#1 Review "Tạm biệt, không gặp lại"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. REVIEW "Tạm biệt, không gặp lại"

Mạnh dạn review tác phẩm tôi yêu thích nhất được viết bởi tác giả sodope333.

Ngày ấy, tôi đã đọc xong một tác phẩm thật sự rất hay... Tôi thật sự đổ rạp trước nó.

Rõ ràng, ban đầu câu chuyện ấy thật ngọt ngào, thật đáng yêu, nó mang một cái màu sắc gì đó thật khó tả...

Hai con người của hai đất nước khác nhau, nhưng nhờ festival kịch giữa 18 đoàn kịch mà gặp được nhau... Họ gặp gỡ, rung động, thương nhớ, quyến luyến đối phương...

Chỉ với 13 chương cùng 1 ngoại truyện, nhưng dường như có một thứ sức mạnh kì diệu nào đó, khiến tôi lại có thể cảm nhận được cái tình trong truyện sâu sắc đến vậy...

Hai bạn trẻ ấy, rõ ràng tình cảm dành cho nhau là chân thật, là trong sáng...

Nhưng, một người thì quyến luyến muốn giữ liên lạc khi cả hai trở về đất nước mình, muốn tiếp tục chìm đắm trong sự ngọt ngào. Và người còn lại thì nghĩ tới hậu quả sau này, nghĩ tới mối quan hệ tồn tại xa cách về mặt địa lí. Không thể gặp nhau, chỉ có thể là đau khổ... Vì vậy mà chọn cách buông bỏ người con trai đến từ Lituanie...

Cắt đứt mọi mối liên hệ rồi, nhưng tới khi nhìn lại bức tranh mà chàng trai Lituanie ấy tặng cô, người con gái phương Đông trong lòng anh, có phải rất đau lòng không?


Bức tranh ấy, cái bức tranh mà chàng trai Lituanie vẽ lại, chính là dáng vẻ của người con gái Việt Nam anh thương, dáng vẻ cô gái phương Đông, tết tóc hai bên, áo đồng phục trắng thắt nơ, đôi mắt cong cong híp lại, bờ môi nhỏ nhắn nở nụ cười tươi tắn...

...Là dáng vẻ đẹp đẽ, duyên dáng mà cô gái phương Đông của đoàn kịch Việt Nam mang lại... Là dáng vẻ nhập tâm khi đứng trên sân khấu lớn của thành phố Grenoble...

"Mưa rất buồn, mà tôi lại không muốn bạn buồn. Tươi đẹp nhất chính là nắng, nắng chói chang, nắng dịu nhẹ, chỉ cần là nắng liền rất đẹp. Vậy nên sau này khi xa cách, mỗi khi bạn thấy trời nắng, cho dù là một tia nắng nhỏ hay rực sáng cả bầu trời, khi đó tức là tôi đang nhớ bạn và vẫn đợi bạn. Chỉ mong lúc đó, bạn... cũng nhớ về tôi." Đây chính là dòng chữ xiên vẹo bằng tiếng Việt - thứ ngôn ngữ xa lạ, đối với người con trai Lituanie. Nhưng anh đã rất cố gắng để viết lên đôi dòng gửi tới cô gái trong lòng anh...

Vâng... Ở đoạn cuối của phần ngoại truyện, ta bắt gặp cảnh mặt trời chiếu rực rỡ một cách quá mức, những tia nắng lan tỏa khắp nơi, và dường như chúng không có điểm dừng, khi đó giọt nước mắt của cô gái người Việt Nam đã lăn dài trên cánh tay bị nắng bao phủ... Cô gái ấy thật sự nhớ về chàng trai, và có lẽ, ở một nơi nào đó tại Lituanie, chàng trai cũng đang nhớ về cô và vẫn đợi cô chăng?

"Lần đầu tiên cô gặp anh, trời không nắng đẹp, cũng không mưa to.

Nhưng khi thấy anh, cô lại thấy chói chang hơn bất kỳ ngày nắng nào."

"Lần cuối cùng cô gặp anh, trời không nắng đẹp, cũng không mưa to.

Nhưng khi chia tay anh, cô lại thấy âm u hơn bất kỳ ngày mưa nào."

Đây là mở đầu và kết thúc, rõ ràng là cùng một khung cảnh, nhưng lại trái nghịch nhau, khiến cho người ta có cảm giác xót xa, đau thương...

...

Cảm nhận bởi tôi, một nhân cách đứng trên phương diện văn chương.

Link đọc: https://www.wattpad.com/story/194221697?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=Ruby0807&wp_originator=UDKBgZi7%2Fa%2By5Pf9haFzVVUYE%2BaWIWzjDC4yekQKtTQV3k%2BTJV4pWpBEtbmdTa5EOayonO%2Bw1jOa%2FNHd7yn9ImNyfDuhMrSWMmtlqf3kNiOKaGTF5jAWEW9Pw61j44aa
____________________________

|HẾT|

|By Nguyễn Tre - Ruby0807|

|21•09•2021|

____________________________
Góc của Tre: Chúc cả nhà Trung Thu vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro