chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Cái gì cũng đừng hỏi, điều tra xong trở về báo cho ta biết.

Mộ Dung Thư trầm giọng ra lệnh.

Sau nửa canh giờ, Hồng Lăng thở hổn hển trở về, vừa vào cửa, liền dựa nửa người trên giường Mộ Dung Thư tố khổ:

– Vương phi, Lưu Phong kia là cái đồ háo sắc! Vừa rồi, nô tỳ đi hỏi thăm nơi ở của hắn, trên đường về thì gặp hắn. Sau đó hắn nói với nô tỳ là hắn lạc đường, không thể về phòng, nô tỳ có lòng tốt mới dẫn đường cho hắn, ai dè... hắn thế nhưng...

Mộ Dung Thư nhướng mày, hỏi:

– Làm sao?

– Thế nhưng hắn lại ôm eo nô tì, muốn gần gũi. Nô tì sao dám, bèn đẩy hắn ra chạy về viện của chúng ta. May hắn không đuổi theo, nếu không danh dự của nô tỳ đều bị hủy trong tay hắn!

Sắc mặt Hồng Lăng thoáng tái nhợt nói, thân thể vẫn còn run rẩy, nhìn qua quả thật cực kỳ sợ hãi.

– To gan! Dám động tay động chân với người của bản vương phi.

Mộ Dung Thư cau mày lạnh giọng nói. Nàng chỉ nghe qua lịch sử phong lưu của Lưu Phong nhưng thật không ngờ tại nhà người khác hắn cũng dám cả gan làm loạn như thế!

Hồng Lăng hứ một tiếng, phát tiết lửa giận, sau đó nói với Mộ Dung Thư:

– Vương phi, người thật tâm muốn Tam tiểu thư gả cho hắn sao? Người này thật là một tên khốn mà.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười nhạt nói:

– Không, thật ra bổn vương phi cảm thấy Tam muội cùng hắn thật xứng đôi, đúng là lương duyên trời ban. Từ trước tới nay bổn vương phi đều lấy giúp người làm vui, chuyến này ta phải hảo tâm tác hợp cho đoạn nhân duyên tốt đẹp này mới được.

Hồng Lăng đứng yên không nói, nhớ tới những chuyện trước kia Tam tiểu thư đã làm, hiện giờ vương phi trả đũa lại thì có tính là gì đâu. Mặc dù nàng có lòng trắc ẩn, nhưng hôm nay nhìn đến sắc mặt tái nhợt của phu nhân, thân hình gầy yếu, liền hiểu nhất định Nhị di nương, Nhị tiểu thư, và Tam tiểu thư đã sử dụng thủ đoạn gì đối với phu nhân!

– Chiều mai, ngươi xuất phủ tìm đại phu giỏi nhất kinh thành đến đây.

Sau vài phen cân nhắc, Mộ Dung Thư mới dặn dò Hồng Lăng. Hôm nay nhìn thấy Lý thị gầy trơ xương, sắc mặt trắng bệt, lúc nói chuyện giọng nói yếu ớt không còn hơi sức, khác xa người trong trí nhớ. Dù có nhiễm phong hàn cũng tuyệt đối không trở thành như thế. Chẳng lẽ trên người Lý thị lại có bệnh khác?

Trong nội viện của phủ tướng quân, số người muốn bà chết không ít, dĩ nhiên những ngoắt nghéo trong đó nàng không rõ ràng lắm, chuyện cần làm bây giờ là phải phòng ngừa cho thật tốt. Dù sao, Lý thị ôn nhu hiền lành này là mẫu thân của Mộ Dung Thư, cũng là mẫu thân hiện tại của nàng.

– Vâng, vương phi.

Hồng Lăng đáp xong lại châm đầy chén trà cho Mộ Dung Thư rồi nói tiếp:

– Lúc trên đường về, nô tỳ còn bắt gặp Đại thiếu gia và một đứa nha hoàn ở sau hòn giả sơn làm chuyện bẩn thỉu. Hơn nữa, không xa đó có một nữ nhân yêu mị nắm chặt khăn độc ác nhìn bọn họ. May mà trời tối, nô tì lại bước nhẹ mới không bị bọn họ phát hiện.

Nhớ tới một màn dưới ánh trăng kia, nàng vẫn khó tránh khỏi đỏ mặt.

Mộ Dung Thư nhíu mày, khóe môi cong lên, hưng phấn nói:

– Xem ra bản tính phong lưu của Mộ Dung Diệp vẫn chưa sửa được.

– Ngày mai còn có tiệc mừng công, tuy rằng hôm nay khách đến phủ đã ít hơn, nhưng Đại thiếu gia làm ra việc như thế, nếu bị người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ làm nhục thanh danh của phủ tướng quân.

Hồng Lăng thở dài một hơi nói.

– Nếu thật có người nhìn thấy càng tốt, nữ nhân yêu mị kia chắc là Mị Nương mà Mộ Dung Diệp chuộc từ thanh lâu về. Ngươi chờ xem, hai ngày tới thật có nhiều trò hay.

Mộ Dung Thư nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng bâng quơ cười nói.

Hồng Lăng gật gật đầu.

– Mị Nương nhất định sẽ làm ầm ĩ, đến lúc đó chỉ sợ lão gia khó mà bỏ qua cho Đại thiếu gia. Đúng rồi, vương phi, vừa rồi vài vị di nương sai bọn nha đầu đưa tới rất nhiều đồ và chuyển lời là không muốn quấy rầy vương phi nghỉ ngơi, nên tặng lễ vật trước, ngày mai sẽ đến thăm vương phi.

– Còn không phải họ nghe chuyện của Nhị muội, Tam muội nên nhất thời không dám tới gặp bổn vương phi. Cũng tốt, chờ khi trò hay mở màn, không muốn gặp cũng phải gặp.

Mộ Dung Thư cười lạnh nói.

Hai người lại nói về bệnh của Lý thị, còn có sự chuyên quyền, lộng hành của Nhị di nương trong vài năm gần đây ở phủ tướng quân; Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư khinh thường Lý thị và Mộ Dung Thư như thế nào; những việc dơ bẩn của Đại thiếu gia. Càng nói, Hồng Lăng càng tức giận, Mộ Dung Thư lẳng lặng ngồi nghe, cười nhạt ứng đối. Đại khái qua một canh giờ thì phòng bên có tiếng động.

– Các ngươi đều đi xuống đi.

Giọng nói lạnh lùng của Vũ Văn Mặc truyền đến.

– Vâng.

Mấy nha hoàn đồng thanh đáp, sau đó là tiếng đóng cửa.

Hồng Lăng nói khẽ:

– Vương gia đã trở lại.

Nàng âm thầm lấy làm lạ, vì sao bây giờ vương phi không còn quan tâm đến vương gia nữa? Lúc này là một cơ hội tốt, có thể cùng giường với vương gia, nếu có thể mang thai thì địa vị ở vương phủ tất vững vàng. Tuy nàng nghi hoặc nhưng cũng không dám mở miệng hỏi.

Mộ Dung Thư nhàn nhạt gật đầu, trên mặt nhìn không ra bất kì biểu tình gì.

Lúc này ngoài cửa lại có tiếng nói, là hai người Thu Cúc và Vân Mai.

Khi hai người vào phòng thì bước tới hành lễ với Mộ Dung Thư, mặt hai người đều đỏ bừng.

Mộ Dung Thư thấy lạ, hỏi:

– Sao thế?

– Bọn nô tì mới từ tiền viện trở về, đúng lúc gặp thế tử phủ Bắc Lăng Vương.

Thu Cúc cúi đầu ngượng ngùng trả lời. Trước kia đã từng nghe nói qua Ngọc Diện thế tử, nhưng không nghĩ rằng hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy.

– Chính là vị mỹ nam đệ nhất Đại Hoa, Ngọc diện thế tử?

Hồng Lăng đang cầm ấm trà chợt dừng tay, vội vàng hỏi.

Khuôn mặt Thu Cúc và Vân Mai đều đỏ bừng, gục đầu trước ngực, gật đầu.

Đệ nhất mỹ nam Vũ Văn Hạo? Mộ Dung Thư khẽ nhướng đuôi mày, trong đầu tự động hiện ra dáng người cao to của một gã đàn ông.

Nam tử này ngũ quan rõ ràng, tuấn mỹ tuyệt luân, đặc biệt một đôi mắt phượng xếch lên đầy tà mị, con ngươi tinh thuần, câu hồn đoạt phách. Da thịt trắng nõn, môi đỏ tươi như sắc vi nở rộ, so với nữ tử còn đẹp hơn. Chính vì thế, người này được nữ tử ái mộ nhiều không kể xiết. Tuy vậy, đối lập với vẻ ngoài tà mị, nóng bỏng, tính tình người này ôn hòa, lương thiện, một thân trầm tĩnh khiến cho người ta có cảm giác hắn là một đầm sâu vô tận không thể nhìn thấu.

Hắn giữ mình trong sạch, năm nay hai mươi tuổi, bên người lại không có thiếp, về phần có nha đầu thông phòng hay không thì Mộ Dung Thư không biết, nhưng nghe nói hắn tình đầu ý hợp với Tam tiểu thư Thẩm Oánh của phủ tể tướng. Tính tình Thẩm Oánh nhàn thục ôn hòa, dung mạo thanh lệ thoát tục, mặc dù không so được với trưởng tỷ Thẩm quý phi nhưng cũng là mỹ nhân số một, số hai đương thời.

Đáng tiếc, Thẩm Oánh chỉ là thứ nữ, nếu có gả cho Vũ Văn Hạo thì cao nhất cũng chỉ là trắc phi nhưng khả năng làm thiếp lại nhiều hơn.

Nàng âm thầm buồn cười nhìn ba nha đầu đang ngượng ngùng, lắc lắc đầu. Bất kể là cổ đại hay hiện đại, người đẹp vẫn có ưu thế, chỉ sợ không thể đếm được bao nhiêu thiếu nữ trao gửi tâm tư lên người Vũ Văn Hạo, đáng tiếc... Nam nhân này đã có người trong mộng.

Mộ Dung Thư vừa thưởng thức trà, vừa cười nhạt nghe ba nha đầu huyên thuyên về chuyện của Vũ Văn Hạo.

Đêm khuya, Mộ Dung Thư truyền Thu Cúc và Vân Mai lui ra, chỉ để lại một mình Hồng Lăng.

Nàng kề tai Hồng Lăng nói mấy câu, sau đó đến bàn viết hai phong thư giao cho nha đầu này.

Hồng Lăng thận trọng nhét hai phong thư vào hông, gật đầu nói với Mộ Dung Thư:

– Xin vương phi yên tâm, Hồng Lăng chắc chắn cẩn thận, không để xảy ra chuyện không may.

Hôm sau, trời vừa hửng sáng, người trong phủ đều bị một tiếng hét chói tai đánh thức.

Mộ Dung Thư đang được Thanh Bình hầu hạ chậm rãi trang điểm, Vân Mai chưa gõ cửa liền xông vào, nhìn về phía Mộ Dung Thư kinh hô:

– Vương phi, Tam tiểu thư đã xảy ra chuyện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro