Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm thứ tư đại học khai giảng, cũng có nghĩa là việc xin xác nhận của nhà trường cũng tiến vào giai đoạn cuối cùng. Vương Tuấn Khải cơ bản đã hoàn toàn khỏe lại, rời khỏi nhà Vương Nguyên, trở về quỹ đạo sinh hoạt bình thường. Đến lúc xuất ngoại chỉ còn có một năm, Vương Nguyên nghe lời nhắc nhở của Vương Tuấn Khải, lúc rãnh rỗi sẽ ở trong nhà với mẹ, cùng với Vương Tuấn Khải hầu như chỉ duy trì một tuần gặp một lần.

Ngày đó sinh nhật Vương Nguyên hai người lại một lần nữa đi đến bờ sông, đây là địa điểm trọng yếu mà trong lòng bọn họ không thể thay thế, là nơi hai người quen biết rồi yêu mến nhau, nơi Vương Tuấn Khải hướng Vương Nguyên hứa hẹn, sau đó mỗi một năm hai người cũng sẽ cùng nhau đi ngắm dòng sông có són gợn nhè nhẹ, đôi lúc cũng có thể biến thành ba người hoặc bốn người. Ước vọng đến đến gần quá lại mang đến một cảm giác không thực tế, Vương Nguyên nhắm mắt lại, hai tay tạo thành chữ thập hứa với tâm nguyện, mong muốn hết thảy đều có thể thuận lợi.

Thời hạn trường học thành phố S chọn đầu vào hết sớm nhất, giữa tháng 11 Vương Nguyên nộp đơn, còn có mấy người chọn trường học cũng chuẩn bị tháng 12 này hoàn thành xin quyết định. Trước tuần cuối cùng của tháng 12, Vương Nguyên ở lại nhà Vương Tuấn Khải ngủ một đêm, lúc Vương Tuấn Khải tắm, điện thoại di động của hắn vang lên, Vương Nguyên tuy rằng sẽ không lúc nào cũng đi kiểm tra điện thoại của hắn, thế nhưng tin nhắn hoặc các thứ khi hắn bận cũng sẽ giúp hắn xem, lần này cũng không ngoại lệ, chỉ là lúc cầm điện thoại di động lên mới phát hiện một thông báo gửi đến toàn bộ là tiếng Anh, tùy ý thoáng nhìn đến một  từ khiến cậu gợi lên lòng hiếu kỳ.

"Marry"

Lại cẩn thận nhìn một chút, kí tên: Paul. Wang.

Cùng họ với hắn, có lẽ quan hệ cũng có thể đoán được.

Kỳ thực đối với cha mẹ của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì Vương Tuấn Khải chính là như thế, nếu không hỏi hắn, tuyệt đối sẽ không chủ động nói về việc riêng tư, suy nghĩ kỹ một chút, gặp gỡ nhiều năm như vậy, Vương Nguyên gần như đem những chuyện trong nhà tất cả đều nói cùng Vương Tuấn Khải, hắn sẽ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đánh giá vài câu, nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện của mình. Hắn dong dài, thế nhưng chỉ là đang nhắc nhở Vương Nguyên ném loạn đồ đạc, làm việc sơ ý, đại loại là như vậy mới có thể nói không ngừng, đề tài lời nói của hắn vĩnh viễn đều là "Nhóc Vương Nguyên, em. . ." Lúc đầu đáp lại, Vương Nguyên mỗi lần đều sẽ tràn đầy hăng hái nói cho hắn biết "Em nói cho anh biết, em. . ."

Chỉ là hắn càng không nhắc tới, kỳ thực người khác càng hiếu kỳ.

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn không có dừng lại, tâm tình Vương Nguyên có chút khẩn trương không nói rõ được, thấp thỏm bất an đem tin nhắn mở ra, thật không có nghĩ tới cha mẹ nào cùng với con trai mình lại nói chuyện toàn bộ bằng tiếng Anh, đây quả thực là giống như phải làm Toefl lại một lần nữa vậy.

Trong miệng lẩm bẩm đại thể là phiên dịch ra nội dung, chỉ là cảm thấy càng xem càng không đúng.

"Con 18 tuổi chúng ta vẫn cho con tự do và tiền tài, chính là mong muốn con có thể sống tự lập sớm một chút, trước đó con quả thực cũng không làm sai, con nói con ở Trung Quốc chưa tốt nghiệp liền tìm được một công việc tốt, để cùng bạn trai sang năm chuẩn bị quay về Mỹ, cho nên con muốn chúng ta giúp con ở thành phố khác tìm phòng ốc và công việc? Có kết hôn hay không, cùng ai kết hôn, đó đều là quyền tự do của con, thế nhưng nếu như là người cùng con kết hôn đem con biến thành cái dạng này, xem ra coi như là quay về thành phố S ta cũng phải cân nhắc lấy lại phòng của con mướn"

Hắn đã từng nói qua, nếu như đại học thành phố S Vương Nguyên không thể đậu cũng không sao, chỉ cần có thể xin đến một trường học nào đó tốt ở Mỹ, thành phố nào cũng được, cha mẹ hắn có thể giúp được.

Hắn hứa hẹn làm cho cậu vĩnh viễn an tâm, nhưng khi nhìn cách giải quyết thực sự cùng với biểu hiện bình tĩnh của hắn lại hoàn toàn bất đồng. Trong lòng Vương Nguyên gợn sóng, tiếng nước trong phòng tắm cũng dừng lại, hắn sẽ đi ra, nếu như bị hắn biết cái email này bị Vương Nguyên xem rồi, không biết người chưa bao giờ tỏ ra yếu kém như hắn sẽ có cỡ nào phẫn nộ. Vương Nguyên hoản loạn tắt đi cái email, làm bộ hết thảy đều không có chuyện gì.

Vương Tuấn Khải dùng khăn lau tóc đi vào phòng ngủ, Vương Nguyên không kịp cầm điện thoại để lại chỗ cũ, chỉ có thể cầm trong tay dè dặt hướng phía sau từ từ bỏ xuống, trên mặt ngoại trừ một chút ngây ngốc còn bày ra bộ dáng tươi cười để che giấu chuyện vừa phát sinh.

"Làm chuyện xấu gì rồi?"

"A. . . Không có a"

"Vậy em làm gì. . . Cười bỉ ổi như vậy?"

"Em làm gì có bỉ ổi!"

May là hắn không có để ý như vậy, vài câu vui đùa là có thể đơn giản chuyển dời trọng tâm câu chuyện.

Lúc tắt đèn vùi ở trong ngực của hắn, nghĩ đến hôm nay nhìn thấy cái email kia, trong lòng của Vương Nguyên rất lâu vẫn không thể bình tĩnh, theo như tính tình Vương Tuấn Khải, nếu như biết cha mẹ từ chối yêu cầu của hắn, có lẽ cũng sẽ không thử lại lần thứ hai, thứ ba. Tiền thuê nhà, tiền trang trải cho cuộc sống hai người, học phí tuy rằng không muốn để cho hắn trả, thế nhưng hắn lại cố ý muốn thông qua cách này hướng cha mẹ của Vương Nguyên chứng minh hắn có thể mang lại cuộc sống tốt nhất cho Vương Nguyên. Nói như vậy, cho dù là đi nước Mỹ, cuộc sống cũng không dễ dàng hơn ở Trung Quốc là bao. Vương Tuấn Khải đã từng quyết tâm một mình trở lại Trung Quốc, hắn thích cuộc sống trong nước, hắn ghét cái thành phố lạnh lùng mà hắn lớn lên, bây giờ đi về nước Mỹ với lý do duy nhất chính là để hắn và Vương Nguyên có thể tự do cùng một chỗ. Nếu như đều không phải là Vương Tuấn Khải từ lúc gặp gỡ liền bắt đầu kế hoạch trong tương lai, chính là Vương Nguyên cũng sẽ không lo lắng xuất ngoại đi học, hơn nữa cậu cũng không có chấp niệm kết hôn, mặc dù không có giấy trắng mực đen căn cứ chính xác, thế nhưng chỉ cần có thể vẫn ở bên cạnh hắn, được cha mẹ tán thành và chúc phúc, cũng là đủ rồi.

Gặp gỡ mấy năm nay đều là bị hắn dắt đi, hắn nói cùng một chỗ sau đó sẽ kết hôn, được, vậy kết hôn, hắn nói đăng kí trường học này, được, vậy thì đăng kí trường này, hắn nói "em cái gì cũng đều không cần làm, đi học cho giỏi làm cho cha mẹ tự hào, anh có thể nuôi em".

Không muốn.

Không phải là không tin anh, mà là không muốn một mình anh chịu đựng tất cả khổ cực.

Hắn mỗi lần đều như vậy tự chủ trương, chuyện cá nhân hai người lại biến thành áp lực đè nặng lên một người, không cho phép Vương Nguyên vì chuyện tương lai mà hi sinh, không cho phép Vương Nguyên đem tình yêu của hắn xem như là trung tâm, không cho phép Vương Nguyên vì chuyện của hắn mà lo lắng, giống như chuyện của cậu cư nhiên chỉ là hưởng thụ tình yêu của Vương Tuấn Khải.

Bóng đêm thâm trầm trong căn phòng mờ mịt, khuôn mặt ngủ của người trước mắt hình như lộ ra vẻ uể oải, Vương Nguyên dùng ngón tay viết lên tên họ của mình trên bờ vai của hắn, mỗi lần ngủ không được sẽ lại làm những chuyện trẻ con như vậy, làm như vậy rồi tự nói với mình hắn cũng như vậy.

Đánh cuộc một lần.

Ngoại trừ trường học S tất cả đều bỏ hết, nếu như trường S thất bại, đó chính là trúng mục tiêu đã định trước, liền sẽ ở lại chỗ này, hai người cùng nhau ở chỗ này.

Đảo mắt một tháng lại trôi qua, năm thứ tư đại học lại không có lớp, Vương Nguyên trở về trường học một chuyến lấy đồ đạc, thu thập một chút liền đi qua phòng vệ sinh rửa tay một cái, lúc này chợt phát hiện có chỗ không đúng.

Nhẫn đâu?

Mấy ngày này tuy rằng đều ở trong nhà, hầu như rất ít lấy ra, thế nhưng chỉ cần ra ngoài nhất định sẽ mang, có phải hay không là lúc nãy dọn đồ tiện tay lấy xuống đặt trên bàn rồi không? Vương Nguyên nghĩ như vậy, liền trở lại phòng ngủ, thế nhưng tìm chỗ lúc nãy vừa dọn đồ đều không có gì trên bàn, liền tìm tìm trong túi quần, trong lòng thoáng cái hoảng sợ.

"Thiên Tỉ, cậu có thấy cái nhẫn của tớ không?"

"Không có để ý, cậu đều không phải ở ngoài chưa bao giờ tháo ra sao?"

Dịch Dương Thiên Tỉ đang kiểm tra email quay đầu lại thuận tiện nhìn lướt qua một vòng bàn của mình và Lưu Chí Hoành, dùng tay cầm lên mấy cuốn sách, xác nhận với Vương Nguyên một chút quả thực không ở nơi này.

Vương Nguyên một bên lung tung tìm kiếm trong ngăn kéo, ngẩng đầu trong nháy mắt chú ý tới Dịch Dương Thiên Tỉ đang nhìn chằm chằm vào email trên màn ảnh.

"Cậu nhận được Offer rồi?"

"Ừ, vừa tới, chính là đại học kia của cậu"

"Tốt lắm a, sau này còn có thể cùng một chỗ rồi"

"Tôi chờ một chút có hay không trường học tốt hơn, còn cậu, nhận được chưa?"

"Tớ. . . tớ cũng chưa biết, chắc là cũng vừa tới" Vương Nguyên lấy điện thoại ra kiểm tra hòm thư một chút, không có cái email mới nào "Vẫn chưa có ai nha"

"Hình như ngày mai là hết hạn. . . Cậu. . . Nhận được Offer khác sao?"

"A. . ."

Nhìn hình dạng muốn nói lại thôi của cậu, Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ mình không có nói sai, thế nhưng theo như thành tích của Vương Nguyên không có khả năng đậu nhiều trường không muốn như vậy.

"Tớ. . . Đi chỗ này một chút"

"A? Tại sao a?"

"Bởi vì. . . Tớ đi rồi về nói với cậu"

Ngực vội vã xác nhận, Vương Nguyên chạy vội ra khỏi phòng đón xe trở về nhà, vừa vào cửa liền thấy trên bàn mẹ lưu lại một tờ giấy nói buổi tối không về nhà ăn.

Vừa đúng lúc, nếu không mình về nhà tìm đồ mẹ nhất định sẽ hỏi tới.

Lật lật tìm tìm trong ngăn kéo và bàn, trong tủ treo quần áo, tìm toàn bộ túi quần áo, liền chạy đến bàn rửa mặt trong nhà vệ sinh, dưới giường, dưới bàn ăn, trong tủ lạnh, có thể nghĩ tới chỗ nào đều đã tìm, chính là không có.

Vương Nguyên mệt mỏi ngồi phịch ở trên giường, liếm liếm đôi môi khô khốc, hoàn toàn không nghĩ qua đem vật quan trọng như vậy đánh mất có hậu quả gì không, làm sao bỗng nhiên lại không thấy tăm hơi đâu. Lẽ nào ở nhà Vương Tuấn Khải? Việc này lại không dám gọi điện thoại xác nhận với hắn. Tuy rằng thân thể Vương Nguyên mệt đến không muốn động, thế nhưng trong lòng lại khẩn thiết thúc giục cậu thần tốc chạy xuống lầu, phải đến trước khi Vương Tuấn Khải tan tầm để tìm đồ mới được.

Nhất định có thể tìm được, đừng lo lắng đừng lo lắng, nhất định là ngày đó trước khi ngủ lấy xuống quên mất, đúng, chính là như vậy!

Vương Nguyên duy trì tư tưởng lạc quan, hoàn toàn không biết đến thực tế, mẹ cậu chính là đang ở tiệm ăn đặt chiếc nhẫn lên bàn, vừa quan sát biểu tình người đối diện, không phải xấu hổ cũng không phải kinh ngạc, ngược lại là có vẻ mặt trông đợi, vừa rất thoải mái.

"A Khải a, dì ngày hôm nay tìm con đi ăn cơm một bữa, là muốn. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro