Hanahaki - 3. Sleep inside

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hyung? Hyung vào đây làm gì vậy?"
Hyungseob cười nói giả lả, Dongho liếc một cái sắc lẻm rồi mới nhẹ trả lời: "Anh vào nhà vệ sinh còn làm gì được nữa?"

Dongho chăm chú kì cọ mấy ngón tay mình, đã lâu lắm rồi không gặp con thỏ nhỏ này bên cạnh Park Woojin. Nhìn thì giống như có ai đó ngoạm mất của cậu ta một miếng thịt bên má, nhưng nghe được tiếng ho xé lồng ngực và nhìn thấy mấy cánh hoa xoay tròn lúc nãy, Dongho cũng đã hiểu một phần.

Hyungseob không biết nói gì, len lén xoay gót giày rời đi. Tay cậu vừa chạm cửa, Dongho đã tiếp tục lên tiếng:

"Ai vậy Hyungseob? Park Woojin?"

Gò má trắng bệch của Hyungseob nổi lên một tầng đỏ ửng. Dongho nhìn ra, không nói thêm gì nữa mà lẳng chiếc balo lên vai, cánh tay to lớn khoác ngang vai của Hyungseob nặng đến nỗi suýt thì làm cậu chùng xuống.

Hành lang không có nắng. Mấy cơn gió vẫn vi vút thổi qua nhưng Hyungseob không cảm nhận được gió thốc vào người nữa, căn bản cả thân hình như con gấu lớn của Dongho đã che hết cả rồi. Dongho học ở tầng hai còn Hyungseob ở tận trên tầng bốn, nhưng đi qua lớp của Dongho rồi thêm một tầng nữa, cậu vẫn không thấy anh dừng lại.

"Sao em không nói với nó?"

Ở ngay đoạn đầu cầu thang dẫn đến phòng học của mình, Dongho mới tiếp tục chủ đề lúc trước.

"Nói ra cũng giải quyết được gì đâu, lại khó nhìn mặt nhau nữa. Đã thế lại còn có..."

"Kang Hana chứ gì?"

Hyungseob ngập ngừng, Dongho đã thay cậu điền vào chỗ trống. Cậu cúi đầu không nói nữa, nhìn chằm chằm vào đôi giày dưới chân mình. Đôi converse đỏ rực nổi trên nền đá xám lạnh, vốn là Woojin thích nên hai đứa mới mua cùng một màu nhưng không bao giờ mặc chung nhau ngày nào cả.

"Vậy giờ em định làm sao? Phẫu thuật?" "Em chưa nghĩ tới."

Thật sự Hyungseob chưa nghĩ tới. Cậu rất sợ đau, cũng rất sợ biến mất lâu như thế sẽ bị dò hỏi lí do. Từ ngày nhìn thấy Woojin và Hana ở chỗ mấy bông hướng dương mấy cánh hoa mới nở ra đầy ngực cậu, nhưng chỉ sau một đêm thì Hyungseob đã thấy rõ rất nhiều câu chuyện mà trước đây mình vô tâm bỏ quên. Không biết Hyungseob thích Woojin từ bao giờ, nhưng chắc chắn không phải từ khi bên cạnh cậu ta có người khác. Có thể là từ ngày Hyungseob mở mắt dậy thấy mình đang ở trong rạp chiếu phim, đầu dựa lên vai Woojin còn một tay cậu ta chống lên đầu mình, bản thân vẫn lặng im xem một bộ phim thảm họa chán phèo mà hai đứa kéo nhau đi xem chỉ vì Hyungseob đọc được một đoạn review từ đâu đó. Có thể vào lúc Hyungseob mắt ầng ậng nước kéo Woojin vào một phòng học trống, tay run run đổ cồn sát trùng vào vết bầm trên trán Woojin mà cậu ta không buồn nhúc nhích. Cũng có thể là lùi thêm vài năm nữa, trở lại lúc hai đứa nhỏ chỉ mới bảy tám tuổi, Woojin biết cậu thích xem phim hoạt hình của Ghibli, dù mình không thích cũng gắng ngồi xem hết mà không hề nói một lời.

Thì ra ngay từ đầu, đi bên cạnh Park Woojin không chỉ có một mình Ahn Hyungseob mà còn có cả những cánh hoa trong lồng ngực từ từ đâm chồi mọc rễ, đến bây giờ mới chịu nở bung ra.
Dongho nhéo má Hyungseob, nói tỉnh bơ:

"Làm gì thì làm nhanh lên, đừng để con thỏ béo biến thành con cò, được không?"

Hyungseob cười cười, đưa tay bắt lấy tay Dongho. Thật là tốt khi người đầu tiên biết là anh chứ không phải ai khác. Dongho vốn không phải là kẻ nhiều lời, kể từ lúc theo Woojin đi với mấy người trong nhóm Kang Daniel, cậu đã biết điều đó. Chuông vào học reo lên đột ngột, Dongho cũng không vội vàng quay đi mà giữ Hyungseob lại cúi người buộc đôi dây giày của cậu mới bị sút ra. Bị bất ngờ vì hành động tự nhiên hết sức đó, Hyungseob đứng đờ người để yên cho Dongho thoăn thoắt dùng mấy ngón tay to lớn quấn quanh dây giày màu trắng, tới lúc ngẩng đầu lên đã thấy Woojin đứng ở cửa phòng học, trên tay cầm một chiếc bình giữ nhiệt màu xanh.

Đến cả màu Hana thích cũng giống mình.

Hyungseob vu vơ nghĩ, mắt nhìn chằm chằm vào bình nước, không nhìn thẳng vào mắt Woojin.

Woojin nhíu mày nhìn cảnh đó, Ahn Hyungseob làm sao mà tự nhiên lại thân với Kang Dongho? Dongho buộc xong dây giày cho Hyungseob, sơ sài xoa bàn tay vào áo sơ mi rồi mới đưa lên quệt một vệt máu vương trên cổ Hyungseob. Cậu gượng cười cảm ơn Dongho rồi chuồn vào từ đường cửa sau, nằm xuống bàn giấu mặt trong chiếc balo màu xanh dương to bự.

Woojin đi vào lớp từ cửa trước sau khi đi xuống lầu đưa bình nước ấm cho Hana, lúc đi ngang bàn của Hyungseob còn ném lại một câu:

"Có sợi dây giày cũng không tự buộc được?"

"Không phải việc của cậu mà."

Hyungseob trả lời uể oải, Woojin hậm hực ngồi xuống bàn sát phía sau Hyungseob, nhìn chăm chăm vào chiếc gáy trắng trẻo của cậu.

Dây giày Hyungseob nếu không phải là hai sợi hai đường thì bao giờ cũng giống như đang chực tuột ra. Nhiều lần Woojin đã phải gắt lên là nếu không buộc hai sợi dây cẩn thận thì đừng đi giày có dây nữa coi chừng bị trượt ngã, nhưng Hyungseob vẫn sống nhăn với hai sợi dây giày tõe ra hai hướng lê lết theo mấy bước chân.

Đã sống được bằng hai sợi dây phất phơ đó thì sống đến cuối đời đi, cần người buộc dây làm gì chứ, chỉ có bọn con gái mới cần thôi.

Thầy giáo vào lớp, Hyungseob uể oải đứng lên rồi lại nằm xuống. Thầy giáo đã quá già lại không phải môn học quan trọng, cả lớp không ai để ý nghe giảng, ngay cả lớp trưởng ngồi bàn đầu cũng lôi cả một cuộn len tím ngắt ra đan. Hyungseob hướng mặt ra cửa sổ, vuốt sơ sịa mấy mớ tóc bên mang tai để che khuất chiếc tai nghe nhỏ xíu, mi mắt hơi rung khi một giọt nắng từ ngoài rớt vào nhưng rồi lại nằm im. Woojin ngồi sau nhàm chán nghe giảng, tay dưới hộc bàn nhắn tin cho hội Kang Daniel.

Park Woojin: Kang Dongho, anh thân với Ahn Hyungseob từ bao giờ vậy?

Dongho: Có vấn đề gì không?

Niel: Dongho hyung thân với Hyungseob? Nghe lạ vãi.

Dongho: Không phải việc của cậu.

Park Woojin: Không phải việc của anh.

Ong Seongwu: Kang Daniel, đi ra thôi.

Niel: Chào nhé, cút đây.

Dongho: Park Woojin, không phải cậu muốn Ahn Hyungseob chỉ là cái đuôi của cậu đấy chứ? Ghen à?

Park Woojin: Nói bậy.

Dongho: Thì thôi, có vấn đề gì đâu. Park Woojin: Cậu ta phiền phức lắm.

Dongho: Anh không lấy đó làm phiền.

Park Woojin: Thôi làm mấy trò buộc dây giày buồn nôn đó đi, Ahn Hyungseob cũng cần có bạn gái nữa.

Dongho: Biết đâu lại cần bạn trai.

Woojin đập bàn rầm một tiếng, thầy giáo đang đọc đều đều trên bục giảng ngẩng đầu: "Chuyện gì?"

"Thưa thầy, em đánh rơi sách."

"Đừng tưởng tôi không có mắt. Lớp trưởng, từ nãy đến giờ em đan nhầm mấy lần rồi? Còn cậu..." - Thầy giáo đẩy kính nhìn sơ đồ lớp

"... Park Woojin, bưng ghế đi ra ngoài."

Cũng không phải lần đầu, Woojin vác ghế ra hành lang, nhìn chăm vào lớp. Ahn Hyungseob vẫn ngủ, không thèm quay đầu nhìn cậu một lần. Cổ tay không hiểu sao càng ngày càng gầy, đôi giày dưới chân được buộc dây gọn ghẽ khẽ nhịp theo mấy nhịp bài hát. Là đôi giày đỏ lần trước Hyungseob nhất quyết mua lại không bao giờ thấy đi, vì Woojin buột miệng nói một câu "đừng bao giờ đi đôi đó khi ở cùng với tôi, người ta lại tưởng là giày đôi rồi nghĩ bậy".

Cánh tay Woojin tê rần dưới sức nặng của ghế, mà điện thoại trong túi quần lại rung lên báo tin nhắn liên tục.

Dongho: Này Park Woojin.

Dongho: Này.

Niel: Chắc là bị phạt rồi.

Dongho: Cũng tốt. Park Woojin, hình như cậu gần đây có cái đuôi thay thế rồi, nhường Ahn Hyungseob cho tôi đi.

Ong Seongwu: Wow...

Kim JR: Công chúa mới đổi mẫu người lí tưởng?

Dongho: Kim Jonghyun, cậu nói thêm một câu công chúa thì trưa nay không có cơm ăn đâu.

Kim JR đã rời khỏi nhóm.

Dongho: Park Woojin?Mấy chuyện này đáng ra không cần hỏi cậu, nhưng mà biết là cậu ghét mấy chuyện trai trai, Ahn Hyungseob kia lại rất coi trọng ý kiến của cậu, nên cậu có thể làm ngơ đi được không? Kang Hana có khác gì Ahn Hyungseob đâu, coi như một đổi một thôi.

Dongho: OK?

Ong Seongwu: Hyungseob đâu phải thứ hàng hóa gì mà cậu nói là một đổi một.

Dongho: Cũng chỉ là một cách nói.

Dongho: Woojin?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chamsoeb