107. Tạm biệt Emily

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau, vào một buổi sáng đẹp trời. Emily ngủ dậy và đi ra khỏi căn hầm.

Cô ấy giật mình khi nhận ra ba luồng sức mạnh khủng khiếp. Đó là Albus, Bella và Sylvia. Họ đã hoàn thành bài tập ở Phòng Luyện Tập.

Trông họ khá te tua. Nhưng Emily cảm nhận được sức mạnh của họ đã tăng tiến lên rất nhiều.

Chính xác là họ đều đã đạt tới được cảnh giới cao nhất trong sức mạnh của mình. Điều đó khiến cô ấy thấy rất hài lòng.

Albus hỏi:

- Những người khác chưa xong ư?

Emily gật đầu.

Albus hỏi:

- Emily....sắc mặt của cô hơi xấu......cô không được khỏe à?

Emily mỉm cười:

- Tôi ổn mà, Albus!

Cô đang nói dối sao, Emily? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với cô vậy? - Sylvia lo lắng.

Bella dường như cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng Emily đã che giấu thì Bella cũng không muốn hỏi thêm.

Emily nói:

- À.....tôi có chuyện.....muốn nói riêng với Albus....hai cô có thể cho tôi mượn cậu ấy một lúc được không?

Bella mỉm cười:

- Đừng khách sao thế, Emily!

*

* *

Trong khi đi dạo trong rừng, Emily nói với tôi một cách buồn bã:

- Tôi....rất nhớ cha mẹ mình....tôi thực sự muốn gặp họ một lần.....nhưng tôi không thể....

Tôi nói dứt khoát:

- Tôi sẽ tiêu diệt Lucifer! Khi đó cô có thể gặp lại cha mẹ mình!

Emily thở dài:

- Ừ............

Tại sao cô ấy lại buồn bã như vậy?

Emily nói tiếp:

- Tôi rất hạnh phúc khi có hai người bạn như họ.....Stacy và Kyta......cậu hãy bảo vệ họ nhé, Albus........

*

* *

Choi Sang đang đi lang thang trong rừng Cấm. Bỗng cô ấy phát hiện ra có ai đó đang theo dõi mình.

Choi Sang nói to:

- Ai đấy? Ra mặt đi!

Nhưng kẻ đó không ra mặt. Sát khí của Choi Sang xuất hiện:

- Nếu ngươi không ra mặt thì đừng trách ta độc ác!

Kẻ đó vẫn không nhúc nhích. Choi Sang bắt đầu giơ ngón tay ra đếm:

- Ta đếm từ một đến ba! Một.......hai........

Một giọng nói vang lên:

- Được rồi! Ta ra đây!

Đó là một anh chàng đeo kính trông rất thư sinh và mặc áo choàng có hình cây thập giá.........

Choi Sang sửng sốt:

- Không thể nào! Anh đã chết rồi cơ mà?

Anh ta đặt một ngón tay lên môi:

- Nói khẽ thôi! Hãy giữ bí mật việc này nhé?

Choi Sang lạnh lùng nói:

- Tại sao tôi phải giữ bí mật cho anh? Chúng ta là kẻ thù của nhau mà!

Anh ta mỉm cười:

- Tôi biết cô đi theo Lucifer vì bị hắn bắt ép........

Choi Sang im lặng. Anh ta nói tiếp:

- Albus và bạn bè của em ấy là hy vọng của Thế Giới này! Chúng ta hãy tin tưởng bọn họ!

Choi Sang thở dài:

- Được rồi....anh hãy trốn cho kỹ đó.....nếu để bọn chúng phát hiện thì tôi không biết đâu đấy..........

Anh ta tươi cười:

- Cám ơn rất nhiều! Tôi phải đi đây! Hãy bảo trọng!

*

* *

Emily nói:

- Tôi.....sắp chết rồi!

Tôi phì cười:

- Cô đang đùa hả?

Nhưng Emily không cười. Tôi hỏi bằng giọng run run:

- Nhưng.....cô không thể chết được chứ? Tại sao? Tôi không hiểu!

Emily nói:

- Đừng nói cho người khác biết nhé.....

Tôi hỏi:

- Tại sao?

Emily trả lời:

- Tôi không muốn tinh thần chiến đấu của những người khác bị ảnh hưởng.....

Tôi nói:

- Vậy....tại sao cô lại nói cho tôi biết? Tại sao không lẳng lặng ra đi!

Emily mỉm cười:

- Vì cậu là người mà tôi muốn gặp trước khi chết!

Tôi chưa kịp nói gì thì cô ấy nói tiếp:

- Bên cạnh tôi luôn có một Thần Hộ Mệnh vô hình. Chính người đó đã cung cấp cho tôi toàn bộ thông tin của những người khác cũng như suy nghĩ của những người đó!

Tôi chăm chú lắng nghe từng lời một của Emily. Tự nhiên tôi thấy lòng mình đau như cắt..........

Emily nói tiếp:

- Năng lực của tôi có thể nói là vô địch. Nhưng lại có hai giới hạn chết người. Thứ nhất chắc cậu đã biết, nếu tôi nói ra thì năng lực này sẽ biến mất. Thứ hai, nếu tôi sử dụng sức mạnh của mình để giúp người khác......tôi sẽ chết!

Tôi thấy mặt mình ươn ướt:

- Tại sao.....cô lại làm vậy?

Emily thở dài:

- Vì Thế Giới này.....sự hy sinh của tôi đáng là gì......thực sự.....tôi là một kẻ hèn nhát......đó là lý do đến bây giờ tôi mới xuất hiện.........

Tôi vội nói:

- Cô không phải là kẻ hèn nhát! Sợ chết là một tâm lý bình thường! Bản thân tôi cũng vậy......nhưng tôi đã quyết tâm vượt qua nỗi sợ để bảo vệ những người mình yêu quý!

Emily đột ngột hôn lên môi tôi. Điều đó khiến mặt tôi đỏ rần lên:

- Cô..........

Emily nở nụ cười mãn nguyện:

- Tôi thích cậu, Albus! Hãy chiến thắng nhé!

Tôi bắt đầu rơi nước mắt:

- Tôi hứa sẽ chiến thắng! Tôi sẽ để sự hy sinh....của cô trở thành vô ích đâu!

Cơ thể của Emily bắt đầu tan biến dần dần. Nếu không phải vì quá đau buồn trước sự việc cô ấy sắp ra đi thì khung cảnh này thực sự có gì đó khá đẹp...........

Emily vẫn mỉm cười lần cuối với tôi, mặc cho giọt lệ đang lăn dài trên má cô ấy:

- Vậy.....tạm biệt nhé, Albus!

Tôi cũng rơi nước mắt:

- Tạm biệt, Emily..........

Emily.....có thể cô nghĩ rằng mình là một người hèn nhát. Nhưng với tôi, cô là một người dũng cảm....mãi mãi là vậy..........

Ý chí của cô sẽ luôn ở trong tôi......rồi tôi sẽ cho cô thấy sức mạnh của tôi..........đó là món quà của tôi dành cho cô.........

*

* *

Khi tôi trở lại chỗ căn hầm, Yfu ở đó cùng với Bella và Sylvia.

Bella hỏi:

- Emily đâu rồi?

Tôi cố giấu đi nỗi đau buồn:

- À....cô ấy đã rời đi rồi....cô ấy bảo có việc quan trọng cần làm.......

Syliva và Yfu nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ. Không lẽ họ đang nghĩ tôi nói dối?

Yfu nói:

- Chúng ta chuẩn bị trở về Thế Giới của mình thôi! Những người khác sẽ đến sau!

Cô Osaka và những anh chàng áo vàng xuất hiện chào tạm biệt chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro