chap 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dung Tuyết ngoái đầu nhìn lại, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thư đang từ từ đi đến.

Trong ánh mặt trời sáng rọi, Mộ Dung Thư bước đi thong dong, tự tin, mỗi bước đi cực kỳ tao nhã, cực kỳ tiêu sái, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng hoa lệ thêu hoa văn tinh xảo càng tôn lên nét phong hoa tuyệt đại nhưng không kém trong trẻo dịu dàng u nhiên, búi tóc cao theo kiểu nghênh xuân, cài một cây trâm ngọc bát bảo sáng lòa.

Mộ Dung Thư hơi thiểm thần.

Thấy nàng mọi người đều kinh ngạc, mất hồn, Nam Dương vương phi lại xinh đẹp, chói lòa như thế! Tuy không đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng lại mang vẻ tao nhã thế gian khó có.

"Lưu phủ có người mới qua đời ư? Tại sao không ai báo cho bổn vương phi?" Trong lúc mọi người đang ngất ngây, Mộ Dung Thư quay đầu lại hỏi mấy nha hoàn bên cạnh.

"Hồi vương phi, không có ai qua đời."

Mộ Dung Thư hình như thở dài nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Mộ Dung Tuyết: "Tam muội, nếu trong quý phủ không có ai qua đời, vì sao lại mặc tang phục? Giữa ban ngày ban mặt, lại mặc tang phục khóc lóc như thế khó tránh làm cho người ta hiểu lầm, mà vô tình lại mang tiếng nguyền rủa nhà chồng, chẳng phải người lớn trong nhà vẫn khỏe mạnh đấy sao?"

"Ngươi!" Mộ Dung Tuyết phản ứng định thần lại, nghe được lời Mộ Dung Thư lập tức sắc mặt đại biến. Chủ ý của ả không phải như thế, chẳng qua là ả muốn mượn tang phục để biểu lộ sự bất hạnh của mình nhưng không ngờ lại bị Mộ Dung Thư móc nghéo thành như vậy!

Quả nhiên, người vây quanh hóng chuyện nghe thấy Mộ Dung Thư nói xong liền nhao nhao lên án Mộ Dung Tuyết bất hiếu.

"Vương phi, hôm nay bất kể thế nào, trước mọi người, ngươi phải trả lại cho ta một công đạo!" Trong lòng Mộ Dung Tuyết oán hận, hừ mộ tiếng, trên mặt hiện rõ sự căm phẫn không thỏa hiệp, mở miệng quyết tuyệt nói.

Sau đó dưới ánh mắt của mọi người, ả bày ra vẻ đáng thương, hai hàng lệ chảy dài trên má nhằm tranh thủ lòng thương hại, "Thỉnh các vị làm chứng, hôm nay Mộ Dung Tuyết ta muốn Nam Dương vương phi phải trả cho cho ta một công đạo! Nếu như không phải nàng phá rối phía sau, hôm nay ta cũng không rơi vào tình cảnh bi thảm này!"

Quả nhiên lời vừa nói ra, mọi người liền bắt đầu nín thở chờ xem kịch vui, trông chờ đáp án từ phía Nam Dương vương phi.

Đại phu nhân lạnh lùng nhìn, nàng thật không ngờ Mộ Dung Tuyết lại can đảm như vậy, dám đến tận nhà mà nháo, có trò hay để xem rồi, vương gia kỵ nhất là bị người ta nói lung tung, nếu việc này truyền đến tai người thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa! Nàng không tin Mộ Dung Thư có thể giải quyết êm thắm chuyện này, nhìn thế nào cũng biết Mộ Dung Tuyết có chết cũng quyết phải hạ bệ Mộ Dung Thư !

Tứ phu nhân giương đôi mắt đẹp, chẩu đôi môi đầy đặn đỏ mọng lên, chà, có trò hay rồi! May mà sáng nay ăn không ít bằng không chẳng đủ sức mà đứng xem kịch vui!

"Tam cô nương, nếu có chuyện sao không trực tiếp tìm vương phi trò chuyện? Lại mặc tang phục gây rối trước cửa? Dù sao đi nữa, Vương phi cũng chính tỷ của Tam cô nương, lúc còn ở phủ tướng quân cũng thường chiếu cố người. Gần đây nghe nói Tam cô nương bị nhiễm bệnh liền lập tức phái người tặng hậu lễ, ngày nào cũng lo lắng cho Tam cô nương. Nhưng chẳng biết vì nguyên nhân gì mà Tam cô nương hết lần này đến lần khác lại gây hấn với vương phi, đối với hảo ý của vương phi lờ như không thấy, đến hôm nay lại chạy đến quỳ trước vương phủ, luôn miệng vu tội vương phi. Tam cô nương, ý người muốn gì?"!" Hồng Lăng lập tức tiến lên, đứng trước mặt Mộ Dung Tuyết từ trên cao nhìn xuống Mộ Dung Tuyết, gương mặt thanh tú đầy vẻ tiếc hận, mỗi câu thốt ra đều là chất vấn.

Mộ Dung Tuyết không ngờ bị một đứa nha hoàn ra mặt chỉ trích, lập tức sắc mặt cực kỳ khó coi, có nhiều người xem như vậy ả không thể để một đứa nha hoàn lớn lối trước mặt mình, thế nên lảo đảo đứng lên, trong lúc Hồng Lăng không ngờ tới, vươn tay tát nàng một cái, "Ngươi có thân phận gì? Một đứa nha hoàn mà dám chỉ trích ta? ! Sao Nam Dương Vương phủ chẳng có quy củ gì hết vậy? !"

"Lưu đại nãi nãi, người chớ khinh người quá đáng. Nếu không phải Lưu đại nãi nãi bất kính với vương phi như thế, hạ nhân như chúng ta làm sao dám lớn gan như vậy? Tôi tin tưởng bất cứ ai ở đây cũng đều nhìn ra, vương phi luôn luôn giữ hòa khí, ngược lại Lưu đại nãi nãi lại bức người không tha." Thu Cúc lập tức tiến lên, ôm Hồng Lăng miệng đầy máu, sau đó mắt rưng rưng, ủy khuất nhìn mãi về phía Mộ Dung Tuyết, vừa khóc vừa nói.

Hồng Lăng đẩy Thu Cúc ra, cúi đầu âm thầm cắn nát thịt trong miệng, máu tươi liền theo khóe miệng chảy ra, khuôn mặt nàng vốn nhỏ nhắn trắng nõn, máu tươi lại đỏ chói mắt, nước mắt chảy đầy trên mặt, sau khi đẩy Thu Cúc ra liền quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thư, "Là nô tì sai, chọc giận Lưu đại nãi nãi, nhưng... nô tì thấy uất ức thay cho vương phi, người vì chuyện Lưu đại nãi nãi và cô gia đêm ngày lo lắng không ăn nổi cơm còn đem nhân sâm trăm năm quý hiếm vốn để dành bồi dưỡng cho thân thể mình mang đến cho Lưu đại nãi nãi, gần đây trời trở lạnh, vương phi truyền mang vài khúc vải yêu thích nhất cho Lưu đại nãi nãi, nhưng tại sao Lưu đại nãi nãi lại đối xử với vương phi như thế?"

Vừa nói nước mắt vừa rơi, máu trong miệng không ngừng trào ra. " Nhưng cho cùng thì nô tì...vẫn không tuân theo quy củ, mong vương phi trách phạt."

Mộ Dung Thư đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn cái miệng nhỏ đầy máu của Hồng Lăng, hai bàn tay trắng nõn trong tay áo khẽ động. Nàng không nói gì, quay đầu nhìn Mộ Dung Tuyết đang tức điên, la khóc om sòm chỉ thở dài một hơi.

Thấy cảnh này, trên mặt của bọn thị vệ vương phủ tràn đầy bất mãn. Mộ Dung Thư là Nam Dương vương phi – là chủ tử của bọn hắn lại bị một thứ nữ đã gả đi như Lưu đại nãi nãi nhục mạ! " Lưu đại nãi nãi thật là quá đáng!" Một tên thị vệ nói.

Đại phu nhân ngạc nhiên nhìn Hồng Lăng, nha đầu này thật làm cho người khác giật mình, đúng là một đứa hầu trung thành, nói hộ hết những gì Mộ Dung Thư không thể nói!

"Vương phi, đừng trách cứ Hồng Lăng tỷ tỷ, chỉ vì tỷ ấy uất ức vì vương phi mà thôi. Nếu vương phi muốn phạt Hồng Lăng tỷ tỷ, vậy cứ phạt luôn nô tì đi. Nô tì cam nguyện bị phạt cùng tỷ ấy." Thu Cúc nhìn lướt qua gương mặt tái xanh vì giận của Mộ Dung Tuyết, lập tức quỳ bên cạnh Hồng Lăng, thêm mắm dặm muối, châm ngòi thổi gió.

Mộ Dung Tuyết nhìn hai đứa nô tì tung hứng với nhau sau đó người xem xung quanh đã bắt đầu chuyển sang chỉ trích mình thì tức đến đầu bốc khói, rõ ràng là hai con ranh kia đang diễn trò! Nha đầu Hồng Lăng là tâm phúc của Mộ Dung Thư, ả không tin nó không biết chuyện ả bị hãm hại buộc phải gả cho Lưu Phong!

Bây giờ lại bày ra thái độ này, đúng là chơi trò giả mù sa mưa mà!

Thực đáng giận!

Ả hít thở không thông, cơn giận nghẹn trong ngực đến nỗi mặt mày lúc xanh lúc đen, đi nhanh đến chỗ Hồng Lăng định đánh thêm một trận nữa nhưng khi vừa vung tay thì có người giữ lại giữa không trung, ả không hề nghĩ ngợi, mắng luôn: "Đồ hỗn trướng, dám động thủ với ta!"

Nhất thời, tiếng bàn tán xôn xao ngưng bặt, mọi âm thanh ầm ĩ đều biến mất.

Mộ Dung Tuyết phát hiện chuyện không thích hợp liền ngẩng đầu nhìn qua, kết quả đập vào mắt là hình ảnh Mộ Dung Thư! Nàng liền nhíu mày, "Tại sao là ngươi? !"

Mộ Dung Thư nhìn Mộ Dung Tuyết, trong lòng cười lạnh nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ không thể tin cùng tiếc hận, "Tam muội, sao ngươi lại biến thành như thế này? Bây giờ ngươi đã làm vợ người ta, theo lẽ phải nên giúp chồng dạy con nhưng bây giờ lại vì đố kỵ mà gây ra chuyện lộn xộn! Ngươi làm như thế không phải chỉ làm mất thể diện một mình ngươi mà còn làm tổn hại đến danh dự của phụ thân và mẫu thân nữa!" Nàng thả tay ra, thừa lúc Mộ Dung Tuyết mất đi lý trí, chưa quan tâm được gì liền mắng to, Mộ Dung Thư tiếp tục vung tay tát mạnh vào mặt Mộ Dung Tuyết, so về lực còn mạnh hơn cả lúc ả ta đánh Hồng Lăng, Mộ Dung Thư che ngực, vờ đau lòng quát: "Bây giờ ta vẫn xem ngươi là tam muội! Ngươi bất kính với ta, ta vẫn có thể niệm tình tỷ muội mà tha thứ ngươi, nhưng nếu ngươi tiếp tục mặc tang phục gây chuyện thì chớ trách bổn vương phi không xem trọng tình tỷ muội!"

Bốn phía lại vang lên lời xì xầm, mọi người đều lên tiếng chê trách Mộ Dung Tuyết. Theo bọn họ xem từ đầu đến giờ, quả thật đều là Mộ Dung Tuyết công kích Nam Dương vương phi.

"Chẳng lẽ Lưu đại nãi nãi đố kỵ đến điên rồi? Nếu đổi lại là người khác, ai mà dám bất kính với Nam Dương vương phi như thế? !"

"Đúng vậy đó, nha hoàn của Nam Dương vương phi bị đánh thật thảm, còn chảy máu kìa mà cô gái kia cũng thật trung thành, xem ra Nam Dương vương phi bị Lưu đại nãi nãi này vu tội thiệt rồi ."

Mọi người ngươi một câu ta một câu, khắp nơi đều nhằm vào Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết lập tức hoảng hốt, trên má đau rát khiến ả cắn chặt răng, oán hận nhìn Mộ Dung Thư: "Rõ ràng lúc ở phủ tướng quân ngươi đã hãm hại ta, để cho ta..." Ả vừa định nói ả vốn tưởng người hạn hò với mình là Nam Dương Vương nhưng chợt bừng tỉnh ra dù ả ta có nói thì cũng không có gì làm chứng.

Hôm nay ả ta đến đây là để hủy hoại thanh danh của Mộ Dung Thư, nếu ả sống khổ sở thì Mộ Dung Thư cũng đừng hòng an nhàn.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cau mày, "Tam muội, nếu ngươi còn muốn giữ mặt mũi thì ngay lập tức quay về Lưu phủ hầu hạ phu quân cho tốt, đừng ở đây làm xấu thể diện của Lưu phủ nữa."

"Ha ha ha... Mộ Dung Thư, đừng có mà giả dối! Tại ngươi, tại ngươi hết! Đừng tưởng ta không biết ngươi giăng bẫy ta, hôm nay vô luận như thế nào, ngươi cũng phải trả lại công đạo cho ta! Bằng không, ta đập đầu chết tại đây cho ngươi xem." Mộ Dung Tuyết oán hận, hô lớn.

Vân Mai thấyThanh Bình tình hình không ổn liền chạy lên chắn trước mặt Mộ Dung Thư, nhìn Mộ Dung Tuyết đề phòng.

"Haiz, Tam muội, ngươi làm bổn vương phi thất vọng quá! Ngươi như vậy cũng khó trách Lưu công tử." Trong mắt Mộ Dung Thư lóe lên một tia lạnh lẽo nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, chỉ thở dài một tiếng vạn bất đắc dĩ.

Hồng Lăng dập đầu lia lịa trước Mộ Dung Tuyết, "Lưu đại nãi nãi, lúc trước ở phủ tướng quân, đều là vương phi nhường nhịn người, người và Lưu công tử vốn tình đầu ý hợp, nếu không tại sao lại...lén lút gặp gỡ ban đêm? Người đừng làm vương phi khó xử nữa, nếu người tức giận nô tì nói năng động chạm đến người thì nô tì dập đầu bồi tội với người!"

"Lưu đại nãi nãi, nô tì van xin người đừng vu khống cho vương phi nữa, làm thế có gì tốt cho người?" Thu Cúc vừa đến ngăn không để Hồng Lăng dập đầu vừa nói.

Mộ Dung Tuyết cảm thấy máu trào lên tận yết hầu, ả oán hận nhìn Hồng Lăng và Thu Cúc, "Các ngươi mới là đồ không biết xấu hổ!"

Hồng Lăng cùng Thu Cúc nghe vậy, đều cắn răng không nói, nước mắt rưng rưng.

Trong đám người đứng xem có không ít nam tử, nhìn bộ dáng đáng thương của hai nàng không khỏi lên tiếng: "Lưu đại nãi nãi này ỷ mình là em gái vương phi liền hồ nháo như thế! Rõ ràng mình là gái chưa chồng lại lén lút hẹn hò Lưu công tử ban đêm, chuyện như vậy mà cũng đổ thừa vương phi cho được." "Đúng đó, coi kìa, vương phi nói câu nào cũng suy nghĩ cho Lưu đại nãi nãi. Sao mà người này càn rỡ, không biết phải trái gì hết vậy?"

"Mộ Dung Thư, ngươi muốn ta chết tại đây phải không? Được, ngươi không để ta sống tốt đẹp thì ta cũng không để ngươi thoải mái!" Mộ Dung Tuyết nghe tiếng xì xào xung quanh liền hiểu tiện nhân Mộ Dung Thư này cực kỳ giỏi làm trò, lại thêm hai con ranh kia giúp đỡ một tay nữa! Được, dù sao cuộc sống của ả bây giờ cũng đủ thống khổ, chi bằng chết cho rồi! Nhưng Mộ Dung Thư cũng đừng mong sống tốt!

Ý đã định, hận ý trong mắt Mộ Dung Tuyết càng đậm, "Được rồi, được rồi! Ta lấy cái chết để cảnh báo Nam Dương Vương, Mộ Dung Thư ngươi chính là loại nữ tử tâm tư ác độc! Tiện thể cũng để cho đương kim thánh thượng nhìn xem Nam Dương vương phi giết hại thứ muội ra sao !"

Dứt lời, ả liền lao đến con sư tử đá trước đại môn. Mộ Dung Thư hét lớn một tiếng: "Ngăn nàng ta lại!"

Thị vệ của vương phủ đâu phải là người tầm thường, ai nấy đều có võ công trong người, nhận được mệnh lệnh, liền ngăn Mộ Dung Tuyết đang định lao đầu vào bức tượng đá lại.

Sau khi Mộ Dung Tuyết bị ngăn lại, đại phu nhân thầm tiếc hận: Mộ Dung Tuyết thật vô dụng, chạy chậm quá! Nếu nàng ta chết thì mới có trò hay để xem chứ! Nếu chuyện này náo đến thánh thượng, chỉ sợ Mộ Dung Thư sẽ bị vương gia hưu khí!

Một màn kinh hồn này đều làm cho mọi người kinh hãi! Mọi người còn chưa định thần thì Mộ Dung Thư đã lên tiếng: "Mộ Dung Tuyết chính là thứ muội của bổn vương phi, lẽ ra bổn vương phi phải đối xử hữu ái, khoan dung với nàng nhưng vì đố kỵ mà tam muội đánh mất tâm tính, làm những chuyện hoang đường này! Bổn vương phi chỉ có thể đau lòng mà nghiêm khắc với nàng để giáo huấn, ta không muốn tuyệt tình nhưng cũng chỉ có thể tuyệt tình."

Lời nàng nói ra ai cũng tán thành, quả thật Mộ Dung Tuyết rất quá quắt!

Mộ Dung Tuyết bị hai gã thị vệ khống chế, bịt chặt miệng nên khi nghe Mộ Dung Thư nói xong hận đến nỗi muốn giết nàng ta ngay lập tức nhưng lại không cách nào thoát được, chỉ có thể kích động ô ô gọi bậy.

Mộ Dung Thư xoay người đến trước mặt, cúi người nói nhỏ vào tai Mộ Dung Tuyết: "Đừng tưởng ta không biết ý định của ngươi và Mộ Dung Diệp. Muốn đấu với ta, ngươi còn chưa đủ kinh nghiệm. Nếu ngươi còn muốn chết, ta sẽ không ngăn cản nhưng ta có thể thành toàn cho tam di nương chết theo ngươi! Tin ta đi, đây không phải là lời nói đùa mà là lời khẳng định đó! "

"Ngươi!" Mộ Dung Tuyết không thể tin, bên tai vẫn vang vọng từng câu từng chữ của Mộ Dung Thư, tuy ả ta hận nàng nhưng cũng không dám thiếu suy nghĩ manh động.

Sau đó, Mộ Dung Thư phân phó bọn thị vệ: "Đưa Lưu đại nãi nãi về phủ, phải đảm bảo an toàn cho người, nhắc nhở Lưu thiếu gia một tiếng, chiếu cố Lưu đại nãi nãi thật tốt. Đừng để một người vốn phải ở trong nhà hầu chồng nuôi con như Lưu đại nãi nãi xuất đầu lộ diện. Nhắc nhở Lưu tri châu, đừng nên trách cứ Lưu đại nãi nãi, chẳng qua muội ấy giận quá mất khôn mà thôi."

"Vâng ạ."

Không để ý tới phản ứng của Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Thư liền xoay người đi vào trong phủ, lúc đi qua đại phu nhân và tứ phu nhân, Mộ Dung Thư nhàn nhạt liếc qua các nàng, nhếch môi cười nói: "Hù các ngươi sao? Tam muội của bổn vương phi trước giờ đã vậy."

Đại phu nhân và tứ phu nhân vội vàng lắc đầu nói: "Xem ra Lưu đại nãi nãi bị bệnh thật rồi."

Mộ Dung Thư nhướng nhướng mày, mỉm cười.

Đám người vây quanh thấy không còn chuyện vui để xem cũng ào ào giải tán.

59.2

Sau khi quay lại Mai viên, Mộ Dung Thư liền sai người chuẩn bị trứng gà và nước đá.

"Hồng Lăng, ngươi chịu khổ rồi." Mộ Dung Thư đau lòng nhìn gò má sưng húp của Hồng Lăng, thở dài nói.

Vân Mai mắng một câu: "Lưu đại nãi nãi xuống tay cũng độc ác quá. Nàng ta không dễ chịu, nên cũng muốn kéo theo vương phi mà."

"Hồi vương phi, nô tì không đau. Thà nô tì chịu tội còn hơn để vương phi bị người ta chửi rủa, miệt thị thanh danh." Hồng Lăng cười trả lời. Có mấy lời, mấy việc vương phi không tiện làm thì cứ để các nàng làm thay, thật ra nàng cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý cho cái tát này rồi, "Nha đầu ngốc." Mộ Dung Thư cười khẽ rồi nhận quả trứng âm ấm từ Thu Cúc lăn nhẹ lên chỗ gò má sưng đỏ của Hồng Lăng.

Hồng Lăng kinh ngạc, vội đứng lên, "Để nô tì tự làm là được rồi sao lại dám phiền vương phi làm thế?"

"Đừng ngại, chính ngươi đã chịu thay một tát này cho bổn vương phi mà." Mộ Dung Thư vừa mỉm cười nói vừa kéo Hồng Lăng ngồi xuống, dùng trứng gà xoa nhẹ nhẹ trên mặt nàng."Miệng ngươi bị thương, tối nay, ngươi đừng ăn đồ nóng."

Hồng Lăng càng kinh ngạc sao vương phi lại có thể biết miệng nàng bị thương?

"Sức của tam muội cũng không lớn như vậy, tuy đã dùng bảy tám phần lực, nhưng cũng không thể chảy nhiều máu như thế." Mộ Dung Thư thản nhiên nói.

Hồng Lăng cười ngây ngốc, trả lời: "Nô tì sợ không đủ hiệu quả. May mà có Thu Cúc."

Thu Cúc nghe vậy, cười nói: "Sao chúng ta có thể trơ mắt nhìn vương phi bị người ta nói xấu, huống hồ có nhiều người bên ngoài nhìn vào như vậy, bảo vệ chủ tử là việc quan trọng nhất."

"Lần tới không được làm như thế nữa." Tuy trong lòng Mộ Dung Thư vẫn còn lo lắng cho các nàng nhưng vẫn nghiêm sắc mặt ra lệnh cho các nàng. Trong mắt người xưa, hạ nhân thay chủ tử bị phạt là chuyện đương nhiên nhưng đối với nàng, mọi người đều ngang hàng. Tuy không thể bắt bọn Hồng Lăng nhìn nhận như nàng nhưng tuyệt đối không để bọn họ cho rằng mệnh của mình ti tiện hơn mệnh người khác.

"Vâng." Bốn người đồng thanh trả lời.

Hai canh giờ sau, trời đã tối.

Thanh Bình lấy tin từ thủ vệ kia quay về.

"Sau khi Lưu đại nãi nãi bị đưa về Lưu phủ, Lưu tri châu giận dữ, khiển trách một phen sau đó liền ra lệnh cấm Lưu đại nãi nãi tự ý xuất phủ. Lưu thiếu gia biết được chuyện hồi sáng bèn nổi cơn thịnh nộ, cãi nhau một trận với Mộ Dung Tuyết rồi đòi bỏ vợ, may mà có Lưu tri châu đại nhân ngăn cản sóng gió mới tạm yên. Lưu thiếu gia cũng không nhắc lại chuyện bỏ vợ nữa."

Mộ Dung Thư gật gật đầu. Trước kia có nghe nói Lưu tri châu là người biết chuyện, chuyện hôm nay Mộ Dung Tuyết chạy đến Vương phủ gây rối chắc chắn Lưu tri châu không biết.

"Tốt lắm, Lưu tri châu đại nhân là người hiểu lý lẽ, còn truyền lời xin lỗi vương phi. Người cam đoan chuyện này sẽ không phát sinh lần nào nữa." Thanh Bình còn nói thêm.

Con ngươi đen óng của Mộ Dung Thư chợt lóe, theo cách làm người của Lưu tri châu từ xưa đến giờ chắc chắn sẽ không cho Mộ Dung Tuyết dễ dàng xuất phủ.

Thế nhưng, Mộ Dung Tuyết đã giải quyết xong, vẫn còn một Mộ Dung Diệp!

Có thể khẳng định hành động lần này của Mộ Dung Tuyết do Mộ Dung Diệp phía sau giật dây, bằng không với tính tình của Mộ Dung Tuyết tuyệt đối sẽ không lớn gan làm chuyện này! Nhất định Mộ Dung Diệp đã hứa hẹn gì với ả đây!

Có lẽ, ngoài Mộ Dung Diệp còn có cả Mộ Dung lâm!

Dù sao đi nữa chuyện Nhị di nương bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân có liên quan đến nàng, Mộ Dung Diệp và Mộ Dung Lâm hận nàng cũng là chuyện hiển nhiên.

Khẽ nhíu mày, nàng ra lệnh cho Thanh Bình: "Ngươi lui xuống đi."

"Dạ, vương phi. Trong cung có người tới truyền lời vương gia và Thẩm trắc phi sẽ ở lại trong cung một đêm, ngày mai mới hồi phủ." Thanh Bình nói thêm.

Mộ Dung Thư gật đầu, "Ừ, bổn vương phi biết rồi." Chuyện này đã thành thông lệ, thời gian Thẩm trắc phi và Vũ Văn Mặc đi đến cung cũng đã mất khoảng hai canh giờ, dĩ nhiên một ngày không về kịp.

Sau khi Thanh Bình lui ra, trong phòng chỉ còn một mình Mộ Dung Thư, nàng xem vài trang sách rồi buông xuống, chậm rãi đi đến cửa sổ mở ra, ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo trên cao. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy rất mê mang, sau khi đi đến thế giới này, mỗi ngày đều là tranh đấu, tuy rằng nàng có thể kiểm soát mọi việc cũng như tùy ý đùa bỡn những kẻ muốn hãm hại nàng trong tay nhưng đây không phải là cuộc sống nàng mong muốn.

Nhưng nếu muốn sinh tồn nàng phải chấp nhận nó, thân phận của nàng hiện giờ lại kèm theo rất nhiều điều phải bận tâm. Đột nhiên nàng rất nhớ anh trai ở thế kỷ 21, không biết một mình anh ấy có thể đối kháng với toàn gia tộc hay không? Hai anh em nàng là con riêng ngoài giá thú, vừa sinh ra đã phải trả giá để mà sống sót. Nhớ lúc nàng bảy tuổi, anh trai chín tuổi, vợ hiện giờ của cha nàng dùng thủ đoạn cướp ông ấy từ tay mẹ nàng, mẹ nàng bất đắc dĩ phải ly hôn rồi biến thành nhân tình bí mật của ba. Không ngờ người đàn bà kia biết được bèn thiết kế một vụ tai nạn giao thông hoàn hảo cướp đi tính mạng mẹ nàng. Từ lúc cha đem họ về cái nhà kia nuôi dưỡng thì hai anh em nàng đã bắt đầu đấu trí đấu dũng với mẹ con người đàn bà độc ác đó.

Anh trai quyết chí trả thù người đàn bà đó, và cả cha mình nữa, vì tài sản mà bỏ qua người mình yêu để lấy một thiên kim tiểu thư không hề có chút tình cảm mà điều duy nhất nàng có thể làm là đứng sau giúp anh ấy bày mưu tính kế, không tiếc phải trả bất kỳ giá nào cũng phải dẫn dắt những người đó vào trong cạm bẫy nàng giăng sẵn.

Cuối cùng thì cũng thành công, nhưng chưa kịp hưởng thụ thành quả thì máy bay đã gặp tai nạn. Sau khi đến nơi này, tuy nàng có thể thay đổi rất nhiều việc, nhưng chung quy vẫn không cải biến được vận mệnh của mình!

Nàng không còn ở bên cạnh anh hai, không biết một mình anh có chống chọi nổi với đám sài lang hổ báo đó hay không?

"Em không còn bên cạnh anh, hy vọng anh có thể đánh đâu thắng đó, không gì có thể ngăn nổi." Nàng ngước nhìn vầng trăng sáng lung linh nhẹ nhàng thở dài nói, sau đó mỉm cười, đóng cửa sổ lại.

Hôm sau.

Sau khi dùng xong điểm tâm, Khương bà tử – quản sự phụ trách việc thu mua vật dụng sinh hoạt hàng ngày trong phủ tìm đến than phiền phòng thu chi không cấp ngân lượng cho bà ta ra phủ mua hàng.

"Phòng thu chi có nói lý do là gì không?" Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.

Khương bà tử vội bẩm báo: "Nô tì có hỏi nguyên nhân, phòng thu chi chỉ nói Thẩm trắc phi đã thông báo, nếu không có sự cho phép của người thì không được tùy ý cấp ngân lượng. Nhưng hôm nay Thẩm trắc phi đang ở trong hoàng cung, làm sao xin phép người cho được đây? "

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhướng mi, phải được thẩm trắc phi đồng ý?

"Nô tì đã nói với phòng thu chi hiện thời vương phi và Thẩm trắc phi cùng quản lý mọi việc trong vương phủ, chỉ cần vương phi đồng ý là được nhưng phòng thu chi lại nói, hai năm trước vương gia đã ra lệnh trừ khi có sự đồng ý của Thẩm trắc phi thì mới có thể lãnh tiền." Khương bà tử hơi khó xử nhìn Mộ Dung Thư nói.

"Bổn vương phi cho phép cũng có thể lãnh tiền? Đây là suy nghĩ riêng của Khương bà tử sao?" Mộ Dung Thư nhận thấy trong lời nói của Khương bà tử có điểm không thích hợp liền bắt vào trọng điểm. Khương bà tử thoáng sững sờ nhưng lập tức gật đầu, "Nô tì cho rằng đây là chuyện phải làm , hiện thời phân nửa chuyện tình trong phủ đều do vương phi để ý, bây giờ Thẩm trắc phi đã vào cung, chuyện lãnh bạc này không phải cũng do vương phi để ý sao?"

"Hửm, đã có quy định phải được sự đồng ý của Thẩm trắc phi mới có thể lãnh tiền, vậy ngươi cứ đợi thêm một ngày đi." Mộ Dung Thư miễn cưỡng trả lời.

"Cái này không thể được, trong phủ có rất nhiều thứ hôm nay cần phải mua ." Khương bà tử nghe Mộ Dung Thư nói vậy, vội vàng la lên giống như hôm nay mà không thể mua hàng thì hậu quả vô cùng to tát vậy.

Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, lạnh lùng quét mắt về phía Khương bà tử, ánh mắt sắc bén đảo một vòng trên người bà ta rồi cười nói: "Cái gì mà quan trọng đến nỗi phải mua ngay hôm nay vậy? Nếu bổn vương phi nhớ không lầm, cứ khoảng mười ngày thì Khương bà tử xuất phủ một lần mà đồ đạc ngươi thường mua chẳng qua chỉ là vật dụng hàng ngày thôi."

Khương bà tử nghẹn lời, thần sắc có chút kích động, "Vâng, vương phi nói đúng. Hôm nay đúng hạn nô tì ra ngoài mua vật dụng, chỉ sợ chậm trễ sẽ có sai sót nên mới tới gặp vương phi."

Mộ Dung Thư thản nhiên nhìn phản ứng của bà ta sau đó đứng dậy nhìn bà ta, âm thanh lạnh lùng nói: "Khương bà tử tìm nhầm người rồi, cho dù ngươi muốn mua gì, hay ngươi có thất trách hay không thì bổn vương phi không cách nào quyết định chuyện này được. Chẳng phải những chuyện này do Thẩm trắc phi để ý sao? Tốt hơn hết ngươi cứ an tâm chờ Thẩm trắc phi đi."

"Này... Nô tì lĩnh mệnh." Khương bà tử dưới cái nhìn cận kề của Mộ Dung Thư tâm tình kinh hoảng, mồ hôi đầy đầu, sau khi nghe Mộ Dung Thư nói xong liền thở phào một hơi, lập tức rời đi.

Nhìn theo bóng lưng bà ta, Mộ Dung Thư nhíu hai mày, Khương bà tử này hình như có gì dấu nàng thì phải?

"Vương phi, sao hôm nay Khương bà tử lại đến tìm ngài? Trước đây chậm trễ một hai ngày cũng đâu có sao mà bây giờ lại lo lắng như thế." Hồng Lăng nhìn Khương bà tử vội vã bỏ đi, trong lòng nghi hoặc nói.

Mộ Dung Thư gật đầu: "Thật có chút khác thường, ngươi kêu Thanh Bình đến phòng thu chi hỏi thử xem chuyện gì xảy ra."

"Vâng ạ."

Sau nửa canh giờ, Thanh Bình quay về.

"Hồi vương phi, phòng thu chi nói quả thật vương gia đã từng nói nếu muốn xuất bạc phải đươc sự đồng ý của Thẩm trắc phi. Do hôm nay Thẩm trắc phi vắng mặt nên phòng thu chi không dám tự tiện quyết định xuất bạc ra cho Khương bà tử." Thanh Bình nói.

"Ừm." Mộ Dung Thư gật đầu. Nàng luôn cảm thấy mục đích Khương bà tử đến gặp nàng hôm nay không đơn thuần. Tuyệt đối là đang ẩn tàng cái gì.

Rốt cuộc là cái gì đây? Mộ Dung Thư khép hờ hai mắt.

"Chẳng lẽ Khương bà tử có chuyện gì gạt vương phi?" Hồng Lăng cau mày nói. Mộ Dung Thư khẽ mỉm cười nói: "Bà ta không dám đâu, kêu Thanh Bình theo dõi Khương bà tử thật sát sao, nếu như có gì khác thường báo ngay cho bổn vương phi."

"Vâng ạ."

...

59.3

Bắc uyển

Sau chuyện bị cấm túc lần trước, Nhị phu nhân ngoan ngoãn ở trong Bắc uyển, rất hiếm khi ra ngoài, đến nay đã tròn hai tháng. Đại phu nhân và tứ phu nhân đều là người biết tính toán, biết hôm nay nàng ta có thể đi ra ngoài bèn hẹn nhau cùng dùng điểm tâm.

Vốn dĩ cả ba có rất nhiều chuyện để nói với nhau, chủ đề không phải xoay quanh vương phi, thì là Thẩm trắc phi nhưng nhiều nhất vẫn là Vũ Văn Mặc. Tuy rằng từ sau khi ba người nhập phủ, sự sủng ái không bì được với Thẩm trắc phi nhưng so với vương phi vẫn còn hơn vài phần, hơn nữa lúc trước vương phi không có nửa phần tâm cơ ngược lại còn bị các nàng đùa bỡn trong tay.

Nhưng từ khi nhị phu nhân và tam phu nhân liên tục gặp chuyện không may, ba người các nàng bỗng nhiên cảnh giác, hình như vương phi hiện giờ không phải là người có thể tùy ý khi dễ như trước kia nữa!

"Vương phi thay đổi quá nhiều, các ngươi nói thử xem một người có thể biến đổi lớn như vậy sao?" Nhị phu nhân tuy an tĩnh hai tháng nay nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện này, nàng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nếu vương phi có tâm cơ như thế này sao trước kia lại dễ dàng bị bốn người các nàng tính kế?

Trong này nhất định có điều bí ẩn!

Đại phu nhân kiều diễm khả ái lãnh đạm nói: "Ta cứ tưởng nha hoàn Hồng Lăng bên cạnh vương phi ở sau lưng bày mưu tính kế, nhưng càng nghĩ thì càng cảm thấy không đúng, nếu đứa nha hoàn này lợi hại như vậy tại sao không giúp vương phi từ hai năm trước?" Sau khi bị Mộ Dung Thư chỉnh vài trận nàng mới cẩn thận nghĩ tới vấn đề này. Ngay từ đầu nàng đã nhắm sai mục tiêu rồi!

"Chẳng lẽ vương phi cố ý giả vờ? Cố tình để chúng ta tưởng nàng ngu dốt?" Tứ phu nhân suy đoán.

Nhị phu nhân nheo lại mắt, cắn răng nói: "Chẳng lẽ bị quỷ ám?"

"Quỷ ám?" Tứ phu nhân mở to mắt cực kỳ kinh ngạc, sau đó lắc đầu nói: "Nói tầm xàm, làm gì có chuyện quỷ ám?"

"Không... Có lẽ là quỷ ám thật." Đại phu nhân nghe được lời của nhị phu nhân tức thì hai mắt sáng lên.

Nhị phu nhân gật đầu với đại phu nhân, cười nói: "Vẫn là đại phu nhân hiểu ý ta. Ma quỷ vốn lúc ẩn lúc hiện. Chúng ta cũng đã từng vào miếu dâng hương, tất nhiên là tin quỷ thần có thật. Cho dù trước đây vương phi cố tình lừa gạt chúng ta, còn bây giờ mới chân chính là người nhưng cũng không sao, chỉ cần chúng ta đều tin vương phi bị quỷ ám thì được rồi. "

"Vừa may trong nhà ta có biết một đạo trưởng thường cứ năm ngày lại đến phủ ta một lần. Chúng ta cứ chờ vương gia và Thẩm trắc phi hồi phủ liền mời đạo trưởng đến." Đại phu nhân hạ giọng nói.

"Tốt, thật tốt quá." Tứ phu nhân nhếch môi cười lạnh, lập tức phụ họa nói.

...

Nhị phu nhân vừa thoát khỏi lệnh cấm túc liền bàn bạc mưu đồ bí mật cùng đại phu nhân và tứ phu nhân, sau đó cả ba người đến Mai viên thỉnh an Mộ Dung Thư.

"Nô tì gặp qua vương phi." Nhị phu nhân cúi người hành lễ với Mộ Dung Thư. Từ chuyện lần trước một chuyện, nàng ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối không thể xưng hô tỷ muội khi đứng trước Mộ Dung Thư nhằm tránh bị lấy đó làm cớ để trừng phạt.

Mộ Dung Thư nhìn nhị phu nhân quyến rũ, mềm mại, hai mắt chuyển động, hai tháng trôi qua thật nhanh? Nàng ngầm đánh giá nhị phu nhân, coi như lần này đã biết biết vâng lời, hành xử cẩn thận hơn hẳn. "Nhị phu nhân không cần đa lễ, đứng dậy đi."

Nghe vậy, trong lòng nhị phu nhân cười lạnh, nếu cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, không biết ngươi lại đối phó ta bằng cách nào nữa! Nàng đứng thẳng lên, cười nói: "Tạ vương phi."

"Hai tháng không gặp nhị phu nhân, ngươi cũng viên nhuận không ít, nhìn qua sắc mặt hồng nhuận, thân thể đẫy đà." Sau khi nhị phu nhân ngồi xuống, Mộ Dung Thư liền cười nói. Nhị phu nhân nghe vậy, hơi giật mình, mới hai tháng mình đã béo lên rồi sao? Không được, trở về nhất định phải ăn ít cơm lại, bằng không sẽ làm vương gia chán ghét.

"Hai tháng qua, nô tì đã suy nghĩ minh bạch rất nhiều việc, trước đây do không hiểu chuyện, mới luôn chọc giận vương phi, may mà người đại nhân đại lượng không chấp nhặt lỗi lầm còn cho nô tì cơ hội để hối cải, sau này nô tì sẽ tận tâm hầu hạ vương phi ."

"Từ trước đến nay, nhị phu nhân đều là người có đầu óc, nếu đã biết sai chỗ nào thì đừng tái phạm là được. Ngươi cũng không cần phải tận tâm hầu hạ bổn vương phi, cứ dùng hết tâm tư trên người vương gia đi, vương gia cả ngày bận việc công vụ, rất cần người hầu hạ." Mộ Dung Thư cúi đầu, hơi mất kiên nhẫn ứng phó.

Hồng Lăng thấy nàng bắt đầu không kiên nhẫn, liền lập tức thay chén trà khác cho Mộ Dung Thư. Nàng cầm chén trà, mở nắp gạt nhẹ những mảnh trà vụn. Nhị phu nhân không dám nói gì, chỉ không ngừng vâng vâng dạ dạ, sau đó nói với Mộ Dung Thư: "Lần trước vương phi hồi tướng quân phủ, nô tì không có dịp tặng người món lễ vật nào để bày tỏ tấm lòng, hôm nay mới được ra ngoài nên chưa chuẩn bị kịp, chỉ có cây trâm ngọc này là nô tì đã lựa chọn cẩn thận, chất ngọc vô cùng tốt. Ban đầu vừa nhìn thấy nó, nô tì đã cảm thấy chỉ có vương phi mới hợp với nó."

Hồng Lăng nhận cây trâm từ nha hoàn nhị phu nhân rồi đưa cho Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư đối với mấy thứ ngọc trâm, ngân khí..không có hứng thú sâu nên chỉ nhìn qua thấy kiểu dáng và màu sắc cũng không tệ, liền cười trả lời: "Nhị phu nhân phí tâm."

"Dạ, đây là chuyện nô tì cần làm." Nhị phu nhân khách khí trả lời. Mộ Dung Thư giương mắt quét qua một nhị phu nhân dè dặt cẩn trọng, ăn nói khép nép, hoàn toàn không còn bộ dáng phô trương như ngày xưa. Nàng ta vốn không phải là người dễ cúi đầu, sao hôm nay lại vâng lời như vậy. Nếu không phải cam lòng tự nguyện thì ắt đang định rắp tâm hại người. Đối mớ tiểu thiếp củaVũ Văn Mặc, thường ngày Mộ Dung Thư ít khi đá động đến, bọn này cả ngày rảnh rỗi, không hại người ta thì ăn cơm không ngon mà. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thư nhíu mày có chút không kiên nhẫn, cũng không muốn tiếp tục đãi bôi.

Hồng Lăng hiểu ý liền nói lớn: "Vương phi, sổ sách phòng bếp người còn chưa xem, chiều nay phải giao lại cho quản sự phòng bếp rồi."

"Ừ nhỉ?" Mộ Dung Thư nhướng mày, nhìn nhị phu nhân: "Bổn vương phi không thể bồi nhị phu nhân nói chuyện phiếm nữa, ngày khác tán gẫu tiếp đi."

Dứt lời, Mộ Dung Thư liền đứng dậy lướt qua nhị phu nhân đi ra ngoài.

Nhị phu nhân cúi đầu nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Thư, nụ cười trên môi biến mất tăm, thay vào đó là nụ cười âm lãnh.

Trên đường về phòng, Mộ Dung Thư khen ngợi Hồng Lăng: "Làm không tệ."

"Nô tì đã sớm nhìn ra vương phi không muốn tiếp đãi nhị phu nhân nữa mới nghĩ biện pháp để vương phi thoát thân." Hồng Lăng cúi đầu che miệng cười trộm nói. Chủ yếu là hôm nay nhị phu nhân quá mức giả dối, quá bất đồng với khi trước, bên ngoài thì tôn kính vương phi, kì thực còn không biết đang âm mưu gì ở bên trong.

"Ngươi quỷ linh tinh!" Mộ Dung Thư lắc đầu cười nói. Với sự quan sát tinh nhạy và trí thông minh tuyệt vời của Hồng Lăng, nếu ở thời hiện đại chắc chắn sẽ là người thành công, chỉ đáng tiếc lại sinh ra trong trạch viện của thời cổ đại – thời kỳ không cho phép nữ nhân phát triển.

Hồng Lăng nhấp môi khẽ cười, "Lúc này nhị phu nhân đã được giải chừng, không biết sau này lại quậy thành ra cái gì nữa."

Mộ Dung Thư nhíu mày, trong cái sân này, không được một ngày yên ổn.

59.4

Lúc này, một nha hoàn chuyên làm việc nặng cuống quít chạy tới, nhìn thấy Mộ Dung Thư liền thở hổn hển bẩm báo: "Bẩm vương phi, bên ngoài phủ có một nam tử mang theo một đứa nhỏ ba bốn tuổi muốn gặp ngài."

"Một nam tử và một tiểu hài tử?" Mộ Dung Thư nheo mắt, đào trong ký ức một đầu mối, nhưng đáng tiếc, không hề có hình ảnh của một nam tử cùng một đứa bé nào, chỉ có trí nhớ về Liễu Ngọc Nhi và Hiên nhi.

"Người đó nói gì?" Hồng Lăng cũng muốn biết hai người kia là ai, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra là loại người nào, liền hỏi nha hoàn kia.

Nha hoàn trả lời: "Xem bộ dáng nam tử kia là một hán tử nhà quê, đứa bé kia nhìn có chút quen mắt, nó nói tên là Vương Hiên."

"Hiên nhi? !" Mộ Dung Thư cau mày nói.

"Vương phi, có phải Liễu cô nương và Hiên nhi hay không? Cũng không đúng a, nếu tới cùng một nam tử thì chắc không phải Hiên nhi đâu." Hồng Lăng nghi ngờ nói.

Mộ Dung Thư ẩn ẩn cảm thấy bất an, lập tức phân phó nha hoàn kia: "Cho bọn họ vào đi."

Mấy khắc sau, nha hoàn kia một mình vội vàng trở về, không có ai theo sau.

"Người đâu?" Mộ Dung Thư hỏi.

Nha hoàn kia lắc đầu trả lời: "Lúc nô tì đến cửa phủ, hai người kia đã đi rồi. Hỏi thị vệ gác cửa, họ nói đứa nhỏ kia nhìn thấy một chiếc xe ngựa chạy qua liền cùng nam tử kia đuổi theo. Lúc gần đi, còn để lại một câu nói cho thị vệ. "Vương phi xin đẹp, mau cứu mẫu thân Hiên nhi."

"Quả thật là Hiên nhi!" Hồng Lăng kinh hô một tiếng.

Mộ Dung Thư khép hờ mắt, trầm tư. Hiên nhi cùng một chàng trai tìm đến nàng, sau đó đuổi theo một chiếc xe ngựa, câu nói cuối cùng Hiên nhi lưu lại là cầu nàng cứu Liễu Ngọc Nhi!

Chẳng lẽ Liễu Ngọc Nhi gặp nguy hiểm? Nam tử cùng đi với Hiên nhi là ai?

"Gọi Mã hộ vệ tới." Mộ Dung Thư ra lệnh cho nha hoàn kia. Mã hộ vệ là thống lĩnh thị vệ phụ trách bảo hộ vương phủ, hơn nữa võ công rất tốt.

Nha hoàn kia lập tức vâng lệnh, bước nhanh ra ngoài.

Hồng Lăng thấy nha hoàn kia rời đi, liền nói với Mộ Dung Thư: "Vương phi, có phải Liễu cô nương gặp phải nguy hiểm hay không? Bằng không sao tiểu thiếu gia lưu lại câu nói kia?"

"Tiểu nam hài chắc chắn là Hiên nhi. E rằng, Ngọc Nhi cũng nhất định gặp phải nguy hiểm rồi." Mộ Dung Thư cau chặt mày nói.

"Tại sao có thể như vậy?" Hồng Lăng gắt gao nhăn mày. Rõ ràng Liễu cô nương mang theo tiểu thiếu gia rời khỏi kinh thành, sao đột nhiên trở lại kinh thành? Sau đó lại gặp phải nguy hiểm?

Không lâu sau, nha hoàn kia cùng Mã hộ vệ đến nơi.

"Vương phi, Mã hộ vệ đến rồi."

"Nô tài ra mắt vương phi."

Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Mã hộ vệ cao to."Bổn vương phi gọi ngươi tới là có chuyện phiền ngươi đi làm."

"Vương phi cứ việc phân phó." Mã hộ vệ trả lời.

"Bổn vương phi cần ngươi tìm ba người, một cô gái tên gọi Liễu Ngọc Nhi, một hài đồng ba tuổi kêu Vương Hiên, còn có một người nam tử, đại khái là nông thôn hán tử. Lúc này hẳn còn đang ở kinh thành. Thủ vệ gác cửa có gặp qua đứa nhỏ cùng nam tử kia, thỉnh Mã hộ vệ mang theo hai gã thị vệ kia cùng đi tìm, nếu như có tin tức lập tức bẩm báo bổn vương phi." Mộ Dung Thư thần sắc nghiêm túc, sẳng giọng phân phó nói.

Mã hộ vệ chắp tay cung kính trả lời: "Vâng, vương phi."

Sau khi Mã hộ vệ rời đi, nỗi bất an trong lòng Mộ Dung Thư ngày càng rõ ràng, nàng có cảm giác sẽ phát sinh chuyện không hay. Nàng có thể nhận thấy chuyện không hay nhưng lại không thể nắm bắt được, điều này làm nàng không khỏi nhíu mày.

"Hi vọng Liễu cô nương cùng tiểu thiếu gia bình an vô sự." Hồng Lăng cắn răng, thấp giọng nỉ non.

Nghe vậy, đôi mắt Mộ Dung Thư càng lạnh lẽo, nàng tự hỏi: đã xảy ra chuyện gì?

"Vương phi, Phúc công công bên cạnh quý phi nương nương từ trong cung đến, truyền lời quý phi nương nương thỉnh vương phi tiến cung." Đương lúc Mộ Dung Thư đang trầm tư thì Vân Mai đứng bên ngoài trầm giọng nói.

"Quý phi nương nương muốn gặp vương phi?" Hồng Lăng lo lắng nhìn Mộ Dung Thư.

Nghe vậy, hai mày Mộ Dung Thư càng cau chặt hơn, chuyện xấu sao cứ đến dồn dập thế này! Trầm quý phi triệu kiến, bất luận thế nào nàng cũng không thể thoái thác nhưng an nguy của Liễu Ngọc Nhi còn chưa xác định thì phải làm sao?

"Hồng Lăng, ngươi lưu lại chờ tin tức của Ngọc Nhi, nếu có chuyện khẩn cấp, không cần chờ mệnh lệnh của ta liền phân phó Mã hộ vệ hành động." Mộ Dung Thư ngẩng đầu nói với Hồng Lăng.

Vốn Hồng Lăng muốn cùng Mộ Dung Thư tiến cung đối mặt Trầm quý phi, nhưng tình thế trước mắt lại không cho phép, Liễu cô nương đang gặp nguy hiểm, liền đáp: "Vâng!"

"Kêu Thu Cúc tiến cung cùng bổn vương phi." Mộ Dung Thư phân phó tiếp.

Khi ra khỏi phòng, Vân Mai nhìn Mộ Dung Thư ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi, trong mắt dường như ngấn lệ, "Vương phi... Ngài..."

Mộ Dung Thư nghiêng đầu nhìn Vân Mai hỏi: "Có chuyện gì?"

"Vương phi... Phúc công công vừa mới nói trong phủ có việc mừng, hoàng thượng hạ chỉ Thẩm trắc phi vì bình thê . Về sau trong phủ không có Thẩm trắc phi, chỉ có Trầm vương phi ." Vân Mai cúi đầu, cắn răng nói.

Nghe vậy, hai mắt Mộ Dung Thư hai lập tức rét lạnh như băng, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro