chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


– Vương phi, Thẩm trắc phi đến.

Thẩm trắc phi? Chính là Thẩm Nhu, người đang quản lý mọi việc trong phủ Nam Dương Vương ư? Nàng ta tới làm gì? Mộ Dung Thư nhíu mày, chẳng lẽ đến thay Tống Tuyết đòi công bằng? Trong lòng cười lạnh một tiếng, đám trắc phi, tiểu thiếp thật sự đã quên thân phận mình rồi sao? Một đám đều hếch mặt lên trời! Nghĩ đến địa vị trong phủ trước kia của Mộ Dung Thư, khóe miệng của nàng liền không nhịn được một trận run rẩy.

MK, muốn ngủ một giấc ngon lành cũng không được.

– Đi ra ngoài nói với bọn họ, bổn vương phi đang nghỉ ngơi, không tiếp khách!

Nàng ngẩng đầu nhìn Hồng Lăng nhẹ giọng nói. Thời gian còn dài, lúc này cũng không vội gì, nàng cần phải nghỉ ngơi! Vừa tỉnh lại nửa canh giờ, trí nhớ mới trong đầu không ngừng hiện ra, cho dù nàng tự nhận năng lực mình mạnh mẽ, nhưng không có nghĩa là nàng có tâm tình chơi cùng bọn họ!

Hồng Lăng gật đầu, vừa đi ra đến cửa, chợt nghe mấy nha hoàn bên ngoài nói:

– Bái kiến vương gia.

Việc này khiến Hồng Lăng có chút khó xử. Nếu chỉ có Thẩm trắc phi và Nhị phu nhân chờ bên ngoài thì dễ nói, nhưng lúc này ngay cả vương gia cũng đến! Nàng quay đầu nhìn Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư không kiên nhẫn phất phất tay:

– Cũng từ chối luôn.

Nàng không quan tâm, hiện giờ trong mắt nàng, cái gì là vương gia, trắc phi, tiểu thiếp, còn không bằng một giấc ngủ!

Vương phi vậy mà lại từ chối vương gia ngoài cửa? Mắt lóe lên, Hồng Lăng lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài, Tống Tuyết cúi đầu đứng sau lưng Vũ Văn Mặc và Thẩm Nhu, hốc mắt hồng hồng, giống như bị tủi thân dữ dội, bả vai còn đang run rẩy, tay nhỏ trắng noãn cầm khăn chậm chậm nước mắt.

Khuôn mặt Vũ Văn Mặc lạnh lẽo, thân hình cao to cường tráng, tay gác trước cửa, trong mắt không hề có một gợn sóng, chỉ có thể thấy được ánh sáng lạnh như băng trong đó.

Thẩm Nhu trên mặt mang nụ cười ưu nhã ôn nhu nhàn thục, nhìn qua vẫn mang vẻ hiền lành như trước.

Trong vương phủ, thanh danh Thẩm Nhu rất tốt. Ai cũng nói Thẩm trắc phi là chủ tử thiện tâm, tốt bụng. Ngược lại, có thể do không chiếm được sự sủng ái của vương gia nên vương phi đối xử với hạ nhân cũng không hiền lành gì, bọn hạ nhân ở sau lưng đều nói trong mắt vương phi không chấp nhận được người khác, không nhịn được có quá nhiều nữ nhân hầu hạ bên người vương gia. Nhưng thế thì có ích gì? Ở trong vương phủ, cho dù nàng là vương phi, cùng lắm cũng chỉ là một chủ tử, cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Kỳ thực bên cạnh vương gia chỉ có bốn người thiếp mà thôi. Trong hoàng thất, e rằng vương gia là người không ham nữ sắc nhất. Tuy nhiên Thẩm trắc phi và vương gia là tình đầu ý hợp, dựa vào thân phận Thẩm trắc phi hoàn toàn xứng đáng làm chính phi, tính tình lại tốt, đương nhiên sẽ được vương gia yêu thích.

Huống hồ bây giờ Thẩm trắc phi còn đang cầm quyền, nếu như nàng ta có thể sinh một đứa con trai hay gái gì đó thì trong vương phủ làm gì còn chỗ cho vương phi nói chuyện!

Hồng Lăng âm thầm thở dài một hơi, lo lắng cho hoàn cảnh vương phi lúc này, nếu lúc ấy nàng có thể giữ chặt vương phi thì tốt rồi, cũng sẽ không xảy ra náo loạn như hiện tại! Chỉ sợ lần này Nhị phu nhân nhất quyết không bỏ qua!

Lặng lẽ nhìn thoáng qua vương gia, trong hai năm nay, đây là lần đầu tiên vương gia đến đây, nhưng lại đến cùng Thẩm trắc phi và Nhị phu nhân.

Không hiểu sau khi vương phi nhìn thấy sẽ tức giận đến mức nào!

Nàng cúi người hành lễ với ba chủ tử, cung kính hữu lễ nói:

– Hôm qua Vương phi té bị thương ở đầu, bây giờ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không tiện gặp khách. Xin vương gia, Thẩm trắc phi, Nhị phu nhân thứ lỗi.

Vũ Văn Mặc nghe xong cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Thẩm trắc phi nhẹ nhàng cười hỏi lại:

– Cứ để tỷ tỷ nghỉ ngơi thật tốt. Lúc khác chúng ta lại tới thăm tỷ tỷ.

Hồng Lăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may hôm nay là Thẩm trắc phi đến đây, nàng ta là người hiểu lý lẽ, sẽ không dây dưa nhiều, nếu chính là Nhị phu nhân, lại không biết phiền phức đến mức độ nào! Đến lúc đó tránh không được lại khiến vương phi mất đi lý trí.

Trong phòng, Mộ Dung Thư nghe được giọng của Thẩm trắc phi thì khẽ cong môi, tiếng nói như tên, rất mực dịu dàng. Có điều không biết đằng sau sự dịu dàng này có ẩn giấu một sự ngoan độc nào hay không!

Con ngươi lóe lên, nếu nói không có dã tâm, sao lại nắm quyền trong phủ? Sau đó lại tùy ý để nhóm tiểu thiếp leo lên đầu lên cổ vương phi?

– Nô tì thay mặt vương phi cảm ơn Thẩm trắc phi.

Hồng Lăng hơi cúi người nói.

Lúc này, ngược lại thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Nhị phu nhân Tống Tuyết đang đứng sau Vũ Văn Mặc và Thẩm trắc phi, nãy giờ vẫn sắm vai nhân vật bị ức hiếp đáng thương lại vừa khóc vừa gào lên:

– Vương gia, vương phi bị thương tuyệt đối không liên quan gì đến tiện thiếp. Khuya hôm trước tiện thiếp vì nghĩ cho thân thể của vương gia nên mới không đánh thức người, nhưng vương phi lại không chịu tin, lúc ấy còn muốn đánh tiện thiếp. Tiện thiếp căn bản không dám trốn, thật sự không ngờ vương phi sẽ té ngã đụng vào đầu! Nếu biết, tiện thiếp nhất định sẽ chủ động tiến lên quỳ xuống để cho vương phi dạy dỗ!

Giọng nói khàn đặc vì cố hết sức khóc la khiến mảnh sân vốn vô cùng an tĩnh nháy mắt trở nên vô cùng ồn ào.

Mà hành vi lần này của Tống Tuyết làm cho đa số hạ nhân bất bình thay nàng, rõ ràng là lỗi của vương phi, nhưng đáng tiếc Nhị phu nhân thân phận thấp hèn, so ra kém vương phi xuất thân là dòng chính nữ của Đại tướng quân!

Vũ Văn Mặc khẽ nhếch mày, quay đầu nhìn thoáng qua Tống Tuyết, giọng nói lạnh như băng tựa như trời đông giá rét tháng chạp:

– Câm miệng!

Thân hình Tống Tuyết run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng bệch, vội vàng cúi đầu, chỉ khóc thút thít, không dám khàn giọng hết sức kêu la nữa.

Thẩm trắc phi quay lại nhìn Tống Tuyết, nhẹ giọng nói:

– Muội muội, việc này vương gia chắc chắn sẽ xử lí. Muội muội không cần tự trách.

Dứt lời, lại quay đầu nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc, lại lặng lẽ nhìn vào cửa phòng, trong mắt hình như hiện lên một tia kinh ngạc.

Hiện thời bên ngoài ầm ĩ như vậy, Mộ Dung Thư có thể ngồi yên trong phòng, mặc cho Tống Tuyết ngang ngược trên địa bàn của nàng, này ... Có gì đó là lạ.

Thẩm Nhu lập tức nhìn Hồng Lăng, hỏi:

– Có phải tỷ tỷ bị thương rất nặng không?

Hồng Lăng có chút khó xử, vừa rồi vương phi đã tỉnh lại, chẳng qua giống như vô cùng mệt mỏi, về phần thương tổn có nặng hay không, đại phu đã nói, vương phi mất máu hơi nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là có thể khôi phục. Nàng chần chừ tìm cách mở miệng để tránh người khác nắm được điểm yếu.

Lúc này, từ trong phòng truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:

– Bổn vương phi còn chưa chết, sáng sớm đến than khóc thảm thiết làm gì?

Giọng nói lạnh lùng trong trẻo lại mang theo sự uy nghiêm và sắc bén khiến người khác không thể không chú ý.

Những người bên ngoài nghe vậy cũng có chút kinh ngạc.

Tống Tuyết sửng sốt một chút, tại sao phản ứng của vương phi lại khác xa so với tưởng tượng của nàng?

Vẻ mặt Thẩm trắc phi không có gì thay đổi, chỉ rất nhanh khép hờ đôi mắt một chút.

Về phần Vũ Văn Mặc, vốn không quan tâm Mộ Dung Thư là hạng người gì, có tính cách thế nào, vì vậy cũng không có phản ứng gì nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro