Chương 121-125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 121: Không thể thừa nhận đã yêu hắn

"A.... Cô làm cái gì? Lâm Hi Hi cô đang làm cái gì? Cô nói rõ ràng hiện tại cô đang ở đâu, tại sao cô lại cầm di động của Vinson? Cô nói đi, nói mau."

Một nơi khác tiếng rít gào vang lên, tiếng nói ủy khuất mà bén nhọn phá vỡ màng nhĩ của nàng.

Cả người Lâm Hi Hi run lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời tái nhợt hơn một chút, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được đối phương chính là ....Lily.

Hồi lâu không thấy Lily, cư nhiên cô ấy lại gọi điện thoại lại đây.

Có lẽ là có gì đó không đúng, nghĩ vậy Lâm Hi Hi cầm lấy di động nhìn nhìn, chiếc điện thoại màu xanh dương đắt đỏ kia, rõ ràng là nàng thường xuyên thấy trong xe của Tần Dịch Dương, nàng đột nhiên tỉnh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt, cố tình vùng ra khỏi người đàn ông bên cạnh ngồi dậy, Lâm Hi Hi sợ tới mức buông thõng tay, di động rơi xuống giường.

Trong điện thoại thanh âm bén nhọn vẫn rít gào, Tần Dịch Dương đứng dậy, ánh mắt thâm thúy mang theo một tia ấm áp trìu mến dừng ở cô gái nhỏ trong lồng ngực, hai tay vây tại hai bên người nàng, tao nhã mà cầm lấy di động bị nàng đánh rơi.

"Chuyện gì?" thanh âm buổi sáng của hắn thản nhiên mà đặc biệt có từ tính.

"Vinson..." Lily vừa nghe được thanh âm này liền hoàn toàn sụp đổ, che miệng bắt đầu khóc, nước mắt như thế nào cũng ngừng không được.

Ngẫm lại cũng đủ biết, lúc này căn bản không phải là thời gian đi làm, vì sao bọn họ lại ở cùng nhau?

Ánh mắt Tần Dịch Dương thủy chung không dời khỏi Lâm Hi Hi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt có vô thố cùng mờ mịt, đầy người là dấu vết bị yêu thương, im lặng nằm trong lồng ngực hắn. Ánh mắt hắn hiện lên một tia mềm mại, vuốt ve tóc trên trán nàng, lộ ra vầng trán nhu bạch của nàng, hắn nói một câu vào tai nghe: "Là tôi.", lời nói vẫn thản nhiên như trước.

"Vinson, hai người cùng một chỗ phải không? Anh cùng với cô ta.... Các người phát sinh quan hệ có phải hay không? Vinson, em không nên rời khỏi anh, em không nên dỗi với anh, em quay lại được không? Em sẽ không bao giờ ... rời khỏi anh nữa, anh đừng không cần em, van cầu anh..." Lily bắt đầu khóc, vạn phần đau thương quấy nhiễu lòng của nàng.

Ánh mắt Tần Dịch Dương trầm một chút.

"Không có việc quan trọng đừng làm phiền tôi lúc ngoài thời gian làm việc, điểm này tôi đã nói rồi." Thanh âm của hắn rõ ràng đạm bạc trong veo như nước.

Khiến cho người nghe cảm thấy có vẻ lạnh như băng, "Về chuyện của Hi Hi, có gì không hiểu đến hỏi Thanh Ngôn."

Hắn nói xong liền cắt đứt điện thoại, động tác vẫn tự nhiên tao nhã như trước.

Cô gái nhỏ trong ngực hắn nhìn thấy mỗi động tác này, lòng cả kinh nói không lên lời.

Nàng không thể không thừa nhận, thanh âm của Lily vừa nói ra khiến cho lòng nàng ê ẩm đau, cũng không phải thời gian đã lâu gì, cư nhiên nàng liền dễ dàng quên đi mối quan hệ giữa Tần Dịch Dương cùng Lily, mà hiện giờ, nàng lại đang nằm dưới thân người đàn ông này, hơi thở nóng ấm chậm rãi hít ra thở vào của hắn nhắc nhở nàng, khoảng cách giữa nàng và hắn gần biết bao nhiêu.

"... Mấy giờ rồi?" Suy nghĩ hồi lâu, nàng cư nhiên khó khăn hỏi một câu.

"6 giờ." Tần Dịch Dương nhẹ giọng nói, ánh mắt thâm thúy có thâm ý nàng nhìn không hiểu, cúi đầu hôn lên khóe môi của nàng, thanh âm dễ nghe nói: "Mệt sao? Có muốn ngủ thêm một lát không?"

Có muốn ngủ thêm một lát hay không?

Một câu nói làm cho hốc mắt Lâm Hi Hi nóng lên, sự quan tâm rõ ràng cùng thân thiết như vậy, thực sự giống như đối thoại của đôi vợ chồng yêu nhau, nàng hẳn là phải làm thế nào đây? Nhắm mắt vùi vào trong ngực hắn, nghỉ ngơi, hưởng thụ vòng ôm cùng cái nhìn chăm chú của hắn, chẳng qua như là đang ngầm làm nũng với hắn, vô luận nàng chưa nói gì, bọn họ đều không cần.

Nụ hôn của hắn vẫn còn ở bên môi, mang theo hơi ấm, truyền đến nơi mẫn cảm tê dại. Lâm Hi Hi dựa vào bờ vai của hắn, hít sâu một hơi, hồi lâu mới nghe được thanh âm mơ hồ của chính mình: "Em không mệt... Em muốn dậy."Bàn tay nhu bạch nhỏ nhắn vịn lên vai hắn, ít nhiều khơi mào dục vọng của Tần Dịch Dương.

Nhớ tới tối hôm qua nàng ở trong mộng bị hắn giữ lấy, mệt đến mức nơi mềm mại tận cùng của cơ thể đang còn co rút nhanh, nhíu mi tiếp nhận hắn ra vào, khoái cảm nhanh như vậy đã bao phủ cả đầu óc....

Nụ hôn của hắn mạnh thêm một chút, ôm chặt vòng eo của nàng.

"Dịch Dương." Lâm Hi Hi nhịn không được kêu lên một tiếng, có chút thống khổ mà nhắm mắt lại.

"Lúc mà phụ nữ tức giận đều giống như em bây giờ sao?" Thanh âm của hắn đã khôi phục thanh tỉnh, ánh mắt thâm thúy có một tia dò xét, ngồi thẳng người, dừng ở nàng.

Lâm Hi Hi không rõ ý nên cũng ngồi dậy, cố gắng che phủ thân thể nhỏ xinh, ánh mắt trong veo nhìn hắn.

Cái loại cảm giác đau đớn trong lòng này, là tức giận sao?

Nàng không hiểu.

Nhưng mà có điều nàng rất rõ ràng, mối quan hệ của bọn họ lúc này cũng chỉ là hiệp nghị mà thôi, qua đoạn thời gian này bất kỳ quan hệ gì cũng không có, hắn cũng đủ thỏa mãn, nhưng chỉ có loại chăm sóc này làm cho nàng hiểu lầm hắn cũng như nàng đã rơi vào tay giặc, mỗi một ánh mắt, một động tác, nàng tưởng hắn là đang yêu, chẳng qua là ngây ngốc mà tỉnh mộng, hết thảy có phải đều không tồn tại hay không?

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng không cho phép chính mình lùi bước, ôn nhu nói: "Em không có ý kia."

Con mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương đã sớm bắt giữ được sự giả bộ kiên cường của nàng, thản nhiên nhìn xuống nàng, cúi đầu hôn thật mạnh lên cánh môi của nàng, nàng bất ngờ không kịp phòng bị, hô hấp đều trở nên đứt quãng, nụ hôn của hắn lại mạnh bạo cùng điên cuồng như vậy, sắp đem nàng hoàn toàn phá hủy mất.

"...." Nàng buồn bực ngâm ra tiếng, cảm giác ra giường trong tay bị ngăn lại, bị bàn tay to lớn của hắn bao trùm, nàng một lần nữa ở trong lồng ngực hắn.

"Không mệt thì làm lại lần nữa, em cũng muốn mà, đúng không?" Tiếng nói trầm thấp của Tần Dịch Dương áp sát bên tai nàng, bàn tay tách hai chân của nàng ra, chạm vào nơi hoa viên mẫn cảm cùng mềm mại nhất của nàng, hơi hơi dùng lực chế trụ eo nhỏ của nàng.

"Không!" Nàng sợ tới mức hét lên, cần cổ ngửa về phía sau, lại không thoát khỏi lực đạo nóng rực hung mãnh của hắn, rưng rưng nói, "Không cần....đừng mà..."

Nàng mệt mỏi quá, cũng có chút đau, theo bản năng mà bài xích. Chẳng qua là tay hắn đang du ngoạn lên những điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng, gáy tràn đầy hơi thở nóng bỏng đến tê dại, nàng không muốn động tình, chẳng qua là thân thể đã phản bội nàng, những khiêu khích thành thạo của hắn vĩnh viễn đều có tác dụng đối với nàng.

"Đừng mà...... A......" Nàng ngân lên, vô lực mà chống cự, cảm giác được thứ nóng bỏng kia đã muốn đâm tiến vào. Nàng không biết, kháng cự của mình, đến tột cùng là kháng cự hắn giữ lấy, hay vẫn là không muốn bản thân mình bị rơi vào tay giặc.

"Yêu anh rồi sao?" Tiếng nói trầm thấp lộ ra từ tính nồng đậm, như là mộng ảo ma quỷ bao trùm ý thức của nàng. Tần Dịch Dương chăm chú quan sát cô gái nhỏ ý thức mơ màng đang bị hắn không ngừng giữ lấy, dụ dỗ nàng, nhẹ giọng hỏi.

Lâm Hi Hi run rẩy như bị điện giật, một cái chớp mắt sau đã thanh tỉnh, ra sức lắc đầu: "Không phải...... Tôi không có!"

Khóe môi Tần Dịch Dương gợi lên một nụ cười, cúi người càng tiến vào sâu hơn, cảm thấy thân thể non mềm của nàng mang đến cho hắn khoái cảm chưa bao giờ có, thanh âm lãnh đạm nói: "Không thương sẽ không cảm thấy vui thích.... Em có biết em rất không ngoan không? Hi Hi, ở trong lồng ngực anh, nói dối anh, anh cũng chỉ có thể dùng thân thể để trừng phạt em... Vừa khéo em luôn làm cho anh cảm thấy ăn không đủ...."

Hắn nói là làm, không chút kiêng nể gì, một chút một chút lại gia tăng lực đạo khiến cho nàng ngửa đầu ngâm nga, sắp không chịu được nữa.

Sáng sớm, trong phòng ngủ của khu nhà trọ cao cấp, người đàn ông tuấn lãng bức người khống chế cô gái nhỏ mơ màng dưới thân, hung ác mà giữ lấy nàng, biểu tình trên mặt vừa phức tạp lại ôn nhu, ở bên tai nàng mềm nhẹ khuyên giải và an ủi gì đó, chan chứa yêu thương.

"Yêu lâu một chút...." Ở thời khắc cuối cùng kia, hắn hôn lên cánh môi của nàng, thanh âm vỡ vụn có chứa đựng bí mật sâu kín nhất trong đáy lòng, "Đừng hận anh..."

Chương 121: Em nhất định phải khiêu khích vậy sao?

Trên màn hình máy vi tính, Mục Thanh Ngôn nhíu nhíu mày, sắc mặt nặng nề.

"Vinson, nghĩ một biện pháp tốt một chút, đừng để cho Lily ngày nào cũng náo loạn ở chỗ của mình, may mà mình là luật sư, tại lúc cô ấy không khống chế được mới có thể cùng cô ấy cân nhắc thiệt hơn lợi hại của mối quan hệ này, nói cho cô ấy biết ở Trung Quốc cố ý đả thương người khác là sẽ phạm tội, bị pháp luật truy cứu, lúc này cô ấy mới không đi tìm vợ của cậu để tính sổ, nhưng mình không thể đảm bảo với cậu là chuyện ấy sẽ không xảy ra." Anh thở dài, "Dù sao cũng là người phụ nữ của cậu, mình cũng không thể giam giữ hay cấm đoán cô ấy ... Cậu nói đúng không?"

Xử lý xong tập văn kiện cuối cùng, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương mới đảo liếc qua màn hình.

"Còn chuyện gì khác không?" Hắn nhàn nhạt hỏi, không quan tâm lắm, lực chú ý đều ngưng tại thời gian dưới màn hình bên phải của máy tính.

"Không có." Mục Thanh Ngôn trả lời rất quyết đoán, "Cũng coi là có một việc, nước Anh bên kia điện thoại giục cậu về, cậu không có ở đó, sự tranh chấp của bọn họ cũng không có nhiều hứng thú lắm."

Thời gian đã không còn sớm, Tần Dịch Dương đứng dậy, ánh mắt tuấn tú nhìn anh ta một lần cuối cùng.

"Giúp mình từ chối. Nhường cho bọn họ nháo loạn." Nói xong ngón tay thon dài khẽ nhích, hình ảnh trên màn hình trong nháy mắt đã biến mất.

Hắn đi ra khỏi phòng làm việc, ở một phòng làm việc bên cạnh, thấy được cô gái nhỏ mà hắn tâm niệm trong lòng.

Thân ảnh mảnh khảnh của Lâm Hi Hi ngồi thẳng tắp, ánh mắt trong veo rất nhu hòa, như là nhận được một cuộc điện thoại tương đối quan trọng, điện thoại màu trắng dán bên tai, cả người hoảng hốt, để ý thấy Tần Dịch Dương đã đi đến trước mặt nàng.

"Tư liệu mà cô cần tôi đã chuẩn bị xong, buổi chiều 6 giờ ở chỗ cũ, cô tới lấy đi." Thanh âm của Kiều Nhan vẫn lạnh băng như trước.

Hô hấp của Lâm Hi Hi có chút ngưng trệ, có chút không biết làm sao bây giờ, không thể làm gì khác là che điện thoại di động, ngưng mắt nhìn hắn.

Sau một đêm triền miên, trong mắt nàng có chút phức tạp, nhưng ý tứ xin giúp đỡ lại nồng đậm hơn.

Chuyện xảy ra ngày hôm qua, không phải nàng không sợ.

Hay là nàng không biết, ánh mắt chăm chú như vậy luôn luôn khiến trái tim hắn không thể buông xuống, làm cho ánh mắt không có khả năng dời khỏi nàng dù chỉ một chút.

Tần Dịch Dương đi qua đó, ánh mắt thâm thúy hiện lên tia mềm mại, hai tay ôm lấy vai nàng, cúi đầu nhẹ nhàng hít mùi hương thơm ngát trên tóc nàng, cũng đang đợi nàng mở lời.

"Cô ta đồng ý đưa tài liệu, 6 giờ, vẫn ở quán café đó." Lâm Hi Hi nhỏ giọng nói cho hắn biết.

Tiếng nói mềm nhẹ của nàng sượt qua trong đầu hắn một lần, nhớ lại hình ảnh cuối cùng ngày hôm qua của Kiều Nhan, khuôn mặt tuấn lãng hiện lên một chút trong trẻo nhưng mang mùi vị lạnh lùng, ánh mắt u tĩnh xoay quanh khoảng không một lượt, nhàn nhạt mở miệng, "Bảo cô ta chờ, thời gian địa điểm do em an bài."

Động tác của Lâm Hi Hi cứng đờ, có chút khó hiểu vì sao lại phải làm như vậy.

Đem di động lạnh lẽo lần nữa áp bên tai, tiếng nói của nàng mềm nhẹ nhưng mang theo sắc thái không thể kháng cự, "Sáu giờ tôi không rảnh, buổi tối thì có thể, địa điểm đến lúc đó tôi sẽ báo lại cho cô."

Nói xong nàng cắt đứt điện thoại, cũng không cho Kiều Nhan thời gian kịp phản kháng.

Trong một cái chớp mắt kia, mắt Lâm Hi Hi rõ ràng nhận thấy hào quang trong mắt Tần Dịch Dương, tựa như là khen ngợi, tựa như là mê luyến.

Chẳng qua là ánh sáng đó chỉ xẹt qua chớp nhoáng.

"Làm rất tốt." Hắn hoãn thanh mở miệng, vuốt ve tóc nàng.

"Chúng ta.... Vì sao phải cự tuyệt cô ta an bài?" Điểm này Lâm Hi Hi trước sau đều không hiểu được. Theo lý thuyết, một lần kia Kiều Nhan đã bị ép buộc đến nông nỗi này, nếu cô ta đã đồng ý, còn có khả năng gì xảy ra chứ.

Biểu tình trên mặt Tần Dịch Dương vụt biến mất, chỉ là ánh mắt nhìn nàng phức tạp một chút.

"Đi chuẩn bị một chút, buổi tối định xong địa điểm nói cho anh biết." Hắn một mực không trả lời, chỉ là nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, nghênh đón sự nghi hoặc trong mắt nàng.

Lực đạo vừa phải của cánh tay sau gáy, trong chớp mắt Lâm Hi Hi có chút say mê, không chú ý tới vòng eo nhỏ nhắn đã tiến vào trong lòng hắn từ lúc nào, hắn cúi đầu xuống, tiếp cận khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ý tứ hàm xúc không rõ ràng.
Khuôn mặt tuấn tú kề sát như vậy, luôn luôn có thể khiến người khác chìm vào mộng đẹp, lông mi Lâm Hi Hi run rẩy, ý thức hoảng hốt như không phải là chính mình.

Vốn Tần Dịch Dương muốn hỏi nàng, "Có sợ không?", dù sao sự việc ngày hôm qua cũng đả kích nàng rất lớn, thậm chí ngày hôm nay lúc đi đến công ty nàng còn không dám đi qua dòng xe cộ.

Trải qua một sự việc đáng sợ như vậy là ai trong lòng cũng còn sợ hãi, huống chi là một cô gái nhỏ nhu nhược như nàng.

Thế nhưng còn chưa kịp chờ hắn mở miệng, một cánh môi mềm mại đã rơi trên môi hắn.

Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng hơi nhếch chân, chạm tới cánh môi hắn, nhắm mắt lại, lông mi nhè nhẹ run.

Chẳng qua là chỉ một cái chớp mắt, toàn thân Lâm Hi Hi bỗng cứng đờ.

Ánh mắt Tần Dịch Dương hiện lên tia phức tạp, khiến cho Lâm Hi Hi một trận quẫn bách, nàng ý thức được hàng động của mình thực ngốc nghếch, vội vàng vùng khỏi lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu đột nhiên xấu hổ đỏ ửng lên, có chút khổ sở lắc đầu: "Xin lỗi, em ...''

"Em lập tức đi chuẩn bị." Nàng nóng ruột bứt ra, thân ảnh mảnh khảnh đi tới bên cánh cửa, ngón tay áp lên chốt cửa.

Một bàn tay to lớn nhu hòa bao trùm tay nàng, ngón tay thon dài đẩy ra, chỉ vài động tác đơn giản đã đem cánh cửa khóa lại, phòng làm việc bỗng nhiên tĩnh lặng, Lâm Hi Hi cả kinh, ngay sau đó đã lạc vào trong lòng hắn "Dịch Dương ...." Nàng ôn nhu kinh hô.

"Ngày hôm nay anh vốn đã cảm thấy thỏa mãn rồi, em nhất định phải khiêu khích anh như vậy sao?" Thanh âm mang theo nồng đậm trêu chọc, dán tại vành tai của nàng, mang theo hơi thở ấm nóng vây quanh toàn thân nàng.

Lâm Hi Hi vội vàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như bị thiêu đốt.

"Không phải, em chỉ là ...." Hành động kia chỉ là vô thức mà thôi, không phải là nàng cố ý.

"Đừng lên tiếng," hắn nhàn nhạt cảnh cáo, cuốn chặt thân thể của nàng, hôn lên cánh môi của nàng, "Cách âm ở đây không được tốt lắm, nếu em ngây ngốc muốn để cho người khác nghe thấy thì em cứ tiếp tục nói...."

Ánh mắt của nàng trong veo như nước, nhưng chìm trong nụ hôn ôn nhu cùng âu yếm của hắn, lại càng mơ màng, mê ly.

"..." Áp chế không ngâm ra tiếng. Nàng không nghĩ đến ngay tại phòng làm việc mà hắn cư nhiên lại bá đạo như vậy...

"Ngoan, ... Đừng giãy dụa...." Cánh lớp vải vóc đơn bạc hắn tiếp tục âu yếm nàng, chế trụ cổ tay mảnh khảnh của nàng đặt ở bên sườn, khiến cho toàn bộ ý thức của nàng đều bị lấy đi, khiến nàng ở trong lòng hắn triệt để mất phương hướng, mặc hắn đòi lấy.

Thực sự đã yêu hắn rồi sao?

Cũng tốt.

Về sự kiện kia, hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ để cho cô gái nhỏ dưới thân này biết được.

***

Sáu giờ chiều, hoàng hôn buông xuống.

Nguyễn Húc lái xe chậm rãi dừng lại, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, cái trán anh tuấn cũng có chút nghi hoặc.

"Thế nào, hiện tại lại nghĩ muốn đến quán café?" Hắn mở miệng, hỏi Tần Dịch Dương ở bên cạnh.

Ánh mắt thâm thúy ngẩng lên, nhìn lướt qua ánh đèn bên cửa sổ của quán café, gấp lại văn kiện trong tay, Tần Dịch Dương nhàn nhạt mở miệng: "Chờ một chút mà xem."

Nguyễn Húc biết điều mà im miệng lại, buông tay lái, tay đặt lên cửa sổ, cũng ngưng mắt nhìn.

Sáu giờ, thời gian và địa điểm mà Kiều Nhan định ra.

Ngồi phía sau, ngực Lâm Hi Hi cũng có tia ngưng trọng lo lắng, tay mảnh khảnh của nàng đặt lên cái nút, chậm rãi hạ xuống kính cửa sổ xe, gió thổi tung bay tóc dài của nàng, nàng không nhìn thấy thân ảnh Kiều Nhan ở bên trong, trái lại lại nhìn thấy Nhạc Phong.

Chương 122: Mong nàng ít bị thương tổn

Không sai, là Nhạc Phong.

Thoạt nhìn bộ dáng hắn như đang bàn công việc với bạn bè, khuôn mặt ôn hòa hé ra nồng đậm tiếu ý, ánh mắt sắc bén đảo qua toàn bộ quán café.

Sức chống đỡ trong đầu Lâm Hi Hi bỗng nhiên nổ tung, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, ngón tay khẽ run bấm cái nút xuống, kính cửa sổ xe chậm rãi đẩy lên.

Hiện tại nàng đã biết được dụng ý của Kiều Nhan, nếu như đáp ứng cô ta 6h chạy tới, như vậy người nghênh đón nàng không phải Kiều Nhan mà là Nhạc Phong.

Nàng nhanh chóng tự hỏi nhất định không có khả năng Kiều Nhan dám nói cho Nhạc Phong biết chuyện, cho nên cô ta chỉ dựa vào cơ hội Nhạc Phong đi bàn chuyện làm ăn, muốn chĩa họng súng về phía nàng, không phải sao?

Lồng ngực chợt dâng lên một trận rét run, Lâm Hi Hi tựa người vào thành ghế, toàn thân lạnh toát.

"Đã hiểu rồi chứ?" Một thanh âm trầm thấp nhưng nhu hòa của người nào đó ngồi phía trước vang lên, mang theo từ tính bao phủ quanh nàng.

Lâm Hi Hi run lên, rốt cục hiểu rõ được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu hiện lên một tia nghĩ mà sợ, sau đó ổn định lại, nhẹ nhàng gật đầu, hơi thở mong manh nói: "Đã hiểu."

Bản lĩnh suy đoán của người đàn ông này không nằm trong khả năng tưởng tưởng của nàng, may mà ... May mà lúc đầu nàng không có kích động đáp ứng Kiều Nhan.

"Em hẹn mấy giờ?'' Tần Dịch Dương tiếp tục hỏi.

"Tám giờ, tại quán café trước nhà thờ." Lâm Hi Hi nhẹ giọng trả lời.

"Đi ăn trước, anh và Nguyễn Húc cần bàn bạc qua vài việc liên quan đến thị trường chứng khoán, em có thể chọn cùng nghe hoặc nghỉ ngơi, dù sao, anh cũng không có ý định bỏ mặc em ở đây trong thời gian quan trọng này,"

Tần Dịch Dương nhàn nhạt nói xong, khẽ giơ tay ý bảo Nguyễn Húc, "Lái xe."

Vẫn luôn im lặng, Nguyễn Húc chậm rãi khởi động xe, lại chậm rãi mà tiến nhập vào dòng xe cộ, không khỏi khẽ nở nụ cười.

"Hai người nói đi, phải bồi thường tôi như thế nào mới được đây?" Nguyễn Húc trêu chọc nói, đôi mắt hoa tâm đầy mị hoặc tràn ngập thâm ý khiến người ta khó hiểu,"Tôi mới đi một chuyến công tác ngắn có mấy ngày, hai người cư nhiên đã kết hôn, cư nhiên tôi lại biết được từ miệng người khác nữa chứ."

Thanh âm của hắn, tựa như bất mãn, tựa như trầm tĩnh.

Thanh âm của Lâm Hi Hi nghẹn tại cổ họng, một đôi mắt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hắn, cũng không biết nên nói như thế nào. Chuyện này thực là quá đột ngột, ngay cả chính nàng cũng không ngờ tới, huống chi là người khác? Cuộc sống quả là biến hóa khôn lường, nàng không muốn nhiều lời, chỉ là nhẹ nhàng mà dựa vào chỗ ngồi.

Giống như một đóa thủy tiên xinh đẹp duy mỹ giữa màn đêm.

"Làm tốt chuyện của cậu đi," Tần Dịch Dương mở miệng, như là đang lẳng lặng suy nghĩ cái gì, thoáng cảnh cáo Nguyễn Húc một tiếng, "Chuyện khác không cần cậu lo."

Đương nhiên Nguyễn Húc cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ là bàn tay lái xe xiết chặt hơn một chút.

Nói thật ra, từ đầu đến cuối hắn đoán không ra rốt cục dụng ý của Tần Dịch Dương là gì, thu mua tập đoàn Nhạc Thị thật là một chặng đường kéo dài và khó khăn của Bác Viễn, về phương diện này hiệu quả và lợi ích to lớn ngây ngốc bị hắn lợi dụng để lũng đoạn thị trường chứng khoán trong khoảng thời gian ngắn, tất cả quá trình đều tuân theo nguyên tắc như trước đây thu mua Hoành Cơ, thế nhưng Nhạc Thị như một khối xương cứng, đến bây giờ có vẻ cũng đã bắt đầu dao động, mặc kệ là dùng phương pháp gì, Tần Dịch Dương của hắn là một tay tinh luyện làm ăn, điểm này không phải nghi ngờ.

Vậy còn Lâm Hi Hi thì sao? Rốt cục cậu ấy có thái độ gì với nàng?

Có đôi khi hắn nghĩ là Tần Dịch Dương thực sự đã động tâm với Lâm Hi Hi, nhưng có đôi khi lại nghĩ chỉ là một hình thức lợi dụng khác mà thôi, từ đầu tới giờ, nàng bất quá chỉ là quân cờ để cậu ấy thu mua Nhạc Thị mà thôi.Tâm tư ngày càng lo lắng, Nguyễn Húc không thể nghĩ nhiều như vậy, chỉ hy vọng cô gái này ít bị tổn thương đi một chút, cô ấy thực đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, đợi được đến khi kế hoạch thu mua Nhạc Thị hoàn tất, mong muốn tất cả sẽ không quá tồi tệ với nàng.

Nghĩ tới sự việc hai năm trước kia....

Nguyễn Húc nghĩ, nếu như hắn ngu ngốc mà nói ra, Tần Dịch Dương sẽ giết hắn sao?

Ha ha, e rằng sẽ như vậy. Bất quá hắn cũng không có chứng cứ gì, chỉ là nghe qua Tần Dịch Dương nói cho mình, nếu nói đến người chân chính có thể chứng thực chuyện này, cũng chỉ có thể là trợ thủ trước đây của hắn ở bên Mỹ, bất quá... Cũng cách nhau quá xa.

Xe chậm rãi dừng ở một nhà ăn nhỏ.

"Lâm Hi Hi, tôi có thể hỏi hay không, cô cần những ... tư liệu này rốt cục có lợi ích gì?" Khuôn mặt Kiều Nhan được trang điểm rất dày, che lấp đi một chút mệt mỏi, đôi mắt kia như sáng quắc lên.

Tóc cô ta nay lại bị rũ xuống, che lấp đi vết thương do hậu quả của "Tai nạn xe cộ".

Lâm Hi Hi xem xét kỹ tư liệu một hồi, danh sách một vài đại cổ đông trước kia nàng đã nghe Nhạc Phong nói qua, lúc này mới thoáng tin tư liệu là thật.

Gấp tài liệu trên bàn lại, nàng nhẹ giọng nói, "Muốn thu mua Nhạc Thị, cần những ... tư liệu này là điều tất nhiên."

Giọng nói dịu đàng của nàng như là đang kể ra mấy sự kiện không quan trọng, nhưng lại khiến Kiều Nhan biến sắc!!!!!

"Thu mua Nhạc Thị? Cái gì .... Cô điên rồi chắc?" Cô nỗ lực biểu tình thoạt nhìn khinh thường.

Lâm Hi Hi nhìn cô ta một cái, nhấp một ngụm trà, chậm rãi buông ly trà xuống, "Kiều tiểu thư còn có việc gì không, không có việc gì giao dịch của chúng ta kết thúc tại đây, sau này tôi sẽ không lại làm phiền cô, mà mục này hiện tại đã không còn giá trị nữa."

Kiều Nhan chăm chú nhìn nàng, cảm giác như đang nhìn một người đã hoàn toàn lột xác.

"Lâm Hi Hi, rốt cục ai là người ở phía sau chống lưng cho cô? Là Tần Dịch Dương sao? Chồng của cô?" Kiều Nhan nhíu mày, mắt sáng như đuốc.

"Hắn thương cô có một không hai, nguyện ý hy sinh lớn như vậy để giúp cô báo thù sao? Cô ít ngây thơ đi một chút, nói không chừng hắn ta chẳng qua là đang lợi dụng cô mà thôi, cái loại đàn ông như thế trên thế giới này đã sớm tuyệt chủng rồi,"

Trời biết muốn thu mua Nhạc Thị cần một chỗ dựa lớn tới mức nào, cả về tài chính lẫn thế lực, lớn như vậy .... Vừa nghĩ, có thể nuốt trôi dễ dàng như vậy sao, dù cho đủ tiền để thu mua thành công cũng rất khó để trụ vững sau khi sát nhập.

Ánh mắt mát lạnh của Lâm Hi Hi đột nhiên giật mình, nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Kiều Nhan.

Kia có lẽ là có uẩn khúc gì, có lẽ là còn chuyện gì khác, nàng vẫn đều không minh bạch lắm, hiệp nghị hiện tại của nàng và Tần Dịch Dương trong lúc đó, cũng là thân thể cùng hôn nhân của nàng, có thể sánh với một kế hoạch thu mua lớn như vậy sao?

"Tôi không biết..." Nàng nhẹ nhàng đáp lại, trong mắt thoáng hoảng loạn rồi lại biến mất, "Kiều tiểu thư, việc đó không nằm trong phạm vi quan tâm của tôi, tôi chỉ cần thấy Nhạc Thị sụp đổ, nhìn thấy cơ nghiệp một tay hắn dựng lên đổi chủ, đây là mục đích duy nhất của tôi, đây là những gì tôi và Viện Y đã từng phải chịu, thế nhưng vẫn chưa đủ, nhưng mà cái tên nam nhân Nhạc Phong này, hắn không có tốt như vậy, trên người hắn thứ giá trị nhất chỉ có thế này, những thứ khác đều không hiếm lạ."

"Cô ...." Kiều Nhan nghẹn lời, mặt đến mức đỏ bừng lên.

"Lúc 6h cô không có tới, thật đáng tiếc, tôi nguyên bản muốn nhìn xem cô vốn có đủ cam đảm để chống lại Nhạc Thị hay không," Kiều Nhan cười nhạt, so hai vai nhìn nàng, "Cô đối với người đàn ông của tôi có phải còn rất sợ hay không?"

Lâm Hi Hi run lên, tự nhiên hiểu được cô ta có ý gì.

Nhẹ nhàng mà nở một nụ cười, tựa như mặt hồ khẽ rung động khi gió thổi qua, đẹp kinh động lòng người. Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói, "Cô đang nói Nhạc Phong sao? Chúng tôi vừa gặp qua ở quán cafe, anh ta cũng ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện, tôi chỉ thành thực mà nói tôi đang đợi Kiều tiểu thư. Được rồi, nói như vậy là đúng hay sai nhỉ?"

Chương 123: Bầu không khí áp lực mà quỷ dị

Lồng ngực Kiều Nhan bỗng kinh hãi, bỗng nhiên đứng dậy, kịch liệt xoay người va vào một cái ly, "Choang" một tiếng giòn vang rớt xuống mặt đất.

Lâm Hi Hi nhìn chiếc ly kia, ánh mắt dị thường trầm tĩnh.

Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng động chạy tới hỏi xem có chuyện gì xảy ra, vội vàng kêu người quét sạch mảnh vỡ của ly, Kiều Nhan hung hăng liếc Lâm Hi Hi, lấy túi đi ra ngoài cửa, Lâm Hi Hi chú ý tới sau lưng cô ta, tấm lưng tuyết trắng lộ ra một ít dấu vết của băng gạc, ngực nàng cả kinh, chợt nhớ tới ngày nào đó Tần Dịch Dương đuổi theo cô ta, lúc chuyện phát sinh ...

Được rồi, đã kết thúc.

Nàng đứng dậy, chịu đựng kinh hãi trong lồng ngực, chậm rãi hướng phía bên ngoài đi ra.

Không nhớ lầm thì xe hẳn là dừng ở cách đó khoảng hơn ba mươi mét, đi mau đến đó nhưng bước chân của Lâm Hi Hi đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy ba thân ảnh đứng thẳng bên cạnh xe, mà một người trong đó, nàng vạn phần quen thuộc.

Vẻ mặt Lilly thực bi thương tựa vào bên người Tần Dịch Dương, cẩn thận tỉ mỉ lôi kéo một bên tay áo hắn, một câu cũng không nói, thế nhưng khi thấy thân ảnh Lâm Hi Hi đi ra, thân thể cô run lên, ánh mắt lập tức trở nên lợi hại.

Bóng đêm ngưng trọng, Lily cắn răng buông tay áo Tần Dịch Dương ra đi sang một bên, chỉ nhìn Lâm Hi Hi.

Có cảm giác lạnh sống lưng, quả nhiên Lâm Hi Hi không biết là vì sao.

"Lấy được tư liệu rồi chứ?" một thân ảnh cao ngất của ai đó dừng ở trước mắt nàng, nàng sửng sốt, lúc này mới phát hiện là Tần Dịch Dương.

Rất ngoan ngoãn mà lấy tư liệu đưa cho hắn.

Tần Dịch Dương cũng không thèm liếc mắt, chỉ là nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt thâm thúy có một tia mềm mại.

Thân thiết tựa như bình thường hôn sau gáy nàng, nhẹ nhàng quan sát tất cả, hắn trầm giọng nói: "Về thôi."

Nghe vậy, ánh mắt bi thương của Lily tựa như sắp tuôn ra nước mắt, đè nén cỗ ghen ghét kia xuống, trái lại chạy đến phía trước ngồi, cài dây an toàn xong, không thèm để ý đến nàng nữa.

Đặt mình vào trong ngực Tần Dịch Dương, Lâm Hi Hi vạn phần xấu hổ, cũng không hiểu vì sao. Nàng căn bản không hiểu nổi sao lại thành ra cục diện này, mối quan hệ của bốn người bọn họ nguyên bản đã bị đánh cho thất kinh bát lạc, nàng không chống lại được nam nhân cường đại trên người này, hắn mở cửa xe ra không cho nàng chút do dự, lực đạo trên lưng bỗng nhiên bị thu chặt, nàng cảm giác bị uy hiếp, không thể làm gì khác là ngồi lên xe, sau đó nhìn kính chiếu hậu, khuôn mặt Lily tái nhợt mà băng lãnh.

Nguyễn Húc cũng nhìn ra Lâm Hi Hi có chút xấu hổ, cấp cho nàng một ánh mắt an tâm.

"Tôi thực hối hận khi đã nói cho cô chúng tôi đang ở quán cafe trước nhà thờ, cô tới đây làm gì?" Ngồi vào chỗ lái xe, Nguyễn Húc nhìn thoáng qua Lily,tốt bụng giải thích, "Tôi nói rồi, mọi chuyện xảy ra, cô không giúp được gì, hiện tại cô muốn đi đâu?"

"Quay về chỗ của Thanh Ngôn." Tiếng nói du dương vang lên, thay cô quyết định.

Phía trước, khuôn mặt Lily trắng bệch.

Cả người Lâm Hi Hi lộ ra một cỗ không khỏe, cả người nằm trong khuỷu tay Tần Dịch Dương, kề sát vào người hắn, Lily cùng nàng nói cái gì, nàng cũng không biết nên mở miệng như thế nào, nàng chỉ có thể lý giải, tại trước đây không lâu Lily lấy danh nghĩa là bạn gái của Tần Dịch Dương xuất hiện, mà chỉ một phen trời đất chuyển vần, người mình yêu đã cùng người khác kết hôn, điểm này, làm sao cô ấy có thể chấp nhận chứ.

Đầu óc Lâm Hi Hi rất loạn, tay Tần Dịch Dương phủ lên tóc nàng, hơi thở ấm áp hít vào thở ra trên đỉnh đầu nàng, nàng nghĩ run một trận, phảng phất tựa như mỗi giây đều rất khó vượt qua, từng động tác tỉ mỉ như vậy đều rơi vào trong mắt Lily.

"Vinson," Lily đột nhiên kêu một tiếng, thanh âm rất nhẹ, rất ôn nhu, trong mắt lắng đọng nhu thuận, "Sau một tháng nữa em mới về Anh có được không? Em về chỗ Lan phu nhân hay là chỗ nào khác, vả lại anh cũng không còn cần em nữa rồi."

Ngồi phía sau, người đàn ông tuấn lãng bức người tùy ý ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, nàng đang nỗ lực mà xem tư liệu, hắn liền ngưng mắt nhìn vẻ mặt của nàng.Nghe thấy thanh âm của Lily, chỉ là ánh mắt nhàn nhạt của hai người chạm nhau trong kính chiếu hậu.

"Cho cô nghĩ thời gian khi nào thích hợp thì trở lại, có thể ở chỗ này yên lặng thì cũng tùy ý." Hắn nhàn nhạt đáp lại.

Lồng ngực Lily một trận đau nhức, cắn chặt cánh môi.

Cô biết ý tứ của Vinson, rốt cục cô đã biết. Câu nói về nước kia chỉ là thử, cô tưởng rằng hắn sẽ giữ mình ở lại, dù cho một điểm giữ lại cũng tốt, thế nhưng hắn không có, thậm chí hắn còn không thèm tôn trọng ý nguyện của cô, chuyện quan trọng hơn nữa là, cô đã biết đến hợp đồng hôn nhân của hắn và Lâm Hi Hi, cho nên mới nặng nề mà nói ra: "Quay về chỗ Lan phu nhân hay đi nơi nào."

Hắn hẳn là biết được, phu nhân không có khả năng khinh địch mà để cho hắn ở Trung Quốc kết hôn, thế nhưng, hắn không sợ, ngay cả một điểm e ngại hắn đều không có.

Trái tim Lily quặn thắt, hoàn toàn hoang mang lo sợ không biết nên làm cái gì bây giờ.

Người đàn ông như vậy, trái tim vô tình đến băng giá.

"Ở chỗ Mục Thanh Ngôn không vui, anh ta là một người đàn ông, em không nên cùng anh ấy ở cùng một chỗ," Trên trán Lily đầy hận ý dữ dội, cái loại hận ý này, rõ ràng đều không phải do Mục Thanh Ngôn.

Nguyễn Húc nhíu mày, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười mê người, nhẹ giọng nói: "Chỗ của cậu ấy không phải là một trang viên sao? Hẳn là phải rất rộng mới đúng chứ."

Lại một lần vô tình bị đâm phá, lồng ngực Lily đau nhức, "Tùy tiện tìm chỗ mà cô thích ở, muốn ở bao lâu thì ở, những chuyện còn lại bàn bạc với Nguyễn Húc, cậu ấy sẽ giúp cô an bài thật tốt."

Tiếng nói nồng đậm của Tần Dịch Dương quanh quẩn trong xe, nhàn nhạt liếc nàng một cái.

Nghe vậy, tiếu ý của Nguyễn Húc trở nên phức tạp, tại sao hắn lại luôn sắm vai loại người này?

Lily triệt để trầm mặc, dòng xe cộ bên ngoài cửa sổ chậm rãi lùi về phía sau, bóng đêm lạnh lẽo, ánh sáng của thành phố này bị nặng nề đè xuống dưới, yên tĩnh khiến người ta hốt hoảng.

Xe chạy chầm chậm, một đường đi tới tòa trang viên vùng ngoại ô.

Trên cả đường đi Lâm Hi Hi đều không nói gì, nàng cảm nhận rõ ràng được sự săn sóc của người đàn ông bên cạnh, nàng chỉ hơi động đậy hắn liền đổi tư thế, tận lực giúp nàng thoải mái hơn, một phần tư liệu trong tay kia đã thấm mồ hôi, nàng thấy có chút áp lực, cũng có chút quỷ dị, áp lực chính là nàng không biết cách nào để đối mặt với Lily, quỷ dị chính là, giống như mình đã cướp đi người yêu nhất của kẻ khác vậy.

Thế nhưng sự tình lúc đầu, không phải là như thế này.

Nàng phải giải thích với Lily như thế nào, nàng cũng là bị ép buộc, cũng là bất đắc dĩ, nhưng bản hiệp nghị kia là bằng chứng bán đứng nàng, đây không phải là cuộc hôn nhân ân ái sao?

Tất cả đây, nàng không có biện pháp nói ra thành lời.

Xe chậm rãi dừng ở bên trong trang viên, bốn người song song xuống xe, nhìn căn phòng khách xa hoa tráng lệ, bậc thang đều có vẻ rất có khí thế.

Có người giúp việc đi xuống, mỉm cười nói, "Tiểu thư Lily đã trở về." Nghiễm nhiên rất thân thuộc.

Lily đi vài bước, xoay người nhìn Lâm Hi Hi nói, "Lâm, cô lại đây, tôi muốn nói với cô mấy câu, có được hay không?"

Ánh sáng ngưng trọng trong màn đêm hạ xuống, cô gái phương Đông dịu dàng đứng ở bên cạnh người đàn ông cao ngất kia, bàn tay nhỏ bé yếu ớt bị hắn nắm chặt lấy, nghe được Lily nói, trong ánh mắt hiện lên một chút hoang mang.

Chương 124: Bất quá hắn chỉ đùa giỡn nàng mà thôi

Lúc nàng muốn đi qua bên đó, bàn tay nắm cổ tay của nàng đột nhiên xiết chặt.

Lâm Hi Hi có thể phát hiện ra hắn đang giận dỗi.

Thế nhưng không có biện pháp, có một số việc, phụ nữ phải giải quyết với nhau mới tốt, không cần phải cứ giằng co như vậy, không tốt chút nào.

Một cánh tay nhỏ bé khác của nàng đặt tại bên hông hắn, mãi cho đến khi lãnh khí nhàn nhạt trên người rút đi, ưu nhã mà buông tay ra, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt sâu xa thản nhiên nhìn chằm chằm Lily.

Lâm Hi Hi thở phào nhẹ nhõm, bước chân mềm mại đi đến trước mặt Lily.

Cách mấy bước, hai cô gái bất đồng đứng đối diện nhau, Lily chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, đẹp đến mức khiến người khác không thể không nhìn vào, cô ta mở miệng nói: "Chuyện của cô và Vinson, Mục Thanh Ngôn đều đã nói cho tôi biết hết, tôi nghe nói cô chỉ vì muốn Vinson giúp cô báo thù, cho nên mới bán thân cho anh ấy, có đúng hay không?"

Ngọn đèn trong đại sảnh chiếu xuống bậc thang rơi trên người cô gái Phương Đông một tầng ánh sáng nhàn nhạt, nàng nắm chặt cổ tay của chính mình, lông mi thật dài khẽ rung động, nhẹ giọng nói: "Có thể nói như vậy."

Lily nhìn nàng, ánh mắt lạnh đi vài phần.

"Sở dĩ, hai người cũng chỉ có một đoạn vợ chồng này, hôn nhân của hai người cũng chỉ là điều nực cười, chờ cho đến khi cô hoàn thành kế hoạch của mình Vinson cũng sẽ không cần cô nữa, có đúng hay không?

Cô ta vểnh cằm lên, tiếp tục hỏi.

Gió lạnh buổi đêm thổi qua, ánh mắt Lâm Hi Hi hờ hững nói: "Có lẽ."

Lily gật đầu, "Sở dĩ cô không khác gì so với những người phụ nữ trước đây ở bên cạnh Vinson, chỉ là ham mê quyền thế và tiền tài, cô sẽ không thực sự cho rằng anh ấy thích cô chứ?"

Sự khiêu khích rõ ràng như vậy, đã rất rõ ràng.

Nhẹ nhàng hấp một hơi, Lâm Hi Hi từ yên lặng trở lại: "Tôi không biết, ý nghĩ của anh ấy tôi chưa bao giờ nắm bắt được, tôi không rõ ràng lắm anh ấy nghĩ như thế nào, chỉ là, tôi có mục đích của tôi, anh ấy biết được là tốt rồi."

Lily cười rộ lên, ánh mắt vô cùng sắc lạnh, ghé sát vào khuôn mặt nàng: "Tôi đây nói cho cô biết, anh ấy không thích cô, trừ phi bản thân cô tình nguyện cưỡi lên người anh ấy, sẽ có khả năng ấy bởi vì thích thú mà đùa giỡn cô hai ngày, đàn ông là ma quỷ, tất cả đều là như vậy."

Như là mỉa mai độc ác, cô ta nói vô cùng chắc chắn.

Lâm Hi Hi nhìn cô ta vài giây, nhàn nhạt gật đầu: "Có lý, tôi sẽ về nhà hỏi anh ấy một chút, nói không chừng anh ấy thực sự nghĩ như vậy."

Cô gái trước mắt không để ý thiệt hơn, lồng ngực Lily hoảng hốt, nhìn ánh mắt thanh thuần của nàng, mới biết được bất quá cô ta đang nói mình.

"Lâm, tôi ghét cô, cho là các người tạm thời đang diễn kịch, tôi vẫn ghét cô." Lily không chút che giấu nói.

Thế nhưng nàng chợt nhớ ra một việc.

"Tôi nhớ kỹ cô từng nói qua, nếu như bên cạnh anh ấy có xuất hiện người phụ nữ như thế nào, cô cũng không thèm quan tâm ..." Nàng nói rất nhẹ đến đây dừng lại, nhớ lại lần đầu tiên nói chuyện với Lily, nàng yêu thích tính cách của cô ấy, lúc đó Lily đúng là đã nói như vậy.

"Giờ không giống thế." Mắt Lily đỏ lên, "Bởi vì từ trước đến giờ bênh cạnh anh ấy ngoài tôi ra cũng chưa từng có người đàn bà khác."

Thanh âm có chút lớn, có thể kinh động đến hai người đàn ông bên cạnh chiếc xe, Lily cố gắng hạ thấp giọng, như nuốt xuống ủy khuất của mình.

"Xin lỗi." Ánh mắt Lâm Hi Hi lanh lạnh nhìn Lily, "Tôi chỉ là một cô gái bình thường, không có cách nào làm được những việc mình muốn, tôi chỉ có thể cầu người khác, như thế lại khiến cô khó chịu, tôi xin lỗi."

Lily lắc đầu, ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng như băng, "Xin lỗi cũng không ích gì, chỉ cần một ngày cô còn ở bên cạnh Vinson, tôi vẫn chán ghét cô, nếu cô muốn cuộc hôn nhân này là mãi mãi, ở bên Anh, phu nhân sẽ có thủ đoạn buộc cô phải lùi bước thỏa hiệp, cô không nên vọng tưởng khả năng ở bên cạnh anh ấy, nếu như phu nhân chọn tôi, thì chỉ có tôi mới có thể ở bên cạnh anh ấy."

Cô gái này cứ như đang đọc kinh, nàng còn có thể nói cái gì đây?

Phu nhân bên Anh, nơi đó cách nàng quá xa, nàng cũng không muốn nghĩ tới, chỉ là hơi nắm tay, lịch sự chào tạm biệt, xoay người hướng đến bên cạnh chiếc xe đang dừng, bên cạnh chiếc xe có một người đàn ông mang lại cho nàng sự ôn nhu, xin tha lỗi cho nàng, để nàng kiêu ngạo một lần vậy.

Nằm trong khuỷ tay của hắn, nàng rũ bỏ lớp ngụy trang kiên cường, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút mất mát.

Cửa xe lần nữa đóng lại, trong màn đêm u tĩnh mà chạy đi.

***

Sáng sớm, tại cao ốc Nhạc thị.

Cửa ban công phòng chủ tịch mở ra, Kiều Nhan gõ cửa, cầm theo xấp tài liệu bước vào.

"Ba bản hợp đồng cần ký tên, lịch trình buổi chiều cũng đã email cho anh rồi." Trên khuôn mặt quyến rũ của Kiều Nhan hiện lên một tia lo lắng, do dự một chút mới nói, "Thị trường chứng khoán hai ngày hôm nay có chút bất ổn, hôm nay lại thấp hơn hôm qua một điểm."

Nhạc Phong ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có vẻ u tĩnh, nhưng hết lần này đến lần khác băng lãnh không gì sánh được.

"Vụ án giết người của Hi Hi đã qua lâu như vậy, em nói cho tôi biết, thị trường chứng khoán vì sao còn bất ổn?'' Nếu như là khoảng thời gian trước, việc đó là không thể không thừa nhận, thị trường chứng khoán của Nhạc Thị không có dấu hiệu nào quay về vị trí cũ, thế nhưng tình hình hiện tại đã ổn định, nguyên nhân đột nhiên rung chuyển là do đâu?"Chuyện này ... Em đi điều tra một chút." Kiều Nhan lấy bút ra viết lên lịch trình trong ngày, ánh mắt có chút né tránh.

"Kiều Nhan..." Nhạc Phong đột nhiên kêu lên.

"Chuyện gì?" Tay cô khẽ run lên, suýt nữa cầm không nổi bút.

Nhạc Phong cười cười, đứng thẳng dậy, tới gần cô, ngửi mùi vị trên người cô, "Đã lâu không có ôm em, có chút nhớ em rồi."

Căng thẳng trong lòng Kiều Nhan lúc này mới buông xuống, khuôn mặt quyến rũ nổi lên tia mị hoặc, "Phong... Cuối tuần bố mẹ anh về nước, có thể rất lâu sẽ không quay lại, em muốn đến chào hỏi hai bác một chút được không?"

Nhạc Phong nhìn nữ tử nhu thuận đang tiến vào trong lòng mình, nheo mắt lại: "Em chào hỏi họ làm gì?"

Tay Kiều Nhan quấn lên cổ hắn, tim đập loạn lên.

Chào hỏi bố mẹ hắn, đương nhiên là muốn khẳng định với bố mẹ hắn, hiện tại đã không có Lâm Hi Hi, hai người cùng một chỗ lâu như vậy, bên cạnh hắn cũng chỉ có một người đàn bà là cô, như vậy cô còn không có tư cách để trở thành thiếu phu nhân của Nhạc thị sao?

"Em..." Cô đột nhiên nghẹn lời.

Ý cười khóe miệng càng lớn hơn nữa, trên mặt Nhạc Phong đầy rẫy châm chọc, tâm tình vốn đã bị con báo nhỏ kia khiến cho vô cùng khó chịu, hiện tại người đàn bà này lại to gan đến mức này.

... Ánh mắt hắn lạnh lùng, nắm cằm cô.

"Tôi không thích đàn bà quá tự phụ, biết thân biết phận là tốt rồi, cô muốn kết hôn sao?" Nhạc Phong dừng ở mặt cô ra, khẽ nở nụ cười, "Có cần tôi sai một người đàn ông đến kết với cô không? Thế nào?"

Một câu nói, khiến cho khuất nhục từ đáy lòng Kiều Nhan dâng lên ngập đầu, đau lòng xé rách tâm can cô, cô cố nén xuống, run giọng hỏi, "Ngoại trừ Lâm Hi Hi, anh thực sự sẽ không muốn kết hôn với người phụ nữ khác sao?''

"Lúc ở dưới thân tôi đừng có nói đến chuyện này." Nhạc Phong không hờn giận, xoay người, trực tiếp dò xét vào trong váy ngắn của cô, ý nghĩa của người đàn bà này đối với hắn cũng chỉ là công cụ tiết dục mà thôi.

"Không nên nhắc tới Lâm Hi Hi trước mặt tôi, tôi biết hiện tại mình đang làm cái gì, những chuyện lén lút, cho rằng sẽ giấu diếm được con mắt của tôi sao? Tôi chưa nghĩ tới cùng người đàn bà nào kết hôn, nhưng chỉ cần tôi còn sống, hôn nhân của cô ta cũng đừng mong được hạnh phúc, cô hiểu chưa?"

Thân thể Kiều Nhan rất thống khổ, muốn nói gì đó nhưng hắn đã đâm thẳng vào, cảm giác khô khan khiến một cỗ đau đớn dâng lên.

"..." Cô run rẩy một chút, nỗ lực thả lỏng thân thể, tiếp nhận hắn.

"Nếu như, nếu như cô ta biến mất, nếu như cô ta biến mất giống như Tống Viện Y, từ sau không thể gặp lại nữa, anh có thể còn nhớ tới cô ta hay không? Đố kị cô ta hay không?"

Thanh âm của Kiều Nhan vỡ vụn ngân lên, cô biết Nhạc Phong vẫn rất yêu vẻ thanh thuần của Lâm Hi Hi không thôi, thậm chí hắn còn đố kị khí chất kiên cường không thể nào đánh gẫy của cô ta, trên người cô gái kia tản ra khí chất khiến hắn mê luyến đến mức muốn phá hủy, cho nên hắn vẫn còn nhớ kỹ, vẫn không chịu buông tha.

Tính cách của hắn thật bất đồng, điểm này Kiều Nhan đã sớm biết.

Cô thấy khoái cảm ngày càng nồng đậm, Nhạc Phong cố sức hành hạ người đàn bà dưới thân, nghe thấy lời của cô, chỉ cảm thấy cả người dâng lên vui sướng, cúi đầu hung hăng nắm bộ ngực của cô ta, tại thời khắc vui sướng mê say nói "Giúp tôi hủy diệt cô ta, khiến cho cuộc sống của cô ta thật thống khổ, tôi sẽ suy nghĩ tới việc cưới cô."

Kiều Nhan đã không thể nói lời đáp lại, đau đớn cùng khoái cảm đã dâng lên ngập đầu cô.

Chỉ có thể nhớ kỹ một câu kia, '"Tôi sẽ suy nghĩ tới việc cưới cô"

***

Trong phòng hội nghị, đem tài liệu đặt lên máy chiếu chiếu lên cho mọi người ngồi xung quanh bàn tròn xem. "Đây là danh sách những đại cổ đông của Nhạc Thị, người nắm quyền đại cổ đông ở đây là Nhạc Cảnh San, cũng là bác ruột của Nhạc Phong, tài sản của bố mẹ Nhạc Phong cũng chỉ cố định có bấy nhiêu, mà giá cổ phiếu trên thị trường chứng khoán gần đây đã biến động, nếu như ai có thể nắm được phần lớn cổ phần là có thể tham tiến vào thành viên hội đồng quản trị của Nhạc Thị, sự tình đến lúc đó sẽ tương đối dễ dàng, bởi vì tập hợp mọi người trong gia tộc không phải là chuyện dễ dàng gì, thế nhưng quá trình đến khi Nhạc Thị sụp đổ là tương đối khó khăn."

Ngón tay mảnh khảnh của nàng di động trên màn hình, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu vô cùng chăm chú.

"Thế nhưng tôi không có biện pháp liên hệ với Nhạc Thị, hơn nữa chỉ dựa vào chính tôi sẽ không chiếm được bất cứ một chút tin tưởng nào, đừng nói đến chuyển nhượng cổ phần." nhẹ nhàng cắn môi dưới, Lâm Hi Hi quay đầu cầu cứu sự giúp đỡ của hai người đàn ông, những gì nàng có thể tận lực làm, cũng chỉ có những .... thứ này.

"Buổi chiều mở họp báo, tung tin thu mua Nhạc Thị ra ngoài, người phụ trách kế hoạch phía Bác Viễn sẽ là em." Ngón tay thon dài của Tần Dịch Dương khẽ vuốt vuốt khóe miệng, ánh mắt thâm thúy đảo qua khu vực người chiếm 40% cổ phần.

"Địa chỉ của Nhạc Cảnh San sẽ cung cấp cho em, muốn liên lạc lúc nào tùy em sắp đặt."

Nguyễn Húc ngồi một bên yên tĩnh lắng nghe, ngón tay liên tục gõ bàn phím, rõ ràng thấu hiểu nhiệm vụ của mình là gì.

Lâm Hi Hi cả kinh, đối với sắp đặt bất thình lình này có chút sợ hãi.

Để cho nàng phụ trách kế hoạch nguy hiểm và khổng lồ như vậy, đồng thời truyền thông tung tin ra ngoài, đây không phải là chuyện nhỏ.

"Chúng ta phải bắt đầu từ vị trí lớn nhất kia sao?" Nàng cắn môi, nhỏ giọng hỏi cho rõ ràng.

Cánh tay Tần Dịch Dương buông xuống, ưu nhã mà rơi xuống người cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế, ánh mắt thâm thúy nheo lại nhìn nàng, tiếng nói trầm thấp có từ tính: "Em cảm thấy thế nào?"

Chương 125: Em đang lo lắng gì thế?

Nàng có chút vô cùng kinh ngạc, những hành động như vậy thường được bắt đầu từ những cổ đông nhỏ trong công ty, không phải là vị trí lớn nhất kia, làm sao có thể chắc thắng được đây?

Tần Dịch Dương nhìn ra được sự khẩn trương của nàng, mở miệng hỏi: "Trong phiên tòa chống án của em, kẻ gánh tội thay Nhạc Phong là ai?"

Ánh mắt trong veo của nàng khẽ chớp, trong đầu nhanh chóng hiện lên tên của một người, đột nhiên nhớ tới đó, người đứng ra gánh tội thay cho Nhạc Phong lần kia chính là dượng của hắn, cũng có thể nói, người bị kết án cố ý sát hại người phạm tội tử hình đích thị là chồng của Nhạc Cảnh San.

"Em có nghĩ đến tại sao lượng cổ phần lớn như vậy lại rơi vào tay người con gái đã xuất giá của Nhạc gia hay không?" Tiếng nói du dương của hắn lộ ra lời chỉ dẫn, đậm từ tính, dẫn dắt suy nghĩ của nàng, "Nếu như đều không phải vì sự kiện kia, cổ phần trong tay bà ta hoàn toàn không thể đạt tới mức đó, mà chồng của bà ta bất quá chỉ là một chủ công ty kinh doanh lĩnh vực vật dụng hàng ngày nhỏ nhoi mà thôi, đối với chuyện kinh doanh của Nhạc Thị thực không am hiểu, quan trọng hơn hắn không phải là người nhà Nhạc gia, mới có thể bị đẩy đi gánh tội thay, mà điều kiện trao đổi tất thảy, không thể nghi ngờ chính là chuyển nhượng cổ phần của Nhạc Thị, hơn nữa bản thân Nhạc Cảnh San giữ quyền đại cổ đông."

Ngón tay thon dài của hắn vuốt vuốt sợi tóc của nàng, ưu nhã mà quấn lại, trầm thấp nói: "Hiểu chưa?"

Lâm Hi Hi từ trong mê muội đã từ từ rõ ràng hơn, rồi lại bị vấn đề mới làm phiền.

"Thế nhưng, vì sao Nhạc Cảnh San phải giải quyết chuyện này như vậy? Đem chính sinh mệnh của chồng mình ra đổi lấy cổ phần của Nhạc Thị? Tình cảm vợ chồng của bọn họ không tốt sao?"

Nguyễn Húc dừng tay trên bàn phím, đôi mắt đào hoa lộ ra vài phần chăm chú: "Có thể là đe dọa, cũng có thể là cám dỗ, điểm này, chúng ta không thể nhận thấy rõ ràng được." Hắn nói liếc qua nhìn Tần Dịch Dương, nghiêng mặt về phía Lâm Hi Hi biểu đạt tin tức mà bọn họ nắm được chỉ có vậy, con gái của Nhạc gia từ khi được gả đi, tin tức truyền thông không nhiều lắm, bọn họ không có biện pháp lý giải tình hình thực tế này.

Lúc đó Lâm Hi Hi nghẹn lời, một đôi mắt trong veo dừng ở màn hình, an tĩnh giống như con thú nhỏ.

Lẳng lặng suy nghĩ một lúc, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi nghĩ, không có khả năng bị cám dỗ."

Đây là phán đoán sau khi suy nghĩ của nàng.

Nguyễn Húc nhíu mày, khó hiểu nhìn nàng, cũng không biết tại sao nàng lại đưa ra kết kuận như vậy.

Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương mềm mại một chút, bàn tay trên vai nàng nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng nói: "Nói thử xem sao."

Trong căn phòng hội nghị lớn như vậy, bầu không khí yên tĩnh mà nghiêm túc, toàn thân nàng tản ra mùi vị ấm áp mà mềm mại, lẳng lặng dựa vào ghế, thanh âm nhẹ nhàng.

"Đối phương đều không phải kẻ thù của bà ấy, mà là chồng của bà ta, nếu như không phải bất đắc dĩ sẽ không lựa chọn con đường như vậy, người đàn ông kia biểu thị cho gia đình cùng tương lai, nếu bà ta không hài lòng, cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ hôn nhân như vậy, thậm chí là sinh mệnh của đối phương."

Suy đoán như vậy, có chút mềm mại lại có chút chua xót ẩn chứa bên trong.

Nguyễn Húc cười cười: "Vì sao cô lại khẳng định là như vậy?"

Lâm Hi Hi ngừng một chút, ánh mắt thoáng qua một tia yếu đuối, nỗ lực buông xuống vấn đề đang nhấn chìm tâm tình, thanh âm có chút khó khăn.

"Bởi ...vì tôi cũng là đàn bà như vậy."

Đàn bà là một loại động vật, nguyên bản sẽ không như người ta tưởng tượng không thể bị phá vỡ.

"Trong rất nhiều cuộc hôn nhân không được hài lòng, phụ nữ thường đóng vai ẩn nhẫn cùng lùi bước, không có ngây ngốc mà buông tha cuộc hôn nhân cùng với chồng của mình, nếu đã không yêu tại sao phải giết chết tình yêu? Cho tới bây giờ nàng cũng không biết được tình yêu của người đàn ông có thể được duy trì bao lâu, thế nhưng nàng có thể rõ ràng, phụ nữ nếu như yêu một người, sẽ càng ngày càng sâu đậm, dù cho tương lai hắn không tốt, cũng không có cách nào buông đi đoạn cảm tình sâu đậm đó."

Lông mi thật dài của nàng khẽ run rẩy, như là hối hận khi đã nói ra những lời đó.

Nếu như là tìm kiếm cảm thông, nhất là làm trò trước mặt Tần Dịch Dương, nàng thực sự muốn trốn tránh vấn đề như vậy.

Yêu hoặc không yêu, sâu đậm hoặc hờ hững, trong đoạn hôn nhân ngắn ngủi của bọn họ, có hi vọng xa vời gì đây.

Ánh mắt Nguyễn Húc trở nên phức tạp, hồi lâu không biết nên nói cái gì, nhưng lại nghe được tiếng nói du dương của Tần Dịch Dương, tràn đầy bất mãn nói với hắn.

"Mặc kệ là vì sao trước mắt cậu đều nên đi chuẩn bị trước, có chuyện gì nữa không?"

Nguyễn Húc nghẹn lời, hắn... Không có vấn đề.

Rất rõ ràng, người đàn ông trước mắt này cường thế mà khí phách dùng một loại phương thức khác tuyên cáo cho hắn biết không nên làm phiền đến thời gian ở chung của bọn họ, Nguyễn Húc cũng mẫn cảm phát hiện mình dư thừa, khuôn mặt anh tuấn nổi nên ý cười nhàn nhạt.

"Không thành vấn đề, mình đi trước chuẩn bị." hắn nhanh chóng thu thập mọi thứ, ưu nhã rời đi.

Trong phòng hội nghị, trong mắt của người đàn ông tuấn lãng cao ngất có chút ngưng trọng cùng u ám, ôm tiểu nữ nhân ngồi trên ghế, giữa hai hàng lông mày có thể phát hiện ra một tia cảm xúc khác lạ.

Hắn nhẹ giọng nói: "Em đang lo lắng gì thế?"

Lâm Hi Hi cả kinh, không hiểu ý tứ của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, "Em .... Không có."

Cánh tay trên lưng xiết chặt hơn một chút, toàn bộ thân thể mềm yếu của nàng đều tiến nhập vào trong vòng ôm ấp của hắn, cách một lớp ghế dựa, cánh tay nhỏ bé của nàng vuốt mặt, bị từ tốn của hắn khiến cho tâm hoảng ý loạn.

"Chỉ cần là phụ nữ nếu không còn yêu, cũng sẽ chịu đựng, không từ bỏ hôn nhân sao?" Tần Dịch Dương áp lên trán nàng, thanh âm mang theo từ tính hòa hoãn nói ra vấn đề, ngực Lâm Hi Hi hơi chua xót, nhẹ nhàng hít một hơi, "Em chỉ thấy đại đa số là như vậy, kỳ thực ngay trong gia đình em cũng đã nói cho em biết, mẹ cũng là người phụ nữ như vậy, vừa rồi chỉ tùy tiện nói một chút, anh ... anh không cần để ý."

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu trong chớp mắt hiện lên tia chùn bước, không muốn hắn tiếp tục hỏi.

Tần Dịch Dương trầm mặc, đối với phụ nữ như vậy, hắn cũng không nghĩ sẽ chú ý, thế nhưng dường như sự việc đã thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn, tỷ như hiện tại, hắn ôm nàng không muốn buông ra, rất muốn nàng tiến nhập vào thân thể của hắn, nhìn xem trái tim nàng rốt cục đang nghĩ gì. Cô gái nhỏ mẫn cảm như vậy, đối với sự tình như vậy tất nhiên sẽ dùng cảm nhận để phân tích, thế nhưng tình cảm của nàng thực là yếu đuối.Hay cái kia không phải gọi là yếu đuối, mà là một loại cứng cỏi.

Như cây sậy dẻo dai, mềm mại, có thể bị uốn cong, nhưng quyết không đổ ngã.

Hắn mê luyến sự dẻo dai đó, mê luyến bộ dáng không thể khống chế được của nàng, nhất là thời khắc mê ly tan chảy dưới thân hắn, là đẹp nhất.

"Không có nhiều bất hạnh cùng bất mãn như vậy." Tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên, nhẹ nhàng xoa tóc nàng, khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Chí ít có anh ở đây, em có thể làm được tất cả những gì em muốn, không có gì anh không thể cho em, Lâm Hi Hi, đây là lời hứa anh đã dành cho em."

Hắn sẽ làm cho một đoạn hôn nhân ngắn ngủi này, nàng không thể kiềm chế nổi bản thân.

"Đi nghỉ ngơi một chút..." Không đợi nàng trả lời, hắn ôm chặt thân thể xinh xắn của nàng, môi rơi lên cánh môi anh đào của nàng.

"Một hồi ác chiến với Nhạc gia bên kia, em phải có đủ tinh lực mới được."

Hơi thở nam tính quen thuộc tập kích, nàng run lên, cảm giác được hơi thở thở ra hít vào kia.

Lực đạo của hắn lưu lại dấu vết trên thân thể nàng, rời cánh môi của nàng, ánh mắt thâm thúy có chút khó hiểu mà nhìn nàng.

Ác chiến ....

Nàng hít sâu một hơi, đứng dậy thu thập mọi thứ xung quanh, tay bị hắn nắm lấy, đi ra khỏi phòng họp. Chấn động trong lòng kia từ trước tới nay chưa từng có rời khỏi nàng.

Từ lúc nào, suy nghĩ của nàng lại có thể lợi hại như vậy?

Chiếc BMW màu trắng chạy về phía ngoại ô, ánh dương tiêu sái nhẹ nhàng chiếu xuống.

Biệt thự của Nhạc Cảnh San ở một nơi khá xa xôi, bọn họ chạy một mạch mà vẫn chưa có đến nơi, rốt cục sau 2 giờ chạy xe cũng đã thấy được một căn nhà lớn trong đồng cỏ xanh mướt, so với trang viên của Mục Thanh Ngôn có chút bất đồng, căn nhà lớn này có chút tao nhã mà u tĩnh, khéo léo lộ ra vẻ ấm áp, cho thấy chủ nhân rất có phong cách.

Nói như vậy bà ta cũng là một người phụ nữ thấu tình đạt lý.

Trong lòng Lâm Hi Hi khẽ phỏng đoán, dần dần nhẹ nhõm hơn, thế nhưng khi đến càng gần căn nhà lớn, nàng lại càng khẩn trương.

Hai bên có âm thanh rất nhỏ vang lên, nàng ngẩn ra, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng thâm nhập vào trong làn tóc, vén lại bên vành tai, thận trọng nghe âm thanh của đối phương.

"Không phải căng thẳng, đây tuy là một nơi hẻo lánh, nhưng tín hiệu rất tốt." Tiếng nói trầm thấp truyền đến.

Lâm Hi Hi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, tâm tình căng thẳng có chút thả lỏng, thân thể nhỏ bé của nàng chìm vào trong ghế ngồi, chạm đến những hoa văn tinh xảo, có chút lưu luyến.

May là, lúc này đây hắn không hề buông tay bỏ mặc nàng một mình đi làm việc này, chí ít như vậy, nàng sẽ không phải đơn độc chiến đấu một mình.

"Em... phải xưng hô với bà ta như thế nào?" đầu óc nàng rối loạn, không biết nên ra tay như thế nào.

Một chỗ khác, thanh âm của hắn chậm rãi truyền đến: "Chung, chồng của bà ta họ Chung, gọi bà ta là Chung phu nhân."

Nàng nhu thuận gật đầu, rồi lại nghĩ hắn không ở bên cạnh nên không nhìn được, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Vâng!"

Xe chậm rãi dừng lại trước căn nhà lớn.

Nàng nhanh chóng rút tay khỏi tai nghe, bởi vì nhìn thấy một ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của phụ nữ đang đứng dựa vào cửa nhà, lẳng lặng liếc mắt nhìn chiếc xe, rồi chậm rãi xoay người đi vào, bóng lưng tinh tế mà cô đơn.

Ngực Lâm Hi Hi căng thẳng, đã có người đi ra mở rộng cửa, "Lâm tiểu thư, mời."

Xem ra ở đây thực không chào đón nàng.

Nhẹ nhàng hấp một hơi, nàng xuống xe, cùng một người đàn ông giúp việc đi gần vào căn nhà lớn, cánh cửa phòng sơn màu trắng, tất cả đều cho thấy chủ nhân là người phụ nữ thuần khiết nhưng lạnh lùng.

"Phu nhân, Lâm tiểu thư đã tới." người đàn ông đi vào, cung kính nói.

Người phụ nữ ban nãy đứng dựa cửa giờ đang ngồi trên sofa, đầu lông mày ẩn hiện dấu vết của người phụ nữ Giang Nam xinh đẹp và sắc sảo, ánh mắt hiện lên sắc lạnh, rốt cục cũng mở miệng nói: "Không biết Lâm tiểu thư tới đây, có việc gì sao?"

Bà ta không mời nàng ngồi xuống sofa.

Ánh mắt Lâm Hi Hi chạm vào bức ảnh người đàn ông trên tường, ánh mắt mềm mại xuống một chút, thanh âm mát lạnh nói: "Tôi chào hỏi một chút Chung phu nhân, nhân tiện cùng Chung phu nhân bàn một chút chuyện, hy vọng không làm phiền."

Người phụ nữ lắng nghe, khóe miệng nổi lên một nụ cười, đôi mắt áp chế đầy hận ý, như là gặp phải một chuyện thực buồn cười.

"Lâm Hi Hi phải không?" Bà ta mở miệng, "Cái loại phụ nữ như cô, không cảm thấy kỳ quái sao? Bạn của cô bị chồng tôi hại chết, hiện tại cô lại đi chào hỏi hắn, hay là đang xem kịch vui? Tôi không cần biết ai tiết lộ cho cô biết phương thức liên lạc với tôi và chỗ ở của tôi, chẳng qua là Lâm tiểu thư có một việc ...." Thần sắc bà ta tái nhợt, nhìn chằm chằm cô gái thanh thuần động lòng người trước mặt, "Ở đây không chào đón cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro