Chương 197: Một con Rồng? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bíp- Bíppppp-

Tất cả các thiết bị liên lạc hình ảnh đều phát ra màu đỏ chói loá.

Basen Henituse, con trai thứ của gia đình Henituse nhìn ra bên ngoài cửa sổ từ phòng giám sát thông tin.

Căn phòng nằm tại nơi cao nhất của dinh thự.

Đáng lẽ thì bây giờ căn phòng này nên là nơi bận rộn nhất tại dinh thự Henituse mới phải, nhưng mọi người chỉ đang đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác.

Đặc biệt, điều này lại càng đúng với Basen, người đang đứng cầm thiết bị liên lạc hình ảnh trên tay trong khi miệng đang há hốc ra. Qua thiết bị liên lạc, có thể nghe thấy giọng của ai đó.

– Haha, trời đất.

Giọng nói đó là từ thế tử Alberu Crossman.

Hiện tại, anh đang quan sát Thành phố Mưa thông qua thiết bị giao tiếp bằng hình ảnh.

Anh đã thấy tấm khiên của Cale, cũng như số lượng wyvern nhiều hơn dự kiến.

Anh cũng thấy hàng trăm bộ xương quái thú cùng bộ xương Rồng kia.

‘Cái tên điên đó.’

Anh đang nghĩ rằng Cale là một tên khốn điên khùng.

Nhưng Alberu lại cảm thấy các đầu ngón tay của mình tê dại khi anh nhìn tên thần kinh đó qua màn ảnh.

‘Nó có thể. Chúng ta có thể làm được.’

‘Cả Vương quốc Roan rồi sẽ trở thành người hùng.’

Tên khốn đó chưa bao giờ nói ra những lời mà cậu ta không thể làm. Đó là lý do vì sao Alberu chọn tin tưởng cậu, và thực sự cảnh tượng trước mắt đây đã vượt qua cả mong đợi của anh.

‘Thưa điện hạ, từ bây giờ lãnh thổ Henituse sẽ bỏ qua mọi liên lạc từ thần điện.’

Cale đã nói thế khi cậu ta gọi chiêu hồn sư. Ngay lập tức, Alberu đáp lại.

‘Ta sẽ chịu trách nhiệm cho việc đó.’

Alberu tự lẩm bẩm một mình khi thấy Lữ đoàn Xương tiến về phía lũ wyvern.

– Mà hình như ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chịu trách nhiệm.

Sau đó anh mỉm cười.

Nhưng hiện tại, lại có một người không thể cười nổi.

Là Clopeh Sekka, Hiệp sĩ Hộ mệnh đang mộng tưởng rằng sẽ tạo ra huyền thoại về Người Chinh phục Bầu trời. Biểu cảm trên khuôn mặt hắn cứng lại.

‘…Xương?’

Cuộc đời hắn chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào như thế này.

“Đội trưởng!”

Một hiệp sĩ cưỡi wyvern nhanh chóng lại gần Clopeh. Người đó đang nhìn chằm chằm hắn qua chiếc mũ giáp, nhưng Clopeh chỉ nhìn vào con wyvern mà tên hiệp sĩ đang cưỡi.

Kétttttt-

Con wyvern hét lên một tiếng và liên tục lắc đầu qua trái và phải. Dường như nó đang sợ hãi.

Sợ hãi.

Từ đó khiến Clopeh liếc qua những bộ xương đang đến gần. Hắn nhìn vào bộ xương Rồng to lớn màu đen. Con Rồng đã chết này đã khiến cho bọn wyvern phải run sợ.

Clopeh cúi đầu xuống.

“Grừ.”

Hắn nhìn lại con wyvern đột biến mà mình đang cưỡi. Nó đang nhe nanh về phía Xương Rồng và hành động như thể đang nhăm nhe một con mồi.

Clopeh nắm chặt dây cương quanh cổ con wyvern.

“Đội trưởng!”

Tên hiệp sĩ gọi hắn một lần nữa.

“Là chiêu hồn sư.”

Những chiêu hồn sư đã biến mất dạng bấy lâu là những người duy nhất có thể làm được điều này.

“….Chiêu hồn sư ư? Một sự tồn tại đáng nguyền rủa như thế…..!”

Tên thuộc hạ bị sốc, nhưng Clopeh nhanh chóng quay đầu. Thuộc hạ vẫn chăm chú nhìn Clopeh một lúc trước khi lùi ra sau.

Clopeh có thể trông thấy chàng trai tóc đỏ kia đang cười. Nụ cười đó khiến Clopeh sôi máu.

‘Tên khốn đó không phải một anh hùng.’

Một anh hùng sẽ không bao giờ kéo một chiêu hồn sư sử dụng tử mana về phe của mình.

Choang.

Clopeh rút kiếm ra khỏi vỏ. Aura dần tỏa ra từ thanh kiếm của hắn.

Bậc thầy kiếm thuật Clopeh.

Hắn kích hoạt aura của mình ngay khi hét lên.

“Tỉnh táo lại ngay!”

Oooong-

Aura của hắn dao động trên không trung.

Đập, đập.

Giọng nói hắn ta vang lên giữa tiếng đập cánh của những bộ xương. Các hiệp sĩ siết chặt dây cương của những wyvern như một lời đáp lại.

Clopeh thổi vào cây sáo một lần nữa.

Bípppppp-

Biểu cảm của những con wyvern nhanh chóng thay đổi. Nỗi sợ hãi trong mắt chúng đã biến mất.

Clopeh cúi xuống và thì thầm.

“… Lũ Gấu sẽ lần ra được chiêu hồn sư cho chúng ta”

Sau đó hắn hô to. Giọng nói được phóng đại nhờ aura lớn tới mức vang xa đến cả dinh thự Henituse.

“Chúng chỉ là những cái xác đang bị điều khiển.”

Chính xác thì có vẻ nó là tập hợp của một đống xương yếu ớt. Dù có là xác chết của Rồng đi chăng nữa thì nó vẫn chỉ là một con rối mà thôi. Clopeh nghĩ có lẽ Cale đã sắp xếp cho chiêu hồn sư một vũ khí bí mật nào đó, nhưng Đội quân wyvern này lại là sự tồn tại ngoài dự tính của bọn chúng.

‘Trong trường hợp này!’

Clopeh tự nhủ khi bắt đầu nói to hơn.

‘Đây là một cơ hội tuyệt vời.

Cơ hội để mình trở thành người hùng thần thánh!

Mình có thể trở thành một anh hùng huyền thoại, một vị thần trong lốt người!’

Chiêu hồn sư, một tồn tại sử dụng tử mana, chính là con mồi hoàn hảo.

“Chúng còn chẳng có ý chí của riêng mình! Lãnh thổ Henituse dám đưa một tên chiêu hồn bẩn thỉu và độc ác như vậy đến sao!”

“Hộc.”

Những người lính đứng trên bức tường thành, đặc biệt là những hiệp sĩ, há hốc trước lời bình phẩm của Clopeh. Là những người có học thức, họ biết về nỗi sợ và sự kinh tởm của con người đối với chiêu hồn sư.

Họ không thể không hướng mắt về phía Cale.

Những chẳng được bao lâu, họ đã phải quay mặt đi.

Oooo-

Aura của Hiệp sĩ Hộ mệnh không ngừng lao lên bầu trời. Những hiệp sĩ của lãnh thổ Henituse lần nữa ngộ ra sự tồn tại của tên bậc thầy kiếm thuật này khi nét mặt của họ trở nên nghiêm túc.

Clopeh di chuyển dây cương.

“Liên minh Bất khuất chúng ta sẽ cho bọn ngươi thấy công lý là gì!”

Wyvern trắng phóng về hướng Lữ đoàn Xương. Clopeh vung cây kiếm và aura trắng cắt ngang qua bầu trời.

Xoẹt-

Những bộ xương không thể né tránh đã biến mất không dấu vết. Chúng biến mất gần như ngay lập tức, như thể bất kỳ sự chống cự nào cũng đều là vô ích.

Ngay cả khi trước mắt có hàng trăm bộ xương, thì hàng chục bộ xương trong chúng đã tan biến sau một đòn tấn công từ Clopeh.

Những tên hiệp sĩ khác cũng giật dây cương. Từng con wyvern lại gầm lên một lần nữa. Trông như thể chúng chắc chắn bản thân mình xứng đáng với danh hiệu những kẻ chinh phục bầu trời.

Clopeh, người đang nghĩ rằng mình đã nắm thế thượng phong, quay lại nhìn chàng trai tóc đỏ một lúc.

Vẻ mặt thờ ơ của Cale lọt vào tầm mắt hắn. Clopeh sắp bật cười.

Và ngay lúc đó.

Ầm! Ầm! Ầm!

Lũ Gấu dẫm chân trên mặt đất. Một con gấu cùng bộ lông màu nâu đỏ gào lên.

“Chia ra một nửa đi tìm tên chiêu hồn sư! Tìm và xé nhỏ tên đó ra thành từng mảnh!”

Ầm! Ầm!

Tên Gấu khổng lồ dậm chân và cười lớn.

“Nửa còn lại sẽ phá hủy bức tường thành!”

Bọn hiệp sĩ có thể nghe thấy tiếng hét của con Gấu. Cuối cùng thì Clopeh cũng mỉm cười.

Clopeh đang cười, còn những người dân ở lãnh thổ Henituse lại đang có một biểu cảm bất an trên khuôn mặt. Có sự chênh lệch không hề nhỏ trong cảm xúc của họ.

Nhưng ngay thời điểm đó, những người đứng trên đỉnh tường thành nghe thấy một số âm thanh kỳ lạ.

“… Hở?”

Là tiếng gầm.

Lãnh địa Henituse là một nơi được vây quanh bởi nhiều ngọn đồi và tảng đá. Ngay cả Thành phố Mưa là nơi trung tâm của lãnh thổ cũng bị nhiều ngọn núi bao quanh.

Những tiếng gầm phát ra từ ngọn núi.

Tiếng gầm của động vật.

Xào xạc.

Cây cối dần rung chuyển và gió cũng bắt đầu gào thét. Một trong số những tên lính đang cầm cây giáo trong tay nghe thấy tiếng ai đó nói.

“Họ đến trễ.”

‘Trễ?’

Người lính cố gắng chuyển tầm nhìn về phía thiếu gia Cale trước khi anh ta dừng lại. Những con vật to lớn kia đang tiến về phía bọn họ.

Không phải, họ là con người, nhưng đồng thời cũng là động vật.

Tộc Hổ.

Những con Hổ lao xuống từ ngọn núi và ngăn không cho lũ Gấu đến gần.

Những người lính có thể nghe thấy vài hiệp sĩ bắt đầu nói sau lưng.

Nhiều hiệp sĩ trên bức tường cũng hét lên điều tương tự.

“Họ là tộc Hổ đã tới Làng Harris vào mùa đông! Họ chính là đồng minh của chúng ta!”

Sau đó các hiệp sĩ rút kiếm ra.

“Kẻ địch sẽ không vượt qua được bức tường! Chúng ta sẽ ngăn bọn chúng!”

Khoảnh khắc đó, những người cầm kiếm hướng mắt về phía Bá tước Deruth. Còn Bá tước lại nhìn về phía Nữ bá tước Violan, người cũng đang mặc áo giáp như ông. Ông nhìn xuống người đang bị vợ mình giam giữ tại chỗ và cất tiếng hỏi.

“Chúng ta có thể bắt đầu được chứ?”

“T, tất nhiên, thưa ngài Bá tước. T, tôi đã chuẩn bị cho mọi thứ mà! Hehe.”

Người lùn lai Chuột, Mueller. Người kế vị duy nhất của gia đình phát triển Ma Tháp gật đầu.

Từng hiệp sĩ hạ kiếm xuống vào lúc Bá tước ra hiệu.

“Bắt đầu dàn đội hình phòng ngự!”

Những hiệp sĩ hét lên và vài người lính đã được tập luyện một năm trở lại đây nhanh chóng di chuyển. Những người lính mang giáo cùng cung tên cũng theo họ vào đội hình.

Bùmmmmmmm.

Trên đỉnh tường thành bỗng xuất hiện thứ gì đó. Chẳng mấy chốc, ai cũng thấy những chiếc đại bác lần lượt xuất hiện trên bức tường.

Những chiếc đại bác có những viên đá to lớn bắt đầu nhắm vào lũ Gấu.

Những chiếc đại bác được trang bị đủ loại thiết bị ma thuật này chính là tác phẩm của Mueller.

Các hiệp sĩ hét lên.

“Ở mặt đất bọn ta chính là kẻ mạnh!”

Bầu không khí trên tường thành nhanh chóng thay đổi.

Cảnh tượng này khiến Clopeh phải cau mày lại.

‘Cái gì thế này?’

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế?

Thanh kiếm của hắn, không, aura bao bọc xung quanh thanh kiếm của hắn vẫn đang phóng về trước để tiêu diệt thêm nhiều bộ xương hơn nữa. Còn bộ xương Rồng phía sau Lữ đoàn Xương chỉ đứng đó, bất động trên bầu trời.

‘Mấy bộ xương ngu xuẩn này không phải là vấn đề!

Kia là những con Hổ không tồn tại ở lục địa phía Tây, và mấy khẩu đại bác quái quỷ đó!

Tại sao một lãnh thổ quê mùa, một nơi ngu ngốc chẳng có gì ngoài đá lại có những thứ này?!’

Nơi này được trang bị tốt hơn bất kỳ thủ đô của vương quốc nào.

Lạch cạch, lạch cạch.

Một bộ xương nhỏ đã gãy một bên cánh đang cố đập cái còn lại trong khi lượn lờ gần Clopeh.

Clopeh nổi cáu.

Hắn không thể để chuyện này tiếp diễn.

Clopeh nhìn vào mấy bộ xương còn sót lại và quay hướng đi của con wyvern.

Lần nữa, hắn lại nhìn thấy nụ cười của Cale.

‘Mình cần phải loại bỏ tên khốn đó trước.’

Đây là vấn đề tốc độ.

Bíp, bíiiiiiiiiiiiiiip-

Con ngươi đen của con wyvern trắng dần chuyển màu. Chúng trở nên đỏ rực như lửa.

Rồi nó dần tăng tốc về hướng Cale. Clopeh hạ thấp người để bám chặt vào con wyvern.

Họ đang phóng tới với một tốc độ cực nhanh.

Nhưng cậu vẫn mỉm cười.

Cale vẫn đang mỉm cười về phía của họ.

Cậu nhìn vào con wyvern đang tiến lại gần và mấy máy môi.

“Tới đây nào.”

Bộ xương Rồng đứng yên suốt thời gian qua cuối cùng cũng chuyển động.

Người đứng phía sau Cale cũng di chuyển.

Mary trong trạng thái tàng hình đang di chuyển tay của cô ấy. Mặt cô tái đi khi điều khiển bộ xương Rồng. Nhưng trong từng chuyển động của cô không hề có sự do dự.

Mấy khúc xương này chỉ là mồi nhử mà thôi.

Lữ đoàn Xương hét lên và bay tán loạn.

Nhưng ‘nó’ vẫn đang tiến đến mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Hốc mắt của bộ xương Rồng đột nhiên lóe lên một tia sáng đen. Rồi nó nhanh chóng bay về phía tấm khiên.

Bộ xương Rồng há miệng và nhắm vào cổ con wyvern trắng.

“Chết tiệt!”

Roooooar!

Con wyvern trắng để lộ răng nanh khi nó đang cố đánh trả.

Nhưng bộ Xuơng Rồng đen không hề bị đẩy lùi, dù bản thân nó chỉ là một đống xương.

“Hự!”

Clopeh lập tức giật dây cương.

Bộp, bộp.

Bộ xương Rồng dang rộng đôi cánh của mình trước bức tường thành của dinh thự Henituse. Nhìn vào khung cảnh kia, ai cũng sẽ nghĩ rằng bộ xương này đang canh gác cho dinh thự Henituse.

Bang, bang!

Aura trắng đụng độ với luồng khí đen.

Móng vuốt cùng răng nanh của con wyvern trắng cũng lao về phía Bộ xương Rồng.

Tuy nhiên lượng tử mana chỉ dao động chứ không hề biến mất. Thậm chí, Bộ xương Rồng còn không có nổi một vết xước.

Kiiiiiii-

Tấm khiên lại rung chuyển lần nữa mỗi khi những con wyvern đâm vào nó. Chúng dường như đang tập trung vào việc phá hủy tấm chắn. Lúc này, con wyvern nào cũng mang đôi mắt đỏ rực, thậm chí chúng còn cố đục nát tấm khiên bằng móng vuốt của mình.

Nhưng Cale vẫn bình tĩnh.

“Choi Han.”

Cale sẽ bắt đầu bước cuối cùng của kế hoạch.

“Vâng, Cale-nim.”

Choi Han không nói thêm bất cứ điều gì và chỉ đứng cạnh Cale. Cale gạt đi ánh sáng bạc nối với tấm khiên khỏi một bên tay và nói tiếp.

“Tới lượt cậu rồi.”

“…Tôi phải làm việc gì?”

Cale đã không nói cho Choi Han biết cậu ta cần phải làm gì. Vì vậy cho nên Choi Han vẫn đứng bên cạnh Cale như một cái bóng để bảo vệ cậu.

Nhưng, Cale đã quyết định việc Choi Han sẽ làm từ rất lâu rồi.

“Hãy sử dụng tất cả sức mạnh của cậu.”

“….Đây là lịch sử mới mà cậu nói đến?”

Choi Han có thể thấy Cale mỉm cười với khuôn mặt nhợt nhạt trước câu hỏi của cậu. Nhưng giọng nói bình tĩnh của Cale đã trả lời thắc mắc của Choi Han.

“Đúng, đó là lịch sử mà cậu sẽ viết cho chính mình tại nơi đây.”

‘Lịch sử mà mình sẽ viết ở nơi đây, quê hương thứ hai của mình.’

Những từ đó cứ vang vọng trong tâm trí Choi Han.

Những người lính xung quanh nhìn hai người với vẻ bối rối. Họ tự hỏi hai người họ đang làm cái quái gì trong cái tình huống nguy hiểm như thế này.

Cale lấy ra một thanh kiếm từ túi ma thuật và hướng chuôi kiếm về phía Choi Han. Đó là thanh kiếm mà Mueller đã rèn.

“Nó thuộc về cậu.”

Cale đã lên kế hoạch đưa nó cho Choi Han, nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết.

Đây chính là lúc Choi Han trở thành một người hùng.

Sự ra đời của một anh hùng.

Tập thứ năm có lẽ đã kết thúc, nhưng tất cả những gì cậu phải làm chính là tạo ra một cơ hội mới cho sự ra đời của một anh hùng.

“Tôi chắc rằng cậu đã biết bản thân nên làm những gì.”

Cale nhìn về hướng Choi Han và lên tiếng.

“Về sớm nhé.”

Choi Han nhận thanh kiếm từ Cale. Cậu im lặng một lúc trước khi rút nó ra khỏi bao kiếm. Lưỡi kiếm sáng bóng, không giống như chiếc bao bên ngoài.

“Tôi thích thanh kiếm này.”

Ngay thời khắc đó, thanh kiếm vang lên những tiếng ầm ầm. Mái tóc đen cùng đôi mắt màu đen. Một aura tương tự với màu tóc của chàng thiếu niên dần bao phủ thanh kiếm.

“B, bậc thầy kiếm thuật….!”

Người lính thở dốc và che miệng lại.

Aura màu đen đang phóng lên bầu trời.

Bậc thầy kiếm thuật.

Chàng trai trẻ được được xem là hiệp sĩ bảo vệ của Cale thật sự là một bậc thầy kiếm thuật.

Chiêu hồn sư, Bậc thầy kiếm thuật, tộc Hổ.

Cale lại chính là người đang ra lệnh cho những người đó.

“Tôi sẽ giết tên đó và quay về.”

Choi Han bình tĩnh nói ra những gì cậu cần phải làm. Việc của cậu chính là giết tên Hiệp sĩ Hộ mệnh Clopeh. Giết hắn hoặc ít nhất là con wyvern mà hắn ta đang cưỡi trên.

Tuy nhiên Choi Han lại bất ngờ khi thấy Cale ra hiệu về phía mình. Cale thậm chí còn lắp bắp một chút.

“H, hãy làm một cái ôm trước khi cậu chiến đấu!”

‘Ôm? Ở giữa một trận chiến sao?’

Choi Han tự hỏi rằng Cale cũng có mặt tình cảm như này ư.

Cậu ôm nhẹ Cale, người vẫn đang giữ tấm khiên bằng một tay.

Cale hét to để những người khác có thể nghe thấy.

“Tôi tin cậu!”

Choi Han cố kìm nén lại cảm xúc của mình, cậu đáp lại.

“… Cảm ơn cậu rất nhiều. Tôi chắc chắn sẽ trở về cùng cái đầu của tên đó.”

‘Sao tên nhóc này lại nói mấy lời như thế?!’

Cale thì thầm bằng giọng nhỏ để người khác không thể nghe thấy.

“Đừng giết tên đó.”

Tại sao phải giết hắn ngay lập tức và bỏ phí một con tốt như vậy?

Cale đưa mắt về phía Choi Han, người vẫn còn rất ngây thơ dù đã đồng hành với cậu khá lâu, rồi tiếp tục nói. Giọng của cậu pha lẫn chút xấu xa.

“Hãy lấy cả hai thứ màu trắng ấy.”

“À.”

Choi Han thở hắt ra.

Vẻ mặt của Cale như đang nói rằng đó là điều hiển nhiên.

Bây giờ mà giết tên đó thì phí lắm. Ít nhất thì cậu cũng phải tìm ra cách điều khiển lũ wyvern trước lúc giết tên Clopeh đó chứ?

Hơn nữa, cậu sẽ kiếm được rất nhiều tiền nếu bắt được tên khốn đó.

“Tôi sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”

Choi Han nhảy ra khỏi bức tường nhờ khe hở mà Cale đã mở ra trên tấm khiên. Sau đó, chân cậu đáp xuống bộ xương đen tuyền của con Rồng.

Bộp.

Choi Han nhảy lên mình Bộ xương Rồng một cách nhẹ nhàng.

Cậu đứng thẳng lên và nhìn vào hai thứ màu trắng kia.

Choi Han, sở hữu thính giác vượt qua giới hạn của người bình thường, đã nghe được giọng nói yếu ớt nhưng kiên định của Cale.

“Bắt đầu.”

Cale ra lệnh.

Một bậc thầy kiếm thuật vô danh cùng một con Rồng, một sự tồn tại đã bị lãng quên trên thế giới.

Hai sinh vật sẽ sớm được ghi danh vào sử sách của lục địa bắt đầu chuyển động theo mệnh lệnh của Cale.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro