chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


– Chuyện này chẳng phải lỗi của một mình Tuyết Nhi, trong kinh thành ai chẳng biết nhân cách của Lưu Phong? Nhất định tối qua hắn đã bắt cóc Tuyết Nhi, lão gia, chuyện này tuyệt đối không thể cứ bỏ qua như vậy, xin người ngàn lần, vạn lần hãy lấy lại công bằng cho Tuyết Nhi!

Ngay sau đó truyền tới tiếng kêu khóc của Tam di nương.

– Di nương!

Mộ Dung Tuyết nhào vào lòng người đang lên tiếng bênh vực cho mình gào khóc. Trong lòng nàng hiện giờ vô cùng tủi thân, có đánh chết nàng cũng không thể nào ngờ mình rơi vào kết cục này! Tối qua nàng còn ôm hy vọng gả vào phủ Nam Dương Vương, ai ngờ chuyện lại xảy ra như thế này! Thất thân với Lưu Phong xem như cuộc đời của nàng cũng xong rồi!

Nghe đến đó, Mộ Dung Thư đã muốn đẩy cửa phòng ra, không ngờ vài vị bà tử dáng người to khỏe lập tức đến chắn trước cửa, một trong số đó ra vẻ vô cùng cung kính nói:

– Xin vương phi dừng bước, chờ lão gia cùng phu nhân xử lý xong gia sự thì nô tì sẽ vào bẩm báo.

Sắc mặt Mộ Dung Thư trầm xuống. Bà tử này đang nhắc nhở thân phận nàng là nữ nhi, một khi đã gả ra ngoài thì cũng như bát nước hắt đi, chuyện nhà mẹ đẻ không có liên quan đến nàng và nàng cũng không có tư cách quản! Nàng nhìn kỹ bà tử này, trên mặt bà ta không giấu được vẻ khinh thường, rõ ràng không để nàng vào mắt! Nàng thực muốn cho bà ta một bạt tai nhưng khoé mắt lại quét đến Vũ Văn Mặc bên cạnh.

Khóe miệng nàng khẽ cong lên. Vừa rồi nàng còn cảm thấy đi cùng hắn rất bất tiện nhưng xem ra không thể không thừa nhận, có hắn ở đây mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nàng đưa mắt ra hiệu cho Hồng Lăng.

Từ trước tới nay Hồng Lăng là người lanh lợi, lập tức ngầm hiểu, tiến lên hai bước, vươn tay liền cho bà tử kiêu ngạo kia một bạt tai:

– Ngươi thật to gan, dám khinh thường vương gia và vương phi!

Lại tiếp tục vung tay, giọng nói càng sắc bén:

– Hạ nhân to gan lớn mật, không biết tốt xấu, dám ly gián quan hệ của phủ Nam Dương Vương và phủ tướng quân! Vương gia và vương phi là con rể và con gái của lão gia và phu nhân, thế nào qua miệng của ngươi lại thành người ngoài? Ngươi là người của phòng nào? Tại sao lại không có quy củ như vậy?

Bà tử kia kinh hoảng, trên mặt đau rát, cũng không dám đưa tay chạm vào, mỗi câu Hồng Lăng nói ra đều làm cho bà ta khiếp đảm. Hồng Lăng lớn lên trong phủ tướng quân há lại không biết bà ta là người của ai. Nhưng bà ta phụng mệnh Nhị di nương ở ngoài cửa ngăn cản vương phi, không để nàng bước vào phòng phá hoại kế hoạch của mình! Ai ngờ vương phi thông minh như vậy! Vừa rồi bà ta chỉ chăm chăm hoàn thành mệnh lệnh của Nhị di nương nên hoàn toàn không thấy Nam Dương Vương! Trên trán mồ hôi lạnh đổ đầm đìa, thân thể run run.

Mộ Dung Thư cười lạnh một tiếng, bất động thanh sắc.

Vũ Văn Mặc nhíu nhíu mày, dù sao nơi này cũng là phủ tướng quân chứ không phải vương phủ, chuyện sáng nay tuy là chuyện xấu của phủ tướng quân, nhưng suy cho cùng hắn và Mộ Dung Thư cũng không phải là người ngoài, lời nói của bà tử này cũng xem như vô cùng bất kính!

Mấy bà tử cũng rất sợ hãi, trước mặt các nàng chính là vương gia, chỉ một cái nhấc tay cũng có thể quyết định sự sống chết của bọn họ! Nghĩ đến đây, vài người vội vàng cúi đầu, nhanh chóng lui lại, chỉ còn bà tử trong phòng của Nhị di nương vẫn ngu ngơ đứng yên tại chỗ.

Mộ Dung Thư nhíu mày.

Ba người bọn Thu Cúc từ phía sau tiến lên đẩy bà tử kia ra. Bà tử này khỏe mạnh như thế nhưng chỉ cần một chút sức đã bị đẩy ra, Hồng Lăng tiến đến gõ cửa nhưng bên trong hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Hồng Lăng lại gõ tiếp hai cái, lúc này trong phòng mới có người lên tiếng.

– Ai đó?

– Thưa phu nhân, vương gia và vương phi đến thỉnh an phu nhân.

Hồng Lăng cung kính trả lời.

Chờ giây lát, giọng nói êm ái của Lý thị từ trong phòng truyền tới:

– Mau mời vương gia và vương phi vào.

Cửa mở ra, Mộ Dung Thư nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, Vũ Văn Mặc gật đầu, cất bước vào trước.

Cảnh tượng đầu tiên khi bước vào phòng là Tam di nương và Mộ Dung Tuyết cả người không còn chút sức lực, quỳ dưới đất ôm nhau khóc lóc. Nhị di nương, Tứ di nương, Mộ Dung Diệp, Mộ Dung Lâm đứng một bên, các tiểu thư và các thiếu gia khác không có mặt. Mộ Dung Thu và Lý thị đều ngồi trên giường.

Thấy Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư đi vào, trừ hai người đang quỳ dưới đất, mọi người trong phòng đều hành lễ:

– Bái kiến vương gia, vương phi.

Sau đó, Mộ Dung Thư xoay người hành lễ với Mộ Dung Thu và Lý thị:

– Nữ nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân.

Mộ Dung Thu và Lý thị đều hòa ái cười nói:

– Mau mau đứng lên.

Sau một phen khách sáo, Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc đều được mời ngồi. Sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Thư mới nghiêm túc đánh giá từng người trong phòng.

Nhị di nương có chút bất mãn nhìn Mộ Dung Thư, tay áo rộng đã che đi bàn tay đang nắm chặt thành quyền của bà ta. Đáng chết! Mộ Dung Thư ở đây, kế hoạch tiếp theo của bà ta chắc chắn càng khó thực hiện.

Tầm mắt Mộ Dung Lâm lại bị Vũ Văn Mặc hấp dẫn. Ngoại trừ huynh đệ, nữ tử trong nội viện rất ít khi được nhìn thấy nam tử bên ngoài, tuy Vũ Văn Mặc là phu quân của Mộ Dung Thư nhưng từ trước đến giờ nàng chỉ gặp được ba bốn lần mà là từ khoảng cách xa, chỉ có thể nhìn lướt qua, hiện giờ tiếp xúc gần như vậy, vẻ phong thần tuấn mỹ của Vũ Văn Mặc làm mặt nàng ửng hồng, tim đập dồn dập, không thể kiềm chế, trong lòng thầm nhủ đời này chỉ cần có thể làm thiếp cho Vũ Văn Mặc là đủ.

Mộ Dung Diệp cũng không vui vì sự xuất hiện của Mộ Dung Thư nhưng vì Vũ Văn Mặc, hắn cũng chỉ có thể trưng ra vẻ mặt tươi cười.

Biết bản thân mình khó bảo toàn, gương mặt trắng nõn của Mộ Dung Tuyết đầm đìa nước mắt, nàng thất thần nhìn Vũ Văn Mặc. Hắn phát hiện, chán ghét nhíu mày, hơi thở quanh thân càng thêm lạnh. Mộ Dung Tuyết vô cùng xấu hổ, vội cúi đầu. Nàng làm sao lại quên, lúc này danh dự của nàng đã hoàn toàn bị phá hủy! Nàng càng nghĩ càng hận Lưu Phong!

– Phụ thân, mẫu thân, có chuyện gì thế? Sao Tam di nương và Tam muội lại quỳ dưới đất?

Mộ Dung Thư làm như mới phát hiện hai người đang quỳ dưới đất, giọng điệu vô cùng kinh ngạc.

Đuôi lông mày của Vũ Văn Mặc khẽ động, bàn tay thon dài cầm chén hơi khựng lại một chút.

Khuôn mặt già nua của Mộ Dung Thu lộ vẻ xấu hổ, nhưng lại ngại Vũ Văn Mặc nên nhất thời không biết nên nói như thế nào. Dù sao, việc sáng nay chỉ sợ mọi người trong phủ đều biết. Tương tự, Lý thị cũng khó mở lời.

– Tam di nương, ngươi dạy con gái thật giỏi!

Mộ Dung Thu tức giận mắng Tam di nương một tiếng.

Tam di nương dập đầu lia lịa, khóc lóc thỉnh cầu:

– Xin lão gia làm chủ cho Tuyết Nhi! Tuyết Nhi, ngươi mau giải thích chuyện gì đã xảy ra đi. Nha hoàn còn nói tối qua tận mắt nhìn thấy ngươi ngủ trong phòng thế tại sao ngươi lại có thể xuất hiện ở sương phòng?

Mộ Dung Tuyết mấp máy miệng muốn giải thích, nhưng phải giải thích thế nào bây giờ! Bất luận giải thích thế nào, đều là nàng động lòng xuân, không tuân thủ phụ đức nên gây họa! Người khác nếu hiểu được thì cũng có giải quyết được gì đâu?!

Thấy nàng im lặng, Tam di nương nóng nảy, mất lý trí giáng cho Mộ Dung Tuyết một cái tát.

– Làm sao ngươi lại trở thành như thế này? Ngươi bảo di nương còn mặt mũi nào đi gặp người ta đây?!

– Suy cho cùng việc này xảy ra ở nội viện, bây giờ không phải là lúc trách cứ mà phải nghĩ cách giải quyết như thế nào. Tam di nương đừng lo lắng, chờ xem phu nhân giải quyết đi.

Nhị di nương lắc lắc eo nhỏ, đôi môi đỏ tươi do bôi quá nhiều son mở miệng, chỉ một lời thành công mang dời lửa đến trên người Lý thị.

Ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo của Mộ Dung Thư nhìn về phía Nhị di nương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro