Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp lại Trịnh Tử Kỳ, coi như cũng là người quen, cho dù chuyện xưa giữa hai người là không nhiều lắm.

Trịnh Tử Kỳ nói, Vương Tuấn Khải, cậu thông minh, lại đẹp trai, lại có tiền, như là nhân vật nam chính đi ra từ trong tiểu thuyết Mary Sue (*). Nhưng là dựa theo logic, người có thể xứng với cậu, chính là kiểu nữ hài tử thanh khiết huyễn tím với trăm tám chữ vàng. Nhưng tiếc là chuyện tình cảm nói không hợp, thậm chí không theo quy luật, nhân tâm phức tạp như mê cung, lối ra có hay không đều không nhất định.

(*) Mary Sue: đại khái nó là kiểu nhân vật hoàn mỹ về mọi phương diện, thỉnh mọi người lên GG để biết rõ hơn :))

Vương Tuấn Khải nói, đã như vậy, cậu lại là như thế nào xác định tôi cùng em ấy còn có thể?



"Nói thật, tôi đối với chuyện sự tình của hai người các cậu cũng đã biết được 4, 5 năm. Vừa nãy những lời nói kia, một nửa là thực, một nửa cũng mang theo hy vọng của bản thân, tôi cũng là người bình thường, không có cách nào hoàn toàn khống chế khuynh hướng tình cảm. Tôi biết rõ tâm tư Vương Nguyên so với cậu mẫn cảm hơn, lại rất để ý cách nhìn của người ngoài đối với sự lựa chọn của cậu ấy với cậu. Nhưng là tôi một mực đều nhớ rõ, năm đó lần mà cậu tìm tôi, Vương Nguyên cầm cục gạch nện lên chân người bạn kia, tên gì nhỉ, Lưu Chí Hoành đúng không, ánh mắt cậu ấy khi đó, còn lần cậu tỏ tình kia nữa, còn có về sau tại đại hội thể dục thể thao cũng thấy các cậu, trong mắt của Vương Nguyên mà nói hoàn toàn không có thay đổi"



"Trong mắt em ấy?"



"Vương Nguyên đối với cậu có tham muốn giữ lấy, chính cậu nhìn không ra? Trong mắt của cậu ấy liền viết sáu chữ thật to 'Vương Tuấn Khải là của tôi', Vương Tuấn Khải, cậu để lại cho Vương Nguyên dấu ấn quá sâu, cũng có lẽ bây giờ với cậu ấy mà nói, tình yêu chung thủy cùng vĩnh hằng đã thành vấn đề trọng yếu, kết hôn, ý nghĩa của gia đình đều sẽ thay đổi dị thường trầm trọng. Cậu ấy học cậu cách yêu thương, coi như là Vương Nguyên không thể quên được cậu. Đúng rồi, cậu có ảnh Vương Nguyên cùng bạn gái chụp ảnh không?"



Vương Tuấn Khải mở điện thoại ra, mấy năm này không cùng một chỗ, đem toàn bộ ảnh trên mạng xã hội của Vương Nguyên tải xuống.



"Đây"



Trịnh Tử Kỳ tiếp nhận điện thoại của Vương Tuấn Khải, cô xem ảnh chụp rồi lại giương mắt nhìn nhìn Vương Tuấn Khải.



"Cười quá hoàn mỹ, trong ánh mắt cũng không có tồn tại cái gì"



"Cậu cũng đừng nói quá gượng ép, những thứ này chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của cậu, nếu như Vương Nguyên một chút cũng không yêu cô ấy, như thế nào lại cùng cô bé đó cùng một chỗ?"



"Vậy cậu một điểm cũng không yêu họ Đỗ kia, cậu như thế nào cũng cùng cô ta cùng một chỗ? Có tin hay không là tùy cậu, xem biểu lộ cũng là lĩnh vực chuyên môn của tôi, nếu tôi nói sai, tôi mời cậu chầu cà phê"



"Vậy cậu xem nét mặt của tôi, cậu đoán tôi đang suy nghĩ gì?"



Trịnh Tử Kỳ nhìn xem Vương Tuấn Khải, khe khẽ thở dài.



"Cậu suy nghĩ, phá hư hạnh phúc hiện tại của Vương Nguyên, cậu làm không được, đúng hay không?"



Vương Tuấn Khải bị đoán trúng tâm tư, nhưng không cách nào tự mình đem sự thật nói ra khỏi miệng. Trịnh Tử Kỳ nhìn hắn trầm mặc không nói, biết rõ chính mình nói với hắn lâu như vậy cuối cùng lại coi như là uổng phí miệng lưỡi.  Lấy trong ví tiền ra 200 đồng đưa cho Vương Tuấn Khải.



"Tôi hy vọng là tôi đã đoán sai"



"Để tôi trả"



"Cậu tuyệt đấy"



"Hãy cho tôi một ít thời gian."



"Nói rất hay, làm như hiện tại tôi đang cầu hai người chia tay vậy, tôi đây là đang tạo cái nghiệt gì a! Những điều đã nói tôi đã nói, quyền lựa chọn hiện tại là do chính cậu. Hai người các cậu không cùng một chỗ tôi chỉ là cảm thấy đáng tiếc, cậu muốn duy trì hiện trạng như thế này thì tôi cũng bất lực"



Vương Tuấn Khải chỉ uống cà phê không nói lời nào, Trịnh Tử Kỳ không còn cách nào khác cầm lấy điện thoại của hắn đặt trên bàn, bấm số điện thoại của mình vào.



"Có cái gì không nghĩ ra, tùy thời tìm tôi, hôm nay nói ra cái này a, tôi đối với cậu, thật đúng là lấy lại mệnh"



Vương Tuấn Khải một người bị bỏ lại ở quán cà phê, cà phê còn thừa lại nửa ly. Hắn không dễ dàng như vậy tiếp nhận tất cả những lời góp ý kia, hắn thừa nhận về hắn Trịnh Tử Kỳ nói không sai, hắn là không giống với người khác vội vã như vậy tuyên bố về chủ quyền người yêu, cũng không có bá đạo muốn cho toàn bộ thế giới cũng biết hắn yêu Vương Nguyên nhiều như thế nào. Vương Tuấn Khải trong lòng cảm thấy Trịnh Tử Kỳ không đủ hiểu rõ, không biết tình yêu của cả hai từ đầu đặc biệt thế nào, không phải anh yêu em và em yêu anh liền có được sự vĩnh hằng. Hắn chỉ là không muốn làm cho Vương Nguyên khó xử, không muốn làm cho Vương Nguyên bị thương tổn, ít nhất, là không bị hắn làm cho tổn thương. Bởi vì theo Vương Tuấn Khải, hắn đã lại để cho Vương Nguyên 5 năm khó xử, hai năm sau, chẳng lẽ còn muốn bức Vương Nguyên làm một sự lựa chọn giữa hắn và Viên Duy? Lại nói, nếu như hết thảy đều là Trịnh Tử Kỳ đoán sai, nếu như Vương Nguyên kỳ thật rất yêu Viên Duy, nếu như câu "Đầu óc có bệnh" và "Không làm bạn bè" kia cũng là hận hắn nhúng tay vào tình yêu hiện tại của Vương Nguyên, cái hy vọng kia là thứ tính toán nghèo nàn, tinh thần của hắn chẳng phải là tôm tép nhãi nhép sao?



Trịnh Tử Kỳ nói hắn ích kỷ, nói hắn làm hết thảy đều chỉ là vì sự yên tâm thoải mái của chính mình, đây là điều làm hắn tức giận nhất.



"Việc mẹ Vương Nguyên tìm cậu, cậu không nên một mình chịu trách nhiệm. Nếu như cậu ngày đó đi ăn cơm cùng mang Vương Nguyên theo, thật lòng nói cho cậu ấy biết, mặc kệ kết cục cái dạng gì, hai người phải cùng nhau đối mặt. Mặc kệ lúc đó mẹ Vương Nguyên có đồng ý hay không, thì hôm nay cậu và Vương Nguyên cũng không ra cái dạng này, ít nhất cậu sẽ không cho rằng cậu ấy không yêu cậu, Vương Nguyên sẽ không nghĩ rằng cậu đem cậu ấy buông tha. Hết lần này tới lần khác cậu tự quyết định, hết lần này tới lần khác cậu cái gì cũng đều không nói cho Vương Nguyên, cậu đem chuyện của Vương Nguyên trở thành chuyện của cậu, cái này cho là đúng vậy, nhưng cậu đem cả chuyện của hai người trở thành chuyện riêng, cái này chính là Vương Tuấn Khải cậu ích kỷ. Nghĩ sẽ được ca ngợi sao? Muốn người ta nói cậu vĩ đại? Không đâu, cậu ở đây chính là chủ nghĩa đại nam tử có thể đem cứu vớt ý thức trách nhiệm của cả thế giới, cậu như vậy, thà rằng cùng với chính mình tự nói lời yêu thương đi a"



Trịnh Tử Kỳ lại nói quá ác, may mắn là sau đó lại có từ "thế nhưng", xem như trên bàn tay về sau cũng có được một viên kẹo đường.



"Thế nhưng, ai bảo cả hai người các cậu đều là mối tình đầu của nhau, có vấn đề bình thường, hơn nữa cách làm của cậu, cũng không thể nói là tội ác tày trời, điểm xuất phát còn chưa phải là yêu nha. Nói trắng ra, nếu như Vương Nguyên là con gái, có lẽ cậu ấy có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ hết thảy sự bảo hộ của cậu, nhưng vì cậu ấy là con trai, cậu cũng nên để ý đến tâm tư tự ái của Vương Nguyên a, cậu muốn thiết thiết thực thực biểu hiện ra người cậu cần là cậu ấy, cậu ấy là tất yếu, là tuyệt đích, là không thể thay thế. Hơn nữa cậu cũng phải xác định, một người không cần thiết phải làm mọi chuyện cho thật tốt. Cậu không phải siêu nhân, cậu là Vương Tuấn Khải, trên thế giới này có thể có một trăm vạn Vương Tuấn Khải, cậu chỉ là một người bình thường trong số đó, cậu không cần ép mình đem mọi thứ phải làm cho thật hoàn hảo, hơn nữa, cái gọi là độc nhất vô nhị, hoàn mỹ vô khuyết, đó là đánh giá người khác dành cho cậu, bởi vì người khác mà làm, không phải khách quan chính cậu có thể làm được, cho dù cậu cái gì cũng làm không tốt, thì cũng có người cảm thấy cậu là người tốt nhất thế giới, hiểu ý tôi không?"



Vương Tuấn Khải lần lượt nhớ lại những lời mà Trịnh Tử Kỳ nói với hắn, nguyên nhân hắn không thể tiếp nhận cũng là vì bị cô nói trúng, bởi vì hắn để ý đúng sai, để ý thắng thua. Hắn cảm giác những lựa chọn "Đúng" của mình, không nên phụ thuộc vào bất kỳ ai, đạo lý lớn anh và em đều hiểu, nếu như cuộc sống chỉ là đạo lý dài dòng cùng với sự quán triệt, còn ai vào đây mà không sung sướng? Tiếc nuối, lại chỉ lại chỉ bởi vì cả hai đều là phàm nhân. Vương Tuấn Khải cùng Trịnh Tử Kỳ đánh một ván bạc, nếu như Vương Nguyên cùng Viên Duy chia tay, cho dù là thua, hắn sẽ tin tưởng tất cả phân tích của cô, nghe theo tất cả đề nghị của cô, lại đem Vương Nguyên một lần nữa trở về bên hắn. Nhưng trước mắt, hắn vẫn sẽ tuân thủ giao ước với mẹ của Vương Nguyên, rời xa cuộc sống của cậu.



Đây là lần thứ nhất kể từ lúc sinh ra, hắn muốn cho chính mình thua cuộc.



Vương Tuấn Khải lựa chọn một công ty ở nước Mỹ, cách thành phố S không xa, hắn một năm trở về một chuyến, cùng cha mẹ cùng một chỗ ăn một bữa cơm, gặp mặt mấy người bạn. Vương Tuấn Khải đã có sự nghiệp của mình, cha mẹ khách quan lúc tuổi còn trẻ cũng trở nên nhu hòa rất nhiều, ngẫu nhiên cũng sẽ nói ra "Có rảnh thì trở về đây, cũng có thể tới thăm công ty của cha con một chút" như vậy, mặc kệ Vương Tuấn Khải muốn hay không kế thừa sự nghiệp phụ thân, bọn họ ngược lại là không có ý định về hưu, si mê với công tác nhiều năm như vậy, nếu thật là để cho bọn họ rảnh rỗi, đối với bọn họ mà nói mới là sự trừng phạt lớn nhất. Có khi cũng sẽ nói "Gặp được đối tượng phù hợp, thì nam nữ đều không quan trọng", Vương Tuấn Khải cũng sẽ trả lời lại một câu "Công việc bận rộn, không có ý định trên phương diện này"



Năm thứ ba quay trở lại nước Mỹ, cũng là lần thứ ba Vương Tuấn Khải về nhà. Giống như thường ngày ngoại trừ lúc dùng cơm tối, không có người ở nhà, Vương Tuấn Khải nhớ tới phụ thân đã từng nói qua, lần này trở về đến xem công ty một chút. Dù sao cũng không có việc gì, quyết định bây giờ đi luôn.



Cùng với nhân viên tiếp tân nói ra ý định đến đây, đối phương còn có chút hoài nghi, dù sao nhiều năm như vậy cũng chưa thấy qua một lần. Gọi điện thoại xác nhận xong, Vương Tuấn Khải vào thang máy. Hắn chưa từng đến công ty của cha, thậm chí có thể nói là kháng cự, cũng là bởi vì hai người bọn họ làm việc mê mệt, tuổi nhỏ hắn đã có bảo mẫu trông giữ, mới có thể mặc kệ làm cái gì đều không chiếm được sự quan tâm của bọn họ, thang máy nhỏ hẹp, tại đây mỗi người vì thân phận địa vị cao thấp bất đồng mà chen chúc, giãy dụa muốn được ra đầu tiên. Vương Tuấn Khải một người đứng tại chỗ, nhìn con số trên màn hình đang không ngừng nhảy lên, tầng 8 chính là văn phòng của cha hắn, nương theo một tiếng đinh.



Thang máy mở ra.



Trước cửa thang máy là hai người Trung Quốc mặc âu phục, một người là cha của Vương Tuấn Khải, một người là trợ lý những năm qua một mực đi theo dưới tay ông, so với người vừa tốt nghiệp ra thật trẻ tuổi, đến hôm nay đã là một ngụm lưu loát tiếng Anh không chút thua kém cùng thủ trưởng thảo luận lấy hợp đồng chi tiết tỉ mỉ.



"The duplicate of the contract has been..."



Lời người đó còn chưa nói hết, đã bị Vương Tuấn Khải từ trong thang máy đi đến bắt lấy tay, ngắt lời mà nói.



"Em như thế nào lại ở đây?"



Vương Nguyên không biết nên dùng cái biểu lộ gì để đối mặt với Vương Tuấn Khải đột nhiên xuất hiện, ba năm trước đây, cậu nghe Lưu Chí Hoành biết về tin tức hắn cùng Đỗ Tư Sanh chia tay, cậu còn nghe nói, nghe nói Vương Tuấn Khải một mực không có tìm người mới.



Điều đó cho thấy, bên cạnh hắn hiện tại là một chỗ trống.



Chỉ là một chút này, liền lại làm cho Vương Nguyên muốn bùng nổ tâm trạng, cảm thấy trái tim đập rộn ràng và hạnh phúc.



Chứ đừng nói chi là cách ngăn ba năm, trông thấy trong mắt của hắn thủy quang vẫn thật đẹp như vậy, bàn tay hắn cầm lấy cổ tay cậu vẫn ấm áp như năm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro