revengeofthefallen4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 64 : Ý tưởng kỳ diệu.

Dịch:mtq

Biên dịch, biên tập:chudu

Nén nước ép hoa hồng với nước ép Tam Hoa Thảo đã được tinh lọc rồi sau đó ngưng tụ hai ngày, tạp chất đều được loại bỏ hết, dựa theo đúng công thức chế tạo đạm hương, phối chế thành tinh chất hương hoa.

Một công nhân chậm rãi xoay chuyển trục quay, đem hương tinh đã được tinh lọc cẩn thận cho vào trong ống trúc, một công nhân khác thông qua ống trúc chế thêm nước cồn, Lâm Vãn Vinh khẩn trương quan sát nơi cuối ống trúc, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, nắm chặt lấy tay Phúc bá hỏi :

- Phúc bá, mọi người đã thực hiện thí nghiệm, ống trúc này không có vấn đề gì, đúng không?

Thương bá kiêu ngạo đáp :

- Lâm Tam, ngươi yên tâm đi, ta đây có bao nhiêu năm kinh nghiệm trong nghề mộc, ta đã tạo cho ống trúc kết cấu ổn định, dùng năm ba năm cũng không thành vấn đề.

Lúc này ba dòng dung dịch đã hợp lại với nhau trong một bình chứa lớn, màu sắc càng lúc càng nhạt dần. Lâm Vẫn Vinh rốt cuộc thở phào một hơi, từ trong không khí truyền đến một mùi hương thơm ngát đã sáng tỏ hết thảy mọi chuyện : Loạt nước hoa được sản xuất thí điểm đầu tiên đã thành công.

Lâm Tam sớm đã thông qua Tiêu gia mua về một loạt bình pha lê nhỏ, đương nhiên, giá cả cũng đã được giảm thiểu rất nhiều.

Mà loại nước hoa này một tấc dung dịch một tấc vàng, trân quý dị thường, tuy ở thời đại này không có máy móc tự động pha chế, chỉ có thể dùng sức người mà làm. Hiệu suất hơi thấp, nhưng cũng có thể thỏa mãn nhu cầu.

Đợt nước hoa đầu tiên được hơn ba trăm bình, Lâm Vãn Vinh hết sức hài lòng, vừa muốn đi gặp đại tiểu thư, đã thấy có một nha hoàn tới chuyển lời, đại tiểu thư gọi hắn tới có việc gấp.

Khi hắn tới nơi, đã thấy trong phòng không một bóng người, Lâm Vãn Vinh vội nắm tay nha hoàn hỏi :

- Tiểu Đào tỷ tỷ, đại tiểu thư đâu rồi?

Tiểu Đào đáp :

- Đại tiểu thư phân phó, Tam ca ở đây chờ người.

Lâm Vãn Vinh ngồi trong phòng một lát, đã cảm thấy nhàm chán, chợt nghe một tiếng động khẽ vang lên, cửa phòng mở ra, một cô gái từ bên ngoài đi vào. Hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn, lập tức thất kinh.

Cô gái trước mắt chính thị là Tiêu Ngọc Nhược, điều khiến cho Lâm Vãn Vinh kinh hãi, chính là trang phục của nàng. Nàng mặc một bộ xiêm y cực kỳ gợi cảm mà Lâm Vãn Vinh mười phần quen thuộc – áo xườn xám.

Mái tóc được búi cao, hai vai thon gầy, một bộ xườn xám màu hồng tía nhạt, bó sát lấy thân hình của Tiêu Ngọc Nhược, ngực cao hông nở, eo thon chân dài, từ thân hình của nàng hiện ra những đường cong tuyệt mỹ, chân bước nhẹ nhàng, càng quyến rũ hấp dẫn khiến người ta nói không nên lời.

Đại mỹ nhân! Đây chính là từ diễn tả đúng nhất cảm xúc của mọi người khi thấy nàng.

Phần xẻ của bộ xườn xám, Tiêu đại tiểu thư có chút thay đổi. Đường xẻ chỉ kéo dài tới khoeo chân, bên trong lại mặc thêm một quần mỏng màu vàng nhạt, lộ mà không lộ, càng phù hợp với quan điểm thẩm mĩ của thời đại này.

Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm sửng sốt, thầm nghĩ: “Hay thật nha đầu điêu ngoa mặc bộ xườn xám này không ngờ lại mang một cỗ khí chất như vậy, không biết nếu Tiêu phu nhân cũng mặc vào thì sẽ trông ra sao đây.”

Tiêu Ngọc Nhược thấy hắn trân trân nhìn mình, trong lòng hết sức thẹn thùng, vội vàng hỏi :

- Lâm Tam, xườn xám không phải là như vậy sao? Ngươi xem ta mặc nó thế nào?

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu cười nói :

- Đại tiểu thư, người mặc áo này vào, trông thực là xinh đẹp!

Tiêu Ngọc Nhược “hừ” một tiếng, nhưng trên mặt lại có vài phần vừa vui vừa tức giận :

- Áo xườn xám này, ta với mẫu thân thảo luận rất lâu mới vẽ ra loại hình dạng này, không biết so với loại áo ngươi từng thấy thì cái nào đẹp hơn?

Lâm Vãn Vinh đáp :

- Phong tục khác nhau, không thể so sánh, nhưng loại áo này lại mười phần thích hợp với con gái Đại Hoa chúng ta, không cần nghi ngờ.

Nghe hắn khích lệ như vậy, Tiêu Ngọc Nhược thở phào nhẹ nhõm. Loại áo này cũng chỉ có mình Lâm Vãn Vinh này từng thấy qua, sau khi may xong, cũng là mặc cho hắn thấy đầu tiên, đại tiểu thư trong lòng có vài phần không nguyện ý.

Lâm Vãn Vinh ánh mắt hạ xuống, chú ý thấy chân nàng không phải mang tú hoa hài bình thường, gót so với hài của nữ nhân cao hơn không ít. Đại tiểu thư trên mặt đỏ hồng lên nói :

- Sau khi may xong cái áo này, ta mặc vào chợt có ý nghĩ, giày của mình hơi thấp, ta bèn làm một đôi giày cao hơn một chút, không biết như vậy có đúng hay không?

Lâm Vãn Vinh vỗ trán, lão tử chỉ chú ý đến xườn xám, lại quên béng không nghĩ tới áo dài phải đi chung với giày cao mới thể hiện được hết vẻ đẹp của người mặc, đại tiểu thư này thực là là có vài phần chân tài thực học. Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái lên nói :

- Đại tiểu thư quan sát tỉ mỉ, ta hết sức bội phục. Đúng như người nói, áo này cần phải phối hợp với giày cao mới đẹp.

Đại tiểu thư trong lòng “hừ” một tiếng, biết ngươi lâu như vậy, nhưng mới lần đầu được nghe ngươi tán thưởng ta một câu, trong lòng nàng cũng có cảm giác hưng phấn tự hào, liếc mắt nhìn hắn, trên mặt đã nở nụ cười rạng rỡ.

Cái áo xườn xám này rất đẹp, không biết nội y thì như thế nào? Lâm Vãn Vinh trong lòng thắc mắc nhìn đại tiểu thư, muốn từ trên người nàng tìm ra chút manh mối. Đại tiểu thư trên mặt có chút xấu hổ, giận mắng :

- Nhắm mắt lại, tặc nhãn của ngươi nhìn cái gì đó?

Lâm Vãn Vinh đáp :

- Áo này này thì rất đẹp rồi, chỉ là không biết nội y thì có được như vậy không?

Đại tiểu thư sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu khẽ nói :

- Không cần ngươi quản …

Lâm Vãn Vinh thấy nàng ngượng ngùng như vậy, trong lòng nghi hoặc, chợt thấy ngực nàng vươn cao như vậy, trong lòng mừng rỡ. Ta còn đang thắc mắc nàng ta hôm nay sao lại cao ngất như vậy, hóa ra là đã dùng sản phẩm mới. Áo ngực bên trong nhất định phải có một khung đỡ, cũng không biết đại tiểu thư từ đâu mà xuất ra chủ ý này, cứ xét theo hiệu quả bên ngoài mà nói thì quả thật rất không kém. Xem ra nữ nhân trong phương diện này quả thực có thiên phú, việc thiết kế nội y của nữ tử chắc ta phải thối vị nhượng hiền thôi.

Đại tiểu thư thấy trong mắt hắn tràn ngập tiếu ý, liền biết là hắn nhìn cái gì, trong lòng vừa thẹn vừa giận. Ta sao trước mặt hạ nhân lại không thể bình tĩnh được, thật sự là phiền mà. Nàng cố gắng trấn định tâm tình, nói :

- Lâm Tam, hôm nay ta gọi ngươi tới là muốn hỏi người chút chuyện. Áo xườn xám và nội y chúng ta đều đã làm được, nhưng không biết làm cách nào để bán ra bên ngoài? Nếu phải đến từng nhà từng nhà giới thiệu, quả thực là quá phiền phức, ngươi có chủ ý gì không?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói :

- Thực tình thì có một biện pháp rất hay, chỉ là không biết đại tiểu thư có đảm lượng không thôi.

Tiêu Ngọc Nhược sửng sốt nói :

- Việc này với đảm lượng liên quan gì chứ? Ngươi nói lại xem chủ ý của ngươi là thế nào?

Lâm Vãn Vinh cười thần bí đáp :

- Để quảng bá sản phẩm kỳ thực cũng không khó lắm. Đại tiểu thư, người đối với các vị phu nhân tiểu thư trong thành đều có nên ít nhiều giao tình.

Tiêu Ngọc Nhược đáp :

- Cái đó là đương nhiên, Tiêu gia chúng ta đã làm ăn nhiều năm nay, trong thành này giao tình cũng rất tốt.

Lâm Vãn Vinh cười nhẹ nói:

- Nói như vậy là tốt rồi, đại tiểu thư, người có thể chịu khó một chút, mời các vị thái thái tiểu thư về đây, cử hành một buổi trình diễn thời trang nhỏ.

Đại tiểu thư ngạc nhiên hỏi:

- Trình diễn thời trang ? Nghĩa là sao ?”

- Trình diễn thời trang, nói trắng ra là, đem xiêm y người mới làm ra, tìm người khác mặc vào, để cho các tiểu thư thái thái quan sát đánh giá. Ví dụ như xườn xám, người có thể kiếm mấy cô gái có hình thể đẹp một chút mặc vào đi qua đi lại, còn đồ nội y, người có thể đưa cho mấy cô cơ thể đầy đặn chút mặc vào, biểu diễn một phen.

Phương thức này của Lâm Vãn Vinh quả thật rất mởi mẻ độc đáo, mặt đại tiểu thư cũng đỏ lên, nói :

- Cách đó của ngươi cũng có chút mới lạ. Chỉ là kiếm người mặc xườn xám thì cũng có thể, nhưng biết đi đâu mà kiếm người chịu mặc nội y biểu diễn, đó không phải làm bọn họ xấu hổ chết thôi sao.

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói :

- Đại tiểu thư nói như vậy là sai rồi. Người và các vị tiểu thư thái thái đều là nữ nhân, lúc biểu diễn thời trang cũng chỉ có đám nữ nhân như người mới được phép tham dự, chỉ có phụ nữ bàn tán với nhau mà thôi, làm gì mà phải thẹn thùng chứ. Kỳ thực, để kiếm mấy người làm mẫu cũng dễ, trong số các cô nương trên Tần Hoài Hà, tiểu thư chọn mấy người có thân hình đẹp, chi ra nhiều bạc ra mời, sau đó cấp cho họ mấy cái mặt nạ, để che dấu gương mặt. Vả lại trước mặt cũng chỉ toàn là nữ nhân, ta nghĩ các nàng cũng sẽ không cự tuyệt đâu.

Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng hết sức hồi hộp, nếu như quả thực làm thành công việc này, có thể nói đây chính là người mẫu nội y đầu tiên trên thế giới, đã phát xuất từ Hoài Hà. Đây quả thực là một thắng lợi hết sức vĩ đại.

Đại tiểu thư trầm ngâm giây lát, nàng là người làm ăn, tuy nói là quan niệm của người thời đại này đều thủ cựu giống nhau, nhưng nhất định khả năng khai phóng tư tưởng là có. Tên Lâm Tam này nói rất có đạo lý, trong trường chỉ toàn là nữ nhân, sẽ không tổn thương tôn nghiêm của họ. Bọn họ vốn cũng là gái lầu xanh, chỉ cần xuất ra nhiều bạc một chút, việc này có thể tiến hành được.

Nhưng mà ngẫm lại, việc đi tới thành lâu tìm nữ tử, nàng là một vị thiên kim tiểu thư, làm sao có thể tới mở miệng mời người ta? Liếc nhìn sang Lâm Tam, thấy bộ dạng hắn dường như đã có kế hoạch sẵn, thầm nghĩ, tên xấu xa này đối với loại địa phương đó tựa hồ có chút quen thuộc, không bằng đem việc này giao cho hắn làm.

Lâm Vãn Vinh thấy mục quang đại tiểu thư lóe lên, hình như là đã đưa ra chủ ý gì đó, thầm nghĩ không ổn, lão tử sao lại để mình dính vô việc phiền nhiễu này, vội vàng nói :

- Đại tiểu thư thân thể đáng giá ngàn vàng, quả thật có chút không tiện tới thanh lâu tìm nữ nhân, ta thấy việc này có người khả dĩ làm được.

Đại tiểu thư vội vã hỏi:

- Là ai?”

- Chính là biểu thiếu gia Quách Vô Thường.

Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm niệm ‘A di đà Phật’, biểu thiếu gia, người đã được bao nhiêu chỗ tốt từ ta, hôm nay cũng nên hồi báo một lần.

Đại tiểu thư nhíu mày hỏi lại:

- Biểu ca?

Lâm Vãn Vinh đáp :

- Đúng vậy! Biểu thiếu gia với vị Tần Tiên Nhi có chút giao tình, để cho thiếu gia thông qua Tần Tiên Nhi tới tìm mấy cô gái thân hình đẹp cũng không không phải là việc khó.

Cái này không phải là do Lâm Tam muốn làm biếng. Vốn là mấy ngày nay hắn bận rộn điều chế nước hoa, lại còn bận bịu phát triển đệ tam sản nghiệp là tửu lâu Thực Vi Tiên, lấy đâu ra thời gian đi tìm người mẫu chứ. Dù sao thì tên tiểu tử Quách Vô Thường trời sinh phhù hợp việc đi tới những nơi này, để hắn đi làm việc này cũng chính là thỏa mãn tâm nguyện của hắn.

Biểu ca của mình là loại người nào, đại tiểu thư trong lòng biết rõ, nàng vốn cũng không tin rằng Tần Tiên Nhi lại coi trọng Quách Vô Thường, lại thấy Lâm Tam cười mờ ám như thế, nhịn không được ‘hừ’ một tiếng nói :

- Biện pháp này của ngươi không làm là cố ý làm hại thanh danh của biểu ca sao?

Trời ạ, tên lão tiểu tử Quách Vô Danh có thanh danh để cho ta bôi xấu sao? Khắp một dải Tần Hoài Hà này còn ai là không biết đến vị Vô Thường công tử chứ, vậy mà đại tiểu thư nhà ngươi còn cho rằng biểu ca của mình là người cao thượng sao. Câu này Lâm Vãn Vinh tự nhiên không nói ra, hắn cười hắc hắc nói:

- Ta biết thiếu gia dù không thích đọc sách làm thơ, nhưng lại là một người rất có nhãn quang, đến thanh lâu lựa chọn mấy vị cô nương tuyệt đối không thể sai sót gì.

“Trong Tiêu gia, không có nam đinh nào có thể ra mặt làm việc này, trước mắt tên xấu xa này mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng lại lẩn nhanh như chạch. Hắn đã nói biểu ca có thể làm, vậy cứ để biểu ca đi làm vậy, hi vọng hắn sẽ không để cho mình thất vọng.” Tiêu Ngọc Nhược thầm than, gật đầu.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng buồn bã như vậy, đại khái cũng có thể đoán ra một chút ý ý trong lòng nàng, nhưng cũng không muốn tiếp tục dây dưa tại đây, liền từ trong lồng ngực lấy ra một lọ nước hoa nói:

- Đại tiểu thư, đây là lọ nước hoa hương hoa hồng đầu tiên ta vừa sản xuất ra, người lấy nó với xườn xám đồng thời giới thiệu, ta bảo đảm sẽ làm cho lòng người sôi sục.

Tiêu Ngọc Nhược nhận lấy bình nước hoa, trong lòng kinh hỉ, đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, đầy lòng mong muốn hỏi :

- Lâm Tam, ngươi cho ta bình này nhé?

Lâm Tam ngạc nhiên một chút đáp :

- Sau này chúng ta sẽ sản xuất rất nhiều, người muốn bao nhiêu, ta sẽ đưa cho người bấy nhiêu. Chỉ là bình này hương nồng đậm, người thích nó sao?

Đại tiểu thư nghe hắn đáp ứng, mừng rỡ gật đầu nói :

- Ta thích loại hương nồng nàn một chút. Mẫu thân cũng thích nữa.

Cả Tiêu phu nhân cũng thích loại mùi hương nồng sao? Theo như sách nói về tính cách nữ nhân qua mùi hương, nữ nhân thích loại nước hoa mùi thơm nồng là … Mẹ ơi, Lâm Vãn Vinh không dám tưởng tượng tiếp, cái này cũng thật là quá kích thích đi. Hắn cười hắc hắc, trong đầu đầy những ý niệm dâm đãng, muốn đuổi cũng không đi.

Tiêu Ngọc Nhước thấy hắn trên mặt lộ ra nụ cười hết sức mờ ám, phảng phất như nhìn xuyên tâm ý của mình, cũng không biết tại sao trong lòng tự nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng. Nàng cố gắng bình tĩnh lại nói:

- Lâm Tam, ngươi mau đi kiếm biểu ca đưa đến đây, ta và hắn bàn chuyện.

Nghe được biểu muội chính miệng nói nhờ mình đi nhà thổ, Quách Vô Thường bị dọa đến suýt vỡ mật, vội nói :

- Biểu muội. Muội cũng biết đó, ngu huynh là người đọc sách, chỉ biết làm chút thi từ ca phú, cũng chỉ gặp mặt Tần Tiên Nhi vài lần mà thôi. Ta với thanh lâu nửa điểm quan hệ cũng không có.

Lâm Vãn Vinh phải bấm bụng nhịn cười, biểu thiếu gia này da mặt quả thực cũng không dày lắm.

Tiêu Ngọc Nhược nói :

- Biểu ca không nên hiểu lầm. Muội chỉ là muốn huynh đi kiếm mấy nữ tử thuận mắt,có chút khí chất, mời vào ở khách sạn trong thành, muội sẽ cùng các nàng ấy nói chuyện.

Tiêu Ngọc Nhược thực ra đã tính toán chu toàn, nếu trực tiếp đưa mấy cô gái lầu xanh vào Tiêu gia, thanh danh của Tiêu gia thật sự cũng không ổn, đưa các nàng đến thẳng khách sạn lại tiên hơn.

Lâm Vãn Vinh chính khí lẫm liệt nói :

- Đúng vậy, đúng vậy. Thiếu gia là người đọc sách đàng hoàng, chúng ta đều biết. Ý tứ của đại tiểu thư là muốn mời mấy cô nương về giúp người, tiểu thư nhận thấy trong tiêu gia thì thiếu gia là người chúng ta tin tưởng nhất, mới mời thiếu gia đi giúp. Ta nghĩ, thiếu gia với Tần tiểu thư có chút giao tình, việc này cũng không quá khó làm.

Biểu thiếu gia sao lại không biết tên Lâm Tam này với Tần Tiên Nhi có qua lại với nhau, thấy Lâm Tam thuyết phục như thế, lại là phân phó của biểu muội, lập tức nói :

- Đã như vậy, ta đành phải đi một lần xem sao. Ta đối với thanh lâu không quen thuộc lắm, nếu có gì sai sót, biểu muội chớ có trách ta.

Tiêu Ngọc Nhược nhẹ nhàng gật đầu, Lâm Vãn Vinh nháy mắt với thiếu gia, cười nói :

- Ta nghe nói ở Diệu Ngọc Phường có Đông Mai tỷ tỷ, dáng điệu rất phù hợp, thiếu gia khi đến đó có thể đi gặp nàng ấy trước xem sao.

Hiểu ta chính là Lâm Tam, biểu thiếu gia trong lòng vui sướng, trên mặt tỏ vẻ đàng hoàng nói :

- Được, ta sẽ đến gặp thử xem sao.

Thấy sự tình đã an bài gần xong, biểu thiếu gia nhận nhiệm vụ vui vẻ lên đường, Lâm Vãn Vinh đang muốn rời đi, chợt nghe đại tiểu thư nói :

- Lâm Tam, ngươi chờ một chút.

Nàng lấy từ trong người ra một quyển sách nhỏ, tựa cười như không phải cười, nói :

- Cái này ngươi có biết nó không?

Chương 65 Gặp lại Tiêu Ngọc Sương

Dịch:mtq

Biên dịch, biên tập:chudu

Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua, thấy trong tay nàng đúng là quyển sách ngày trước bản thân khi đến thế giới này họa bức hình Tiêu tiểu thư, vốn bị Tiêu ngọc sương lấy đi, sau lạc vào trong tay Đại tiểu thư.

Nàng như thế nào đột nhiên hỏi vậy? chẳng lẽ là Tiêu Ngọc Sương Nha đầu nói cho nàng biết? lâm Vãn Vinh đối với tiêu Ngọc Suơng rất tin tưởng. Nha đầu này so với tỷ tỷ của nàng nhu thuận hơn, nên không thể là nàng lộ ra.

Thật kì quái, Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc, nàng thế nào lại biết ta có quan hệ với cuốn sách đó.

Hắn cùng với đại tiểu thư vốn không có nhiều hảo cảm cho lắm, suy nghĩ cũng khác nhau thường tranh chấp. Nếu đại tiểu thư biết chính hắn bán tranh của nàng để kiếm năm ngàn lượng bạc, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra?

Lâm Vãn Vinh nhận cuốn sách vẽ mặt tỉnh như không nói loạn lên:

- Đây là cái gì? Chà, không phải là bức họa đại tiểu thư sao. Không đúng, bức họa này đại thiểu thư thật đẹp? Chả lẽ không phải đại tiểu thư khi truởng thành sao? Khà khà, không nghĩ tới giờ lại đẹp mắt như thế.

Tiêu ngọc Nhược nhìn hắn diễn tuồng, thầm nghĩ, ngươi xem ta như con nít à. Ngươi có bút pháp độc đáo, có mấy ai so sánh được? Ngươi lại luôn ngụy trang, hoàn toàn không thành thật.

Nàng mỉm cười nói:

- Không biết tiểu tặc nào vẽ bức họa này, học của thiên hạ trò thị phi, vẽ sách phỉ báng ta, nếu để ta biết, sẽ không tha cho hắn.

Lâm Vãn Vinh nói:

- Đúng, đúng, không thể dễ dàng tha hắn.

Hai người đều là trong lòng có quỷ, trong lúc nói chuyện thể hiện khí thế, đều làm bộ không biết, nhất thời không khí có phần quỷ dị mờ ám.

Đại tiểu thư cười nói:

- Nghe nói tiếu sách này. Bán mười lượng bạc một quyển, hắn lấy ta làm mẫu, ta sẽ thu của hắn tám lượng bạc mỗi quyển, kể ra cũng không qua đáng. Ngàn vạn lần đừng để ta tìm đựoc, nếu không ta nhất định bắt tiểu tặc này phải nôn bạc ra.

Trời ơi, tiểu thư này tìm người điều tra, chắc sớm có mưu đồ. Bây giờ rõ ràng là chỉ mèo mắng chó. Mẹ nó, lão tử không thể thừa nhận. Lâm vãn vinh cười mà không cười nói:

- Đại tiểu tư vốn nhiều bạc, cái thứ này cũng không phải một hai vạn lượng, sao có thể để trong mắt. Hơn nữa, nội y sinh ý, hương thủy sinh ý mà khai trương, còn không kiếm được nhiều hơn bù đắp tổn thất sao.

Hắn nói lời này có ý tứ, ngươi có khảo tra việc này. Hắn cho nàng nội y, nàng thu hoạch so với tiểu sách không biết nhiều hơn bao nhiêu.

Đại tiểu thư ngưng thần cười, nàng cùng ác nhân này giao phong nhiều ngày. Hôm nay cũng là lần đầu đắc thắng. Trong lòng tự nhiên sướng khoái, thấy hắn sắc mặt khó chịu, nàng trong lòng càng cào hứng, trên mặt ửng hồng, tâm thần có chút hưng phấn nhìn hắn nói:

- Lâm Tam, nói thật ra, tiểu sách này cũng có khác biệt, ta chưa thấy qua. Ta còn muốn gặp tỉểu tặc nghĩ ra chủ ý này nhiều hơn nữa.

Lâm vãn vinh cắn răng nói:

- Sẽ có một ngày như vậy. Hắn có lẽ cũng muốn gặp người.

Đại tiểu thư rốt cuộc nhịn không nổi, trước là cuời duyên đứng lên, sau đó thân thể rung động vì nụ cười. Nàng trong lòng sướng khoái vô cùng,thấm nghĩ: “Gọi người là ác nhân đã khi dễ ta, để ta cho ngươi mất đi vài tấc, cho ngươi biết ta cũng không phải dễ trêu đâu.”

Cũng không biết sao, đối với Lâm Tam nàng ngày càng hận, đôi khí nằm mơ thấy hắn đều nghiến răng, mỗi ngày cùng hắn đấu võ mồm, mới có thể thư thả, quả là quái sự.

Thấy Lâm Tam thần sắc ương bướng, Tiêu Ngọc Nhược khóe miệng nở một nụ cười câu hồn, từ trong người lấy ra một bộ y phục nói:

- Cái này, trả cho ngươi.

Lâm Vãn Vinh kỳ quái hỏi:

- Cái gì vậy?

Cẩn thận nhìn thoáng qua, vốn ngày đó hắn để cho Tiêu Ngọc Nhược giặt bộ quần áo, sau đó nàng mang đi, không nghĩ tới nàng nhớ kỹ việc này.

‘Cám ơn.” Lâm vãn vinh vâng một tiếng, thu vào trong tay rồi nhìn thoáng qua, nhíu mày một cái nói:

- Đại tiểu thư, nha hoàn của ngươi có chút lười biếng.

Tiêu Ngọc Nhược kỳ quái hỏi:

- Làm sao vậy?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Người xem, bộ quần áo này mấy chỗ đều không có sạch sẽ, không phải luời biếng thì là gì?

Tiêu Ngọc Nhược nhìn thoáng qua, quả nhiên có khối bẩn chưa giặt sạch, nàng trên mặt có chút phát nóng, tức giận trừng mắt liếc hắn:

- Ta đi giặt lại, ngươi sao đưa ra nhiều yêu cầu vậy? Ta đáp ứng phải giặt bộ quần áo này trả lại ngươi, ta đã làm được, không có thât tín.

Lâm Vãn Vinh đưa ngón tay cái nói:

- Đại tiểu thư quả nhiên thủ tín, ta thật sự bội phục. Như thế ta cũng mặc vào, dù sao cũng chỉ là một hai vết bẩn mà thôi.

‘Xoảng” một tiếng, là đại tiểu thư tức giận, đưa tay nem tiểu sách tới, Lâm Vãn Vinh hiện lên nụ cười, liền đẩy cửa đi ra.

Đại tiểu thư ngơ ngác nửa ngày, cuối cùng mới nhặt tiểu sách lên, nhẹ nhành lau đi bụi bẩn trên mặt, nhìn tiểu sách này lại thấy khuôn mặt quen thuộc, nàng hừ nhẹ một tiếng. Trên mặt lại nhịn không được nở một nụ cười, tự vui tự giận, tâm cảnh lúc này ngay cả nàng cũng không rõ chính mình.

Vài ngày sau, hương thủy tác phường vừa đưa vào thêm hai dây chuyền sản xuất, chuyên chế tạo hương thủy hoa lài cùng hương thủy hoa lan, hắn đều phải dậy qua mới có thể sử dụng.

‘Thực Vi Tiên’ khai nghiệp mấy ngày, sinh ý tốt kinh khủng, nhân thủ thật sự không đủ. Sinh ý của Tiêu gia lại có người hỗ trợ, tửu lâu sinh ý như là đứa con nhỏ của mình, nhìn Xảo Xảo mỗi ngày làm việc tới đêm khuya, Lâm Vãn Kinh trong long có chút sót xa, song không có cách nào khác.

Hắn không muốn làm gì, đi ra hỗ trợ Xảo Xảo hắn không thích, ngay cả tâm tình nói chuyện với Tiếu Thanh Tuyền đều không có. Tiếu Thanh Tuyền mỗi ngày chờ hắn về, ngoại trừ trong lòng than nhẹ, liền không tỏ vẻ gì. Tần Tiên Nhi mấy lần mời hắn, hắn thủy chung không có xuất công phu.

Lâm Vãn Vinh không có tâm tư, cái gì mà yến đặc sắc, vị yến lại toàn là yến, từ khi mở ra ‘Thực Vi Tiên’, thực khách cấp bậc bất đồng, hắn ở tiền thế tiếp túc với các thủ đoan đều mang ra, hạng thì chia làm năm loại: Khách quý rồi còn bạch kim khách quý. Ba ngày đầu hai tầng dưới kiếm tiền làm cho ngươi ta hoa mắt. Tiểu khúc tây sương lại càng không tồi, người nhiều lại càng nhiều, Tiểu Liên hai nữ haì vừa ngồi vừa xướng mấy ngày, khách đến tửu lâu tăng thêm không ít. Hơn nữa đến nay chưa có người nào đối được bốn câu thiên cổ tuyệt đối, trong khoảng thời gian ngắn, ‘Thực Vi Tiên’ doanh tiếng vang lừng, không ai không biết, mỗi ngày lượng tiền lưu thông đến hơn ngàn lượng, ngày thuận lợi hai bên tả hữu có đến bốn năm trăm, chính thức trở thành con vịt đẻ trứng vàng.

‘Cây to đón gió’. Đạo lý này rất sâu sắc, ‘Thực Vi Tiên’ bây giờ thanh danh khó tránh khỏi có người đố kỵ. Mặc dù có Lạc Mẫn đề tự, lại có Hồng Hưng âm thầm hộ vệ ở phía sau, có thể nói có hắc bạch lưỡng đạo chống lưng. Người bình thường không dám trêu chọc, nhưng minh thuơng dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Hơn nữa còn có hắc long hội chực chờ, Lâm Vãn Vinh dặn dò Đổng Thanh Sơn cùng Lạc Viễn hai người không thể coi thường.

Lão Đổng thấy ngân lượng ngày càng nhiều, liền vội đề nghị hoàn trả Vương lão bản số tiền còn thiếu, Lâm Vãn Vinh không hiểu sao chỉ hỏi Đổng Xảo Xảo:

- Xảo Xảo, nàng nghĩ việc này nên thế nào?

Hiện tại sinh ý càng ngày càng lớn. Hương thủy sinh ý lại sắp bắt đầu, Lâm Vãn Vinh không thể mỗi ngày đứng giữ nơi này, nha đầu Xảo Xảo thông minh lanh lợi, trước mặt hắn tuy là ôn nhu, bên ngoài cũng là người tinh minh. Lâm Vãn Vinh thầm muốn bồi dưỡng Xảo Xảo thành một nữ tử xuất sắc hơn cả Tiêu Ngọc Nhược.

Xảo xảo suy nghĩ chốc lát nói:

- Cha, con không tán thành hoàn trả ngân tử.

Thấy đại ca mỉm cười nhìn mình cổ vũ.. Xảo Xảo càng thêm kiên định với ý nghĩ trong lòng, tiếp tục nói:

- Chúng ta trước mắt trên tay mặc dù có chút ngân lượng, nhưng là ngân lượng lưu thông, một bộ phận là thành vốn. Mặt khác, chúng ta cũng không thể bởi vì sinh ý tốt mà tự mình hoan hỉ, bây giờ ‘Thực Vi Tiên’ tại Kim Lăng thành đã có chút danh khí, con nghĩ chúng ta có thể nhờ danh khí mà mua mở thêm một nhà nữa đựoc không?

Lâm Vãn Vinh rong lòng vui vẻ, nha đầu này. Thật là một nữ tử cương cường, hắn gật gật đầu cười nói:

- Xảo Xảo, nàng nói tiếp đi. Đổng đại thúc, chúng ta trứoc hết nghe Xảo Xảo nói ý kiến rồi quyết định cũng không muộn.

Xảo Xảo quay lại hướng Lâm Vãn Vinh cười, trong mắt nhu tình ẩn hiện nói:

- Hiện trong thành chúng ta có tiếng tăm tốt, hơn nữa lại có tổng đốc đại nhân đề tự. Chúng ta nếu tiếp tục mở một gian nữa, có thể kiếm nhiều hơn. Trong tay chúng ta có một ít ngân lượng cũng phải sử dụng. Nếu chúng ta đem số bạc này trả lại Vuơng lão bản, không chỉ lão có ít lợi tức thu vào, mà chúng ta cũng ít cơ hội phát triển.

Nha đầu này, thật sự là có rất có bản lãnh a, Lâm Vãn Vinh thầm khen, hắn tiền thế phát triển địa bàn buôn bán, đều là lợi dụng các thủ đoạn tũy tích tư bản, không nghĩ tới xảo xảo cũng có thể nghĩ đựoc một mức như vậy. Lâm Vãn Vinh cũng muốn hỏi nàng, liền có ý nhướng mày hỏi:

- Xảo Xảo, nàng nói có đạo lý, nhưng nàng có nghĩ tới, chúng ta bây giờ vừa mới đứng vững, nhưng nếu lập tức phát triển, có phải có chút thái quá không?

Xảo Xảo thấy đại ca nhíu mày, trong lòng hoảng hốt, vừa cẩn thận suy nghĩ một chút thấy quả thật khuyếch trương quá nhanh có chút nguy hiểm, nàng trên mặt đỏ lên, vội vàng nói:

- Đại ca, là Xảo Xảo không nghĩ chu đáo.

Lâm Vãn Vinh biết đây là Xảo Xảo vô cùng để ý chính mình, như thế mởi kinh hoảng, hắn lắc đầu cười nói:

- Xảo Xảo, ta cố ý hỏi nàng. Nàng nhất định phải tin tưởng chính mình, ta cho tới giờ chưa có gặp qua cô nương nào thông minh giống như nàng cả.

Xảo Xảo trên mặt ửng hồng, trong lòng cũng vui, đôi mắt đẹp liếc hắn, nồng nàng tính ý không cần phải nói.

- Khuyếch truơng chi kế của nàng, kì thật có thể làm. Chúng ta bây giờ trước tiên tìm vị trí, kiếm tiền. Nếu kiếm tiền không nhiều, chúng ta có thể chờ, chúng ta có thời gian. Một khi kiếm tiền nhiều rồi, chúng ta có thể mua, dùng dự trữ, việc này cũng là bình thường. Cho dù không mở tửu lâu, chúng ta cũng có chút sinh ý, chúng ta dùng tiền nhất định không để tiền ra ngoài, dùng tiền để mua bán trung gian, kể ra cũng tốt hơn là giữ bạc trong tay.

Đây là phương pháp kiếm tiền, mặc dù trong thời đại này không có định nghĩa nhưng mọi người có thể hiểu được. Trước mắt ‘Thực Vi Tiên’ là một ví dụ tốt, so sánh với tửu lâu, ‘Thực Vi Tiên’ giá trị tối thiểu tăng thêm bốn thành.

Đổng Xảo Xảo mĩ mục sáng ngời, nàng có chút đổi mới, bây giờ nghe đại ca tin tưởng mình, hơn nữa chỉ ra rất nhiều quan điểm mà mình không nghĩ ra, trong lòng càng vui sướng, chỉ cảm thấy đại ca thật có nhãn quang độc đáo, không gì không biét, làm bản thân càng thêm mê luyến.

- Xảo Xảo, không nên khinh thị bản thân, không nên hoài nghi năng lực bản thân, nàng muốn làm gì, nhất định có thể làm được. Đại ca vĩnh viễn tiên tưởng nàng.

“Đại ca!” Xảo Xảo kích động một trận, nắm chặt lấy tay Lâm Vãn Vinh, nếu không có phụ thân bên cạnh đã sớm nhào vào lòng đại ca.

“Khái,khái!” lão Đổng làm bộ ho khan hai tiếng cắt đứt luồng suy nghĩ hai người, thấy khuê nữ của mình hoàn toàn biến thành quản gia lão bà, lão Đổng thở dài nói:

- Gái lớn không giữ trong nhà, ta sẽ không nói gì nữa. Bất quá tiểu Lâm à. Việc của ngươi và Xảo Xảo, lúc nào bàn một chút, nha đầu kia, ngươi không đề cập tới, nó vĩnh viễn sẽ không nói.

“Phụ thân…“ Đổng Xảo Xảo kêu một tiếng, hai má ửng hồng, cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

- Đại ca, bây giờ sự tình còn chưa xong xuôi, Xảo Xảo không vội.

Sự tình còn chưa xong xuôi? Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, lức trước đáp ứng lão già đó vào Tiêu gia, cũng là do tâm tính vui đua, không tưởng được hắn lại bị quấn vào Tiêu gia, phải giúp Tiêu gia một phen sự nghiệp, chẳng lẽ là thiên ý? Thân trãi qua giáo dục hiện đại, hắn không tin vào thiên ý, nhưng ngoài trừ thiên ý hai chữ này, còn có lý giải nào khác nữa chứ.

Xảo Xảo lo lắng giữ chặt tay hắn gọi:

- Đại ca, đại ca, ngươi làm sao vậy?

Lâm Vãn Vinh phục hồi tinh thần, thấy lão Đổng đã rời đi, chỉ còn Xảo Xảo ở trước mặt, nàng nước mắt rưng rưng nói:

- Đại ca, ngươi có gì không vui sao, ngươi nhất định nói cho Xảo Xảo, Xảo Xảo không muốn thấy người khổ sở.

Lâm vãn vinh bóp nhẹ mũi nàng nói:

- Nha đầu ngốc này. Chỉ cần nàng mỗi ngày ở bên đại ca, không gì khiến đại ca khổ sở cả.

Xảo Xảo e lệ kêu một tiếng, ngượng ngùng tựa đầu vào ngực hắn.

Mặc dù rất muốn cùng nha đầu Xảo Xảo đáng yêu nếm trái cấm, nhưng mà nhìn nàng cả ngày mệt mỏi, Lâm Vãn Vinh tâm tư có cảm giác không phải. Xảo Xảo nha đầu này mỗi ngày ở trong lòng, hắn chốc lát là hài lòng, hắn thế nào mà hạ thủ được? Da mặt hắn còn chưa đủ dày, cần phải tiếp tục tu luyện.

Chậm rãi trở lại Tiêu gia, trong khách phòng viện tử có một nha đầu gọi:

- Tam ca, ngươi đã trơ lại, Tần Tiên Nhân tiểu thu một ngày trước đã đưa thiếp mời. Hình như là có chuyện gấp tìm người, còn nói nhất định phải nhanh chóng đưa cho ngươi.

Lâm Vãn Vinh lúc này mới nhớ tới hai hôm nay ở tại ‘Thực Vi Tiên’ nghe Xảo Xảo nói, Tần Tiên Nhi cũng phái người tìm hắn vài lần, nhưng lại không có tìm thấy. Nha đầu kia có sự tình gì cấp bách vậy?

Lâm vãn vinh cầm tấm thiếp còn chưa kịp nhìn liền thấy một thân ảnh đang đứng trong viện tử, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt như tuyết trong mùa hạ.

Lâm Vãn Vinh nhất thời kinh hãi :

- Nhị tiểu thư phải không?

Chương 66 thâm tình

Dịch:mtq

Biên dịch, biên tập:chudu

Tiêu Ngọc Sương tựa hồ không thấy hắn, chỉ ngơ ngác nhìn ánh trăng nơi chân trời đến xuất thần, vẻ mặt mang một vẻ buồn man mác, làm cho người ta phải thương yêu, muốn thương yêu.

Lâm Vãn Vinh vội vội giữ chặt nha hoàn bên cạnh hỏi:

- Nhị tiểu thư làm sao vậy?

Nha hoàn nọ lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết nàng làm sao nữa. Trước đây vài ngày, là lúc đại tiểu tư triệu tập các quản sự nghị sự, nhị tiểu thư cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt tiều tụy, sau đó phu nhân và đại tiểu thư phái người đưa nàng tới Tô Châu nơi của lão gia gia, hôm nay mới vừa quay về.

Nguyên lai như thế, Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng thở dài. Hắn từ ngày đó cũng không có nhìn thấy nhị tiểu thư, cũng không hỏi đến chuyện về nàng, trong lòng có đôi chút áy náy. Lúc này thấy nàng đang ngồi ngơ ngác ngắm trăng, so với tiểu nha đầu cơ trí hoạt bát trước kia thì dường như là một người khác.

Lâm Vãn Vinh trong lòng dấy lên một tư vị kỳ lạ, trong mắt hắn, nhị tiểu thư chỉ là một tiểu hài tử mười sáu mười bảy tuổi. Trước kia cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ rằng nha đầu này sinh ra hảo cảm đối với mình, nhưng mà trước mắt nhìn thấy Tiêu Ngọc Sương trở nên tiều tụy. Nàng không còn là một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu nữa.

Mẹ nó, bị ngươi ta thầm thương trộm nhớ, cái tư vị đó cũng rất dễ chịu nha, hắn như thế nào cũng khó mà chấp nhận được tình cảm này. Lâm Vãn Vinh bắt đắc dĩ thở ra một hơi, nhất thời có chút trù trừ.

Hắn không phải cố kỵ thân phận. Thận phận trong mắt hắn không hơn một cái rắm chó. Hắn đối với Tiêu Ngọc Sương có chút yêu thích nhưng không phải tình cảm nam nữ, dù sao trong lòng hắn thì hắn lớn hơn nàng mười tuổi, không bàn đến độ lão luyện. Nếu cùng nàng phát sinh tình nam nữ, hơi có chút cảm giác thú vật, nghĩ cũng là lạ.

Việc này thật khó nói. Nếu nha đầu kia lớn hơn hai, ba tuổi. Hắn khẳng định sẽ không cự lại, Lâm Vãn Vinh hiểu được trong lòng mình luôn có khoảng cách.

Hắn trong lòng có quỷ, không muốn để cho Tiêu Ngọc Sương thấy mình liện vội vàng đi về chỗ ở.

Đã đầu mùa đông, một trận gió nhẹ thổi tới, Tiêu Ngọc Sương không hể cảm giác, song trận gió nhẹ cũng khiến thân thể nàng run rẩy, cái suy nghĩ mông lung của nàng không thắng được hàn ý.

Lâm Vãn Vinh nhướng mày. Đối với nha hoàn nói:

- Ngươi nhanh lấy cho nhị tiểu thư thêm y phục.

Nha hoàn ủy khuất nói:

- Tam ca, ta đã đi vài lần, nhưng nhị tiểu thư không cho bất cứ kẻ nào đi theo, cũng không muốn thứ gì, nàng nói không muốn bị người khác quấy rầy. Nếu ai dám làm phiền nàng suy tư, nàng liền thả Trấn Viễn tướng quân ra giáo huấn kẻ đó.

Lâm Vãn Vinh nghe được vừa bực mình vùa buồn cười, nha đầu này đều như vậy, lại nghĩ thả chó làm việc xấu. Nhưng thật sự là tính tình của một tiểu cô nương. Cái cảm giác này khiến cho hắn thấy thân thiết, phảng phất lại thấy tiểu cô nương mạnh mẽ đáng yêu, vung tay chỉ: “Uy Vũ tướng quân, lên..”

Bây giờ thì nhị tiểu thư không còn giống như trước nữa, hắn lắc đầu hỏi tiếp:

- Vậy đại tiểu thư và phu nhân đâu, bọn họ không quản nhị tiểu thứ sao?

Nha hoàn nói:

- Nhị tiểu thư từ khi về, đại tiểu thư cùng phu nhân vẫn đang trong phòng bàn chuyện, lại có rất nhiều nữ quản sự ở đó. Bọn họ đều không biết nhị tiểu thưu đã về.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu. Ngày ”phục trang phát bố hội” hắn không có đi, nhưng khi đại tiểu thư trở về từng cùng hắn nói qua một lần. Phát bộ hội rất thành công, kì bào cùng nội y rất được các tiểu thư hoan nghênh, ngay cả các mệnh phụ cũng rất yêu thích. Điểm ấy không chỉ khiến đại tiểu thư và mẫu thân của nàng mà ngay cả Lâm Vãn Vinh cũng thấy ngoài ý liệu. Nghe nói trong hội bán được hơn trăm. Lâm Vãn Vinh cảm khái, trên thế giới này thật không tưởng. Không nghĩ rằng, các nữ tử thời đại này cũng có cùng cách nhìn, cách truy cầu cái đẹp. Co điều không biết nếu đại tiểu thư làm ra vệ sinh đai, khoản sinh ý này cũng kiếm khá tiền như hai cái trước không.

Đương nhiên, đuợc hoan nghênh nhất chính là hương thủy. Đại tiểu thư mang ra ba loại hương thủy bất đồng, tất cả các nữ nhân đều dùng thử. Các cô nương chưa từng gặp qua thủy phấn có mùi thơm ngát như thế, tự nhiên toàn trường điên cuồng. Lúc ấy hương thủy còn chưa có định giá, đại tiểu thư ra giá tám mươi lượng bạc, cũng dự định bán ra hai trăm bình. Không ngở sau đó lại bán ra tới ba trăm bình, có thể nói là khai trương thuận lợi.

Vật đáng giá tám mươi lượng bạc theo thời đại này mà nói, có thể là coi như vật đó trân quý phi thường. Mà hương thủy là một xa xỉ phẩm vừa mới xuất thiện, vốn không phải ai cũng có thể có được.

Lâm Vãn Vinh mười phần gian thương, đối với việc đại tiểu thư báo giá tám mươi lượng thập phần bất mãn, dựa theo ý tứ của hắn, loại hàng này lợi nhuận khủng khiếp như thế này, phải bán hơn trăm lượng bạc.

Tiêu đại tiểu thư đối với ác nhân vô sỉ như hắn nhận thức rất rõ ràng. Vốn báo tám mươi lượng đã nghĩ vô cùng kinh khủng, không ngờ tên gian thương này còn muốn nâng cao hơn nữa. Khiến cho đại tiểu thư được một phen mở mắt.

Kỳ thật, hương thủy này tạo ra thập phần trân quý, mỗi ngày tiêu hao một lượng lớn hoa, cho dù tiêu gia có khu vực trồng hoa lớn ở ngòai thành nam, cũng là không đáp ứng được, hơn nữa lúc này đã đầu đông, hoa cỏ tiêu điều. Tuy nhờ Phúc bá thông qua các thủ đoạn thu mua hoa của các gia đình khác, sản lượng cũng vẫn như cũ, thập phần khẩn trương.

Lâm Vãn Vinh tính toán sơ bộ, quy mô của sản xuất, mỗi bình đại khái giá trên dưới năm lượng bạc. Hắn đã sớm cùng phúc bá hiệp thương, phía thành nam vườn hoa diện tích cần mở rộng, Nên tranh thủ vào thời tiết bất đồng mà trồng các loài hoa mới, tranh thủ sang năm khuyếch trương sản lượng.

Cho nên trong mắt hắn, hương thủy sản xuất có hạn, bước đầu có thể không tính, cho dù có cung cấp đầy đủ, một tháng sản xuất cũng không đến năm trăm bình. So với nhu cầu khổng lồ thì thật sự chỉ như chén nước cho người sắp chết khát.

Đồng thời Lâm Vãn Vinh cũng thấy, hương thủy là một loại mới xuất hiện. Thời kỳ đầu, nhất định phải bảo trì tính thần bí và vị trí cao quý, như vậy mới có thể kích thích khẩu vị của người mua hàng. Thời gian khó có thể kéo dài, hắn phải hướng dẫn cho đại tiểu thư đề ra sách lược giới hạn số lượng cung ứng, kỳ thật cũng là một loại thủ đoạn.

Tiêu Ngọc Nhược đối với ý nghĩ của hắn rất rất tán thành. Nàng bản thân cũng là cao thủ trong nghề, lúc này hai người lần đầu tiên tìm được một điểm chung.

Hương thủy của tiêu gia, mỗi tháng giới hạn cung ứng năm trăm bình, trong tháng chỉ mấy ngày đã hết. Hương thủy tại Kim Lăng được thượng tầng sĩ nữ ưa thích, đã thành một loại xa xỉ phẩm mới. nghe nói mỗi bình tới một trăm năm mươi lượng bạc, còn là vô giá. Hương thủy như gió đông, kì bào cùng nội ý cũng rất là thuận lợi, tình cảnh Tiêu gia sáng lạng.

Đại tiểu thư cùng Tiêu phu nhân mấy ngày thập phần mệt mỏi, kì bào cũng nữ tính nội ý toàn bộ rao bán. Hương thủy cũng có hạn lượng cung ứng, bọn họ chịu áp lực rất lớn. Đặc biệt đại tiểu thư, nghe nói đã vất vả liên tục hai ngày chưa hề nghỉ ngơi. Lâm Vãn Vinh rất cảm thông cho nàng, nhưng cũng nghĩ tới nha đầu kia. Trong khoản thời gian ngắn các mặt hàng của Tiêu gia được các nữ điếm trông chờ mua hàng, việc buôn bán các dụng phẩm nữ tính phát triển hàng đầu.

Suy nghĩ nhiều như vậy, Lâm Vãn Vinh biết. Nhất định Tiêu phu nhân và đại tiểu thư vì sự việc quá nhiều mà không thể chiếu cố nhị tiểu thư, ngẫm lại nha đầu kia cũng thật đáng thương.

Hắn thở dài, từ trong tay a hoàn nhận áo khoác nói:

- Vị tỷ tỷ này, ngươi đi trước đi, ta cùng nhị tiểu thư nói chuyện phiếm.

Mấy ngày nay, Tiêu phu nhân cùng đại tiểu thư triệu kiến Lâm Tam không ít lần. Nha hoàn nọ tự nhiên biết Lâm Tam ca rất được phu nhân và đại tiểu thư coi trọng, liền lấy quần áo giao cho hắn, xoay người rời đi.

Càng đến gần tiểu nha đầu, Lâm Vãn Vinh lại càng khó có thể tin được. Chỉ vài ngày không gặp, nha đầu kia thật sự đã tiều tụy đi không ít, nguyên lại khuôn mặt cũng trỡ nên xuống sắc, hai vai trong gió lạnh cứ rung rẩy từng hồi.

Tiêu Ngọc Sương nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, nhịn không đựoc khẽ thở dài:

- Là ai để cho ngươi tới? Ta không phải đã nói, không cho phép ai quấy rầy ta, chẳng lẽ ngươi không sợ Trấn Viễn tướng quân sao?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:

- Uy Vũ tướng quân ta còn không sợ, lại sợ Trấn Viễn tướng quân của ngươi sao?

Tiêu Ngọc Sương thân thể nhẹ run rẩy, dường như không dám tin vào tai mình, chậm rãi xoay người lại, thấy đứng trước mặt mình, không phải là cái tên đáng ghét sao?

“Lâm Tam…” hai mắt nàng đỏ lên, cắn chặt môi, không cho mình khóc thành tiếng, vẻ mặt tiếp theo đó chậm rãi trơ lên điềm đạm, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi tới làm gì? Xem ta nói thật hay đùa sao?

Cũng không biết bị ảo giác hay không nữa, Lâm Vãn Vinh cảm giác truớc mắt minh nhị tiểu thư so với truớc đây trưởng thành không ít, mặc dù trên mặt vẫn lưu vài phần ngây thơ, nhưng cảm giác lại như một đại cô nương đã lớn. Hắn nuốt một hơi rồi nói:

- Ta vừa rồi từ bên ngoài trở về, thấy nhị tiểu thư, bèn tới tiếp đón.

Tiêu Ngọc Sương hừ một tiếng nói:

- Ta là một tiểu hài tử, làm thế nào dám để một đại nhân vật như ngươi ân cần thăm hỏi?

Lâm Vãn Vinh biết nàng ngày ấy nghe mình nói chuyện, oán giận mình coi nàng là tiểu hài tử, nhịn không đựoc mỉm cười nói:

- Trưởng thành hay không, không phải lời nói ngoài miệng, mà phải xem hành động ta thấy ngươi như thế này, tự ngược đãi chính mình, cũng không thấy có lớn hơn.

Nhị tiểu thư hừ một tiếng, nhưng lại không tìm được lời phản bác hắn, nghe lời nói của hắn có ý quan tâm, trong lòng nàng vừa ngọt ngào vừa chua xót, mang chút bi ai, hiểu rằng hắn vẵn coi mình là tiểu hài tử. Sự quan tâm đến mình, đại khái do mình là tiểu hài tử đáng thương. Nàng nhất thời có chút cương ngạnh, khổng thể tự kiềm chế.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng thần sắc biến đổi, dù là có trăm bản lãnh, nhưng cũng đoán không ra nha đầu kia suy nghĩ cái gì, liền tiến đên nói:

- Đêm lạnh nàng hãy bảo trọng, nhị tiểu tiểu thư mặc xiêm y vào đi.

Hắn đi tới, lấy xiêm y đưa cho Tiêu Ngọc Sương, Tiêu Ngọc Sương hừ một tiếng, thân thể không động, không quản tới hắn.

Nha đầu này, thật là lớn mà không có lớn, cảm giác này thật kỳ quái, Lâm Vãn Vinh thấy nàng sử ra tính trẻ con, trong lòng thầm buồn cuời, liền cũng không để ý tới nàng, trực tiếp khoác y sam lên người nàng.

Tiêu Ngọc Sương không thèm để ý hắn, chỉ thấy trên người chớp động, một trường sam đã khoác lên vai mình, cái mũi nàng phát nóng, quay đầu nói:

- Ngươi là người xấu, quan tâm tới ta làm cái gì, có phải hí lộng ta chưa đủ không?

Lâm Vãn Vinh mồ hôi đổ ra, nha đàu này mới mười sáu mười bảy tuổi, như một đóa hoa, nói thế nào mà càng ngày càng giống oán phụ lớn tuổi? Hơn nữa hắn lúc nào hí lộng nàng, có mà nàng hí lộng hắn thì có.

Hắn cũng không có trả lời nàng, chỉ nói:

- Đêm dài lắm, nhị tiểu thư, ngươi hôm nay đi đường lao khổ, nên sớm đi nghỉ đi.

Tiêu Ngọc Sương nhẹ nhàng rơi nước mắt. thở dài nói:

- Lâm Tam, ngươi đã lâu không có cùng ta nói chuyện, chúng ta giống như trước đây nói chuyện phiếm có đựoc không?

“Giống như trước đây sao? Sợ là nha đầu ngươi hôm nay đối với ta “tâm tồn không yên”, không phải là ta sợ ngươi.” Lâm Vãn Vinh vô sỉ nghĩ thầm.

Bất quá, gặp tiểu nha đầu này, hắn lại không thể khước từ, chỉ thở ra một hơi nói:

- Như thế cũng được, chúng ta nói chuyện. Nhị tiểu thư, nghe nói ngươi tới Tô Châu du ngoạn?

- Đúng vây, du ngoạn.

Tiêu Ngọc Sương buồn bã nhìn hắn nói, chữ “ngoạn” vô cùng nhấn mạnh.

Nha đầu này, trong từ ngữ có oán khí, Lâm Vãn Vinh trong lòng như có quỷ, tự nhiên cảm thấy ánh mắt Tiêu Ngọc Sương chớp chớp, chăm chú nhìn vào người mình, khiến hắn cảm giác không được tự nhiên.

Hắn cười cười nói:

- Tô Châu là địa phương tốt dể du ngoạn, có Tô Châu viên lâm, còn có cảnh đẹp Tô Châu. Đợi có thời gian, ta cũng muốn đi xem.

Hắn nói vài câu, lại nghe Tiêu Ngọc Sương không có tiếng hồi âm, giương mắt nhìn nàng. Đã thấy nàng tịnh lặng như hồ nước, không nói một lời nào chỉ chăm chú nhìn hắn.

Tiểu ny tử này, lúc nào học được cái nét thâm trầm vậy, Lâm Vãn Vinh bị nàng nhìn không được tự nhiên, liền quay đầu, bỗng nghe Tiêu Ngọc Sương nói:

- Ngươi cùng ta nói chuyện, chỉ có nói về người thôi sao?

Lâm Vãn Vinh sững sờ, không biết đáp lời nàng như thế nào. Nói cũng kỳ quái, rõ ràng chính mình hơn tuổi nha đầu rất nhiều nhưng vì sao luôn bị nàng hỏi? Ngày xưa hai người ở chung, đều là Lâm Vãn Vinh làm chủ, nha đầu kia chỉ đáp lời, bây giờ tình huống hoàn toàn ngược lại. Lâm Vãn Vinh chỉ có thể trả lời, tại truớc mặt tiểu cô nương này, không còn chút tác dụng. Trời ạ, chảng lẽ trong lòng hắn thật sự có quỷ?

Tiêu Ngọc Sương thở dài nhẹ giọng nói:

- Lâm tam, ngươi có phải đã có ý trung nhân không?

Lâm Vãn Vinh cũng không muốn nàng nghĩ ngợi:

- Đúng vậy.

Tiêu Ngọc Sương thấy hắn quả thật có người trong lòng. Trong lòng không khỏi có chút khó chịu, nàng mím chặt đôi môi nói:

- Nàng có phải rất ôn nhu, rất đẹp đúng không?

Lâm Vãn Vinh thấy thần sắc nàng kỳ quái, không biết chủ ý của nàng là gì, liền gật đầu:

- nàng rất dễ nhìn, cũng rất ôn nhu.

- Lâm Tam, ngươi thấy ta có dễ nhìn không?

Tiêu Ngọc Sương vận tất cả dũng khí, chậm rãi tới gần bên người hắn, nhẹ nhàng nói, gương mặt nàng dưới ánh trăng thấy có một tầng nhàn nhạt phớt màu hồng.

Lâm Vãn Vinh ngây người, ngẩn ngơ nhìn Tiêu Ngọc Sưong. Nàng là một mỹ nhân cực kỳ xuất sắc, nếu như là ban ngày, dung mạo nhất định còn trên cả đại tiểu thư cùng tiêu phu nhân. Lúc này dưới ánh trăng, nàng vừa đau đớn vừa đáng thương, mắt nàng ngấn lệ, thần sắc tiều tụy, cũng không thấy vẻ ngây thơ, nhưng lại có một chút gì đó càng làm cho người ta tăng thêm phần yêu thích.

- Nhị tiểu thư, người cũng rất đẹp.

Lâm Vãn Vinh khó khăn lắm mới dời ánh mắt từ trên người nàng đi, lời nói rất khó thốt ra.

- Vậy ngươi vì sao không thích ta?

Tiêu Ngọc Sương trong lòng vui vẻ, rốt cuộc ức chế tình cảm của mình đã đựoc giải tỏa, mạnh bảo hỏi hắn:

- Có đúng là ngươi chê ta nhỏ? Nhưng mà ta sẽ lớn lên. Mẫu thân nói, người khi bằng tuổi ta đã gả cho cha ta, ngươi tại sao không thích ta, tại sao vậy?

Tiêu Ngọc Sương ôm chặt lấy hắn, tựa đầu vào ngực hắn, khóc rống lên.

Lâm Vãn Vinh cảm giác một thân thể mềm mại trong lòng mình, ngưc nhẹ nhàng run rẩy, nhị tiểu thư đã hoàn toàn áp chặt cơ thể mĩ miều của lên người hắn, toàn cơ thể mềm mại của nàng theo tiếng khóc mà chậm rải rung động trong lồng ngực hắn.

Cảm thụ thân thể động lòng của nàng khiến cho cơ thể hắn phát nhiệt, Lâm Vãn Vinh một lần nữa nhanh chóng cảnh tỉnh, nhị tiểu thư này chỉ là một tiểu hài tử, vạn lần không thể khởi tà niệm, nhưng mà bản thân hắn rực lửa, quá nữa phản bội lại hắn, từng cơ nhục của hắn căng cứng áp chặt vào nào.

“Cầm thú a, cầm thú a.” Lâm Vãn Vinh ầm thầm chửi chính mình, nhị tiểu thư cứ ôm hắn càng ngày càng chặt, thân thể động nhân trong lòng hắn cứ nhẹ nhàng ma xát.

‘Làm lâu tắc loạn’, Lâm Vãn Vinh biết rõ bản tính của mình, cảm giác thân thể nhị tiểu thư vừa mềm mại vừa mang theo chút run rẩy, trong lòng hắn nhất trời tà niệm nổi lên, hai tay chậm rãi vuốt ve đôi vai của nàng.

Tiêu Ngọc Sương a một tiếng, tránh trong lồng ngực hắn, cả người nhu nhuyển.

Nghe nàng kêu một tiếng, Lâm Vãn Vinh có chút tỉnh táo lại. “Trời ạ, ta làm gì thế này, chuyện không thể phát triển như vậy. Ta phải trở lại trong phòng.”

Lần đầu tiên đã làm, cũng chỉ thiếu chút nữa…

“ Nhị tiểu thư” Lâm Vãn Vinh dung hết nghị lực đẩy nàng ra, đã thấy nàng hai mắt đỏ bừng, những giọt châu trong mắt lưu chuyển liền rơi xuống.

Tiêu Ngọc Sương thì thào nói:

- Lâm tam, ngươi vì sao không thích ta? Có phải ta không ôn nhu? Nhưng mà ta đã thay đổi rất nhiều.

Nằm trong lồng ngực hắn nhẹ nhàng khóc, nước mặt làm ướt áo hắn. Lâm Vãn Vinh là một nam nhân thành thục, bị một tiểu cô nương như vậy ôm, cơ thể càng khó chịu, hắn cười khổ một chút. Thầm ánh lên ý nghĩ đen tối. “Cho dù ta không thích ngươi, nhưng tiểu huynh đệ của ta cũng vẫn thích ngươi.”

- Nhị tiểu thư, chuyện này chúng ta ngày khác nói đựoc không?

Lâm Vãn Vinh tận lực để cho nhiệt độ cơ thể giảm xuống một chút, để tránh dọa cho tiểu cô nương đáng thương này sợ.

Tiêu ngọc sưong ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng ‘ân’ một tiếng, trên mặt đỏ bừng, tựa hồ với hành động lớn mật vừa rồi của mình cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Lâm Vãn Vinh âm thầm thở ra một hơi, áp chế dục vọng xuống. Nếu tiếp tục như vậy, hắn không dám cam đoan sẽ phát sinh sự tình gì. Hắn tự nhủ: ”Mẹ nó, dã chiến cũng không phải chưa từng trải qua.”

Nói một chút, lại khóc một chút, Tiêu Ngọc Sương trên mặt thần sắc đã tốt hơn nhiều lắm. Mấy ngày nay không có cùng Lâm Tam nói chuyện, nàng trong lòng cứ khắc khoải, lại không thể tìm đến hắn, trong lòng đau khổ có thể tưởng tượng đựoc.

- Nhị tiểu thư, Đã trễ thế này, ngươi đi về nghỉ nhanh một chút.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng trong gió đêm phát run, vội vàng cởi ra trường sam mặc cho nàng.

Nhị tiểu thư như than một tiếng, nhưng không có rời đi. Chỉ nhìn hắn nói:

- Lâm Tam, ngươi hôm nay có thể lại giảng cố sự cho ta không, ta rất thích…

Nàng đỏ mặt, nhưng không có nói hết. Lâm Vãn Vinh đầu lại to thêm ra, vừa rồi tiểu cô nương này tình thâm ý trọng có vài phần thành thục, như thế nào vừa chớp mắt, lại bắt kể cố sự, không phải rõ ràng muốn khiến hắn gây tội ác sao.

Lâm Vãn Vinh khuyên giải:

- Nhị tiểu thư, đêm hôm nay đã khuya, ngươi cũng có chút mệt, đợi ta nhàn rỗi, chúng ta lại nói chuyện.

Nhị tiểu thư nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lại thấy trong tay hắn có tấm thiêp, nhân tiện hỏi:

- Cái này là của Tần Nhiên Nhân sao? Nàng khuya như vậy còn gửi thiệp cho ngươi, đối với ngươi cũng thật là tốt a.

Ngữ khí của nàng có chút phẫn nộ, Lâm Vãn Vinh lúc này mới nhớ Tần Tiên Nhân hôm nay nhiều lần tìm mình có việc, không phải có việc gì gấp gáp sao?

Hắn vội vàng mở thiếp, nhờ ánh trăng đọc đựoc, chỉ thấy trên mặt có bút viết mấy chữ nhỏ: “Nhanh rời Tiêu gia”.

‘Nhanh rời tiêu gia?’ Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc, còn thấy tấm thiếp chưa mở hết, nhưng toàn bộ đều là bốn chứ này. Hắn đang trong lúc buồn bực, lại nghe tiếng người kêu:

- Mang nước, mang nước tới đây.

Lâm Vãn Vinh chấn động nói:

- Mang nước đi đâu?

Hai người ngẩng đầu nhìn, cũng là từ lâu các cảu tiêu gia hỏa quang hừng hực, đã cháy bốc lên.

Tiêu Ngọc Sương cả kinh nói:

- Là phía nghị sự đường.

Lâm Vãn Vinh vội vàng an ủi:

- Nhị tiểu thư đừng hoảng, chúng ta đông người, hỏa thế không thể lan rộng…

Nói còn chưa xong, liền nghe thấy tiếng mỏ vang lên, mấy quả pháo hiệu bắn lên trời, xa xa nhìn lại như một đóa hoa sen.

Lâm Vãn Vinh rõ ràng nhớ kỹ, ngày đó đang cùng Tần Tiên Nhân nói chuyện thì cũng thấy bạch liên hoa này. Mẹ nó, tiều hài từ nhà ai, nửa đêm canh ba phóng yên hoa vậy.

Còn không kịp suy nghĩ, liền nghe thấy cách đó không xa một tiếng kêu dài:

- Một đóa bach liên hoa, vạn đạo tường vân, quân âm tới, liên hoa tọa hạ thiên đạo môn, bạch liên sứ giả cung thỉnh Tiêu đại tiểu thư.

Trên tường bên ngoài xuất hiện hơn hai mươi bóng đen, tất cả đều mặc hắc y, khăn đen che mặt, trong tay cầm bảo kiếm cương đao sáng ngời, nhảy xuống tường, trực chỉ viện tử chạy tới. Tặc nhân này khí thế hung hãn, thế tới cực nhanh, dảo mắt đã đến trước mặt.

Tiêu Ngọc Sương cả người run rẩy:

- Lâm Tam, làm sao bây giờ, tặc nhân đến.

Trời ạ, tặc nhân từ đâu tới, trước cướp bóc, còn muốn đốt nhà, không đi gọi cảnh sát thì thật đáng tiếc.

Lâm Vãn Vinh chỉ trong phim mới thấy qua cảnh này, ai mà nghĩ được hôm nay cũng hãm thân vào trong đó. Hắn không biết cái gì là võ thuật, nhưng mà từ khi gặp Tiếu Thanh Tuyền, liền thay đổi quan điểm, chỉ tiếc hắn đã lớn tuổi, quá muộn để học võ .

Hôm nay thấy đánh nhau, hắn trong lòng tự nhiên có chút sợ hãi, chỉ là thấy hình dáng đáng thương của Tiêu Ngọc Sương, hắn vội vàng quay đầu an ủi:

- Nhị tiểu thư, đừng sợ, chúng ta chạy mau..

Nói chưa dứt lời, liền phát giác phía sau có tiếng gió truyền lại, Tiêu Ngọc Sương trong mắt hiện lên nột nét hoảng sợ nhưng kiên định vô cùng. Thời khắc này, tiểu nha đầu không biết lấy sức lực từ đâu, lắc mình chắn trước người Lâm Vãn Vinh.

Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn lại, nhất thời tâm thần tê liệt, chỉ thấy một đạo kiếm quang, vừa nhanh vừa chuẩn phát ra tiếng gió, hướng trái tim của Tiêu Ngọc Sương đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro