Chương 92 (Warning 18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên cầm chặt chén rượu trong bàn tay đang run rẩy, cậu không ngờ tới đáp án này. Cậu nói cậu không có hối hận. Nhưng là không có hối hận cái gì, là không có hối hận đã lãng phí tuổi thanh xuân để cùng một chỗ với một thiếu niên vô tri, còn không có hối hận nhất đao lưỡng đoạn từ nay về sau đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.



"Không nhớ sao? Chúng ta khi đó đã nói rồi, em sau này không hối hận, thì quyền quyết định là ở anh"



Vương Tuấn Khải nghiêng người cúi đầu xuống, tiến đến ghé vào lỗ tai Vương Nguyên nhẹ nói. Trong lời nói của hắn thậm chí mang theo vui vẻ, phảng phất muốn trêu tức Vương Nguyên cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nắm quyền chủ động.



"Hơn nữa, bất quá cũng chỉ là thể nghiệm của nhân sinh, có cái gì mà hối hận" Vương Tuấn Khải bóc hộp quà kia ra, sau lớp giấy gói là hộp gỗ tinh xảo, Vương Tuấn Khải mở ra xem xét, bên trong đúng là món quà năm đó hắn đưa cho cậu, hắn nhìn thoáng qua liền đem cái hộp đóng lại, trong dáng cười là biểu hiệu cười nhạo. "Quà này anh nhận, hôm nay chỉ là tiệc rượu mời bạn bè, còn cô dâu của anh, nếu em muốn thì ngày mai nghi lễ chính thức có thể tới. Đêm nay đều là bạn cũ, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, nhân tiện ôn lại chuyện cũ"



"Vương Tuấn Khải"



"Ừ?"



Sự tình tới quá đột ngột, đột nhiên lại nhận được tin hắn kết hôn, đột nhiên lại được mời đến hôn lễ của hắn, đột nhiên lại mặc âu phục xuất hiện trước mặt của hắn, đột nhiên đã bị hắn một câu không nhận, chối bỏ hết thảy. Nếu như Vương Tuấn Khải vẫn giống như lúc trước, trầm mặc không nói thậm chí có chút ít áy náy, có lẽ Vương Nguyên có thể lại hung ác một chút, lại không ngờ tới hắn biến thành cường thế bức người. Làm cho tất cả những lời chúc Vương Nguyên chuẩn bị nói ra đều nghẹn tại cổ họng, làm cho tất cả những lời phản bác cũng như chất vấn mà cậu định nói đều biến mất hầu như không còn. Cứ như vậy trong không khí, tại khoảnh khắc chén rượu va chạm, tiếng hô hấp vui vẻ của mọi người trong không khí, mỗi một ngụm đều rất cay mũi.



Vương Nguyên hít hít cái mũi, ngẩng đầu nghĩ nên nói với hắn vài câu nữa.



Mà Vương Tuấn Khải, đã đi qua cậu, hiện tại đang cùng người khác hàn huyên. Hắn mỉm cười bảo trì trấn tĩnh, tàn nhẫn như một người xa lạ, Vương Nguyên chỉ là một người khách đến thăm nhà, cùng người khác không có gì khác nhau, nếu như không nên nói đặc biệt ở đâu, chính là giữa đống lễ vật hoa mỹ thì món quà của cậu lại không có một chút giá trị, bị Vương Tuấn Khải tiện tay đặt ở bên cạnh trên bàn.



Lưu Chí Hoành cùng Thiên Tỉ chú ý tới Vương Nguyên một mình đứng đó, cậu nhìn qua bóng lưng Vương Tuấn Khải mà ngẩn người, Lưu Chí Hoành đi ra phía trước vỗ vỗ bờ vai của cậu.



"Vương Nguyên. . . Cậu đã đến rồi"



Vương Nguyên quay người lấy lại tinh thần, cùng Lưu Chí Hoành đối mặt, cười miễn cưỡng.



"Tớ còn tưởng rằng hắn chỉ có tớ là bạn, không nghĩ tới là có rất nhiều người"



"Bạn học trường cấp 3, đại học của chúng ta, đã đến không ít người, cậu nếu không quá thoải mái. . ."



"Có cái gì không thoải mái đâu, cậu cho tớ vẫn là tiểu hài tử hả?" Vương Nguyên một quyền nhẹ nhàng đánh vào bả vai Lưu Chí Hoành "Tớ tới chào hỏi bạn học cũ đây, đợi lát nữa quay trở lại tìm cậu, cậu giữ chỗ bên cạnh cho tớ a"



Vương Nguyên không để Lưu Chí Hoành nói hết lời, cũng chỉ có thể cùng Thiên Tỉ nói câu đã lâu không gặp, liền vội vàng đi về hướng một đám người.



Lưu Chí Hoành cùng Thiên Tỉ đều hiểu, bọn họ là quá quen thuộc, một giây ngốc nghếch, cảm xúc sơ hở lại càng rõ ràng.



"Cậu nói, như vậy đối với Vương Nguyên có hay không là quá tàn nhẫn?" Dịch Dương Thiên Tỉ mắt nhìn Lưu Chí Hoành, Lưu Chí Hoành khoát tay lên vai Dịch Dương Thiên Tỉ.



"Ai mà biết được, có lẽ chính cậu ấy đều còn không biết xảy ra chuyện gì"



Người đến cũng không nhiều lắm, đầy hai bàn lớn, hai mươi người, Vương Nguyên ngồi ở bên cạnh Lưu Chí Hoành, đang mời Thiên Tỉ ngồi vào vị trí bên cạnh mình thì Vương Tuấn Khải lại ngồi xuống.



Hắn là nhân vật chính hôm nay, cũng không thể nói hắn rời đi.



Vương Nguyên lại thoáng cái trở nên luống cuống, dù cho ánh mắt Vương Tuấn Khải cũng không có dừng lại trên người cậu. Vương Tuấn Khải cầm lấy chén rượu, sửa lại góc áo âu phục, đứng dậy.



"Bởi vì ngày mai muốn tổ chức nghi lễ với họ hàng, cho nên hôm nay mời tất cả các bằng hữu cùng đến một chỗ ăn một bữa cơm, những năm này mọi người đường ai nấy đi, trong lúc bận rộn có thể bớt chút thời giờ tới đây, đều là bạn thân, tôi rất cảm tạ, mặt khác cũng không nhiều lời, tôi trước kính mời"



Vương Nguyên vội vàng cùng những người khác, đều đứng dậy cùng một chỗ uống xong ly rượu đỏ, dùng thân phận bạn bè mà chúc phúc cho hắn.



Đại khái là do thiếu nhân vật nữ chính, cho nên cũng không khác một bữa tiệc bình thường, Lưu Chí Hoành từ trước đến nay kể cho cậu vài thay đổi gần đây của Trùng Khánh, nào là trường tiểu học ngày xưa của bọn họ, rất lâu rồi không có ghé qua, nào là bạn học đại học ngày xưa bây giờ đang ở nước ngoài nghe nói học tập rất giỏi, Vương Nguyên thậm chí đã nghe cái tên này thật lạ lẫm, nhưng khi cẩn thận ngẫm lại mới phát hiện đó là người bạn lúc học trường cấp hai mà cậu ngồi sau lưng.



Thì ra sáu năm dài như vậy, những phần hồi ức nên nhớ thì sàng chọn vứt bỏ, những phần còn lại, thì cứ liên tục hồi tưởng.



Vương Tuấn Khải cũng gia nhập ôn chuyện, hắn hời hợt nói đến khoảng thời gian bọn họ cùng một chỗ, phảng phất trong đó là câu chuyện của người khác.



"Còn nhớ rõ lúc ấy không, chỗ quán cà phê lúc chúng ta đi nước Mỹ, em muốn gọi món ăn mà cũng không dám nói, thật là một chuyện hài hước"



"Cái cửa tiệm kia đã sớm không còn nữa, bây giờ thành tiệm thời trang rồi"



"Vậy sao, rất lâu rồi không có đi, anh một năm cũng trở về một hai lần"



"Nhà của anh phía dưới lầu vẫn không có gì thay đổi, băng ghế dài nước sơi đã phai đi đến bây giờ cũng vẫn như vậy"



"Em cũng biết thật rõ đi"



"Ngẫu nhiên đi ngang qua thôi"



"Ai nha Vương Nguyên, nghe nói khi chúng ta chia tay em đã từng không muốn sống nữa, anh vẫn muốn biết rõ là thật hay giả"



"Anh nghe ai nói, anh cảm thấy có khả năng ư?"



"Cũng đúng, em với bạn gái của em chia tay cũng giống như thế mà, anh biết ngay, tình yêu đối với em mà nói không được coi vào đâu"



"Vẫn chỉ có anh hiểu tôi"



"Thật có lỗi a, anh kết hôn trước, em cũng nhanh vượt qua đi, nếu không mẹ của em lại hối thúc"



"Không cần anh phải quan tâm, ngẫm lại con của anh cũng sắp chào đời rồi, cần rất nhiều tiền để mua sữa, nếu không đủ thì tôi cho anh mượn"



Trận đối chọi này gay gắt chết đi được, Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, cười cười nói "Tốt". Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải uống một ly lại một ly, nói qua nói lại, chúc phúc tương lai. Kết quả là chính mình không có say, Vương Tuấn Khải ngược lại lại say.



Tan cuộc, mọi người cũng đã rời đi, Vương Tuấn Khải gục mặt trên mặt bàn muốn ngủ, Lưu Chí Hoành dùng bả vai đụng đụng Vương Nguyên.



"Tớ cùng Thiên Tỉ đưa Vương Tuấn Khải về"



"Để tớ lấy xe đưa hắn về, Thiên Tỉ cũng uống không ít, cạu ấy không phải ở cùng nhà với cậu sao, cậu đưa cậu ấy về trước đi"



"Vương Nguyên, thực không có sao chứ?"



"Có thể có chuyện gì, sự tình đi qua lâu như vậy, tớ hiểu mà"



Lưu Chí Hoành vỗ vỗ lưng Vương Nguyên coi như bằng hữu an ủi "Vậy cậu về đến nhà nhớ nhắn cho tớ một tin"



Vương Nguyên gật gật đầu, đi qua đánh thức Vương Tuấn Khải.



"Ngài chú rễ, về nhà ngủ tiếp" Đem cánh tay của hắn khoác qua vai chính mình, Vương Nguyên kéo Vương Tuấn Khải, không nghĩ lại nặng như vậy.



Trước cửa nhà hàng Lưu Chí Hoành giúp bọn họ gọi một chiếc taxi, giúp mở cửa xe, hai người ngồi xuống. Lưu Chí Hoành lại hỏi một câu "Không sao chứ?". Vương Nguyên lại nói cậu có phiền hay không a, cậu đang đóng quảng cáo trên TV hay sao, mở miệng một tiếng cậu không sao chứ. Lưu Chí Hoành cười ngốc nói địa chỉ cậu đã biết rồi, vẫn là chỗ cũ, Vương Nguyên cách cửa sổ xe khoa tay múa chân OK OK, xe taxi chậm rãi khởi động.



Trên xe, Vương Tuấn Khải nhìn từ phía trên trông thật sự rất mệt mỏi, ngửa đầu, miệng hơi mở, đây là thói quen ngủ của hắn, Vương Nguyên còn nhớ rõ. Bên ngoài taxi là cảnh đêm Trùng Khánh, từng dãy đèn đường dưới bầu trời tối như mực, Vương Nguyên đem cửa sổ xe kéo xuống, gió thổi vù vù. Những địa phương này cậu đã từng đi qua, lại giống như cũng đều là lần đầu tiên, Vương Nguyên không biết có phải hay không là uống nhiều rượu rồi, xem phong cảnh có chút mơ hồ, ánh sáng đèn đường từ từ nhòe đi như những bức tranh.



Đều không sao, chờ đến nhà Vương Tuấn Khải lấy chìa khóa mở cửa, đem hắn ném lên giường rồi sẽ rời đi.



Vương Nguyên bỗng nhiên mệt mỏi.



Mệt đến toàn thân như nhũn ra một bước đều không thể đi đi lại lại, mệt đến như là ngẫm lại chính mình một người ngồi dưới thang máy sẽ cảm thấy vô lực.



"Vương Tuấn Khải, vì cái gì anh uống say bộ dạng liền thay đổi, rõ ràng lúc trước biến thành nói rất nhiều, cũng sẽ bĩu môi giống như trẻ con"



Về cái nhà này nhớ lại quá nhiều thứ, Vương Nguyên xoay người, nhìn xem trên giường Vương Tuấn Khải. Dù cho uống rượu, hô hấp của hắn vẫn rất nhẹ, mặt mày cũng rất tuấn tú. Vẫn giống như năm đó.



Vương Nguyên đi đến bên giường, thấp người xuống nhắm mắt lại. Muốn hôn hắn. Một lần cuối cùng.



"Thừa dịp anh ngủ mà đánh lén? Như thế nào? Còn yêu anh sao?"



Vương Nguyên cảm thấy hoảng sợ, nhưng lại ra vẻ trấn tĩnh cười cười.



"Đã biết rõ anh giả bộ ngủ, bất quá là muốn làm anh ngồi dậy thanh toán tiền taxi cho tôi"



Tìm một cái lý do thật quái lạ, ngay cả mình cũng nhịn không được muốn cười.



"Vậy xem ra là anh suy nghĩ nhiều, vốn nghĩ rằng em hiện tại độc thân chưa thỏa mãn dục vọng, anh bên này vừa vặn cũng có thể làm phụ nữ mang thai a"



"Muốn làm ư?"



Vương Nguyên biết rõ Vương Tuấn Khải ám chỉ đầy đủ rõ ràng, lại còn chờ mình đến xuyên phá những lời này.



Chỉ có thể nói, hắn thật sự thay đổi. Vương Nguyên muốn mắng hắn một câu buồn nôn.



Vương Tuấn Khải xuống giường đứng tại sau lưng Vương Nguyên, một tay tắt đèn, cúi đầu tựa lên bờ vai của cậu, tại bên tai Vương Nguyên thì thầm, đúng như những lời em nói.



Vương Nguyên xoay người nhìn ánh mắt của hắn. Hôn lên.



Sau sáu năm, hôn nhau, ai rơi vào tay giặc trước sẽ là kẻ thua cuộc.



Vương Tuấn Khải ôm sát lưng áo Vương Nguyên, hai người thuận thế nằm ở trên giường, Vương Tuấn Khải một bên hôn cậu, một bên bắt cầu cởi cúc áo sơ mi của Vương Nguyên, đem tay luồn vào eo cậu, làn da Vương Nguyên vẫn giống như trước bóng loáng như vậy, nhỏ giọng ư một tiếng, thật lâu không bị chạm đến, thời điểm cảm nhận được độ ấm đầu ngón tay hắn, toàn thân rùng mình một cái. Nhiệt độ làn da Vương Tuấn Khải bình thường là mát, điều này không có thay đổi, chỉ có thân thể Vương Nguyên đến lúc sẽ nóng rần lên.



Ngón tay Vương Tuấn Khải miết dọc theo vòng eo Vương Nguyên, cậu so với sáu năm trước, còn muốn gầy hơn.



"Hay là thôi đi"



Vương Tuấn Khải cảm nhận được Vương Nguyên run rẩy, theo áo sơ mi của cậu mà rút tay ra.



"Sao vậy, đã quen làm nữ nhân rồi, cho nên vì tôi là nam nhân nên làm không được sao?"



Vương Nguyên nở nụ cười, hừ một tiếng, bộ dạng khao khát của chính mình nhìn thế nào đều cảm thấy thật đáng thương. Cởi xuống cà vạt của hắn, nói Vương Tuấn Khải tới đi.



"Em làm gì vậy?"



"Không cần nhìn tôi, thử xem cuối cùng có thể làm được hay không. Đều đến bước này rồi, tôi muốn làm, không được sao?"



Vương Nguyên dùng cà vạt che kín mắt của Vương Tuấn Khải, ở sau ót nhẹ nhàng cột một cái.



"Em vẫn giống như trước, rất thích ân ái sao?" Vương Tuấn Khải không có cự tuyệt, bị bịt mắt mà hỏi cậu.



"Đúng vậy a, sau này thử qua không ít người, cảm thấy người có thể thỏa mãn tôi ở phương diện này thật không dễ kiếm"



"Không ít người? Em không phải có bạn gái sao?"



"Anh cho rằng chúng tôi vì cái gì mà chia tay? Cố định bầu bạn làm sao có thể thỏa mãn được tôi. Đừng nói chuyện phiếm nữa, đem tôi tưởng tượng thành nữ nhân, làm đi"



"Không thỏa mãn được? Tại sao anh lại không nghe nói?"



"Có cần thiết phải cùng người trước báo cáo chuyện tình dục của mình không? Câm miệng đi" Vương Nguyên chính mình cởi tất cả nút áo, đem áo sơ mi cùng quần ném xuống sàn nhà, trong bóng tối Vương Tuấn Khải bị đẩy ngã nằm ở trên giường, chỉ có thể cảm nhận được có người dạng chân ở trên người hắn.



"Tôi chỉ vì sự thoải mái của chính mình, anh đừng hoang tưởng"



Vương Tuấn Khải nghe thấy thanh âm khóa kéo trượt xuống, hạ thân từ trong quần bị móc ra, hắn không nghĩ tới Vương Nguyên sẽ chủ động như vậy, bị cầm chặt lập tức liền cảm nhận được là khoang miệng đã ngậm lấy chỗ đó.



Đây là chuyện cậu rất ít khi nguyện ý làm, cho nên mới lộ ra biểu hiện cực kỳ ngốc, không cách nào khống chế tiếng nước xì xì cùng kỹ thuật vụng về. Vương Tuấn Khải cũng trở nên không thể nào tỉnh táo được, nghĩ muốn cởi bỏ cà vạt ở trên.



Vương Nguyên không có dừng lại động tác trong miệng, chỉ là duỗi ra một tay nắm lấy tay Vương Tuấn Khải, ý bảo không cho hắn tháo cà vạt ra.



Cậu không muốn để cho Vương Tuấn Khải chứng kiến bộ dạng của mình, bộ dạng hèn mọn muốn lấy lòng hắn, bộ dáng muốn nịnh nọt hắn.



"Nếu anh tháo xuống, tôi sẽ giết anh"



Lúc cậu giúp hắn khẩu giao, dùng ngón tay của mình khuếch trương, muốn ngồi xuống, lại đau mà á lên một tiếng. Bỗng nhiên Vương Tuấn Khải bắt lấy cánh tay của cậu, hướng bên cạnh dùng sức kéo một cái, đem chính hắn trở mình nằm ở trên người cậu.



Vương Nguyên không nghĩ tới hắn bị che mắt còn làm ra động tác to gan như vậy, cậu lau miệng, nói Vương Tuấn Khải anh làm gì vậy.



"Anh không thích bị người khác nắm quyền chủ động"



Vương Tuấn Khải lục lọi đem chân Vương Nguyên để lên vai mình, dùng ngón tay xâm nhập đường hành lang của cậu.



"Anh trực tiếp tiến đến, không cần làm chuyện dư thừa"



Vương Nguyên xem hắn không dừng tay, lại nói thêm một câu.



"Tôi cùng người khác làm, đều là trực tiếp tiến đến"



Quả nhiên, hắn ngừng tay, nắm hạ thân từng chút một tiến vào, sau khi tiến vào lại bất động.



Vương Nguyên đau phát ra thanh âm ư hử, Vương Tuấn Khải lại rút ra, cúi đầu muốn hôn cậu, lại bị Vương Nguyên gạt ra.



"Nói tất cả, không cần làm chuyện dư thừa"



"Anh sợ em đau"



Vương Tuấn Khải dùng tay đem mặt Vương Nguyên xoay lại, cưỡng ép hôn lên, Vương Nguyên thẹn quá hoá giận, cắn đầu lưỡi của hắn.



"Tôi nói anh không muốn hôn tôi, anh lại không yêu tôi, anh hôn tôi làm cái gì, tôi không muốn làm loại chuyện không vô nghĩa này, anh chuyển động đi, tôi nói anh làm đi"



Vương Tuấn Khải nghe được thanh âm của cậu như là khóc, giơ tay đưa lên chiếc cà vạt.



"Tôi nói anh không được cởi xuống"



Vương Tuấn Khải biết rõ Vương Nguyên đang khóc, hắn chậm rãi cởi xuống cà vạt, lộ ra đôi mắt mang thủy quang.



"Vậy em nói cho anh nghe, cái gì mới là có ý nghĩa?" Vương Tuấn Khải định đưa tay lau đi giọt nước mắt của Vương Nguyên, cậu lại quay đi, không cho hắn thấy mình khóc.



Cậu không nhìn vào mắt Vương Tuấn Khải, đối với mình nói chuyện.



"Cái gì gọi là có ý nghĩa? Tại trước cửa nhà anh chờ đợi sáu năm có tính là ý nghĩa không? Sáu năm nay tôi mỗi một ngày đều chờ anh ôm tôi như hôm nay có tính là ý nghĩa không? Anh gửi thiệp mời tôi liền ngồi máy bay đến dự hôn lễ của anh thì có tính là ý nghĩa không? Tại đêm trước khi anh kết hôn còn nghĩ đến dựa vào ân ái có thể hay không giữ anh lại, đó có là ý nghĩa không?"



Vương Tuấn Khải ép xuống thân mình, ghé vào tai cậu hỏi "Vương Nguyên nhi, vậy tại sao anh tìm em nhiều lần như vậy, em đều không muốn tha thứ cho anh?"



Vương Nguyên chậm rãi nâng tay mình lên, ôm chặt phía sau lưng rắn chắc của Vương Tuấn Khải. Cậu đem đầu đặt tại bả vai Vương Tuấn Khải, những giọt nước mắt ẩm ướt toàn bộ đều chảy xuống trên mặt.



"Vương Tuấn Khải, em không có cách nào tha thứ, em không yêu Tiểu Duy, nhưng vẫn cùng cô ấy để lấp đầy chỗ trống của anh. Em đều lừa gạt anh, em không có, em không có yêu bất luận kẻ nào, trừ anh ra cũng chưa từng cùng người nào khác lên giường. Nhưng là anh nói muốn kết hôn, anh thật sự muốn kết hôn, anh không biết xấu hổ, anh cùng nữ nhân khác lên giường, anh làm cho cô ta có con của anh. Thế nhưng em vẫn còn yêu anh, rất yêu anh, chỉ yêu anh, Vương Tuấn Khải, anh thật sự không quan tâm em nữa, anh không quan tâm em nữa rồi, thật sự không quan tâm em rồi"



Cậu khóc đến như một tiểu hài tử, phảng phất hình ảnh đêm đầu tiên sợ hãi Vương Tuấn Khải chuyển động mà khẩn cầu "Anh muốn em đi, muốn em đi, muốn em đi"



Vương Nguyên đem tay ôm lấy Vương Tuấn Khải thả ra.



"Đến hôn em một lần đi, coi như là em xin anh"



Cậu nhớ rõ trong miệng Vương Tuấn Khải còn có nhàn nhạt mùi máu tươi, hỗn tạp trong đó là vị mặn nước mắt chảy đến khóe miệng, nụ hôn kia so với bất luận cái gì đều rất ôn nhu, Vương Nguyên ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải, cố ý tại trên lưng hắn để lại một vết cào.



Thật giống như, là đem danh tự những năm kia lưu lại trên lưng hắn, kể cả lời thề cùng một chỗ đã xóa đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro