7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy ngày sau, Lý Hà đem theo một đám người đến phủ Thừa tướng, cùng với một đống lớn toàn hòm toàn rương. Nhìn thấy ta, hắn đỏ mặt vì khó xử.

“Khương cô nương, Thái tử nói nếu đã đường ai nấy đi, Đông cung sẽ không giữ lại đồ mà Khương cô nương đưa đến trước kia, tránh để Khúc cô nương nhìn thấy sẽ không vui.”

Từ khi lập hôn ước, mẫu thân đã dặn dò ta phải thường xuyên tự tay làm túi thơm, y phục để đưa đến Đông cung, thể hiện sự hiền huệ chu đáo của người nhà Khương gia. Nhiều năm như vậy, đồ đưa đến Đông cung quả thực không ít.

Ta nhìn từng hòm từng rương chất thành đống trước cửa, đoạn cười cay đắng: “Thái tử điện hạ suy nghĩ thật chu đáo.”

Lý Hà gãi đầu, không biết nên đáp lại thế nào.
Ta nhìn những đồ vật trước mặt, bỗng dưng nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia.

Năm ta tròn một tuổi, trong lễ bốc thôi nôi, ta bò qua cả một bàn bày đầy những vật phẩm quý giá, đụng cái này chạm cái kia, đạp xuống không biết bao nhiêu ngọc ngà châu báu. Ta bò từ đầu bên này đến đầu bên kia, cuối cùng ôm lấy Dung Ngọc lúc đó mới sáu tuổi. Trưởng bối có mặt ở đó đều bị một màn này của ta chọc cười, nói đùa rằng ta đúng là biết chọn, chọn được đúng thứ quý giá nhất ở đây rồi.

Từ đó trở đi, duyên phận giữa ta và Dung Ngọc cũng bắt đầu. Nói không ngoa, đa số những ký ức nửa đời trước của ta đều có sự xuất hiện của hắn.

Có lẽ nhìn thấy ta ngẩn ngơ thất thần, Lý Hà bèn lên tiếng: “Khương cô nương…”

Ta bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, ánh mắt đảo qua một lượt đồ đạc trước mặt, một lúc sau đó ta mới lên tiếng: “Nếu như đã đường ai nấy đi, vậy thì phiền Thái tử đích thân đến một chuyến, như vậy mới đủ trang trọng. Lý đại nhân quay về đi.”

Ta quay người bước vào trong, không để cho Lý Hà có cơ hội nói thêm lời nào.

Bảo Châu là tỳ nữ bên cạnh ta, con bé tức giận bừng bừng: “Sao tiểu thư lại để bọn họ đem về, chúng ta đem bán cho người khác, hoặc là đem phát cho ăn mày cũng không được để bọn họ đem về.”

Ta lắc đầu: “Những đồ vật đó đa phần đều có dấu ấn của hoàng thất, dân thường không thể dùng.”

Lại qua mấy ngày, Khương phủ một lần nữa có người tìm đến. Thái tử mặt mày lạnh tanh, phía sau còn có Lý Hà và một đám người đem theo đống rương hòm hôm trước.

Hắn nhìn ta: “Ta đích thân đến rồi, Khương cô nương đã vừa lòng chưa?”

______
Đừng quên ủng hộ tui nha!😁
Follow tui để nhận thông báo truyện mới nè!!💞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro