90. Hy vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sylvia mỉm cười:
- Ván này ta lại thắng rồi, Cherry!

Cherry đang đổ mồ hôi hột:
- Tạo sao....ngươi có thể đoán trước được mọi nước đi của ta?

Sylvia nhe răng cười gian:
- Vì ngươi yếu hơn ta! Chỉ đơn giản là vậy!

Cherry bực tức nói:
- Ván nữa nào!

Nhưng Sylvia từ từ đứng dậy:
- Ngươi đã thua thật rồi! Hãy chấp nhận đi! Giờ là lúc đấu sức!

Cherry cũng đứng dậy:
- Được thôi! Nhưng ngươi đừng nghĩ cuộc chiến này sẽ giống như đấu cờ! Ngươi sẽ thảm bại thôi, Sylvia!

*
* *


Takara chỉ về phía tôi với vẻ mặt tự tin:
- Ta sẽ tấn công vào tay trái của ngươi đó! Hãy lo phòng thủ đi!

Tôi thách thức:
- Thử xem!

Những quả cầu băng xông tới tấn công Takara liên tiếp. Nhưng cô ta liều mạng xông thẳng tới.

Trong khoảng khắc đó, Takara dường như đã nắm được quỹ đạo tấn công của tôi. Cô ta đã tránh được hết và áp sát tôi.

Điều tiếp theo tôi cảm thấy là tay trái mình bị vật nhọn nào đó xé rách thịt đau khủng khiếp. Tôi nhận thấy móng vuốt mọc ra ở trên hai bàn tay của Takara. Và trên móng vuốt của cô ta dính máu.............

Takara mỉm cười tự đắc:
- Hãy đầu hàng đi! Rồi ta sẽ trị thương cho ngươi! Đừng cố nữa, Albus!

Chết tiệt! Đòn tấn công nặng quá! Vết thương của tôi khá sâu! Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!

Tôi gằn giọng:
- Ta chưa đánh hết sức đâu, Takara!

Takara mỉm cười:
- Vậy sao? Tiếp theo sẽ là tay phải của ngươi đó, Albus!

Lần này tôi tạo ra một bức tường băng kiên cố để chặn Takara lại. Đây là bức tường phòng thủ mà tôi rất tự hào vì nó đã chặn được tuyệt chiêu cực mạnh của Ekeziel và Diablo.

Nhưng móng vuốt của cô ta xuyên thủng sự phòng ngủ của tôi một cách dễ dàng. Tôi sửng sốt đến nỗi không kịp tránh né hay làm gì đó khác.......

Và rồi tay phải của tôi bị trúng đòn của Takara lần nữa. Đau đến mức khiến tôi khuỵu xuống. Thật không thể tin cô ta có thể mạnh đến mức này.........

Takara ngạc nhiên:
- Thật đáng ngưỡng mộ! Với hai vết thương nặng như vậy mà ý chí của ngươi không hề thuyên giảm! Thảo nào mà Bella thích ngươi đến vậy!

Tôi đã cố lắm mới tới được đây! Không thể chịu thua ở đây được! Có lẽ đây là thời điểm thích hợp để làm theo kế hoạch đã bàn lúc trước..........

Trên tay tôi xuất hiện cây lưỡi hái to đùng. Takara kêu lên:
- Thứ vũ khí này trông thật tuyệt! Không ngờ ngươi có thể đạt tới trình độ này!

Lúc này Takara có vẻ không phòng bị. Tôi phải chớp lấy cơ hội này và ra tay!

Mặc dù hai tay đang rất đau đớn nhưng tôi vẫn cố hết sức dùng nó để tấn công Takara. Và nó đã thành công. Takara bị trúng nhát chém của tôi vào đôi chân và chảy máu ròng ròng.

Takara khuỵu chân xuống và gầm gừ:
- Chết thật! Có lẽ ta hơi chủ quan.........

Đây là kế hoạch của tôi! Sau khi đả thương Takara thì tôi sẽ xông thẳng tới văn phòng của Tổng Thống và bắt ông ta giải phong ấn cho Bella.

Cũng may là lưỡi hái của tôi có thể đả thương đc Takara. Nếu không thì kế hoạch này sẽ hỏng bét, thực lực của Takara thật đáng sợ.

Giờ đây Takara đã bị thương ở chân và không thể đuổi kịp tôi được.

Tôi chạy hết sức đến cuối hành lang mặc cho cơn đau ở hai cánh tay vẫn đau rát. Dựa theo cách Takara đứng thủ thế trước cánh cửa này thì có thể suy ra lão David đang ở trong đó. Nhưng biết đâu là tôi đoán sai?

Dù sao thì tôi cũng đặt cược sự may mắn của mình vào lần này!

Nhưng có lẽ đây là một tính toán non nớt của tôi! Không bao giờ một Tổng Thống lại được bảo vệ lỏng lẻo như vậy. Có lẽ tôi nên có một phương án dự phòng. Nhưng liệu còn kịp không?

Khi tôi phá cửa xông vào bên trong thì bị hai tên Vệ Binh dí súng vào cổ. Với khoảng cách này thì tôi không thể làm gì được. Vậy là hết rồi.........

Lão David đang ngồi chiễm chệ trên ghế. Trên bàn là một bộ cờ vua.

Ông ta mỉm cười nham hiểm:
- Ta đoán trước được nước đi này của ngươi rồi, Albus! Cho nên đã cho sẵn người mãi phục ở đây! Thật khá khen cho ngươi có thể vượt qua được Takara! Thực lực của cô ta còn mạnh hơn cả Diablo nữa!

Nhưng một tia hy vọng lóe lên trong đầu tôi. Và tôi biết mình cần phải làm gì......

Lão David hét to:
- GIẾT NÓ!

Những viên đạn của hai tên Vệ Binh không chạm được vào da thịt của tôi. Bởi vì tôi đã tạo ra một lớp băng bảo vệ quanh cơ thể. Tôi đã sợ rằng trong lúc nguy cấp đó mình không thể nào hoàn thành kịp sự phòng thủ này.

Tôi vung lưỡi hái tiêu diệt hai tên Vệ Binh. Lão David hốt hoảng nhảy ra khỏi ghế và tìm đường chạy thoát.

Tôi nói bằng giọng đe dọa:
- Ông không còn đường thoát nữa đâu! Hãy giải phong ấn cho Bella ngay lập tức!

Lão David thở dài:
- Được rồi! Nhưng ta cần tìm một nơi kín đáo! Nếu mất tập trung thì ta sẽ không thể làm được!

Tôi gằn giọng:
- Ông đừng có giở trò!

Lão ta kêu lên:
- Tính mạng của ta đang nằm trong tay cậu! Hãy tin ta! Ta sẽ không đời nào dám mạo hiểm tính mạng của mình đâu!

Tôi dí sát lưỡi hái vào cổ ông ta rồi nói:
- Được rồi! Vậy chúng ta sẽ đi đâu?

Ông ta nói:
- Xuống tầng dưới và tìm một căn phòng kín đáo. Nếu làm ở đây thì Takara sẽ có thể phá đám bất cứ lúc nào!

Tôi ngó ra ngoài hành lang và không thấy Takara đâu cả. Vết máu của cô ta dẫn tới một căn phòng đóng kín khác. Có lẽ cô ta đã đi trị thương.

Đây là thời điểm tốt nhất để đưa lão David ra chỗ thang máy. Với vết thương nặng như vậy thì Takara còn lâu mới xong.

Lão David hỏi:
- Tạo sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cậu có thể bọc Giáp Băng quanh cơ thể mình nhanh như vậy?

Tôi trả lời:
- Sức mạnh của tôi đã tăng đột ngột! Chính tôi cũng đang ngạc nhiên đây! Cũng may là ông đã cho tôi một chút thời gian!

Lão David thở dài:
- Thật là sai lầm! Ta đã không ra lệnh giết cậu ngay bởi vì ta có sở thích muốn thấy vẻ mặt thảm hại của đối thủ mình!

*
* *


Yfu nói với Francoise:
- Mình có linh cảm chẳng lành! Bạn hãy lên đó giúp Albus đi!

Francoise nói:
- Albus sẽ tự mình chiến đấu với Takara! Mình tôn trọng ý nguyện của cậu ấy! Với lại Albus bây giờ rất mạnh! Đừng lo!

Yfu hỏi:
- Thế còn Sylvia? Trong suốt thời gian qua, có lẽ chúng ta nên chấp nhận cô ấy là đồng đội!

Francoise thở dài:
- Được rồi! Thật sự đôi khi mình không hiểu nổi Sylvia nữa! Ừm....có lẽ mình cung hơi lo cho cô ấy! Hy vọng Sylvia có thể đánh bại Cherry!

Bỗng nhiên cửa chính bật mở ra. Hàng chục những tên Vệ Binh và Kỵ Binh từ bên ngoài xông vào. Những kẻ canh giữ chung quanh hòn đảo giờ đã tập trung cả ở đây.

Xung quanh Francoise xuất hiện những cuộn sóng nước chảy ào ạt quanh cô ấy. Yfu vội đứng dậy nhưng Francoise nói:
- Để bọn chúng cho mình, Yfu! Mình vẫn còn khỏe lắm!

Sau đó Francoise quay ra nói với đám binh lính bằng vẻ mặt quyết tâm:
- Trên kia đang có hai người chiến đấu vì tương lai của Thế Giới này! Ta sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào dám quấy rầy bọn họ!

Trong khoảng khắc này Yfu thấy Francoise thật hùng dũng. Cô quyết định nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ tiếp sức với Francoise......

*
* *


Sau khi băng bó đôi chân cẩn thận, Takara đứng lên và nói:
- Albus giờ này có lẽ đã bắt ngài làm con tin! Ta phải ngăn hắn lại!

Bella bên trong Takara lên tiếng:
- Ngươi đã thua rồi, Takara! Ta biết Albus rất giỏi mà!

Takara gầm gừ:
- Đừng vội mừng! Lần này ta sẽ không chủ quan nữa đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro