96. Quyết định của Takaramono

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Albus đột ngột kêu lên:
- Này Takara.....tôi có một thỉnh cầu....hãy tha cho những người khác được không?

Takara nói bằng giọng có âm sắc rất lạ:
- Ý ngươi là tha cho bọn chúng và chỉ giết ngươi sao?

Albus quỳ gối sát đến nỗi đầu chạm đất:
- Đúng vậy! Tôi xin cô!

Mặc dù đã thấy Albus từng làm như vậy nhưng Takara vẫn thấy sửng sốt một cách kỳ lạ.

Câu nói của Albus vẫn văng vẳng bên trong tâm trí của Takara "Bella sẵn sàng hy sinh vì tôi, vậy tại sao tôi không thể hy sinh vì cô ấy chứ?".

Tại sao lời nói của hắn lại có ảnh hưởng tới ta nhiều như vậy chứ? Tình bạn là cái gì chứ? Tình yêu là cái gì chứ? Tại sao con người ta có thể hy sinh cho điều đó? Có thể đánh đổi cuộc đời mình cho điều này? - Takara đang khổ sở bởi những suy nghĩ như vậy.

Lão David cười to:
- Quên đi, Albus! Tất cả các ngươi đều bị xử tử hình! Các ngươi tưởng xông vào đây là có thể dễ dàng trở ra như đi chợ ư?

Takara điên tiết:
- DẸP CÁI TRÒ ỦY MỊ ẤY ĐI, ALBUS! BỌN CHÚNG CÓ ĐÁNG ĐỂ NGƯƠI HY SINH KHÔNG? NẾU NGƯƠI THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ THÌ NGƯƠI PHẢI SỐNG! NGƯƠI HIỂU KHÔNG? NGƯƠI MÀ CHẾT THÌ MỚI LÀ MỘT MẤT MÁT TO LỚN CHO THẾ GIỚI NÀY!

Albus vẫn quỳ ở đó:
- Không! Tất cả các sinh mạng đều quan trọng! Tôi không phải là Đấng Cứu Thế gì cả! Tôi chỉ là một người bình thường muốn cứu các bạn của mình!

Takara bừng bừng sát khí:
- Được! Đã vậy ta sẽ cho ngươi chết trước!

Móng vuốt của Takara nhanh đến nỗi Bella không kịp phản ứng để dừng cô ta lại. Nhưng điều đó chỉ đúng một phần. Một phần nữa là Bella có cảm giác rằng Takara thật sự không muốn giết Albus............

Móng vuốt của Takara dừng ở giữa trán Albus. Và máu chảy xuống từ đó. Nhưng đôi mắt của Albus vẫn mở to không một chút sợ hãi.

Cái gì? Hắn không sợ chết thật sao? Cái tên này......ta chưa bao giờ thấy một ai điên rồ như hắn cả..... - Takara sửng sốt.

Albus vẫn cầu khẩn:
- Tôi xin cô.....xin hãy tha cho họ..........

Trước khi Takara có thể quyết định nên tiếp tục ấn móng vuốt vào sâu hơn hay không thì cô ta cảm thấy mình đi giật lùi lại vài bước.

Tại sao cơ thể mình lại tự chuyển động? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Không lẽ....... - Takara hoảng hốt.

Takara giờ không điều khiển được hai tay của mình nữa. Chúng tự động chĩa móng vuốt vào trái tim của mình.

Chết tiệt! Ngươi định làm thật sao, Bella? Đừng có điên! - Takara toát mồ hôi lạnh.

Trong giọng nói của Bella không hề có chút do dự:
- Ta có cảm giác rằng ngươi sẽ không giết Albus. Nhưng ta không thể đánh cược bằng mạng sống của cậu ấy!

Đừng làm vậy, Bella! Ngươi biết ta không muốn giết Albus mà! - Takara gầm lên.

Bella nói dứt khoát:
- Nhưng ngươi sẽ không do dự khi ra tay với người khác đúng không?

Takara kêu lên:
- Vậy cô muốn sao? Cô muốn ta phải tha cho toàn bộ bọn họ ư?

Albus và lão David đều sửng sốt khi thấy Takara tự chĩa móng vuốt vào ngực mình. Trông cô ta khổ sở một cách kỳ lạ.

Lão David hỏi:
- Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy, Takara? Không lẽ là.....do con nhỏ Bella đó?

Takara gật đầu. Albus đột nhiên hiểu ra ý định của Bella.

Cậu ta đứng dậy và bước tới:
- Khoan đã, Bella! Bạn đừng làm vậy!

Giống như là thần giao cách cảm vậy, giọng nói của Bella đột nhiên vang lên trong tâm trí Albus:
- Takara là một kẻ nguy hiểm! Nếu mình chết đi thì.....có lẽ sẽ tốt hơn!

Albus rơi nước mắt:
- Không, Bella! Bạn đừng làm vậy mà.......

Giọng nói của Bella lại vang lên trong đầu Albus:
- Chính mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối này! Vì mình mà Evan đã chết và Sylvia thì bị trúng độc. Tất cả là lỗi tại mình!

Albus hét lên:
- Không! Tất cả là lỗi của Takara!

Bella buồn bã nói:
- Không! Takara ở bên trong mình! Đó cũng là lỗi của mình!

Takara kêu lên:
- ALBUS! NGĂN CÔ TA LẠI MAU! CÔ TA ĐIÊN MẤT RỒI!!

Khoảng khắc đó thời gian như chậm lại, Albus chết điếng khi thấy móng vuốt của Takara bắt đầu chuyển động.

Cậu ta lao tới dùng hai tay giữ chặt móng vuốt của Takara lại. Máu chảy ròng ròng ra từ hai tay của Albus. Đau thấu tận óc.

Nhưng Albus không dám buông tay ra. Vì cậu sợ rằng nếu buông ra thì Bella sẽ...........

Takara lúc này vô cùng kinh ngạc trước hành động của Albus. Cô ta nói:
- Bộ....ngươi không thấy đau sao?

Albus thở dốc:
- Có chứ.....nhưng tôi không thể.....để Bella chết được.....

Bella ràn rụa nước mắt:
- KHÔNG, ALBUS! BỎ TAY RA ĐI!!

Albus hét lên:
- MÌNH SẼ KHÔNG ĐỜI NÀO BUÔNG TAY RA ĐÂU! MÌNH YÊU BẠN, BELLA! NẾU BẠN CHẾT THÌ MÌNH CŨNG SẼ CHẾT LUÔN!!

Chết tiệt thật! Ta phải làm gì đây? Albus có lẽ sẽ không ngăn nổi Bella.......ta cũng không thể ngăn nổi cô ta..... - Takara căng thẳng tột độ.

Và Takara thấy móng vuốt của mình không chuyển động nữa. Nhưng Albus vẫn giữ chặt tay.............

Albus nói như hết hơi, mặt cậu bắt đầu tái đi dần dần:
- Bella....hãy ngừng lại đi.........mình xin bạn....nếu bạn chết thì bao cố gắng bọn mình bỏ ra.....sẽ đổ xuống sống xuống biển mất.....

Bella khóc lóc:
- Tại sao? Tại sao bạn phải làm vậy chứ?

Takara vội nói:
- Được rồi! Tôi sẽ tha cho tất cả bọn họ được chưa?

Lão David cũng lên tiếng:
- Hãy dừng tay lại, Bella! Ta hứa sẽ thả hết tất cả các bạn của ngươi về, được chưa?

Bella nói:
- Đây là cơ hội duy nhất để ngăn chặn ngươi, Takara! Cho dù ngươi có tha cho họ thì ta cũng không thể để ngươi lộng hành được! Với sức mạnh hiện này, ngươi là mối đe dọa lớn ở Thế Giới này! Nếu bỏ lỡ lần này, ta e rằng lần sau sẽ không đủ sức mạnh để ngăn ngươi được nữa!

Takara gầm lên:
- Đồ chết tiệt! Cô muốn dồn tôi vào đường cùng sao, Bella?

Bella lau nước mắt đi một cách giận dữ:
- Không! Chính cô đã dồn ép tôi trước!

Albus vẫn không buông tay ra khỏi móng vuốt, mặc cho máu đang chảy ròng ròng xuống đất.

Bella kêu lên:
- Bỏ tay ra đi, Albus! Nếu mất nhiều máu quá bạn sẽ chết đấy!

Nhưng khi nhìn kỹ Albus, cả Takara và Bella đều cực kỳ sửng sốt. Albus đã bất tỉnh từ lúc nào. Nhưng cậu ta vẫn đứng đó và nắm chặt móng vuốt.

Nếu mình tiếp tục làm thì Albus sẽ đứt tay mất. Mình phải làm gì đây? - Bella cắn môi đến độ chảy máu.

Lão David cũng kêu lên:
- Cái thằng nhóc này......sức mạnh ý chí của nó kinh khủng vậy sao? Thật không thể tin được!

Tất cả những chuyện này khiến ta thật mệt mỏi.....Albus! Ngươi thật đáng ngưỡng mộ! Cái sức mạnh đó......sự hy sinh đó......thật vĩ đại! - Takara lẩm bẩm.

Bỗng nhiên Takara thấy mình đã làm chủ được đôi tay của mình. Bella nói:
- Ta chịu thua.....nếu ta tiếp tục thì cậu ấy sẽ chết mất..........

Takara khéo léo rút móng vuốt ra khỏi đôi tay nắm chặt của Albus. Cuối cùng cậu ta đã đổ gục xuống.

Lão David nói:
- Giờ cô tính xử trí với bọn chúng ra sao đây, Takara?

Ta đã hiểu ra rồi.....sự hy sinh.....tình bạn.....tình yêu.....ta đã biết nó ra sao rồi.....ta có thể cảm nhận được nó từ....đáy lòng mình.....Albus! Bella! Các ngươi đã dạy ta một bài học kinh nghiệm quý báu....... - Takara mỉm cười.

Bella tuyệt vọng nói:
- Vậy là hết rồi...........

Ta chịu thua! - Takara đột ngột lên tiếng.

Lão David hỏi lại:
- Cô nói gì cơ?

Mình có nghe nhầm không? Cô ta vừa nói cái gì vậy? - Bella như bừng tỉnh.

Takara mỉm cười:
- Có lẽ tôi....nên dừng ở đây! Tôi đã hiểu ra nhiều điều quan trọng!

Lão David toát mồ hôi:
- Ý cô là sao?

Takara dùng phép cầm máu cho Albus rồi dịu dàng băng bó đôi tay của Albus lại.

Cô ta nói:
- Từ giờ tôi sẽ không xuất hiện nữa! Thế này là đủ rồi! Bảo trọng nhé, ngài David!

Lão David kêu to:
- Đừng đi, Takara! Với sức mạnh lúc này, cô có thể thống trị Thế Giới này!

Takara lắc đầu:
- Ồ không.....việc đó bây giờ không quan trọng nữa..........

Bella vẫn chưa hết ngạc nhiên:
- Cô....nói thật hả, Takara?

Takara nhoẻn miệng cười:
- Cô biết là tôi nói thật mà, Bella! Hai người đã giúp tôi hiểu ra nhiều điều! Xin lỗi vì tất cả mọi chuyện. Tôi sẽ không gây rắc rối nữa! Tạm biệt tất cả!

Lão David hét:
- KHÔNG!!!

Mái tóc màu hồng của Takara bắt đầu đổi sang màu đen. Sát khí xung quanh Takara bắt đầu dần dần biến mất.

Và Bella đã trở lại............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro