chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Để bọn họ ở nhà kề chờ ta.

Mộ Dung Thư buông sách, hướng về phía cửa nhẹ giọng nói.

Khi nhìn vào cửa, ánh mắt nàng lạnh như băng. Nàng thật muốn xem bọn họ lại giở trò gì.

Mấy gã chưởng quầy đang thấp thỏm ngồi chờ trong nhà kề.

Lúc Mộ Dung Thư đến, bọn họ đang châu đầu thì thầm gì đó, sau khi nhìn thấy Mộ Dung Thư thì lập tức đứng dậy hành lễ, không dám tùy ý lên tiếng.

– Chúng tiểu nhân tham kiến vương phi.

– Đứng dậy đi.

Mộ Dung Thư lười biếng trả lời.

Mấy người đồng thời đáp rồi ngồi xuống.

Sau khi Mộ Dung Thư ngồi xuống vẫn chưa liếc mắt đến bọn họ mà chăm chú nhìn vào bàn tay được chăm sóc đẹp đẽ. Đây chính là thành quả của việc tâm huyết dâng trào sau khi dùng cơm trưa, nhìn thấy màu sắc mình ưa thích, tinh thần nàng cũng rất cao hứng.

Những người kia không nghĩ tới phản ứng của Mộ Dung Thư như vậy, vốn trong lòng vừa mới trấn định lại bắt đầu khẩn trương.

– Khởi bẩm vương phi, sau khi trở về chúng tiểu nhân đã tính toán lại, quả thật thiếu bốn vạn lượng. Bọn tiểu nhân đã bổ sung hai vạn lượng, còn hai vạn lượng kia thật không có cách nào bổ sung được.

Một trong năm người tiến lên, chắp tay nói. Giọng càng ngày càng nhỏ, lại càng không dám ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư đang đùa nghịch móng tay bỗng dừng lại, nàng ngẩng phắt lên, quét ánh mắt sắc bén về phía người vừa lên tiếng.

Thân hình người nọ rúng động, hai tay ôm quyền run rẩy không ngừng.

Thấy tình hình này, bốn vị kia cũng lập tức đứng dậy, theo thứ tự mở miệng nói:

– Thỉnh vương phi cho thêm mấy ngày, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào bù vào đủ hai vạn lượng bạc.

– Do chúng tiểu nhân quản lý không nghiêm, mới có thể xảy ra sai lầm nghiêm trọng như thế, nhưng thời gian năm ngày cũng quá gấp gáp. Dù chúng tiểu nhân có bản lĩnh thông thiên cũng cũng không có cách nào giải quyết thỏa đáng sự việc này. Xin vương phi cho chúng tiểu nhân thêm vài ngày, cam đoan sẽ mang tiền bù đủ.

– Chúng tiểu nhân đã làm việc cho Vương phủ mười mấy năm, không có công lao cũng cũng có khổ lao. Xin vương phi niệm tình, cho chúng tiểu nhân thêm vài ngày nữa được không ạ?

– Không phải chúng tiểu nhân không muốn hoàn trả hết bốn vạn lượng, mà thật sự là hết cách.

Trên mặt mấy người bọn họ đều hiện lên vài tia khó xử, với lại thái độ của họ dường như đang che giấu việc gì. Trong mắt lại hiện lên một tia trông chờ. Mộ Dung Thư nhìn thấy phản ứng của bọn họ, cũng chỉ là giật giật mí mắt.

Sau khi nhẫn nại nghe bọn họ nói xong một lượt, Mộ Dung Thư chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt bốn người. Ánh mắt sáng ngời nhưng rét buốt, dung mạo thanh lệ tuyệt mỹ nhưng lại lạnh tựa băng sương:

– Bổn vương phi đã cho các ngươi một cơ hội, là tại các ngươi không biết quý trọng. Như vậy cũng đừng trách bổn vương phi tuyệt tình! Hồng Lăng, sai người đi Ứng thiên phủ.

– Vâng, vương phi, nô tì lập tức đi ngay.

Hồng Lăng như muốn bước ra.

– Vương phi!

Năm người đồng thời kinh hô.

Bọn họ lập tức kinh hoảng, sắc mặt trắng bệch.

– Làm thế nào đây?

– Làm thế nào đây?

– Không bằng cứ nói ra sự thật, may ra chúng ta còn có đường sống.

– Đúng vậy! Chỉ có thể liều một phen, nếu như bị đưa vào Ứng thiên phủ, chúng ta đều tiêu đời!

Nghe bọn họ nhỏ giọng than thở, còn có vẻ lo lắng, Mộ Dung Thư nhăn mày lại, trong này khẳng định có ẩn tình! Nàng phất tay ngăn Hồng Lăng, lại lạnh lùng nói với bọn họ:

– Nói, chuyện thật ra là như thế nào? Nói sự thật cho bổn vương phi. Tốt nhất đừng giở trò trước mặt ta, nếu để ta phát hiện, cẩn thận tánh mạng của các ngươi!

– Không thể nói ra, một khi nói, chúng ta vẫn chỉ có con đường chết.

Một người trong đó cuống quít lắc đầu phản đối lời nói của bốn người.

Bốn người này đều từng trải, hiểu biết cũng rộng. Nhìn đã biết tình huống trước mắt thật sự bọn họ không còn cách nào phản kháng.

– Đừng tranh cãi nữa! Bây giờ không nói, đến Ứng thiên phủ muốn nói cũng không có cơ hội! Nói cũng chết, không nói cũng chết, chi bằng tự mình tìm đường sống đi.

Vẻ mặt Mộ Dung Thư trong trẻo nhưng lạnh lùng chờ đợi, nàng rất muốn biết, người nào âm thầm sai sử sau lưng bọn họ. Hay nói cách khác, người nào dám kiếm chác từ cửa hàng của nàng.

Một người quệt mồ hôi trên trán, quỳ trên mặt đất dập đầu với Mộ Dung Thư, run run nói:

– Hai vạn hai không phải chúng tiểu nhân không giao ra, mà là thật sự không có cách nào giao ra. Mấy tháng trước, Mộ Dung đại thiếu gia đến cửa hàng chúng tiểu nhân đòi bạc, tổng cộng hai vạn lượng. Lúc ấy chúng tiểu nhân cũng rất khó xử, không muốn giao ra. Nhưng đại thiếu gia lại uy hiếp tính mạng chúng tiểu nhân, bất đắc dĩ chúng tiểu nhân mới phải giao bạc. Lúc đó đại thiếu gia có nói, hắn cần dùng số bạc này gấp trong hai tháng, sau hai tháng sẽ trả lại, tuyệt đối sẽ không làm khó chúng tiểu nhân.

– Đến nay đã mấy tháng mà Đại thiếu gia vẫn chưa có tin tức gì. Hai, ba ngày trước bọn tiểu nhân có đi tìm đại thiếu gia nhưng người lại uy hiếp tính mạng của bọn tiểu nhân, cấm không được nói cho vương phi biết chuyện này, đồng thời bảo bọn tiểu nhân tự mình giải quyết.

– Đại ca ta?

Mộ Dung Thư cau chặt hai mày, trong đầu xuất hiện một bóng dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, là anh cùng cha khác mẹ với Mộ Dung Thư, hắn ta là do Nhị di nương sinh, bởi vì sau khi mẹ Mộ Dung Thư sinh hạ nàng thì không thể mang thai được nữa, do đó vị đại ca này vô cùng được phụ thân yêu quý. Ngày thường hắn vốn không coi Mộ Dung Thư ra gì, không ngừng âm thầm đối chọi với nàng, mà Nhị di nương, mẹ của hắn cũng là loại người giả dối như vậy. Không thể tưởng tượng được, sau khi Mộ Dung Thư gả ra ngoài, bọn chúng lại dám đến trước cửa nhà quấy phá! Nàng gợi lên khóe môi, lộ ra tia cười lạnh.

– Tại sao Đại thiếu gia lại lấy hai vạn lượng từ cửa hàng của vương phi? Nếu đại thiếu gia thiếu bạc dùng vì sao không đến phòng thu chi của phủ tướng quân mà nhận? Hơn nữa, hàng tháng đại thiếu gia đều được cấp hai trăm lạng tiêu vặt mà.

Hồng Lăng nhìn Mộ Dung Thư, nói ra thắc mắc trong lòng.

– Lời nói của bọn tiểu nhân đều là sự thật! Hai vạn lượng đó quả thật là do đại thiếu gia lấy đi.

Chưởng quỹ kia lập tức dập đầu, chứng tỏ hắn không nói dối. Mấy người khác gật đầu đồng ý. Lại có một người ấp úng nói:

– Nghe người ta nói đại thiếu gia dùng hai vạn lượng bạc chuộc thân cho hoa khôi Mị Nương của Ỷ Hồng lâu, sau đó mang nàng về phủ làm thiếp.

Dùng hai vạn lạng bạc để mua một người thiếp? Giá trị của Mị Nương này cũng quá cao! Đã sớm nghe qua hoa khôi Mị Nương của Ỷ Hồng lâu quốc sắc thiên hương, có rất nhiều công tử con nhà quyên quý và đámquan viên đều là khách quen dưới trướng của nàng.

Mộ Dung Diệp thật đúng là một tay che trời! Vì một nữ nhân lại dám động đến tiền của nàng! Mộ Dung Thư càng yên lặng, không khí càng lạnh lẽo.

– Vương phi, bây giờ nên làm gì? Chúng ta nên xử lý bọn họ như thế nào? Có báo quan hay không?

Hồng Lăng nhẹ giọng dò hỏi.

– Các ngươi trở về đi. Chuyện này coi như xong, bổn vương phi sẽ xác minh lời của các ngươi. Nếu như giả dối, thì cả nhà già trẻ các ngươi coi chừng. Nếu là sự thật, mạng các ngươi sẽ được bảo toàn, từ ngày mai nếu đại ca lại đến cửa hàng vòi tiền, bảo hắn đến gặp bổn vương phi!

Mộ Dung Thư trầm giọng hạ lệnh.

– Tạ ơn vương phi! Tạ ơn vương phi!

Sau cơn mưa trời lại sáng, tảng đá lớn vốn đè nặng trong lòng bọn họ rốt cục đã hạ xuống. Việc này tuy vẫn còn chưa giải quyết triệt để nhưng tính mạng của bọn họ đã an toàn. Huống hồ chuyện này không làm ầm ĩ là tốt nhất, dù sao thiếu gia và vương phi cũng là huynh muội, chuyện xấu hổ như vậy vương phi cũng không muốn để người ngoài biết!

Sau khi mấy người chưởng quỹ rời đi, Hồng Lăng có chút không cam lòng nói:

– Vương phi, việc này cứ cho qua như vậy sao?

Trước kia đại thiếu gia đối xử với vương phi như thế nào mọi người đều nhìn thấy, trong phủ tướng quân, nều không vì bị đại thiếu gia tính kế thì làm sao mà tướng quân lại không yêu thích vương phi, càng khiến cho đại phu nhân vì thế buồn rầu không yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro