Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngắn thôi, nhma dth vảiiiiiiiii ><

Summary:

Katsuki bị trúng một quirk không có tác dụng phụ nào, cho đến khi nó xuất hiện.

Lớp 1A tình cờ phát hiện ra bí mật giữa Katsuki và Izuku thông qua quirk này.

----------------

"Chào buổi sáng nha, Kacchan," giọng Izuku thì thầm, ngáp dài. "Cậu có thấy khác lạ gì không?"

"Tao ổn, còn sớm quá, im đi." Katsuki vẫn chưa mở mắt, tay anh mò mẫm quanh giường, chạm vào vai, một phần cổ, trước khi chạm vào miệng Izuku. Cậu bạn tóc xanh phát ra tiếng kêu nhỏ.

"Kacchan." Cậu nói, nhưng âm thanh bị che khuất bởi bàn tay của Katsuki. Katsuki cười nhếch mép khi thấy Izuku cố gắng vật lộn để gỡ tay anh ra. Katsuki chỉ nắm chặt hơn một chút, ngồi dậy và đẩy mình vào giữa hai chân của tên mọt sách. Anh ấy dùng một tay giữ miệng Izuku và tay còn lại chống lên cơ thể cậu, tạo thành một tư thế đứng thẳng đối diện với Izuku đang nằm, tay anh thì đặt cạnh đầu Izuku.

"Đến đi, Deku, chống cự lại đi." anh khiêu khích. Izuku nhướn mày, chấp nhận lời thách thức. Trước khi Katsuki kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Izuku đã quấn chân quanh eo của anh, đẩy ra khiến mình ngồi trên đùi Katsuki. Izuku cười nhếch mép.

"Có lẽ cậu có thể tìm cách khác để làm tớ im lặng?" Cậu nghiêng đầu như thể biết điều đó làm Katsuki phát điên. Katsuki rên rỉ trước khi kéo mình lên, ngồi cùng với Izuku vẫn đang ngồi trên đùi anh, và áp môi họ vào nhau. Izuku nhanh chóng làm nụ hôn sâu hơn, ấn xuống người chàng trai tóc vàng và quàng tay quanh cổ anh ấy.

Hai tay Katsuki đang ôm lấy khuôn mặt của Izuku ở hai bên, trước khi từ từ trượt về phía sau để anh có thể nắm lấy tóc Izuku, ngay ở gáy cổ cậu. Anh lùi lại, môi họ mất liên lạc một lúc khi đầu Izuku ngả đầu ra sau và cậu ấy phát ra một tiếng rên lớn. Katsuki nhanh chóng hôn lên vùng da mới được lộ ra. Đôi môi anh mút và làm ướt cổ của tên mọt sách.

Izuku không còn cách nào khác ngoài việc để đầu mình ngả ra sau, tựa vào vai Katsuki. Cậu chỉ có thể rên rỉ và kêu la. Cậu có thể nghe thấy tiếng mình cầu xin với những lời van nài mềm mại nhưng cậu không chắc chắn. Cậu không bao giờ có thể suy nghĩ rõ ràng khi Katsuki hôn cậu.
Họ thường làm như vậy với nhau, hành động mà không suy nghĩ. Khi họ đấu đá, nhưng đặc biệt là khi họ hôn nhau.

Katsuki nắm lấy cổ tay của Izuku khi anh đẩy cậu xuống, để anh nằm ở trên người cậu, ngực của họ áp vào nhau. Katsuki nở một nụ cười hiếm hoi khi nhìn thấy tên mọt sách bé nhỏ nằm bên dưới anh, ngực cậu ấy thở hổn hển, với đôi môi sưng đỏ và gò má ửng hồng. Đây là vẻ ngoài yêu thích nhất của anh về cậu, chỉ được nhìn thấy khi họ ở trong những khoảnh khắc riêng tư như thế này hoặc là khi chiến đấu. Anh không biết nên đấm hay hôn cậu để nhìn thấy được vẻ ngoài này. Tuy nhiên, ngay lúc này, sự đói khát trong đôi mắt Izuku làm cho 'thỏa thuận' nhỏ bé của họ trở nên xứng đáng.

Trước khi anh có thể cúi xuống lần nữa, chuông báo thức của điện thoại anh bắt đầu vang lên trong phòng. Katsuki càu nhàu trước khi với tay tắt nó đi.

"Xin lỗi nhé mọt sách, đến giờ đi rồi."

"Kacchan, làm ơn, xin cậu đấy," Izuku rên rỉ, "cậu không thể bỏ tớ lại như thế này!"

Katsuki cười khẩy, "Có lẽ tao sẽ dạy cho mày một bài học về việc đánh thức tao sớm hơn. Tối nay ghé qua đây đi, tao sẽ làm cho thời gian chờ đợi của mày trở nên xứng đáng." Anh cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi Izuku, cậu ấy cố gắng hôn sâu hơn nhưng Katsuki đã lùi lại.

"Thôi nào, mày cũng cần chuẩn bị đi học nữa. Và tao không muốn ai bắt gặp mày lẻn ra ngoài." Anh đẩy mình ra khỏi Izuku và đi đến tủ quần áo của mình.

Anh ấy lấy đồng phục trường ra, cởi áo ngủ và bắt đầu mặc đồ. Izuku thở dài, "Cậu không dễ dàng rời đi đâu."

Katsuki cười khẩy.

"Này, cậu chưa trả lời tớ trước đó, cậu có cảm thấy ổn không?"

Katsuki đảo mắt, "Đương nhiên là ổn rồi, cái tên tội phạm đó yếu như sên. Quirk của hắn thậm chí không hề có tác dụng với tao. Tao chẳng cảm thấy gì cả."

"Cậu chắc chắn chứ?"

"Có, bây giờ thì biến đi trước khi tao đá mày."

Izuku bật dậy, "Rồi rồi, tớ đi đây, hẹn gặp cậu ở lớp!" cậu ấy nhảy lên và hôn lên má của chàng trai tóc vàng trước khi rời đi. Katsuki quan sát cậu khi cậu ấy nhìn quanh hành lang trước khi đi.

Anh không thích đuổi Izuku đi, nhưng đó là một phần trong thỏa thuận của họ. Khi họ bắt đầu 'physical mutual benefit' này vài tháng trước, họ đã đồng ý không có tình cảm, chỉ quan hệ tình dục và không nói với ai cả. Ba quy tắc đơn giản.           (giống giống FWB nhỉ)

Giờ đây họ đã phá vỡ hai quy tắc đầu tiên, cảm xúc tràn ngập một cách dễ dàng với lịch sử chung của họ, cả hai đều biết điều này nhưng chưa bao giờ  thừa nhận cảm giác đó, đây chính là phong cách của họ. Katsuki dự định sẽ nói chuyện về tình hình hiện tại của mối quan hệ này với tên mọt sách vào tuần tới, khi UA yêu cầu học sinh nộp điện thoại của họ lại cho trường vào cuối tuần. Anh nghĩ họ có thể lên kế hoạch cho một buổi ngủ chung với nhau, có một bữa tối hẹn hò nào đó, và nói về mọi thứ.

Họ chắc chắn đã phá vỡ quy tắc 'chỉ quan hệ tình dục' vì đôi khi khi họ có những cuộc gọi nóng bỏng, họ thậm chí không hôn nhau. Họ chỉ đơn giản là giao lưu. Thật dễ dàng để bị cuốn vào cơ thể của Izuku, nó thô bạo nhưng theo cách tốt nhất. Cách cậu ấy nhìn anh, di chuyển chống lại anh và trời ơi những âm thanh cậu ấy phát ra. Thật say đắm. Nó thật sự làm cho Katsuki cảm thấy bản thân như một kẻ nghiện, mãi chẳng thấy đủ.

Nhưng thậm chí còn dễ dàng hơn khi bị cuốn vào những lời nói lảm nhảm của cậu, các phân tích về quirk và bài tập ở trường đầy ngớ ngẩn của cậu. Cậu sẽ phàn nàn về các chương trình truyền hình, hoặc phim ảnh, hoặc manga cậu đang đọc. Cậu sẽ lẩm bẩm về ngày của cậu, bạn bè của cậu hoặc All Might. Cậu sẽ hỏi Katsuki hàng triệu câu hỏi về ngày của anh, và mặc dù vậy Katsuki chưa bao giờ cảm thấy chán. Anh sẽ ngồi hoặc nằm để lắng nghe mọt sách của anh nói, một điều mà về mặt thể xác không thể xảy ra.

Vì hai quy tắc đầu tiên đã bị phá vỡ, Katsuki lo lắng về quy tắc thứ ba. Đó là quy tắc duy nhất anh không muốn bị phá vỡ. Anh không muốn hoặc cần bất kỳ ai khác biết về họ, về mối quan hệ (hay có thể là?) của họ. Anh không muốn mọi người đưa ra ý kiến hoặc góp ý vào chuyện mà anh và Izuku đang làm. Anh không muốn tạo thêm áp lực. Anh không muốn làm hỏng cơ hội trở thành anh hùng của họ bằng cách để truyền thông phát hiện, và có thể bị những người hâm mộ kỳ thị. Anh không muốn các giáo viên không ghép đôi họ trong các bài tập chiến đấu, hoặc mối quan hệ của họ trở thành lý do nếu một trong số họ mắc sai lầm. Anh không muốn bất kỳ điều gì. May mắn thay, mọt sách cũng đồng ý, cậu ấy cũng cho rằng việc giữ bí mật là quan trọng vào lúc này, nhưng cậu ấy đã chỉ ra rằng cậu ấy rất muốn trở thành anh hùng top 10 công khai đầu tiên là pansexual. Katsuki âm thầm đồng ý, anh sẽ không ngại khi trở thành anh hùng chuyên nghiệp đồng tính đầu tiên, anh biết rằng nếu có một người như vậy khi anh còn nhỏ, anh sẽ dễ dàng chấp nhận bản thân mình hơn.

Anh đã mặc xong đồ và đi xuống cầu thang để vào bếp. Có một vài người trong lớp đã dậy và chuẩn bị cho ngày mới. Bạn bè của anh quây quanh bàn ăn đang ngồi ăn bánh pancake, bạn bè của mọt sách thì cùng nhau xem một cuốn sổ ghi chép, có vẻ như đang so sánh câu trả lời. Một số học sinh khác cũng đang lảng vảng xung quanh.

"Chào Bakubro!"

"Chào buổi sáng, Blasty!"

"Ừ chào buổi sáng!"

Anh ấy càu nhàu đáp lại bạn bè trước khi bước đến tủ, anh lấy ra một cái cốc mà tên mọt sách đã tặng cho anh, trên đó có ghi "Future Number #1 Hero", nhưng mọt sách đã gạch số một và thay bằng số hai với một ghi chú nói rằng cậu ấy sẽ là số một. Khi mở ra, anh rất tức giận nhưng cũng cảm thấy rất vui vì sự tự tin của Izuku. Anh phải cố gắng hơn nữa.

Anh đổ cà phê vào cốc và đặt xuống bàn, quay lại lấy một ít bánh pancake còn lại từ đĩa thì nghe thấy Mina phát ra một âm thanh khó chịu.

"Ew đừng có ăn uống mà không rửa tay, Blasty!" Anh quay ngoắt lại và thấy Mina nói, đẩy cốc ra xa khỏi anh.

"Mày nói cái quái gì vậy? Tay tao hoàn toàn sạch."

"Không phải đâu bro, cầm cốc này xem, có cái gì đó trên tay cầm."Anh tiến gần hơn đến chiếc cốc" Trông chúng giống như đang phát sáng vậy."

"Mày nói đéo gì vậy?" Katsuki cầm cốc lên và thấy một chất phát sáng màu cam trên cốc. Anh nhíu mày, "Quái gì đây?"

"Nhìn kìa, cậu đã làm bẩn cả tủ nữa!" Denki chỉ ra. "Là một người luôn châm biếm tớ, thế mà giờ cậu lại thế đấy."

"Câm miệng, tao không làm gì cả. Nhìn này!" anh đặt cốc xuống trước khi chỉ tay vào tay mình, chứng minh rằng nó vẫn sạch sẽ. Họ trông còn bối rối hơn.

"Cái quái gì vậy? Vậy thì cái thứ này là gì?" Sero hỏi.

"À, xin lỗi, ai để lại cái vết màu cam trên tay vịn thế, có thể làm ơn lau đi không?" Momo lên tiếng.

"Bakugou, đi dọn dẹp đi." Denki cười toe toét, thích thú với tình huống này.

"Đó không phải lỗi của tao!" anh ấy gầm lên. Tay anh nắm chặt vào ghế gỗ để giảm cơn giận. Anh buông ra một chút khi mọi ánh nhìn đều tập trung vào chiếc ghế.

"Thấy chưa! Cậu vừa làm điều đó!" Denki chỉ vào ghế.

"Đây, chạm cái này thử đi!" Mina đưa đĩa trống của mình cho Katsuki. Anh chạm vào đĩa và đặt nó xuống. Một dấu tay màu cam hiện ra trên đó.

"Cái quái gì vậy?"

"Hôm qua cậu bị trúng một quirk đúng không?" Todoroki lên tiếng, Katsuki nhận ra rằng gần như toàn bộ lớp đều đang theo dõi. Anh gầm gừ, không muốn mọi người biết về việc đó.

"Ừ Hai Phai, nhưng tao không cảm thấy gì cả."

"Có vẻ như đó là một quirk có tác dụng phụ đơn giản thôi." Má Tròn nói. Katsuki đảo mắt.

"Đúng là một quirk ngu ngốc." Anh lẩm bẩm.

"Cậu nên đến gặp Recovery Girl để kiểm tra, cẩn thận một chút cũng không thừa đâu. Cậu cần tớ giúp không?" Iida đứng dậy.

"Tao ổn, Kính cận, chỉ là hình như cái gì tao chạm vào đều để lại dấu vết. Nó không làm tụi mày bị thương đúng không?" Những người đã chạm vào chất màu cam gồm Mina, Kirishima và Momo đều gật đầu. "Thấy chưa? Không sao đâu."

"Nó có rửa sạch không? Cậu nghĩ nó sẽ kéo dài bao lâu?" Tokoyami hỏi.

"Ồ, thử xem đi, giống như một thí nghiệm ấy, Mido đâu rồi, cậu ấy sẽ thích điều này lắm đây." Mina nhảy dựng lên, cầm lấy đĩa của mình và rửa dưới vòi nước trong bồn rửa bát. Cô bắt đầu chà xát nhưng chất màu cam vẫn không rửa đi được. "Không rửa được, có vẻ như nó sẽ bám lại một thời gian. Cậu nên hỏi Recovery Girl và Aizawa để tìm hiểu thêm thông tin đi."

"Kacchan!" Giọng Izuku gọi từ ngoài phòng, cậu là thành viên cuối cùng của lớp bước vào phòng sinh hoạt chung. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu khi cậu bước vào và cả căn phòng trở nên im lặng đến đáng sợ. "Tớ nghĩ cậu bị ảnh hưởng bởi một quirk, hãy nhìn cuốn sổ tay của tớ khi chúng ta học bài chung vào tối qua." Cậu ấy giơ cuốn sổ tay lên, phủ đầy chất màu cam.

Nhưng đó không phải là tất cả.

"Trời ơi." Denki lên tiếng. Izuku nhíu mày khi thấy mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, nhưng sự chú ý nhanh chóng chuyển sang chất màu cam trên bàn.

"Ồ, đúng rồi, tớ đã đúng, chắc hẳn là tác dụng phụ của quirk ngày hôm qua - thú vị thật, có vẻ như nó để lại vết ở tất cả các nơi và vật cậu đã chạm vào, cậu có biết nó kéo dài trong bao lâu chưa? Hay là có thể rửa sạch được không-"

"Sáng nay cậu đã tắm chưa?" Mina hỏi với một nụ cười tinh nghịch.

"Có, nhưng tớ không-"

"Vậy thì chắc chắn là nó không thể rửa sạch được."

"Cậu đang nói gì-" Đôi mắt của cậu ấy mở to và miệng cậu há hốc khi nhận ra.

Izuku đứng đó, với khuôn mặt phủ đầy chất màu cam. Tóc cậu cũng bị che phủ, cậu trông rất buồn cười với mái tóc gần như màu cam, có những dấu tay rõ ràng trên cả hai má. Cậu trông như thể ai đó đã bôi son lên môi cậu. Cổ cậu cũng có những dấu vết nhỏ màu cam, rất rõ ràng là từ đôi môi Katsuki. Tay của cậu cũng bị che phủ. Chỉ có phần trang phục che phần còn lại của cơ thể cậu là bình thường. Katsuki biết rằng điều đó là vì cậu ấy đã mặc quần áo chưa bị chạm vào sau khi tắm, nếu không thì...

"Mày không soi gương à, mọt sách?" Katsuki gầm lên. Khuôn mặt anh cảm thấy nóng hơn bao giờ hết. Anh không thể nhìn vào mắt bất kỳ ai khác.

"T-Tớ có soi gương nhưng không thấy gì cả, nếu không thì tớ đã rửa-- Tớ rất xin lỗi!" Đôi mắt cậu ấy mở to và trông thật sợ hãi. Cả lớp đang quan sát tình huống với nhiều mức độ thích thú khác nhau. Katsuki thở dài.

"Không sao đâu, dù sao thì họ cũng sẽ phát hiện ra thôi. Mày thấy ổn chứ? Với các dấu vết vớ vẩn đó." Anh lẩm bẩm. Izuku trông thật buồn cười với khuôn mặt màu cam và ửng hồng.

"Ừ-ừm, tớ rất quan tâm đến quirk này, tớ tự hỏi-"

"Tớ sẽ không xin lỗi vì đã xen vào, nhưng chúng ta không thảo luận về quirk nữa, tụi tớ cần biết chính xác chuyện gì đã xảy ra giữa hai người!" Mina cười tươi, rõ ràng rất hào hứng với thông tin mới này.

"Tớ thực sự không muốn biết." Todoroki lên tiếng.

"Tớ thì muốn! Tớ muốn xem bên dưới lớp quần áo đó thế nào?" Denki cười toe toét.

"Ôi, tưởng tượng xem cậu ấy trông như thế nào dưới lớp quần áo!" Kirishima gần như hét lên "chờ đã, tớ tưởng tượng ra rồi-"

"Tớ không muốn tưởng tượng điều đó." Uraraka đỏ bừng mặt.

"Điều này là cực kỳ không phù hợp, lớp 1A chúng ta là những anh hùng tương lai-"

"Tớ thì lại muốn biết tình hình bên dưới." Sero đồng ý một cách bất ngờ.

"Chà, điều này phụ thuộc vào thời điểm quirk bắt đầu phát huy tác dụng, nếu từ sáng nay thì chỉ như thế này, nhưng nếu nó bắt đầu xuất hiện từ tối qua thì-"

"Không đời nào. Đéo bao giờ nhé." Katsuki cắt ngang "Tao sẽ đi gặp Recovery Girl, Deku đi với tao."

---

Sau khi giải thích một cách ngượng ngùng với Recovery Girl, bà ấy kiểm tra và xác định rằng quirk này không gây nguy hiểm, nhưng bà ấy sẽ tìm hiểu thêm về người sử dụng và cố gắng tìm hiểu thêm thông tin. Hai chàng trai cảm ơn bà và rời khỏi. Họ bắt đầu đi về lớp trước khi Izuku lên tiếng.

"Tớ xin lỗi cậu, Kacchan, tớ thề là sau khi tắm xong khi tớ nhìn vào gương thì chẳng thấy gì cả-"

"Không sao đâu, mọt sách, tao thực sự không bận tâm nhiều như tao vẫn nghĩ. Mày ổn chứ?"

"Ừ, tớ ổn mà, Kacchan." Họ mỉm cười với nhau.

"Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau nhé, nếu có ai làm phiền mày hãy nói tao biết."

"Không cần sự giúp đỡ của cậu đâu, số hai-"

"Thằng láo xược chết tiệt này, chờ đến tối đi, tao sẽ cho mày thấy anh hùng số một có thể làm gì-"

Họ dừng cuộc trò chuyện khi đến cửa lớp. Họ nhìn nhau lần cuối trước khi bước vào. Katsuki vào trước.

"À Bakugou, lớp đã thông báo cho tôi về em-" ông ấy dừng lại khi nhìn thấy vẻ ngoài của Midoriya. "Nhưng lại không đề cập đến việc này."

Ông ấy thở dài khi cả lớp bắt đầu cười khúc khích và hai chàng trai kia, giờ đã đỏ mặt ngồi vào chỗ của mình.

"Quái quỷ thật, sao em không thể tránh quirk đó hoặc chờ đến năm sau đi?" Ông phát ra một tiếng thở dài bực bội "Giờ thì tôi phải trả cho Hizashi rất nhiều tiền đây."


END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku