất ổn của họ. Nhìn qua bọn họ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Còn nhỏ như thế đã biết che giấu tâm tư, đúng là bọn nha đầu lanh lợi. Tuy còn hơi non nớt nhưng Mộ Dung Thư tin rằng chỉ cần chịu khó dạy dỗ, trong thời gian ngắn nhất định không kém Hồng Lăng là mấy. Mộ Dung Thư thầm nghĩ.

Hồng Lăng quay nhìn Mộ Dung Thư, dò hỏi:

– Vương phi, ngài nhìn trúng ba nha đầu kia sao?

Mộ Dung Thư gật đầu, vươn ngón tay mảnh khảnh, trắng noãn chỉ về phía ba nha đầu đó, sau đó tách các nàng ra.

– Ba người các tiến lên phía trước một bước, ngẩng đầu nhìn vương phi.

Hồng Lăng đi đến trước mặt ba người kia, nói khẽ.Ba người nghe vậy, thân hình hơi khựng lại, sau đó bước từng bước lên phía trước, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư.

Quả nhiên đều mang dáng vẻ của thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo đều thật thanh tú, tuy rằng không bằng Hồng Lăng, nhưng cũng là mỗi người mỗi vẻ, tính ra không xấu. Với dung mạo này mà có thể yên ổn làm nha hoàn bậc hai dưới mắt Mộ Dung Thư hai năm thì ba người cũng có chút bản lĩnh. Nàng gật đầu với Hồng Lăng, hài lòng nói:

– Chọn ba người này đi.

Ba người nghe vậy, có người cao hứng, cũng có người sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc không thôi. Trong đó có một người quỳ sụp xuống đất, dập đầu cầu khẩn Mộ Dung Thư:

– Thỉnh vương phi tuyển người khác. Nô tì là người thô thiển, không dám hầu hạ vương phi, hơn nữa nô tì làm quen việc nặng, rất khó làm việc tỉ mỉ. Cho nô tì hầu hạ vương phi chỉ sợ làm mất mặt người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro