Chương 219: Nghịch đảo (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cùng lúc đó, cậu nghĩ thầm.

‘Nó sẽ trở nên khó chịu đây.’

Rồi Cale nhìn xuống Âm thanh của Gió trong lòng bàn tay.

Mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng rắc rối nếu cậu để lộ thêm một sức mạnh cổ xưa nữa.

Chỉ mỗi cái khiên này thôi đã làm mọi người náo loạn, thì việc tiết lộ thêm một sức mạnh cổ đại nữa chẳng phải sẽ khiến họ bắt cậu phải cáng đáng mọi thứ sao?

‘… Liệu mình có thể dừng lại ở việc chỉ là một người chỉ huy không?’

Bỗng dưng Cale cảm thấy sợ hãi.
Cảm giác như thể cuộc sống an nhàn mà cậu hằng mong đang bay xa, thật xa khỏi cậu.

Cậu nhớ lại cuộc đời mình dưới kí ức của Rok Soo, hồi đó cậu bận tới tối mắt tối mũi. Cậu đã phải làm việc quần quật mỗi ngày, ngay cả trước và sau khi trở thành trưởng nhóm. Cuộc sống của cậu khi đó thật đúng là những chuỗi ngày đầy đau khổ.

‘Mình không thể làm vậy được. Chẳng lẽ không có cách nào khác sao?’

Khi đang cau mày suy nghĩ, đột nhiên cậu và Choi Han nghe thấy giọng nói của Raon đang tàng hình

“Nhân loại yếu đuối! Ta cũng sẽ làm điều đó cùng ngươi! Ta sẽ làm cho xoáy nước của ta trở nên thật khổng lồ! Hãy cứu lấy tất cả bọn họ!”

Xoáy nước khổng lồ?

Những lời đó văng vẳng bên tai Cale.

Lần trước cậu có thể che giấu tốt mọi thứ với quân đội Vương quốc Roan là nhờ có sương mù.
Nhưng mà kệ đi, cậu gạt chuyện này sang một bên như mấy người khác thường làm.

“Cale-nim.”

“… Hả?”

Cale hướng ánh nhìn về phía trước, và nhìn thấy bóng lưng của Choi Han.

“Có phải cậu đang lo lắng về việc liệu có nên tiết lộ một năng lực khác của mình không?”

‘Ồ, cậu ta thông minh quá.’

“Tất nhiên, cũng có thể là do tôi nhầm lẫn. Nhưng từ những gì tôi quan sát được cho đến nay, tôi nghĩ cậu sẽ không muốn tiết lộ bất kỳ một sức mạnh cổ xưa nào khác nữa.”

“Cậu nói đúng. Đó chính xác là những gì tôi nghĩ.”

Cale bị bất ngờ bởi khả năng quan sát của Choi Han khi đáp lời cậu ấy. Sau đó, cậu lại như vô tình mà nói thêm

“… Tôi quả thật đang e ngại. Tôi lo khi phải bày ra nhiều hơn nữa những năng lực mà bản thân sở hữu.”

Cậu thực sự sợ hãi khi nghĩ tới việc mình không được nghỉ ngơi. Sợ rằng ‘công việc’ làm một kẻ lười biếng mà cậu luôn mơ ước sẽ tan thành mây khói.

“… Này, nhân loại.”

“Hửm?”

Cale cảm nhận có được một bàn chân nhỏ đang vỗ vỗ vào vai cậu. Đương nhiên là cậu sẽ không thấy được cái chân đó rồi, Raon vẫn đang tàng hình mà.

Bộp, bộp.

“Đừng có lo. Cũng không cần phải sợ đâu. Ta cũng có một chút vĩ đại và hùng mạnh đó.”

‘Gì?’

Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt Cale, và Choi Han, người mà cậu không nhìn thấy mặt, cứ mấp máy môi mà không thể thốt ra điều gì.

‘Sợ sao?’

Cậu không bao giờ mong đợi Cale sẽ nói một điều như vậy.

Đồng thời, cậu cũng không biết phải nói gì khi nghĩ về lí do tại sao mà Cale luôn muốn nên tỏ ra yếu ớt trước Raon và cậu.

‘Có lẽ là bởi vì hai người bọn mình là mạnh nhất’

Cuối cùng, sau một lúc im lặng, cậu cũng lên tiếng.

“Cũng có những lúc mà tôi cảm thấy sợ hãi.”

Bây giờ đã là cuối tháng Hai, dù không còn buốt giá như trong những ngày giữa đông, nhưng cơn gió đang vờn quanh Choi Han vẫn vô cùng lạnh lẽo.

“Dù là thế, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn miễn là chúng ta có nhau. Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cậu.”

‘… Cậu ta đang nói cái quái gì vậy? Tại sao lại muốn bảo vệ cuộc sống lười biếng của mình?’

Cale chẳng biết nên đáp lại kiểu gì.

“Hơn nữa, nếu cậu không muốn tiết lộ những năng lực cổ đại khác, tôi có thể dùng hết sức để chặn những con tàu đó.”

“… Nhưng tôi không có ý định phô bày thêm bất cứ năng lực cổ đại khác nữa.”

“Vâng?”

Choi Han không thể không quay người lại.

Cậu có thể thấy bàn tay trái của Cale bắn ra một sợi tơ ánh sáng màu bạc thay vì Thanh âm của Gió. Tuy nhiên, Âm thanh của Gió vẫn đang quẩn quanh nơi tay trái của Cale.

Choi Han nhìn thấy Cale nở nụ cười.

“Nhân loại! Sao ngươi lại cười cái kiểu đấy nữa rồi?!”

Raon cũng nhìn về phía Cale. Hai con wyvern dừng lại một chút trước tàu chiến của quân địch trên mặt biển. Cale nói ra kế hoạch mà cậu sẽ phải sử dụng cả hai năng lực trong một lúc.

“Mọi chuyện vẫn sẽ ổn, miễn là họ nghĩ rằng tôi chỉ có mỗi một sức mạnh này chứ nhỉ?”

Cale nhìn xuống bên dưới. Cậu có thể nhìn thấy cảnh kẻ địch đang dõi theo hai con wyvern, ngoài ra còn thấy được các pháp sư dần xuất hiện trên boong tàu.

Rồi cậu nhớ lại những gì mà Clopeh, anh chàng có hơi điên rồ đó, đã nói với cậu:

“Hai trong số những tên Arm có hàm sao đỏ là pháp sư. Một lão già, và một gã thanh niên trẻ.
Gã trẻ tuổi trông hơi đần, và hình như chỉ giỏi tấn công bằng ma thuật.”

Những con tàu vẫn đang hướng về phía bọn họ. Các pháp sư đứng trên boong tàu đang tạo ra những vòng tròn ma thuật trong không khí.

Nhìn những vòng tròn ma thuật khác nhau, có thể thấy rằng các pháp sư của Liên minh Bất khuất đã chuẩn bị kỹ càng để có thể sử dụng hết tất cả các loại phép thuật.

“Choi Han.”

“Vâng, Cale-nim.”

Cale vuốt ve gáy con wyvern của mình và điều khiển nó đi về phía trước. Cậu bay qua Choi Han rồi tiếp tục:

“Cách phòng thủ hiệu quả nhất chính là chủ động tấn công.”

Ngay lúc đó, Cale bỗng cảm thấy được có sự rung động trong không khí. Nó đến từ trận hỗn chiến bên dưới.

“Bắn ra nhiều ma thuật hơn nữa!”

“Đòn tấn công cấp 1!”

Ma lực của các pháp sư phóng lên bầu trời.

“Tôi hiểu rồi.”

Keng! Choi Han rút kiếm ra.

“Đi thôi, Mary.”

Mary cử động bàn tay của mình khi nghe thấy Choi Han thì thầm với Rồng Xương Đen. Cơ thể của Choi Han hướng xuống. Aura màu đen bắt đầu xuất hiện, luẩn quẩn quanh mũi kiếm.

Baaaaang!

Aura của cậu đối đầu những đòn tấn công ma thuật, tạo ra những âm thanh vang dội.

“Tiếp tục tấn công! Tăng cấp độ của các đòn tấn công lên! Đừng để hắn ta lại gần!”

Choi Han vẫn tiếp tục lao xuống dưới không chút do dự. Đầu kiếm của cậu chặn lại một đòn tấn công và làm nó phát nổ. Con wyvern nhanh chóng chuyển hướng.

Đoàng!!!

Lại một đòn ma thuật nữa bị nổ tung, trong khi đó Choi Han đã phải đối phó với những đòn tấn công khác. Có hàng tá luồng sức mạnh ma thuật lớn nhỏ bao vây lấy cậu.

Trên con tàu có một viên đá ma thuật. Mặc dù cậu không biết đó là đá ma thuật cấp mấy, nhưng sự thật là chỉ cần một viên đá ma thuật có mặt là đã khiến các pháp sư mạnh hơn bình thường.

Tuy nhiên, Choi Han mỉm cười.

Nó không đủ mạnh để giết cậu.
Miễn là cậu không chết thì sẽ ổn cả thôi.

Screeeech-

Đôi cánh của con wyvern mà Choi Han cưỡi dang rộng. Dường như các cuộc tấn công ma thuật với mục tiêu là Choi Han đã được chặn lại đáng kể nhờ có nó. Choi Han cảm nhận được tấm lòng của Mary, và cậu nói:

“Đi thôi nào.”

Bộ đôi đến từ trận chiến của lãnh địa Henituse lại đồng hành cùng nhau một lần nữa.

“Tiếp tục tấn công đi!”
“Hãy tấn công từ trong những con sóng để hắn ta không mò ra được kẽ hở nào!”
“Vững vàng lên! Xương thì nhất định sẽ gãy!”

Mũi kiếm của Choi Han đón đầu hàng chục những đòn tấn công ma thuật đến từ bên dưới một cách chính xác.

Vào khoảnh khắc đó.
Khoảnh khắc mà aura đen kéo dài của cậu tấn công và chống lại những đòn đánh ma thuật.

Choi Han bỗng do dự.

Bùm!!!

Cậu nghe thấy một âm thanh chấn động. Cậu quay đầu, và rồi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Dòng nước trở nên điên cuồng khi sóng biển dâng cao và đổ về phía trước. Cậu nhìn thấy có thứ gì đó cắt qua dòng nước ở phía sau, như thể nó đang chia đôi cả biển cả.

Đó là một bức tường màu bạc khổng lồ.

“… Ha, haha.”

Choi Han bắt đầu cười lớn.

‘Như những gì mình mong đợi.’

“Đúng rồi nhỉ, cậu ấy chính là kiểu người đó.”

Một chướng ngại vật lớn xuất hiện trước những con tàu đang hướng đến bờ biển phía bắc. Chiếc khiên lớn trước kia đã từng bảo vệ lâu đài Leona, bây giờ lại được đặt ở giữa đại dương.

“Bám chặt vào thành thuyền! Giữ lấy bánh lái và đổi hướng đi! Phải tránh bằng được con sóng đó!”

Cơn sóng thô bạo đấy được tạo ra khi chiếc khiên cắt xuyên qua mặt nước. Các hiệp sĩ chật vật nắm lấy bất cứ thứ gì có thể khi con tàu bắt đầu rung lắc dữ dội. Bọn họ không muốn bị rơi xuống biển.

“Tại sao chiếc khiên đó lại đột nhiên xuất hiện?”
“Họ có thể dùng chiếc khiên theo cách này sao?”

Trên mỗi con tàu, đâu cũng có những tiếng la hét tràn ngập sự hoang mang.

“Thật điên rồ, mẹ kiếp! Đổi hướng đi! Tránh cái khiên ra!”

“Xoay cột buồm đi!”

“Chết tiệt, nó tốn thì giờ hơn nữa đấy!”

Cái khiên lớn đang chặn đường bọn chúng. Hạm đội của chúng bắt đầu vội vã chuyển hướng để tránh khỏi cái khiên đã bảo vệ cho lâu đài Leona trước đó.

– Choi Han, cái khiên đó sẽ không bị vỡ đâu. Đó là bởi vì lá chắn của Rồng Raon Miru có hơi hơi vĩ đại và hùng mạnh này đang ở đằng trước nó đấy!

Giọng nói của nhóc Rồng sáu tuổi vang lên trong đầu Choi Han.

“Hahaha-“

Choi Han cũng chỉ có thể tiếp tục cười. Sau đó, cậu nhìn xuống khung cảnh phía dưới. Những con tàu đã thay đổi lộ trình cũng sắp phải đối đầu với một thứ khác.

“Há? Chuyện gì đang diễn ra vậy?”

“Cái quái gì!”

Biển gầm lên giận dữ.

Choi Han chắc chắn những xoáy nước dưới lòng đại dương của Cale và Raon là nguyên nhân dẫn đến tình trạng này.

Những xoáy nước ngăn cản các con tàu di chuyển. Kẻ địch bị mắc kẹt bởi tấm khiên trước mặt và các xoáy nước bên dưới chúng.

Tại sao cậu lại sợ khi cậu có những người đồng đội mạnh mẽ nhường này?

“Đi nào!”

Screech. Screeeech-

Con wyvern lại một lần nữa cắm đầu xuống. Nó không chút do dự lao mình xuống những con tàu lớn. Tuy nhiên, nó lại không được điều khiển để lao xuống như thế.

“Các lá chắn! Hãy kích hoạt chúng đi!”

Aura màu đen chĩa về phía boong tàu trước cả khi wyvern va phải nó. Bọn cậu hiện đang ở trên con tàu có vòng tròn ma thuật lớn nhất.

‘À, Choi Han. Tên khốn điên rồ đó đã nói rằng Arm cũng có một Hội Pháp sư, trong khi phương bắc lại là vùng đất của các hiệp sĩ. Đó là lý do tại sao mà có lẽ Arm là nơi sở hữu nhiều pháp sư nhất.’

Choi Han đã xác định được con mồi của mình.

‘Anh ta cho biết một trong hai hàm sao đỏ còn lại là pháp sư. Hãy cẩn thận vì có thể gã ta sẽ có mặt ở đấy. Nhưng mà tên Clopeh đó cũng bảo rằng gã đó yếu hơn Kẻ Diệt Rồng.”

‘Dù sao thì chúng ta cũng không nên tin tưởng mọi thứ phát ra từ một kẻ điên rồi.’

Đó là sự thật.
Họ không thể tin tưởng anh ta.
Họ không thể đặt niềm tin lên một kẻ đã từng là kẻ thù của mình.

Tuy nhiên, Choi Han vững tin vào Mary và bản thân cậu.

Đó là nguyên nhân mà aura đen của cậu đã không chút do dự phóng tới con tàu có nhiều pháp sư nhất.

“Tránh đi!”

“Mau kích hoạt các lá chắn! Tất cả hiệp sĩ quay trở lại bên trong!”

“Thay đổi vòng tròn ma thuật thành vòng tròn phòng thủ!”

Trên boong tàu là một mớ bòng bong.

Bỗng dưng, ngay lúc đó.

Choi Han nhìn thấy một pháp sư đột nhiên ngẩng đầu.

Mũ trùm đầu của pháp sư rớt xuống và cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt của gã.

Là một kẻ có ngoại hình lầm lì.

Tuy nhiên, trực giác của cậu đang cố mách bảo cậu điều gì đó khác.

Cùng lúc đó, ngón tay gầy trơ xương của gã pháp sư giật giật.

‘Là hắn!’

Một trong những hàm sao đỏ của Arm.

Cậu chắc chắn là mình đã đoán đúng.

Aura của Choi Han chuyển hướng. Nó nhanh như cắt phóng về phía gã pháp sư gầy gò.

Bỗng nhiên.

“… Mary?”

Con wyvern dừng lại.

Có ai đó kéo cổ áo và lôi cậu lên.

“Hả?”

Cổ áo Choi Han bị nắm lên mà cậu còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Con wyvern Choi Han cưỡi đã bỏ chạy về hướng khác.

“Clopeh, tên đồ khốn điên rồ! Quá vô dụng!”

“…Xin lỗi?”

Choi Han quay đầu ra sau. Cậu có thể nhìn thấy Cale đang kéo cậu với cánh tay run rẩy.

Rồi cậu nhìn thấy thứ phía sau Cale.

“… Cale-nim.”

“Tôi biết! Chết tiệt!”

Con wyvern của Cale dang rộng đôi cánh to lớn rồi bắt đầu di chuyển. Nó hướng về phía cái khiên.

Khoảnh khắc mà bọn họ rời khỏi nơi mà khi nãy Choi Han còn ở.

Ooooooong-

Âm thanh ấy không lớn.
Nó quét qua bọn họ bằng một tiếng động khá yên tĩnh.
Tuy nhiên, Choi Han lại thấy lưng mình ớn lạnh.

Đó chỉ là một tia sét nhỏ.
Cực kỳ nhỏ.

Nhưng hình như nó còn đáng sợ hơn thế.

Có điều gì đó khiến Choi Han trở nên căng thẳng. Cậu thậm chí còn không có cơ hội để tìm hiểu nó là gì khi nghe thấy Raon hét lên.

“Nhân loại! T-tên khốn đó không phải con người!”

Tên khốn đó.
Choi Han cúi đầu xuống.

“Clopeh, tên khốn nạn! Yếu sao? Chỉ biết tấn công bằng ma thuật sao?”

Cậu nghe thấy tiếng chửi thề của Cale.
Sau đó, cậu nhìn thấy gã pháp sư lầm lì kia.

Gương mặt da bọc xương của gã khiến Choi Han dễ dàng nhận ra gò má của gã đang nhếch lên một nụ cười. Cậu còn đọc được khẩu hình của gã:

‘Quá tệ.’

‘Tệ?’

Tách!
Gã pháp sư lần nữa búng nhẹ ngón tay. Một tấm lá chắn xuất hiện trên đầu tàu. Một tia sét nhỏ xíu xuất hiện trên lá chắn ngay sau đó.

Bùm!!!

Sấm sét nhỏ xíu như thế nhưng tạo ra tiếng ồn còn lớn hơn cả chiếc khiên của Cale khi nó được kích hoạt. Tia sét đó tạo ra hàng chục tia nữa ngay khi nó đáp xuống tấm khiên.

Nó xuyên qua tấm lá chắn và khiến đại dương ầm ầm gào rú.

“Hắn cố tình đó! Nhân loại yếu đuối, tên pháp sư khốn kiếp làm vậy cho chúng ta nhìn đó! Hắn có thể thoát ra khỏi phạm vi ma thuật của mình, nhưng hắn lại đang thể hiện bản thân bằng cách tạo ra mấy tấm lá chắn!”

Gã pháp sư của Arm cố tình muốn trình diễn khả năng tấn công và phòng thủ của gã cho bọn họ xem.
Choi Han siết chặt thanh kiếm trong tay.
Cậu nghe thấy Raon lầm bầm.

“Hắn ta có vẻ khá mạnh. Mà có gì đó kỳ lạ quá, hắn không hoàn toàn là con người.”

‘Hắn không phải con người?’

“… Ta ngửi thấy mùi gì đó quen thuộc trên người hắn.”

Choi Han quay đầu lại và nhìn về phía Cale. Cậu thấy Cale đang cắn chặt môi và cúi gằm mặt xuống để nhìn tên pháp sư.

Các hoa tiêu trên tàu đang cố gắng hết sức để chuyển đổi lộ trình. Tuy nhiên, điều này trở nên thật khó khăn do có xoáy nước của Cale và Raon.

Tuy nhiên, Cale chẳng mấy quan tâm đến những điều đó, cậu chỉ nhìn gã pháp sư.

“Đồ ngốc đó vừa nói gì vậy?”

Choi Han đáp, “… Nói là gã có mùi giống như một chúa tể.”

Chúa tể.
Điều duy nhất Cale có thể nghĩ đến là chúa tể Rồng. Mặc dù không có lý do gì để gã có mùi giống như một sinh vật hùng mạnh như thế, nhưng chắc chắn cũng phải có ít nhất một con Rồng ở đây.

Cale hỏi Raon.

“Phải Rồng không?”

Raon kinh ngạc đáp lại cậu:

“Ồ! Nhân loại yếu đuối! Ngươi nói đúng rồi!”

‘Là một con Rồng?’

Cale cảm thấy tim mình như vừa rơi xuống.

Ngay cả khi Arm là một tổ chức cực kỳ mạnh, nhưng làm sao mà một hàm sao đỏ – thuộc hạ của hàm sao trắng lại là một con Rồng được? Loài Rồng tự cao tự đại lại sẵn sàng phục vụ cho con người sao?

‘Tại sao?
Liệu hắn ta có phát điên khi đang hưng phấn không?
Mình có nên gọi ông Eruhaben không?’

Có thể nghe được giọng trả lời đầy thích thú của Raon cùng với âm thanh nhóc ấy vỗ cánh.

“Mùi Rồng trộn lẫn với mùi người nữa! Hắn là con lai!”

‘Chết tiệt.’

‘Mình đoán rằng chuyện này chỉ hợp lý đối với Choi Han trong tiểu thuyết gốc, kẻ thù của cậu ta ít nhất phải mạnh ở mức này.’

‘Cale-nim, những đòn tấn công ma thuật của gã pháp sư đần độn đó yếu hơn nhiều so với tên pháp sư trước. Tôi chắc chắn rằng Liên minh Vương quốc Roan và Vương quốc Paerun của chúng ta sẽ giành chiến thắng. Sẽ không ai có thể cản đường cậu, Cale-nim.’

‘Clopeh, đồ khốn.
Mình nghĩ đó là lỗi của mình vì đã tin mọi thứ phát ra từ một kẻ mất trí như hắn.’

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro