Chương 106 - 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài tường thành thành Huệ Xương, sương mù do dị ma hình thành đã nhạt hơn rất nhiều so với hai tháng trước, lúc này trời vừa mới tờ mờ sáng, dưới sắc trời chiếu rọi, sương mù màu xám đậm bao phủ bên ngoài thành, có thể mơ hồ thấy được dị ma đen nhánh bay tới bay lui giữa không trung, một đám một đám giương nanh múa vuốt.

Đây là một đám quái vật khát máu.

Đám người với Lôi Tu dẫn đầu gần 200 hồn sư lặng lẽ tới gần dưới tường thành, thấy thời gian đã đến không sai biệt lắm, Trang Dịch có lẽ đã bắt đầu phá trận, đám Lôi Tu lập tức mở tường thành trong nội thành, tất cả hồn sư vừa thu liễm hồn lực bỗng nhiên phóng thích, Lôi Tu Mạc Vi An còn có ba chiến hồn sư cấp cao làm xung phong, dẫn đầu mọi người dùng tốc độ nhanh nhất lao ra.

Trong một khắc các hồn sư xuất hiện, toàn thể dị ma bay lượn giữa không trung bỗng nhiên đình chỉ động tác, giống như bị nhấn nút tạm dừng, cái đám đen sì này trôi nổi ở giữa không trung giống như vật chết vậy, một giây sau, một dị ma có khu vực màu đỏ lớn nhất trên thân thể phát ra một loại sóng âm vô hình, sương mù màu xám đen bốn phía chịu ảnh hưởng của luồng sóng âm này, nhanh chóng bắt đầu khởi động, lấy đám Lôi Tu làm trung tâm, sương mù không ngừng xoay tròn, từ trên không trung nhìn xuống, giống như một vòng xoáy đang không ngừng cuốn vào gần 200 người trên mặt đất kia.

Dị ma trôi lơ lửng giữa không trung di động tới theo sương mù xoay tròn, sau đó giống như nhận được mệnh lệnh, toàn thể dị ma vốn bất động chớp mắt hành động, tốc độ của chúng nó cực nhanh, bay tới bay lui "xoẹt xoẹt xoẹt" ở giữa không trung, thậm chí có khi sát qua bên người hồn sư đi ở viền ngoài.

Những hồn sư cấp cao như Lôi Tu hay Mạc Vi An có thể đi tới ngày hôm nay, đã trải qua nhiều lần sinh tử, tố chất tâm lý sớm đã rất mạnh, nhưng đám hồn sư cấp trung phía sau khách quan mà nói thì lại kém rất nhiều, đặc biệt là bọn họ bị bao vây hai tháng, sợ hãi dị ma đã sớm sâu tận xương tủy.

May mà dù trong tim sợ hãi nhưng cũng không ai dám buông lỏng, tất cả mọi người đang dùng hồn lực gắng sức phòng ngự, sức sống của dị ma ương ngạnh, nhưng lực công kích lại tương đối thấp, đám dị ma này phần lớn cùng cấp với hồn sư ở đây, trước mắt các hồn sư còn có hồn lực bảo vệ, cho nên dị ma tạm thời không thể lập tức phụ thể, chỉ có thể không ngừng dùng thân thể mạnh mẽ va chạm vòng bảo vệ từ bên ngoài, hơn nữa dữ tợn bành trướng cơ thể rồi lại co rút lại, muốn đe dọa hồn sư ở đây.

Thời gian bọn họ ra khỏi thành càng lâu, càng ngày càng có nhiều dị ma hội tụ về phía bọn họ, từ trên không trung nhìn lại, một đám dị ma từ bốn phương tám hướng vọt về phía hồn sư, khói đen ngoài thành cũng bắt đầu ngày càng co cụm lại dưới sự điều khiển của dị ma, vị trí đám Lôi Tu thì sương mù ngày càng đậm, đến cuối cùng muốn thấy rõ bốn phía nhất định phải dùng lôi điện của Lôi Tu chiếu sáng!

Khi dị ma bốn phía nhiều đến số lượng nhất định, tiếng dị ma bay lượn xé gió cùng tiếng rít do sương mù xoay tròn kết hợp lại, sinh ra một âm thanh cùng loại với tiếng thét chói tai thê lương, nghe vào trong tai nhân loại, chỉ cảm thấy cực kỳ chói tai, không chỉ nghe lâu sẽ khiến cho người ta bực bội bất an, hơn nữa quấy nhiễu âm thanh cùng tầm mắt, cực kỳ dễ làm cho người ta mất đi cảm giác phương hướng.

Đồng thời, dị ma cấp năm cấp sáu cũng nhao nhao xuất hiện, mặc dù không phải cấp bậc quá cao, nhưng không ngăn nổi số lượng nhiều, chúng nó biết mình không thể đột phá phòng ngự của các hồn sư trong thời gian ngắn, liền bắt đầu dùng chiến thuật biển người, dùng sương mù cùng thân thể vây các hồn sư lại, ngăn bọn họ tiến lên, muốn khiến bọn họ tươi sống mệt chết ở nửa đường!

Mạc Vi An đi ở phía trước áp lực càng ngày càng lớn, anh ta là người đứng đầu đội ngũ, trở thành đối tượng dị ma trọng điểm chú ý, đủ loại phương thức tấn công đều nhằm vào anh ta, mặc dù phương thức chiến đấu thuộc tính thủy của anh ta cực kỳ thích hợp với quần chiến, đặc biệt am hiểu mở đường, nhưng trời sinh tính công kích không mạnh, những dị ma bị anh ta đẩy ra mặc dù tạm thời nhường đường, lại rất nhanh hội tụ lại, cứ như vậy, hồn lực của Mạc Vi An tiêu hao rất lớn, anh ta vừa mở đường còn vừa phải quan tâm toàn bộ đội ngũ, thời gian dần trôi qua, Mạc Vi An có chút ăn không tiêu, cố tính ngay thời điểm này, các hồn sư phía sau lại xảy ra chuyện!

Có một số dị ma cấp sáu ngụy trang trong dị ma cấp ba, lặng lẽ ẩn nấp vào khoảng giữa đội ngũ, giả vờ thành dị ma cấp ba nhỏ yếu đe dọa mấy chiến hồn sư cấp năm. Những chiến hồn sư cấp năm kia thấy chẳng qua là dị ma cấp ba, lập tức không để ở trong lòng, bọn họ chuyên tâm đối phó dị ma cấp bốn cấp năm càng khó dây dưa ở bên cạnh, tùy ý dị ma cấp ba kia đến càng ngày càng gần ——

"A!!" Vài tiếng kêu thê lương thảm thiết từ phía sau phát ra, Mạc Vi An vội quay lại nhìn, khi phát hiện các chiến hồn sư vậy mà đang tự giết lẫn nhau, Mạc Vi An lập tức quát lớn về phía hồn sư cấp cao bên cạnh: "Thất thần làm cái gì, nhanh đi ngăn cản bọn họ!"

Hồn sư cấp cao kia lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng chạy vào trong đội ngũ xử lý vấn đề.

Thì ra sau khi mấy hồn sư cấp năm kia bị dị ma phụ thể, lúc đầu còn ẩn nấp không ra tay, chúng lặng lẽ thay đổi vị trí trong đội ngũ hồn sư, mỗi con cách nhau một chút sau đó mới đột nhiên phát động, lập tức toàn bộ đội ngũ hồn sư đại loạn, khắp nơi đều có tiếng kêu thảm thiết do hồn sư bị đồng đội ám sát phát ra, liên tục không ngừng, vài hồn sư cấp cao kia bị làm cho sứt đầu mẻ trán, thật vất vả cuối cùng cũng xử lý xong mấy dị ma cấp sáu làm loạn này, hồn sư cấp cao lại kiểm kê nhân số hồn sư một chút, phát hiện chỉ lần này đã ít đi hai mươi mấy người, sắc mặt nhất thời tái nhợt.

Sau khi mấy dị ma cấp sáu này xâm lược thành công, dị ma đằng sau cũng bắt đầu bắt chước chiêu số của mấy dị ma cấp sáu phía trước. Dù là các hồn sư ở đây đã nhìn thấu quỷ kế của đám dị ma, nhưng mà dị ma bên ngoài thật sự quá nhiều, các hồn sư ngay từ đầu còn có thể duy trì cảnh giác, bất luận là dị ma cấp mấy cũng không buông tha, nhưng khi hơn 10 dị ma vây công một vị hồn sư, hồn sư kia lập tức luống cuống tay chân, chỗ nào còn lo lắng phòng bị, tự nhiên là dị ma nào mạnh thì giết dị ma đó trước.

Dưới chiêu số vô sỉ của dị ma, lại có mấy hồn sư trúng chiêu. Lần này tổng cộng 180 người đến, lúc này mới xuất phát chưa được 1000m tính từ nội thành, cũng đã hao tổn gần 50 người, nhìn dị ma rậm rạp chằng chịt bốn phía cùng khói đen càng ngày càng đậm cuối cùng không có ánh sáng xuyên qua, nhìn những thi thể đồng đội chết đi dưới đất, nhìn máu tươi lưu lại trên người mình do vừa giết chết đồng đội, thỏ từ hồ bi, một dòng tâm tình tuyệt vọng dần hình thành trong toàn đội ngũ hồn sư, thời gian dần trôi qua, mặt trái của một số kẻ hèn nhát ham sống dần sinh ra, sau khi lại có một hồn sư bị dị ma phụ thể, bọn họ rốt cuộc bạo phát.

"Chúng ta trở về thành a! Còn tiếp tục như vậy nữa, tất cả mọi người sẽ chết sạch!"

"Sắp đến thời gian Lôi Y bọn họ dự tính a, đám ma thú kia vì sao còn chưa tới!"

"Đều chết hết... bằng hữu của ta... đều chết hết rồi..." Tiếng khóc của một số hồn sư lan tràn ra, "Ta không muốn chết..."

"Câm miệng!" Mạc Vi An còn đang ra sức ngăn cản dị ma phía trước, thấy tình huống trong toàn đội ngũ không ổn, Mạc Vi An lập tức hét lớn.

Tiếng hét giận dữ này của anh ta tận lực sử dụng hồn lực phóng xuất ra, chiến hồn sư cấp bảy đỉnh phong tức giận, âm thanh nhất thời chấn động khiến màng nhĩ sinh đau, người đang thút thít nỉ non lúc này cũng ngừng tiếng khóc, ngẩng đầu nhìn Mạc Vi An.

"Loại thời điểm này muốn lui về, đã muộn!" Bởi vì sử dụng hồn lực quá độ, sắc mặt Mạc Vi An có chút tái nhợt, anh ta gắt gao nhìn chằm chằm mỗi người ở đây, thanh âm lớn khuếch tán ra ngoài, "Dị ma đã bao vây chúng ta, trước sau tất cả đều là những thứ quỷ dị này, đột phá về phía trước còn có đường sống, lui về phía sau, một khi gặp phải đàn ma thú càng chỉ có con đường chết!"

"Giết đồng đội, rất khó sao? Bàn tay dính máu tươi, thỏ tử hồ bi không muốn sống sao?!"

"Nhớ kỹ cho ta, bị các ngươi giết chết, đã không phải là nhân loại, mà là dị ma! Chúng xâm chiếm đất đai của chúng ta, ngay cả thân thể chúng ta cũng sẽ không bỏ qua! Thân thể bị dị ma phụ thể sử dụng, là sỉ nhục lớn nhất đối với chúng ta! Không muốn chết, vậy dùng hồn lực hung hăng giết chết đám này cho ta! Phá vây chỉ có cơ hội một lần, dị ma hiện đang tấn công chúng ta càng nhiều thì lát nữa chết càng thảm! Nếu như bây giờ chúng ta dừng ở nơi này, sẽ không còn đường lui, chỉ cần kiên trì qua đi, kiên trì!"

Lời Mạc Vi An nói lập tức khiến mọi người dao động, mọi người trầm mặc, cứng ngắc mà chết lặng dùng hồn lực ngăn cản dị ma dày đặc bên ngoài, Mạc Vi An thấy thế, đang chuẩn bị quay người tiếp tục mở đường tiến lên, đúng lúc này, một hồn sư đứng dậy, chỉ vào Mạc Vi An mắng to: "Lừa đảo, lời ngươi nói, tất cả đều là nói dối!"

Nhóm dị ma vây công bên ngoài giống như cũng phát hiện các hồn sư nội loạn, tiến độ tấn công của chúng nó lập tức biến chậm một chút, một đám một đám bay tới bay lui ở bên ngoài giống như đang xem kịch vui.

Mạc Vi An chậm rãi xoay người, nhìn về phía hồn sư dám nhảy ra quấy rối ngay lúc này, sau khi nhìn rõ diện mạo đối phương, Mạc Vi An hối hận trong lòng, tại sao lúc trước lại không diệt trừ kẻ này!

Hồ Khôn nghiễm nhiên không sợ khí thế hồn sư cấp bảy đỉnh phong của Mạc Vi An, hắn ta chỉ vào Mạc Vi An nói: "Mạc Vi An, ngươi lừa gạt mọi người làm mồi nhử, vẽ cho mọi người một cái bánh lớn, đồng ý lợi ích vô tận, chỉ là vì để cho chúng ta làm người chết thay, giúp đỡ ngươi đi ra khỏi thành mà thôi! Dị ma nhiều như vậy, chúng ta chỉ có hơn 100 người, người cấp sáu trở xuống ở đây, tất cả đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Cái gì mà đàn ma thú, đến hiện tại cả bóng dáng cũng không thấy! Vốn hội phòng ma có hai hội phó cấp bảy trung giai, nếu hôm nay có bọn họ ở đây, thêm hai hồn sư cấp bảy chúng ta sẽ còn an toàn một chút, nhưng mà hai hội phó kia đâu... Từ sau khi ra khỏi thành săn bắn cùng ngươi, đã không thấy bóng dáng nữa rồi..."

Hồ Khôn là đệ đệ Hồ Bằng, người ở nơi này cơ bản đều biết rõ, dưới tình huống hai vị hội phó mất tích, nếu là bình thường, Hồ Khôn nhảy ra chỉ vào mũi hội trưởng mà mắng như vậy, ở trong thành Huệ Xương là đừng nghĩ hảo hảo sống sót, nhưng mà tình huống lúc này đặc thù...

Tất cả mọi người tận mắt nhìn đồng đội chết đi, mọi người đều đối mặt tử vong áp bức, dù cho lúc trước đã chuẩn bị kỹ càng, xây dựng tâm lý là một chuyện, tự mình trải qua lại là một chuyện khác. Dưới tình huống Mạc Vi An không thể đảm bảo bọn họ an toàn, có một bộ phận người ở đây lập tức bắt đầu nhớ tới hai vị hội phó... Bất luận như thế nào, nếu lúc trước Mạc Vi An không diệt trừ hai vị hội phó, trong đội ngũ nhiều hơn hai vị hồn sư cấp bảy trung giai, nhất định sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều a!

Vì vậy lại có tốp năm tốp ba người đứng ra kháng nghị, bọn họ cũng không dám lớn mật chỉ trích Mạc Vi An như Hồ Khôn, chẳng qua là kháng nghị đám ma thú kia vì sao còn chưa tới, có phải Mạc Vi An tồn tại tâm tư hi sinh hồn sư dưới cấp sáu để bản thân chạy thoát hay không...

Dựa theo kế hoạch ban đầu của Mạc Vi An thì thật đúng là như vậy, nhưng mà từ sau khi Trang Dịch cùng Lôi Tu nhúng tay, Mạc Vi An nhận thức được tầm quan trọng của hồn sư cấp trung cấp thấp, bầu không khí toàn hội phòng ma cũng theo đó mà thay đổi.

Mạc Vi An nghĩ đến lúc trước khi hội phó còn ở, anh ta cùng hội phó đấu tranh, vừa ý hồn sư cấp trung cấp thấp, lại nghĩ đến trước khi xuất phát, anh ta cổ vũ mọi người... Cái đám người này, cái đám người này! Những gì anh ta làm vì hồn sư cấp trung cấp thấp chẳng lẽ còn chưa đủ sao, quan tâm bọn họ chẳng lẽ còn chưa rõ ràng!

Vào loại thời khắc khó khăn mấu chốt này, cái đám người đáng chết này...

Thân tín của Mạc Vi An lập tức đứng ra muốn dùng vũ lực áp chế, Hồ Khôn thấy thế lập tức càng tăng lớn tiếng kêu la, làm nhân tâm cả đội ngũ càng thêm rung động!

Mạc Vi An tức giận đến toàn thân phát run, lúc này hồn lực anh ta vốn đã tiêu hao quá độ, lại bị Hồ Khôn chọc giận như vậy, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa cứ như vậy mà ngã xuống.

Lôi Tu đang ở sau lưng Mạc Vi An liên tục phụ trách chiếu sáng thấy thế, hắn liếc nhìn đám người gây chuyện một cái, lại nhìn những dị ma đứng xem kịch vui kia, biết Hồ Khôn này là đang lợi dụng dị ma để chèn ép Mạc Vi An, đồng thời cũng thông qua chọc giận Mạc Vi An mê hoặc dị ma, hành động của hắn ta nhìn qua thì như ngu xuẩn, kỳ thực cũng giống như làm việc nguy hiểm bảo vệ tính mạng, vừa tạm hoãn dị ma tấn công, lại tính toán kích thích Mạc Vi An không thể không bảo vệ hắn ta trong đoạn đường kế tiếp...

Đáng tiếc mặc dù hắn ta có chút thông minh, lại dùng sai thời điểm!

Lôi Tu đi ra một bước, đứng ở bên người Mạc Vi An, hắn mặt không biểu tình nhìn mọi người: "Tiếp tục đi tới, hay là chết."

"Cái gì?" Địa vị của Lôi Tu trong hơn một tháng qua đã triệt để vững chắc, lúc này hắn lên tiếng, lực chú ý của mọi người lập tức bị hắn hấp dẫn.

Hồ Khôn nhìn Lôi Tu, nghĩ đến khi gặp Lôi Tu lúc trước, lại nghĩ đến Lôi Tu cùng Trang Dịch giúp đỡ Mạc Vi An, hắn ta đang muốn mở miệng nói mấy câu bất lợi với Lôi Tu, đúng lúc này, lôi điện chiếu sáng bốn phía bỗng nhiên bị Lôi Tu thu hồi, tất cả mọi người hoàn toàn lâm vào trong bóng tối, trong nháy mắt tiếp theo, ánh sáng tím lại lập lòe ở trong tay Lôi Tu, trở thành ánh sáng duy nhất ở nơi này.

Lôi Tu điều khiển lôi điện trực tiếp đánh về phía Hồ Khôn không hề đề phòng, sắc mặt Hồ Khôn lập tức thay đổi, hắn ta muốn ngưng tụ hồn lực ngăn cản Lôi Tu tấn công, đáng tiếc tốc độ của lôi điện quả thực là quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt cũng đã chạy qua một lượt trên người Hồ Khôn, một con người vốn sinh động, dưới công kích không hề giữ lại của Lôi Tu, không đến hai giây liền triệt để trở thành một thi thể nám đen!

Lôi quang lập lòe quanh thân Hồ Khôn, bốn phía một mảng đen nhánh, chỉ có trên người Lôi Tu cùng Hồ Khôn có ánh sáng, tận mắt thấy Lôi Tu giết người như thế nào, tất cả mọi người hít vào một hơi khí lạnh!

"Lôi Hổ, ngươi lại có thể giết ——" Người đứng bên cạnh Hồ Khôn thấy thế, sau khi phục hồi tinh thần lập tức quát to, đáng tiếc hắn ta còn chưa nói hết lời, bàn tay Lôi Tu vừa thu lại, thi thể Hồ Khôn bỗng nhiên nổ tung lên, tất cả mảnh vỡ của thi thể màu đen đều đập vào trên người hồn sư này, dưới sự điều khiển của Lôi Tu, hồn sư này cuối cùng trực tiếp bị thi thể Hồ Khôn đập chết!

Không đến một phút đồng hồ, hai hồn sư đã chết trên tay Lôi Tu, mà Lôi Tu làm xong tất cả những điều này, rõ ràng giết hai người lại nước chảy mây trôi giống như nhổ hai gốc cỏ, biểu tình trên mặt không có chút biến hóa nào, hắn nhìn về phía mọi người, vẫn nói lại câu nói vừa rồi: "Tiếp tục đi tới, hay là chết."

Tất cả mọi người bị hắn dọa sợ.

Ánh sáng tím chiếu đến khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Tu, ánh mắt màu đỏ sậm giống như có dòng máu chảy bên trong, thoạt nhìn lại còn đáng sợ hơn dị ma ở bên ngoài!

Toàn trường yên tĩnh, không có một hồn sư nào dám lên tiếng.

Dị ma bên ngoài thấy nhân loại vậy mà đã giải quyết xong nội loạn, lập tức gia tăng tấn công, làm rối loạn mấy hồn sư bị Lôi Tu dọa sợ đứng ở sát viền ngoài trước, kết quả dị ma chợt tấn công, bọn họ lại không kịp đề phòng, cuối cùng trực tiếp bị dị ma lôi đi!

"Phòng ngự." Lôi Tu không có ý định cứu mấy người kia, hắn nhìn mọi người nói, lôi quang màu tím lại lóe lên ở bốn phía đội ngũ lần nữa, ánh sáng lại tiếp tục chiếu rọi bốn phía, các hồn sư vừa trải qua tối tăm ngắn ngủi vừa rồi lại có thể thấy rõ tình hình bên cạnh, lúc này nhìn lôi quang màu tím này, vừa thân thiết, lại e ngại.

Lôi Tu thấy mọi người nghe lời, quay người đi về trước nhất đội ngũ.

Lực lôi điện của hắn, tràn đầy, mạnh mẽ, không ngừng xé rách sương mù bốn phía, bổ ra tối tăm, hắn đi ở trước nhất đội ngũ, giống như một lưỡi dao sắc bén, chém giết mở đường cho đội ngũ tiến lên.

Mạc Vi An đã lấy lại sức nhìn bóng lưng Lôi Tu, nghĩ đến biểu hiện của mình lúc nãy, lại nghĩ đến Lôi Tu ngoan độc tuyệt tình, ở thời khắc này, Mạc Vi An tâm vui thần phục.

Mạc Vi An đứng ở sau lưng Lôi Tu, nói khẽ với hắn: "Ta đến giúp ngươi."

Lôi Tu liếc anh ta một cái, sau đó phóng xuất hồn lực phối hợp lẫn nhau, hồn lực thuộc tính thủy cùng điện hòa vào nhau, sức mạnh lập tức tăng lên nhiều, phòng ngự cùng công kích chắc chắn, bước chân tiến lên của đội ngũ hồn sư cuối cùng cũng tăng nhanh một chút!

Đúng lúc này, mặt đất một mảnh rung động, sau một khắc, khí tức hồn lực lộn xộn khủng bố truyền đến, mọi người không cần quay đầu lại cũng có thể cảm ứng được sau lưng có một đàn ma thú mạnh mẽ đang tới gần!

Vì ma thú tiếp cận mà dị ma vây công các hồn sư hoảng loạn lên, sương mù dày đặc nồng đậm màu đen cũng bắt đầu trở thành nhạt, phát hiện đám ma thú kia mạnh hơn những hồn sư này nhiều, còn khó đối phó hơn, dị ma vây quanh các hồn sư nhanh chóng thay đổi phương vị, như lâm đại địch chờ đón đại quân ma thú ở phía sau!

Nhìn dị ma bốn phía càng ngày càng ít, trong đội ngũ hồn sư, trên mặt mỗi người đều toát ra nụ cười sống sót sau đại nạn.

Lôi Tu đang chém giết dị ma mở đường đột nhiên ngừng động tác, hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua đại quân ma thú chạy như bay đến kia, nhìn về nơi xa hơn.

Trang Dịch...

Chương 107

Trang Dịch xoa xoa mồ hôi trên thái dương, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm mỗi chiêu Hồ Bằng phát ra.

Tuy hồn lực của Hồ Bằng cực kỳ không ổn, nhưng cho dù là thời điểm hồn lực thấp nhất cũng duy trì ở trình độ cấp bảy, Trang Dịch hiện giờ là cấp sáu thượng giai, bởi vì là hồn sư ba hệ, giữ cho cậu vượt cấp chống lại Hồ Bằng, nhưng thường thường chỉ có khi trình độ Hồ Bằng xuống tới cấp bảy hạ giai mới có thể ngang tài ngang sức, chờ khi hồn lực Hồ Bằng tăng tới cấp bảy trung giai thậm chí cao hơn, Trang Dịch liền không thể không né tránh.

Cũng may hồn thú ba hệ của Trang Dịch, sức chịu đựng của thực vật rất mạnh, dung hợp cùng ngọn lửa của Tử Tinh Hoàng Điểu không chỉ có lực tấn công cùng lực phòng ngự tăng lên, tốc độ cũng tăng nhanh không ít, có thể đánh có thể phòng có thể chạy lại thêm sức bền mạnh, nhiều lần Hồ Bằng sắp đánh trúng đều bị Trang Dịch hiểm hiểm hóa giải.

Hồ Bằng cũng chăm chú nhìn chằm chằm Trang Dịch. Chiến đấu với Trang Dịch đã gần nửa giờ, lúc này tuy rằng hồn lực của Trang Dịch tiêu hao rất lớn, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, tình huống nhìn qua không tốt lắm, nhưng khiến Hồ Bằng tức giận chính là, thân thể Trang Dịch lại lông tóc vô thương, đừng nói miệng vết thương, ngay cả tóc cũng chưa bị hắn ta gọt mất một sợi!

Kẻ thù gặp lại đặc biệt đỏ mắt, lần này Hồ Bằng có thể đại nạn không chết, sau khi đi ra chính là tính toán từng bước từng bước giết chết những kẻ lúc trước ám toán hắn ta, hôm nay nhìn thấy người đầu tiên chính là Trang Dịch yếu nhất, Hồ Bằng tự nhiên vui tay vui mắt, dựa theo kế hoạch của hắn ta, đối phó loại hồn sư cấp bậc như Trang Dịch, nhiều nhất chỉ cần tốn 5 phút đồng hồ là cùng, thế nhưng lúc này thấy Trang Dịch trượt không nắm được giống như cá chạch, không thể xuống tay, biểu tình trên mặt Hồ Bằng càng thêm dữ tợn, hắn ta đứng tại chỗ thở phì phò, điều động hồn lực quanh thân, ma trùng ký sinh dưới da nhúc nhích càng lúc càng nhanh, ánh mắt đục ngầu gắt gao nhìn chằm chằm Trang Dịch, lộ ra hung quang thô bạo.

Trang Dịch thấy khí thế toàn thân Hồ Bằng biến đổi, hồn lực trong cơ thể tăng vọt đến cấp bảy đỉnh phong, hồn lực hoàn toàn bị hắn ta điều động ra, chỉ thấy hai tay hắn ta nâng cao, trong miệng phát ra một tiếng rống không giống nhân loại, tất cả sâu trong cơ thể đều vọt tới đầu ngón tay nâng lên của hắn ta, hồn lực cùng ký sinh trùng cùng được thả ra, tạo thành một vật hình cầu to lớn giữa hai lòng bàn tay Hồ Bằng!

Một kích toàn lực của hồn sư cấp bảy đỉnh phong không chỉ khiến Trang Dịch biến sắc, động tác tấn công của ma thú hình tam giác đang dây dưa với nhân loại cách đó không xa cũng đột nhiên ngừng lại.

Trang Dịch thấy thế, tia sáng trong mắt chợt lóe lên.

Sau khi ma thú hình tam giác nhận định chuẩn đám hồn sư bọn họ này, Trang Dịch vốn đã làm xong chuẩn bị cứng rắn chống đỡ, kết quả không nghĩ tới, Hồ Bằng lại xuất hiện vào giây phút quan trọng này! Không giống với ý nghĩ của đám Hải Minh, trong mắt Trang Dịch, trên đời không có chuyện xấu tuyệt đối, khi một việc phát triển tới lúc tuyệt vọng nhất, chỉ cần đủ nhạy bén, ngược lại có thể tìm được cơ hội xoay chuyển!

Mà cơ hội xoay chuyển cứu vớt tất cả hồn sư ở đây hôm nay, chính là Hồ Bằng.

Lúc này từ biểu hiện bên ngoài thì nhìn Trang Dịch đang mỏi mệt không chịu nổi, sắc mặt cậu tái nhợt, mồ hôi trên trán ướt nhẹp đầu tóc, đôi mắt chăm chú nhìn Hồ Bằng, muốn ngăn cản một kích này của hắn ta, lại bởi vì hồn lực tiêu hao quá lớn mà không thể tới gần Hồ Bằng, đành phải lui mà cầu bước tiếp theo, chậm rãi thay đổi vị trí, giống như muốn lui về phía sau né tránh.

Hồ Bằng thấy Trang Dịch như thế, hắn ta nhếch nhếch miệng, dáng vẻ tươi cười thoải mái này khiến khuôn mặt Hồ Bằng thoạt nhìn càng thêm vặn vẹo, quả cầu tròn màu đen trên đỉnh đầu Hồ Bằng cũng bắt đầu khởi động, một kích này gần như hao tổn hơn phân nửa hồn lực của hắn ta, Hồ Bằng thậm chí có thể cảm giác được, uy lực một kích này phát ra, có lẽ có thể so sánh với hồn sư cấp tám! Hồn sư cấp sáu giả nhân giả nghĩa Trang Dịch này, cho dù không hoàn toàn bị đánh trúng, chỉ sượt qua bên người, cũng đủ đánh thành mảnh vụn!

Cảm giác được không gian bốn phía vì một kích này mà vặn vẹo, ma thú cấp tám cách đó không xa cũng bị công kích của hắn ta làm chấn động, Hồ Bằng hung tợn giận dữ hét với Trang Dịch: "Chịu chết đi ——"

Hắn ta còn chưa dứt lời, quả cầu màu đen thật lớn đường kính dài đến 5m kia phá không khí đánh về phía Trang Dịch, hết thảy bốn phía giống như đều dừng lại, toàn bộ sức lực ở trước mặt một kích đáng sợ này đều trở nên yếu ớt không chịu nổi, một kích của hồn sư gần cấp tám, gần như có thể làm trời đất biến sắc, sương mù màu trắng chung quanh cũng bị một kích này thổi quét hoàn toàn hỗn loạn, hồn lực trong quả cầu không ngừng rung động, còn có số sâu không đếm được không ngừng ngọ nguậy, hoàn toàn có thể tưởng tượng, một khi bị nó đánh trúng, cho dù không bị nổ thành mảnh nhỏ, cũng sẽ nhanh chóng bị những con sâu kia ký sinh, từ đó về sau sống không bằng chết!

Tại thời khắc chỉ mành treo chuông này, trên mặt Trang Dịch lại không có chút bối rối nào. Cậu cùng Hồ Bằng đánh lâu như vậy, chờ đợi chính là giây phút này!

Trang Dịch nâng tay mạnh mẽ thu hồn thú ba hệ của cậu về, linh lung hộp không biết xuất hiện trước mặt cậu khi nào, thấy quả cầu đáng sợ kia càng ngày càng gần, Trang Dịch thậm chí có thể thấy rõ thân thể mỗi con sâu bên trong, hai tay cậu gắt gao cầm linh lung hộp, sau khi tinh thần lực nối liền với linh lung hộp, năng lực đặc hữu của triệu hoán sư nháy mắt bày ra —— một vết nứt không gian xuất hiện trước mắt Trang Dịch!

Cùng lúc đó, các hồn sư triền đấu với ma thú cấp tám bên kia, bọn họ không ngừng biến hóa trận pháp, ép khô mỗi tia hồn lực trong cơ thể, thấy toàn thể hồn sư đều sắp kiệt lực mà ma thú cấp tám kia vẫn sinh long hoạt hổ như trước, ánh mắt nhìn bọn họ giống như đang nhìn món ăn ngon nhất, nước miếng của ma thú càng chảy càng nhiều, trong lòng mỗi hồn sư cũng không kiềm được mà tuyệt vọng.

Bọn họ đã triền đấu với ma thú cấp tám này nửa giờ!

Mạnh nhất trong bọn họ chính là hai vị ngự hồn sư cấp bảy hạ giai, phần lớn người còn lại cũng chỉ từ cấp bốn đến cấp năm mà thôi, tuy rằng bọn họ đã dùng hết toàn bộ sức lực, nhưng mà thứ đang ở trước mặt chiến đấu cùng bọn họ chính là ma thú có thể so với Vương hồn sư a! Có thể nói, thực lực hơn kém nhau lớn như vậy, bọn họ có thể kiên trì dưới tay ma thú cấp tám đến bây giờ, bản thân đã lập ra kỳ tích rồi!

Chỉ là không đủ... Xa xa chưa đủ! Thấy phạm vi phòng ngự của mọi người càng ngày càng nhỏ, ma thú cấp tám kia cũng ngày càng tới gần, thân thể cao 8m, gần như bao phủ tất cả mọi người ở dưới cái bóng của nó, giữa lúc mọi người đang sụp đổ chờ đợi giây phút tử vong tiến đến ——

Mấy tiếng nổ "ầm ầm" điếc tai nhức óc liên tục vang lên, một đợt tấn công đáng sợ từ phía sau đánh vào trên người ma thú cấp tám đang chuẩn bị bữa ăn không chút đề phòng, hồn lực va chạm vào thân thể mạnh mẽ của ma thú, vậy mà ma sát ra ánh lửa chói mắt, chiếu rọi trên mặt hơn 200 hồn sư đang trợn mắt há mồm.

Thân thể ma thú cấp tám dưới một kích mạnh mẽ này, rõ ràng bị đánh ra một cái lỗ lớn, máu thịt bay tứ tung, thịt nát đập ở bốn phía, đập ra một cái lại một cái hố sâu, trong miệng ma thú cấp tám phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc, có đau đớn, còn có tức giận do bị khiêu khích!

"Lui ra phía sau, mau lui ra phía sau!!" Khi tất cả mọi người bị dọa choáng váng, Hải Minh là người đầu tiên phản ứng lại, hét lớn về phía mọi người.

Mọi người giống như trong mộng tỉnh lại, ngay cả ngự hồn sư cấp bảy kia cũng ngây ngốc sững sờ nghe Hải Minh chỉ huy, trong lúc ma thú cấp tám phẫn nộ điên cuồng thì vội vàng cẩn thận lui về phía sau gần 100m, tim mỗi người đều đập như sấm, bọn họ còn đang duy trì hồn lực, gắt gao nhìn chằm chằm ma thú cấp tám kia, khi thấy ma thú cấp tám tạm thời mất đi hứng thú với bọn họ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hồ Bằng, tất cả mọi người ngừng cả hô hấp, cho đến khi ma thú cấp tám hoàn toàn xoay người đi về phía Hồ Bằng, mọi người lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, một số hồn sư lúc trước vẫn liều mạng chống đỡ trước mắt tối sầm, hận không thể cứ như vậy ngã ngã xuống đất hung hăng mà ngủ ba ngày ba đêm.

"Lôi Y! Lôi Y ở kia!" Đúng lúc này, Lương An luôn cẩn thận tỉ mỉ là người đầu tiên phát hiện thân ảnh Trang Dịch, lập tức hô lớn.

Mọi người vừa trầm tĩnh lại nghe vậy, lúc này mới nhớ tới Lôi Y một mình chạy ra ngoài dẫn dụ Hồ Bằng!

Tất cả mọi người xốc lại tinh thần, nhìn lại theo hướng Lương An chỉ, khi thấy Trang Dịch vậy mà đứng giữa Hồ Bằng cùng ma thú cấp tám, mọi người tâm khẽ động, cho dù người có ngu xuẩn nữa thì bây giờ cũng hiểu được, vừa rồi ma thú cấp tám kia sẽ quay đầu đi đối phó Hồ Bằng vào giây phút cuối cùng, nhất định là do Lôi Y làm!

Mà Trang Dịch ở ngoài mấy trăm mét thấy công kích của Hồ Bằng đánh trúng ma thú cấp tám dưới sự thiết kế của cậu, lúc này ma thú cấp tám kia cũng giống như cậu dự đoán, bị chọc giận triệt để, tức giận xoay người đi về phía bọn họ, Trang Dịch quay đầu, nhẹ nhàng cười với Hồ Bằng.

Hồ Bằng vốn đang chờ Trang Dịch máu thịt bay tứ tung, nụ cười chiến thắng trên khóe miệng thậm chí đã nâng lên, song, khi nhìn thấy Trang Dịch bị hắn ta tập trung tấn công lại mượn vết nứt không gian tránh ra thật xa, công kích kia trực tiếp xuyên qua Trang Dịch, bùng nổ trên người ma thú cấp tám, mặt Hồ Bằng nhất thời vàng như đất, hắn ta không thể tin rống to: "Đó là cái gì?!"

Hồn sư thế giới này phần lớn không có cơ hội được nhìn thấy vết nứt không gian, dù sao trừ triệu hoán sư ra, hồn sư bình thường mà muốn mở vết nứt không gian, ít nhất phải là Vương hồn sư, hơn nữa còn phải sau khi có được lãnh vực mới có thể làm được. Mà trong vết nứt không gian tràn ngập nguy hiểm, mặc dù có thể cất dấu hằng hà sa số kho báu, nhưng khi còn chưa tìm được báu vật, gió bão bên trong không gian đã có thể xé nát người đi vào, cho dù mạnh mẽ như Vương hồn sư cũng không ngoại lệ!

Mạo hiểm cùng lợi ích có quan hệ trực tiếp, vết nứt không gian dĩ nhiên bị người quên đi.

Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, hôm nay ở ngoài thành Huệ Xương nho nhỏ này, một hồn sư cấp sáu nhỏ bé, thế nhưng chỉ dùng tinh thần lực mà mở ra một vết nứt không gian, hơn nữa hoàn toàn tránh được một kích có thể so với hồn sư cấp tám mà Hồ Bằng tỉ mỉ chuẩn bị!

Một kích thất bại, không chỉ không đánh trúng người muốn giết, ngược lại còn tìm tới cho mình một phiền toái thật lớn, con mắt Hồ Bằng muốn nứt ra, hắn ta nhìn thấy Trang Dịch đứng ở cách đó không xa, dáng tươi cười thoáng qua trên nét mặt tinh xảo tái nhợt, giống như trào phúng hắn ta đắc ý, Hồ Bằng tức giận đến cả người phát run, nhưng mà thấy ma thú cấp tám kia ngày càng tới gần, Hồ Bằng cũng không dám tiếp tục lãng phí hồn lực đuổi giết Trang Dịch, hắn ta như lâm đại địch nhìn ma thú cấp tám ngày càng tới gần, cuối cùng con mắt Hồ Bằng đảo quanh, chạy về phía Trang Dịch, ý đồ dẫn ma thú cấp tám về phía kẻ gây họa!

Trang Dịch giống như đã sớm dự đoán được Hồ Bằng sẽ có hành động kia, thân hình Hồ Bằng vừa động, hồn thú ba hệ của Trang Dịch lập tức được triệu hoán ra, lúc nãy Hồ Bằng vừa phát một chiêu lớn nên bây giờ hồn lực trong cơ thể hao hụt, mà Trang Dịch lại hoàn toàn ngược lại, hồn lực tràn đầy hơn Hồ Bằng rất nhiều. Hoa Đèn Lồng Thất Tinh ngăn cản thân thể Hồ Bằng, Trang Dịch đem Tử Tinh Hoàng Điểu phụ thể, lấy tốc độ nhanh nhất lui về phía sau trăm mét, xa xa tránh khỏi ma thú cấp tám.

Ma thú cấp tám hiển nhiên cảm ứng được Trang Dịch, chẳng qua ở trong mắt nó, hồn sư cấp sáu như Trang Dịch cũng không khác con kiến là bao, mặc dù dễ ăn, nhưng vào thời điểm này nó lại không để ý đến. Mà cấp bậc Hồ Bằng cao hơn Trang Dịch, khí thế lại mạnh hơn Trang Dịch, hơn nữa chính hắn ta ra tay đả thương mình, nếu như nói ma thú cấp tám động thủ với Hải Minh bọn họ là bởi vì thèm ăn, cảm thấy thích thú mới phát động tấn công, đối mặt với Hồ Bằng làm sau lưng nó máu thịt mơ hồ, ma thú cấp tám là thật sự nổi giận!

Nó vừa đến nơi liền phát động công kích mạnh mẽ nhất!

Hồ Bằng giá họa cho Trang Dịch không thành, lại bị ma thú cấp tám tập trung, sống chết trước mắt, Hồ Bằng cắn răng phản công!

Trang Dịch chạy trở về trước mặt đám Hải Minh, thấy mọi người còn đang nhìn quanh giống như đang tìm cái gì, Trang Dịch lập tức hô: "Phát ngốc cái gì, đi mau!"

Đám Hải Minh đang tìm kiếm thân ảnh Trang Dịch phát hiện Trang Dịch bất tri bất giác đã trở lại bên cạnh bọn họ, nhất thời mừng rỡ như điên, thấy tuy rằng Trang Dịch tiêu hao hồn lực rất nhiều, nhưng lại lông tóc vô thương, ánh mắt mọi người nhìn Trang Dịch đều sinh ra biến hóa rất nhỏ.

Nếu như nói vừa rồi Trang Dịch vì mọi người mà một mình ra ngoài dẫn dụ Hồ Bằng đi khiến mọi người cảm động, lúc này Trang Dịch lại thiết kế Hồ Bằng cùng ma thú cấp tám đại chiến, mà cậu lại nhân cơ hội mang mọi người chạy trốn, trí tuệ thực lực cùng mưu lược của cậu đều khiến mọi người không khỏi bị thuyết phục, kết hợp với học vấn phong phú khi Trang Dịch dạy mọi người lúc trước, cho dù hai vị hồn sư cấp bảy kia cũng không tự giác cúi đầu, trong lòng cam bái hạ phong.

Trang Dịch vừa ra lệnh, tất cả mọi người đều phản xạ có điều kiện nghe theo, sau đó dưới sự dẫn dắt của Trang Dịch, dùng tốc độ nhanh nhất dời khỏi khối khu vực nguy hiểm này.

Trước khi đi, Trang Dịch nhìn lại, vừa vặn tận mắt thấy Hồ Bằng bị ma thú cấp tám kia đánh thành mảnh nhỏ. Trang Dịch hoàn toàn yên lòng, không cho ma thú cấp tám cơ hội đuổi theo, Trang Dịch lập tức mang mọi người lao ra sương trắng, về tới thành Huệ Xương!

Thành Huệ Xương lúc này, đã hoàn toàn không giống với mấy giờ trước.

Đại quân ma thú đang phá tường thành chạy ra bên ngoài, vì rất nhiều ma thú có hình thể to lớn, con đường thẳng tắp ở thành Huệ Xương kia căn bản không đủ chen, không chỉ có mặt đường bị các ma thú giẫm lồi lõm, rất nhiều ngôi nhà phụ cận cũng bị ma thú giẫm bẹp.

Đám Trang Dịch thấy còn có chút tốp năm tốp ba ma thú lạc hướng, tán loạn trong thành Huệ Xương, những ma thú này phổ biến ở cấp bảy, thoạt nhìn trí tuệ cũng không cao, trong miệng không ngừng chảy nước miếng, xem ra là cùng loại mặt hàng với ma thú cấp tám kia —— tham ăn quan trọng hơn tự do.

Trang Dịch thấy thế, lập tức mệnh lệnh mọi người thu liễm hơi thở, bắt đầu nghĩ biện pháp làm sao đuổi theo đại quân ma thú.

Gần 200 người bọn họ này, nói tầm thường, cũng rất thu hút ánh mắt, trong đại quân ma thú, Trang Dịch tin phần lớn ma thú lúc này đều muốn được tự do, không có hứng thú với bọn họ, nhưng không thể ngăn được có cá biệt tồn tại a, mà chủ yếu là, trải qua triền đấu cùng ma thú cấp tám vừa rồi, hiện tại đại bộ phận hồn sư ở đây đều cực kỳ mỏi mệt, dưới tình huống có thể, tốt nhất là tránh phát sinh xung đột với ma thú, miễn cho dị ma thừa dịp đuổi kịp.

Trang Dịch chỉ vào mấy ma thú lạc phương hướng, nói ra băn khoăn của mình.

Hai ngự hồn sư cấp bảy kia nghe vậy, lập tức nói: "Lôi Y, ngươi quên trong thành còn hơn 30 hồn sư trấn thủ sao?"

Trang Dịch nghe xong, ánh mắt nhất thời sáng ngời, cậu thật đúng là thiếu chút nữa quên, tuy rằng hơn 30 hồn sư kia số lượng không nhiều lắm, nhưng có ba vị hồn sư cấp cao, hơn nữa phụ hồn sư bên trong chiếm tỉ lệ lớn, một khi dung nhập vào đội ngũ, thêm vào một phần hồn lực, sức chiến đấu của toàn đội ngũ cũng sẽ tăng lên không ít!

Nghĩ vậy, Trang Dịch lập tức nói: "Phát tín hiệu, thông báo những hồn sư trấn thủ này đến tiếp ứng chúng ta."

"Được." Lương An lập tức nói.

Tín hiệu đã định sẵn phát ra, đám Trang Dịch vừa ở tại chỗ chờ đợi, vừa nắm chặt thời gian khôi phục hồn lực.

Chớp mắt mười mấy phút đồng hồ trôi qua, đại quân ma thú phía trước đã phá vỡ tường thành, dị ma ngoài thành cũng phát hiện tính uy hiếp của đại quân ma thú, tất cả đều tập hợp cùng một chỗ, tùy ý sẽ hỗn chiến cùng đại quân ma thú —— lúc này chính là thời cơ chạy trốn tốt nhất!

Trang Dịch lập tức quay đầu nhìn về phía Lương An: "Sao lại thế này, tín hiệu chưa phát đi sao?"

"Không, đã phát ra rồi." Lương An gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, sau đó nhìn về phía Trang Dịch, sắc mặt cực kỳ khó coi, "Những hồn sư này... từ chối giúp đỡ chúng ta."

"Cái gì?" Trang Dịch cả kinh, vừa lúc đó, trận pháp thành Huệ Xương phát động!

Lấy tổng bộ hội phòng ma trong thành Huệ Xương làm trung tâm bố trí trận pháp lớn này, chỉ cần có hồn sư trấn thủ trong hội phòng ma, hồn lực phóng xuất ra có thể tăng lên không biết bao nhiêu lần, mà hiện tại, trận pháp thành Huệ Xương bị phát động, khi hồn lực thông qua trận pháp được mở rộng vô hạn, cuối cùng phóng thích ra, Trang Dịch nhìn trận pháp kia, sắc mặt phút chốc âm trầm xuống.

Là một trận pháp phòng ngự... Ngăn chặn đám ma thú cấp bảy tán loạn trong thành, đồng thời... cũng là một hình thức biểu lộ từ chối yêu cầu trợ giúp của đám Trang Dịch!

"Đám hồn sư kia đang làm cái gì!" Một ngự hồn sư tính tình nóng nảy giận dữ hét.

Trang Dịch nhìn chằm chằm trận pháp phòng ngự kia một lát, lại nhìn về phía ma thú đang kịch liệt giao chiến cùng dị ma ở dưới tường thành, khi chú ý tới ma thú đang liên tục tháo chạy, Trang Dịch âm trầm nói: "Ma thú đang lui về phía sau..."

"Cái gì, ma thú không phải đối thủ của dị ma?" Hải Minh cả kinh, cậu ta nhìn chằm chằm dị ma cùng ma thú đại chiến ở xa xa, thấp giọng lẩm bẩm, "Cho nên ba mươi mấy hồn sư kia mới cự tuyệt chúng ta ở bên ngoài, bọn họ muốn canh giữ ở tổng bộ, giữ mạng sao?!"

Trang Dịch nghe vậy, trong mắt lóe vài tia sáng kỳ dị, tuy trong lòng cậu vô cùng tức giận, nhưng nhiều hơn là thất vọng với ba mươi mấy hồn sư kia.

Bên trong tốt xấu cũng có ba hồn sư cấp cao, không ngờ ánh mắt bọn họ lại thiển cận như vậy.

Trang Dịch nói, "Trong đám ma thú này, thực lực phổ biến ở cấp sáu đến cấp bảy, hơn nữa có ma thú ngoài cấp tám, không chỉ có thực lực mạnh mẽ, trí tuệ cũng không thua gì nhân loại, dị ma tuyệt không thể là đối thủ của chúng. Chỉ là... dị ma thứ này, lần đầu tiên nhìn thấy chúng thì có hơi không quen, chờ sau khi ma thú tìm được nhược điểm của dị ma, chính là lúc chúng nó phản công."

"Nếu chúng nó không tìm thấy thì làm sao bây giờ..." Có người thấp giọng nói.

Trang Dịch nghĩ đến những việc cậu và Lôi Tu trải qua trong Liệt cốc, nghĩ tới khát vọng với tự do của đám ma thú, ma thú sống sót trong hoàn cảnh tồi tệ đáng sợ, cho dù là dị ma, đặc biệt dưới tình huống không có dị ma cấp cao, căn bản không thể ngăn cản được bước chân của chúng nó! Trang Dịch nhẹ nhàng cười: "Không nên xem thường đám ma thú này, chúng nó so với chúng ta còn đáng sợ hơn —— đi thôi."

Trang Dịch nói xong, đứng lên.

Theo cậu đứng dậy, gần 200 người lập tức đứng ở phía sau Trang Dịch, mỗi người đều chờ đợi xuất phát.

"Bây giờ là thời cơ ra ngoài tốt nhất, mọi người dùng thêm chút sức, lao ra đi." Trang Dịch nói, "Đây là cơ hội duy nhất, lần này không ra được, sau này sẽ phải ở lại nơi này vĩnh viễn..."

Ánh mắt mọi người không tự giác nhìn về hướng tổng bộ hội phòng ma, trong mắt không ít người lóe lên vẻ tức giận lại khinh thường, đến sau khi tầm mắt quay lại trên người Trang Dịch, ánh mắt mỗi người đều trở nên kiên định mà can đảm.

Bọn họ tin tưởng, người này, nhất định sẽ mang theo bọn họ xông ra ngoài!

Bên kia, ngoại thành thành Huệ Xương.

Mặc dù đại bộ phận dị ma đều phóng về hướng đại quân ma thú đang lao tới, nhưng như trước có một số dị ma dừng lại ở phụ cận, dị ma cùng ma thú giao chiến dẫn đến chiến hỏa lan tràn bốn phía, hồn lực tán loạn khắp nơi, sơ sẩy một cái thôi là hồn sư đứng gần đó cũng sẽ bị ngộ thương.

Lôi Tu mang theo 100 hồn sư này đi ở trong sương mù đen trùng điệp, người trong đội ngũ một bên cố gắng đi lên phía trước, một bên lại nhịn không được quay đầu nhìn quanh về phía sau, bọn họ không chỉ muốn chú ý đại chiến giữa dị ma va ma thú, cũng muốn tìm kiếm bóng dáng đồng đội.

Lúc này đã đạt tới thời gian dự tính tập hợp, nhưng mà Trang Dịch bọn họ vẫn còn chưa tới. Nếu như không thêm viện quân, chỉ dựa vào hơn 100 người bọn họ này, cho dù may mắn lao ra ngoài thành, sau khi tiến vào thế giới ma thú bên ngoài, chỉ sợ cũng phải lành ít dữ nhiều.

Mạc Vi An thấy tất cả mọi người đang lo lắng tung tích đoàn người bên Trang Dịch, anh ta nghĩ nghĩ, đi đến bên cạnh Lôi Tu, thấp giọng nói: "Đã vượt qua thời gian ước định, Lôi Y bọn họ còn chưa đuổi kịp, có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không..."

"Ừ." Lôi Tu nhìn về phía trước, thấp giọng đáp.

"Bọn họ thực sự gặp phiền phức?" Mạc Vi An kinh ngạc nhìn Lôi Tu.

Tầm mắt Lôi Tu cũng không tự giác nhìn về phía sau, sau đó trầm tâm, cảm ứng cảm xúc Trang Dịch thông qua khế ước.

Gặp nguy hiểm, nhưng ý chí Trang Dịch rất kiên định.

"Chúng ta cần quay lại viện trợ hay không?" Mạc Vi An hỏi, nghĩ thầm căn cứ vào quan tâm của Lôi Hổ này với Lôi Y trong ngày thường, sợ là tâm đã sớm bay đến phía sau rồi...

Nào biết, Lôi Tu lại nói: "Không cần."

Mạc Vi An kinh ngạc nhìn Lôi Tu.

Lôi Tu không nhìn anh ta, hắn chỉ nhìn sương đen nồng đậm bốn phía, giống như muốn xuyên thấu qua chúng nó, nhìn thấy mặt Trang Dịch, trên mặt hắn vẫn là diện vô biểu tình trước sau như một, nhưng Mạc Vi An có thể nhìn ra quan tâm cùng lo lắng từ trong ánh mắt của hắn, chỉ là lời Lôi Tu nói ra, lại kiên định vô cùng: "Không cần làm xáo trộn kế hoạch... Ta tin tưởng cậu ấy."

Cậu ấy là Trang Dịch, cho nên, ta tin tưởng cậu ấy.

Một giờ sau.

Chiến đấu giữa dị ma và ma thú đã bước vào trạng thái gay gắt, ma thú ngay từ đầu còn ở thế hạ phong, sau khi từ từ quen với sinh mệnh ương ngạnh cùng phòng ngự của dị ma, tìm được điểm trí mạng của chúng, bắt đầu tấn công lại!

Ma thú bắt đầu phản công, tường thành giữa nội thành cùng ngoại thành thành Huệ Xương rất nhanh bị đàn ma thú khổng lồ trực tiếp hủy, dị ma bị ma thú đánh cho liên tiếp tháo chạy, số lượng giảm mạnh trong thời gian ngắn.

Đám Trang Dịch cẩn thận đi qua thành Huệ Xương, cố gắng đuổi kịp bước tiến của đàn ma thú.

Lúc đó bọn họ cũng nhiều lần gặp phải ma thú sinh ra thèm ăn đối với bọn họ, Trang Dịch dẫn dắt mọi người, hoặc là đấu trí, hoặc là đấu dũng, tóm lại dùng hết các loại biện pháp, sau khi hy sinh gần 60 người, đám Trang Dịch rốt cuộc chạy ra khỏi tường thành, đi vào phạm vi sương đen của dị ma.

Dựa vào liên hệ đặc thù cùng Lôi Tu, Trang Dịch đi ở phía trước nhất đội ngũ, dẫn theo mọi người áp sát về phía Lôi Tu.

Ma thú cùng dị ma đại chiến cách bọn họ không đến 200m, ở trên đường đi tới, đôi khi gặp phải một số dị ma đánh bất ngờ, đôi khi cũng sẽ theo công kích của ma thú đánh về phía dị ma ngộ thương.

Từng bước đi như trên băng mỏng, mỗi phút mỗi giây, đều đặc biệt dài lâu, cả tiểu đội hồn sư, sắc mặt mỗi người đều tái nhợt, cả người phù phiếm vô lực, nhưng mà tất cả bọn họ đều cắn răng tiếp tục kiên trì, trong mắt mỗi người đều lóe ra khát vọng đối với sinh mạng cùng sống sót.

Dưới dạng áp lực này, bất tri bất giác, ý chí của mỗi người ở đây đều đạt được rèn luyện, đồng thời hồn lực của bọn họ cũng đang lặng lẽ trở nên càng thêm tinh thuần, chắc chắn sau khi trận đại chiến này qua đi, chỉ cần cho bọn họ đủ thời gian khôi phục, nhất định sẽ có thu hoạch.

500m, 300m, 100m,...

Khi rốt cuộc thấy phía trước có thân ảnh đoàn hồn sư, tất cả mọi người mở to mắt, sau đó không khống chế được mà nhanh hơn bước chân, lấy tốc độ nhanh nhất chạm mặt với đồng đội!

Khi đội ngũ Trang Dịch dẫn đầu cùng đội ngũ Lôi Tu dẫn đầu hoàn toàn hợp lại một chỗ, cho dù dị ma còn đang đại chiến cùng ma thú ở cách đó không xa, cho dù sương mù bên người trùng trùng điệp điệp, cho dù bọn họ còn chưa thấy rõ phương hướng đi tới, không biết chờ đợi bọn họ kế tiếp là cái gì...

Thế nhưng gặp lại vào thời khắc này, mỗi người ở đây đều không khỏi phát ra tiếng hoan hô, ôm lấy lẫn nhau, trên mặt nở rộ tươi cười gặp lại.

"Không được buông lỏng cảnh giác, dị ma bốn phía còn đang như hổ rình mồi." Trang Dịch thấy thế, lập tức lên tiếng cảnh tỉnh.

Một giây sau, một người từ phía sau lưng ôm chặt lấy cậu.

Trang Dịch ngẩn ra, hơi hơi nghiêng đầu, khi nhìn thấy là sườn mặt quen thuộc của Lôi Tu, thần tình trong mắt Trang Dịch không tự giác nhu hòa xuống: "Không sao chứ?"

Trả lời Trang Dịch chính là cái hôn của Lôi Tu.

"Huýt~~" Mạc Vi An ở bên cạnh thấy thế, lập tức huýt một tiếng sáo.

Hắn ta nhìn thấy dáng vẻ Lôi Tu hôn Trang Dịch, hai tay giữ thật chặt bả vai Trang Dịch, hận không thể nuốt Trang Dịch vào trong bụng...

Quả nhiên trong mắt chỉ có huynh đệ của mình a, cũng may Lôi Hổ này còn quan tâm một người như thế, nếu không Mạc Vi An quả thực hoài nghi hắn không phải người.

"Hội trưởng, hai người bọn họ không phải huynh đệ sao?" Thân tín của Mạc Vi An lại gần hỏi.

Mạc Vi An sửng sốt, đúng nha, hai huynh đệ a...

"Huynh đệ cái gì mà huynh đệ, vừa nhìn đã thấy không giống nhau." Mạc Vi An bỡn cợt nói.

Thân tín: "..."

Mạc Vi An lời nói thấm thía vỗ vỗ vai thân tín của mình: "Nhưng mà bọn họ thích tự xưng huynh đệ, chúng ta cũng đừng vạch trần, trong lòng biết rõ là được rồi."

Nói xong, không đợi thân tín phục hồi tinh thần, thấy Trang Dịch cùng Lôi Tu thân thiết xong, sắc mặt Mạc Vi An lập tức nghiêm túc lại, quả nhiên, ngay sau đó, Lôi Tu lập tức ra lệnh mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Đoàn người bên Lôi Tu tổng cộng 107 người, bên Trang Dịch tổng cộng 132 người, cho nên bây giờ toàn đội ngũ hồn sư có chừng 239 người, so với thời gian xuất phát thì ít hơn gần một nửa, nhưng đã hy sinh ít hơn trong dự tính nhiều.

Số lượng hồn sư nhiều lên, tốc độ mọi người đi tới cũng nhanh không ít, trong lúc này đám Trang Dịch cũng có nói qua đại khái chuyện tình trên đường tới đây một lần, bao gồm biểu hiện của hơn 30 hồn sư vốn làm tiếp ứng trong hội phòng ma.

Nghe xong đám Trang Dịch trình bày, sắc mặt mấy người Lôi Tu Mạc Vi An nhất thời lạnh xuống.

Mạc Vi An cười lạnh nói: "Nếu bọn họ muốn chết, chúng ta cũng đừng ngăn cản, cứ để cho bọn họ vĩnh viễn canh giữ trong thành Huệ Xương đi."

Thời gian đoàn người Trang Dịch Lôi Tu đi về phía trước, ma thú đại chiến cùng dị ma ở phía sau cũng không ngừng đi tới, tuy rằng chúng nó gặp dị ma hết sức ngăn cản, nhưng mà sau khi các ma thú hoàn toàn sờ rõ ràng phương thức chiến đấu của dị ma, càng đánh càng hăng, không tới nửa giờ, những dị ma rậm rạp che lấp mặt trời này đã bị ma thú giải quyết hơn phân nửa, đã không có dị ma ngăn cản, ai cũng không thể khiến bước chân của đám ma thú chậm lại, thể tích chúng nó khổng lồ, cho nên rất nhanh đã từ phía sau vượt qua đám Trang Dịch Lôi Tu.

Đoàn người lập tức thức thời nhường đường cho chúng nó.

Ma thú có thể xung phong ở phía trước, khát vọng với thế giới bên ngoài là cố chấp nhất, đối với nhóm hồn sư nhân loại này, căn bản ngay cả liếc cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, thẳng đường mà phóng ra ngoài thành.

Đám Trang Dịch cùng Lôi Tu thấy thế, thừa dịp các ma thú tách sương mù dày đặc, sương mù còn chưa kịp tụ lại, cấp tốc đi theo, theo sát bước chân của đàn ma thú, cùng rời khỏi thành Huệ Xương!

Ngoại thành thành Huệ Xương thông với Thần tích chi tường, hai bên trái phải theo thứ tự là hai thành lớn phát đạt, đáng tiếc hai bên đường kia vẫn bị sương mù dày đặc của dị ma ngăn chặn như trước, hơn nữa căn cứ theo dự tính của mấy người Mạc Vi An lúc trước, dị ma trên con đường ở hai bên này sẽ càng nhiều, càng mạnh, dùng thực lực của đám Trang Dịch lúc này, đi hai con đường kia quả thực chính là chịu chết.

Cho nên bọn họ không chút do dự đi theo đám ma thú chạy ra khỏi thành Huệ Xương, chạy ra khỏi Thần tích chi tường đã bị dị ma phá vỡ, đi thẳng tới thế giới ma thú ở bên ngoài!

Sương mù màu đen theo bọn họ ra khỏi Thần tích chi tường cũng chầm chậm biến mất, mà hiện ra ở trước mặt bọn họ lúc này là thảo nguyên rộng lớn vô ngần, tuy rằng còn có tốp năm tốp ba dị ma bay tới bay lui ở bốn phía sát phong cảnh, nhưng khi nhìn trời đất mênh mông vô bờ này, trong lòng mỗi người đều tràn ngập cảm xúc không nói nên lời.

Bọn họ ra ngoài, bọn họ sống sót!

Cho dù con đường kế tiếp có khó đi, sẽ có nhiều khó khăn ngăn cản bọn họ hơn nữa, nhưng ít nhất, bọn họ không cần nghẹn khuất bị giam ở trong một nội thành nho nhỏ, bị nuôi nhốt giống như gia súc, mỗi ngày trải qua sinh hoạt bữa đói bữa no!

Mấy người Trang Dịch Lôi Tu cùng Mạc Vi An đứng ở trước nhất đội ngũ, nhìn thấy một số hồn sư hoặc ôm đầu khóc rống, hoặc khàn giọng kêu lên, bọn họ không ngăn cản những hồn sư này phát tiết cảm xúc, ánh mắt Trang Dịch cùng Lôi Tu đối diện, sau đó nhìn về bốn phía, bọn họ muốn quyết định con đường kế tiếp.

Phía sau là thành Huệ Xương, tuyệt đối không có khả năng trở về, phía trước thông thẳng với thế giới ma thú, nếu đi vào, là đang đi vào bụng ma thú, con đường này trực tiếp gạt bỏ, còn nếu đi hướng bên trái, sẽ là thông thành Thái Khang, nếu không có ngoài ý muốn mà nói, bọn họ thậm chí còn có thể trở về học viện Ellen... Đáng tiếc, đại quân ma thú vừa mới từ thành Huệ Xương đi ra đã lựa chọn con đường bên trái.

Lúc nãy là bởi vì dị ma, hơn nữa các ma thú khát vọng ra ngoài, cho nên mới lười đối phó nhóm hồn sư bọn họ này, nhưng mà lúc này, đám Trang Dịch cũng không dám chạy đến bên người ma thú tự tìm cái chết, ý thức lãnh địa của ma thú vô cùng cố chấp, cao nhất trong đám ma thú này chính là cấp tám, không chỉ có một con, nếu chọc giận chúng nó, hậu quả khó lường.

Cho nên... Bọn họ chỉ có thể lựa chọn đi con đường bên phải.

Từ Thần tích chi tường đi về bên phải, cuối cùng sẽ tới Ngự Hồn điện.

Mà Ngự Hồn điện đang giao chiến với dị ma.

Trang Dịch có chút đau đầu xoa xoa mi tâm, Lương An ở bên cạnh thấy thế, lập tức lấy bản đồ ra cho bọn họ quan sát.

"Đi về phía Ngự Hồn điện đi." Sau khi thảo luận cùng Mạc Vi An một lần, Trang Dịch nói, ngón tay của cậu ra dấu trên bản đồ, khoảng cách từ nơi này đến Ngự Hồn điện cũng không xa, chỉ dựa vào đi bộ, đại khái chừng 10 ngày là đến, bọn họ không có ý định xen vào giao chiến giữa dị ma cùng Ngự Hồn điện, cho nên khi đến nơi trực tiếp vòng qua Ngự Hồn điện, đi theo một con đường khác, cuối cùng có thể trở lại học viện Ellen.

Mọi người nhìn con đường Trang Dịch vẽ ra, tuy hơi phiền toái một chút, nhưng mà cho đến trước mắt, bọn họ chỉ có con đường này có thể đi.

Cuối cùng, mọi người nhất trí thông qua.

Ngay khi bọn họ tính toán gọi mọi người chuẩn bị đi tìm một nơi an toàn khôi phục hồn lực, sau đó gất rút lên đường, đúng lúc này, một đoàn người nhỏ vọt ra từ trong thành Huệ Xương phía sau.

Đám Trang Dịch nhìn thấy nhóm người nhỏ này, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Nhóm người này không phải ai khác, chính là những hồn sư phụ trách tiếp viện ở trong hội phòng ma!

Xem ra bọn họ còn chưa ngu xuẩn đến cùng, đại khái là nhìn thấy các ma thú chiếm thượng phong, đám hồn sư này cũng chạy theo muốn đi ra cùng ma thú, chẳng qua bọn họ thương vong cũng không nhỏ, vốn có hơn 30 hồn sư, giờ đây chỉ còn có 7 người lao ra, hơn nữa hồn sư cấp thấp đều chết hết, còn lại đều là cấp sáu hoặc cấp bảy, trong đó, Trang Dịch còn nhìn thấy Vương Hàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro