1. Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Quan Tuyết Yến

Nguồn : wattpad - stonestone

Độ dài: 144 chương

Tình trạng: Đã hoàn

Đánh giá: 9/10

Văn án

Thường thì Hứa Huy hay bị mọi người nói là một nhị thế tổ*, bị nói như vậy nhưng gã cũng không có giận mà cũng chỉ cười cười cho qua, phun một hơi thuốc, nói, nhị thế tổ có cái gì không tốt, này chứng tỏ của cải nhà tôi nhiều.(Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế Doanh Hồ Hợi. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.)Còn có cái gì tốt hơn danh hiệu này nữa chứ?Ngô Cảnh An nghĩ gã ta không phải là ngốc, chỉ là rất kiêu ngạo, người ta chửi gã, gã lại cho rằng đó là nịnh hót, thật không phải người bình thường.Hứa Huy thật không tưởng tượng được có ngày mình sẽ thích Ngô Cảnh An, một người tiền đồ sáng lạn lại đi thích một kẻ bình thường vô vị, đây là chuyện gì!Ngô Cảnh An nghĩ Hứa Huy không phải khẩu vị của anh, một thiếu gia ăn chơi trác táng, miếu nhỏ này thật không hầu hạ nổi.Nhưng không biết vị thần tiên nào không vừa mắt bọn họ, liền đem một sợi tơ hồng, buộc hai người lại với nhau.Ai nói người yêu trước nhất định chịu thiệt, kẻ yêu sau kêu to ủy khuất*, dựa vào cái gì người tỏ tình trước là cậu, đuổi theo sau mông cậu lại là tôi? Thiệt thòi nhất phải là tôi có biết không?(ủy khuất: có điều oan uổng tủi thân mà không nói ra được)

Review

Nếu có một từ để tóm gọn câu chuyện này, thì đó chính là "một lít nước mắt".

Bắt đầu câu chuyện này thuần túy là sự tò mò với văn án, bởi một câu nửa che nửa đậy :" Kẻ yêu trước nhất định chịu thiệt, kẻ yêu sau kêu to ủy khuất", tôi thật muốn xem Hứa Huy và Ngô Cảnh An , người nào sẽ phải đuổi sau mông người nào. Lúc đầu, tôi đoán già đoán non, sau không thèm đoán nữa, không phải vì đã biết chắc, chỉ vì tâm trí đều bị mạch truyện cuốn đi.

Hứa Huy là một nhị thế tổ đủ tiêu chuẩn: độc ác, ích kỉ, ăn chơi trác táng, đốn mạt phong lưu. Dùng từ xấu xa gì trên người gã đều đúng cả. Từ nhỏ đã bị chiều hư, Hứa Huy lớn lên không phụ sự kì vọng của mọi người "tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân", vô dụng tới cực điểm. Tuy vậy, gã đầu thai tốt. Chỉ cần có người động đến gã, kẻ đó nhất định sống không yên.

Con người thật của Hứa Huy vốn dĩ là thế, nhưng lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Ngô Cảnh An, tôi hoàn toàn bất ngờ. Phải chăng hắn không quá xấu? Một người hào sảng thích cười như thế, có lí nào lại tra đến vậy. Thế nhưng, bản chất gần 30 năm trời cuối cùng cũng xuất hiện. Ngô Cảnh An đắc tội gã, nên gã sẵn sàng dùng cách thức tàn nhẫn nhất, xúc phạm nhất để sỉ nhục người đàn ông đã yêu hắn hết sức chân thành. Tôi chưa tưởng tượng một người lại có thể trơ trẽn đến như vậy. Bởi thế nên sau này, dù Hứa Huy có đang thương đến đâu, tôi cũng giữ lại một phần thương xót, không dám buông thả hết cảm xúc của bản thân.

Hứa Huy dần trưởng thành, trở thành con người mà tôi đọc đến giữa truyện cũng không bao giờ tưởng tượng nổi. Gã từng nói với Ngô Cảnh An:" Người chia thành ba bảy loại, cậu cho là, rốt cuộc cậu ở tầng nào?". Lúc đó tôi thật sự muốn hỏi xem khi lăn lộn nỗ lực hết mình, bất chấp hậu quả khổ sở đến vậy, gã liệu còn chia ba bảy loại người hay không, hay đang ở tầng nào. Từ căm ghét đi đến thương hại, xót xa rồi cảm động là một quãng đường dài, nhưng Hứa Huy thực sự đã từng bước từng bước thay đổi cảm nhận của tôi. Xã hội này thực sự quá khắc nghiệt, quá khó khăn, Hứa Huy gắng gượng được là kết cục hoàn mĩ, nhưng cũng đầy tang thương.

Ngô Cảnh An yêu Hứa Huy, gần như là nhất kiến chung tình. Anh giống như bao người bình thường không chút nổi bật trong 7 tỷ người: không tiền, không quyền, không mĩ mạo, một con người có chút tầm thường, ném vào phố chẳng ai liếc mắt nửa giây. Thế nhưng, bản thân Ngô Cảnh An lại có những phẩm chất tốt đẹp khiến người ta thương xót. Anh rất tốt bụng, quan tâm đến mọi người. Chú Trương, Chú câm, Tưởng Lộ, từng người một chẳng chút máu thịt tương liên, đối với Ngô Cảnh An chính là gia đình. Anh thâm tình, thậm chí là si tình. Đời anh chỉ thật lòng yêu sâu đậm 2 người: Tỉnh Trình của thời niên thiếu rạng rỡ Và Hứa Huy như rượu độc tuổi gần 30. Ngô Cảnh An cầm được buông được, lí trí tỉnh táo nhưng lại rất mềm lòng với Hứa Huy. Anh không ngừng bị tổn thương, nhưng cuối cùng vẫn lần lượt cho Hứa Huy cơ hội. Tôi thực sự thích con người Cảnh An, thích cách sống của anh, thích sự dứt khoát và cả mềm lòng của con người ấy. Anh mâu thuẫn như bản chất sự phức tạp của loài người, nhưng bản năng yêu hết mình là luôn rực rỡ nhất.

Tác giả viết thật sự rất chắc tay, tình tiết lôi cuốn chặt chẽ. Tôi biết có những bạn đọc sẽ cho rằng câu chuyện này "cẩu huyết", nhưng tôi không nghĩ như vậy. Mỗi một nút thắt đều có liên quan đến bản chất con người, cả câu chuyện là những cơn sóng lên xuống dữ dội, nhưng kết thúc êm ả bình yên. Tôi không nhớ mình đã khóc cười cho câu chuyện này bao nhiêu lần, nhưng đây thực sự là một câu chuyện xuất sắc.

Cuối cùng, nếu hỏi tôi ngoài 2 nhân vật chính ra, người khiến tôi nhớ sâu đậm nhất là ai thì chắc chắn là Socola Hách Thời và Kiều Chí Bân. Cả hai người đều không có gì đáng nói cho đến gần kết thúc. Quả thật là đã khiến tôi ngỡ ngàng đến câm lặng. Lần đầu tiên tôi mới biết được, cũng có lúc, socola đọc ra miệng lại có thể cay đắng đến thế. 

Hứa Huy _ Ngô Cảnh An - "Hứa Người Bình An"

Socola, chớ ngủ, nhanh tỉnh lại.

Kiều Chí Bân, an yên.........

_Nắng Cuối Đông_



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro