Chương 162: Một lần nữa, bằng cách nào đó (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dòng người đang lao ra khỏi lối vào bỗng nhiên ngừng lại.

Họ sẽ chỉ nhích lên lỡ như bị những người ở sau đẩy về phía trước mà thôi.

Ánh mắt họ tiếp tục tập trung vào một khu vực. Một trong những sứ giả của Vương quốc Roan thốt lên.

“Thiếu gia Cale-”

Ánh mắt của anh ấy khóa chặt vào Cale.

Và rồi nó nhanh chóng hướng đến sợi ánh sáng bạc phát ra từ bàn tay của Cale. Anh cảm thấy tim mình dần đập nhanh hơn, bởi vì trước đây, anh đã từng nhìn thấy thứ ánh sáng bạc đó một lần.

Sự cố Khủng bố ở Quảng trường. Anh nhớ mình đã nhìn thấy ánh sáng tương tự vào thời điểm đấy.

Vị sứ giả này đã ở đó vì anh ta làm việc cho cung điện.

Anh nhớ lại tấm khiên và đôi cánh lớn đã bao phủ lấy người dân của Vương quốc Roan.

Ánh mắt của vị sứ giả hướng lên trên cao.

“… A.”

Anh trông thấy một tia sáng bạc mờ trên đầu mình. Các chóp của đôi cánh lớn hiện lên ở trên đầu anh ta.

Cột trụ khổng lồ này hiện đang được chống đỡ bởi một tấm khiên duy nhất.

Nó đã ngăn không cho tòa tháp đổ xuống đầu họ.

Nhưng không chỉ có thế.

Tấm khiên còn bảo vệ cả những người bên dưới tòa tháp. Họ đáng lẽ ra đã bị chôn vùi nếu không có tấm khiên kia.

‘Mình còn sống.’

Ba từ đó hiện lên trong tâm trí của vị sứ giả.

Vào lúc đó, có tiếng ai đó cất lên.

“… Tôi không thể… giữ lâu hơn nữa đâu.”

Là giọng nói của Cale Henituse.

Alberu chợt tỉnh ra trước thông báo của Cale.

Anh nhìn vào tấm khiên lớn đang nâng đỡ tòa tháp.

Đôi cánh vươn ra khỏi tấm khiên đang giữ chặt tòa tháp và ngăn nó rơi xuống đầu người.

Tất cả đều tập trung vào tấm khiên sáng mà họ đã quên mất rằng nó chỉ do một người tạo ra.

Alberu quay đầu lại.

Hoàng Thái tử Adin.

Anh có thể nhìn thấy hắn ta ở đằng xa.

Hoàng Thái tử đang nhìn chằm chằm vào Cale một cách dữ dội. Nhưng biểu hiện của hắn ta liền thay đổi khi chạm mắt Alberu.

Thế tử có thể nhận thấy sự đổi sắc đó của Adin.

Hắn ta có vẻ thích thú.

Mặc dù có vẻ cau có trên khuôn mặt, nhưng đôi mắt của hắn lại ánh lên sự hứng thú dù một phần của cung điện đang bị phá hủy, và cả quý tộc của Đế quốc lẫn sứ giả của vương quốc khác có thể chết bất cứ lúc nào.

Những người khác có thể không nhận ra vì cái nhăn mặt, song, Alberu lại thấy rõ điều đó.

Ánh mắt của Alberu trở nên sâu hơn. Thế nhưng hai người họ hiện đang nhìn nhau. Alberu vẫn duy trì vẻ mặt khẩn trương khi nói.

“Chúng ta không có nhiều thời gian.”

“Tôi hiểu. Công tước Huten!”

“Vâng, thưa ngài!”

Công tước Huten chạy về phía lối vào cung điện ngay thời điểm Hoàng Thái tử ra lệnh.

“Lệnh cho các pháp sư và nhà giả kim đến đây càng nhanh càng tốt! Ngay bây giờ!”

“Vâng, thưa điện hạ, thần sẽ làm theo lời của ngài!”

Các hiệp sĩ bắt đầu di chuyển nhanh hơn trước.

Alberu cũng ra lệnh cho những người xung quanh anh.

“Hãy giúp những sứ giả còn lại thoát ra thật nhanh. Giúp cả những quý tộc khác, à không, công dân của Đế quốc nữa.”

Có vô số người hầu, người giúp việc, nhạc công và đầu bếp hơn các quý tộc vẫn đang ở trong cung điện. Alberu nhớ lại cái nhìn của Hoàng Thái tử và tập trung vào các công dân hơn là quý tộc.

Sau đó anh cũng ra lệnh cho vài hiệp sĩ.

“Bảo vệ thiếu gia Cale!”

“Vâng, thưa điện hạ!”

Một số hiệp sĩ nhanh chóng chạy về phía Cale sau khi nghe lệnh của Alberu. Tiếp đấy, Alberu lặng lẽ ra lệnh cho Ben và Kora, hai trong số những Dark Elf đang cải trang.

“Ben, hãy chú ý vào những gì xảy ra với người hầu đã đứng trên cái cột, cùng với Hoàng Thái tử.”

“Vâng, thưa điện hạ.”

“Kora, đến phòng ngủ của thiếu gia Cale và thông báo cho họ biết chuyện gì đã xảy ra.”

Anh không nhìn thấy các hiệp sĩ bảo vệ của Cale đi cùng cậu. Điều đó có nghĩa là Cale đã giao cho họ việc gì đó để làm.

Alberu nghĩ đến bậc thầy kiếm thuật Choi Han. Dường như anh không thể gạt ánh nhìn của Hoàng Thái tử Adin ra khỏi tâm trí.

Chính vì vậy nên anh đã ra lệnh này cho Kora.

“… Tôi có nên dẫn Choi Han-nim đến đây không ạ?”

“Không. Chỉ cần cho cậu ta biết những chuyện đã xảy ra thôi.”

“Vâng, thưa điện hạ.”

Hai thư ký bắt đầu di chuyển.

Alberu bước đến bên Cale. Daltaro thận trọng nói trong khi nhìn Alberu tiến lại gần.

“Điện hạ, xin hãy di chuyển sang chỗ khá-”

“Không sao.”

“Vâng.”

Daltaro ra lệnh cho thuộc hạ của mình và đứng sau thế tử.

Sau đó, Alberu nhìn về phía Cale.

Anh nhìn thấy khuôn mặt vô cùng tái nhợt của Cale.

‘Đồ ngốc.’

Alberu nói với chàng trai thông minh nhưng cũng vô cùng ngốc nghếch này.

“Chờ thêm chút nữa thôi. Các pháp sư của Đế quốc sẽ sớm đến đây. Mọi người đang nhanh chóng thoát ra ngoài.”

Hầyyyy.

Cale thở dài thườn thượt.

Các kỵ sĩ của Đế quốc khững lại sau khi nghe tiếng thở dài của Cale.

Họ có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Cale, cũng như các đầu ngón tay mệt mỏi đến trắng bệch. Trông tình trạng của cậu ấy hết sức tồi tệ.

Sau đó, họ nhớ lại những gì đã xảy ra trong Sự cố Khủng bố ở Quảng trường. Một trong những hiệp sĩ siết chặt thanh kiếm của mình.

‘Cậu ấy đã hộc máu và ngã xuống.’

Cậu loạng choạng trước lúc ngã xuống và ho ra máu, việc đó đã tiêu tốn một thời gian dài để hồi phục.

Những người xung quanh Cale tỏ vẻ lo lắng.

Nhưng đầu của Cale lúc đó khá ồn ào.

– Nhân loại, ngươi có sao không? Có đau không? Ít nhất là lần này ngươi không ho ra máu.

– Nhân loại, tâm trí ta lúc này đang rất phấn khích! Chúng ta lại đang cứu người một lần nữa! Nhân loại, ngươi yếu đuối, nhưng vẫn rất vĩ đại!

‘Khó chịu thật.’

Có lẽ Cale đã bị ảnh hưởng bởi ý nghĩ lại cứu đỡ người khác, dẫu vậy, cậu bắt đầu cau mày trước những lời huyên thuyên lớn tiếng của Raon.

– Nhân loại, nếu mệt thì ngươi đừng sử dụng sức mạnh nữa! Đừng có làm quá sức! Ta tự mình làm cũng được mà!

‘Người khác sẽ nói gì nếu ngươi tự mình làm việc đó?’

Bậc thầy kiếm thuật và Hoàng Thái tử sẽ thắc mắc về tình hình nếu tòa tháp tiếp tục trụ vững ngay cả khi không có tấm khiên và các đôi cánh.

‘Bậc thầy kiếm thuật kia có lẽ đã nghĩ rằng sức mạnh cổ đại của mình rất mạnh.’

Năng lượng vô hình của Raon, cũng như sức mạnh cổ đại của Cale, đều khác với ma thuật. Vì cả hai đều được cung cấp sức mạnh từ thiên nhiên, nên Công tước Huten – một bậc thầy kiếm thuật – sẽ rất khó để tìm ra.

‘Ngộ nhỡ ông ta nghĩ sức mạnh cổ đại của mình mạnh, kiểu gì sẽ có vấn để xảy ra mất.’

Cale lo rằng Công tước Huten sẽ đánh giá quá cao sức mạnh cổ đại của cậu.

Vì thế nên Cale đã sử dụng Khiên Bất hoại ở mức tối đa. Nhờ đó, ánh bạc được tỏa sáng lấp lánh và rõ ràng hơn bao giờ hết.

Nhưng điều này khiến Cale gặp khó khăn trong việc duy trì tấm khiên.

Cậu thực sự cần dùng Sinh lực Trái tim để giúp mình lần này.

Nó khác với lần cậu sử dụng nó trong một thời gian ngắn để phòng thủ trước những quả bom ma thuật ở quảng trường.

“… Thiếu gia Cale.”

Daltaro nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán Cale. Hắn có thể cảm nhận được gánh nặng đang đè lên vai của vị quý tộc trẻ này.

Thời điểm ấy, một vài tiếng ồn đột ngột vang lên, khiến Daltaro ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“P, pháp sư và nhà giả kim đến rồi!”

Hắn báo cáo với thế tử, người nhanh chóng quay về phía lối vào cung điện để quan sát Công tước Huten và một trong những hiệp sĩ của đoàn sứ giả gửi tín hiệu đi.

Một nửa số pháp sư sử dụng ma thuật trên mặt đất cạnh tháp.

Ùnggggggg-

Các Nhà giả kim đã ném một chất lỏng không xác định được xuống đất, còn nửa số pháp sư còn lại ở trên cao thì bận rộn tạo ra một lá chắn.

Cạch-

Hai mươi pháp sư dựng một lá chắn lên trên tấm khiên của Cale. Cùng lúc đó, mặt đất xung quanh tòa tháp phóng lên không trung.

Các nhà giả kim và pháp sư đã hợp tác cùng nhau để tạo ra cột đất này.

Cây cột phát ra tiếng động thật lớn và không ngừng lao lên. Chỉ khi đỡ lấy tấm khiên của Cale nó mới dừng lại.

Đội trưởng Đội Nhà giả kim ra lệnh.

“Bắt đầu quy trình hỗ trợ thứ hai!”

Các Nhà giả kim bắt đầu đặt những sợi dây đen trông rất kỳ quặc xung quanh cây cột. Càng lúc càng có nhiều sợi dây đen được đặt lên trên nó, khiến cho cây cột đất yếu ớt mỗi lúc một trở nên cứng cáp hơn.

Một pháp sư và Công tước Huten hét về phía Cale, người đang theo dõi những gì họ đang làm.

“Đã sẵn sàng hỗ trợ!”

“Thiếu gia Cale, giờ cậu có thể dừng lại rồi!”

Công tước hét khá to để tất cả đều nghe thấy tên của người ấy. Đôi mắt của họ đều hướng về phía người được gọi tên.

Phựtttt-

Ánh sáng màu bạc còn sáng hơn cả Cung điện Mặt trời nhanh chóng biến mất.

Bùmmmm!

Trong nháy mắt, tòa tháp rơi xuống lá chắn và cột đất đỡ lấy nó.

“Hự.”

“Hự.”

Tất cả các pháp sư sử dụng lá chắn đều rên rỉ. Chỉ có những pháp sư cấp cao mới phát ra những tiếng rên khẽ hơn.

Tiếng rên rỉ khiến bản thân họ chợt nhớ lại những gì vừa xảy ra.

Cale đã đứng vững mà không kêu lên một tiếng nào. Thế rồi, ánh mắt của họ tự động kiếm tìm Cale.

“Khụ!”

Cale ho và dùng cả hai tay để che miệng mình lại. Cơn ho mạnh đến mức khiến cả người cậu gập xuống, loạng choạng về phía trước.

“Thiếu gia Cale!”

Daltaro hốt hoảng gọi cậu.

Bởi vì vừa rồi, hắn đã thoáng trông thấy một dòng máu đỏ sẫm trên tay Cale.

Nhưng cơ thể của Cale lại không gục xuống đất.

“Cale, cậu ổn chứ?”

Vì Alberu đã kịp thời đỡ lấy cậu. Ánh mắt anh tập trung vào Cale đang cúi gằm mặt.

Cale cúi đầu suy nghĩ.

‘Sảng khoái thật.’

Hiện giờ lòng bàn tay cậu ngứa ran hơn lần trước do thời gian sử dụng kéo dài, có điều sau mỗi lần ho, cơ thể cậu lại càng cảm thấy dễ chịu, khoan khoái.

‘Sinh lực Trái tim là đỉnh nhất.’

Cale đang nghĩ rằng Sinh lực Trái tim là sức mạnh cổ đại đỉnh nhất mà mình có được. Chợt, cậu nghe thấy một giọng nói trong đầu mình ngay thời điểm đó.

– Tại sao cậu không hy sinh bản thân?

Cale run lên sau khi nghe giọng nói của Đá tảng Vĩ đại. Ngay cả những lời đột ngột vang lên sau đó cũng khiến cậu giật mình.

-… Ta chỉ muốn tiêu diệt Đế quốc mà thôi.

Đó là Rồng đen, Raon.

– Nhưng ta sẽ cố gắng kìm lại, vì bây giờ tình trạng của ngươi có vẻ tốt hơn so với khi sử dụng đòn sấm sét rực lửa.

‘… Phải cho Raon biết mình đang cực kỳ khỏe ngay khi về phòng mới được.’

Ngay cả khi nôn ra máu, Cale nghĩ rằng Raon sẽ biết rằng cậu vẫn ổn. Tuy nhiên cậu cứ liên tục bị kinh ngạc trước phản ứng hung ác của Raon mỗi lần cậu bị thương.

‘Chẳng lẽ nó chỉ phản ứng như thế này vì trông thấy máu?’

Cale không thể hiểu những gì đang diễn ra trong tâm trí của Rồng con năm tuổi. Cale lại nghe thấy giọng của Alberu.

“Cậu thấy ổn không vậy?”

Thấy Cale tiếp tục nhún vai, Alberu lại chẳng thể nào che giấu được sự lo lắng của bản thân nữa. Thật khó để chấp nhận một Cale Henituse run rẩy không biết sợ hãi đó.

Tất nhiên Cale run lên vì lời nói của Đá tảng Vĩ đại và Raon, nhưng những người khác chỉ nghĩ rằng đó là trạng thái suy nhược khi sử dụng sức mạnh quá độ.

Nhìn chàng trai luôn trả treo, mỉa mai mình nay lại im lặng một cách bất thường, Alberu không kìm nổi mà nhíu chặt mày. Một hồi sau, giọng nói yếu ớt của Cale vang lên bên tai anh.

“Sứ giả, a hèm.”

Giọng cậu ta nghe lơ lớ vì vừa mới phát ra một tiếng ho lớn, nhưng chẳng bao lâu sau cậu đã phát ra tiếng được như thường lệ.

“Mọi người trong đoàn sứ giả không sao chứ?”

Cale từ từ ngẩng đầu lên.

Cale khỏe khoắn với chiếc bụng rỗng đột nhiên nhìn thấy thế tử đang cau mày. Biểu cảm lạ lẫm đó khiến Cale cứng người.

“… Không lẽ họ bị thương?”

Alberu trả lời câu hỏi của Cale.

“Tên điê-, haaaa.”

‘Anh ta đang cố nói gì vậy?’

Cale có cảm giác như thế tử sắp gọi cậu là một tên điên, nhưng dường như anh ta đã kịp khống chế sau khi nhận thấy vô số cặp mắt đang dồn vào họ.

Alberu đỡ Cale ngồi xuống đất và đưa cho cậu một chiếc khăn tay.

“Lau máu trên miệng của cậu trước đã.”

“À nhỉ.”

Cale mau chóng lau đi vết máu mà cậu đã quên bẵng vì không hề có cảm giác đau. Điều đó khiến cái nhăn mày trên khuôn mặt thế tử càng sâu hơn, anh tiếp tục nói.

“Có một số người bị thương nhẹ, nhưng nhìn chung mọi người đều ổn.”

“Thật là nhẹ nhõm.”

Alberu lấy tay vuốt mặt, nhìn Cale vừa lau vết máu trên miệng vừa trả lời.

Vậy mà Cale không buồn quan tâm, cậu chỉ liếc nhìn xung quanh. Chỉ có các hiệp sĩ cá nhân của Alberu và Daltaro ở xung quanh họ.

Cale hỏi.

“Điện hạ, hiện tại ngài nghĩ thế nào về việc đi gặp quý tộc cấp trung hoặc cấp thấp?”

Việc thế tử kiểm tra các quý tộc cấp trung và cấp thấp thuộc các phe phái của các hoàng tử khác chắc chắn sẽ khiến lòng trung thành của họ lung lay.

Nhiều khả năng những quý tộc đó sẽ coi thế tử là một chiếc ô lớn hơn các hoàng tử khác.

Alberu im bặt khi nghe thấy ý kiến mà Cale vừa nêu lên. Anh vô thức hét lên.

“Tự nhìn tình trạng của cậu trước khi nói những điều như thế đi! Tên ngố- hầyyy!”

‘Có vẻ như lần này anh ta lại định gọi mình là thằng ngốc.’

Cale vẫn ngồi bệt trên mặt đất, lau sạch máu và ngước nhìn Alberu. Daltaro đột ngột xen vào cuộc trò chuyện.

Trông ông ấy cực kỳ nghiêm túc.

“Thưa điện hạ, thiếu gia Cale của chúng ta nói đúng. Hãy để thiếu gia Cale cho chúng thần ạ, ngài cần phải chỉ đạo những người khác ngay bây giờ. Tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa thiếu gia Cale về phòng một cách an toàn.”

Cale chợt thấy khó chịu sau khi lắng nghe quan điểm của Daltaro, nhưng rốt cục vẫn quyết định im lặng khi thấy Alberu buông một tiếng thở dài. Rồi anh ta gật đầu.

“… Ừ. Cứ như vậy đi.”

Alberu đồng ý, tiếp sau đó trông như thể anh sẽ quay về hướng của các sứ giả còn lại. Có điều, anh đã không làm như vậy mà lại đưa tay về phía Cale.

“Cậu đứng dậy được không?”

Cale đứng lên thay vì trả lời câu hỏi của Alberu. Các hiệp sĩ siết chặt kiếm sau khi thấy Cale tự mình đứng lên. Và Cale chỉ bắt tay Alberu.

Sau đó cậu tiến lại gần anh. Alberu ôm cậu như thể đó là một điều hết sức bình thường.

Khung cảnh này khiến người ta nhớ lại cái ôm giữa Cale và thế tử sau Sự cố Khủng bố ở Quảng trường của Vương quốc Roan. Các hiệp sĩ và Daltaro lùi lại một bước, cố kìm nén những dòng cảm xúc đang lũ lượt dâng trào.

Họ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cảm nhận được những cảm xúc đó ở một Đế quốc xa lạ. Chứng kiến cảnh tượng ôm nhau thắm thiết đến thế khiến họ cảm thấy bản thân có thể thư giãn ngay bây giờ.

Cale khẽ lên tiếng, đủ để Alberu lắng nghe.

“Điện hạ, ngài sẽ yêu cầu Đế quốc ban thưởng, đúng không? Hãy lấy mọi thứ có thể nhé. À mà, và tôi rất vui vì ngài không sao.”

“Ha, ha ha-“

Thế tử bật cười.

‘Cậu ta vẫn không hề thay đổi.’

Mừng vì ngài không sao.

Ý của Cale trong câu vừa rồi là vậy.

Thế nên Alberu mới không có lựa chọn nào khác ngoài việc trông cậy vào Cale.

Anh cũng đáp lại bằng một giọng trầm thấp.

“Không cần hỏi ta một điều gì đó quá hiển nhiên vậy đâu.”

Cale cười thầm. Chính vì cảm xúc trong câu trả lời của Alberu mà cậu sẽ rước mọi thứ mà họ có thể lấy về.

Giọng anh ta vừa chứa đựng sự nhẹ nhõm vì cho rằng sứ giả đã an toàn, lại tràn đầy phẫn nộ vì họ phải trải qua một sự việc khủng khiếp như vậy.

Đây là nguyên do tại sao Cale chẳng thể ngừng việc thúc đẩy thế tử trở thành vị vua tiếp theo của Vương quốc Roan.

Hơn nữa, khung cảnh thế tử của Vương quốc Roan và con trai của một quý tộc ôm nhau và cười nhẹ nhõm sẽ rất thu hút sự chú ý của mọi người.

“Thiếu gia Cale, cậu có sao không?”

Thế mà, ánh mắt của Cale và Alberu về nhìn phía Hoàng Thái tử Adin đang đến gần rất sắc bén.

Cale đã sẵn sàng để giả vờ làm một quý tộc của công lý bị thương một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro