35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Tân Tân, bao lâu nữa ngươi mới tới thể bệnh viện? . . . Hiện tại đã trên xe rồi sao, ta lập tức đi ra a. . . Thực sự không cần ta đón ngươi sao? . . . Vậy được rồi, ta ở trước cửa bệnh viện." Bên trong phòng làm việc, Hiên Viên Hàn ngồi trên ghế, không thèm để ý đến ánh mắt người khác, vẫn như cũ cùng ' thái tọa ' nói điện thoại, khanh khanh ta ta. Tuy rằng cảm mạo đã hết rồi, thế nhưng Hiên Viên Hàn rất lo lắng, nhõng nhẽo ngạnh phao Triệu Tân phải tới bệnh viện kiểm tra lại.

Nhìn đồng hồ đeo tay, Hiên Viên Hàn có chút lo lắng, đã đứng ở cửa chờ hai mươi phút rồi, sao Triệu Tân còn chưa có tới, đáng lý ra, Triệu Tân đã tới cách đây mười phút rồi mới đúng, gọi vào điện thoại đối phương một lần nữa, nhưng vẫn không người nghe.

"A hàn. Xin lỗi đã đến muộn."

"Ngươi. . . Ngươi đây là xảy ra chuyện gì, vì sao y phục đều bẩn cả rồi? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, hài tử có sao không?" Nhìn Triệu Tân một thân chật vật, Hiên Viên Hàn không nghĩ tới Triệu Tân ngồi xe lại thụ thương.

"Không sao đâu, vừa nãy kẹt xe, ta sợ ngươi lo lắng. Đã xuống xe đi bộ, muốn nhanh tới bệnh viện một chút, đột nhiên từ con hẻm nhỏ xuất hiện một chiếc xe, may là ta phản ứng nhanh nên tránh được. Xem ra thân thủ của ta vẫn còn nhanh nhẹn lắm." Giơ giơ lên cánh tay, Triệu Tân tận lực nói, hy vọng Hiên Viên Hàn tự trách bản thân. (ở đây theo ta là a HV tự trách ảnh á)

"Sau này phải cẩn thận, hơn nữa ta có di động mà, ngươi có thể gọi cho ta, như thế thì là ta chờ một chút cũng không sao." Căn dặn Triệu Tân, Hiên Viên Hàn biết Triệu Tân có ý định lảng sang chuyện khác, không muốn nói cho xong.

"Cái kia, ngươi có thể tìm một chỗ cho ta ngồi xuống được không. Chân ta có điểm khó chịu." Mặc dù y phục trên người hữu vài tầng, nhưng trên đùi rất đau, không biết có phải là do ngã sấp xuống hay không.

"Ngươi sao không nói sớm a?" Một tay ôm lấy Triệu Tân béo lên không ít, Hiên Viên Hàn dìu hắn đi tới phòng khám. Tuyệt không để cho người trong bệnh viện bị khinh hách.

"Sao rồi, có ổn không? Có bị làm sao không?" Liên tiếp hỏi Lương Khải Hoa ba vấn đề, nhìn mặt bác sĩ Lương có chút nhăn nhăn, Hiên Viên Hàn càng khẩn trương.

"Không sao đâu, ngoại trừ một ít vết trầy da bên ngoài thôi, mọi việc khác đều tốt. Hài tử cũng tốt."

"Vậy vì sao lông mày ngươi lại nhíu chặt như vậy, còn có chuyện gì sao?" nghe Lương Khải Văn còn một chuyện muốn nói, Hiên Viên Hàn lo lắng hỏi.

"Vết trầy trên đùi hắn, không giống như là do ngã sấp xuống, mà là bị người ta đánh. Nếu như bị ngã, sẽ chỉ có một khối nhỏ ứ thanh. Thế nhưng ta vừa nhìn trên đùi thái thái nhà ngươi ứ thanh, căn bản là không phải bị ngã. Cho nên ta mới nhíu mày."

"Ta biết rồi, cảm ơn ngươi bác sĩ Lương ." Việc này có chút trầm trọng, Hiên Viên Hàn không nghĩ tới Triệu Tân lại nói dối hắn.

Từ phòng làm việc của Lương Khải Hoa đi ra, Hiên Viên Hàn chậm rãi đưa Triệu Tân tới phòng bệnh nghỉ ngơi.

"Ca, ta là a Hàn, ngươi giúp ta tra một việc. . . Tân Tân ngày hôm nay bị thương. . . Là bị xe đụng. . . Ân, ta biết mọi sự đều có bên ngoài, nhưng vết thương trên người Tân Tân là do người ta đánh, sở dĩ ta mới muốn ngươi giúp ta tra một chút. . . Còn có nói với mama một tiếng, chúng ta sẽ về nhà ở. . . Được rồi vậy ta cúp máy đây." Nói xong chuyện muốn làm, Hiên Viên Hàn hồi phục bộ dạng thường ngày, không muốn nhượng Triệu Tân vì chuyện này mà lo lắng.

"Tân Tân, bác sĩ nói không sao. Chúng ta hiện tại có thể về nhà rồi." Không định hỏi Triệu Tân chân tướng sự việc, Hiên Viên Hàn mong là sẽ do chính Triệu Tân nói cho hắn biết.

"Thấy chưa a? Ta đã nói ta không sao rồi mà, ai bảo ngươi ngạc nhiên như thế." Nhún nhún vai, Triệu Tân làm ra vẻ biểu hiện Hiên Viên Hàn khẩn trương có chút bất đắc dĩ.

"Ta cũng là lo lắng ngươi a, đừng quên ngươi hiện tại là dựng phu. Mama gọi điện thoại bảo, muốn chúng ta về nhà ở một thời gian, ta đã đồng ý rồi. Do ta còn bận đi làm nữa, không thể chiếu cố ngươi tốt được, có mama chiếu cố tới ngươi ta cũng an tâm. Về nhà ở cho khỏe?" Biết nếu như làmTriệu Tân, nam nhân sẽ không đồng ý về nhà đâu.

"Được rồi." Tuy rằng trong lòng có chút không muốn cùng phụ mẫu ở cùng một chỗ, nhưng thấy Hiên Viên Hàn gần đây có chút gầy, Triệu Tân chính sảng khoái đáp ứng.

Nhân cơ hội này cùng mama thảo luận một vấn đề về tiểu hài tử, cũng là quyết định một không sai nha.

*Xờ poi chap tới*: Bạn Hàn ăn chay cũng đc vài tháng rùi => chap sau bạn Hàn sẽ đc ăn mặn (chúng ta cũng đc en ké nữa). Zị thui. Ta lượn đây. *tùm*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro