chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngồi trong kiệu Vũ Văn Mặc lặng im không nói, duy trì hình tượng băng sơn của mình nhưng sâu trong đôi mắt đen có thể làm người ta lạnh thấu xương kia lại hiện lên một chút nghi hoặc.

Mộ Dung Thư không thèm để ý đến cái người mà hàn khí đang tỏa ra bốn phía kia, nàng cúi đầu chăm chú ngắm mười ngón tay được chăm sóc cẩn thận nhưng khoé mắt lại đánh giá Vũ Văn Mặc. Người này tâm tư thâm trầm, giỏi che dấu, người bình thường e rằng khó có thể tra xét tâm tư của hắn, chỉ sợ người được hắn tương đối yêu thích là Thẩm trắc phi cũng không có cách nào biết suy nghĩ trong lòng hắn. Thẩm trắc phi chiếm ưu thế trong phủ là do tính cách ôn nhu, am hiểu tâm lý nam nhân, lại là thanh mai trúc mã với Vũ Văn Mặc nên mới đắc sủng lâu như vậy.

Đối với xã hội phong kiến cổ đại theo nhủ nghĩa nam quyền này, Vũ Văn Mặc cũng được xem là một người hiếm thấy. Thân trong hoàng tộc nhưng trong nội viện chỉ có một chính phi, một trắc phi, bốn thiếp thất, về phần thông phòng thì hình như chỉ có đại nha hoàn từ nhỏ đã hầu hạ hắn. Nói trắng ra, đại nha hoàn kia cũng có thể tính là thầy giáo đầu tiên trong chuyện chăn gối của Vũ Văn Mặc.

Xuyên qua mà đến, Mộ Dung Thư chưa từng có ảo tưởng rời khỏi phủ Nam Dương Vương khi chưa đủ thực lực, nếu như vậy nữ nhân chắc chắn không thể sinh tồn bên ngoài! Hơn nữa, đối với tình yêu nàng lại càng không có mơ mộng viển vông, dù sao trong xã hội cổ đại này tìm một nam nhân sạch sẽ rất khó. Tốt nhất là bây giờ ở tạm tại phủ Nam Dương Vương chờ xem tình thế rồi tính tiếp.

Nhận thấy được ánh mắt tìm tòi đánh giá của Mộ Dung Thư quét tới mình, đôi mi đen dày của Vũ Văn Mặc khẽ chớp, con ngươi đen loé lên. Từ lần trước thưởng thức qua tài nghệ nấu ăn của nàng, những thay đổi nho nhỏ của nàng, những điều này đã nhẹ nhàng thầm lặng đi vào tim hắn, nhưng mà... chỉ có thế, không hơn.

Hơn nữa, chuyện xảy ra hôm qua khiến hắn sinh nghi. Một người trong dĩ vãng luôn thiếu kiên nhẫn, bị mấy cơ thiếp liên thủ ức hiếp cũng không phản kháng được nhưng hiện giờ chỉ cần vài ba câu đã có thể thoải mái phản kích, còn khiến người khác không thể tìm ra một kẽ hở? Lòng hắn tràn đầy nghi hoặc nên ngẩng đầu nhìn lại.

Đúng lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Ánh mắt người này lạnh lẽo như sông băng, còn ánh mắt người kia lại bình tĩnh như hồ nước. Trong phút chốc giao nhau có rất nhiều thứ đã mở ra.

Sự khác thường trong mắt Vũ Văn Mặc càng sâu.

Phủ Nam Dương Vương tọa lạc ở phía nam kinh thành, phủ tướng quân lại ở phía bắc, từ vương phủ đến phủ tướng quân mất trên dưới hai canh giờ. Xe ngựa cổ đại cấu tạo đơn giản, bánh xe làm bằng gỗ, khó tránh khỏi xóc nảy, cho dù đã lót mấy tầng chăn bông nhưng mông vẫn cứ đau kinh khủng.

Phía dưới đau đớn khiến Mộ Dung Thư không nhịn được ngồi hơi vặn vẹo, nàng mím môi thầm mắng, xe ngựa này đúng là không phải cho người ngồi mà!

– Còn khoảng một khắc nữa sẽ đến.

Bên tai truyền đến giọng nói lạnh như băng của Vũ Văn Mặc.

Mộ Dung Thư kinh ngạc nhướng mày, nhưng vẫn không quay lại.

Một tiếng sau, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại.

Vũ Văn Mặc bước xuống trước, sau đó vươn bàn tay thon dài đến trước mặt Mộ Dung Thư. Nàng cúi đầu ngượng ngùng cười rồi đặt bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương vào tay hắn để hắn đỡ xuống xe ngựa. Một màn ân ái này lọt vào mắt đoàn người đang đứng trước hai con sư tử đá trước cửa phủ tướng quân, trong đó có Mộ Dung đại tướng quân Mộ Dung Thu, các vị phu nhân, ba vị thiếu gia, năm vị cô nương và một đám nha đầu bà tử phía sau. Mọi người đều có suy nghĩ riêng.

Mộ Dung Thư đi sau Vũ Văn Mặc về phía bọn họ.

– Bản tướng tham kiến Nam Dương Vương, vương gia vạn phúc kim an.

Mộ Dung Thu nửa xoay người ôm tay hành lễ, đám người phía sau cũng đồng loạt lên tiếng hành lễ. Gương mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của Vũ Văn Mặc khóe miệng cong lên, nở một nụ cười không mặn không nhạt.

– Đại tướng quân không cần đa lễ, đều đứng dậy.

– Tạ vương gia.

Sau khi mọi người đứng dậy, Mộ Dung Thư từ phía sau Vũ Văn Mặc đến trước mặt Mộ Dung Thu cười nói:

– Nữ nhi bái kiến phụ thân.

Lúc này Mộ Dung Thu mới nhìn đến Mộ Dung Thư, danh môn vọng tộc trong kinh đều biết tính tình Mộ Dung Thư kiêu căng ngạo mạn, ở phủ Nam Dương Vương lại bị vương gia ghẻ lạnh, hơn nữa người cầm quyền trong vương phủ lại là Thẩm trắc phi, con gái của Thẩm tể tướng. Chính vì lẽ đó, hắn phải chịu sự trào phúng của các đồng liêu, không còn chút mặt mũi. Hiện giờ, nhìn thấy Mộ Dung Thư ngoan ngoãn vâng lời, giọng điệu hắn có chút lãnh đạm trả lời:

– Vương phi không cần đa lễ.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cúi đầu, khóe môi hiện lên nét lạnh lùng. Căn cứ trí nhớ, Mộ Dung thu chưa bao giờ liếc nhìn đứa con dòng chính Mộ Dung Thư này, ngay cả chính thê cũng lạnh nhạt, ngược lại rất sủng hạnh Nhị di nương thân hình quyến rũ mị hoặc kia.

Hơi hơi phúc thân, lúc đứng dậy nàng ngẩng đầu nhìn một phụ nhân bên cạnh Mộ Dung Thu.

Phụ nhân mặc y phục tơ lụa, trang điểm quý khí bức người. Nhưng trên khuôn mặt pha nét phong sương khó giấu nét buồn rầu, nhìn Mộ Dung Thư mà đôi mắt ngấn lệ, trong lòng Mộ Dung Thư vừa động, nhớ lại người mẹ dịu dàng kiếp trước, lại nhìn vẻ mặt quan tâm của phụ nhân bèn bước lên hai bước, nắm bàn tay lạnh lẽo của bà ấy.

– Mẫu thân.

Mộ Dung Thư nũng nịu kêu.

Lý thị cố nén nước mắt sắp tràn mi không ngừng gật đầu:

– Thư nhi sống có tốt không?

– Tốt, tốt lắm, mẫu thân yên tâm.

Mộ Dung Thư vỗ vỗ mu bàn tay gầy guộc của Lý thị an ủi. Trong phủ tướng quân ngoại trừ Lý thị cũng không có ai thật tình quan tâm nàng. Lý thị rất đáng thương, nếu như bà biết con gái mình một lòng che chở đã sớm hương tiêu ngọc vẫn không hiểu sẽ đau lòng đến mức nào. Lại vỗ vỗ bàn tay của bà, Mộ Dung Thư nhăn mày lại, gầy như thế, hơn nữa còn rất lạnh, lại nhìn sắc mặt Lý thị, chẳng lẽ bị bệnh?

Trong lúc nàng đang thất thần, bên tai truyền đến vài tiếng ho nhẹ. Nàng quay người nhìn sang, bắt gặp Nhị cô nương Mộ Dung Lâm khinh thường nhìn nàng, nói:

– Tỷ tỷ muốn ôn chuyện có thể vào trong phủ, đứng đây nói dông dài là muốn vương gia và phụ thân chờ tỷ sao?

– Đúng đó, tỷ tỷ.

Tam cô nương Mộ Dung Tuyết bên cạnh Mộ Dung Lâm phụ họa.

Bàn tay Lý thị nắm chặt thành quyền, khớp xương nổi lên khiến lòng bàn tay Mộ Dung Thư bị đau. Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Lý thị, ôn nhu nói:

– Mẫu thân, hôm nay trở về, vương gia dặn con ở bên chăm sóc cho người. Một lát con phải đến trong phòng mẫu thân tận hiếu.

Nắm tay khẩn trương của Lý thị buông lỏng, vui mừng gật đầu. Bà phát hiện con gái đã thay đổi, biết săn sóc người làm mẹ như mình.

– Đúng vậy, bổn vương đã dặn Thư nhi ở bên cạnh mẫu thân, thật tốt tận hiếu.

Vào lúc này Vũ Văn Mặc bất ngờ phụ họa.

Đôi mày Mộ Dung Thư nhẹ chau lại. Vũ Văn Mặc đây là ... Thấy nàng tứ cố vô thân không nỡ? Nghiêng đầu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt rét lạnh của hắn quét về phía Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết.

Mặc dù là võ tướng nhưng tung hoành trong quan trường mấy năm, Mộ Dung Thu đã nhận ra sự thay đổi trong quan hệ giữa Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc, tức thì nét mặt già nua như nở hoa nhìn Vũ Văn Mặc, tiếp đó quát lớn với Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết:

– Thư nhi khó được trở về, cùng phu nhân ôn chuyện, các ngươi ở đâu ra nhiều lời như thế? Nơi này nào có chỗ cho các ngươi nói chuyện!

Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết lập tức cúi đầu cắn răng, có chút không cam lòng. Trong ngày thường các nàng đối Mộ Dung Thư nói lời khó nghe gì, phụ thân cũng không lên tiếng, Sao hôm nay lại hung dữ như thế? Lần này Mộ Dung Thư cùng vương gia hồi phủ, các nàng đều đã chuẩn bị. Nghĩ đến đây, hai người đều xấu hổ len lén nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc anh tuấn lãnh khốc.

Xem tình cảnh này, trong lòng Mộ Dung Thư cười lạnh không thôi, vẻ như lơ đãng nói:

– Nhị muội Tam muội còn chưa đính hôn, cũng khó trách nói chuyện không có quy củ, về tình có thể tha thứ, phụ thân không cần tức giận.

Không có quy củ? Sắc mặt Mộ Dung Thu biến đổi, dè dặt cẩn trọng nhìn Vũ Văn Mặc. Biểu tình người này lạnh như băng, trong lòng Mộ Dung Thu trầm xuống, tức giận nhìn Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro