Chương 55-57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Bắt đầu biết hắn muốn gì
Hắn nghĩ muốn gì đều đã biểu đạt rõ ràng.

Lồng ngực rộng lớn toát ra vẻ nguy hiểm, hô hấp của Lâm Hi Hi yếu ớt, đôi mắt trong veo giương lên nhìn hắn, khoảng cách gần như vậy, nàng có thể nhìn rõ đồng tử màu đen chói mắt của hắn, mị hoặc mà nghiêm khắc, lộ ra dục vọng dày đặc bị áp chế cùng với khí phách bức người. Thân thể kiều diễm của nàng thật lâu rơi vào khuỷu tay hắn, toàn bộ thân thể đều mặc hắn chống đỡ, thậm chí bàn tay hắn vẫn như trước mang theo nhiệt độ cực nóng ở phía sau áo sơ mi mềm mại của nàng, khóa áo ngực bị mở ra, hắn một tay có thể khống chế được tấm lưng mềm mại của nàng, tạo nên cảm giác kích thích mẫn cảm cùng cực!

Lâm Hi Hi cảm thấy toàn bộ thân thể đều cứ như vậy bị hắn nhìn thấu, trong chốc lát viền mắt ấm áp, run rẩy, cũng không nghĩ ra cách nào phản kháng! Cánh môi của nàng có chút sưng đỏ, khoang miệng vẫn lưu lại tất cả là hơi thở của hắn, thậm chí nhũ hoa của nàng vẫn sót lại vết tích vuốt ve, trên người từng chút khoái cảm đều chưa rút. "Đừng..." dục vọng dày đặc kia làm nàng sợ hãi, Lâm Hi Hi lắc lắc đầu, dùng hết toàn bộ khí lực đẩy ra vòng ôm chặt chẽ của người đàn ông trước mặt! Nàng một tay chống lên thủy tinh, tay còn lại gắt gao kéo lại cổ áo, nhìn hắn!

Kiện cáo, thất nghiệp, từng bước một kéo tới, sự tình khiến nàng trở tay không kịp, đầu óc Lâm Hi Hi hỗn loạn, cảm giác như chính mình đang rơi vào nước xoáy không sao thoát ra được, nhìn ánh mắt thản nhiên mà thâm thúy của Tần Dịch Dương, nàng bắt đầu hiểu rõ đến tột cùng là hắn muốn gì ở nàng, thế nhưng ...như vậy không được, không thể!

Ánh mặt trời chói mắt rọi thấp xuống dần, toàn thân Tần Dịch Dương là bộ Âu phục tản ra khí thế tà mị bức người, đôi môi lạnh bạc hoàn mĩ hé mở, ưu nhã mà lười biếng nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng trầm tĩnh như nước.

Lâm Hi Hi không thể chịu đựng được không khí như vậy một lần nữa, nàng cố nén nước mắt nóng bỏng đang chực trào ra, tay chăm chú kéo lại cổ áo, hướng phía cửa phòng làm việc chạy ra ngoài, run rẩy chạy trốn, tựa như muốn thoát khỏi thế giới của hắn, bên ngoài không khí có phần ồn ào náo nhiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi hé chút tái nhợt, nàng cắn viền môi hơi sưng đỏ, chạy tới phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh rất yên tĩnh, nàng siết sao đóng lại cửa, mới cảm thấy có chút an toàn.

Nàng tựa vào tường nhựa hồi lâu mới nén được một cỗ ủy khuất kia xuống dưới, phía bên trong nội y sộc sệch, nàng so với lúc trước có vẻ ổn hơn, ngón tay trắng nõn run nhè nhẹ, nàng đưa tay cài lại nút áo.

Nơi mềm mại đẫy đà hoàn mỹ bên trong nội y - Lâm Hi Hi không dám hồi tưởng lại vừa rồi Tần Dịch Dương đã càn rỡ vuốt ve như thế nào, nàng cố gắng xua đi cảm giác này, quên đi cảm giác hắn thình lình cướp đoạt cùng chiếm giữ.

Trong phòng vệ sinh yên tĩnh, nàng tựa như búp bê bị bỏ quên, gặm nhấm từng chút thương tổn, ôm chặt hai tay, tạo nên bộ dáng bảo hộ chính mình.

Mơ hồ nghe được âm thanh từ bên ngoài, cửa phòng vệ sinh liền bị mở ra.

"Thật phiền a, chị Nguyên Đồng ngày hôm nay làm sao không biết? Giống như bị phát điên, làm ai cũng mệt chết."

"Chính là không biết ai đắc tội nha." "Hic...còn có ai vào đây? Chị Đồng tối kị nhìn kẻ khác cùng với chủ tịch có gì liên quan, lần trướctrước mặt chủ tịch tôi không cẩn thận làm đổ ly nước, chị ta nghĩ là tôi cố ý, phụ nữ ghen tuông nổi lên điên cuồng thật đáng sợ."

"Không phải cô đang nói đến Lâm Hi Hi đấy chứ? Ai da, tôi hình như cũng hai lần nhìn thấy chủ tịch nắm tay cô ta cùng ngồi vào trong xe nha."

"Cô không nhìn lầm chứ? Công tác ra ngoài cùng là bình thường nha.."

"Cái gì, cô đã từng cùng chủ tịch ra ngoài công tác sao?"

"Cô ..." "Tôi nói sai rồi sao? Cô lúc rảnh rỗi nhớ theo Lâm Hi Hi học hỏi nha, không có việc gì lại giả vờ chảy một tý máu liền té xỉu và vân vân, có khi chủ tịch cũng sẽ có thiện tâm đưa cô đi bệnh viện cũng không chừng ." "Cô thì ít xấu hơn tôi chắc, cô cũng chính là đố kị như tôi !" "Nhưng mà có đáng gì để mà đố kị chứ, nghe nói có người tố cáo a, lại nghe nói sáng sớm đều đã kinh động đến ban giám đốc, không chừng cô ta giả ngốc cũng không được bao lâu ..."

"Ha ha, thật sao? Cô nói thật sao?"

"Tôi sao phải lừa cô chứ .."

Mỗi một công ty đều có một kiểu lời đồn đáng sợ của nơi ấy, Lâm Hi Hi dựa lưng vào cửa, không muốn nghe tới những lời thì thầm không kiêng nể phía sau, tiếng cười hai người kia dần dần xa hơn, từ từ không nghe thấy nữa, Lâm Hi Hi lúc này mới buông cổ áo đang bị nắm chặt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ mang theo một tia nhu nhược ngỡ ngàng.

Thế giới này dường như không có chỗ nào cho nàng.

Một bên bị ghen ghét cố ý loại bỏ, một bên tràn đầy nguy hiểm, tay Lâm Hi Hi dừng ở chốt cửa hồi lâu nhưng không có dũng khí mở cửa, mãi cho đến lúc di động trong túi "ong ong" rung lên, nàng mới hoàn hồn. "Alô, tôi là Lâm Hi Hi." Nàng mở cửa phòng vệ sinh đi ra, nhẹ giọng nói.

"Lâm tiểu thư, tôi là Lam luật sư." Phía bên kia thanh âm rất cung kính.

Lâm Hi Hi lập tức lên tiếng trả lời "Lam luật sư, ông vẫn khỏe chứ."

"Là như thế này... vốn là buổi hòa giải ngày chủ nhật chỉ có một nhân viên trung gian hòa giải của tòa án và đại diện nguyên đơn của bị cáo có mặt, là luật sư tôi cũng không tốt khi đứng ra, mạo muội hỏi một chút, Tống Viện Y tiểu thư có thể có mặt chứ?"

Lâm Hi Hi do dự một chút, nhẹ nhàng mà kiên định nói "Tôi sẽ khuyên cô ấy đến, dù sao biện pháp giải quyết chuyện này là vậy, chính cô ấy quyết định mới tốt, giả như cô ấy không muốn, khả năng hòa giải cũng đổ vỡ." "À, là như vậy", phía bên kia Lam luật sư nở nụ cười, "Vậy chúc Lâm tiểu thư may mắn, hòa giải thành công."

"Cảm ơn ông, Lam luật sư."

Tắt điện thoại di động, Lâm Hi Hi vứt đi cảm giác hỗn độn trong ngực trở lên dũng cảm một chút.

Nàng hiểu rất rõ ràng, có một số việc nàng không có khả năng xoay chuyển tình thế, nàng chỉ có thể tận lực cố gắng đối đầu là tốt rồi, tựa như lần này bị tố cáo, nàng chỉ có thể thản nhiên mà đối diện ban giám đốc, thế nhưng nếu bọn họ không tin, nàng cũng không còn cách nào.

Có khó khăn, có chuyện, thì nhất định phải giải quyết, chí ít tạm thời vẫn còn chưa thất nghiệp, không phải sao?

Trở lại chỗ ngồi, Lâm Hi Hi không để ý tới những lời to nhỏ phía sau của mấy thư ký cùng ánh mắt đố kị nhìn nàng, nàng ngồi xuống chăm chú làm việc, nàng đảo mắt qua lịch công tác trong ngày, thứ năm, tốt rồi, nàng còn có một ngày an tâm mà nghỉ ngơi.

***

Trưa ngày chủ nhật, ánh mặt trời nóng bức chiếu xuống.

Cầu thang tòa án mang vẻ âm trầm, một sắc trắng trang nghiêm mà long trọng.

Trong di động thanh âm "tút tút" đã vang lên nửa tiếng đồng hồ, mồ hôi bắt đầu toát ra từ lòng bàn tay Lâm Hi Hi, đôi mắt mỹ lệ tràn đầy vẻ lo lắng, nàng cắn thật sâu vào đôi môi anh đào, nàng suýt thốt ra âm thanh tựa như phá vỡ trong ngực.

Nghe điện thoại.

Mình van cậu, Viện Y, nghe điện thoại đi!

Ngày hôm qua tới thăm Viện Y, hai người rõ ràng thống nhất đứng ở cửa tòa án đợi nhau, thế nhưng Lâm Hi Hi đến sớm một tiếng, tại chỗ này chờ đợi cũng không thấy Viện Y đâu. Nhiệt độ càng lúc càng cao, Lâm Hi Hi đã có chút tuyệt vọng, điện thoại vẫn thông, rõ ràng là vẫn thông, khả năng là cô ấy không tiếp!

Chương 56: Phải một mình đối mặt với Nhạc Phong
Một người chậm rãi đi xuống từ bậc thang.

"Lâm tiểu thư, Nhạc tiên sinh bọn họ đã chờ ở phòng họp phía sau từ lâu, thời gian cũng đã đến, cô rốt cuộc là có muốn vào hay không?"

Một người trợ lý lễ phép hỏi nàng.

Lâm Hi Hi nắm chặt điện thoại di động trước ngực, hít thở đều đều, ánh mắt trong veo nhìn người trợ lý, thanh âm có chút cầu xin: "Tôi cần gọi một cuộc điện thoại, có thể chờ tôi một chút chứ?"

Trợ lý nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, gật đầu.

Lâm Hi Hi thở ra một hơi, bấm số gọi cho Viện Y lần nữa.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.

Nhiều tiếng "tút tút" trôi qua mà Viện Y vẫn không có ý trả lời điện thoại. Lâm Hi Hi liền gọi cho bệnh viện, y tá phụ trách cho nàng biết Viện Y từ sáng đến giờ vẫn một mực không hề rời khỏi phòng bệnh.

Nói đúng hơn là cô cố ý tránh mặt.

Như vậy thì đêm hôm trước, vì sao lại đáp ứng nàng sẽ cùng nhau tới tòa án, trái tim của Lâm Hi Hi bị bóp nghẹt đau đớn, nàng có chút cụt hứng tắt điện thoại di động,...

"Lâm tiểu thư, mời đi bên này." - Trợ lý lễ phép chỉ phương hướng, ở phía trước dẫn đường.

Lâm Hi Hi không có cách nào khác, chỉ có thể đi theo người trợ lý về phía trước, nàng tự nhủ dù chỉ có một mình cũng phải kiên cường, bởi vì người mà nàng phải đối mặt không phải ai khác chính là Nhạc Phong.

Cái tên này như là ma chú,..., Lâm Hi Hi nắm chặt tay, đầu ong ong hồi tưởng lại dáng dấp tà ác ngày đó của Nhạc Phong lúc cường bạo Viện Y. Nàng tự nhiên trở nên dũng cảm hơn.

Đều là hắn làm sai, tại sao nàng lại phải sợ hãi?!

Cửa phòng họp trống trải, trợ lý đưa nàng đến cửa rồi lui đi, để nàng một mình đi vào.

Lâm Hi Hi hít một hơi thật sâu, đưa tay gõ cửa, nói: "Xin lỗi, đã làm phiền.". Ánh mắt trong trẻo nhìn vào bên trong.

Một bàn làm việc dài nhỏ màu đen lộ vẻ nghiêm nghị, bốn phía đã sắp sẵn ghế, rèm cửa sổ kéo lên cao, đa số ghế vẫn còn trống, chỉ có một người đàn ông kiệt ngạo tuấn nhã ngồi ở phía đầu. Người đàn ông trung niên chủ trì trông lạnh lùng nghiêm nghị, không, nói đúng hơn là mặt không lộ chút biểu cảm gì.

Lâm Hi Hi hơi trì hoãn bước chân, đặc biệt là khi ánh mắt sắc bén của Nhạc Phong đảo qua, ngừng lại nhìn vào đôi mắt mỹ lệ của nàng thì nàng cảm thấy giống như có một đôi tay nhẹ nhàng bóp chặt yết hầu của nàng làm hô hấp của nàng trở nên gian nan. Một cỗ ẩm thấp dơ bẩn cùng mùi máu tanh nồng xuyên vào não khiến nàng trở tay không kịp.

"Xin lỗi, tôi đến muộn." - Lâm Hi Hi nhẹ nhàng chậm chạp đi tới bên kia, ôn nhu nói với người chủ trì.

Người đàn ông trung niên khoát khoát tay ý bảo nàng ngồi ở bên cạnh.

"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu." - giọng nói trầm ổn của người đàn ông trung niên vang lên, để hai người bọn họ ngồi đối diện, chậm rãi trình bày như thể việc này không hề liên quan đến mình, "Nhạc Phong tiên sinh, Lâm Hi Hi tiểu thư, tin rằng không cần giới thiệu hai người cũng biết nhau, tố tụng lần này là do Lâm Hi Hi tiểu thư đưa ra mà Nhạc Phong tiên sinh là bị cáo, buổi giải hòa này với mục đích đôi bên cùng đạt được một phương án giải quyết mâu thuẫn. Nếu đôi bên đồng ý thì hòa giải thành công, còn nếu không thì việc này sẽ được đưa ra tòa. Hai người hiểu cả chứ?"

Hoàn cảnh có chút u ám, cũng có thể cảm thụ được lãnh khí.

Nhạc Phong nhìn về phía cô gái nhỏ cách mình một cánh tay, ánh mắt mê ly, cả người tỏa ra vẻ nguy hiểm cùng kiệt ngạo càng lúc càng ngưng trọng, bên môi nhàn nhạt cười, ngay khi chạm vào ánh mắt của nàng, tiếu ý biếng nhác lan tràn mà sâu xa.

Hi Hi của hắn cư nhiên thật sự một mình đến gặp hắn.

Ngón tay thon dài ưu nhã chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay, Nhạc Phong có cảm giác không nhịn được, hắn không thể ngừng nhìn nàng, chỉ cần nhìn nàng sẽ lại nhớ tới ngày đó nàng một thân quần áo trắng tuyệt vọng hô khóc, cũng chỉ khi có hành động tàn nhẫn kia, toàn bộ sự chú ý của nàng mới ở tại trên người hắn, mỗi một động tác của hắn đều cố kéo dài thống khổ của nàng, trời mới biết hắn cảm nhận được một loại cảm giác thỏa mãn vui sướng thế nào. Hắn luyến tiếc cảm giác này, thì ra làm cho nàng đau đớn lại khiến hắn thỏa mãn như vậy.

Những lời này Nhạc Phong cũng chẳng nghe được là mấy, chỉ là nhìn Lâm Hi Hi nhẹ giọng mà kiên định nói : "Đã hiểu rõ", đôi mắt của hắn nheo lại, nụ cười yếu ớt thưởng thức.

"Được, Lâm tiểu thư, mời cô đưa ra yêu cầu." - Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.

Lâm Hi Hi nhìn thật sâu Nhạc Phong, ép buộc chính mình phải đủ dũng khí không được chùn bước, nhẹ giọng mở miệng: "Tôi yêu cầu anh xin lỗi Viện Y,.., đồng thời bồi thường tất cả các tổn thất của cô ấy, cụ thể bao nhiêu thì tôi không thể thay cô ấy quyết định, chỉ như vậy thôi, anh đồng ý không?"

Nhạc Phong cười một tiếng, ngũ quan tuấn lãng có chút vặn vẹo, nheo đôi mắt lộ ra một loại mị hoặc : "Xin lỗi cái gì?" Tiếng nói của hắn ưu nhã lượn lờ trong không khí, hơi thở mong manh rơi vào lỗ tai nàng, mỗi chữ mỗi câu tràn ngập mê hoặc, dị thường rõ ràng, "Bởi vì ngày đó ở trên người cô ấy, cô ấy có chút chịu không nổi sao? Hi Hi... cô có biết hay không người cô ấy thích nhất vẫn là tôi, nói không chừng, cô ấy cũng thích cảm giác tôi ở trên người cô ấy..."

"Anh... anh câm miệng! !" Lâm Hi Hi đỏ mặt, trong lồng ngực xuất hiện phẫn nộ kịch liệt, bàn tay đặt lên bàn nắm lại thành quyền.

"Mời anh không nên công kích người khác, nhất là đối với người bị tổn thương. Nhạc Phong, anh nghiêm túc một chút, nơi này là toàn án, anh không nên khinh người quá đáng!" Thanh âm của Lâm Hi Hi đều là run rẩy, nàng hận không thể khiến người đàn ông trước mắt cùng nụ cười quỷ mị của hắn biến mất khỏi thế giới, thế nhưng nàng bất lực.

Sức lực bạc nhược như vậy chỉ có thể chịu được những ngôn từ vũ nhục của hắn, còn lại cái gì cũng đều làm không được.

"Ha ha.." Nhạc Phong điềm đạm đứng lên, nhìn vào ánh mắt như phát ra lửa của nàng.

Hi Hi của hắn quả nhiên chỉ thích hợp bị nhốt tại trong lòng đàn ông nhịn đau mà than ngâm, không phải là kiên cường như thế này đối chọi cùng hắn. Nàng thật quá mức ngây thơ khiến hắn càng muốn ra tay hủy diệt nàng. "Nhạc Phong tiên sinh, xin chú ý lời nói." Người đàn ông trung niên cũng không biểu hiện gì, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở.

Tâm tình Lâm Hi Hi hơi chút ổn định, lần thứ hai nhẹ giọng nói: "Tôi đề nghị như vậy, anh có đồng ý hay không?"

"..." Nhạc phong vẫn như trước cười khẽ, lưng đang dựa vào ghế da chậm rãi ngồi thẳng , cánh tay để tại mặt bàn bắt được tay nàng để ở cách một cánh tay trước mặt, Lâm Hi Hi run run, đôi mắt trong veo hiện lên một tia sợ hãi, muốn giãy ra nhưng tay hắn càng quấn chặt vào bàn tay nhỏ bé, không cho nàng giãy ra.

Chương 57: Không có cơ hội cầu cứu
"Nếu như em muốn tôi đồng ý, tôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt, Hi Hi em hẳn là biết, nếu như em muốn tôi thân bại danh liệt, tôi đều đáp ứng...bất quá tôi có một điều kiện, em đáp ứng tôi, trở lại bên cạnh tôi, tùy ý tôi làm gì em em cũng không phản kháng, nếu như em có thể làm những việc này, tôi sẽ tự nguyện đi xin lỗi Viện Y, dù sao tôi cũng không thực sự muốn ở trên người cô ấy, trong lòng tôi, tư vị của Hi Hi em mới thật mê người.."

Tiếng nói trầm thấp của Nhạc Phong từ trong ngực phát ra, tựa như ma quỷ đem tâm hồn yếu ớt của nàng bóp chặt.

Ngón tay bị hung hăng nắm đau nhức, Lâm Hi Hi không thể giãy ra được, chỉ có thể run giọng nói: "Anh buông tôi ra."

Nhạc Phong không có ý buông tha nàng, Lâm Hi Hi không còn cách nào hơn là hướng phía người đàn ông cầu cứu: "Tiên sinh, tòa án các người có khả năng bảo vệ người đại diện hai bên chứ? Tình hình của tôi hiện tại..." khuôn mặt nàng đỏ bừng mang theo một tia thống khổ, "Thật không được thoải mái."

Mặt người đàn ông trung niên không chút biểu cảm nhìn nàng một chút, vừa muốn mở miệng, tiếng nói trầm thấp bay bổng của Nhạc Phong lập tức phát ra, nhẹ nhàng phiêu lãng đứng dậy: "Em hẳn là rất vừa lòng mới đúng, Hi Hi loại động tác này không quá đáng, chúng ta trước đây là người yêu, em cố ý phủ nhận cùng phản kháng như vậy, sẽ chỉ làm người khác nghĩ em đang giả làm người tốt trước mặt tôi, không đùa nữa được không?"

Lòng bàn tay Nhạc Phong vô cùng nóng bỏng, Lâm Hi Hi bị lời lẽ quá khích của hắn kích động hai tròng mắt ẩm ướt, đau lòng cùng nhục nhã bao trùm, nàng biết mình đến đây là sai lầm, nàng căn bản là không nên tới. Nhạc Phong căn bản là không có ý hòa giải, bất quá hắn chỉ muốn gặp nàng, nhục nhã nàng, may mà Viện Y không tới, bằng không cô cũng không thể chịu nổi đả kích này.

"Có đúng không?" Người đàn ông trung niên nghe được lời Nhạc Phong nói có hơi sững sờ, tiếp theo vô tình mà hướng về phía Lâm Hi Hi nói: "Lâm tiểu thư, nếu đúng như vậy, có phải vụ kiện này chỉ là hiểu lầm không? Người yêu trong lúc đó tranh cãi cùng bất hòa không nên ầm ĩ để tòa án can thiệp, như vậy với đôi bên đều không tốt, hai người hẳn là tự mình giải quyết đi".

Không khí lạnh của điều hòa len vào trong cổ áo nàng, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy có chút lạnh giá, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng hơi tái nhợt, rõ ràng bên ngoài cửa sổ trời đang nóng bức, nhưng ở đây lại lạnh lẽo quả là buồn cười.

"Nhạc Phong anh buông ra, tôi nói rồi chúng ta đã chia tay, anh không có quyền đối xử với tôi như vậy." đôi mắt nàng mát lạnh yếu ớt nhưng lại kiên định lấp lánh, tiện đà sau đó nhẹ nhàng hướng về phía người đàn ông trung niên, "Còn có, vị tiên sinh này, nếu ngài không kỹ lưỡng xem xét vụ án của tôi, xin không nên tùy ý kết luận, tôi hẳn là sai lầm khi tin tưởng năng lực làm việc cùng khả năng bảo hộ của các ngài, như vậy hòa giải là không cần thiết."

Nói xong nàng rút tay về, dùng toàn bộ khí lực, ngón tay vô tình đập trên mặt bàn, rất đau.

Lâm Hi Hi nhíu mày chịu đựng đau đớn, tao nhã đứng dậy, xinh đẹp cao quý tựa như nàng công chúa.

"Đến đây kết thúc đi, tôi sẽ trực tiếp đợi đến lúc phiên tòa mở, hi vọng anh cũng chuẩn bị sẵn sàng." ngón tay trắng nõn có chút co quắp, Lâm Hi Hi lịch sự mà xa cách nhẹ giọng nói một câu, cầm lấy túi xách rời đi.

Nhạc Phong chỉ là dừng ở nàng, ánh mắt kiêu ngạo nhìn theo nàng, mãi cho tới khi bóng dáng nàng biến mất.

Đẩy cửa phòng họp ra ,một cỗ không khí khô nóng tạt vào trước mặt, Lâm Hi Hi nhẹ nhàng nhắm mắt, nhưng lại cảm thấy trước giờ chưa từng thoải mái như vậy. Không khí lạnh lẽo bên trong cùng với tên đàn ông ác ma, nàng tình nguyện để mồ hôi thoát ra, một chút cũng không ảnh hưởng.

Trong phòng vẫn còn sót lại mùi thơm của nàng, người đàn ông trung niên đứng dậy kéo lại rèm cửa, lại nghe thấy Nhạc Phong cúi đầu nói: "Đừng mở, cứ để vậy đi."

Người đàn ông trung niên với thái độ rất cung kính, đứng dậy đi tới bên cạnh.

Ý cười trên môi Nhạc Phong biến mất, thay thế vào đó là vẻ tà ác bất cần.

"Thấy rồi chứ? Đây là người phụ nữ mà tôi yêu..." Hắn yếu ớt nói, lời nói như là ma quỷ,"Yêu đến hận không thể hủy diệt chính cô ta..."

Không khí rất yên lặng, sự yên nặng khiến người ta dè dặt.

Đúng vậy, nếu như không chiếm được, hắn tình nguyện cứ như vậy hủy diệt nàng!

Ngồi trong xe, trong lòng Lâm Hi Hi lắng tuyệt vọng xuống.

Nàng lúc đầu định nói địa chỉ nhà trọ để quay về, thế nhưng do dự một chút, lại bảo người lái xe đi bệnh viện.

Ngón tay nhỏ bé yếu ớt chống đỡ vầng trán, như là hao phí nhiều lắm tâm tình, Lâm Hi Hi biết nàng phải gặp Viện Y một chuyến, chí ít muốn hỏi xem vì sao Viện Y lại lùi bước, vì sao lại để mặc nàng một mình tại đó đối mặt, cô cuối cùng là muốn thế nào?

Điện thoại di động rung lên.

Lâm Hi Hi rối loạn, tim vẫn còn đau nhức, nỗ lực lấy lại tinh thần, tiếp điện thoại: "Xin chào, tôi là Lâm Hi Hi." "Hi Hi là tôi." Nguyễn Húc bên kia tựa như đang bận rộn gì đó, khẩu khí vội vàng, nói với nàng.

Lâm Hi Hi nao nao, nhẹ giọng nói :"Nguyễn chủ quản."

Nguyễn Húc ngoéo khóe miệng một cái, có chút tự giễu: "Đừng gọi cái gì mà chủ quản chủ quản, nghe không thoải mái,cô gọi Nguyễn Húc là được rồi. Buổi sáng ngày mai sẽ có một cuộc họp nội bộ cấp cao, cô chuẩn bị một chút, chắc là sẽ có chút phiền phức"

Bên trong điện thoại lời nói của Nguyễn Húc rất rõ ràng, Lâm Hi Hi cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt, hắn vừa nói phiền phức, là có ý gì...

"Tôi.. tôi cần chuẩn bị gì ?" nàng khẩn trương.

"Không biết... rõ lý do sao, bọn họ muốn giải thích hợp lý, tính tình Nguyên Đồng toàn bộ người trong công ty đều rõ, thế nhưng hội đồng quản trị lại không nghĩ như vậy, cho nên lần này cô phiền phức rồi, chính là có thể bị Bác Viễn sa thải, kiện cáo cũng không xong." Nguyễn Húc hơi nhíu mày, mặc dù ngữ khí bình thản cũng đủ nhẹ, nhưng hắn biết, hẳn là đã dọa đến Hi Hi.

Ánh nắng mùa hè nóng bức xuyên qua cửa kính xe, Lâm Hi Hi nâng mắt, hàng lông mi thật dài cụp xuống: "Tôi đã rõ, tôi sẽ đối mặt." Tiếng nói dịu dàng của nàng vang lên khiến người ta có chút thương tiếc.

Mặc dù biết rõ như vậy là không thích hợp, nhưng Lâm Hi Hi vẫn nhẹ giọng mở miệng, tiếng nói ngây ngô có chút mơ màng: "Ngày mai Tần tiên sinh cũng có mặt, phải không?"

Nguyễn Húc nhịn không được nhíu mày, đôi môi mỏng gắn sát điện thoại, thấp giọng nói: "Hi Hi,những lời này không nên hỏi tôi, thế nhưng tôi mong cô hiểu, Dịch Dương từ trước tới giờ trên thương trường vẫn không tính là người lương thiện đối với người mà cậu ấy muốn, đối với cô cậu ấy lại càng muốn nắm bắt. Nếu như là cậu ấy nói muốn cô, vậy cô phản đối cũng không được, tôi không phải nói cô phải khuất phục tuân theo, tôi chỉ không muốn nhìn cô bị thương tổn, hiểu chứ?"

Mấy câu nói thản nhiên ấy, nói xong lưng Lâm Hi Hi hơi run rẩy, gian nan nói: "Tôi hiểu rồi."

"Vậy là tốt rồi..." Nguyễn Húc cúi đầu nói một câu, nhìn một chút về phía phòng khách, nhẹ giọng hỏi nàng, "Về chuyện ngày mai, Hi Hi, cô nói cho tôi biết, cô đã từ chối lời giúp đỡ của cậu ấy có phải không ? Nói cách khác, là đã từ chối điều kiện kia."

Nguyễn Húc hỏi trắng trợn, Lâm Hi Hi nhớ tới Tần Dịch Dương kịch liệt tùy ý xâm phạm tại văn phòng, nhịn không được hơi hoảng loạn, nàng vuốt mấy sợi tóc hỗn loạn ra phía sau, chán nản nói: "Có lẽ...đúng vậy."

Nàng phải giải thích việc này..... thái độ phải rất rõ ràng, không phải sao..

Bên kia Nguyễn Húc thật lâu mới lên tiếng.

Phút chốc, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, tiếng nói lộ ra một tia bất đắc dĩ: "Tôi đây không giúp được cô...Hi Hi, đối với cậu ấy thời điểm mấu chốt chỉ có một lần, cô lãng phí thời gian này, cậu ấy sẽ không lại cho ...cô cơ hội lần nữa cầu xin đâu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro