Chương 115 - 116

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Trần còn chưa dứt lời, hồn sư đứng ở phía sau hắn ta đã lập tức sắp xếp chỉnh tề thành một đội hình, hồn lực của mỗi người lập tức được đồng thời phóng ra, thông qua thanh kiếm trong tay gia tăng, cùng nhau lấp lánh ánh sáng vàng, mọi người đồng loạt hét lớn một tiếng, giơ kiếm lên thật cao, hồn lực sau khi gia tăng nhờ thanh kiếm trong tay thì biến ảo thành hình kiếm bay múa trên vùng trời trên đỉnh đầu, dưới sự điều khiển của nhóm hồn sư, lại tạo thành một loại trận pháp.

Mà phản ứng của Trương Thừa Lạc hoàn toàn không chậm hơn Trần Trần chút nào, khi Trần Trần hạ lệnh tấn công, Trương Thừa Lạc lập tức mệnh lệnh thành viên Tuyết Nhận tiến vào hình thức chiến đấu, đội hình Tuyết Nhận xảy ra thay đổi, hai tầng trận pháp ẩn nấp cùng ngụy trang Trang Dịch bố trí lúc trước lập tức bị phá, Trần Trần đối diện phát hiện cấp bậc đám Trang Dịch phát sinh biến hóa lớn, nhất thời cả kinh.

Nhưng mà rất nhanh hắn ta đã phản ứng lại, hồn lực bình quân của Tuyết Nhận xấp xỉ hồn sư do Trần Trần dẫn đầu, nhưng lại không trải qua huấn luyện theo hệ thống cùng với trang bị thêm vào, nhất thời kém hơn một chút, mà đám Trang Dịch tuy nhân số phần đông, nhưng cấp bậc tổng thể lại rất thấp, cho dù có mấy cao thủ như Trang Dịch, Lôi Tu, hay Mạc Vi An, nhưng nơi này cũng là Ngự Hồn điện, trong lòng Trần Trần có tự tin.

Nghĩ như vậy, vẻ trêu tức dữ tợn trên mặt Trần Trần ban đầu được thu lại, vốn hắn ta còn muốn chậm rãi chơi mèo đuổi chuột rồi mới bắt đám Trương Thừa Lạc, lúc này cũng không giấu diếm nữa, hồn lực hoàn toàn phóng thích ra, hòa hợp thành một thể với sức mạnh của nhóm hồn sư sau lưng hắn ta, sau đó tấn công về phía Tuyết Nhận!

Trận hình ban đầu của Tuyết Nhận vốn là cực kỳ thô ráp, nhưng mấy ngày nay trải qua Trang Dịch, Hải Minh dạy dỗ, tiến bộ thần tốc. Lúc này Tuyết Nhận đứng ở phía trước nhất đội ngũ, bọn họ dùng hồn lực hình thành thanh kiếm lớn giằng co cùng chùm hồn lực mang ánh sáng màu trắng ngà của đội Trần Trần, công kích cùng công kích va vào nhau hình thành một vòng ánh sáng hình cầu nổ tung, "ầm" một tiếng, đại trận phòng ngự của Ngự Hồn điện ở bên cạnh không chút sứt mẻ, ngược lại dẫn những dị ma cách đó không xa lại đây.

Số lượng dị ma bay tới cũng không nhiều, hơn nữa cấp không cao, nhìn thấy nhân loại đang nội chiến, đám dị ma giảo hoạt lập tức ẩn nấp ở một bên xem cuộc chiến, không có ý nhúng tay làm vật hy sinh.

Dị ma đột nhiên xuất hiện tự nhiên khiến cho Trang Dịch cùng Trần Trần chú ý, Trang Dịch nhìn chằm chằm hồn sư nhân loại Trần Trần xuất thân Ngự Hồn điện này, muốn nhìn một chút xem hắn ta có phản ứng gì.

Trần Trần liếc mắt nhìn đám dị ma nhỏ kia, trong mắt toát ra một tia khinh miệt, hắn ta nâng tay làm một động tác, đội ngũ hồn sư phía sau lập tức biến hóa trận hình, hồn lực lại ngưng tụ một lần nữa, mục tiêu vẫn như cũ là Tuyết Nhận!

"Tuyết Nhận lui ra phía sau, Hải Minh!" Trang Dịch thấy thế, biểu tình trên mặt hoàn toàn lạnh xuống, cậu lập tức lớn tiếng nói.

Mấy ngày này Tuyết Nhận vẫn nhận Trang Dịch chỉ huy, lúc này lui về phía sau không có chút do dự, mà đội ngũ chiến hồn sư của đội săn ma vẫn đứng ở phía sau Tuyết Nhận, sau khi Tuyết Nhận lùi lại, bọn họ đã sớm ngưng tụ tốt hồn lực, nháy mắt đánh về phía Trần Trần.

Trần Trần nhìn hồn lực đội săn ma oanh tới, thật không ngờ đội ngũ hồn sư cấp năm cấp sáu có thể phát huy lực công kích mạnh như vậy, hắn ta hoảng sợ, nhưng mà mấy tháng này Trần Trần ở Ngự Hồn điện đã từng trải qua bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, phản ứng lâm thời cũng cực kỳ nhanh chóng, hắn ta nâng thanh kiếm trong tay, vung lên, bảo thạch trên chuôi kiếm đối diện về phía mấy người Trang Dịch, cùng lúc đó, hồn sư phía sau hắn ta cũng đồng thời làm ra động tác này, động tác chỉnh tề thống nhất, nhìn ra được đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt trong thời gian dài.

Bởi vì phòng ngự trong lúc bị động vội vàng, hồn lực bọn họ phát ra cũng không nhiều, nhưng giây tiếp theo, bảo thạch trên bảo kiếm sau khi trải qua hồn lực kích thích, nhanh chóng phát ra vầng sáng màu trắng ngà, một người tiếp một người hợp lại cùng nhau, vòng bảo vệ giống như tràn ngập co dãn, miễn cưỡng chặn lại công kích của chiến hồn sư đội săn ma!

Trang Dịch thấy thế, nhíu mày, thấy Trần Trần híp mắt tràn ngập sát ý nhìn chiến hồn sư đội săn ma, thấy vòng tấn công tiếp theo của bọn họ lại tiếp tục xuất hiện, Trang Dịch sắp xếp ngự hồn sư trên đỉnh, để phụ hồn sư phụ trợ, học biện pháp của Trần Trần, dùng phòng ngự đến tạm thời ngăn cản.

Thực lực tổng thể của đội săn ma không bằng đội ngũ của Trần Trần, bởi vậy ngăn cản tương đối tốn sức, Trang Dịch chuyển sang phía Trương Thừa Lạc, làm một động tác chỉ thị với hắn ta, Trương Thừa Lạc lập tức dẫn đầu Tuyết Nhận nhân cơ hội này tấn công, bọc đánh bên sườn đội ngũ Trần Trần!

Trần Trần nhìn thấu ý đồ của Trang Dịch, hắn ta lộ ra một nụ cười trào phúng với Trang Dịch, sau đó làm một khẩu hình: dế trũi.

Sau khi làm xong, Trần Trần lạnh lùng cười, thanh kiếm trong tay lại dao động, vậy mà tấn công hồn sư đội săn ma, đồng thời bọn họ cũng lợi dụng ưu thế trang bị, tiến hành một lần phòng ngự hoàn mỹ, đỡ đòn tấn công của Tuyết Nhận!

Hai lần liên tiếp bị ăn mệt do trang bị, lại còn bị đối phương trào phúng là dế trũi, dù là Trang Dịch cũng nhịn không được mà mắng thầm trong lòng.

Trong quá khứ chiến đấu của Trang Dịch, bất luận là đơn chiến hay quần chiến, hai bên phần lớn đều là dựa vào thực lực thật mà nói chuyện, bởi vậy cho dù thua, cũng đều tâm phục khẩu phục, mà lúc này đây, rõ ràng bọn họ nhân số nhiều, thực lực không kém, thông qua Trang Dịch chỉ huy, bắt được Trần Trần tuyệt đối là không thành vấn đề, cố tình Trần Trần có ưu thế về trang bị, làm cho bọn họ nhiều lần kinh ngạc, giống như dùng hết toàn lực đánh ra một đấm, lại toàn bộ đánh vào trong bông, không chỉ đối phương lông tóc không thương, ngược lại bản thân mất sức không ít, nghĩ mà bực đến muốn phun máu ra.

Thấy đội săn ma cùng Tuyết Nhận còn đang triền đấu cùng đội ngũ Trần Trần, Trang Dịch nhìn chằm chằm trường kiếm mà hồn sư đội ngũ Trần Trần đang cầm trong tay, không khỏi hoài niệm đến bảo vật mà gia tộc triệu hoán sư để lại cho cậu. Trước đây cậu lo lắng quá mức rêu rao, chưa bao giờ dám cầm thứ tốt gì ra dùng, nhưng hiện tại không giống, dị ma tấn công, thế đạo đã rối loạn, chờ sau lần này trở về, cậu nhất định phải lấy ra bảo vật của gia tộc triệu hoán sư, muốn dùng như thế nào thì dùng như thế ấy!

Nhưng mà, cho dù dùng bảo vật thì cũng không phải vạn năng. Dưới hai mặt giáp công của đội săn ma cùng Tuyết Nhận, Trần Trần dần dần có chút không chống đỡ được, dù sao Trương Thừa Lạc của Tuyết Nhận là Vương hồn sư cấp tám, trong đội săn ma cũng có một số hồn sư cấp cao phối hợp trận pháp tấn công, đồng thời, mấy người Trang Dịch, Lôi Tu cùng Mạc Vi An thậm chí đứng ở một bên còn chưa tham gia chiến đấu, điểm này cũng khiến Trần Trần càng thêm cảnh giác.

Phát hiện tình hình càng ngày càng bất lợi cho mình, Trần Trần đang nổi lên tâm tư lùi bước, đúng lúc này, đội phó của Trần Trần nói với hắn: "Thực lực của Tuyết Nhận tăng vọt, đội ngũ hồn sư hợp tác cùng hắn kia tuy rằng cấp bậc thấp, nhưng năng lực thực chiến lại quá mạnh mẽ, những người này liên minh lại, chúng ta không phải đối thủ, không bằng trước lui lại, nếu không sợ là đêm nay cũng bị giữ lại nơi này."

Dựa theo ý tưởng của vị đội phó này, xung đột giữa bọn họ cùng Trương Thừa Lạc vốn là không tất yếu phát sinh, lúc này nếu bọn họ rơi xuống hạ phong, dứt khoát khuyên Trần Trần lui lại, miễn cho một lát nữa chiến bại càng khó coi.

Đáng tiếc, tâm ý của hắn ta là tốt, nhưng dưới tình thế cấp bách lại xem nhẹ bản tính Trần Trần.

Trần Trần vốn đã định lui bước, nhưng sau khi nghe xong đội phó nói, thấy ngay cả đội phó cũng đang ám chỉ bọn họ không bằng Tuyết Nhận, sắc mặt Trần Trần trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói bậy bạ cái gì đó, Tuyết Nhận ở Ngự Hồn điện nhiều năm như vậy, có lần nào không phải bị chúng ta chèn ép không nâng nổi đầu, lần này cũng giống vậy thôi, chỉ có Tuyết Nhận nhận thua, Trần Trần ta cũng sẽ không bại bởi đồ bỏ đi Trương Thừa Lạc kia!"

Trần Trần nói xong, móc từ trong cổ ra một điếu trụy nhỏ màu xám trắng. Đội phó thấy Trần Trần vậy mà lấy cả vật này ra, nhất thời cả kinh, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tuyết Nhận cùng đội săn ma thêm vài phần thương hại.

"Dây chuyền Long Nha!" Trương Thừa Lạc nhìn chằm chằm cái điếu trụy nhỏ kia, cả kinh nói.

Trang Dịch nghe vậy, lập tức đưa ánh mắt về phía cái điếu trụy nhỏ kia. Tuy rằng cậu không biết thứ này là cái gì, nhưng mà chỉ nhìn vẻ mặt mấy người ở đây thì cũng biết đây không phải cái gì dễ đối phó.

Trần Trần vừa lòng nhìn Trương Thừa Lạc biến sắc, hắn ta đưa hồn lực vào trong dây chuyền Long Nha, theo hồn lực rót vào càng nhiều, điếu trụy vốn màu xám trắng dần dần biến thành màu trắng sữa trong suốt, một luồng uy áp mạnh mẽ lấy Trần Trần làm trung tâm, mạnh khuếch tán ra ngoài, dị ma đang bay trong không trung cách đó không xa rình coi cũng bị luồng uy áp này ảnh hưởng, đau đớn rơi từ trên không trung xuống, quỳ rạp trên mặt đất không thể nhúc nhích, mà Tuyết Nhận cùng đội săn ma bị Trần Trần nhắm vào lại toàn thân cứng đờ, tuy rằng một số hồn sư cấp bốn cấp năm cắn răng mạnh mẽ chống đỡ, nhưng trạng thái nhìn qua tuyệt đối không tốt hơn dị ma chỗ nào, đừng nói tấn công, ngay cả phóng thích hồn lực tự bảo vệ mình cũng trở nên khó khăn.

Uy áp này... ít nhất là khí thế cường giả ngoài cấp chín mới có thể có!

Trang Dịch là hồn sư cấp sáu, đồng dạng cũng bị ảnh hưởng cực kỳ lớn, nhưng mà rất nhanh Lôi Tu đã đứng ở bên cạnh cậu, hai bàn tay nắm lấy nhau, hai người trao đổi hồn lực, lợi dụng khế ước, cùng nhau ngăn cản.

Dưới sự giúp đỡ của Lôi Tu, Trang Dịch miễn cưỡng dễ chịu một chút, đúng lúc này, đột nhiên, linh lung hộp trong dây xích tay của Trang Dịch phát ra phản ứng rất nhỏ.

Trang Dịch cả kinh, tuy rằng tình huống lúc này nguy cấp, nhưng mỗi lần linh lung hộp xuất hiện đều mang đến cho Trang Dịch cơ hội xoay chuyển thật lớn, Trang Dịch lập tức lấy linh lung hộp ra, khi phát hiện linh lung hộp vậy mà cũng phát ra ánh sáng trắng giống vậy, hơn nữa dưới sự chiếu rọi của ánh sáng này, uy áp do dây chuyền Long Nha phát ra cũng giảm bớt không ít, thần tình trong mắt Trang Dịch chợt lóe lên, sau đó đặt linh lung hộp vào trong tay Lôi Tu.

"Cầm lấy, một lát nữa cướp thứ kia đến!" Trang Dịch kề sát vào Lôi Tu thấp giọng nói.

Tuy rằng tác dụng dây chuyền Long Nha này của Trần Trần vô cùng mạnh, nhưng rất hiển nhiên là lấy cấp bậc của hắn ta hiện tại, khống chế bảo vật cấp bậc này thật là quá mức khó khăn.

Lúc này không chỉ có đội săn ma cùng Tuyết Nhận bị uy áp của dây chuyền Long Nha áp không thở nổi, bản thân Trần Trần vì phải không ngừng đưa vào hồn lực, lại phải không ngừng điều tiết không chế dây chuyền Long Nha không tổn thương lầm người một nhà, trạng thái của hắn ta cũng không tốt là bao.

Cảm giác hồn lực tiêu hao càng lúc càng lớn, còn tiếp tục như vậy thì không đến vài phút hồn lực trong cơ thể hắn ta sẽ bị dây chuyền Long Nha hút không còn một mảnh, Trần Trần lập tức quay đầu nói với đội phó: "Còn thất thần cái gì, nhanh làm thịt bọn họ!"

Đội phó đứng ở bên cạnh Trần Trần, dưới sự khống chế của Trần Trần, ảnh hưởng của dây chuyền Long Nha lên bọn họ tương đối nhỏ, nhưng cũng không phải không tồn tại, hắn ta xoa xoa mồ hôi trên thái dương, gian nan liếc nhìn Trần Trần một cái, miễn cưỡng dẫn đầu mọi người bước từng bước về phía đội săn ma cùng Tuyết Nhận.

Trang Dịch nhìn trường kiếm chói lọi trong tay bọn họ, lập tức mang theo Lôi Tu đi tới phía trước nhất đội ngũ, hơn nữa gọi cả mấy người Mạc Vi An cùng Trương Thừa Lạc tới bên cạnh.

Thấy hồn sư đối diện càng ngày càng lại gần, Trang Dịch lập tức nói: "Trương Thừa Lạc, Mạc Vi An mang theo hồn sư cấp cao ngăn cản bọn họ lại trước, dây chuyền Long Nha ta cùng Lôi Hổ nghĩ biện pháp."

"Rõ." Xuất phát từ tin tưởng tuyệt đối với Trang Dịch, đám người Mạc Vi An không có dị nghị gì, lập tức tiến lên phía đám hồn sư đang ở đối diện kia.

Trang Dịch cùng Lôi Tu thì xoay người đi về phía Trần Trần.

Chương 116

Linh lung hộp là vật phẩm của triệu hoán sư, Lôi Tu là bổn mạng thú của Trang Dịch, không thể hoàn toàn thôi động linh lung hộp, chỉ có Trang Dịch theo ở bên cạnh Lôi Tu, tác dụng giảm sức ép của linh lung hộp mới có thể phát huy được.

Cách Trần Trần càng gần, uy áp bốn phía lại càng mạnh, linh lung hộp chỉ có thể giảm đi một bộ phận áp lực mà không thể nào giúp mấy người Trang Dịch hoàn toàn bỏ qua luồng áp lực này. Lôi Tu đã tiếp cận cấp tám, còn miễn cưỡng có thể chịu đựng, Trang Dịch chỉ có cấp sáu đỉnh phong, bởi vì sắp tới thời gian đột phá, hồn lực vốn đã có chút không ổn định, lúc này càng tới gần Trần Trần, toàn thân bị luồng uy áp này đè nặng giống như muốn nổ tung ra, hồn lực trong cơ thể cũng không ngừng bắt đầu khởi động, đánh sâu vào không gian tinh thần trong não, Trang Dịch cảm giác hồn lực trong cơ thể giống như ngồi xe đi qua núi, trong chốc lát trèo lên điểm cao nhất, trong chốc lát lại rơi mạnh xuống, trải qua lên lên xuống xuống như vậy, sắc mặt Trang Dịch chậm rãi bắt đầu trắng bệch.

Lôi Tu biết Trang Dịch chịu khổ sở, hắn không dấu vết giúp đỡ Trang Dịch bước đi, đồng thời âm thầm ngưng tụ hồn lực.

Ngay từ đầu Trần Trần là cười lạnh mà nhìn Trang Dịch cùng Lôi Tu tới gần, thậm chí Trần Trần còn cố ý khống chế dây chuyền Long Nha nhắm vào hai người bọn họ, chờ mong bộ dạng hai người nổ tan xác mà chết dưới luồng uy áp này, kết quả thật không ngờ, bọn họ vậy mà càng đi càng gần, cuối cùng thậm chí đi tới nơi cách không đến 10m trước mặt hắn ta!

Đối với hồn sư mà nói, khoảng cách 10m hoàn toàn không tính là gì, nâng tay phóng thích hồn lực một cái là có thể giải quyết đối phương, khi nhìn thấy lôi điện trên bàn tay Lôi Tu bắt đầu khởi động, Trần Trần biến sắc, lúc này mới ý thức được tình huống không ổn, hắn ta vội vàng thu hồi dây chuyền Long Nha, nhấc thanh trường kiếm trong tay, cuống quýt ngăn cản kích đầu tiên của Lôi Tu.

Lôi Tu nhìn thấy Trần Trần tránh đi, biểu tình trên mặt không có chút gợn sóng, nháy mắt, lôi điện lại hình thành thành một hình cầu trước mặt hắn, hơn nữa quy mô còn lớn hơn lần trước.

Trần Trần vừa mới vì dây chuyền Long Nha mà tiêu hao rất nhiều hồn lực, theo lý mà nói, người ở đây đã bị dây chuyền Long Nha ảnh hưởng, hồn lực trong cơ thể đồng dạng cũng không còn lại bao nhiêu mới đúng, chỉ là khi nhìn thấy công kích của Lôi Tu vậy mà lại càng ngày càng mạnh, hơn nữa không chút hoang mang, mặc dù Trần Trần là người tự cao, nhưng lại rất tiếc mạng, hắn ta cuống quýt chạy về phía đội phó.

Dây chuyền Long Nha bị thu lại, uy áp của ma thú cấp chín ở bốn phía dần dần biến mất, Lôi Tu để Trang Dịch ở tại chỗ nghỉ ngơi, hắn thì đuổi theo bước chân Trần Trần.

Tốc độ lôi điện cực kỳ nhanh, Trần Trần còn chưa chạy ra ba bước, công kích của Lôi Tu đã vượt qua hắn ta, lôi điện màu tím không vào chân Trần Trần mà chạy loạn bên ngoài làn da hắn ta, chân Trần Trần mềm nhũn tại chỗ, thiếu chút nữa ngã co quắp trên mặt đất.

"Đội trưởng!" Đội phó đang triền đấu cùng mấy người Mạc Vi An thấy thế, lập tức cả kinh kêu lên.

Trần Trần lại không có tâm tư để ý tới hắn ta, thấy Lôi Tu chậm rãi đi về phía mình, trong tay ngưng tụ đợt tấn công thứ ba, so với hai lần trước thì càng mạnh, nhìn đôi mắt màu đỏ sậm giống như biển máu của Lôi Tu bắt đầu khởi động, Trần Trần đã không muốn đi tự hỏi vì cái gì Lôi Tu không bị dây chuyền Long Nha ảnh hưởng, sự việc liên quan đến tính mạng, Trần Trần hét lớn: "Ngươi không thể ra tay với ta, ta là hồn sư trong Ngự Hồn điện, ta là người Trần gia!"

Lôi Tu giống như không nghe thấy lời Trần Trần nói, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, vài tia lôi điện linh hoạt như rắn ở trên tay Lôi Tu hóa thành nguyên hình cầu điện, sau đó dưới ánh mắt hoảng loạn của Trần Trần, đánh úp về phía hắn ta.

Trần Trần kêu to một tiếng, lấy dây chuyền Long Nha vừa mới thu hồi ra, giơ lên thật cao đón nhận đòn tấn công của Lôi Tu!

Trong nháy mắt lôi điện đụng tới dây chuyền Long Nha, dây chuyền Long Nha chợt phát ra ánh sáng trắng, giống như thứ gì đó bên trong bị lôi điện màu tím làm tỉnh lại, sau khi ánh sáng trắng đỡ công kích của Lôi Tu thì nhanh chóng hội tụ lại một chỗ, một con rồng nhỏ màu ngân bạch như ẩn như hiện bên trong vòng ánh sáng, cái đuôi dài nhỏ vung vẩy, hai mắt màu đen gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Tu, làm ra tư thế bảo vệ Trần Trần ở phía sau.

Linh khí!

Trang Dịch nhìn thấy dây chuyền Long Nha như thế, lập tức nhận ra thứ này không tầm thường. Cấp bậc bảo vật được chia làm ba đẳng cấp liên khí, bảo khí cùng linh khí, di vật là bảo vật mạnh của triệu hoán sư cũng không nhiều, có khả năng đều đã bị tổ tiên dùng hết rồi, bởi vậy những thứ trên người Trang Dịch, tuy rằng rất nhiều thứ đều rất đẹp đẽ quý giá, nhưng lại không có tác dụng quá lớn trong chiến đấu.

Lúc trước khi đi Rừng rậm Ma thú, giống mấy người Vệ Cẩn, Thượng Thanh Vân, Tưởng Tuyên, trên người đều có bảo vật không cùng cấp bậc, che chở bọn họ vài lần bình an thoát hiểm, những cái đó là nội tình truyền thừa trong gia tộc. Trần Trần này vừa mới xưng là người Trần gia, rất có thể là Trần gia – một trong ba thế gia lớn của Ngự Hồn điện, trên người có một số thứ tốt tự nhiên không kỳ quái, nhưng mà dùng thực lực cấp bảy mà có thể lấy ra linh khí cấp chín, có thể thấy được trình độ hắn ta được cưng chiều như thế nào.

Nếu Trang Dịch không đoán sai, dây chuyền Long Nha này có lẽ ban đầu chính là một bộ phận thân thể của một con ma thú cấp chín,, sau khi chế tác thành bảo vật thì phong ấn linh hồn ma thú cấp chín ở bên trong, bởi vậy khi Trần Trần sử dụng hồn lực xúc tiến biến hóa mới có thể phát ra uy lực mạnh mẽ như thế, lúc này sinh mệnh Trần Trần bị uy hiếp, lại sử dụng dây chuyền Long Nha để tiến hành phòng ngự bảo vệ chủ nhân.

Dây chuyền Long Nha này không thể so với cường giả cấp chín chân chính, nhưng dù sao Lôi Tu chỉ có cấp bảy đỉnh phong, Trang Dịch nhìn Lôi Tu cùng dây chuyền Long Nha giằng co, thấy Trần Trần nhân cơ hội này, đỉnh đầu toát ra một tia sáng đỏ như máu, lặng yên không một tiếng động bay về phía trận pháp phòng ngự ngoài Ngự Hồn điện, trong lòng Trang Dịch có chút suy nghĩ.

Lôi Tu nhìn chằm chằm con rồng trong dây chuyền Long Nha kia, trong mắt hiện lên một tia sáng khác thường, ngay sau đó, Lôi Tu hừ lạnh một tiếng, hư ảnh con hổ màu tím đi ra từ trong cơ thể Lôi Tu, đứng trước người hắn, ánh mắt màu đỏ sậm giống như Lôi Tu giằng co cùng đôi mắt đen của con rồng nhỏ, thân thể con hổ hơi hơi nằm xấp xuống, móng vuốt sắc bén chui vào lòng đất, trong cổ họng phát ra thanh âm trầm thấp, cơ bắp trên thân thể kéo căng, tùy thời chuẩn bị muốn nhào lên xé xác con rồng thành mảnh nhỏ!

Con rồng nhìn con hổ, trong mắt hiện lên một tia mê mang, cảm giác được sát ý của con hổ với mình, nó rất nhanh đã phản ứng lại, nó hé miệng, trong miệng phát ra tiếng ngao kêu khe khẽ, sau đó đong đưa cái đuôi, một luồng sáng trắng tạo thành trận pháp lập tức hiện ra trước mặt nó —— con rồng này vậy mà không chủ động tấn công, lại lựa chọn bị động phòng ngự!

Bởi vì lực chú ý của dây chuyền Long Nha bị Lôi Tu hấp dẫn toàn bộ, uy áp đáng sợ lúc trước chậm rãi tiêu tán, thành viên Tuyết Nhận cùng đội săn ma đều dần lại sức, đám Mạc Vi An, Trương Thừa Lạc cũng khôi phục tiêu chuẩn bình thường, nhóm hồn sư dưới tay Trần Trần lại một lần nữa bị vây quanh, hơn nữa bất luận Trương Thừa Lạc, Mạc Vi An hay đám Hải Minh trong Tuyết Nhận cùng đội săn ma, đều có đủ năng lực một mình gánh vác một phía, mà hồn sư do Trần Trần dẫn đầu mất đi chủ kiến là Trần Trần, sức chiến đấu lập tức giảm xuống không ít, trong khi Lôi Tu cùng dây chuyền Long Nha chiến đấu khó bỏ khó phân, Tuyết Nhận cùng đội săn ma dùng không đến 15 phút đồng hồ đã hoàn toàn vây quanh những hồn sư do Trần Trần dẫn đầu, làm bọn họ mất đi sức phản kháng!

Trần Trần tránh ở phía sau dây chuyền Long Nha thấy thế, hắn ta lo lắng nhìn hướng Ngự Hồn điện, đợi hồi lâu không thấy cứu viện tới, khi hắn ta quay đầu phát hiện Trang Dịch cùng Lôi Tu vậy mà đang phối hợp phá giải trận pháp phòng ngự của hắn ta, hơn nữa cuối cùng dây chuyền Long Nha bị Lôi Tu dùng một bàn tay đánh rơi ra ngoài mấy chục mét, sắc mặt Trần Trần trắng nhợt, thì thào nói: "Nơi này là Ngự Hồn điện, ta là người Trần gia trong Ngự Hồn điện... Nếu các ngươi dám làm gì ta, Ngự Hồn điện sẽ không bỏ qua các ngươi..."

Trương Thừa Lạc nhìn thấy sát khí trong mắt Trang Dịch cùng Lôi Tu, hắn ta cân nhắc lợi hại mấy lần, cuối cùng đi lên mấy bước, ngăn trước mặt Trang Dịch, thấp giọng nói: "Thân phận Trần Trần đặc thù, giết hắn chỉ sợ chúng ta không ra được Ngự Hồn điện."

"Lúc nãy khi hắn giết ngươi cũng không nhiều băn khoăn như vậy."

"Ta vì thực hiện hứa hẹn với bằng hữu lúc trước, tuyên bố bước vào Ngự Hồn điện, đã xích mích với Trương gia, mấy năm nay ta nản lòng thoái chí, thực lực không hề tiến thêm, cho nên Trần Trần mới không coi ta vào đâu. Nơi này là Ngự Hồn điện, thế lực Trần gia không nhỏ, tuy rằng Trần Trần không phải dòng chính Trần gia, nhưng đã tu luyện đến cấp bảy, rất được coi trọng." Trương Thừa Lạc rất ít khi nói đoạn dài như vậy, tuy rằng hắn ta rất tức giận những việc Trần Trần làm với mình, nhưng hắn ta lo lắng đến tính mạng hơn ba trăm người ở đây, hắn ta thấp giọng khuyên nhủ, "Trần Trần đã phát tín hiệu xin giúp đỡ, người Ngự Hồn điện lập tức sẽ tới đây... Tất cả mọi người muốn sống rời đi nơi này trở lại cố hương, vì chút ít ân oán mà bỏ mình trong này, rất không đáng."

Thành viên Tuyết Nhận là từ nhỏ đã được đưa đến Ngự Hồn điện mà lớn lên, ngay cả cha mẹ mình là ai cũng không biết, lời này của Trương Thừa Lạc hiển nhiên là vì lo lắng cho người đội săn ma.

Trương Thừa Lạc coi bọn họ là người một nhà, Trang Dịch tự nhiên sẽ không bạc đãi hắn ta, cậu nhẹ nhàng cười với Trương Thừa Lạc: "Ngươi yên tâm, ta có chừng mực."

Tuyết Nhận nhân lúc nói chuyện với Trương Thừa Lạc, lấy hai hệ chiến ngự của cậu làm che giấu, Hoa đèn lồng thất tinh được Trang Dịch lặng lẽ thả ra, không một tiếng động bay về phía dị ma cách đó không xa trong màn đêm đen.

Đồng thời, Lôi Tu đi tới trước mặt Trần Trần, điều khiển lực lôi điện không ngừng đánh trúng Trần Trần, lại chỉ làm cho cả người hắn ta tê liệt, cũng không tạo thành thương tổn quá lớn với hắn ta. Nhưng biểu tình trên mặt Trần Trần hiển nhiên càng thêm phẫn nộ so với lúc trước, hắn ta thà rằng Lôi Tu đánh hắn ta trọng thương, cũng không muốn Lôi Tu dùng lôi điện làm cho toàn thân hắn ta tê liệt, giống như bùn nhão mà quỳ trên mặt đất, mất sạch thể diện!

Lực chú ý của mọi người ở đây đều ở trên người Lôi Tu cùng Trần Trần, hồn thú hệ thực vật của Trang Dịch vốn giỏi ẩn nấp, lúc này đi xuyên ngang qua, mỗi đóa trong bảy đóa hoa của Hoa Đèn Lồng Thất Tinh đều bắt sống một dị ma cấp bốn tới cấp năm, sau đó lại được Trang Dịch thu hồi lại, động tác của Trang Dịch rất bí mật, phần lớn mọi người đều không phát hiện ra, chỉ có Lương An vốn cẩn thận, thông qua quan sát tỉ mỉ, nhận thấy vẻ mặt Trang Dịch có chút không đúng, khi phát hiện thực vật chợt lóe mà qua trong bóng đêm, Lương An biến sắc, cậu ta giống như nhớ tới cái gì, trái tim điên cuồng nhảy dựng lên.

Vì không để người bên cạnh nhận thấy được mình khác thường, Lương An lập tức cúi đầu, che giấu biểu tình của mình trong bóng đêm.

Trong hơn ba trăm người ở đây, chỉ có một mình Lương An ở chung với Trang Dịch gần nửa năm khi còn ở Ellen, có lẽ thực lực của cậu ta bình thường, nhưng sức quan sát lại cực mạnh, giỏi nắm bắt tâm tình cùng thói quen nhỏ hàng ngày của mỗi người, đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà cậu ta có thể làm cho rất nhiều người thích mình.

Đoạn ngắn quá khứ ở chung cùng Trang Dịch này, khác thường vào lần đầu tiên gặp Lôi Y cùng Lôi Hổ ở thành Huệ Xương, còn có đủ loại chung sống mấy tháng qua hiện lên trong đầu Lương An, cuối cùng, Lương An hít sâu một hơi, khi lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã khôi phục thái độ bình thường.

Cùng lúc đó, Trang Dịch thừa dịp mọi người không chú ý, khi Lôi Tu dùng lôi điện vây quanh Trần Trần, Trang Dịch đem bảy con dị ma kia tất cả đều ném vào bên cạnh Trần Trần.

Không phải hắn ta thích vu oan người bị dị ma phụ thể sao, vậy để cho hắn ta nếm thử mùi vị bị dị ma tấn công đi.

Bảy con dị ma cấp bốn cấp năm kém xa thực lực Trần Trần, cũng không thể chân chính ăn vào thân thể Trần Trần rồi khống chế hắn ta, nhưng dù sao lúc này Trần Trần bị thương, dị ma sẽ có thể gây cho hắn ta đủ loại cảm giác "thoải mái", hơn nữa bởi vì Lôi Tu dùng lực lôi điện làm tê liệt quanh thân hắn ta, cho nên Trần Trần không chỉ không thể nhúc nhích thân thể, cổ họng lại không phát ra tiếng, người không biết tình hình không nhìn ra Trần Trần khác thường chút nào, cho dù có là đội phó của hắn ta, cũng không biết đội trưởng nhà mình lúc này đang tiến hành giao chiến cùng dị ma!

Đúng lúc này, một luồng chấn động hồn lực mạnh mẽ từ xa tới gần, không đến một giây đã hiện ra trước mặt đám Trang Dịch, đồng thời, dị ma xa xa vây xem thấy nhiều cường giả nhân loại xuất hiện như vậy, lập tức trốn chạy đi xa.

Trương Thừa Lạc nhìn những hồn sư xuất hiện này, biểu tình trên mặt hơi thay đổi, lập tức nói ra thân phận người tới: "Hồn sư cấp tám của Tưởng gia, Tưởng Hàm, cùng hồn sư cấp tám của Trần gia, Trần Vũ."

Trang Dịch cùng Lôi Tu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn, thấy ước chừng có mười mấy hồn sư đang tới, hai vị hồn sư đứng trước nhất không thể nghi ngờ là thực lực cực mạnh.

Trang Dịch gặp qua Tưởng Tuyên cùng Tưởng Ninh, bởi vật rất nhanh nhận ra người nào là Tưởng gia, người nào là Trần gia.

Tưởng gia dung mạo diễm lệ, hơn nữa diện mạo đều có chút tương tự, tỷ như Tưởng Hàm trước mắt này, tuy rằng kém Tưởng Tuyên cùng Tưởng Ninh một chút, nhưng so sánh với người bình thường, coi như là hạc trong bầy gà.

"Trương Thừa Lạc?" Tưởng Hàm cùng Trần Vũ liếc mắt nhìn quét toàn trường một lần, Trần Vũ lập tức tập trung lực chú ý trên người Trần Trần đang ngã dưới đất không dậy nổi, mà Tưởng Hàm lại chú ý tới Tuyết Nhận cùng Trương Thừa Lạc, khi phát hiện thực lực trung bình của Tuyết Nhận vậy mà đã tiếp cận cấp bảy, mà bản thân Trương Thừa Lạc lại biến thành Vương hồn sư thực lực tương đương hắn, Tưởng Hàm kinh ngạc nói.

Trương Thừa Lạc hơi hơi gật đầu với Tưởng Hàm, xem như đáp lại.

"Ngươi..." Tưởng Hàm còn muốn hỏi chút cái gì, đã bị lời nói nổi giận đùng đùng của Trần Vũ đánh gãy "Sao lại thế này, các ngươi là ai?!" Tuy rằng Trần Trần không phải dòng chính gia tộc, nhưng lại là một người có thiên phú, rất được gia chủ Trần gia coi trọng, nếu không cũng sẽ không giao bảo vật như dây chuyền Long Nha cho hắn ta, lúc này Trần Vũ phát hiện hồn lực của Trần Trần chấn động yếu ớt, toàn thân bị điện không còn sức, quả thực chính là đang khiêu khích Trần gia, hắn ta nhìn chằm chằm mỗi người ở đây, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Trương Thừa Lạc, "Trương Thừa Lạc, ngươi cũng dám cấu kết người ngoài, trọng thương hồn sư Ngự Hồn điện, ngươi muốn tạo phản sao?"

"Lôi Hổ cùng Lôi Y là hồn sư, đội săn ma bọn họ dẫn đầu phần lớn là học sinh các học viện lớn." Trương Thừa Lạc nói.

Học viện Ellen cùng một số trường học nhỏ bên cạnh, bởi vì xây dựng ở phụ cận Ngự Hồn điện, đều có thiên ti vạn lũ quan hệ với Ngự Hồn điện, không chỉ có bản thân học viện chú trọng một mảng ngự hồn sư này, hiện giờ không ít hồn sư trong Ngự Hồn điện cũng đều đi ra từ học viện này! Bởi vậy thân phận của đám Trang Dịch, căn bản không thể nói là người ngoài.

"Học sinh?" Trần Vũ hoài nghi nhìn người bên trong đội săn ma, bởi vì trong thời gian này mọi người đều ở bên ngoài thổi gió phơi nắng, cho dù người có chú trọng sạch sẽ đi nữa, trên người đều đầy bụi bặm, làn da bị ánh mặt trời chói chang phơi nắng có chút thô ráp, vóc dáng cũng bởi vì không ngừng đi đường cùng chiến đấu mà cao ngất rắn chắc không ít, trừ hình dạng khuôn mặt thoạt nhìn còn có chút non nớt ra, đại đa số người nhìn qua đều không giống như người mười mấy tuổi.

"Bất luận các ngươi là trường học nào, tới nơi này chính là vì được Ngự Hồn điện che chở. Kết quả vậy mà to gan lớn mật làm bị thương đội tuần tra của Ngự Hồn điện, Trương Thừa Lạc, ngươi rõ ràng quy định của Ngự Hồn điện, toàn bộ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói tạm khóa hồn lực, đi cùng chúng ta một chuyến, nếu không đừng trách ta không nói cảm tình."

Trang Dịch nghe vậy, cười nhạo một tiếng, đi đến bên người Trương Thừa Lạc: "Chỉ bằng ngươi, còn muốn làm chúng ta tạm khóa hồn lực?"

Đối với hồn sư mà nói, hồn lực chính là chỗ dựa lớn nhất, bị người Ngự Hồn điện mang đi một chuyến thì không có gì, nhưng muốn bọn họ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói hơn nữa đồng ý tạm thời phong ấn hồn lực, mặc cho bọn họ xử lý, quả thực chính là ý nghĩ viển vông! Trần Vũ này nhìn qua ổn trọng hơn Trần Trần không ít, nhưng nội tâm như trước khó nén miệt thị với Tuyết Nhận cùng đội săn ma.

Cũng đúng, tuy rằng Ngự Hồn điện rơi xuống thế hạ phong, nhưng đó cũng chỉ là so với Chiến Hồn điện cùng Phụ Hồn điện mà thôi, đối với đám hồn sư không có thân phận bối cảnh lớn gì như bọn họ, Trần Vũ tự nhiên sẽ không khách khí.

"Hồn sư cấp sáu nho nhỏ cũng dám hung hăng ngang ngược!" Trần Vũ thấy Trang Dịch dám phản bác lời hắn ta nói, với Vương hồn sư cấp tám Trương Thừa Lạc hắn ta còn có chút kiêng kị nhưng đối với Trang Dịch không biết trời cao đất rộng này, Trần Vũ liền không khách khí, hắn ta híp mắt, khoát tay, một vệt kiếm quang đánh úp về phía Trang Dịch, ý đồ cho Trang Dịch một bài học, giết chết nhuệ khí của bọn họ!

Trang Dịch không chút lay chuyển, giống như không thấy được kiếm quang kia vậy.

Kiếm quang vọt về phía mi tâm Trang Dịch, ngay khi kiếm quang cách Trang Dịch không đến 30cm, đột nhiên, trước người Trang Dịch chợt xuất hiện ra bảy tám tầng ánh sáng, hồn lực một tầng mạnh hơn một tầng, dưới màn ánh sáng phòng ngự mạnh mẽ như vậy, miễn bàn một kiếm quang nho nhỏ kia, cho dù là một kích toàn lực của Trần Vũ, cũng không thể tạo thành thương tổn gì cho Trang Dịch!

Mà làm ra nhiều tầng phòng ngự như vậy, tự nhiên là hồn sư cấp cao trong Tuyết Nhận cùng đội săn ma, ngay cả Lôi Tu Trương Thừa Lạc cùng Mạc Vi An, tất cả cũng ra tay.

Dù sao trong mắt bọn họ, mặc dù thực lực của Trang Dịch ở Tuyết Nhận cùng đội săn ma cũng không coi là cao, nhưng tầm quan trọng của cậu là không thể nghi ngờ, toàn bộ đội ngũ đều cực kỳ tôn trọng Trang Dịch, cho dù là Trương Thừa Lạc cũng đối với Trang Dịch là nói gì nghe nấy, bọn họ làm sao có thể trơ mắt nhìn Trang Dịch bị đả thương!

Nhiều hồn sư cấp cao đồng thời ra tay như vậy, thực lực Ngự Hồn điện cùng Tuyết Nhận lại một lần nữa bày ra, sắc mặt Trần Vũ cùng Tưởng Hàm nhất thời ngưng trọng lại, một đội ngũ như vậy, nếu cho trang bị tốt một chút, cho dù thả ra Ngự Hồn điện, cũng không thể khinh thường.

Trần Vũ một kích không thành, nhất thời có chút hổn hển. Thấy Trần Trần ngã ở một bên làm trò cười, Trần Vũ đang nghĩ giáo huấn người nhặt lại uy phong Trần gia trước, hay là cứu người trước, đúng lúc này, Mạc Vi An đi đến bên cạnh Trang Dịch, hai tay khoanh trước ngực nhìn đám người Trần Vũ, nói: "Tạm khóa hồn lực? Hồn lực bảo mệnh do gia chủ Mạc gia cùng gia chủ Trương gia bố trí ở ngay trong cơ thể ta cùng Trương học trưởng, chỉ bằng các ngươi cũng muốn phong ấn hồn lực của ta, quả thật cực kỳ buồn cười!"

"Ngươi nói cái gì!" Trần Vũ nghe vậy cả kinh, nhìn kỹ Mạc Vi An vài lần, đều là xuất thân thế gia, cho dù sau khi lớn lên chưa gặp qua, trước đây cũng có cơ hội gặp mặt mấy lần, hắn ta rất nhanh nhận ra thân phận Mạc Vi An, sắc mặt hơi thay đổi, "Mạc Vi An Mạc gia."

Mạc Vi An mỉm cười với Trần Vũ: "Người Trần gia thật đúng là tốt a, trước đến một hồn sư cấp bảy, không phân tốt xấu đã phát động tấn công với mấy kẻ đi ngang qua chúng ta, nói là muốn lấy đầu chúng ta để thêm chiến công? Tiếp theo đến một Vương hồn sư, không nói hai lời đã chụp cho chúng ta cái mũ tạo phản, còn muốn phong ấn hồn lực của chúng ta, khiến cho chúng ta tùy ý các ngươi xử trí... Thật đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa a."

"Ngươi!" Trần Vũ nhìn chằm chằm nụ cười khinh miệt trên mặt Mạc Vi An, muốn phản bác, lại bị thân phận Mạc Vi An rung động, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Muốn nói thực lực Mạc Vi An, trong thế gia cũng không tính là nổi bật nhất, nhưng nhân duyên cực tốt của anh ta lại làm cho rất nhiều người kiêng kị, là dòng chính Mạc gia, thực lực bản thân thấp một chút mặc dù có chỉ trích, nhưng không sánh được Mạc Vi An biết mời chào nhân tài, ở Bardon 5 năm, Mạc Vi An không biết đã mang về cho Mạc gia bao nhiêu lợi ích, loại năng lực này chỉ Mạc Vi An có thể làm được, đừng nói Mạc gia coi Mạc Vi An là bảo bối phiền phức mà thương yêu, hồn sư thế gia khác đều hâm mộ ghen tị muốn chết!

Người này bình thường không học thuật, nhưng cố tình chính là rất nhiều người thích anh ta, mặc kệ già trẻ tất cả đều ăn. Hôm nay nếu hắn ta dám ra tay với Mạc Vi An trước mắt bao người, ngày khác không biết sẽ có bao nhiêu người vì Mạc Vi An ra mặt tìm hắn ta gây phiền toái!

Hiển nhiên Mạc Vi An cũng đoán được suy nghĩ của Trần Vũ, ánh mắt nhìn Trần Vũ càng thêm khiêu khích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro