chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhị di nương không cam lòng hô to một tiếng:

– Lão gia!

Mộ Dung Diệp và Mộ Dung Lâm cũng đồng thời hô:

– Phụ thân!

Trong lòng Mộ Dung Thư không dừng được cười lạnh, thờ ơ lạnh nhạt nhìn trò khôi hài trước mắt. Vũ Văn Mặc cũng hơi hơi cau mày.

Thấy vậy, lửa giận trong lòng Mộ Dung Thu vừa dập tắt lại bừng lên, bàn tay chai sạn vì vết đao kiếm dùng hết sức tái vào khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của Mộ Dung Tuyết!

Một tiếng "bốp" vang lên, đánh thức những người còn đang chìm đắm trong tính toán của bản thân.

– Làm càn! Không muốn cũng phải gả! Hiện thời danh tiết của ngươi đã không ra gì, còn chưa biết Lưu tri châu có chịu đến nghị thân hay không nữa, ngươi nói ngươi không thích! Vô liêm sỉ! Tam di nương, mang theo tiện nhân này cút ra ngoài! Mấy ngày này đừng để nó chường mặt ra ngoài làm ta xấu hổ!

Mộ Dung Thu giận dữ mắng nhiếc làm cho sắc mặt Mộ Dung Tuyết trắng bệt, cái tát vừa rồi ông ta dùng hết sức, là võ tướng nhiều năm lăn lộn trên chiến trường, không cần nghĩ cũng biết cái tát vừa rồi mạnh bao nhiêu! Mộ Dung Tuyết đầu ong ong, phản ứng cũng chậm lại, chỉ có thể mặc cho Tam di nương đỡ nàng từ dưới đất lên rồi cả hai dìu nhau, lảo đảo bước ra khỏi phòng.

Sau khi giải quyết việc Mộ Dung Tuyết, Nhị di nương lập tức ôn nhu an ủi:

– Lão gia không nên tức giận, Tuyết Nhi cũng vì kích động nên mới dám cãi lại người.

– Hừ! Thật không còn mặt mũi!

Mộ Dung Thu hừ lạnh một tiếng.

Nhị di nương cũng âm thầm lo lắng, Tam cô nương rơi vào kết cục này, như vậy Nhị cô nương sẽ lưu lại ấn tượng gì cho Nam Dương Vương đây? Nhìn cách đối xử của vương gia với Mộ Dung Thư thật sự không giống như lời đồn đãi. Vậy nếu Nhị cô nương được gả vào vương phủ thì có thể chiếm được sự sủng ái của vương gia hay không?Theo tình hình trước mắt, việc giành quyền quản sự từ tay Đại phu nhân xem ra không thể thực hiện! Lần này Mộ Dung Thư trở về dường như đã tìm được chỗ dựa, rất khó đối phó! Tuy từ đầu đến giờ nàng ta không nói gì nhiều, nhưng mỗi câu nói ra lại cực kỳ đúng lúc. Điểm quan trọng là làm hỏng toàn bộ kế hoạch của nàng!

– Phụ thân...

Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Diệp còn muốn tiếp tục khuyên nhủ, Nhị di nương thấy thế, lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người lui xuống. Hai người tuy không hiểu nhưng vẫn tuân lời Nhị di nương im lặng, lui ra sau.

– Chuyện các ngươi vừa nói bàn sau đi. Hiện giờ phu nhân vẫn quản sự trong phủ. Sức khỏe phu nhân không tốt nên những chuyện nhỏ nhặt không cần làm phiền nàng.

Mộ Dung Thu phất phất tay, vẻ khá mệt mỏi, nói.

Nhị di nương không ngừng gật đầu, lại nói vài câu dễ nghe, thần sắc Mộ Dung Thu thoáng dịu lại, liền truyền Mộ Dung Lâm và Mộ Dung Diệp lui ra.

Lúc Mộ Dung Lâm đi ra, cố tình đưa mắt về phía Vũ Văn Mặc thì thấy ánh mắt hắn đang dán trên người Mộ Dung Thư. Trong phút chốc, lòng nàng bỗng cảm thấy thật nặng nề. Nàng dời tầm mắt qua Mộ Dung Thư, mày nhíu chặt, cắn chặt môi, lặng lẽ lui ra.

Riêng Mộ Dung Diệp lúc đi ra còn không quên hung hăng trợn mắt trừng Mộ Dung Thư một cái, đều tại con ranh này làm hỏng kế hoạch của bọn họ!

Đợi hai người kia lui ra, Mộ Dung Thu mới quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư với vẻ mặt hiền từ nhất từ trước đến giờ:

– Vương gia và vương phi hẳn còn chưa dùng điểm tâm? Không bằng dùng bữa ngay tại đây luôn đi. Mộ Dung Thư trong lòng rất buồn cười, chỉ một động tác nhỏ của Vũ Văn Mặc đã khiến thái độ của Mộ Dung Thu với nàng có biến hóa lớn như vậy. Mộ Dung Thư cười trả lời:

– Sáng sớm nay đã dùng qua điểm tâm rồi ạ.

Mộ Dung Thu gật đầu, hết sức vừa lòng với câu trả lời của Mộ Dung Thư, sau đó nhìn Vũ Văn Mặc hỏi:

– Không biết thức ăn của tệ phủ có hợp khẩu vị của vương gia hay không, nếu không hợp, vương gia cứ phân phó xuống dưới để hạ nhân làm theo ý ngài.

Vũ Văn Mặc gật đầu, khách khí trả lời:

– Rất hợp, làm phiền tướng quân phí tâm.

Tiếp theo hai người lại câu được câu không trò chuyện, không khí trong phòng có chút ngượng ngập. Mộ Dung Thư im lặng không nói, âm thầm quan sát thần sắc Lý thị. Sắc mặt bà trắng bệch, luôn luôn nhìn phía sau Mộ Dung Thu. Mộ Dung Thư thở dài một hơi, vô luận người đàn ông có khiến phụ nữ đau lòng đến mức nào, họ đều không thể dứt tình được!

Một lát sau, Mộ Dung Thu và Vũ Văn Mặc đều đến tiền viện. Lúc này, tiền viện vô cùng náo nhiệt, đến tham gia khánh công yến lần này không một trăm thì cũng phải đến bảy tám chục người, ai nấy đều là những kẻ lão luyện trên quan trường. Gặp nhau tay bắt mặt mừng, hàn huyên không ngớt, Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thu cũng bận rộn xã giao không ngừng.

Tiền viện náo nhiệt, hậu viện cũng không thua gì. Mỗi quan viên đều mang theo thê tử và nữ nhi đến, nam nhân xã giao ở tiền viện, còn các vị phu nhân và tiểu thư đều tập trung ở Lệ Hoa viên để làm quen với Lý thị và Mộ Dung Thư.

Nhìn thấy cảnh này, nhóm di nương không được tham gia dự tiệc, chỉ còn cách ở tại viện của mình mà hâm mộ, ghen tị nhìn về phía Lệ Hoa viên náo nhiệt.

Trừ Tam tiểu thư, mấy vị tiểu thư khác trong nhà cũng đều đến Lệ hoa viên.

Tử Uyển – Nơi ở của Mộ Dung Tuyết

Nàng khóc đến tê liệt ngã vào lòngTam di nương kể lể:

– Di nương, nhất định là có người muốn hãm hại ta! Vốn người hẹn với nữ nhi là Nam Dương Vương, không hiểu sao lại có thể biến thành Lưu Phong? Nữ nhi thật sự không muốn gả cho Lưu Phong. Trong kinh thành có nữ tử con nhà đàng hoàng nào dám gả cho hắn! Ai mà không biết, Lưu Phong chính là đồ lưu manh, nữ nhi gả cho hắn, hạnh phúc đời này xem như bị hủy rồi.

Nàng vốn tính toán chu đáo, chỉ cần có thể gả cho Nam Dương Vương, thì cả đời này hưởng không hết vinh hoa phú quý, nhưng không ngờ lại rơi vào kết cục này!

Tam di nương nghe ra ý tứ trong lời nói của nữ nhi, bắt lấy điểm quan trọng hỏi ngược lại:

– Ngươi nói có người hãm hại ngươi? Việc ngươi và Nam Dương Vương hẹn nhau là thế nào?

Mộ Dung Tuyết nghe Tam di nương hỏi, cũng bừng tỉnh như hiểu ra, lập tức vọt dậy khỏi lòng Tam di nương, đến trước bàn, vẻ mặt lo lắng tìm kiếm gì đó nhưng cả nửa ngày cũng không thấy. Thân người nàng mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế, thì thào tự nói:

– Quả thật ta bị tính kế.

– Tính kế? Kết quả là chuyện gì đã xảy ra? Mau nói đi!

Tam di nương lập tức ép hỏi.

Mộ Dung Tuyết như thất hồn lạc phách nói:

– Ta thật khờ, thế mà cũng bị trúng kế! Làm sao Vương gia có thể hẹn ta? Hoá ra ta bị Mộ Dung Thư tính kế, nếu không tại sao không phải là bất kỳ nam nhân nào mà lại là người nàng ta nói, Lưu Phong? Ha ha...

Nàng không dừng được phát ra tiếng cười lạnh.

– Không ngờ nàng ta làm việc cẩn thận như vậy, không để lại bất cứ dấu vết nào!

Nghe thoáng qua Mộ Dung Tuyết nói, Tam di nương cũng đã hiểu đại khái sự việc, lảo đảo lui ra phía sau một bước dài.

– Vương phi tính kế ngươi?

Lệ Hoa viên

Thấy trong phòng nhiều người, huyên náo không dừng, Mộ Dung Thư bèn lấy cớ đi vệ sinh để thoát thân, chỉ để lại Hồng Lăng, Thu Cúc và Vân Mai hầu hạ Lý thị.

Không khí trong sân thoáng đãng, trong lành khiến nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

– Vương phi, bây giờ đi đâu?

Lúc trong phòng, Thanh Bình thấy Mộ Dung Thư mệt mỏi với việc xã giao, vài vị phu nhân không giỏi nhìn sắc mặt cứ lôi kéo vương phi hỏi này nọ, hiện giờ thật vất vả mới thoát thân được. Dĩ nhiên Thanh Bình cho rằng Mộ Dung Thư không phải muốn đi vệ sinh mà thật ra là tìm cách ra ngoài cho thoáng khí. Mộ Dung Thư quay đầu, thò tay véo nhẹ chóp mũi Thanh Bình, cười nói:

– Nha đầu, ta quả thật muốn đi vệ sinh. Đi thôi!

Đối với phủ tướng quân to như vậy, Mộ Dung Thư cũng không xa lạ gì, dựa theo trí nhớ cũ mà đi.

Vừa ra khỏi Lệ Hoa viên, Mộ Dung Thư lại đụng ngay một người ngoài ý muốn.

Vũ Văn Hạo! Mỹ nam tử đệ nhất kinh thành!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro