Chương 13-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Cuộc viếng thăm bất ngờ của Nhạc Phong
Lâm Hi Hi cuốc bộ về nhà.

Bác Viễn cách chỗ nàng ở trọ không xa, nàng vừa đi vừa thả lỏng thân người. Ngọn gió đêm miên man thổi qua làm vơi đi phần nào suy tư trong lòng nàng. Điện thoại lại rung lên lần nữa. Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua số điện thoại lạ rồi uể oải nhấc máy.

"A lô, tôi là Lâm Hi Hi."

Im lặng kéo dài. Chợt có tiếng động cơ ô tô, liền sau đó là tiếng nói hờ hững của Tần Dịch Dương: "Đây là số điện thoại của tôi, cô hãy nhớ lấy."

Hơi thở của Lâm Hi Hi cứng đờ, đột nhiên trở lên căng thẳng.

Nàng dừng bước, thân thể mảnh mai không tự chủ được đứng thẳng người, ngừng thở, nhẹ nhàng "Dạ." một tiếng.

Giá mà nàng còn đủ tỉnh táo, nàng có thể sẽ nhận ra được nhịp trống ngực loạn nhịp của mình.

"Cô hãy nhanh mà thích nghi, còn có rất nhiều việc chờ cô xử lí đấy." Tần Dịch Dương hờ hững dặn dò.

Lâm Hi Hi nhẹ giọng đáp lời. Khi hắn sắp ngắt cuộc gọi thì nàng liền gọi hắn: "Tần tiên sinh..."

Ngón tay thon dài đưa lên mân mê điện thoại của nàng chợt dừng lại.

Tần Dịch Dương im lặng chờ đợi câu nói đang bỏ lửng của nàng.

Trong làn gió đêm ấm áp, nàng chợt nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, lòng lại trào dâng niềm đau đớn chua xót, nhẹ giọng thành khẩn nói: "Cám ơn ngài."

Bất kể thế nào, vào lúc nàng tuyệt vọng nhất, nàng đã may mắn gặp được một người đàn ông thiên thần.

Tần Dịch Dương thở nhẹ một cái rồi ngắt máy.

Bàn tay Lâm Hi Hi đã ướt đẫm mồ hôi. Nàng giơ điện thoại lên cao, nhìn vào dãy số trước mặt rồi thở phào nhẹ nhõm.

Vậy là nàng cũng đã nói ra được những lời đó, chí ít thì hắn cũng có thể cảm nhận được sự thành tâm của nàng.

Nàng lại dượm nhanh bước chân về phía nhà trọ.

----------

Nàng vừa mở cửa đã thấy Tống Viện Y nở nụ cười nham nhở.

"Cậu đã về rồi..."

Lâm Hi Hi liền giật mình. Nàng khẽ đóng cửa rồi nhẹ nhàng "Ừ." một tiếng.

"Cậu ăn tối rồi chứ? Thực sự xin lỗi, dù sao cũng là ở chung với nhau, lần sau mình sẽ chú ý." Lâm Hi Hi vội mở lời xin lỗi.

Tống Viện Y cười rộ lên, đong đưa cánh tay của nàng: "Không sao cả, không sao cả, một bữa cơm không có gì lớn! Hi Hi à, chỉ cần cậu thành thật trả lời mình là được rồi. Tối qua cậu đã đi đâu? Đây là lần thứ hai cậu không về nhà ngủ nha. Lại còn không chịu thừa nhận đã cùng Nhạc Phong làm "chuyện ấy" rồi . Cậu chả thành thật chút nào cả. Nói mau, nói mau, nhanh thừa nhận đi chứ?"

Tống Viện Y cứ mập mờ trêu chọc làm cho nàng không khỏi bứt rứt.

Đôi lông mi dài khẽ động. Nàng tháo giày cao gót đặt trở lại vào tủ giày, nhẹ nhàng mở miệng: "Bọn mình chia tay rồi."

Tống Viện Y ré cười chói tai rồi lại ngây ngẩn cả người.

"Sao...đã chia tay rồi?"

Lâm Hi Hi gật gật đầu, nhẹ nhàng cắn môi: "Mình và Nhạc Phong đã chia tay rồi, Viện Y à, từ nay về sau cậu đừng nhắc đến anh ta nữa, có được không?"

Nàng vừa nói vừa đi vào phòng khách. Tống Viện Y đứng ngẩn một lát rồi đi theo nàng, dè dặt thỏi: "Vì sao lại thế? Các cậu không phải là rất mực yêu thương nhau sao? Hi Hi...hai người..."

Chẳng lẽ là cãi nhau? Tống Viện Y nghĩ mãi vẫn không rõ nguyên nhân.

Cô còn chưa kịp hỏi xong thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tống Viện Y còn đang đứng sững tại chỗ thì Lâm Hi Hi đã vội đứng dậy, thân hình tuyệt mỹ trong bộ váy dài sắc trắng đẹp đến mê người. Nàng nhẹ nhàng cười thoáng một cái: "Để mình mở cửa."

"Ấy, để mình mở, mình mở cho..." Tống Viện Y rõ ràng thấy nàng thất tình đau khổ cùng cực mà sao vẻ mặt lại tươi cười như thế được chứ? Cô vội đẩy Hi Hi ngồi xuống sofa rồi thở dài một tiếng, chạy tới mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Tống Viện Y vội tròn xoe đôi mắt.

Cô nói không thành câu, nhìn người đối diện, mặt đỏ ửng, trống ngực đập thình thịch, khó nhọc thốt ra mấy chữ: "A...Nhạc...Nhạc Phong..."

Lâm Hi Hi chợt thấy toàn thân mình chấn động!

Hàng lông mi dài đột nhiên mở ra, đôi mắt trở nên trong suốt, đồng tử bắt đầu run rẩy.

Người ngoài cửa vẻ mặt bình thản, trên trán lộ rõ nét kiên định. Nhạc Phong nhìn Tống Viện Y nhẹ nhàng cười, tay nhẹ mở cửa, mạnh mẽ đi tới, nhẹ nhàng nói: "Viện Y, đã lâu không gặp..."

Chương 14: So với kĩ nữ còn đê tiện hơn nhiều
"Nhạc Phong, đã lâu không gặp..." Tống Viện Y dựa người vào cửa, chợt có cảm giác bất lực, nhỏ giọng thì thào trả lời.

Mỗi lần nhìn thấy Nhạc Phong, trong lòng cô luôn dấy lên cảm giác đau xót hòa cùng chút ấm áp. Tuy rằng mới nghe Hi Hi khẳng định bọn họ chia tay rồi, nhưng cô vẫn chắc chẳn bọn họ chỉ là cãi nhau như mọi lần thế thôi thế nên cô cũng không có lí do gì lại không cho Nhạc Phong vào nhà.

"Hi Hi đâu?" hai tay Nhạc Phong đút trong túi quần, ôn nhu cười, nhẹ nhàng hỏi.

Tống Viện Y ngẩn người nhìn, tay chỉ về hướng ghế sofa.

Trên chiếc ghế sofa màu nâu nhạt, sắc mặt của nàng khẽ biến thành tái nhợt, theo bản năng nàng vội cuộn mình phòng vệ.

Nhạc Phong lướt mắt khắp người nàng, mải mê không dứt ra được.

"Viện Y...Tôi cùng Hi Hi có chuyện riêng cần nói với nhau, cô ra ngoài đi dạo một lát được không?" Nhạc Phong chậm rãi nói từng chữ, ngước ánh mắt chờ đợi về phía cô.

Tống Viện Y chợt hiểu ý, liên tục gật đầu: "Được được."

Cô hiểu rõ hai người bọn họ đang có chiến tranh lạnh, đương nhiên là phải tốn chút thời gian để giải quyết. Cô vội bước đi, nhỏ giọng nói: "Nhạc Phong, anh đừng có to tiếng quá, tâm trạng của Hi Hi hiện tại không được tốt cho lắm..."

Nhạc Phong cười, không nói lời nào.

"Viện Y..." Lâm Hi Hi chợt thấy căng thẳng, ánh mắt hốt hoảng nhìn theo Viện Y.

Tống Viện Y cười cười, trấn an nàng. Cô cầm ví lên, bước ra ngoài. "Không có việc gì đâu, hai người cứ thong thả trò chuyện..."

Khoảng không gian chợt trở nên ngột ngạt, im ắng. Lâm Hi Hi cảm giác mình sắp nghẹt thở. Nàng đứng dậy, không muốn nhìn thấy hắn. Nàng cũng muốn ra ngoài. Nhạc Phong cười tủm tỉm, trong nháy mắt ôm chặt eo nàng, quyết không nới lỏng vòng tay làm nàng trào dâng lên cơn đau.

"Hi Hi...Hi Hi, em định chạy đi đâu? Hả?" Nhạc Phong vẫn ôm chặt nàng, cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vội trấn an nàng.

Đột nhiên bị hắn ôm lấy, còn bị ghìm chặt lại. Nàng cảm giác được bàn tay của hắn đang vuốt ve tóc nàng. Lâm Hi Hi sợ hãi, run rẩy ngước mắt nhìn hắn: "Chúng ta đã chia tay rồi, Nhạc Phong, anh còn đến đây làm gì?"

Nghe thấy hai chữ "Chia tay.", Nhạc Phong cười rộ lên làm người nàng chợt cứng lại.

"Chia tay? Hi Hi...Anh còn chưa đồng ý, em định chia tay với ai đây?" Nhạc Phong hung hăng nắm cằm nàng, dần dần tăng thêm lực làm nàng đau, trong nháy mắt đôi mắt đã ươn ướt. "Anh đối với em không tốt sao? Anh đã yêu em, nhìn xem, em đáp trả anh thế nào? Nói tôi biết, tối qua cô đã hầu hạ chu đáo người đàn ông đó phải không? Cô có biết hắn ta chính là "gà đẻ trứng vàng" của tôi không hả?"

Hàm dưới của nàng đau đớn khôn xiết. Nàng có cảm giác như mình đang ở Địa Ngục.

"Thả tôi ra...Buông ra!" Nàng kịch liệt giãy dụa, hệt như một đáo hoa bách hợp yếu ớt bị một lực đạo hung ác tàn phá. "Nhạc Phong, anh cút đi cho tôi! Cút đi càng xa càng tốt! Tôi hận anh..."

Nhìn khóe mắt nàng trào lệ, trong lòng Nhạc Phong cũng trỗi lên đau xót. Nghĩ đến hình ảnh tối qua nàng giãy giụa trên giường gã đàn ông đó, có phải cũng giống dáng điệu đau thương của nàng lúc này? Dánh điệu này đúng là có thể kích thích dục tính của người khác...

"Hận tôi?" Nhạc Phong thấp giọng cười, cánh tay như sắt thép bao vây lấy nàng. "Hi Hi...tôi cũng rất hận cô...Tôi cũng đã yêu thương cô, cô muốn gì tôi đều đáp ứng cho cô, cô không muốn kết hôn tôi cũng nhân nhượng chiều theo ý cô. Thế nhưng cô cho tôi được cái gì nào? Hi Hi, ngay cả sự trung thành cô cũng không cho tôi..."

Nhạc Phong cười như điên như dại, đôi mắt lộ vẻ khát máu cuồng bạo, bóp lấy gáy nàng, buộc nàng phải ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm lệ nhìn hắn, gằn từng chữ: "Thân thể cô rõ ràng là đã dơ bẩn, lại còn cố làm ra vẻ thuần khiết đoan trang, so với kĩ nữ còn đê tiện hơn nhiều..."

Chương 15: Xé nát tình yêu của hắn
Nghe đoạn hội thoại, cả người Lâm Hi Hi như bị sét đánh ngang tai!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời trắng bệch, hai hàng nước mắt đẫm lệ mông lung nhìn Nhạc Phong, nhìn người đàn ông nàng đã từng yêu, người đã nói những lời dơ bẩn nhục mạ nàng, lòng nàng trào dâng nỗi khiếp sợ cùng đau đớn!

Hắn biết rồi sao?

______ Việc đó, hắn chính là đã biết rồi?!

"Em run ư?" Nhạc Phong cúi đầu, hơi thở rời rạc của hắn, nhìn nàng hết sức thương yêu, "Hi Hi, tôi yêu em như vậy, em sao lại lừa dối tôi làm ra chuyện đê tiện này?"

"Em biết vì sao tôi tìm đến Kiều Nhan không? Cô ta còn sạch sẽ hơn em, chí ít lần đầu tiên của cô ấy là cho tôi, bất kể tôi đối xử với cô ấy thế nào, cô ấy vẫn bằng lòng làm bạn cùng giường của tôi ... Hi Hi, em làm được sao?"

Những lời này giống như luồng khí độc thổi vào lỗ tai nàng, toàn thân Lâm Hi Hi kích động run rẩy.

"Đừng nói nữa... tôi xin anh đừng nói nữa!!" Nàng bịt tai lại, nước mắt điên cuồng rơi xuống.

Chuyện xảy ra hai năm trước kia, nàng đã cố hết sức che lấp!

Đêm hôm đó nàng suýt nữa đã bị hủy diệt, nàng sớm biết hậu quả của chuyện đó là hết sức nghiêm trọng! Không phải là nàng cố ý, nàng cũng là bị hại! Tại vì sao... Vì sao hết lần này tới lần khác nàng đều bị người mình yêu hung hăng nhục mạ?

"Em cũng biết em có lỗi với tôi có đúng hay không?" giọng điệu Nhạc Phong chậm lại, hắn ôm nàng, nhìn nàng triều mến. Hắn vén sợi tóc lòa xòa trước khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu điềm đạm của nàng, cúi đầu nói nhỏ, "Nếu thấy có lỗi với tôi, vậy thì giúp tôi tiếp một vị khách nhé? Em không nên tỏ vẻ giả bộ có biết không? Hi Hi... Cô biết hôm nay lúc đến công ty, nhận được tờ giấy hủy bỏ hiệp ước mười triệu kia, tôi đã muốn bóp chết cô, cô biết không?"

Đó là vào lúc sáng, Kiều Nhan như người mất hồn bước vào phòng làm việc, thất kinh nói với hắn.

Lúc đó là do tình thế bắt buộc, trong đầu hắn đã có sẵn kế hoạch, mọi thứ cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ còn chờ đến lúc thực hiện mà thôi, thế nhưng trong nháy mắt, Hoa Phong lại hủy bỏ hiệp ước, rủi ro đẩy ngược trở lại phía bọn họ, trong nháy mắt có thể bị phá sản!

Có trời biết, đối với Nhạc thị mà nói, tổn thất là không nhỏ!

Không chỉ về mặt tài chính, ngay cả danh dự cũng bị ảnh hưởng.

Lâm Hi Hi một lần nữa khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Nhạc Phong. Người đàn ông này từ đầu đến chân, nàng dường như chưa từng quen biết.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt trong veo ướt lệ, ánh mắt lại thất thần: "Không phải tôi sai, Nhạc Phong, anh cũng không yêu tôi, tình yêu của anh là tình yêu điên loạn, anh căn bản là không bình thường! Cho dù anh hận tôi, anh cũng không nên xem tôi như gái điếm, đưa cho người khác! Tôi căn bản không phải người như vậy, tôi vì sao không được tìm sự giúp đỡ chứ?"

Một bạt tai giáng mạnh xuống mặt nàng nghe "Bốp!" một tiếng!

Lực tát rất mạnh, Lâm Hi Hi đứng không vững, lùi về phía sau, một cơn đau đớn thê lương truyền đến, lưng nàng đụng vào tấm kính bàn trà trước ghế sofa! Mảnh thủy tinh bén nhọn đâm thật mạnh vào lưng nàng!

"A_____!" "Bịch" có tiếng va đập dữ dội phía sau, hai tay Lâm Hi Hi chống xuống đất, ngửa đầu, hung hăng cắn môi, cố xoa dịu đau đớn kịch liệt từ lưng truyền đến.

Nhạc Phong tức giận cùng cực, sau đó mới giật mình.

Hắn biết rõ nàng vừa rồi đã phải chịu đau đớn thế nào.

Mảnh thủy tinh trên bàn trà vẫn còn lưu lại vết máu đỏ tươi... Nhạc Phong bước qua chậm rãi ngồi xuống, nâng khuôn mặt đau đớn, mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng của nàng lên, nhìn nàng đau đớn, nhìn nàng run rẩy yếu ớt, hắn phát hiện chính mình lại yêu cái loại cảm giác này.

"Hi Hi, rất đau phải không?" Nhạc Phong ôm lấy nàng, hắn ôm thắt lưng của nàng ép vào trong lòng ngực hắn, nhìn khuôn mặt đau thương, dịu dàng nói nhỏ, "Nếu đau thì nên thông minh nghe lời một chút, tôi còn yêu em, sẽ không có gì thay đổi, tôi vẫn muốn yêu em..."

"Em làm sao vậy? Khóc cái gì? Hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro