6. Ngày giỗ (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[EDIT | TBDC] NẾU NHƯ CHÚNG TA CHƯA TỪNG GẶP

Hạ
-----------------------

6. Ngày giỗ (tâm tư Lượng Vũ)

Ánh đèn sáng choang trên màn hình tivi ở trước mặt, Hàn Vũ lấy điều khiển trên chiếc bàn vuông nhỏ, nghĩ nghĩ xem nên xem tiết mục gì của đài nào, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó đưa tay tắt tivi, đi tới chiếc bàn nhỏ có điện thoại đang sạc.

Hàn Vũ đột nhiên nhớ đến, Đây chính là khiêu vũ đường phố là chiếu mạng, không có phát sóng trên truyền hình.

Hôm nay SDC mùa hai chuẩn bị phát sóng tập 3, tiết mục là ghi hình rồi phát sóng, thời gian phát sóng và ghi hình không giống nhau.

Hàn Vũ một mình lẻ loi trơ trọi ngồi trên salon trong nhà, quay đầu suy nghĩ một hồi, bản thân đã không ít tuổi, trí nhớ so với lớp thanh niên bây giờ còn kém xa, Hàn Vũ cố gắng nhớ ra năm ngoái mùa 1 đúng lúc tiến hành thử thách cực hạn biên đạo 24 giờ.

Cũng ngày này năm ngoái Hàn Vũ nhận được tin tức bà mình qua đời.

Lúc đó cách kết thúc thời gian 24 tiếng biên đạo còn lại 4 giờ đồng hồ.

Bọn họ kỳ thực đang trong thời gian sinh hoạt, Hàn Vũ trong lòng tự nhủ.

Lấy điện thoại mở ra, lướt đến bài đăng trong vòng bạn bè vào năm ngoái. Hàn Vũ thấy Hàn Vũ của năm ngoái vô cùng bi thương lại cam chịu mà viết xuống dòng chữ:

"Có chút muốn chết đi, cảm giác mọi thứ bản thân chấp nhất đều đang bỏ tôi mà đi."

Bài viết không có mấy người (xem), bên dưới bài viết lác đác không có bao nhiêu bình luận, Hàn Vũ khẽ lật, lật đến một cái tên quen thuộc.

Lượng Lượng bình luận mang theo chút lệ khí, mạnh mẽ đâm vào mắt Hàn Vũ, kích thích một mảnh rối loạn, ngày đó mấy chữ đơn giản lại kéo Hàn Vũ đứng lên, giống như thỉnh thoảng lau dọn bụi bám trên đồ cũ trong lúc dọn phòng, theo bụi bay tán loạn là hơi ấm xưa cũ, chúng vươn mình, sức sống tươi mới trở lại trong sinh mệnh.

Sư phụ của Hàn Vũ đơn giản bình luận mấy chữ.

"Không cho phép em chết"

"Coi như vì anh đi."

Biên đạo 24 giờ, vì không để liên lụy tiến độ của toàn đội, Hàn Vũ ương ngạnh đem ủy khuất cùng nước mắt nuốt xuống, lưu lại cho người ngoài bộ mặt xinh đẹp hoa lệ, dưới lớp mặt nạ cũng không có sự mềm yếu. Thay đổi chính là trong cái xã hội tàn nhẫn này mười mấy năm xông xáo mà luyện thành, thuộc về nam nhân kiên cường đội trời đạp đất.

Hàn Vũ vuốt ve màn hình điện thoại, nhắm mắt lại lẳng lặng suy nghĩ.

Năm ngoái một bên phát xong trong vòng bạn bè Hàn Vũ liền vứt điện thoại sang một góc, cắn răng biên đạo xong truyền thuyết sói đói, Hàn Vũ cùng nhóm của mình lần lượt cáo biệt, cùng cầu chúc thắng lợi, còn lại một người gục trong phòng luyện tập, với tay lấy điện thoại bị ném sang một bên.

Hồ Hạo Lượng gọi mấy cuộc gọi wechat

Hàn Vũ đưa tay vuốt mở khóa màn hình, ấn mở tin nhắn riêng wechat của ca ca.

"Hiện tại đang sắp xếp vũ đạo anh không rời đi được, sau khi kết thúc anh lập tức đi tìm em."

Sau đó lại lướt xuống, nhấn vào hình ảnh.

Wechat có một tính năng, gọi là công ích Tencent, người sử dụng wechat có thể thông qua nền tảng wechat làm từ thiện, cầu nguyện cho gia đình và bạn bè.

Hàn Vũ trông thấy ảnh chụp màn hình của Hồ Hạo Lượng, trên màn hình là thông tin chuyển khoản 1 vạn nhân dân tệ, đối tượng là công ích Tencent, ngay sau đó là chuỗi văn bản:

"Anh hiện tại không cách nào biết được em rốt cuộc trải qua chuyện gì, anh bây giờ chỉ có thể làm những chuyện này."

"Anh mãi mãi sẽ vì em mà cầu nguyện, nguyện những điều ước của bảo bảo đều được toại nguyện, đường đi hóa bằng phẳng, nhiều niềm vui, mãi an yên."

Hàn Vũ còn chưa kịp rơi nước mắt, thân thể liền ngã vào một lồng ngực ấm áp.

— —

Chúng ta cũng không sống trên cùng vùng đất, kỳ thực thời gian, ruộng đồng, đường đi, dòng sông, phòng ốc mà chúng ta đang sống đều là đồng bạn chí thân của chúng ta, thời gian đem chúng ta hướng về phía trước hoặc lùi lại phía sau, đồng thời thay đổi hình dạng của chúng ta  — — Dư Hoa.

-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro