Chương 164: Một lần nữa, bằng cách nào đó (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Alberu cau mày.

“Tại sao?”

Anh cất lời hỏi lý do của Cale trước tiên.
Khi trông thấy Cale Henituse ra hiệu cho mình lại gần giường, anh muốn chế giễu, nhưng rồi quyết định làm theo vì cậu đang là người bệnh.

Cale cúi thấp người về phía thế tử và thì thầm vào tai anh ta.

“Ngài Rex đã quyết định tham gia cùng chúng ta.”

“Rex?”
Alberu không thể nhớ đó là ai. Tuy nhiên, nhìn vào mái tóc đỏ của Cale, anh ta đã nhớ lại người tên Rex.

Alberu nhìn về phía Cale.

“Tên khùng.”

Anh ta không thể kìm lại tiếng chửi thề. Dark Elf Kora đứng bên cạnh anh trông có vẻ hơi sững sờ, nhưng đã nhanh chóng trở lại bình thường ngay sau khi thấy biểu hiện trên khuôn mặt của các hiệp sĩ bảo vệ Cale.

“Tại sao?”

Cale trả lời ngay sau khi nghe Alberu hỏi.

“Tôi chắc chắn một số thông tin về Ngài Rex đã lan truyền đến ít nhất là giới quý tộc ở thủ đô.”

Alberu gật đầu. Ngay cả một người ngoại quốc như anh cũng đã nhận được thông tin về hiệp sĩ tên Rex. Alberu nhớ lại thông tin mà mình đã được cung cấp.

Một hiệp sĩ xuất thân từ khu ổ chuột.

“… Khu ổ chuột?”

Cale đáp lại mạch suy nghĩ đang dần hình thành của Alberu.

“Anh ta là người đã trốn thoát khỏi Tháp Chuông của Nhà giả kim và biết sự thật.”
“… Chúng ta cần cứu anh ta.”

Cale nhanh chóng bổ sung thêm.

“Tôi đã cứu anh ta rồi.”

Cale có thể thấy Alberu đang rơi vào trạng thái trầm tư.

Alberu không biết tí gì về những thánh vật.
Dù vậy, anh ta lại biết rõ hầu hết những điều khác.

Thánh tử và Thánh nữ.
Nhà giả kim, người không thuộc Tháp chuông.

Cale đã biết về Tháp chuông của Nhà giả kim và kế hoạch của Đế quốc thông qua họ. Đó là lý do Alberu ngay lập tức hiểu được giá trị của Ngài Rex.

Alberu lên tiếng.

“Người đó có liên quan gì đến việc cậu trở thành anh hùng không? Không phải cậu ghét bị chú ý sao?”
Cale mà Alberu biết là người không thích trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Cale thừa nhận điều đó.

“Tôi rất ghét nó.”

Có rất nhiều hạn chế sẽ được đặt ra nếu ngươi là trung tâm của sự chú ý. Ngươi cũng cần phải để ý đến cách mình hành xử với những người xung quanh. Vì vậy, ngay cả khi Cale là kiểu người không để tâm đến suy nghĩ của người khác, thì việc để bản thân không bị chú ý đến là cách tốt nhất để sống một cuộc sống lười biếng bình yên.

Thế nhưng, lần này thì ổn.
Cale đáp lại Alberu, người đang nhìn chằm chằm vào cậu.

“Nhưng lần này thì không sao. Tôi dự định sẽ đưa những người hùng thực sự đến đây trong tương lai, và điều đó sẽ khiến mọi người quên mất tên tôi.”

“Ha.”
Alberu lấy tay vuốt mặt.

“Ta đoán cậu cũng định biến Rex trở thành một anh hùng.”

Cale mỉm cười.

“Chúng ta sẽ khiến người dân mất niềm tin vào Hoàng gia và các quý tộc. Chẳng phải chúng ta nên để ai đó thế chỗ họ sao?”

Alberu không nói gì. Anh ta đồng ý với quan điểm của Cale.

“Một hiệp sĩ đến từ khu ổ chuột. Hơn nữa, anh ta cũng là người đã tấn công Phó tháp chủ để tiết lộ sự thật được ẩn giấu bên trong bóng tối.”

Ánh mắt của Alberu trở nên giống với ánh mắt của Cale.

“Tốt. Rất tốt.”

Anh ta hài lòng với tình hình hiện tại.
Họ sẽ thu được rất nhiều lợi ích miễn là Rex không bị bắt.

‘Mình chắc chắn rằng tên điên này sẽ không để anh ta ở nơi nào đó chỉ để bị bắt’

Cale sẽ rất cẩn thận về địa điểm nơi cậu đặt Rex. Alberu nói.

“Nó chỉ có lợi cho ta nếu cậu nhận được huân chương và trở nên nổi tiếng.”

Cách đối xử của Đế quốc với sứ giả Vương quốc Roan đã tốt hơn nhiều.

Đó là bởi vì sự cố đêm qua.
Đế quốc đã tập trung vào các quý tộc cấp cao của họ và không thể lo cho các quý tộc cấp thấp hơn, bao gồm cả các thành viên sứ giả cấp thấp hơn.
Hơn nữa, họ cũng phải ngăn chặn tin tức về âm mưu ám sát Phó tháp chủ.

Đó là lý do tại sao họ không ngăn cản thông tin về Cale lọt ra ngoài.

Vì dù sao thì đó cũng là thứ sẽ thoát ra, nên họ không có vấn đề gì khi để hành động của một quý tộc ngoại quốc, thứ sẽ ít ảnh hưởng nhất đến Đế quốc, trở thành tiêu điểm lớn nhất.

Nhờ đó, hành động của Cale được lan đi như cháy rừng.

Mặc dù cậu ta là một quý tộc ngoại quốc, nhưng việc cậu đã ngăn chặn Cuộc Khủng Bố Bất ngờ ở Quảng trường của Vương quốc Roan và việc họ không có bất kỳ một tin tức tốt nào kể từ cuộc chiến với Vương quốc Whipper đã khiến đây trở thành một câu chuyện tuyệt vời đối với Đế quốc.

Alberu đứng dậy. Anh ta có rất nhiều việc phải làm.

“Nghỉ ngơi chút đi.”
“Vâng, thưa điện hạ.”

Cale gật đầu và nằm xuống. Alberu tặc lưỡi trước hành động của Cale, nhưng khuôn mặt anh ta lại lộ rõ vẻ lo lắng và phiền muộn khi mở cửa phòng ngủ.

“Cậu ấy thế nào, thưa điện hạ?”
Alberu nhìn Daltaro và người quản lý của Đế quốc bên cạnh khi lắc đầu. Tuy vậy, những lời thốt ra từ miệng anh lại khác với hành động của mình.

“Thiếu gia Cale vẫn ổn.”

Song, việc lời nói không ăn khớp với hành động của anh càng tác động đến Daltaro hơn nữa. Ông tự hỏi liệu mình có nên vào trong và hỏi xem Cale thế nào.
Nhưng lời nói Alberu đã khiến ông thay đổi ý định.

“Cậu ấy đã sử dụng sức mạnh của mình quá nhiều vào ngày hôm qua. Chúng ta nên để cậu ấy được nghỉ ngơi.”
“Vâng, thưa điện hạ.”
“Ngoài ra thì chúng ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm.”
“… Thật vậy, thưa điện hạ.”

Daltaro biết Alberu nói đúng.

Alberu dừng lại để gặp Cale trên đường đến gặp Hoàng thái tử, người nắm quyền quản lý sự việc này. Vậy nên Daltaro đã đi cùng anh ta với tư cách là trưởng đoàn sứ giả.

“Đi nào.”

Daltaro và những người còn lại đi khỏi phòng ngủ của Cale theo lệnh của Alberu.

***

Vào lúc đó, Cale đang nằm trên giường và ăn chiếc bánh quy mà Raon đã mang cho cậu. Choi Han, người gần như thức trắng đêm, lại gần và thì thầm vào tai cậu.

“Billos hỏi liệu anh ta có thể gặp cậu không ?”
“Đưa hắn đến đây.”

Choi Han di chuyển lần nữa theo lệnh của Cale.
Vài giờ sau, Billos của Hiệp hội Thương nhân Flynn bước vào phòng ngủ của Cale và nói rằng hắn có một ít trà quý để giúp Cale thư giãn.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường của Cale và liên tục lau mồ hôi trên trán.

Khuôn mặt béo ú của Billos lấm tấm mồ hôi mặc dù đang là giữa mùa đông. Cale nói với Billos.

“Cảm ơn.”
“Thiếu gia-nim!”

Cuối cùng, Billos cũng lên tiếng gọi Cale.

“Gì?”

Phản ứng thờ ơ của Cale khiến Billos không thể thốt nên lời.

Billos đã nói cho Rex biết vị trí nơi ở bí mật của hắn. Không, hắn đã nhốt Rex trong dinh thự bí mật của mình.

Ánh mắt của Billos hướng về phía Choi Han khi hắn nghĩ về những khoảnh khắc hỗn loạn tối qua. Choi Han mỉm cười nhẹ với hắn khi ánh mắt họ gặp nhau.

Dù thế, tuyên bố mà Choi Han đưa ra sau khi lén lút sơ tán bạn bè và gia đình của Rex rồi nhốt Rex lại trong dinh thự bí mật vẫn còn trong tâm trí hắn.

Rex muốn được ở cùng với gia đình anh ta và những thành viên khác của tổ chức.
Song, Billos đã xác định rằng điều này không thể thực hiện được. Những thành viên khác của tổ chức sẽ ổn trong các con đường bí mật và những hang động không được biết đến của khu ổ chuột vì Đế quốc không biết danh tính của họ, tuy nhiên một người có danh tính được biết đến hoàn toàn như Rex, cần phải ở một nơi nào đó mà anh ta có thể an toàn khỏi ma thuật.

Dinh thự bí mật của Billos là nơi có tấm khiên vô hiệu hóa mọi ma thuật bởi đó là nơi mà Odeus – chú của Billos, người cai trị thế giới ngầm phía Tây Bắc của Vương quốc Roan, đã tạo ra cho bất kỳ tình huống khẩn cấp nào khi ông ở Đế quốc.

Billos nhớ lại những gì Choi Han đã nói với Rex khi đưa anh ta vào đó.

“Ngươi là một quả bom hẹn giờ. Nếu ngươi phát nổ, ngươi sẽ không chỉ giết chết chính bản thân mà còn giết tất cả những người liên quan đến vụ việc này. Vì vậy, hãy lặng lẽ ở lại đây như một con chuột chết.”

Hắn chưa từng nghĩ rằng những lời như vậy sẽ đến từ Choi Han, người mà hắn nghĩ là kiểu người thuần túy và ít nói.

“Ngươi có thể không sao kể cả khi người khác bị thương vì điều vĩ đại hơn, nhưng ta sẽ đặt gia đình của mình, thứ mà ta đã mất rất nhiều thời gian để có được, lên hàng đầu.”

Billos cũng không ngờ Choi Han lại có suy nghĩ như vậy.

Theo hiểu biết của Billos thì Choi Han không có bất kỳ gia đình nào. Không, cậu ta không có quan hệ huyết thống nào.

‘Vậy nên gia đình của Choi Han phải là…’

Cale thẳng thừng hỏi Billos, người đã quay đầu khỏi Choi Han và đang nhìn cậu chằm chằm.

“Ngươi đang nhìn cái quái gì vậy?”
“…Không có gì ạ.”

Billos gạt những suy nghĩ trong đầu sang một bên và lấy ra một chiếc túi ma thuật.

“Đây là những vật cậu yêu cầu.”

Cale chỉ vào bàn và Billos đặt cái túi lên trên đó. Cale hỏi hắn ngay lúc đó.

“Ngươi biết bao nhiêu về Vương quốc Caro?”
“Vâng?”

“Tại sao cậu lại đột nhiên nhắc đến Vương quốc Caro?”

Billos đã mong sẽ nói với Cale về những thứ khác hôm nay. Dù gì thì hắn cũng là một thương gia. Hắn biết rất rõ về những gì Cale đã làm cho đến bây giờ, cũng như lý do đằng sau hành động đêm qua.

Chính vì vậy hắn muốn được hưởng lợi từ những hành động nguy hiểm vào đêm hôm trước.

“Xin lỗi, thiếu gia. Tôi nghĩ mình cần phải báo cáo với cậu về chuyện tối qua trước.”
“Không cần.”
“Vâng?”
“Ta chắc chắn rằng ngươi đã xử lý mọi chuyện.”

Billos ngậm miệng lại.

Trước đó, khi hắn đang đến cung điện.
Billos đã thu thập thông tin mà hắn nghe được từ Choi Han, cũng như mọi tin tức mà hắn có thể thu thập khắp thủ đô, để xác nhận vài thứ.

Cung điện Mặt trời. Tuy chưa tận mắt nhìn thấy nhưng hắn nghe nói đây là một cung điện với đại sảnh sang trọng và rộng lớn. Một trong những tòa tháp của cung điện đó đã sụp đổ.

Người trước mặt hắn đã tự mình ngăn cản tất cả.

Sau đó cậu ta ho ra máu và cần hỗ trợ để trở về phòng ngủ của mình.

Billos nghĩ rằng hôm nay Cale trông nhợt nhạt hơn bình thường. Đúng vào thời điểm đó, Cale hỏi hắn.

“Billos, ngươi nghĩ tại sao ta lại giao cho ngươi nhiệm vụ ấy?”

Hắn đã xác định được câu trả lời cho câu hỏi này.
Billos cất tiếng.

“Tôi đoán cậu thấy tôi đáng tin cậy.”
“Tất nhiên.”

Billos kìm lại tiếng thở dài.
Hắn không còn đổ mồ hôi như heo nữa. Hắn cảm thấy thật nhẹ nhõm.

“Thiếu gia-nim, cậu đang nói về nhà đấu giá ở Vương quốc Caro ạ?”

Cale gật đầu với Billos, người nhanh chóng hiểu ra ý định của cậu. Cậu cũng đã bàn trước về nó với Thế tử.

Trong số những món đồ họ tìm thấy trong căn phòng bí mật, có hai thứ cần được xử lý. Điều này là do Vương quốc Roan khó có thể công khai xử lý hai món đồ đó.

“Ta muốn tham gia cuộc đấu giá VIP của nhà đấu giá bí mật.”
“… Lần tiếp theo là cuộc đấu giá mừng năm mới vào tháng Hai. Đó có phải là cái mà cậu đang nói đến không?”
“Đúng.”

Vương quốc Caro.
Họ nổi tiếng với nhà đấu giá hơn là cấm địa sa mạc nơi ẩn náu của Dark Elf.

Cuộc đấu giá VIP này là cuộc đấu giá bí mật nhưng công khai nhất ở Vương quốc Caro phát triển một cách kỳ lạ.

‘Sự ra đời của một anh hùng’ đã thảo luận về cuộc đấu giá này khi nó mô tả về Vương quốc Caro.

“Billos, có thể không?”

Cuộc đấu giá VIP.
Có một lý do mà cả Cale và Thế tử đều không tham gia với tư cách là chính họ.

Hai món đồ mà họ tìm thấy trong hang động bên dưới chiếc bàn bí mật ngay từ đầu đã có chủ. Ngay cả Cale cũng không thể hiểu bằng cách nào mà chúng lại nằm trong quan tài của Giáo hoàng.
Tuy nhiên, hai món đồ này được công khai là vẫn thuộc quyền sở hữu của chủ sở hữu ban đầu.

“Vâng thưa thiếu gia, có thể. Cậu đang định đấu giá một số thứ sao?”
“Không.”

Billos cau mày.
Tại sao cậu ta lại muốn đi nếu không có kế hoạch đấu giá gì cả?

Cale không trả lời câu hỏi của Billos và đưa ra một mệnh lệnh khác.

“Ngươi có thể gửi thư mời cho hai người không?”
“Thư mời?”
“Đúng. Một thư mời bảo họ tham gia vào cuộc đấu giá vào tháng Hai.”
“… Tôi hiểu. Tôi chỉ cần lén lút làm vậy thôi ạ?”
“Đúng. Hãy làm thật cẩn trọng để họ không biết chúng ta là ai.”
“Nghe thật tuyệt.”

Cale nói một điều nữa với Billos.

“Ta sẽ thực hiện nó để ngươi nhận được phí giao dịch từ các giao dịch.”
“… Nghe có vẻ như một giao dịch lớn.”
“Đương nhiên.”

Billos gật đầu và đứng dậy.

“Tôi sẽ gặp cậu vào năm sau, thiếu gia. Tôi tin rằng mình nên đến lãnh thổ Henituse vào tháng Hai?”
“Không.”

Cale nói với Billos địa điểm cuộc gặp tiếp theo của họ.

“Lãnh thổ Gyerre.”
“… Tôi hiểu. Cậu sẽ ở đó bắt đầu từ năm mới chứ?”

Billos bình tĩnh hỏi ngay trước câu trả lời bất ngờ về Lãnh địa Gyerre. Cale lắc đầu.

“Ta không thể chắc chắn. Có thể ta sẽ đi xuống từ phía Bắc đến lãnh địa Gyerre.”
“Phía Bắc?”
“Đúng.”

Billos không hỏi gì nữa. Hắn hiểu điều đó rằng Cale dành một khoảng thời gian ở Tây Bắc hoặc Đông Bắc của Vương quốc Roan trước khi đến lãnh thổ Gyerre vào tháng Hai.

Tuy nhiên phía Bắc mà Cale đang nói đến không phải là địa điểm nào trong số đó.

Đội phó Hilsman dẫn Billos ra ngoài trong khi Choi Han hỏi Cale.

“Cale-nim, chúng ta phải trì hoãn kế hoạch với thiếu gia Antonio cho đến tháng Hai phải không?”
“Phải vậy. Cuối cùng thì tôi đã ở lại Đế quốc lâu hơn tôi nghĩ.”

Ở lại Đế quốc lâu hơn dự kiến là việc nằm ngoài kế hoạch của cậu. Cậu cần đẩy lùi kế hoạch lợi dụng điểm yếu của thiếu gia Antonio Gyerre vào khoảng thời gian sau.

Cale nhún vai với Choi Han, người có vẻ lo lắng rằng kế hoạch của họ sẽ phải thay đổi.

“Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Gần đến năm mới rồi. Ta phải đón giao thừa cùng gia đình chứ?”

“A.”
Choi Han khẽ thốt lên một tiếng. Cale vuốt ve cái đầu tròn đột nhiên xuất hiện của Raon trong khi cậu tiếp tục nói.

“Tôi đã nói rằng tôi sẽ ở nhà vào năm mới, vì vậy tôi phải trở về.”

Cậu đã nói với cả cha, On và Hong rằng cậu sẽ đón năm mới ở nhà. Cậu phải giữ lời hứa của mình.

“Cậu không đồng ý sao?”
“Cậu nói đúng. Cale-nim, cậu chắc chắn đúng.”

Choi Han cười ngây ngô khi cậu ta gật đầu. Cale quan sát Choi Han trước khi nói với hai con Rồng và một con người kế hoạch sắp tới của họ.

“Chúng ta sẽ dành năm mới ở nhà và sau đó đi lên phía bắc.”
“Nhân loại, chúng ta có đi xem Cá voi không?”
“Có.”

Witira thường xuyên nhắc đến hợp đồng về tuyến đường biển. Cale đang lên kế hoạch chuẩn bị nơi ở cho tộc Hổ trước khi đi lên phía bắc để gặp tộc Cá voi.

‘Nhưng đó không phải là tất cả.’

Cậu nhặt chiếc túi ma thuật mà Billos mang đến và đưa nó cho Eruhaben và Raon. Eruhaben nhìn Cale với ánh mắt nghi ngờ, rồi cầm chiếc túi lên và thắc mắc.

“Đây là các thành phần giả kim phải không?”
“Vâng thưa ngài.”

Đôi mắt của Raon mở to trước câu trả lời của Cale khi nó thét lên.

“Bây giờ chúng ta có thể làm một cột lửa rồi!”

Chiếc túi đựng đầy những nguyên liệu được dùng để tạo ra cột lửa của Đế quốc.
Eruhaben cười nhếch mép khi ông trả lời.

“Tất nhiên. Ngài Rồng vĩ đại này có thể làm bất cứ điều gì miễn là ta có đủ nguyên liệu, nhóc ạ.”

Cale quan sát Rồng cổ đại, người có vẻ hơi mệt mỏi khi nghĩ về một nhiệm vụ khác được thêm vào danh sách những điều cần làm ở phương Bắc.
Raon nhìn Eruhaben với đôi mắt lấp lánh khi hỏi.

“Khi nào chúng ta sử dụng cái này?”

Rồng Vàng có vẻ lưỡng lự.
Cột lửa này sẽ là một phiên bản cải tiến của cột lửa mà Đế quốc đã tạo ra. Mặc dù họ cần thực hiện một số thử nghiệm trong quá trình này, nhưng họ không thể sử dụng nó theo ý muốn.
Vậy nên ông không thể dễ dàng trả lời câu hỏi.
Rồng Đen và Eruhaben yên lặng nhìn nhau.

Tuy nhiên, ai đó đã tình cờ trả lời câu hỏi cho họ.
Đó là Cale.
“Chắc là đầu năm sau?”
“Hmm?”
“Hmm?”

Hai con Rồng quay về phía Cale, người ngẫu nhiên bổ sung thêm.

“Sẽ rất ấm áp nếu chúng ta đốt lửa ở một nơi nào đó lạnh giá.”

Ánh mắt hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt Rồng Vàng Eruhaben
“Ấm áp? Ta chắc chắn cậu ta biết sức mạnh không chỉ ở cấp độ đó?’

Vào lúc đó, ông nghe thấy giọng nói của Raon.

“Hãy cho Cá voi xem nó nữa!”
“Chắc chắn rồi.”

“Haaaa.”
Cale phớt lờ tiếng thở dài của Eruhaben và thả mình xuống giường.

Ấm áp trong mùa đông thật tuyệt, và nằm dưới chiếc chăn được sưởi ấm là điều tuyệt vời nhất.

***

Thế nhưng chỉ vài ngày sau đó, cậu đã phải đi lên một chiếc bục đầy gió.
Một trong những giọng nói của người điều hành vang lên trong khu vực thông qua thiết bị khuếch đại ma thuật.

“Bây giờ chúng tôi sẽ trao tặng huân chương cho thiếu gia Cale Henituse dũng cảm, người đã thể hiện tinh thần hy sinh vì Đế quốc!”

‘Mình thích những gì anh ta nói đấy.’
Cale nhìn về phía trước với suy nghĩ đó trong đầu.
Hoàng đế đang chào đón cậu với một nụ cười ôn hoà.
Phía sau vị trí nơi cậu đang đứng, ở quảng trường bên ngoài Cung điện Hoàng gia của Đế quốc là một đám đông lớn đang ngước nhìn cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro