Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sắp xếp lại bài tập của một ngày và vài hạng mục gần đây, cùng với Lưu Chí Hoành nói chuyện video vài câu, Dịch Dương Thiên Tỉ nằm ở trên giường, ngủ không được.

"Vương Nguyên gần đây thế nào?"

Khi nói chuyện video bị Lưu Chí Hoành hỏi như vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ cười nói "Tốt vô cùng"

Năm đó ba người ở phi trường, Lưu Chí Hoành cũng là vỗ vỗ phía sau lưng của cậu nói vài câu bảo trọng thân thể, ghé vào lỗ tai cậu nói một câu cuối cùng là "Giúp tôi chăm sóc tốt cho Vương Nguyên a"

Hai người bọn họ vẫn là huynh đệ tốt nhất, Lưu Chí Hoành kỳ thực so với Vương Nguyên tuổi còn nhỏ hơn một chút, thế nhưng trong lòng lại càng giống như ca ca, có lẽ là bị cậu ấy gọi qua một tiếng Hoành ca, vẫn đem cậu ấy làm đệ đệ mà nhìn đi. Mấy năm nay làm bằng hữu tốt nhất của cậu, Lưu Chí Hoành so với bất kỳ một ai khác đều rõ ràng Vương Nguyên đối với Vương Tuấn Khải tình cảm sâu đậm, cho nên cậu cũng so với bất kỳ ai khác đều là người lo lắng hơn cả, lúc chia tay Vương Nguyên sẽ đối mặt với kết cục tan vỡ thế nào. Phần tình cảm này từ nhỏ tích lũy không bởi vì không bên người ấy mà thay đổi càng lúc càng mờ nhạt, Vương Nguyên không chủ động liên hệ với cậu, cậu cũng thông cảm, mỗi lần gọi điện video đều hỏi thăm Vương Nguyên, một câu hiện tại có tốt hay không, sau đó nói đùa vài câu về kỉ niệm của ba người đã từng trải qua.

Cuối cùng cũng nhận ra, Dịch Dương Thiên Tỉ trong bóng tối nhìn trần nhà đờ ra, dù sao mỗi lần gọi video đều không có Vương Nguyên, "Đi tản bộ" đúng là sự thực, thế nhưng càng giống như là Vương Nguyên đang trốn tránh đối mặt với Lưu Chí Hoành, không phải sao? Cũng tựa như cậu một mực trốn tránh Dịch Dương Thiên Tỉ.

Từ chuyện một mình đi tản bộ, cho đến theo một đám người trốn học uống rượu hút thuốc, mang theo người lạ về nhà mở party suốt đêm, Dịch Dương Thiên Tỉ đóng cửa phòng, nhưng không cách nào không nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ phía ngoài. Vương Nguyên thì nở nụ cười, nụ cười mà bất kì ai khác đều phải mê mẩn, còn muốn khoa trương. Ngày đó cậu nửa đêm uống say trở về, Dịch Dương Thiên Tỉ nói câu "Vương Nguyên. . ." Không có tiếp tục nữa, vốn là không có dự định nói chuyện, lại bị cậu đột ngột trả lời một câu.

"Các cậu không phải muốn tôi vui vẻ sao? Tôi hiện tại là com mẹ nó vui vẻ luôn!"

Dịch Dương Thiên Tỉ đem Vương Nguyên thiếu chút nữa ngả xuống đất mà đỡ lấy, câu nói kia của cậu phảng phất đều không phải là đang nói với Thiên Tỉ.

"Vương Nguyên, cậu bởi vì Vương Tuấn Khải mà làm đến mức này sao?"

Nghe cậu bắt đầu khơi mào trước, Dịch Dương Thiên Tỉ trầm mặc mấy giây sau cũng không nhịn được. "Vương Tuấn Khải" - ba chữ này ban ngày nhắc đến thì không sao, vừa đến ban đêm, một khi nhắc đến chính là một sự bùng nổ, Vương Nguyên nắm lấy cổ áo của Dịch Dương Thiên Tỉ, lần đầu tiên bày ra tư thế đánh nhau.

"Vì hắn cái rắm, cậu nhắc tới hắn làm cái gì?"

Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ có thể gạt đi. . . Cười khổ một tiếng, Vương Nguyên bị say cũng lập tức thả tay, nói xin lỗi tớ hiện tại đầu óc có điểm loạn, tớ đi ngủ.

"Đây mới là năm thứ nhất, cứ tiếp tục như vậy, không biết có thể hay không mà tốt nghiệp"

Những lời này hướng về phía Vương Nguyên không có cơ hội nói, hướng đến Lưu Chí Hoành, suy nghĩ một chút vẫn là không thể nói ra khỏi miệng, tính cách của cậu ấy, nói không chừng sẽ mua ngay một vé máy bay tới mà mắng Vương Nguyên một trận. Chuyện của Lưu Chí Hoành đã phiền rồi, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không muốn cậu bị ngột ngạt thêm nữa. Thiên Tỉ đang đợi, đợi Vương Nguyên có một ngày có thể suy nghĩ cẩn thận hiện tại chuyện cậu làm tất cả hoang đường và buồn cười cỡ nào: Một bên lừa gạt chính mình cứ như vậy làm càn hồ đồ mới là dáng dấp vốn có của cậu ấy, rồi lại trốn tránh đối mặt với chuyện chân chính mà hỏi thăm người kia.

Lại đã nghỉ hè, Vương Nguyên nói không muốn trở về, Dịch Dương Thiên Tỉ không hỏi nhiều, nói ra một câu "Lưu Chí Hoành cũng rất nhớ cậu", Vương Nguyên nói tớ biết, phát hiện Dịch Dương Thiên Tỉ chú ý tới màn hình máy tính của mình, cuống quít đóng máy lại.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy, là SNS của Đỗ Tư Sanh, màn hình dừng lại ở ảnh cô ta chụp "Một năm".

"Vương Nguyên, cậu có bao giờ nghĩ tới việc, nói đến chuyện yêu đương lần nữa?"

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không biết tại sao từ chính trong miệng mình đưa ra lời kiến nghị như vậy, đang suy nghĩ đổi ý nói "Ý tôi là chuyện cả đời", Vương Nguyên đã cười híp mắt nói một câu.

"Nói yêu thương thật lãng phí tình cảm, tớ tình nguyện chọn hẹn hò đùa giỡn"

Cậu nói hời hợt, giống như cậu chưa bao giờ quan tâm đến tình yêu và sự thuần khiết. Dịch Dương Thiên Tỉ muốn nói cậu đã thay đổi, cậu không còn là Hộ Thư Bảo ngốc ngốc năm năm liền gọi Thiên Tỉ là "Trung phân ca", nghĩ lại vừa nghĩ lại cảm thấy cậu ấy sau khi rời xa Vương Tuấn Khải cái gì cũng chưa từng thay đổi, trong mắt của cậu ấy chỉ có Vương Tuấn Khải, bởi vì Vương Tuấn Khải, cậu ấy mới thay đổi mù quáng, thay đổi ngu muội, thay đổi bất trị, cậu ấy không thấy mình đã trở thành bộ dáng gì nữa.

Vốn cho rằng Vương Nguyên chỉ là mạnh miệng, cùng mọi người giao hảo nhưng vẫn duy trì độc thân, tuy rằng mỗi đêm đều sẽ ra khỏi nhà, nhưng thủy chung không có ngủ lại ở ngoài. Chuyện ở hẹn hò mua vui này, chỉ có thể là ngoài miệng nói một chút, dù sao người trước của cậu, Vương Tuấn Khải, chính là như vậy quá lưu ý đến việc tận tâm tận lực.

Thiên Tỉ không biết, Vương Nguyên thật sự có kế hoạch như vậy.

Đêm hôm đó Vương Nguyên chưa có trở về, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không ngủ, cậu đang vì Lưu Chí Hoành chuyện tình phiền lòng của Lưu Chí Hoành, lúc gọi video Lưu Chí Hoành nói không thể chịu nổi nữa, hạng mục cậu làm nước đã dâng đến cổ rồi, cùng nhau làm đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lại không đủ tự tin, có thể đi đều đi, đương niên nói xong rồi phải ở lại trong nước làm hai năm, để đến khi Thiên Tỉ "về nước" sẽ để Lưu lão bản làm việc, phỏng chừng là không thể nào, cậu để Dịch Dương Thiên Tỉ tốt nghiệp sẽ ở lại nước Mỹ mà không có trở về, bởi vì không còn mặt mũi nào gặp cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nghĩ cùng Lưu Chí Hoành nói chuyện, một bên chờ Vương Nguyên, bất tri bất giác cũng đã đến nửa đêm, nghe được tiếng mở cửa có chút an tâm, trở mình chuẩn bị ngủ, lại nghe thấy trong WC truyền đến hàng loạt tiếng nôn mửa, nghĩ cậu ấy vừa nãy chắc là cùng đám bạn uống nhiều, cậu ấy sẽ như thường ngày, cầm thuốc dạ dày mà nốc, sẽ làm cho dạ dày bị cồn đốt dễ chịu hơn một chút.

Lần này hình như có chút nghiêm trọng, tiếng nôn khan không hề giảm, Dịch Dương Thiên Tỉ vốn không muốn đi, bởi vì Vương Nguyên nếu để cho Thiên Tỉ nhìn thấy trạng thái quẫn quại của mình, ngực sẽ không vui, thế nhưng nghe cậu ho khan nôn mửa không dừng được, xem ra đêm nay càng nghiêm trọng. Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn là xuống giường, vừa mở đèn phòng khách, vừa lúc đụng tới Vương Nguyên từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, cậu không có lấy thuốc, đang chuẩn bị trở về phòng của mình.

Hai người đối diện nửa ngày cuối cùng vẫn là Vương Nguyên nói một câu.

"Cậu còn chưa ngủ a?"

"Cậu đi đâu, thế nào lại ói như vậy. . ."

Nhìn Vương Nguyên không giống như uống nhiều rượu, thoạt nhìn thần chí cũng rất thanh tỉnh.

"A, đi mướn phòng"

"Cậu nói cái gì?"

"Ở trong quán rượu đụng phải, cảm giác không tệ liền đi ngay, đáng tiếc, cời quần áo ra sau đó liền cảm thấy không phải gu của tớ a"

Cậu tận lực làm ra biểu tình đáng tiếc, còn nhẹ giọng nở nụ cười, giương mắt thấy Thiên Tỉ muốn phát hỏa rồi lại là biểu tình nhịn xuống.

"Vậy làm sao lại ói?"

" Có thể là cô đó sau khi cởi ra vóc người khủng khiếp quá, làm cho tớ mắc ói, làm phiền đến cậu sao?. . ."

"Tới thấy người làm người ta mắc ói chính là cậu đó"

Dịch Dương Thiên Tỉ rốt cục nhịn không được nội tâm tràn lửa giận, một phát đem Vương Nguyên kéo đến trên ghế sa lon, Vương Nguyên có uống chút rượu, tốc độ phản ứng còn không có kịp, quả đấm của Dịch Dương Thiên Tỉ đã rơi vào trên mặt của cậu, khóe miệng mặn mùi tanh, là máu.

"Vương Nguyên, con mẹ nó cậu xong chưa?!"

Dịch Dương Thiên Tỉ khi thanh tỉnh rất ít khi nói từ thô tục, cậu ý định bạn bè sẽ có nguyên tắc tôn trọng lẫn nhau cùng Vương Nguyên tường an vô sự sống chung một năm, chính mắt thấy một năm này Vương Nguyên đã dần trở thành người không giống người quỷ không giống quỷ, đem cuộc sống của mình giày xéo như một trò đùa vui.

"Mạng sống của cậu, là vì Vương Tuấn Khải mà sống sao? Không có hắn cậu sẽ chết sao? Cậu bây giờ trở thành cái quái gì rồi? Chính cậu có biết cậu đang làm gì hay không? Cậu như vậy không sợ làm Lưu Chí Hoành thất vọng, làm mẹ cậu thất vọng sao?"

Dịch Dương Thiên Tỉ đè ở trên người cậu, nắm tay còn giữ ở trên không trung. Tiếng đồng hồ ở phòng khách tích tích tắc tắc, nửa đêm vắng vẻ càng làm nổi lên thanh âm tức giận của Thiên Tỉ. Vương Nguyên không có nhìn vào ánh mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Cậu đánh tớ đi, đánh thẳng tay đi"

Nói xong câu này, lại đem đường nhìn chống lại ánh mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Cậu không phản kháng, Dịch Dương Thiên Tỉ làm sao có thể hạ tay. Vương Nguyên bắt lấy tay cậu, hướng đến trên người mình mà đánh, Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ cậu điên rồi, buộc lòng phải đem tay rút ra, từ trên ghế salon bước xuống.

Vương Nguyên thở ra một hơi thật sâu, bắt đầu quay về phía không khí mà nói.

"Tớ thật đáng ghét, tớ cũng cảm thấy mình rất đáng ghét, tớ từ đầu đến chân đều dơ bẩn, cho nên mới không xứng với Vương Tuấn Khải. Tớ biết tớ đang làm cái gì, tớ đang làm một Vương Nguyên mới, cùng với Vương Nguyên của trước đây không giống nhau, tớ từ ngày đầu tiên tới Mỹ, tớ con mẹ nó tự nhủ, từ hôm nay trở đi, Vương Tuấn Khải, ba chữ này chính là đồ bỏ đi. Kết quả càng nghĩ như vậy, ba chữ này vẫn xuất hiện ở trong đầu tớ, tớ muốn đi ra ngoài một chút, đi tới liền đi tới nhà hắn, cậu nói buồn cười thì không thể cười? Tự tớ cũng hiểu được chuyện này buồn cười, tớ mỗi ngày, mỗi ngày đều đi, cũng giống như ma quỷ đi đến mà chờ đợi, tớ đang đợi ai đó, tớ chính là muốn nhìn một chút hắn có thể trở về hay không, tớ cũng không tin, tớ từ cao trung theo hắn, mãi cho đến tốt nghiệp đại học, hắn tại sao có thể chia tay, cùng người khác ở cùng một chỗ? Tớ chờ một năm, cũng giống như hắn cùng người khác cùng một chỗ một năm, tớ đã cho là tớ có thể chậm rãi tiếp thu sự thực, tớ đã cho là tớ có thể từ từ thay đỏi, cậu đoán ngày hôm nay dù thế nào, tớ ta ngay cả cùng người khác hôn môi đều cảm thấy buồn ói, tớ uống rượu sẽ ói, trở về vẫn còn ói, tớ chỉ cần tưởng tượng mình và người khác ở chung với nhau đều sẽ cảm thấy mắc ói, tớ hiện tại rốt cuộc biết, tớ căn bản là thay đổi không được, cả đời này hắn cứ kết hôn sinh con hạnh phúc đi, tớ thì tùy tiện thế nào cũng được, hắn đem tớ làm trở thành hình dạng mà hắn mong muốn, tớ lại vẫn là kẻ bại trận, ngay cả năng lực yêu người khác cũng đều mất đi"

"Thiên Tỉ, cậu thừa dịp tớ không có khí lực để đánh trả, hãy đánh tớ đi, đánh tớ vài cái, coi như tớ cầu xin cậu, chính là hãy đánh tớ đến nhược trí, như vậy tớ con mẹ nó khả năng cũng sẽ không trở nên khổ sở như vậy"

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe Vương Nguyên nói như vậy, đã không biết là thương tâm hay phẫn nộ. Bất quá còn hơn những lời nói cho có lệ kia, lời nói thật như vậy nói ra lại làm cho người ta nghe cả thấy thoải mái hơn.

"Vương Nguyên, cậu có nghĩ tới ước mơ của cậu là cái gì không?"

Vương Nguyên duỗi tay hướng về phía trước, cầm lấy không khí hư vô.

"Ước mơ? Tớ khi còn bé, chỉ hy vọng thế giới hòa bình, sau này lúc lớn lên, chỉ hy vọng tớ có thể trở thành một học bá, đến sau khi gặp Vương Tuấn Khải, ước mơ của tớ liền biến thành hắn, hắn nói Vương Nguyên chúng ta đi nước Mỹ, được, ước mơ của tớ chính là thi đến nước Mỹ, hắn nói Vương Nguyên, sau này chúng ta kết hôn, ước mơ của tớ là cùng hắn ở tại một giáo đường mà kết hôn, hắn nói Vương Nguyên chúng ta sau này nhận nuôi hai tiểu hài tử, một nam một nữ, con gái phải giống như tớ, con trai phải giống hắn, được, ước mơ của tớ chính là cùng hắn có một gia đình như vậy. Hắn nói Vương Nguyên, chúng ta chia tay đi, được thôi, nhưng ước mớ của tớ thì phải làm sao đây? A, tớ đã biết, tớ hiện tại chính là mong muốn Vương Tuấn Khải, có thể cùng hắn yêu cùng mọt người con gái, đi đến nơi hắn muốn đi, kết hôn, sinh tiểu hài tử, hắn hài lòng, tớ cũng hài lòng. Cho dù tớ từ đầu đến cuối đều đem hắn cho rằng là ước mơ của tớ, mạng sống của tớ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa"

"Vương Nguyên. . ."

"Thế nào, cậu hỏi tớ ước mơ muốn làm gì? Muốn khích lệ tớ hả? Cảm ơn cậu a"

"Vương Nguyên, cậu cả ngày cùng tôi tranh chấp so tài, là cố ý sao? Vương Tuấn Khải sẽ là ước mơ của cậu? Lời như vậy khi cậu nói ra, bất quá là vì mình kiếm cớ, cậu thật nhu nhược! Sinh mệnh của cậu là do ba mẹ cậu cho cậu, cậu không vì người khác sống cũng hãy vì ba mẹ mà sống, Vương Tuấn Khải là cái quái gì? Cậu cũng quá ích kỷ. Cậu nếu thực sự đem hắn trở thành ước vọng, cậu sẽ trải qua cuộc đời với hắn, cậu bây giờ 23 tuổi, đều không phải tiểu hài tử 3 tuổi, đừng cả ngày một bộ dạng như đàn bà mà trốn tránh vấn đề như vậy, tôi không muốn nói nhiều với cậu, cậu tự mình suy nghĩ cho thật kĩ"

Dịch Dương Thiên Tỉ giơ tay muốn đem Vương Nguyên từ trên ghế salon kéo lên, Vương Nguyên không có để hắn dìu, tự mình chống tay ngồi dậy. Dịch Dương Thiên Tỉ dừng một chút, vẫn là quyết định nói hết lời.

"Tôi chuẩn bị về nước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro