Không phải req • Chúc Mừng Sinh Nhật Zenitsu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một chương nho nhỏ mừng sinh nhật bảo bối của chúng ta. và thành thật xin lỗi vì mình nhây req quá lâu

.
.
.
.
.

Chiến tranh qua đi, để lại vô số vết thương trên cơ thể em. Những vết nứt nẻ như đường sấm rạch ngang dọc khắp cơ thể, và khiến cho đôi chân em tàn tận vĩnh viễn. Gã cũng như em, một thương binh đã mất đi cánh tay và con mắt, cùng em sống nương tựa nhau trên ngọn đồi đầy gió lộng.

Mỗi sáng, trên chiếc xe lăn cũ, gã cùng em lên đỉnh đồi, ngồi lặng hàng giờ bên nhau dưới tán cây lá đỏ. Gió sẽ cuốn tàn lá bay bay, rơi trên mái tóc em, khiến gã như đắm chìm mãi vào sắc vàng rực và đỏ sậm của cuối thu.

Đến chiều, em sẽ ngồi cạnh gã bên bàn sưởi ấm áp, im lặng lắng nghe những câu chuyện gã kể, những bài hát gã ngân nga. Em chẳng nói gì cả, cũng chẳng biểu lộ vẻ mặt gì, nhưng gã biết em vẫn đang lắng nghe.

Một ngày nọ, gió rít gào trên mái nhà cũ, dập từng đợt mạnh mẽ vào vách tường mỏng manh. Nhưng bên trong căn nhà nhỏ, em và gã vẫn bên nhau, tay trong tay, đôi mắt đắm chìm trong màu đỏ rực của ngọn lửa.

"Tengen, em thích anh"

Em chợt cất lời. và cứ lặp đi lặp lại mãi. Gã mỉm cười, siết chặt tay em hơn.

"Hôm nay gió sẽ nổi rất mạnh đấy." Gã bảo

"Thế thì sao?" Em hỏi

Em từng kể với gã, khi em được sinh ra trời đã nổi gió mạnh. Sau đó, hễ bất kì nơi đâu em đặt chân đến, gió vẫn cuốn lấy em tung bay. Gã phải thừa nhận rằng, khi em đắm mình trong làn gió mát, em đẹp hơn bao giờ hết.

Gã quay sang hôn nhẹ lên vầng trán em, nâng niu lướt qua vết nứt nẻ trên đôi má gầy gò, dừng lại ở đôi môi mềm.

"Mừng sinh nhật em, Zenitsu"
















































Thật ra ban đầu fic nó trông như này :'>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro