24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Đường không đi, cậu vẫn luôn ở bên Vi Như Hạ làm đám tang cho bà nội. Lễ tang xong đã là buổi chiều. Vi Tử Thiện sắp xếp cơm nước cho người giúp việc và họ hàng thân thích, ăn cơm xong mọi người cũng về hết.

Cái sân nhỏ bỗng trở nên vắng vẻ hiu quạnh, Vi Tử Thiện mệt mỏi ngã trên giường.

Vi Như Hạ không ngủ được, cô cùng Lạc Đường đến con suối nhỏ bên cạnh vườn rau, thời tiết miền Nam luôn ấm áp hơn miền Bắc. Thời điểm lạnh nhất trong 1 năm, lớp băng kết cũng không dày, dùng chân dẫm lên, hơi dùng lực một chút liền vỡ tan. Mặt băng rất trong, có thể nhìn thấy bên dưới từng dòng nước chảy róc rách.

Lạc Đường di chuyển tảng đá, Vi Như Hạ ngồi trên đó, trên tay cầm một nhành liễu, từng cái từng cái quét qua mặt băng. Đôi mắt cô khóc đến sưng đỏ, giọng nói cũng có chút khàn, một tay chống cằm, trong miệng khẽ ngâm nga một bài hát. Cô hát có chút rời rạc, giống như đang đọc vậy.

"Muốn hát về em cho anh nghe, nhân lúc tuổi niên thiếu đang đẹp như hoa, hoa ơi lặng lẽ nở đi, điểm tô cho tháng năm của anh và nhành cây của em ~"

Bài hát này Lạc Đường cũng từng nghe qua, lễ Quốc Khánh sau khai giảng, khi Vi Như Hạ làm bài tương đối thuận lợi cũng sẽ khẽ hát 2 câu. Nhưng khi đó so với hiện tại thì vui vẻ hơn nhiều, Vi Như Hạ nói bài hát này là cô muốn học vì bà nội.

Vi Như Hạ ngâm nga một lát, rồi đem nhành liễu thu lại, cô giống như một lần nữa điều tiết tốt cảm xúc bản thân, trở lại là một Vi Như Hạ mặc áo giáp sắt.

"Lạc Đường cảm ơn cậu, tôi vốn cho rằng trên thế giới này giờ chỉ còn lại mình, cảm ơn cậu đã ở bên tôi."

Cô nói lời này ngữ khí vô cùng bình tĩnh, muốn nở nụ cười tươi tắn giống như thường ngày, nhưng cười không nổi. Lạc Đường nhìn vào mắt cô, mím môi nói: "Tôi sẽ không để trên thế giới này chỉ còn lại mình cậu."

Vành mắt cô gái vừa mới hồi phục bây giờ lại đỏ lên, cô thu hồi lại tầm mắt, nhành liễu một cái lại một cái đánh xuống mặt băng, ngẩng đầu ngắm nhìn mặt trời giữa trưa, lông mi của cô rất dài và dày, dưới lông mi là đôi mắt màu nâu nhạt vì ánh nắng mặt trời mà trở nên trong suốt, cô nheo mắt, nhìn cách đó không xa có một người đàn ông, đó là lái xe đến cùng Lạc Đường.

"Chú kia đã chờ cậu rất lâu rồi."

Ngầm hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, Lạc Đường nhìn Vi Như Hạ, hỏi: "Cậu muốn tôi đi sao?"

Câu hỏi này trực tiếp đánh động đến nội tâm cô, kỳ thực cô quả là không muốn để Lạc Đường đi, cô không phải là người khi đau khổ thích được người khác kề cạnh, nhưng Lạc Đường không phải người khác.

Thời gian Lạc Đường có thể ở bên cô rất nhiều, không nhất định phải là ngày hôm nay.

Hôm nay là ngày làm đám tang bà nội cô, cũng là tháng giêng mồng 1, ngày đầu tiên của năm mới, là ngày gia đình quây quần sum họp, cậu ấy không nên ở đây cùng cô.

Vi Như Hạ không trực tiếp trả lời, cô đem nhành liễu trong tay bẻ thành đoạn nhỏ, nói: "Tôi có chút mệt, hơn nữa tôi muốn về xem bố thế nào"

Lạc Đường tôn trọng cách nghĩ của Vi Như Hạ, cậu theo chú Lý về nhà. Chiếc xe rẽ vào trục đường chính của thị trấn dần dần biến mất, rất lâu sau đó Vi Như Hạ mới thu hồi tầm mắt, xoay người trở về nhà bà nội.

Khi Vi Như Hạ về nhà bước chân rất nhẹ, hàng rào gỗ khép mở cũng không phát ra âm thanh kẽo kẹt như trước kia. Vi Như Hạ bước vào phòng khách, chuẩn bị về phòng mình ngủ một lát, đi ngang qua phòng ngủ của bà nội, cô dừng bước.

Bên trong vang lên tiếng khóc rất nhỏ, là ba đang khóc.

Từ lúc đưa bà nội về, cho đến khi chôn cất, Vi Tử Thiện đều không rơi nước mắt. Lúc trước bà nội nói tính cách mạnh mẽ của cô rất giống ba. Bọn họ quả thực giống nhau, nhưng bọn họ không mạnh mẽ.

Vi Như Hạ đứng trước phòng ngủ dựa lưng vào tường, cô nhớ lại lúc mẹ qua đời, cô cũng giống ba khóc như thế này. Nhưng ông ấy đáng thương hơn cô, ba mẹ đều qua đời. Cô vẫn còn ba, cho dù ông ấy không muốn nhận cô.

Cô nhớ lại tối qua cùng bà nội đón giao thừa và những lời nghe được trong mơ, cô phải chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc tốt cho ba.

Vi Như Hạ nằm trên giường suy nghĩ rối như tơ vò, cô bị tiếng bát đĩa vỡ làm tỉnh, mắt nhìn trần nhà tối đen, cổ họng đau rát, cô dụi dụi đôi mắt sưng đỏ rời giường đi ra khỏi phòng.

Trong phòng ăn, Vi Tử Thiện đang ngồi xổm trên đất, nhặt từng mảnh sành vụn trên đất, trên bàn bếp vẫn còn vài loại rau xanh chưa nhặt xong.

Trước cửa bếp hiện lên một bóng đen, Vi Tử Thiện ngẩng đầu lên nhìn, Vi Như Hạ đang đứng trước cửa nhìn ông.

Hai người họ đều cởi áo tang, chỉ có cổ tay áo mai táng được bà khâu bằng một mảnh vải trắng. Hai cha con nhìn nhau, Vi Tử Thiện từ dưới đất đứng dậy, nói "Đã đói chưa, cơm cũng sắp làm xong rồi"

Ông đánh giá cao bản thân tuy khả năng nấu ăn đã từng bị bà nội châm chọc, khi nhìn thấy ông đem rau đổ trực tiếp vào nồi, Vi Như Hạ từ cửa bước vào, đứng trước bếp nói: "Để con làm."

Cha con họ lần đầu tiên đứng gần nhau như vậy, Vi Tử Thiện cao 1m83, Vi Như Hạ 1m7. Cô dáng người giống ba, rất gầy rất cao rất mỏng manh. Trên khuôn mặt vẫn còn non nớt trẻ con, dù cho mặt mày có vẻ anh khí, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Thường ngày mẹ không ít lần nói với ông những việc Vi Như Hạ đã làm, ông nghe cũng không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng nhớ được vài câu. Khi đó bà đã từng nói qua, Vi Như Hạ đã vì ông mà muốn mua cuốn sách dạy nấu ăn.

Khuôn mặt Vi Tử Thiện khẽ động, ông đứng tránh một bên, nói một tiếng: "Được, cẩn thận một chút."

Sau đó Vi Tử Thiện cũng không rời phòng bếp, hai ba con cùng ở một nơi nhỏ hẹp cùng tưởng nhớ những kỉ niệm về một người, trầm mặc chờ đợi một giờ đồng hồ.

Sau khi Vi Như Hạ làm cơm xong, hai người đến phòng khách. Vi Như Hạ đưa đũa cho Vi Tử Thiện, ông gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng, nhai kỹ.

"Không ngon sao ạ?" Vi Tử Hạ nhìn thấy ba không tiếp tục động đũa, hỏi một câu.

Vi Tử Thiện nâng mắt nhìn cô, lại gắp một đũa thức ăn, cúi đầu nói một câu: "Rất ngon."

Mỗi người nấu ăn đều có hương vị riêng, Vi Như Hạ nấu ăn hương vị rất loạn, nhưng trong hương vị loạn đó, vẫn xen lẫn một chút hương vị đồ ăn của mẹ làm.

Sau khi ăn cơm xong, hai ba con cùng thu dọn bàn ăn, đem bát đũa rửa sạch sẽ, cùng ra khỏi phòng bếp.

Vi Như Hạ lau khô nước trên tay, muốn về phòng mình, phía sau Vi Tử Thiện gọi cô, Vi Như Hạ quay lại, Vi Tử Thiện thần sắc bình tĩnh nhìn cô.

"Nói chuyện chút nhé."

Hai người ngồi dưới giàn hoa hồng leo, ban đêm gió rất lạnh, nhưng lại dễ khiến con người ta tỉnh táo, họ cùng ngắm nhìn hoa cỏ trong sân.

Vi Tử Thiện mở miệng trước: "Mẹ con có từng nói với con về ta không?"

Vi Như Hạ lên tiếng đáp lại, cô vân vê ngón cái, nói: "Mẹ con chỉ nói ba không muốn có con cái, con là do mẹ dùng chút thủ đoạn mới sinh ra được. Mẹ và ba ở bên nhau rất vui vẻ. Mẹ vì muốn có thể tiếp tục vui vẻ như vậy đã đụng chạm tới giới hạn của ba, hủy đi cuộc sống của ba, ba vô tội."

Mẹ biết bản thân mình ích kỷ, cho nên mới vì sự ích kỷ của bản thân mà chịu trách nhiệm. Mẹ đem cô rời xa An Thành, trở về Đông Trấn, để khiến ba nghĩ rằng đứa trẻ này không tồn tại. Nhưng mà không may mẹ mắc bệnh hiểm nghèo, mẹ không cách nào để cô lại một mình trên thế giới này, cho nên mẹ liên lạc với bà nội.

Tất cả các bà mẹ đều như vậy, lo nghĩ chuyện sinh ra con cái, còn lo nghĩ sau khi bọn họ qua đời tương lai của con cái sẽ ra sao.

Tống Tố Quân liên hệ với mẹ là vì con của cô Vi Như Hạ, mẹ đón Vi Như Hạ về là do cô là con của con trai bà. Cách nghĩ của hai người mẹ hòa vào nhau, cuối cùng chỉ còn lại ông và Vi Như Hạ hai người dựa theo cách nghĩ của họ mà làm bạn cùng nhau, cùng trải qua những tháng ngày còn lại.

Ông và Tống Tố Quân là bạn đại học, trước khi ông và bà kết giao đều rõ ràng cách nghĩ và nguyên tắc không sinh con, Tống Tố Quân do dự cũng không do dự, trực tiếp đồng ý.

Thời gian hai người chung sống rất hạnh phúc, ông thậm chí nghĩ rằng bà chính là người bạn đời của mình sau này, nhưng không ngờ rằng, người không chút do dự đồng ý việc không sinh con lại đi đổi thuốc tránh thai mà ông thường uống, đâm thủng áo mưa mà bọn họ dùng, cuối cùng mang thai thành công.

Vi Tử Thiện không hề biết Tống Tố Quân sau lưng ông làm những chuyện này. Ông thậm chí còn tưởng rằng bản thân áp dụng sai các biện pháp tránh thai. Dù rằng chuyện này đi ngược lại với nguyên tắc của ông nhưng ông vẫn chọn chịu trách nhiệm với Tống Tố Quân và đứa nhỏ.

Nhưng Tống Tố Quân trong lòng đấu tranh, cuối cùng thú nhận với ông, hai người họ cãi nhau kịch liệt, cuối cùng Tống Tố Quân không từ mà biệt.

Ông có nguyên tắc của mình, không muốn có con, Tống Tố Quân lừa gạt ông mà còn phá hủy đi nguyên tắc của ông. Chuyện lừa gạt như vậy vô tình tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn, khiến cho ông tới bây giờ vẫn không dám kết giao cùng phụ nữ.

Cho dù trốn Đông trốn Tây như vậy. Trong lòng ông hiểu sự tồn tại của Vi Như Hạ là bất ngờ. Khi bà nội dẫn cô trở về, sự đột ngột này khiến cuộc sống trở nên mơ hồ, khiến ông nhớ lại 16 năm trước bản thân đã bị lừa.

Cuộc sống của ông xảy ra những biến số long trời lở đất, khiến những nguyên tắc của ông đều bị phá vỡ, ông không muốn chấp nhận, mà không thể không chấp nhận.

Sau khi Vi Như Hạ nói xong, Vi Tử Thiện cũng không nói gì. Cô nhìn ông, hỏi :

"Ba có hận con không?"

Âm thanh của con gái không lớn, nhưng đủ để ông nghe thấy. Suy nghĩ của ông thoát ra từ những hồi ức vô tận, sau đó nhìn nhận thẳng vấn đề này.

Người vô tội thường hay đi làm khó một người vô tội khác, ông tìm không thấy kẻ chủ mưu, chỉ có thể yếu đuối trút giận.

"Thật xin lỗi." Vi Tử Thiện nói.

Cùng Vi Tử Thiện ở Y Trấn 6 ngày, làm lễ cúng 7 ngày cho bà nội xong, hai ba con trở về An Thành. Khi đó thi thể của bà nội được đưa về Y Trấn, những đồ đạc trong bệnh viện bọn họ cũng chưa kịp thu dọn. Sau khi trở lại An Thành, Vi Như Hạ cùng Vi Tử Thiện đến bệnh viện một chuyến, thu dọn những đồ dùng hàng ngày vẫn còn đặt ở đây, tiện thể cũng lấy lại bài tập trong kì nghỉ đông của cô.

Chưa đầy 10 ngày nữa là khai giảng, nhưng Vi Như Hạ mới làm được một phần bài tập. Lạc Đường vẫn chưa từ Đại Trạch trở về, phương thức hỏi bài tập vẫn là gọi video cho Lạc Đường.

"Lạc Đường, con đã ăn no chưa?" Bà nội Thẩm Chẩm Thư nhìn cơm trong bát của cậu vẫn chưa ăn hết hỏi một câu.

Lạc Đường gật đầu một cái, cầm điện thoại đem ghế đẩy về vị trí cũ, nói: "Con đi làm bài tập."

Nói xong, cậu xoay người ra khỏi phòng ăn.

Nhìn bóng dáng cao lớn của cậu, Thẩm Chẩm Thư cười đến vui vẻ mà tiếc rằng: "Trước đây đối với bài tập cũng không quá để tâm như vậy."

"Như Hạ bên nhà hàng xóm lại muốn hỏi nó bài tập đây mà". Dương Thư Nhữ cười với Thẩm Chẩm Thư giải thích "Không cần để ý nó, đói thì nó sẽ quay về ăn thôi."

"Là người mới chuyển đến lúc hè?" Bình thường Thẩm Chẩm Thư ít đến nhà Lạc Đường, có chuyện gì cũng đều là do Dương Thư Nhữ nói với bà, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng không tệ, thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện.

"Vâng." Dương Thư Nhữ nói xong, còn than nhẹ một tiếng nói: "Mồng 1 bà nội của Như Hạ qua đời, lần đó Lạc Đường cũng qua giúp đỡ. "

Tâm tư của người trẻ tuổi không giấu nổi người lớn, Thẩm Chẩm Thư cũng không phải là người già cổ hủ, bà có thể nhìn thấu, chỉ hỏi: "Vậy đứa bé kia thế nào?"

Dương Thư Nhữ cười, đáp: "Là đứa bé có tính cách tốt."

Vi Như Hạ nhìn bản giấy nháp của Lạc Đường, đem đề vừa rồi tính toán lại một lần nữa. Lạc Đường là một học sinh thông minh, cũng là một thầy giáo thông minh. Cậu thậm chí biết được đoạn nào cô bị bế tắc rơi vào ngõ cụt, sau đó lại từ nơi đó kéo cô trở về.

Làm xong bài tập, Vi Như Hạ nhìn trên quyển vở được viết kín công thức, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn nói: "Làm xong rồi, cậu xem đi"

Cô nói xong liền đem các công thức giơ lên cho Lạc Đường xem, chỉ lộ ra hai con mắt sau quyển đề thi. Mà trong màn hình Lạc Đường cũng không nhìn các công thức tính toán, cậu ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn ra bên ngoài, đường nét trên khuôn mặt lưu loát sạch sẽ, chiếc cằm xinh đẹp nối với chiếc cổ thon dài, tràn đầy tuổi trẻ.

Vi Như Hạ hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"

Lạc Đường nghe thấy tiếng của cô, nhìn lướt qua công thức trên tập vở của cô, nói: "Làm đúng rồi."

Nói xong cậu từ chỗ ngồi đứng dậy, Vi Như Hạ nhận thấy màn hình hơi dao động. Trong video khuôn mặt Lạc Đường rất gần màn hình, sau đó cô nghe thấy âm thanh đẩy cửa sổ.

Tầm nhìn trong video đột nhiên chuyển đổi, Lạc Đường điều chỉnh camera ra phía sau, "Ầm" một tiếng, pháo hoa nổ tung trên bầu trời tối đen như mực

Vi Như Hạ từ trước tới giờ chưa từng xem qua pháo hoa to như vậy, cô thốt lên một tiếng "oa", sau đó xúc động nói: "Thật đẹp quá"

Trận pháo hoa này giống như một hồi pháo hoa nở, pháo hoa nối liền không dứt nổ tung trên bầu trời, trượt xuống giống như sao băng, ánh đỏ một góc trời.

Xem pháo hoa, Vi Như Hạ quên đi những phiền não của đề thi toán học, cô đổ xòa người ra bàn, nâng mắt nhìn pháo hoa trong màn hình, gọi một tiếng

"Lạc Đường."

Trong màn hình truyền đến âm thanh của Lạc Đường, nhẹ nhàng mà ngắn gọn.

"Ừ."

Vi Như Hạ cười, cô nghĩ là Lạc Đường đem điện thoại đặt lên bệ cửa sổ, sau đó không để ý cô nữa.

"Tôi không nhìn thấy cậu"

Vi Như Hạ vừa dứt lời, camera quay ngược lại, khuôn mặt anh tuấn lại một lần nữa xuất hiện trước màn hình, hai người họ nhìn nhau, khoảng cách rất gần giống như thật sự chỉ cách một lớp màn hình mỏng, đập vỡ liền có thể chạm tới mặt của đối phương.

Khóe mắt Vi Như Hạ khẽ cong lên, nói với Lạc Đường "Tôi không nhìn thấy pháo hoa."

Trong màn hình camera lại chuyển "ầm" một tiếng, tiếng pháo hoa nổ ra.

Vi Như Hạ cười đến híp mắt lại.

Chuyện của mẹ đã xong, Vi Tử Thiện liền tập trung vào công việc, thời gian mẹ sinh bệnh ông cũng trì hoãn nhiều vai diễn, bây giờ cần phải bù lại.

Trong nhà giờ chỉ còn lại mình cô, Vi Như Hạ ăn cơm tối xong liền trở lại phòng sách học bài. Hôm qua gọi video cho Lạc Đường đã đem bài tập trước đó làm bổ sung. Cô không muốn làm lỡ quá nhiều thời gian sum họp gia đình của Lạc Đường. Cho nên chỉ dự định buổi tối mới tìm cậu ấy.

Vi Như Hạ vừa lên tầng hai, ngoài cửa truyền đến tiếng nhấn chuông cửa, tiếng chuông vang lên thanh thúy và có quy luật. Vi Như Hạ có chút nghi hoặc, xuống tầng đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đứng trước cửa chính là Lạc Đường, Vi Như Hạ "a" một tiếng, mở to hai mắt.

Lạc Đường mặc một chiếc áo khoác màu đen, cổ quàng một chiếc khăn kẻ ca- rô từng ô trắng đen đan xen nhau, dưới hàng mi dày là đôi mắt đen sáng bóng.

"Tôi đưa cậu đến một chỗ". Lạc Đường nhìn Vi Như Hạ nói: "Mặc ấm một chút, thời tiết hơi lạnh."

Vi Như Hạ vẫn có chút phản ứng không kịp, cô tiện tay lấy một chiếc áo khoác màu nâu nhạt trên giá treo ngoài cửa, sau khi thay giày xong liền theo Lạc Đường ra ngoài.

Một chiếc xe màu đen đang đỗ ở cửa, trong xe là chú lái xe lần trước đã đưa Lạc Đường đi Y Trấn. Vi Như Hạ đi theo Lạc Đường lên xe, thắc mắc nói: "Đi đâu vậy?"

Lạc Đường nói: "Đi Hậu Sơn."

Hậu Sơn chính là vùng ngoại ô cách khu biệt thự không xa lắm, nói là núi, nhưng thực ra chỉ là một gò đất nhỏ, đứng ở phía trên đó có thể nhìn được cảnh sắc về đêm của An Thành.

Đây cũng là khu biệt thự, rất ít người qua lại, sau khi xe đến nơi, Vi Như Hạ xuống xe, nhìn Lạc Đường đem thứ gì đó trên xe chuyển xuống.

Trên núi không có đèn, Vi Như Hạ mở đèn pin của điện thoại, liền nhìn rõ những đồ vật mà Lạc Đường vừa chuyển xuống.

Là pháo hoa.

Vi Như Hạ nhớ lại buổi tối hôm qua.

Lạc Đường cầm hộp quẹt mà chú Lý đưa, cậu nâng mắt nhìn Vi Như Hạ, nói: "Cậu đứng về phía sau đi."

Biết Lạc Đường định làm gì, Vi Như Hạ cười đáp lại một tiếng, đứng lùi lại phía sau, Lạc Đường đem pháo hoa châm lên, ngòi dẫn từ từ lay động, chỉ một lát một tiếng "ầm" vang lên, một chùm pháo hoa đầu tiên nổ tung trên bầu trời.

"Oa" không có trở ngại của màn hình, được nhìn cảnh pháo hoa thực như vậy càng trở nên đẹp hơn.

Vi Như Hạ cũng không phải chưa từng xem qua pháo hoa, nhưng cô cảm thấy pháo hoa đêm nay so với trước đó cô từng xem đều đẹp hơn rất nhiều. tia sáng nổ tung trên bầu trời, chiếu sáng khuôn mặt của Lạc Đường.

Vi Như Hạ cười, hỏi: "Cậu về là muốn đưa tôi đi bắn pháo hoa à?"

Cô rời nhà chỉ mặc một chiếc áo khoác, tóc vén lên bên tai, không che hết chiếc cổ thon dài xinh đẹp, ánh sáng pháo hoa, chiếu sáng đôi má trắng nõn của cô gái, khóe môi cô đang cười, con ngươi màu nâu nhạt sáng ngời thật xinh đẹp.

"Ừm" Lạc Đường lấy khăn quàng cổ xuống, cậu đặt lên đầu Vi Như Hạ, đem tóc và cổ của cô đều che lại.

Chiếc khăn quàng có mùi bạc hà vẫn lưu lại hơi ấm cơ thể, liên tục không ngừng truyền qua làn da của cô, từng chùm pháo hoa nổ tung phía sau lưng cậu, cậu ấy nói :

"Bây giờ tôi và pháo hoa, cậu đều có thể nhìn thấy rồi"

Lời tác giả muốn nói: Tôi chỉ viết một chút về phương diện người cha, không biết vì sao mọi người đều mắng hắn. Bản thân hắn đúng sai có thể do mỗi người chúng ta có quan niệm khác nhau, nhưng hắn không đến mức bị mắng chửi chứ.

Tôi lấy một ví dụ: Giả như cô gái này là người không muốn sinh con, người con trai kia lừa gạt cô nói là đồng ý, cậu ta cũng không muốn có con, sau đó lại cố ý làm cô gái kia mang bầu, nói sinh con ra cậu nuôi, có thể nói gì?. Đương nhiên, có người nói người cha không đẻ con, không tính là giống nhau được. Nhưng đứa bé quả thực đã sinh ra rồi. Hơn nữa hắn có con, đây giống như hủy đi nguyên tắc sống của hắn, giống như hắn chưa từng nói không nuôi dưỡng Vi Như Hạ, là mẹ của Vi Như Hạ tự mình lừa gạt hắn sau đó không chịu nổi áp lực tâm lý đem toàn bộ sự việc nói ra, cuối cùng không từ mà biệt.

Vấn đề không sinh con có thể mọi người không thể lý giải được, nhưng giống như bạn muốn có con, nhưng đối phương lại không muốn, lén lút đi triệt sản, hơn nữa còn luôn giấu bạn, sau đó bạn vẫn lựa chọn ở bên cạnh hắn, cuối cùng trong lòng hắn lo lắng cảm thấy áp lực liền nói với bạn, bạn chỉ cãi nhau một trận với hắn, cuối cùng hắn tự bỏ đi. Sự lừa gạt này bạn của 10 năm sau, không dám nói chuyện yêu đương với một người khác, bạn nói xem có thảm hay không ?

Có thể năng lực của tôi không đủ, không viết chi tiết hơn, nhưng không phải Vi Tử Thiện vứt bỏ, hoặc là Vi Tử Thiện cố tình khiến mẹ của Vi Như Hạ có bầu sau đó không nuôi cô, Vi Tử Thiện không đáng bị mắng, hắn cũng rất vô tội.

Đường Đường : Vì muốn cho cậu nhìn thấy tôi, sau này chúng ta chỉ dùng một dáng vẻ cố định

Vi Như Hạ : Tư thế gì vậy? Làm sao có thể làm được tư thế đó?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro