Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì cuộc thi vừa xong, từng tiểu đội đều cần một chút thời gian nghiên cứu thảo luận, loại thời điểm này cùng đi nhà ăn, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm, không thể nghi ngờ là phương thức xúc tiến cảm tình tốt, đám người Hoàng Kiệt có đội ngũ riêng của mình, Trang Dịch hôm nay tự nhiên đi cùng Vệ Cẩn.

Vừa đi từ sân huấn luyện tới, Trang Dịch muốn trở về phòng ngủ tìm Lôi Tu, cho nên đi phương hướng ngược lại với mọi người, Vệ Cẩn đồng hành với Trang Dịch, người xung quanh ngày càng ít, Vệ Cẩn chần chờ một phen, cuối cùng mở miệng nói:

"Trang Dịch, kỳ thực có chuyện không nói với ngươi."

Trang Dịch quay đầu nhìn cậu ta một cái: "Chuyện gì?"

"Thượng Thanh Vân nói với ta, không ít đệ tử trường học có chút bất mãn với ngươi, có người đề nghị với hắn ta khai trừ ngươi ra khỏi tiểu đội số 1." Vệ Cẩn châm chước tìm từ, thấy Trang Dịch vẻ mặt bình tĩnh, cậu ta chậm rãi nói, "... thật may hôm nay ngươi biểu hiện xuất sắc hơn so với đệ tử năm nhất bình thường nhiều."

"Đang êm đẹp cùng ta nói chuyện này làm gì." Trang Dịch nói.

Vệ Cẩn mặc dù quan hệ với Trang Dịch rất tốt, nhưng Trang Dịch nhìn ra, cậu ta một mực cố hết sức thúc đẩy cảm tình tiểu đội này hòa hợp. Cậu ta giấu Thượng Thanh Vân nói cho Trang Dịch chuyện này, không chỉ có vi phạm ý nguyện của cậu ta, hơn nữa một khi bị phát hiện, lúc đó Vệ Cẩn quả thực chính là hai mặt.

Vệ Cẩn nhìn Trang Dịch thần sắc bình tĩnh, cười khổ nói: "Ngươi quả nhiên đã đoán được, cho nên ta gạt cũng không có ý nghĩa, còn không bằng nói thẳng ra đi."

Thấy Trang Dịch trầm mặc không nói chuyện, Vệ Cẩn nhịn không được nói: "Trang Dịch, kỳ thực ngươi cũng đừng trách hắn ta, hắn ta là đứng đầu năm nhất, ý kiến của đệ tử đến chỗ của hắn ta không ít, mặc dù hắn ta là đồng đội của ngươi, nhưng vì ngồi vững vàng vị trí của mình, thật sự không thể thiên vị ngươi. Hơn nữa, ta thấy hồn lực hôm nay ngươi biểu hiện ra ngoài khi chiến đấu, hẳn không phải mới tấn cấp hai ngày nay, chúng ta đều là đồng đội, thực lực có thay đổi gì, có lẽ lẫn nhau thông báo trước cùng đối phương mới đúng."

"Ta vốn nghĩ nói cho các ngươi biết, kết quả vừa hay nhìn thấy ngươi cùng Thượng Thanh Vân nói chuyện trong đình." Hiểu là Vệ Cẩn đang ám chỉ cậu không đủ tín nhiệm đồng đội, Trang Dịch không có giấu diếm, nói thẳng.

Vệ Cẩn khẽ giật mình, đúng là ngốc trong chốc lát, mới tiếp tục cười khổ: "Được rồi, thì ra là như vậy."

Hai người lập tức im lặng, bầu không khí bỗng nhiên an tĩnh lại, Trang Dịch thấy Vệ Cẩn một mực cúi đầu không nói lời nào, biết là cậu ta đang lung túng, nghĩ nghĩ, Trang Dịch cuối cùng vẫn nói: "Hôm nay phụ hồn sư năm hai đối chiến với ta là người Trịnh gia sao?"

"Ừ." Vệ Cẩn thấy Trang Dịch mở miệng trước nói sang chuyện khác, lập tức nói, "Mặc dù lúc trước nghe nói nàng ta xem thường bất luận ai có thực lực thấp hơn nàng ta, nhưng ta vẫn cho là chỉ những người cùng tuổi hoặc lớn hơn nàng ta thôi, không thể tưởng được nàng ta hôm nay lại làm khó dễ ngươi, là đứng đầu năm thứ hai từ Rừng rậm Ma thú rèn luyện về, thực lực hơn năm thứ nhất có cái gì giỏi, thật tốt ngươi cùng nàng ta liều mạng cũng ngang nhau."

"Nàng ta thích Thượng Thanh Vân?" Trang Dịch lại hỏi.

Vệ Cẩn ngẩn ngơ, nghĩ đến thái độ đặc biệt bất đồng của Trịnh Mi khi huấn luyện đối với Thượng Thanh Vân, lúc trước cậu ta còn luôn cho rằng Trịnh Mi tán đồng thực lực của Thượng Thanh Vân, nhưng bây giờ được Trang Dịch nhắc nhở, lập tức cảm thấy không đúng, nhớ lại ánh mắt Trịnh Mi nhìn Thượng Thanh Vân, có nhìn như thế nào cũng là đang vứt mị nhãn a.

"Ách... Thoạt nhìn đối với hắn ta xác thực đặc biệt chiếu cố." Vệ Cẩn châm chước dùng từ nói.

"Nàng ta thích Thượng Thanh Vân, ta là đồng đội với hắn ta, nàng ta vì cái gì nhằm vào ta?" Trang Dịch lại hỏi.

Vệ Cẩn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trang Dịch.

"Ta thật xin lỗi, ta tấn cấp chậm hơn so với đại đa số mọi người, nhưng điểm tốt là một khi tấn cấp, thực lực sẽ nhanh chóng tăng lên." Trang Dịch thấp giọng nói, "Nhưng mà, Vệ Cẩn, nếu hôm nay không đánh ngang tay với Trịnh Mi, nếu ta bị nàng ta hung hăng nhục nhã một phen, ngươi đoán hậu quả sẽ như thế nào?"

Vệ Cẩn cũng không phải là ngốc, tự nhiên lập tức đã minh bạch ý tứ Trang Dịch. Cậu ta há hốc mồm, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng vẫn là ngậm miệng lại, sau một lát, mới khô cằn mà nói: "Hắn ta từng nói với ta, hắn ta luôn luôn cực kỳ thích ngươi, nhịn không được muốn cùng ngươi thân cận, đơn giản là ngươi đối với hắn ta ôn hoà, cho nên hắn ta rất buồn rầu, cho nên ta cho rằng..."

"Ngươi cho rằng hắn ta đang theo đuổi ta?" Trang Dịch có chút câu khóe môi quay đầu nhìn Vệ Cẩn, mỉm cười trên mặt nhìn sao cũng là trào phúng.

Vệ Cẩn cắn răng lắc đầu, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng mà Trang Dịch, tiểu đội phải tới sang năm rèn luyện xong mới coi hoàn thành nhiệm vụ, về sau mặc dù tiểu đội bình thường đều không thay người, nhưng lại có thể tự do tổ đội, cho nên..."

Vệ Cẩn dừng một chút, tiếp tục nói: "Thượng Thanh Vân là đứng đầu năm nhất, còn là chiến hồn sư cấp ba, cho nên chúng ta trước coi như không biết a. Hắn ta làm việc này mặc dù rất hèn hạ, nhưng hắn ta cũng nói, chỉ cần ngươi có thực lực, chỉ cần một năm nay chúng ta tiếp tục giữ vững tiêu chuẩn, hắn ta nhất định sẽ không tiếp tục làm loại chuyện ngu xuẩn đắc tội với ngươi."

Trang Dịch nhẹ gật đầu, không nói tiếp. Vệ Cẩn cùng Thượng Thanh Vân giống nhau là từ thế gia đi tới, bởi vậy đối với tâm tư của Thượng Thanh Vân đoán rất chuẩn. Thượng Thanh Vân chỉ cho phép bên cạnh mình giữ lại người hữu dụng, nếu ai không có giá trị, sẽ bị hắn ta nhanh chóng vứt bỏ.

Cùng lúc đó, Thượng Quan Tịnh cùng Thượng Thanh Vân cùng nhau đi tới, trò chuyện với nhau đúng là chuyện Trang Dịch cùng Vệ Cẩn đang nói.

"Thực lực của Trang Dịch ngươi cũng thấy, cái chuyện thay người kia của ngươi, còn cần sao?" Thượng Quan Tịnh nói.

Thượng Thanh Vân nghe vậy, làm sao không rõ ý Thượng Quan Tịnh, lập tức nói: "Đương nhiên không cần, thực lực của Trang Dịch vượt quá ta dự liệu, là ta nóng lòng."

Thấy Thượng Thanh Vân nhanh như vậy liền dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, Thượng Quan Tịnh sắc mặt nhu hòa một chút: "Thanh Vân, ngươi bất luận tâm tính hay là thiên phú đều là thượng thừa, nhưng là bởi vì vấn đề tuổi tác, còn cần một ít rèn luyện. Làm người đứng đầu năm nhất, đầu tiên ngươi phải quản được tốt đồng học của ngươi, khi bọn họ xuất hiện vấn đề, chuyện đầu tiên ngươi làm hẳn là trấn an, mà không phải tùy ý để tình thế càng nghiêm trọng, ta hy vọng ngươi có thể hảo hảo suy nghĩ một chút, làm ra hành động đúng đắn."

"Vâng." Thượng Thanh Vân lập tức nhu thuận mà nói.

Mà bên kia, Trang Dịch cùng Vệ Cẩn rất nhanh đi vào lầu dạy học, Vệ Cẩn dưới lầu chờ, Trang Dịch một mình lên lầu đón Lôi Tu đi.

Cậu vừa mới mở ra cửa phòng học, một đạo hắc ảnh liền đánh tới, Trang Dịch còn chưa kịp phản ứng, Lôi Tu cũng đã nhảy lên trên người cậu.

Cảm giác móng vuốt của Lôi Tu không ngừng cào lấy phía sau lưng, tất cả không thoải mái vừa rồi của Trang Dịch lập tức mất hết, đưa tay sờ lên thân thể Lôi Tu, một giây sau, Lôi Tu mãnh liệt vươn đầu lưỡi, liếm lên khóe miệng Trang Dịch.

Trang Dịch lập tức sững sờ, nhìn khuôn mặt mình in trong đôi mắt màu đỏ sậm của Lôi Tu, cho rằng cử động của Lôi Tu là do sáng sớm không gặp nên làm nũng, nụ cười trên mặt Trang Dịch lập tức sáng lạn vài phần, sau đó cúi đầu xuống, cũng nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Lôi Tu một cái: "Thật nghe lời."

Khi Trang Dịch ôm Lôi Tu xuống lầu, vậy mà ngoài ý muốn gặp Tưởng Tuyên tại góc cầu thang.

Hai người đều sững sờ, sau đó Trang Dịch giống như không nhìn thấy Tưởng Tuyên, tiếp tục xuống lầu.

Tưởng Tuyên quay đầu nhìn bóng lưng Trang Dịch rời đi, khuôn mặt bởi vì nộ khí, thoáng có chút vặn vẹo.

Lúc này vượt qua niên cấp chỉ đạo hoàn thành, lúc trước trong trường học truyền lưu các loại tin tức bát quái bất lợi cho Trang Dịch, giống như trong vòng một đêm toàn bộ biến mất, khôi phục lại yên bình trong dĩ vãng.

Vài ngày sau, Trang Dịch đi Tự Thú Viên một chuyến, đưa chiến hồn thú Khô Diệp Kim Điệp cậu nhận được trở về, hơn nữa lén lút thu phục nó ở ký túc xá đem thành chiến hồn thú thứ hai của mình.

Khô Diệp Kin Điệp bản tính ôn hòa, bởi vậy quá trình Trang Dịch hấp thu cũng không có phát sinh bất luận cái gì ngoài ý muốn, thấy cột sáng màu đen trong tinh thần không gian kia nhiều hơn một hồ điệp giống như lá khô, mà hồn lực trong cơ thể Trang Dịch vì hấp thụ thêm một hồn thú, lại một lần có chỗ tăng trưởng, theo lý thường đột phá cấp hai sơ giai, chạy nước rút về cấp hai trung giai.

Trang Dịch lập tức hưng phấn mà triệu hoán ra chiến hồn thú mới của cậu, để Lôi Tu đối chiến với cậu trong phòng ngủ.

Lôi Tu mặc dù tấn cấp cấp ba mới hơn một tháng, nhưng là Trang Dịch cơ bản mỗi một ngày đều có thể cảm giác được hồn lực trong cơ thể Lôi Tu tăng trưởng. Cùng lúc đó, bởi vì thực lực Trang Dịch bây giờ tăng lên, thỉnh thoảng cho Lôi Tu chuyển dời năng lượng cũng so với ban sơ nhiều hơn một ít, trong lúc vô hình cũng cho Lôi Tu càng lớn trợ giúp.

Lúc này Lôi Tu, từ ngoại hình thoạt nhìn cũng không có quá sai biệt với tháng trước, nhưng mà chỉ có người đã cùng nó giao thủ mới biết được, Lôi Tu quả thực là dùng tốc độ khủng khiếp tiến bộ, Trang Dịch suy đoán, chỉ sợ không cần bao lâu, Lôi Tu liền có thể đi vào cấp bốn, dù sao những ma thú cùng cấp bậc với Lôi Tu ở Trung tâm Kiểm kia, tất cả đều là bị Lôi Tu đè ra đánh a.

Lần đầu tiên triệu hoán chiến hồn thú cấp hai, Trang Dịch chuyên chú điều động hồn lực trong cơ thể, rất nhanh, hư ảnh Khô Diệp Kim Điệp xuất hiện sau lưng Trang Dịch, hai cánh tựa lá khô giống như mọc sau lưng, dưới sự chỉ huy của Trang Dịch, Khô Diệp Kim Điệp nhanh chóng phụ thể.

Trang Dịch đã là lần thứ hai thu phục chiến hồn thú, tự nhiên có nhiều kinh nghiệm hơn lần trước đó một chút, không tới một lát, khi cậu phát hiện hồn lực chấn động của mình lại được thu liễm không ít, đồng thời, trên tay xuất hiện một đôi dao găm có đôi chút tương tự với đuôi cánh sắc bén của hồ điệp, Trang Dịch thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười.

Giống như cậu dự liệu, dao găm che dấu khí tức cùng hình dáng biến hóa, lại phối hợp với hồn lực cao hơn hồn sư đồng cấp rất nhiều của Trang Dịch, cùng với thân thủ linh hoạt của cậu, Khô Diệp Kim Điệp này thích hợp với cậu giống như đo ni đóng giày mà tạo ra!

Hơn nữa trọng yếu hơn là, cậu rốt cục không còn móng tay dài rồi!!

Theo hồn sư thu phục được một hồn thú cao cấp hơn, kỹ năng của hồn thú lúc trước thật ra có thể tiếp tục sử dụng, bởi vì hồn thú trước chẳng qua chuyển hóa thành năng lượng, cũng không phải biến mất không thấy gì nữa, nhưng là do cấp bậc tăng lên, những kỹ năng kia không có cách nào tiến bộ theo kịp, bởi vậy người bình thường sẽ không dùng lại.

Mà đối với Trang Dịch mà nói, dù cho kỹ năng móng tay kia dùng tốt hơn, trừ phi tất yếu, bằng không đánh chết cậu cũng không cần!

Lôi Tu thấy Trang Dịch nhanh chóng thi triển ra kỹ năng chiến hồn thú cấp hai, lập tức thân hình khẽ động, đánh tới Trang Dịch.

Trang Dịch mấy tháng này chịu đủ Lôi Tu tàn phá, Lôi Tu khẽ động, cậu mặc dù còn đắm chìm trong vui sướng, nhưng lập tức phản ứng kịp thời, nhanh chóng lách mình né qua, sau đó vận dụng kỹ năng cận chiến với Lôi Tu.

Cho dù từ đầu đến cuối Trang Dịch cũng không phải đối thủ của Lôi Tu, nhưng có ma thú cao hơn cậu một cấp như Lôi Tu tiến hành bồi luyện, kỹ năng chiến hồn sư của Trang Dịch càng ngày càng thuần thục.

Thời gian thấm thoát, nháy mắt đã tới năm mới của đại lục.

Nghe nói trăm ngàn năm trước, đại lục năm mới là định tại mùa hè, về sau bởi vì hồn sư trở thành đứng đầu của thế giới loài người, vì vậy đã dùng ngày thống nhất thế giới loài người định làm kỷ nguyên mới, cũng chính là thời điểm rét lạnh nhất hàng năm.

Học viện Bardon từ trước tới nay luôn keo kiệt ngày nghỉ, năm mới cũng cho mọi người suốt 20 ngày về làm bạn với cha mẹ, tiện đường nghỉ ngơi thật tốt, tiện thể buông lỏng một phen. Nhưng mà đây là phúc lợi của những học sinh niên cấp thấp, đệ tử năm tư sắp ra trường là tương đối vất vả, năm mới chỉ được nghỉ chưa tới năm ngày mà thôi.

Năm nhất chỗ Trang Dịch là thoải mái nhất, cuộc thi các khoa cũng sớm hơn các hệ khác một chút, dù sao bọn họ năm thứ nhất đến trường học, niên kỷ lại là nhỏ nhất, cuối cùng nghỉ sớm cả buổi so với hệ khác.

Một bữa cơm cuối cùng của kỳ một năm nhất, Trang Dịch ăn cùng đám Vệ Cẩn, Hoàng Kiệt. Nhìn người xung quanh hưng phấn thảo luận hành lý thu thập bao nhiêu, cùng với phàn nàn ăn cơm trường học mấy tháng, cuối cùng có thể về nhà ăn cơm, Trang Dịch nhìn mọi người bộ dạng vui vẻ, tưởng tượng mình cũng phải về nhà như những đệ tử khác, cao hứng cùng ăn với mọi người.

Không có bất kỳ người nào phát giác được dị thường của cậu, trừ Lôi Tu có khế ước cảm ứng đang ghé vào bên người Trang Dịch uống sữa bò.

Một bữa cơm ăn xong, khi mọi người đứng dậy trở về thu thập hành lý của mình, trên đường Trang Dịch ôm Lôi Tu về phòng ngủ, Lôi Tu nguyên bản rất yên tĩnh được Trang Dịch ôm vào ngực, ngửa đầu nhìn qua chiếc cằm thon của cậu, sau đó toàn thân vặn vẹo, thoáng cái nhảy lên vai Trang Dịch.

"Lôi Tu?" thấy Lôi Tu ghé trên vai mình, dùng đuôi vòng quanh cổ cậu, giúp cậu ngăn gió lạnh, Trang Dịch quay đầu nhìn sủng vật nhà mình gần trong gang tấc, sau một khắc, Lôi Tu đem trán hướng lên trán Trang Dịch, chủ động đưa hồn lực vào cơ thể cậu.

Sau lần trước Lôi Tu chủ động đưa vào hồn lực cho Trang Dịch, Trang Dịch lập tức thực tủy biết vị, cũng học bộ dáng Lôi Tu cầu chải chuốt muốn Lôi Tu lại làm một lần, nhưng là Lôi Tu tiểu gia hỏa này, cái trán cùng cậu kề nhau, lại chết sống không chịu đưa hồn lực vào trong cơ thể cậu, ngược lại dùng móng vuốt nhẹ nhàng cào mu bàn tay cậu, thúc giục cậu chải chuốt hồn lực cho nó.

Dần dà, Trang Dịch cũng quên cảm giác thoải mái này, từ từ cũng không bắt buộc, không thể tưởng được hôm nay Lôi Tu vậy mà lại chủ động đưa hồn lực cho cậu.

Cảm giác hồn lực của Lôi Tu du tẩu trong người, vì thuộc tính điện của Lôi Tu mà đầu ngón tay thoáng mang theo một chút tê dại, không biết vì sao, tim Trang Dịch đập có chút nhanh hơn.

Nó đây là đang an ủi cậu sao.

Sau một lát, Trang Dịch phục hồi tinh thần, lập tức nhẹ bật cười: "Hôm nay làm sao chủ động như vậy."

Lôi Tu nhìn Trang Dịch một hồi lâu, sau đó liếm lên gương mặt Trang Dịch một chút, lại chạy về trong ngực của cậu.

Trang Dịch cúi đầu nhìn Lôi Tu vùi trong ngực mình, nghĩ đến ánh mắt nó vừa rồi, Trang Dịch chậm rãi vươn tay, cực kỳ cực kỳ nhẹ, vuốt lên cái lưng trơn mượt của Lôi Tu.

Cám ơn ngươi, Lôi Tu, cám ơn ngươi một mực ở bên cạnh ta.

Theo ngày nghỉ bắt đầu, trừ đệ tử năm thứ tư, số đệ tử từ năm nhất đến năm ba lưu lại trường không quá 50 người, toàn bộ trường học rộng lớn đều triệt để quạnh quẽ xuống, nhưng mà còn may nhà ăn vẫn bán như cũ, Trang Dịch cùng Lôi Tu không đến nỗi cạn nước cùng lương thực.

Mà ở ngày nghỉ thứ ba, Trang Dịch mang theo Lôi Tu ra khỏi trường, đi tới vườn săn thú.

Lần trước tới nơi này, Trang Dịch còn là một thiếu niên nghèo khó không có một đồng, đầy cõi lòng hy vọng với cuộc sống sau khi sống lại, lúc ấy bởi vì túi không có tiền, Trang Dịch chỉ có thể chuồn êm tiến vào, còn lần này có tiền, tự nhiên liền là giao tiền tiến vào, hơn nữa vì đền bù áy náy do lần trước ăn trộm, khi Trang Dịch dùng thẻ trả tiền, còn cố ý thanh toán nhiều một chút.

Người phụ trách trông coi vườn săn thú một bên đưa lệnh bài vào cửa cho Trang Dịch, hắn nhìn thoáng qua Trang Dịch trả tiền, lại không nhắc nhở Trang Dịch tiền trả nhiều hơn cần thiết.

Trang Dịch ôm Lôi Tu tiến vào, nhìn ma thú vui vẻ chạy đầy sân, không khỏi cảm thán vườn săn thú này mặc dù chăm sóc ma thú không bằng học viện Bardon, nhưng lại cho chúng tự do lớn nhất, cũng may nơi đây chăn nuôi đều là giống ma thú không đáng tiền, sức sống cũng ương ngạnh hơn so với ma thú quý hiếm, bằng không nhiều giống sống cùng một chỗ như vậy, cá lớn nuốt cá bé, vườn săn thú làm sao chịu nổi tổn thất.

Đẳng cấp cao nhất của ma thú trong Vườn săn thú là cấp ba, bởi vậy ma thú cấp ba có thể xưng vương xưng bá ở bên trong, Trang Dịch là cấp hai, khi Trang Dịch đi qua trước mặt những ma thú cấp ba kia, theo lý chúng tuyệt đối sẽ không để ý tới hồn sư yếu nhược hơn mình, nhưng là do Lôi Tu ở trong ngực Trang Dịch tồn tại, Trang Dịch vô duyên vô cớ có thêm không ít ma thú cấp ba nhìn chằm chằm.

Ma thú có ý thức lãnh địa rất mạnh, ma thú càng cường đại lại càng mẫn cảm với lãnh địa của mình, Lôi Tu hôm nay đã gần đến cấp bốn, lập tức khiến ma thú cấp ba nơi đây cảnh giác, càng làm cho Trang Dịch bất đắc dĩ chính là, một vài ma thú vừa nhìn đã biết rõ ngày thường hay đối đầu với nhau, hôm nay bởi vì có ma thú lạ là Lôi Tu xâm nhập, lập tức kết thành liên minh, cùng một chỗ tổ đội đi theo sau lưng Trang Dịch.

Chúng rõ ràng có thể cảm giác được Lôi Tu không dễ chọc, nhưng lại lo lắng Lôi Tu mang đến biến cố gì, bởi vậy một mực đi theo Trang Dịch.

Trong tay ôm ma thú cấp ba, sau lưng theo một đoàn năm sáu con ma thú cấp ba, cái này dẫn đến hậu quả chính là ma thú cấp một cấp hai trong vườn sợ tới mức bị giày vò, khi Trang Dịch dừng lại trước mặt chúng, lanh lợi thì đều chạy đi, trì độn thì sợ tới mức toàn thân cứng ngắc không dám nhúc nhích.

Thẳng đến khi Trang Dịch đi đến cạnh hồ nước, thấy được một con Bạch Hạc cấp hai mắt không nháy nhìn bóng mình qua mặt nước.

Tựa hồ cảm giác được Trang Dịch đến, tố chất tâm lý của Bạch Hạc này tực hồ tốt hơn so với ma thú cấp hai đã gặp phải trước đó rất nhiều, nó nhìn Trang Dịch cùng đàn ma thú sau lưng cậu một cái, sau đó lưu luyến cúi đầu ngắm cái bóng của mình trong nước, cẩn thận mỗi bước đi, cuối cùng bi thương thối lui đến một bên, còn làm bộ dùng cánh lau nước mắt một chút.

Trang Dịch lần đầu tiên nhìn thấy ma thú thú vị như vậy, hoặc là nói, lần đầu tiên nhìn thấy ma thú cấp hai có trí tuệ cao như vậy, cùng lúc đó, tinh thần lực Trang Dịch một mực phóng xuất ra ngoài lập tức cảm ứng được Bạch Hạc đúng là hồn thú thích hợp với cậu.

Nhưng mà, Trang Dịch nhìn biểu tình nhân tính hóa trong mắt Bạch Hạc, có chút do dự.

Bạch Hạc trong ma thú xem như một loại tương đối hi hữu, đồng thời, cũng có không gian phát triển rất lớn. Ma thú này có thể vẫn luôn sinh sống ở nơi này, nói rõ chưa có người có thể thu phục nó. Nó có thể biểu hiện linh tuệ như vậy khi cấp hai thì tiền đồ tương lai tất không thể lường được, cứ như vậy biến thành hồn thú của cậu, không khỏi quá mức đáng tiếc.

Cuối cùng, Trang Dịch xoay người, muốn rời đi, Bạch Hạc kia thấy Trang Dịch rời đi, cẩn thận từng li từng tí đi tới chỗ Trang Dịch, Trang Dịch thấy thế, lập tức ngây ngẩn cả người.

Dưới uy áp của phần đông ma thú cấp ba, Bạch Hạc đi tới trước người Trang Dịch khoảng ba mét, sau đó dùng ánh mắt tròn đen bóng nhìn Trang Dịch.

Trang Dịch lập tức đã hiểu ý nó, sau đó nở nụ cười: "Ngươi so với những ma thú cấp ba ta đã thấy còn thông minh hơn."

Lời Trang Dịch còn chưa dứt, Lôi Tu trong ngực đã cào cậu một cái.

"Được rồi, trừ ngươi ra." Trang Dịch lập tức cười nói, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Hạc nói, "Tốc độ tấn cấp của Bạch Hạc xếp top 10 trong tất cả ma thú, ngươi tương lai tiền đồ vô lượng, hiện tại làm ma thú cấp hai của ta thật đáng tiếc."

Thấy Bạch Hạc mắt không nháy nhìn mình, đột nhiên Trang Dịch cảm thấy rất có hảo cảm với con Bạch Hạc này, khích lệ nói: "Cố gắng tấn cấp, tìm được người thích hợp với ngươi, làm ma thú của hắn."

Bạch Hạc giống như nghe hiểu lời Trang Dịch nói, phát ra một tiếng kêu thanh thúy, phẩy phẩy cánh, đứng dậy bay đi.

Trang Dịch thấy nó bay đi Rừng rậm Ma thú cách đó không xa, lập tức đã minh bạch, Bạch Hạc này không phải ma thú trong vườn săn thú, mà là từ Rừng rậm Ma thú bay tới!

Theo Bạch Hạc phi đến giữa không trung, một cọng lông vũ trắng như tuyết từ không trung rớt xuống, nhẹ nhàng bay tới trong tay Trang Dịch.

Trang Dịch cũng không biết lông vũ này có phải nó cố ý hạ xuống hay không, cười khẽ một tiếng, thu lông vũ vào trong không gian.

Đồng thời, Trang Dịch thấy Lôi Tu không nháy mắt nhìn chằm chằm vòng tay không gian của mình, cậu cười ngắt lỗ tai của nó một chút: "Yên tâm, ta sẽ không thu nó làm ma thú, ta đã có triệu hoán thú là ngươi rồi a."

Lôi Tu giống như nghe hiểu lời cậu nói, híp mắt lắc lắc cái đuôi, ngoan ngoãn vùi trong ngực Trang Dịch.

Cuối cùng, Trang Dịch thu phục một con thiên nga trắng trong vườn săn thú làm ngự hồn thú cấp hai của cậu.

Mãi sau khi thành công thu phục thiên nga thành hồn thú, lúc này Trang Dịch mới ý thức tới, hồn thú cấp hai cậu thu phục, vậy mà đều là tính tình ôn hòa, bởi vậy dẫn đến quá trình thu phục cả ba lượt đều thuận lợi.

Thiên nga trắng ngoại hình thoạt nhìn ưu nhã tiêm mỹ, yêu thích yên tĩnh, cánh là lực phòng ngự chủ yếu của chúng.

Trang Dịch để Lôi Tu trông coi, mà cậu thì thử tìm kiếm kỹ năng ngự hồn sư cấp hai. Rất nhanh, hai phiến cánh thiên nga màu trắng hiện ra trước mặt cậu, giống như cánh chim, bảo hộ cậu ở bên trong.

Trang Dịch phi thường hài lòng kỹ năng này, cảm thấy mỹ mãn mà dẫn Lôi Tu đi ra Tự Thú Viên, kết quả cậ vừa mới đi ra Tự Thú Viên không xa, lại ngoài ý muốn đụng phải người hồi lâu không gặp.

Thúc thúc Trang Dịch, Trang Tuyền, cùng với con ông ta, Trang Ân.

Trang Dịch đột nhiên nhớ tới, nhà Trang Tuyền cách vườn săn thú cũng không xa.

Nhưng mà khó được cậu đi ra một chuyến, vậy mà không sớm không muộn đụng phải bọn họ, coi như Trang Dịch không may.

Sau khi Trang Tuyền cùng Trang Ân nhìn thấy Trang Dịch, rõ ràng sững sờ, phụ tử hai người trừng to mắt nhìn Trang Dịch hai giây, thấy Trang Dịch nhìn không chớp mắt muốn đi qua, Trang Ân tiên phong hét lớn: "Trang Dịch! Ngươi đừng chạy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro