Review

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện : Cựu Mộng ( Giấc Mộng Xưa)
Tác Giả : Khốn Ỷ Nguy Lâu
Thể loại : đam Mỹ , hiện đại , gương vỡ lại lành , tình hữu độc chung , cường cường , ngược ngọt xen lẫn , ngụy chú cháu.
Tình trạng bản gốc : Hoàn ( 47 chương và 2 phiên ngoại )
Tình trạng bản edit: Hoàn
Văn Án :

Đa số mọi người trong cuộc sống này đều như vậy cả, họ sẵn sàng đối xử tàn nhẫn với bạn khi bạn đang mềm yếu. nhưng khi bạn trở nên lạnh lùng, họ lại là những kẻ không có tự trọng.

" Lâm Gia đổi chủ.

Toàn bộ thành viên tập trung đông đúc ở phòng khách nhà chính Lâm gia, chờ kẻ từng bị đuổi khỏi cửa giờ lại trở thành người nắm quyền hành lớn nhất của tập đoàn Lâm thị xuất hiện.

Chỉ có Lâm Gia Duệ là không yên lòng.

Cậu ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được bông mẫu đơn đang nở rộ ở dưới sân. Cậu tưởng tượng ra một đôi tay thật đẹp nâng lấy những cánh hoa ấy, đôi bàn tay thon dài, trắng nõn, ngón tay tựa như ngọc, màu đỏ của mẫu đơn kia càng làm bật lên vẻ đẹp ấy. Dời tầm mắt lên cao nữa, là cánh tay, lên thêm chút nữa là một thân xường xám...

Đang tập trung phác họa nét mặt thì bị tiếng bước chân cắt ngang, phòng khách huyên náo như thế nhất thời chìm trong im lặng.

Lâm Gia Duệ biết người tới là ai, nhưng cậu không quay đầu lại, tiếp tục nhìn khóm mẫu đơn, trong đầu khung cảnh ban nãy lại hiện trở về. Lần này xuất hiện trong đầu cậu là cảnh đêm cạnh sông Tân Hoài, người phụ nữ mặc cổ trang ôm chặt tì bà, ánh mắt khẽ hạ, nụ cười khẽ, đầu ngón tay nhẹ gẩy, gẩy lên khúc nhạc động lòng người.

"Lâm Gia Duệ."

Giọng nam trầm đầy từ tính gọi tên cậu, đột nhiên che mất cả tiểu khúc tì bà kia.

Lâm Gia Duệ trong lòng khẽ động, nháy mắt trở về với hiện thực, chuyển mắt qua... nhìn gương mặt quen thuộc xa cách đã mười năm.

Gương mặt ấy vẫn anh tuấn như dĩ vãng.

Trên khuôn mặt Lâm Dịch không lưu lại nhiều vết tích của tuổi tác nhưng trên miệng hắn lúc nào cũng là nụ cười nhạt, ánh mắt vĩnh viễn lạnh lùng.

Hô hấp Lâm Gia Duệ như ngừng trong một giây.

Chỉ một giây mà thôi.

Yêu hận tình cừu nhiều như vậy, nhớ thương nhiều như vậy đã quên, thì ra cũng không quá một giây.

Lâm Gia Duệ mỉm cười: "Chú, đã lâu không gặp.""

Truyện đã được edit hoàn tất , phần phía trên là nội dung của một phần cốt truyện được trích ra. Bộ này là có thể coi là phần mà sau của Bình Hoa . Bạn nào thích có thể đọc trước Bình Hoa để hiểu rõ hơn về con người cũng như tính cách của Lâm Gia Duệ hay còn gọi là Tiểu Duệ.

Trong Bình Hoa , tác giả chỉ miêu tả Tiểu Duệ là một con người kỳ lạ , nhưng lạnh lùng và tài năng. Đạo diễn Lâm tạo ra một bộ phim , lấy đi nước mắt của hàng triệu tác giả, bày ra được nỗi lòng của họ. Nhưng đâu ai ngờ kịch bản của bộ phim ấy lại đường dựng từ những giấc mơ của cậu. Cái cậu muốn không phải là một câu chuyện tình yêu , cũng không phải là một bi kịch. Cậu chỉ cần diễn viên có thể diễn ra được " điều cậu tìm kiếm".

Lâm Gia Duệ bị mắc bệnh trầm cảm. Lâm Gia Duệ 18 tuổi năm ấy trong sáng, với nụ cười rực rỡ năm ấy đã chết rồi. Tình yêu , thù hận , sự phản bội đã cưới đi con người ấy. Lâm Dịch là chú của Lâm Gia Duệ, nhưng lại không có quan hệ huyết thống . Ông nội thụ sau khi hại chết ba công thì lừa mẹ con công về Lâm Gia. Hai người chỉ hơn nhau 4 tuổi. Thanh mai trúc mãi từ nhỏ bên nhau , tình cảm theo đó mà lớn dần . Tất cả lần đầu tiên của thụ hầu như là của công. Lần đầu tiên lái xe. Lần đầu tiên hút thuốc. Lần đầu tiên yêu một người. Lần đầu tiên lấy hết dũng khí để tỏ tình. Và, lần đầu tiên của thụ, tất cả đều là của công.

"Anh yêu em!"

Tưởng như tình yêu ấy sẽ đẹp đẽ như bức tranh vậy , hai người sẽ bên nhau mãi mãi , mặc cho sự phản đối của gia đình, chỉ cần sự tin tưởng lẫn nhau , tất sẽ vượt qua . Nhưng ngay chính thời khắc ấy , thụ lại bị chính người mình yêu của mình phản bội , sự phản bội ấy là vết nhơ , cũng là tiền đề cho cái chết của thụ.

Mười năm trước, ngay đúng vào lúc cả gia đình tề tựu đông đủ nhất – Tiệc mừng đại thọ 70 tuổi của Lâm lão gia chủ – Ông nội thụ, công trước mặt mọi người mở đoạn video quay lại lần đầu tiên của thụ, khiến cho ông lão lên cơn đau tim mà chết, công và thụ sau đó chia tay. Công ra nước ngoài cưới con gái trùm mafia nào đấy, tuy chỉ vì quyền lợi nhưng cũng là đã kết hôn, công không hề biết rằng thụ đã tự trầm mình xuống biển khi nghe tin đấy, đúng vào ngày 12 – ngày kết hôn của công.

Tuy được cứu , nhưng hằng năm cứ vào ngày 12, Lâm Gia Duệ đều phải đi gặp bác sĩ tâm lý - Từ Viễn để điều trị.

Giấc mộng được cậu miêu tả và vẽ nên đã trở thành một phần quan trọng trong bộ phim. Một giấc mộng không có điểm dừng. Một giấc mộng xưa.

Nỗi đau thấu ruột thấu gan, dày vò như róc từng lớp thịt, róc sạch đến tận xương vẫn không chừa, năm 18 tuổi ấy, khóc đã khóc hết, tự tử thì cũng đã được cứu rồi, Tiểu Duệ của năm 28 tuổi, còn sống, nhưng cõi lòng đã chết, nụ cười ấm áp ấy đã biến mất rồi, người chân thành yêu Lâm Dịch nhất ấy, đã bị chính tay hắn xử tử rồi. Anh quay về , không gì khác ngoài cảm thấy hối hận muốn nối lại tình xưa với Tiểu Duệ, hàng đêm sênh ca, từng lời âu yếm trong cơn say, những cử chỉ quan tâm ấy, dẫn dắt thụ tìm lại những kí ức tươi đẹp đã bị chôn vùi trong biển ký ức mênh mông. Để rồi bệnh tình thụ trở nặng, dần dần có xu hướng tự tự và làm hại bản thân thì công mới phát hiện là đã không còn kịp nữa rồi, hắn đã bỏ lỡ mất rồi, chính hắn đã quay đi trước thì không thể trách người kia không đứng đấy đợi hắn.

"...Thứ đã mất đi sẽ không bao giờ quay lại, người duy nhất trên đời này toàn tâm toàn ý yêu hắn, đã biến mất từ lâu rồi."

Đúng vậy , mất rồi không thể tìm lại. Thứ để lại duy nhất cho anh là một Tiểu Duệ đã chết từ lâu , chỉ còn một cái xác.

Mình đọc đây đã là bộ thứ 3 của tác giả. Lối văn đẹp mà buồn bã. Câu chuyện của tác giả luôn nhuốm màu buồn mang mác xen lẫn nhưng bi thương , đè nặng cảm xúc của đọc giả.

Kết thúc của truyện là OE, nhưng các bạn đừng thất vọng , phiên ngoại là HE của bộ truyện. Có thể nhiều bạn thất vọng nhưng đối với mình thì đây là kết thúc có hậu nhất cho cả hai. Dù là quá khứ hay hiện tại , tương lai.
Trích một số đoạn :
Rốt cục ngày 12 là ngày gì?"

"Anh không biết hả?" Y nghi ngờ nhìn hắn, như thể đang hỏi sao – cả – chuyện – đó – mà – anh – cũng – không – biết, gằn từng chữ một: "Ngày 12... là ngày người đó kết hôn."

Trong thoáng chốc, đầu óc hắn trống rỗng.

Rồi một cú đấm vô hình nện thật mạnh vào ngực hắn, làm toàn bộ lục phủ ngũ tạng như long lên, máu chảy đầm đìa, đau đến không chịu nổi.

Hắn đã quên ngày mình kết hôn với một ả đàn bà nào đó từ lâu rồi.

Nhưng y lại nhớ rất rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro