Hồi 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau...

Bình nguyên Đại Hạ của Thổ quốc.

Không khí trong Trang gia thôn suốt nửa năm nay luôn bị bao phủ bởi một tầng u ám. Mặc dù đang giữa mùa gặt hái, đồng ruộng tươi tốt nặng trĩu những bông lúa vàng ươm, nhưng cả cánh đồng trải dài ngút tầm mắt lại không có lấy một bóng người gặt lúa.

Nhà nhà đóng cửa cài then thật chặt, nếu như không có việc cần kíp thì cho dù là ban ngày cũng không có người ra khỏi nhà, đặc biệt là những thiếu nữ trong tuổi cập kê lại càng sợ hãi, mỗi lần ra đường đều trang điểm xấu xí che mặt kín mít.

Lòng người hoang mang, đến đứa trẻ nhỏ cũng biết không dám khóc lớn.

Lão Trang trưởng thôn buổi sáng hôm nay có việc gấp phải qua nhà con thứ ở cuối thôn, chả là con dâu nhà lão sắp sinh đứa cháu trai đầu lòng, lão vui mừng đến quên sợ hãi, tất tả ôm theo cái liềm phòng thân rồi phóng như bay ra khỏi nhà.

Đường lớn vắng vẻ không một bóng người, lão Trang cắm đầu chạy thẳng không dám nhìn ngó lung tung, bỗng như cảm ứng được cái gì, lão ngẩng đầu lên lại nhảy dựng, suýt chút nữa thì la hét ầm ĩ. Định thần lại, trước mặt hóa ra là một nữ tử áo hồng nho nhắn, tóc dài chấm đất, bên hông đeo một thanh kiếm dài đang đứng quay lưng về phía mình. Nữ tử đó hình như cảm nhận có người ở phía sau liền xoay mình đối diện với lão, khiến cho lão hít một ngụm khí lạnh, bàn tay nắm chặt cái liềm cũng run rẩy rơi xuống..

Đẹp... Đẹp quá!

Nữ tử dường như đã quá quen với những ánh nhìn kinh hách, đôi mắt tròn lớn nhìn lão chỉ mang một màu bình thản. Nàng không hề mang phục sức quý giá gì, mái tóc dài buông thả chỉ cài qua loa một cây trâm gỗ chạm khắc đơn sơ một đóa hoa mai, thoạt nhìn chỉ như một cô nương mười bảy mười tám tuổi. Thực sự chính là dung mạo như họa!

Nhìn thấy dung mạo tuyệt thế này, lại nhớ tới tình cảnh trong thôn, lão Trang liền rùng mình sợ sệt.

"Này tiểu cô nương... ban ngày ban mặt, không nên ra ngoài như vậy...."

"Tại sao?" Nữ tử như không hiểu lời lão nói, nàng thờ ơ phóng tầm mắt nhìn xung quanh, qua các mái nhà, qua ngõ nhỏ, qua đồng ruộng phía xa xa... Lại đột nhiên lên tiếng hỏi lão: "Lão bá này, có phải gần đây nơi này có rất nhiều thiếu nữ bị mất tích không?" Môi nhỏ phát ra tiếng nói thanh thoát tự như ngọc rơi trên mâm, khiến cho người nghe một hồi khoan khoái.

"A... Hả?" Lão Trang chưa kịp thưởng thức tiếng ngọc đã bị câu nói của tiểu cô nương dọa cho giật mình. "T... tiểu cô nương này, người vừa hỏi..."

"Có phải gần đây có rất nhiều thiếu nữ bị mất tích không?" Nữ tử không hề mất kiên nhẫn, lại một lần nữa hỏi lại.

Như thể đã chạm vào tử huyệt, mặt mày lão Trang đột nhiên tái mét, lão hốt hoảng nhìn xung quanh, lại nhìn nữ tử đẹp đến không thực trước mặt, cả người vã mồ hôi lạnh, vội vàng vơ lấy cái liềm trên mặt đất hướng đến nữ tử hét lớn:

"NGƯƠI LÀ YÊU QUÁI PHƯƠNG NÀO!?"

"Ta không phải yêu quái." Nữ tử nhàn nhạt trả lời lão, vốn không hề coi trọng cái liềm rỉ sét trong tay lão một chút nào.

"Không phải yêu quái!? Vậy ban ngày ban mặt ngươi vào trong thôn trấn của chúng ta hỏi con gái trẻ làm gì!? Còn có dung mạo kia, ngươi không phải yêu quái sao lại đẹp như vậy? Phàm nhân vốn không thể có dung mạo như vậy được!!!"

Tiếng hét của lão Trương vang vọng trên đường lớn, vài hộ dân xung quanh nhận ra là tiếng của Trang trưởng thôn vội vã chạy ra, thấy lão Trang cầm cái liềm thét lớn chỉ vào một nữ tử xinh đẹp nói là yêu quái, nỗi oán hận tích tụ suốt thời gian dài tiếp thêm dũng khí khiến bọn họ cũng vơ lấy dao, gậy, cuốc, xẻng xông tới, chỉ một loáng đã bao vây nữ tử nhỏ nhắn thành một vòng tròn.

"Ta không phải yêu quái."

Nữ tử một lần nữa lặp lại, đáy mắt không hề có một tia xao động nhìn những con người tràn ngập sợ hãi cùng căm thù xung quanh.

"Ngươi không phải yêu quái, không lẽ là thần tiên sao!?" Một thiếu phụ hơi mập hét lớn, trên tay mụ còn cầm một con dao bầu.

"Phải đó! Ngươi nói ngươi là thần tiên chắc?" Một gã thanh niên thô kệch cầm cây gậy dứ về phía nữ tử.

"Thần tiên như cái tên trích tiên kia sao? Lừa một số tiền lớn của chúng ta rồi chạy mất!!!"

"Thần tiên như cái tên đạo trưởng Hư cái gì Không, còn không phải bị yêu quái đáp xương trả lại trên nóc nhà Trang trưởng thôn!"

"Thần tiên cái rắm! Thần tiên sẽ thực sự đến giúp đỡ cái thôn trấn nhỏ như mắt muỗi này sao?"

"Phải đó! Phải đó! Rõ ràng ả ta là yêu quái!"

"Yêu quái!"

"Yêu quái!"

"..."

Đám đông một lòng nhận định nữ tử kia là yêu quái, liền đồng loạt trút lời không ngớt lên nàng. Bọn họ suốt một thời gian dài sống trong áp bức sợ hãi, lại bị kẻ xấu lợi dụng đến niềm tin cũng hao mòn, sớm đã không còn tin tưởng bất kì thứ gì tốt đẹp. Có kẻ nhanh tay tìm được ổ trứng thối, có kẻ mang ra nước gạo, rau rác, mỗi người một thứ ném tới nữ tử kia, có kẻ sớm đã hận đến thấu xương, dao búa gậy gộc vớ được liền không hề do dự muốn ném cho chết yêu nữ trước mặt.

Tưởng chừng nữ tử sẽ vì vậy mà nổi giận, thế nhưng trứng thối rau rác bay thới gần đều đồng loạt rơi xuống cách nàng ba bước chân, dao búa gậy gộc như có mắt, rơi xuống bên cạnh chẳng hề khiến nàng tổn hại một sợi tóc nào.

"Yêu quái!!! Ả đích thị là yêu quái! Ả có yêu thuật!!!"

Có kẻ hét lên sợ hãi, đám đông liền lùi xa ba bước, mặc dù thái độ đã dè chừng hơn, nhưng căm thù nơi đáy mắt không hề kiềm chế, trực tiếp phun trào.

"Ta không phải yêu quái, ta đến đây để trừ yêu."

Nữ tử rút thanh kiếm bên hông ra, lưỡi kiếm đỏ thẫm lóe lên sắc bén. Phóng mắt, xoay người liền phi kiếm về phía sau lưng, lưỡi kiếm đỏ thẫm bay tới cắm sâu vào chính giữa trán của thiếu phụ mập mạp, là kẻ lên tiếng hò hét đầu tiên.

"Y... Yêu quái!!!"

"Trang nhị thẩm!"

"Á! Á... Giết người rồi!"

"Yêu nữ giết Trang nhị thẩm rồi!!!"

Đám đông sôi sục giận dữ, một vị đại thẩm thường ngày tốt tính hay giúp đỡ mọi người, cho dù giữa thời thế nguy hiểm này, chỉ cần bọn họ khó khăn thiếu thốn, Trang nhị thẩm liền chạy qua giúp, cứ như vậy mất mạng dưới lưỡi kiếm của nữ tử xa lạ. Bọn họ lại càng khẳng định kẻ trước mặt này chính là yêu ma, vũ khí gậy gộc lại càng nắm chắc hơn.

"Nhìn cho kĩ một chút."

Tay ngọc của nữ tử đưa lên, thanh kiếm đỏ cắm giữa trán Trang nhị thẩm như có linh tính lập tức bay lại, chuôi kiếm nằm gọn trong lòng bàn tay nàng, mà lưỡi kiếm...

"Y... Y...."

Tất cả đều trợn mắt há mồm, không thể thốt lên lời nữa.

"Đây mới là yêu quái." Lần đầu tiên hai hàng lông mày lá liễu của nữ tử mới có chút biểu cảm, nàng ghét bỏ búng lưỡi kiếm, cái xác rắn bị cắm dập đầu nơi mũi kiếm liền bốc cháy phừng phừng. "Con này mới là tiểu yêu chuyên do thám tình hình quanh thôn, sợ rằng vẫn còn vài con nữa."

Nói rồi nữ tử phóng mắt nhìn quanh đám đông một lần nữa, tất cả mọi người chứng kiến đều theo phản xạ lùi ra xa. Một số kẻ âm thầm nuốt nước bọt, cái xác của Trang nhị thẩm sau khi thứ kia bị lấy ra bắt đầu xẹt lép rồi bốc mùi hôi thối khiến họ buồn nôn, lại nghe nàng nói vẫn còn vài con tiểu yêu lẩn lút xung quanh đây giống như trú trong người Trang nhị thẩm, bọn họ liền càng thêm hoang mang, mỗi người tự giác đứng cách xa người bên cạnh hơn một ít.

"Ng... Dựa vào cái gì chúng ta phải tin ngươi?" Trang trưởng thôn cuối cùng vẫn là người đứng đầu thôn, lão lấy lại được bình tĩnh nhanh nhất, cảnh giác tránh xa người xung quanh, lại hướng đến nữ tử kia hỏi, không dám tin nàng không phải yêu quái, nhưng nếu là thần tiên thì nhìn thế nào cũng chỉ là một tiểu cô nương, sao có thể...

"Yêu quái này là một con Xà tinh mà thôi, mục đích của nó bắt người cũng rất đơn giản, ăn thịt, sau đó sẽ lột bộ da của nạn nhân ra, dùng tấm da đó lẩn lút trong thôn trang tìm mục tiêu mới."

"..."

"..."

"V... Vậy tại sao những thiếu nữ trong thôn lại mất tích? Nếu như ngươi nói, chẳng phải chỉ cần giả trang thành những thiếu nữ đó quay về thôn liền có thể bắt được nhiều người hơn sao?"

"Chiếm lấy bộ da, giả trang làm người trong thôn là việc của lũ tiểu yêu. Còn các thiếu nữ... e rằng đã sớm làm mồi cho đại Xà tinh rồi. Ta nghe nói Xà tinh có sở thích sưu tầm những bộ da đẹp để tiện thay đổi dung mạo trẻ trung." Nữ tử thoáng nhíu mày, nhìn thẳng vào bộ da xù xì hôi thối của Trang nhị thẩm trên đất lại có một chút xót thương.

Một vài tiếng khóc nấc vọng lại, chắc hẳn là từ những người nhà của những thiếu nữ mất tích. Vài tiếng bàn tán nổi lên, Trang trưởng thôn mặt lại xám như tro tàn. Nghe được tiểu cô nương trước mặt nói những lời này, có lẽ không phải đồng bọn của yêu quái, lại nghe nàng nói muốn đến đây trừ yêu, thái độ liền cung kính thêm vài phần.

"Vậy, cho hỏi tiểu... đại tiên đến đây là để..."

"Trừ yêu."

Trang trưởng thôn run lên, một tia hi vọng nhen nhóm bị lão lập tức kiềm chế lại, sớm đã bị lừa biết bao lần, lần nào những kẻ kia đều chẳng nói là trừ yêu, đều đưa ra vài con yêu lẻ tẻ, lại nói phải lập đàn, đưa tiền, lão thực sự cũng không dám hoàn toàn tin tưởng. Nhưng nếu vị này thực sự là đại tiên có thể trừ họa cho thôn trang của bọn họ, vậy thì những phản ứng thất lễ khi nãy...

"Xin hỏi, danh tính của đại tiên là gì?"

Nữ tử nhìn ra được nghi hoặc của lão nhân trước mặt, nàng cũng không hề phật lòng, môi đỏ kéo lên một nụ cười thờ ơ, ánh mắt lại hướng đến một nơi xa xăm vô định.

"Song Linh thượng tiên, phái Thanh Thanh, Thanh Sơn."

''''''''''''''''''''

Song Linh bình thản đứng giữa đám người đang quỳ lạy mình rối rít, không nhanh không chậm cất bước đi, không nhận bái lạy của bọn họ.

Việc của nàng ở đây chỉ là trừ yêu, không phải là đến để được người ta tôn kính.

Khác với mẫu thân chỉ thích nhàn nhã sống tại Thanh Sơn, sau khi thành thượng tiên, việc đầu tiên nàng muốn làm chính là đi ngao du ngũ quốc tứ hải. Không chỉ loanh quanh trong Thanh Sơn, không còn chỉ là những thành trấn quanh núi, những nơi nàng đã đi qua có muôn phần tươi đẹp trù phú, dạo quanh Nhân giới rồi lên Thiên giới, thậm chí là độc cốc, u lâm, tử địa, huyết hải, tất cả nàng đều muốn xem một lần, nhân tiện diệt trừ luôn mấy con ác yêu tác quái hại người.

Lang thang vô định suốt ba năm, ngay cả một mục đích rõ ràng của việc ngao du cũng không có, nàng bỗng nhiên lại thấy nhớ nhà. Trên đường quay lại Thanh Sơn, ngoài ý muốn gặp cảnh thôn trang tiêu điều, vậy nên dừng lại tìm hiểu một chút, hóa ra đúng là yêu quái hoành hành.

Lão Trang theo lời nàng khuyên những người đứng vây xem nên trở về nhà mình đóng cửa lại, lại dẫn đường cho nàng tới gõ cửa từng hộ dân trong thôn, diệt thêm vài con tiểu yêu lẩn lút trong lốt người thường. Những tiếng khóc đau đớn của người nhà nạn nhân khắp thôn kéo dài cả ngày không dứt, vọng vào trong tai nàng tựa như từng đợt sóng trên mặt hồ yên ả.

Lúc con tiểu yêu cuối cùng trong thôn cũng vong mạng dưới Xích kiếm cũng là lúc trời gần về chiều, lão Trang trưởng thôn chứng kiến nàng trừ yêu, vừa mừng vừa sợ, đầu cúi thấp không dám nhìn thẳng dung nhan tuyệt thế trước mặt, cung kính ngỏ ý muốn mời nàng trở về nhà mình nghỉ ngơi. Nàng lại chỉ nhíu mày, hướng đến dãy núi sau thôn trang nhìn thật lâu, sau đó lắc đầu từ chối.

"Hôm nay ta đánh động lớn như vậy, e rằng một số tiểu yêu đã ngửi được mùi nguy hiểm chạy về báo cáo cho đại Xà tinh rồi, tối nay đại Xà tinh chắc chắn sẽ tới trả thù." Yêu khí cuồn cuộn tỏa ra trên dãy núi kia biểu thị con yêu quái trú ngụ ở đó đang rất giận dữ. Song Linh nhàn nhạt lau Xích kiếm bằng chiếc khăn lụa, mặt khăn vốn trắng tinh lau qua một lần liền nhuốm màu dơ bẩn từ xác yêu tinh, nàng nhíu mày, chiếc khăn lập tức bốc cháy.

"Vậy..." Lão Trang nghe nàng nói tới yêu quái sẽ tìm đến trả thù liền toát mồ hôi lạnh, bờ vai già yếu co rụt lại, lưng còng cúi thấp thêm mấy phần. "... Vậy phải làm sao? Thượng tiên, người nói, chúng ta đã giết nhiều tiểu yêu của nó như vậy, có khi nào nó sẽ giết sạch cả thôn trang chúng tôi hay không?"

"Sẽ không, ta sẽ không để con yêu này hại thêm được bất kì mạng người nào nữa." Nàng giương cao Xích kiếm trước ánh mắt trời, lưỡi kiếm đỏ thẫm phản chiếu ánh sáng, lóe lên đầy kiên quyết, sau đó nàng múa một vòng cung tuyệt đẹp, đem Xích kiếm cắm lại bao kiếm đeo bên hông.

"Ngài chắc chắn... có thể tiêu diệt được nó chứ...?" Mặc dù lão biết như vậy là bất kính, nhưng không thể trách lão, trước nàng cũng đã từng có rất nhiều đạo trưởng đến đây trừ yêu rồi, họ đều tự tin chắc chắn, cuối cùng xương cốt còn bị ném trả lại trên nóc nhà nhà lão đấy! Hơn nữa nàng nhìn qua chỉ giống như một cô nương mười bảy mười tám tuổi, mặc dù nàng xưng là Thượng tiên của phái Thanh Thanh, nhưng thực sự một cô nương trẻ tuổi như vậy lại có thể tu thành Thượng tiên được sao?

"Không biết."

Nàng giũ giũ tay áo dài, cảm thấy vướng víu liền tiện tay cởi trường bào trên người ra vứt đi, y phục bên trong cũng là một bộ đồ hồng phấn, có điều tay áo được bó lại không hề có nửa điểm vướng víu.

"..." Lão Trang chỉ dám nhìn chằm chằm bộ trường bào quý giá bị vứt như đồ bỏ trên đất, lại bị lời nói của nàng dọa hoảng, lúng túng không biết làm sao.

"Nếu ta nói chắc chắn, lão có tin không?"

"... Sẽ không." Lão cắn răng, bên trong giọng điệu còn có sự chua xót.

"Vậy thì cứ chờ kết quả đi thôi."

"Ch... chúng tôi có phải làm gì hay không?" Lão Trang nuột nước miếng, đánh bạo hỏi nghi vấn lão vẫn luôn thấp thỏm bấy lâu, trước đây các vị kia đến trừ yêu không phải đều luôn đòi lễ vật hay sao.

"Có chứ."

Câu trả lời rất nhanh của nàng khiến lòng lão rơi bộp xuống, gượng cười méo mó ngước lên, vẫn cố duy trì tái độ cung kính, cúi người hỏi.

"Ngài... cần bao nhiêu?"

"Càng nhiều càng tốt." Song Linh gật đầu, không để ý ánh mắt đã trợn lên trắng dã của lão, phóng tầm nhìn quanh thôn ước lượng một lần mới tiếp lời: "...đem toàn bộ hùng hoàng trong thôn nghiền thành bột rồi rải xung quanh cửa nhà và vách tường các hộ, nếu có thể rải luôn ở những chỗ khuất và nóc nhà thì càng tốt. Tối nay có thể sẽ có rất nhiều tiểu yêu đến quấy rối, bọn chúng đều là xà yêu, chắc chắn sẽ không dám đến gần những nơi có rải hùng hoàng. Người trong thôn phải nhanh tay hoàn thành trước khi mặt trời khuất núi thì còn kịp."

"Chỉ... chỉ vậy thôi?" Con mắt già nua vốn đã trợn to hết cỡ lại trợn to thêm được một cỡ nữa.

"Phải." Nàng ngẫm nghĩ một lần, chắc chắn không quên gì liền gật đầu.

"Vậy còn... tiền?"

"Tiền?..." Nàng như chợt hiểu ra. "... Cũng phải nhỉ."

"V...Vâng." Lão Trang hít thật sâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng để không gào thét với vị Thượng tiên quái dị này, tim đập thình thịch, chỉ sợ nàng sẽ đưa ra cái giá trên trời nào đó...

"Ba vạn lượng hoàng kim có đủ không?"

Đến bây giờ thì lão Trang không thể đứng vững nổi nữa, cả người trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất, há hốc mồm nhìn vị Thượng tiên trước mắt còn kinh khủng hơn quái vật.

Ba vạn lượng hoàng kim.

Ba vạn!!!

Có bán cả cái Trang gia thôn này, đào thêm ba tấc đất, sau đó bán toàn bộ người trong thôn cũng không đủ được một vạn lượng hoàng kim, nói gì đến ba vạn lượng!? Trước mắt lão tối sầm, tuyệt vọng phút chốc lại dâng lên, trong lòng thầm phỉ nhổ 'biết ngay mà', lại tự trách mình ngu ngốc đi tin một kẻ xa lạ...

"Sao vậy? Không đủ sao?"

Song Linh nhíu mày, suy nghĩ một hồi, dù sao sắp tới nàng cũng trở về Thanh Sơn một thời gian, sẽ chẳng cần đến ngân lượng gì nhiều. Đưa mắt nhìn cái thôn trang nghèo nàn này, đến cả trẻ con cũng gầy còm ốm yếu, nàng lắc đầu thở dài, khẽ phất tay mở giới tử, vàng thỏi từ trong đó tuôn ra ào ào như thác, nháy mắt đã xếp thành một đống lớn cao hơn đầu nàng...

"Chỗ này ta chỉ còn năm vạn lượng, lão xem có đủ không? Đem chia cho mấy nhà có người thiệt mạng lo chuyện hậu sự, giúp đỡ họ một chút, chắc là đủ chứ hả? Nhiều hơn thì ta không có đâu."

Mấy năm qua nàng đi trừ yêu không ít, còn từng trừ yêu ở Hoàng cung Thủy quốc và Mộc quốc, ngoài ra những người giàu có, quyền quý tìm đến nàng đều không thiếu, trừ yêu xong đều hậu tạ rất nhiều, nàng không hề từ chối, tất cả đều cất vào giới tử. Giờ không cần dùng tới nữa, vậy đem đi giúp người cũng được đúng không?

Lão Trang: "..."

"Vậy nhé?"

Song Linh không buồn nhìn lão thêm lần nào nữa, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên rút cây trâm gỗ đào cài trên tóc xuống cất vào ngực áo, sau đó dùng một dải lụa hồng tóm gọn ba ngàn tóc mây lên, thẳng hướng ngọn núi bên kia bước đi.

"Th... thượng tiên..." Người ở phía trước dừng lại, khẽ quay đầu, lão liền khẩn trương hỏi thêm. "Thực sự... thực sự chúng tôi sẽ được cứu sao?"

Môi đỏ khẽ cong lên, nàng rút kiếm, nháy mắt đã nhảy lên không trung, ngự kiếm bay mất dạng.

"Thực... thực sự là thần tiên..."

Lão Trang quỳ mọp bên cạnh núi vàng, tâm tình kích động kêu gọi mọi người tới giúp mình, khẳng định với mọi người vị kia chắc chắn là thần tiên, lại tỉ mỉ căn dặn thôn dân làm theo những gì vị Thượng tiên kia nói.

Lần đâu tiên trong thời gian dài, hi vọng lại trở về với Trang gia thôn.

Ngày mai, sẽ không còn phải sống trong sợ hãi nữa.

'''''''''''''''''''''

Màn đêm dài vô tận dường như vẫn tiếp tục kéo dài hơn, Động Rắn sau núi đêm nay sáng rực ánh đuốc, Đại Xà tinh có tên là Tuyên tức tối đi qua đi lại trong động, bộ da đẹp đẽ ả mới kiếm được dưới sự dày vò trong cơn thịnh nộ đã rách toác vài chỗ, để lộ bên dưới là lớp vảy xanh lục sáng bóng.

Từ chiều nay lúc mấy con tiểu yêu ẩn mình trong làng rối rít trốn về ả đã thấy có sự không ổn, bọn chúng thuật lại rằng có một con nhóc thượng tiên vừa mới ghé qua Trang gia thôn đã lập tức giết rất nhiều huynh đệ, nếu không phải bọn chúng nghe tiếng gió phong phanh, biết được sự chẳng lành liền vội vã trốn đi thì chắc giờ này cũng toi mạng rồi.

"Thượng tiên!? Không phải Song Linh Thượng tiên của Thanh Sơn chứ?" Tuyên thất sắc, vết sẹo ở cổ vô thức nóng bừng lên.

"Dạ... chính ả! Con nghe ả tự xưng với đám dân trong Trang gia thôn như vậy!"

Tách trà trong tay rơi xuống đất vỡ tan, Tuyên bỗng rùng mình nhớ lại, hơn một năm trước, một nhát kiếm kia chỉ thiếu một chút là cắt phăng đầu mình...

Song Linh thượng tiên! Mang dáng vẻ của con nhóc mười bảy mười tám tuổi, là bán tiên từ khi sinh ra, hai lăm tuổi đã đạt thành Thượng tiên, xuất kiếm chém yêu thu kiếm diệt ma. Hơn ba năm nay giới yêu quái hễ nghe đến cái tên này đều khiếp đảm, hận không thể lột da tróc xương uống máu con nhóc đó, thậm chí còn liên hiệp lại hơn ba ngàn tinh binh để tiêu diệt nó ở thác Tử Sơn...

Kết quả...

Tuyên vô thức sờ lên vết sẹo xấu xí sau gáy, cho dù đã đổi bao nhiêu bộ da thì vết sẹo vẫn luôn ở đó, cho dù ả đã làm bao nhiêu tà thuật cũng không thể xóa được dấu ấn khủng khiếp kia đi. Nhớ lại cảnh địa ngục ở thác Tử Sơn, máu của yêu ma đổ xuống biến đen cả con thác suốt ba ngày ba đêm. Khi đó ả cũng gần như mất nửa cái mạng, lóp ngóp bò lên khỏi đống xác chết chất chồng, đập vào mắt là cảnh nữ tử một thân hồng phấn, trong tay nắm thanh kiếm đỏ rực đứng sừng sững giữa núi xác lại không nhiễm lấy một vết bẩn.

Ba ngàn yêu ma... một trận chiến không kẻ nào toàn thây trở về...

Kiềm chế tâm tình kích động xuống, Tuyên gằn giọng hỏi đám tiểu yêu tình hình rõ ràng hơn. Con nhóc đó vậy mà chỉ chém vài con yêu nhỏ, thả lại một đống vàng cho đám thôn dân liền ngự kiếm bay mất!

Hòn đá treo nặng trong lòng Tuyên bỗng chốc rơi xuống. Ha ha! Cái gì thượng tiên? Hóa ra cũng chỉ muốn thị uy với đám phàm nhân một chút! Diệt vài con tiểu yêu đã nghĩ rằng họa đã xong sao? Ả âm thầm nghiến răng, đám thôn dân chết tiệt có gan hợp lực với con nhóc kia giết chết thuộc hạ của ả, vậy cũng nên chuẩn bị nhận hậu quả đi! Ả không thể đụng vào con nhóc kia, nhưng đám thôn dân ngu muội suốt ngày cắm đầu xuống ruộng có thể chống đối lại được ả sao?

Chờ tới trời tối, mật thám dưới chân núi báo về không thấy vị thượng tiên kia trở lại thôn họ Trang, Tuyên lúc này mới thả lỏng hoàn toàn, lập tức ra lệnh cho một đám tiểu yêu ưu tú nhất xuống núi tấn công Trang gia thôn, báo thù cho những huynh đệ bị giết!

Chưa hết một tuần trà, con tiểu yêu đầu tiên đã trở về báo cáo kết quả. Tuyên dương dương tự đắc nhấp ngụm trà trong lành, không nhanh không chậm cho gọi con yêu kia vào báo tin chiến thắng.

"Thế nào? Huynh đệ mấy người ăn no rồi chứ hả? Đừng có ăn hết, còn phải để d..."

"Đại vương! Không hay rồi! Đám quân chúng ta cử đi... toàn bộ đều bị tiêu diệt sạch rồi!" Con tiểu yêu quỳ sụp xuống chân Tuyên, lập tức nắm lấy váy ả khóc lóc, cả người nó đều bị nướng cháy khét lẹt, kích động đến mức Tuyên phải đạp nó văng ra xa để khỏi làm bẩn y phục quý giá của mình.

"Nói! Có chuyện gì?"

"T... Toàn bộ huynh đệ đều bị tập kích... Đám thôn dân đó dùng dầu đèn pha hùng hoàng hắt vào người chúng con, sau đó ném cầu vải đốt lửa tới, toàn bộ đều bắt lửa, tử trận ngay tại chỗ! Con may mắn đứng xa nhất nên mới thoát được đó đại vương!"

"Vô lý! Chỉ một đám thôn dân mà cũng có thể giết được các ngươi sao... Song Linh... Có thấy Song Linh thượng tiên ở đó hay không!?"

"Không có... toàn bộ đều là ngươi của Trang gia thôn."

"Hừ! Chắc chắn là con nhóc kia đã bày kế cho bọn chúng! Đi! Cử thêm gấp đôi quân! Một nửa đứng từ xa thu hút chú ý, một nửa lẻn vào thôn, tập kích bọn chúng từ phía sau! Ta không tin bọn phàm nhân kia có đủ dầu đèn và hùng hoàng để thiêu chết hết quân ta!!!"

"Dạ!!!"

Đêm...

Đám quân thứ ba đã được cử đi, thiệt hại đã hơn hai trăm tiểu yêu lại không thể đụng vào được dù chỉ một ngón tay của đám thôn dân chỉ nhiều hơn trăm hộ.

"Lại thất bại!?"

Nhìn thấy đám tiểu yêu mình cử đi thất thểu thương tích trở về, ả tóm con yêu gần nhất lại gầm lên giận dữ, cái lưỡi chẻ đỏ lòm thập thò trong miệng khiến con yêu tái mét mặt mày.

"Vài đứa phàm nhân tay không mắt toét mà còn đánh không lại! Một đám vô dụng chúng bây sống làm gì cho chật đất!?" Con ngươi đỏ vạch gần như lồi ra, chớp mắt con tiểu yêu trong tay ả đã trở thành một đống tanh tưởi, không kịp kêu tiếng nào đã trở thành tro bụi..

"Đ... đại vương tha mạng! Đại vương tha mạng!!!"

Đám tiểu yêu còn lại kinh hãi khóc thét lên, quỳ sụp xuống dập đầu rối rít.

"Đại vương! Chúng con thực sự không thể động vào bọn chúng! Cả thôn chúng nó, đến cái lỗ chó cũng rải đầy hùng hoàng, xung quanh đều đốt lửa phừng phừng, bọn con hoàn toàn không thể đột nhập vào được!" Một con rắn lục gào lên.

"Phải đó đại vương! Lửa của bọn chúng rất kì dị, bắn vào da chúng con liền cháy đến tận xương, có rất nhiều huynh đệ thiệt mạng rồi đó đại vương!" Một con rắn ráo khác cũng khóc lóc rối rít, đồng thời khoe ra vết bỏng trên người nó, lớp da xung quanh đều cháy đen sì, thịt bên trong lại chỗ đỏ chỗ xám, ở giữa còn thấy màu trắng của xương, kinh tởm đến độ mấy con yêu khác nhìn thấy cũng đều tái mặt quay đi.

"Hừ!"

Tuyên nén cơn giận xuống, bình tĩnh suy nghĩ kĩ hơn, dường như ả đã bỏ qua chi tiết nào đó rất quan trọng. Nếu chỉ là lửa cùng hùng hoàng, tuyệt đối không thể khiến cho đám tiểu yêu thiệt hại nhiều đến như vậy được. Chúng nó đều là yêu tinh tu hơn trăm năm, cớ gì chỉ một đám lửa lại có thể dễ dàng bị thiêu chết? Nếu không có tam muội chân hỏa... Tam muội chân hỏa...

Tuyên bất giác rùng mình, cả người lạnh toát như bị ném vào hầm băng. Tam muội chân hỏa đâu phải là thứ phàm nhân có thể tạo ra...

Nói vậy...

"Chào."

Y phục hồng phấn gọn gàng không rườm rà, ba ngàn tóc mây cột lỏng bằng dải lụa dài, Xích kiếm nắm trong tay đỏ rực, nữ tử đó thoải mái ngồi vắt chân bên cạnh giá treo đuốc đối diện với Tuyên, ánh mắt bình thản nhìn xuống ả...

... như nhìn một xác chết.

"S... Song Linh thượng tiên, chẳng phải ngươi đã rời khỏi..." Tuyên kinh hãi lùi lại ba bước, người kia chỉ thoải mái ngồi một chỗ lại khiến cho ả rét lạnh đến tận xương.

"Ồ? Hành tung của bản tiên lại có thể dễ dàng bị nắm bắt vậy à?"

"..." Chính là cái này! Ả trăm tính vạn tính, lại không ngờ con nhóc thượng tiên đi rồi lại còn quay trở lại! Khẽ nuốt nước miếng, ánh mắt không ngừng dán chặt vào lưỡi kiếm đỏ thẫm đã uống không biết bao nhiêu máu yêu ma kia, ả cố gắng nặn ra bản mặt niềm nở cứng ngắc. "Lâu... lâu rồi không gặp ngài."

"Bản tiên không nhớ đã từng gặp ngươi."

"Thác Tử Sơn, ba ngày ba đêm..." Nghĩ tới liền không tự chủ được run rẩy.

"Ồ? Vậy ra khi đó ta đếm sót." Chân mày lá liễu khẽ nhướn lên, chủ nhân của nó lại chẳng lấy việc giao chiến với ba ngàn yêu quái là cái gì ghê gớm lắm.

"Ngươi đừng khinh ngươi quá đáng! Đừng tưởng Yêu tộc chúng ta vẫn sẽ để mặc cho ngươi bắt nạt!" Nghe được giọng điệu kia, Tuyên bỗng giận dữ, ả bị cơn ác mộng đó hành hạ bao lâu, vậy mà từ trong miệng người kia mình chỉ là một con số đếm sai không hơn không kém.

"Ta vốn rất thích Yêu tộc." Trong giọng nói mang theo mất mát, Song Linh cười nhẹ, "Chỉ là, sẽ không hay chút nào nếu danh tiếng Yêu tộc vì những yêu ma hại người như các ngươi mà bị ô uế."

"Hừ! Yêu quái nào chẳng hại người!? Ngươi chẳng qua muốn lấy cớ để tàn sát chúng ta!" Tuyên cắn răng, dù sao cũng chết, ả quyết không để cho con nhóc thượng tiên trước mặt này được thoải mái!

"Sao cũng được."

Chỉ trong chớp mắt, vết chém dở trên cổ Tuyên đã được hoàn thành nốt phần còn lại. Không kịp trở mình, không kịp nhận ra, cái đầu xinh đẹp chưa kịp chạm đất đã bùng cháy, ngọn lửa đen hắt lên con ngươi đủ màu của tất cả đám tiểu yêu còn lại.

"Nên nhớ, hại người sẽ có ngày hại thân."

Thân ảnh hồng phấn đứng bên cạnh cái xác đổ gục của Tuyên, lời nói phát ra lại như đến từ địa ngục, khí thế khủng khiếp toát ra từ bóng dáng nhỏ bé khiến cho đám tiểu yêu nhũn người, hoàn toàn không thể động đậy.

"Còn tiếp tục muốn làm ác yêu, vậy cứ chờ ngày lưỡi kiếm này cắt cái đầu của tụi bây xuống!"

Nói rồi nàng liền vung tay, Xích kiếm vững vàng bay tới cắm sâu xuống mặt đất trước mặt đám tiểu yêu khiến thần hồn của bọn chúng bay mất một nửa.

Đám tiểu yêu kinh hãi bỏ chạy, Thượng tiên nói như vậy chính là tha cho bọn chúng một mạng, tất cả đều quắp đuôi, thề một trăm lần không bao giờ dám hại người nữa! Động Rắn náo nhiệt một thời chốc lát chỉ còn lại một mình Song Linh đứng thẳng. Thân xác của Tuyên giật giật theo bản năng, nháy mắt biến thành thân rắn dài hơn một trượng màu xanh lục, nàng búng tay, ngọn lửa đen rơi xuống nháy mắt đã thiêu xác Tuyên thành tro bụi.

"Không còn việc gì ở đây nữa rồi."

Mệt mỏi rút dải lụa trên tóc xuống, suối tóc đen tuyền xỏa tung chấm đất, rủ ở bên vai khiến cho khí thế ban nãy dịu xuống, nàng đưa tay vào ngực áo lấy ra cây trâm gỗ đào, bất giác ánh mắt bình thản lại trở nên êm dịu. Vấn lại tóc xong, nàng đưa tay vẫy nhẹ, Xích kiếm cắm trên đất lập tức bay tới, chuôi kiếm vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay.

Tra kiếm vào vỏ bên hông, nàng định cất bước đi lại bỗng cảm giác được có gì đó...

...

"Cô nương... nàng cũng bị bắt vào đây sao?"

Nam nhân đó bị nhốt trong cũi sắt dưới tầng sâu nhất của Động Rắn, cả người tiều tụy gần như chỉ còn da bọc xương, y phục bẩn thỉu cùng tóc tai rũ rượi lại không thể che hết được vẻ đẹp của hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro