Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nói hôm nay muốn ngủ một mình, cô cũng không dám hỏi thêm nữa. Thế nhưng lại làm hành động mà tự mình cho là hèn hạ, cẩn thận từng li từng tí hỏi cậu.



"Anh nói năm nay kết hôn, là nghiêm túc sao?"



Cậu vẫn như thường ngày, cười vuốt tóc cô, hôn lên trán Duy Viên.



"Ừ"



Rõ ràng là muốn có được xác nhận từ cậu, ngược lại lại giống như mình đưa ra chỉ thị.



Con người là loại động vật ngốc nghếch như vậy, nói xong câu "Tuyệt đối không có khả năng", lại khắc chế không được mà ôm cái suy nghĩ "Nếu như vậy thì tốt rồi"



"Nếu như người khóc không phải là Vương Nguyên, là mình thì tốt rồi"



Lúc nghe thấy tiếng khóc kia, Viên Duy không có cảm thấy khổ sở, thế cho nên đối với tiếng thút thít kia, chính mình không thể an ủi lại cảm thấy có chút thất vọng. Nếu đã khóc lên như vậy, Vương Nguyên có lẽ rất đau lòng a.



Một ngày nào đó sẽ cùng Vương Nguyên chia tay, sớm đã liền chuẩn bị một kết cục tốt đẹp, là từ lần trước lúc cùng cậu ở phi trường nhìn thấy Vương Tuấn Khải, lúc đó liền hiểu được sự thật rõ ràng. Cậu ở trước mặt hắn, vĩnh viễn là một thiếu niên ngây thơ, như là nam hài thời còn đi học, nói những lời cay nghiệt kia, đơn giản là muốn cho người mình thích chú ý tới.



Lúc Vương Nguyên nói "Không thể làm bạn", là muốn nhận được sự phản đối của đối phương.



Lúc cậu nói năm nay kết hôn, sợ nhất là nhận được lời chúc phúc từ hắn.



Cậu tuyệt đối không có khả năng quên Vương Tuấn Khải, cô và cậu cũng tuyệt đối không có khả năng có được tương lai. Nhưng nếu như cậu quên Vương Tuấn Khải, yêu người ngốc nghếch như cô, nếu như bọn họ có thể bình thường mà tiến tới, thuận theo tự nhiên đi vào nhà thờ kết hôn, như vậy thì thật tốt.



Viên Duy đứng tại cửa phòng ngủ của Vương Nguyên, cách một cánh cửa nghe thấy cậu che miệng ho khan, tại nước Mỹ lâu như vậy, có lẽ là do không khí so với trong nước tốt hơn, cho nên bệnh viêm khí quản của cậu không có phát giác, cảm mạo phát sốt đều rất ít, trong nhà cũng không có nhiều thuốc. Viên Duy giơ tay lên muốn gõ cửa, ít nhất là rót cho cậu một ly nước, nhưng cho dù mỗi thời mỗi khắc bên cạnh Vương Nguyên, cũng không cách nào giảm bớt nỗi thống khổ của cậu a, cậu muốn người kia, một mực không phải mình.



Cách một cánh cửa, tay của cô nâng lên lại vô lực buông thỏng xuống, bên kia cửa tiếng khóc của Vương Nguyên dần dần biến mất, có lẽ cũng là vì thì không cách nào cho phép bản thân mềm yếu, trằn trọc lại bắt đầu dùng nhớ nhung làm tê liệt chính mình.



Tiểu Duy cúi người, đem chiếc lắc trên mắt cá chân tháo xuống. Chợt nhớ tới những ngón tay trắng nõn thon dài của cậu từng đem cái lắc kia mang vào nơi cổ chân của cô, lúc đó cầm hai hộp sữa chính mình thậm chí khẩn trương cũng không dám cúi đầu nhìn xem, trên hộp sữa còn lưu lại hơi ấm của bàn tay cậu, nhớ tới cậu năm đó đã từng đem mình ôm chặt, mỗi giây mỗi phút như đem trân quí bảo vệ ở lòng bàn tay, bên tai truyền đến thanh âm của cậu "Chúng ta cùng một chỗ đi"



Khi đó tất cả mọi người đều còn trẻ tuổi, nghĩ muốn chăm chú đi tìm một hồi yêu đương, cuối cùng thì cả đời chỉ yêu một người.



Ít ra thì điều thứ hai cậu cũng đã làm được.



Chúng ta tuyệt đối không có khả năng trở lại quá khứ, nhưng nếu như thời gian có thể dừng lại khi đó thì tốt rồi.



Chuyện may mắn, cuối cùng cùng với cậu nói chuyện rằng năm nay sẽ kết hôn, chỉ cần ngẫm lại trong hôn lễ cậu vươn tay nghênh đón mình, liền hạnh phúc nhịn không được cười rộ lên.



Để cho chúng ta nhớ lại, thời gian ngừng trôi tại lúc này cũng thật tốt a.



"Tiểu Duy, em dậy chưa?"



Ngày hôm sau từ trên giường Vương Nguyên thức dậy, nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ đóng chặt, nghĩ cô có lẽ vẫn còn ngủ, nhẹ nhàng đi rửa mặt, dùng nước nóng thoa một hồi vào đôi mắt sưng đỏ, không muốn làm cho Tiểu Duy lo lắng, mãi đến khi dấu vết của trận khóc hôm qua không còn rõ nữa thì mới quyết định đi gọi cô rời giường.



Gõ cửa vài tiếng, vẫn như cũ không có được đáp lại.



"Anh vào nhé"



Vương Nguyên đem của phòng mở ra, nhìn thấy chính là một gian phòng trống không, mọi thứ đã được dọn dẹp chỉnh tề.



Tiểu Duy đi rồi a?



Vương Nguyên gấp gáp mở tủ quần áo, đồ đạc của cô đã toàn bộ không thấy, mở ra ngăn kéo mà bình thường cô hay để giấy tờ chứng nhận, cũng đều trống rỗng, ở bình gốm bên cạnh đèn bàn trên đầu giường , có treo cái lắc chân kia.



Vương Nguyên thoáng một phát luống cuống thất thần, phỏng đoán cô có lẽ đã nghe được tiếng khóc tối qua, cho rằng Vương Nguyên không muốn cùng cô kết hôn cho nên mới khóc a. Vương Nguyên cầm lấy điện thoại muốn gọi điện thoại cho cô giải thích, cho dù còn không nghĩ tới lấy cớ, nhưng điện thoại đã truyền đến tiếng tắt máy. Cậu rất nhanh đi xuống lầu, nhìn quanh quất hai bên đường người đến người đi, làm sao có thể tìm được một người mà đến chuyện người ta rời đi lúc nào còn chẳng biết. Vương Nguyên không có hết hy vọng, gọi điện thoại đến công ty của cô, lại nhận được tin hôm nay Viên Duy không đi làm, những người bạn có thể liên hệ đều đã gọi điện, vẫn như cũ là không có tin tức.



Tối hôm qua còn một người sống sờ sờ, như thế nào lại đột nhiên biến mất, sợ nhất là cô một mình có thể hay không nghĩ ngợi lung tung, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ. Vương Nguyên sắp phát điên, một mình về đến nhà, cơ hồ là lúc chuẩn bị báo công an, lại nhìn thấy giữa khe hở trên tủ đầu giường, kẹp một bức thư, có lẽ là do lúc sáng cậu lục lọi nên bị rơi xuống đây.



"Gửi Vương Nguyên



Lúc anh đọc lá thư này, có lẽ là em còn đi chưa xa, bởi vì là tạm thời quyết định phải đi nha, cũng còn chưa nghĩ ra muốn đi đâu, có lẽ em hiện tại sẽ đến khách sạn nào đó ngủ, bởi vì ngày hôm qua nửa đêm thu dọn hành lý nên không không có ngủ ngon được, thật là khổ a! Em biết rõ anh đọc đến đây liền muốn chạy đi tìm em đúng không? Vậy thì anh hãy hảo hảo mà đọc xuống dưới đi!



Anh ngàn vạn đừng đi tìm em, nếu không em đánh anh a!



Anh đã trì hoãn em lâu như vậy! Không được đến phiền em nữa!



Ai nha, ngữ khí thật nặng quá đi, anh biết em mặc dù nói vô cùng hung ác nhưng kỳ thật em cũng không trách anh, em biết a, anh ngày hôm qua khóc, đồ quỷ con thích khóc! Là con trai mà còn khóc tu tu, thật là xấu hổ a! Anh xem đi, em một lần cũng chưa có khóc, cho dù biết anh còn thích Vương Tuấn Khải, cũng không có khóc nha. BỞi vì em đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi, tại lúc thật lâu thật lâu trước đây kia, em nghĩ tới chúng ta có lẽ là phải chia tay đấy, tuy nói như vậy, ngày hôm qua anh nói chúng ta năm nay sẽ kết hôn, em vẫn là vui đến mức trái tim muốn nhảy ra ngoài, bởi vì em thích anh, so với bất luận kẻ nào đều thích anh, cho nên em một mực, một mực đều không rời khỏi anh được, muốn rằng cứ như vậy thì tốt rồi, duy trì hiện trạng a, nhưng mà ngày hôm qua lần đầu tiên nghe được anh khóc, em bỗng nhiên đã hiểu, là em ích kỷ quá, em muốn thỏa mãn tình cảm yêu thương anh của chính mình, phần yêu thương này đối với anh mà nói, cho dù có thể bù vào chỗ trống của người kia, cũng vu sự vô bổ a.



Muốn nói anh có cái lời nói gì tốt, cho dù cùng một chỗ đã lâu như vậy nhất thời cũng nhớ không nổi, có lẽ là đối với em vừa tốt vừa ôn nhu, anh vì em mà thay đổi rất nhiều đúng không? Em nghĩ anh lúc đó không muốn che ô là bởi vì đã từng có người vì một mực yêu thương anh mà che ô cho anh, anh không muốn động vào em cũng là bởi vì còn không muốn buông tha hy vọng cùng với người đó có thể quay trở lại a. Kỳ thật em có đôi khi cũng sẽ nổi giận, liền cố ý giả bộ ngủ đùng đùng nhìn xem anh có phải hay không đối với em không có hứng thú, kết quả là anh vẫn có phản ứng mà! Lúc đó em có chút đắc chí, thật xin lỗi!



Rất lâu không có viết thư bằng tiếng Trung rồi, kết quả biến thành nói nhảm một đống, anh biết em cũng không có nói chuyện thành thục mà. . . mẹ của em cũng nói rồi, nhân sinh lần thứ nhất yêu đương, lựa chọn một người mình thích a, cho nên em thật sự, thật sự đặc biệt cảm tạ trời cao để cho em gặp anh, cái người này a, nhiều năm qua, gặp được một người mình thích không phải dễ dàng, ha ha, từ miệng em nói ra mấy lời này có phải rất kỳ quái không? Em vốn chính là người có loại tính cách lạc quan này nha, chẳng qua là lúc vẫn cùng anh cùng một chỗ nói muốn cùng anh vượt qua vách tường của Vương Tuấn Khải, hiện tại em phát hiện rất là khó đó nha! Cho nên em buông tay, hiện tại với em mà nói, vấn đề lớn nhất là muốn tìm được người giống như anh, nhưng là muốn người đó phải yêu thương em, có thể hay không rất nhanh liền thực hiện được nguyện vọng này? Anh nhớ cầu chúc cho em đi nha!



Vương Nguyên a, mấy cái chỗ ướt nhẹp này cũng không phải nước mắt của em đâu, bởi vì lúc nãy em nói qua là không có khóc rồi mà! Anh luôn đối với em thừa nhận, chỉ có em muốn anh nói dối, anh liền nói dối cho em vui lòng. Có đôi khi em cũng muốn, vì cái gì không ngay từ đầu liền gạt em đi, như vậy ngược lại mà không phải càng tổn thương em sao? Anh, tên ngu ngốc này! Một lần cuối cùng hỏi anh một vấn đề a, hai chọn một, lật qua trang đi a.



Đồ ngốc, em còn không biết rằng chưa đọc câu hỏi trên mặt anh đã hiện ra tên của người kia rồi sao.



"Anh không thể gạt em một chút sao!"



Lần này em sẽ không nói những lời này đâu!



Em là Viên Duy, từ Viên Duy - người duy nhất của Vương Nguyên, biến thành Viên Duy - người giữ gìn nhân sinh hạnh phúc của anh!



Phần cuối thật quá kém, thật là ngốc a, bất quá như vậy sẽ để lại ấn tượng cũng không tệ a. Thuốc viêm khí quản em để trên bàn phòng khách, nếu mà ho khan thì phải uống đó nha.

Duy"



Cô ra vẻ ngữ khí nhẹ nhõm trong khi viết suốt ba trang giấy, mà nơi bị nước mắt thấm ướt không chỉ có một chỗ.



Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn trần nhà, muốn khóc hay muốn cười đã không thể phân biệt, cậu chỉ biết rằng, mình dùng 5 năm, phụ một người mà mình không nên phụ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro