12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ta dừng động tác, nhìn dòng người đang ùa về phía này.
Thái tử ở bên kia cũng nhìn qua.

Bảo Châu sai đám gia nhân đem tiền phân phát dọc đường, vừa vung tiền vừa hô hào: "Chúc mừng tiểu thư nhà chúng ta sắp đến tuổi cập kê!"

Tiền đồng vừa được tung ra, mọi người xung quanh đã xúm lại nhặt lấy nhặt để, miệng không quên đồng thanh hô chúc mừng.

"Chúc tiểu thư ngày càng xinh đẹp!"

Người dân gần đó nghe thấy tiếng náo nhiệt cũng vội vã chạy đến, dòng người tụ tập ngày càng nhiều, xe ngựa của ta và Thái tự bị vây ở giữa, không sao nhúc nhích được.

Mỗi lần ném tiền Bảo Châu lại nghĩ ra một lời chúc, còn chêm vào một câu "Chúc mừng tiểu thư được tự do, nam nhân khắp thành mặc người lựa chọn." Câu nói này giống như vô tình, lại như cố ý tiết lộ thân phận của ta. Người dân xung quanh vì được nhận tiền nên cũng nhiệt tình tán thưởng tiểu thư Khương gia hào phóng tốt bụng.

Những người lúc trước nhìn thấy xe ngựa của Khương gia là chỉ trỏ bàn tán, bây giờ cũng bắt đầu tấm tắc rằng tiểu thư Khương gia gả vào nhà ai thì chính là phúc khí của nhà đó, Hoàng thất vậy mà lại bỏ qua một người con dâu thảo hiền.

Điều này không nằm ngoài dự tính của ta, có điều ta không ngờ rằng Bảo Châu lại dám to gan giữa chốn đông người nói mấy lời như vậy.

Ánh mắt của ta nhìn về phía Thái tử, ngựa của hắn bị bách tính xung quanh chen chúc đẩy lùi về ven đường, thị vệ khó khăn lắm mới ngăn được dòng người ùa đến.
Hắn cũng nghe được câu nói đó, sắc mặt có vẻ không tốt cho lắm.

Ta bật cười.

Thôi vậy, cứ để cho con bé muốn làm gì thì làm.

Dù sao thì ta cũng muốn bướng bỉnh một lần.

Ánh mắt lướt qua dòng người, ta bỗng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, nhìn kỹ hơn mới nhận ra là Khúc Anh.

Nàng ta đứng bên đường, có lẽ là không biết phía trước đang xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy tiền đồng lăn đến, nàng ta cũng cúi xuống nhặt giống như mọi người.

Đợi dòng người vãn bớt, Thái tử cũng nhìn thấy nàng ta, hắn liền tiến lên phía trước kéo nàng ta đứng dậy, sắc mặt tối sầm: "Sao nàng lại ở đây?"

Ta cũng bước xuống xe ngựa.

Khúc Anh nhìn thấy chúng ta thì trên mặt hiện lên tia xấu hổ, trong tay vẫn cầm mấy đồng tiền, bối rối không biết phải làm sao: "Ta, ta đến tìm huynh."

Thái tử bảo nàng ta vứt tiền xuống, Khúc Anh theo phản xạ ném chúng ra phía xa.

Ta nhẹ nhàng lên tiếng: "Khúc cô nương không cần để ý mấy đồng bạc lẻ đó, ta còn có đồ vật quý giá hơn muốn giao cho cô."

Ta vươn tay về phía nàng ta, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc bội hình rồng màu trắng, phảng phất ánh tím được điêu khắc vô cùng tinh xảo, sinh động như thật.

"Đây là tín vật định tình của ta và điện hạ."

______
Đừng quên ủng hộ tui nha!😁
Follow tui để nhận thông báo truyện mới nè!!💞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro