Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã không còn áp lực của cuộc thi, hầu như lại có thể mỗi ngày cùng một chỗ, thật không còn chuyện gì hạnh phúc hơn.



Những người khác có cái gì vấn đề nhàm chán đối với tình yêu, không biết vì sao đối với Vương Nguyên lại hoàn toàn không tồn tại, một ngày đêm không thấy được sẽ nhớ hắn, trong điện thoại nghe được thanh âm của hắn sẽ tâm động, không có việc gì nhìn ảnh chụp hai người ở chung với nhau sẽ cười khúc khích, trước khi ngủ có chuyện nói không hết với hắn, lúc hoan ái vẫn còn khẩn trương và xấu hổ, thích nhất hắn lúc ngủ đem tay đặt ở trên bụng của mình, sẽ cảm thấy hai người không hề có khoảng cách.



Nhưng mà ngọt ngào cũng không phải tự nhiên như vậy mà có, bởi vì lần trước cãi nhau, Vương Nguyên học được cách đem bất an cùng với hoài nghi của mình ẩn giấu, mặc dù đôi lúc cô gái kia cùng Vương Tuấn Khải liên lạc vẫn sẽ có chút mất hứng, thế nhưng cũng chỉ bĩu môi liền cho qua. Cũng nghĩ tới chuyện bảo hắn thẳng thắn đổi công tác là được rồi, bất quá bây giờ tiền lương đãi ngộ rất nhiều, hơn nữa cũng chỉ cần ở lại một năm nữa thôi, nhịn một chút cũng liền cho qua.



Bởi vì cậu biết, nhiều năm như vậy Vương Tuấn Khải đối với cậu hoàn toàn thẳng thắn thành thật, tuy rằng hắn rất ít nói chuyện của mình, thế nhưng cho tới nay không có lừa dối Vương Nguyên, một lần cũng không có, sự thành thực này chính là cơ sở vững chắc để cả hai tin tưởng lẫn nhau, chuyện tùy ý nghi ngờ, chỉ biết ra vẻ mình không có thói quen đó.



Mấy tháng này ở chung, dù sao cũng không giống ở trường học còn có chút bầu không khí học tập, ở nhà quả thực giống như là kết hôn rồi, cùng nhau tự do như vậy. Vương Nguyên cơ hồ là mỗi lần về nhà liền đem túi sách ném một cái, nhảy lên giường lớn, nhàn nhã xem ti vi, vọc máy vi tính, sau đó chờ Vương Tuấn Khải về nhà cùng nhau ăn cơm. Vương Tuấn Khải vẫn còn như thường ngày quản chuyện học tập của cậu, đối với cậu mỗi ngày hỏi lung tung này kia, Vương Nguyên cũng sớm đã thành thói quen.



Sau khi ở cùng một chỗ, liền phát hiện rất nhiều điểm khác nhau ở Vương Tuấn Khải. Công ty liên hoan tròn một năm, cũng không biết là uống rượu gì, hắn uống có điểm say, mà người uống say sẽ hoàn toàn khác với lúc tỉnh, điểm này đã từng thấy qua ở Thiên Tỉ, không nghĩ tới Vương Tuấn Khải càng khác biệt hơn.



Ký ức ngày đó nhớ tới vẫn cảm thấy đặc biệt. . . Đặc biệt rõ ràng, Vương Tuấn Khải nói với cậu, công ty kỉ niệm tròn một năm, buổi tối không thể về ăn cơm được. Vương Nguyên buổi tối thấy cũng không còn sớm, chuẩn bị tự mình một người ngủ trước, kết quả chuông cửa lại vang lên.



Nếu là Vương Tuấn Khải thì hắn sẽ có chìa khóa, đã trễ thế này sẽ là ai chứ. Vương Nguyên cũng không phải ngốc nghếch, nhìn qua cái lỗ nhỏ trên cửa kiểm tra một chút, liền phát hiện chính là Vương Tuấn Khải, còn không rõ trên tay hắn cầm vật gì, Vương Tuấn Khải cũng không nhịn được lấy cái chìa khóa đưa đến cửa.



Vừa vào cửa đã thấy Vương Nguyên ngây ngốc nhìn hắn, Vương Tuấn Khải đem điện thoại di động nhẹ nhàng đưa cho cậu, sau đó liền ngã gục lên người cậu.

Vương Nguyên cảm thấy được mùi nồng của rượu.



"A. . . Anh uống nhiều quá. . ."



Vương Tuấn Khải miễn cưỡng từ trên bả vai cậu ngẩng đầu, dĩ nhiên như tiểu hài tử ba tuổi như vậy quyệt miệng.



"Anh đã nói với em a. . . Bọn họ khi dễ anh so với tiểu Trương kia, chính là niên muội vừa mới tới, em nói xem. . . Đám hỗn đản kia vẫn bắt con gái uống rượu. . . còn là rượu nặng. . ."



"Sau đó anh nhìn không được đã giúp ngăn cản? Lại nữa rồi, cái tính gentleman ngốc nghếch. . ."



Ai ngờ Vương Tuấn Khải uống say giống như tiểu hài tử, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, một bộ biểu tình đặc biệt ủy khuất.



"Một cô gái. . . Lại không có bạn trai. . . Làm sao có thể ở bên ngoài uống rượu. . ."



"Em. . . Em không có trách anh" Vương Nguyên biết hắn là người như thế nào, nhưng nhìn đến loại biểu tình bình thường hoàn toàn không thể nào thấy được, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, trên tay vừa rồi còn bị nhét vào một bó hoa hồng.



Người trước mặt vừa nghe đến Vương Nguyên nói không có trách hắn, lập tức biểu hiện ra dáng tươi cười kỳ quái của người say rượu bí tỉ, sau đó dùng tay nắm lấy mặt của Vương Nguyên, lực có điểm mạnh, làm cho miệng cậu trở thành miệng cá vàng chu ra, Vương Nguyên không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ cánh tay hắn để cho hắn thả tay ra, người này uống say khí lực vẫn còn mạnh như vậy, cũng không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.



"Nhóc Vương Nguyên của chúng ta thế nào lại đáng yêu như vậy. . ."





Biểu tình như một ông chú biến thái, còn dám nắm lấy khuôn mặt của ông đây, lại nói những lời kỳ quái như vậy, Vương Nguyên lần đầu tiên thấy hình dạng Vương Tuấn Khải uống say, nói thật cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, lời nói cũng là bị bóp miệng nên phát ra không rõ ràng cho lắm.



"A?"



"Mau tới đây để cho anh hôn chụt một cái"



Người này dĩ nhiên cứ như vậy cũng chu miệng hướng tới! !



Vương Nguyên lập tức cố sức đẩy Vương Tuấn Khải trước mặt ra, nhưng hắn lại đứng không vững, không thể làm gì khác hơn là lại kéo về để đỡ hắn. Đối phương nhíu mày, vẻ mặt mất hứng "Em làm sao có thể đẩy chồng mình ra a". Ai bảo người hắn đầy mùi rượu, lời nói và hành động đều hoàn toàn khác với bình thường, đơn giản chính là cảnh hiếm thấy trên trần gian, nếu như lúc tỉnh Vương Tuấn Khải biết mình uống say sẽ trở thành người như thế nào, nhất định sẽ xấu hổ đến đỏ mặt a.



Vương Nguyên cơ trí bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đem hắn đỡ đến ngồi trên ghế salon.



"Anh chờ một chút, em đi lấy máy chụp ảnh cho anh"



Vương Nguyên chạy đến phòng nắm chắc điện thoại, lại chạy đến chỗ hắn chụp ảnh.



"Tới đây, cho ca ca hôn chụt một cái"



Nhân dịp hắn không tỉnh táo, nói vài câu chiếm tiện nghi của hắn thôi.



Tuy rằng Vương Tuấn Khải không phải nói gì nghe nấy, nhưng lại đem hai tay bắt chéo trước ngực, tức giận nói.



"Em đang làm cái gì a, đáng ghét"



Cư nhiên từ "đáng ghét" lại từ trong miệng hắn nói ra, lại còn còn dùng giọng nói đáng yêu như vậy! Trời ạ, từ nhỏ đến giờ mới thấy rượu là đồ tốt a.



Chụp vài tấm lấy khuôn mặt bánh bao ủy khuất của hắn, Vương Tuấn Khải như là chợt nhớ tới điều gì, bắt cánh tay Vương Nguyên lại, Vương Nguyên bị gương mặt nghiêm túc chăm chú của hắn hù dọa, nghĩ hắn không thể nhanh như vậy mà tỉnh rượu a, như vậy mình nhất định tiêu rồi. . .



Kết quả một giây kế tiếp gương mặt nghiêm túc lại biến thành bộ dạng chu mỏ.



"Anh tặng em hoa hồng rồi"



"A. . . Ừm. . . Ờ" Một trận sợ chuyện không đâu, sợ đến mức Vương Nguyên liền nói năng lộn xộn.



"Em còn chưa nói em thích nha"



"Em. . . Em đương nhiên thích a!"



"Là anh đặc biệt đi mua nha, anh nói với chủ quán, phải là hoa đẹp nhất tốt nhất! Mua cho người đáng yêu nhất trên thế giới. . ."



Vương Nguyên phối hợp lộ ra khuôn mặt rất cảm động tươi cười.



Vương Tuấn Khải muốn từ trên ghế salon đứng lên, lại không có khí lực, Vương Nguyên không thể làm gì khác hơn là phải kéo hắn đứng dậy, vẫn cùng hắn nói cho xong, sau khi tỉnh không cho phép bóp mặt nữa.



Trong miệng hắn nói "được được", lúc kéo lên hắn liền thay đổi loại phương thức bóp mặt của Vương Nguyên, trong miệng còn nói tiếp: "Anh làm sao lại thích em thế này cơ chứ. . ."



Kỳ thực Vương Nguyên cũng không phải chán ghét hắn như vậy, chỉ là trở thành một người hoàn toàn bất đồng với lúc bình thường nên không biết ứng đối thế nào, gương mặt cười ngốc ngốc so với bình thường tuyệt đối sẽ không nói ra mấy câu như vậy. A. . . Thực sự là muốn điên rồi.



Mới vừa rồi còn chỉ là bóp mặt, một giây kế tiếp bắt đầu như một tiểu động vật, ngã vào vai Vương Nguyên cắn lỗ tai cậu, cắn hết cái lỗ tai lại cắn qua cái mũi, quả thực chính là không có sắc bén bằng hàm răng tiểu lão hổ, thường thường lại lè lưỡi liếm khóe miệng của cậu.



Vì trọng tâm bất ổn nên hai người ngã xuống giường, Vương Nguyên cho là hắn lại nổi thú tính, không nghĩ tới hắn nằm trên người cậu không lâu sau liền đã ngủ thiếp đi.



Để nghiêm phạt hắn, Vương Nguyên nghĩ tới một trò đùa.



Sáng sớm hôm sau, mặc dù là thứ bảy, thế nhưng theo thói quen sáng sớm vẫn là Vương Tuấn Khải thức dậy sớm hơn so với Vương Nguyên, đau đầu, miệng lưỡi khô khốc, lúc vừa cầm điện thoại di động lên nhìn, nín thở. . . Chuyện gì đã xảy ra! Tại sao lại là chính mình ngồi ở trên ghế sa lon tay đặt chéo trước ngực lại còn bĩu môi a! Lòng tự trọng nam nhân của Vương Tuấn Khải một chút liền bị đả kích, không tự chủ từ trong miệng tự hỏi "Hả?". Vương Nguyên chờ đến giờ khắc này, bên cạnh hắn cười trộm, một bên nhìn lén vẻ mặt của hắn.



Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn Vương Nguyên ở bên cạnh còn chưa kịp thu lại bộ dáng cười trộm, lập tức hiểu là ai đã làm chuyện tốt này. Nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, chỉ nhớ rõ chính mình đang giúp hậu bối cản rượu, có lẽ là bản thân say rượu nên thất thố bị Vương Nguyên nắm thóp, trời ạ, đối với một Vương Tuấn Khải sĩ diện hảo mà nói chính là không có gì mất thể diện hơn là ở trước mặt Vương Nguyên bị thất thố.



Vốn cho rằng hình nền có lẽ cũng bị đổi thành cái gì ảnh chụp chính hắn chu mỏ cười khúc khích a.



Kết quả dĩ nhiên lại là bức ảnh Vương Nguyên cầm bông hoa hồng lộ ra nụ cười xinh đẹp tựa như thiên sứ, bên cạnh còn viết.



"Cảm ơn anh"



Vương Tuấn Khải bị làm cho cảm động, ôn nhu sờ sờ gương mặt của Vương Nguyên bên cạnh, đối phương làm bộ không thích bị quấy rầy xù lông chui đầu vào chăn, lại vững vàng ôm lấy cánh tay của Vương Tuấn Khải.



Bất quá là vì ở chung mấy tháng, liền thay đổi càng ngày càng không muốn xa hắn, hai người nếu quả thật trở thành người nhà, tình yêu sẽ càng sâu đậm hơn, có thể trở thành mối tình đầu của nhau, có thể luôn luôn yêu nhau mà không cảm thấy chán, số phận thực sự là đã quá quan tâm đến mình.



Mộng tưởng trở thành người nhà, chỉ cần một năm nữa, một năm nữa.



Kỳ thi cuối kỳ của năm thứ ba đại học, các kỳ thi cuối cùng của một khóa học chuyên môn là vào buổi chiều, bởi vì vẫn còn ở nhà Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên trực tiếp liền từ nhà đi đến trường học, đến phòng học nhìn vào, choáng váng, vì căn bản là không có ai.



Vương Nguyên trực tiếp gọi điện thoại cho Thiên Tỉ, vừa hỏi mới biết được, chính cậu nhớ nhầm giờ, cũng may chỉ là nhớ sớm, cuộc thi vẫn là chiều nay. Việc này cũng không thể cho Vương Tuấn Khải biết, bằng không lại muốn lải nhải nửa ngày trách cứ tại sao mình lớn như vậy mà đầu óc thì không chịu lớn. Đang nghĩ ngợi thẳng thắn đi tìm Thiên Tỉ, bọn họ cùng nhau ôn tập, điện thoại di động chợt nhận được tin nhắn từ số của Vương Tuấn Khải.



"Vương Tuấn Khải hiện tại đang ở bệnh viện XX"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro