Tam sinh tam thế thập lý đào hoa_ Đường Thất Công Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TAM SINH TAM THẾ THẬP LÝ ĐÀO HOA

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Thể loại: Cổ đại,huyền huyễn, hài, hơi ngược, HE

Nhân vật: Dạ Hoa, Bạch Thiển

Số chương: 23 chương + 5 ngoại truyện

Tình trạng: Đã xuất bản

**********************

Chúng thần thời viễn cổ hôi phi yên diệt gần hết, hiện nay chỉ còn Long tộc, phượng tộc và Cửu vĩ bạch hồ tộc là còn chút hậu nhân.

Bạch Hồ Đế Quân dưới gối chỉ có bốn người con trai và một nữ nhân.

Nữ nhân duy nhất này xinh đẹp vô cùng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một trò đùa của sinh mệnh, sống tới mười bốn vạn tuổi bất quá cũng chỉ gặp được năm đóa hoa đào.

Một đóa do khác tộc không thể thông hôn, lại cố tình nhớ thương quyến luyến, nên đóa hoa đào kia bị cha mẹ bày kế, không còn mặt mũi nào gặp nàng nữa.

Một đóa nghĩ nhầm nàng là thân nam nhi, đầu óc lúc nào cũng luẩn quẩn trong việc phải đối xử thế nào với mối quan hệ đoạn tụ, khi gặp một nữ tử có bộ dáng tương tự nàng, lập tức tự mình theo đuổi, bỏ rơi nàng.

Một đóa hoa là do cha mẹ nàng tự mình làm chủ, định thân cho nàng, đợi lúc tới nhà họ một chuyến, lại vừa mắt thị nữ của nàng, hai người rủ nhau bỏ trốn, từ hôn với nàng.

Một đóa đơn phương nàng suốt một vạn năm không dám thổ lộ, đến lúc có dũng khí thì bên cạnh nàng đã có một vị hôn phu mới, do cha mẹ vị hôn phu cũ mang tới bồi thường cho nàng.

Bốn đóa hoa đào trước đều chưa nở đã tàn, chỉ duy nhất được một đóa lại chỉ là kẻ qua đường.

Cuối cùng trong năm đóa hoa đó, lại chỉ còn một đóa, là vị phu quân đúng ý nàng nhất, là vị thái tử Dạ Hoa nơi Cửu Trùng Thiên.

Ân oán gút mắt tựa mây bay qua, nàng thầm tiếc nuối không gặp được chàng giữa những giây phút thanh xuân đẹp nhất đời mình.


**********************

  Trong bóng râm của cây san hô, Dạ Hoa bước ra, vẻ mặt khác xa khi nãy, khóe môi còn khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Dạ Hoa không biết, cô nương đây chính là thượng thần Bạch Thiển của Thanh Khâu".

Ta choáng váng, hai tiếng "cô nương" cất lên làm toàn thân ta nổi hết da gà. Còn hắn ta vẫn điềm nhiên như không.

Ta vỗ vỗ lên trán: "Lão thân không thiên vị bên nào, lớn hơn Dạ Hoa Quân chín vạn tuổi, Dạ Hoa Quân cũng nên theo thân phận mà gọi lão thân một tiếng cô cô đi".

Hắn nửa cười nửa không: "A Ly gọi nàng là mẫu thân, ta lại gọi nàng là cô cô, ầy, Thiển Thiển, đây là đạo lý gì vậy?".

***********************

  Cục bột nhỏ ra vẻ ấm ức níu chặt lấy mỹ nhân, nói: "Mẫu thân, người vừa mới nói phụ quân là tâm can của người, là mật ngọt bảo bối của lòng người. Người khác đến cướp phụ quân, người lại để mặc nàng ta cướp đi, người nói lời mà không giữ lấy lời".

Ta tự gây phiền phức, choáng váng vô cùng.

Dạ Hoa nửa cười nửa không, tiến lên phía trước chặn đường đi của ta, nắm lấy một lọn tóc của ta, từ tốn nói: "Ta là tâm can của nàng?".

Ta cười khan hai tiếng ha ha, lùi lại phía sau một bước.

Hắn lại bước tới gần một bước: "Ta là bảo bối của nàng?".

Ta cười càng khô khốc hơn, lại lùi ra sau hai bước.

Hắn dứt khoát dồn ta kẹt cứng trong một góc đình: "Mật ngọt bảo bối của nàng?".

Lần này đến cười khan ta cũng không cười nổi, khóe miệng đắng ngắt, bản thượng thần lần này tạo nên oan nghiệt gì đây?

Ta nhắm chặt mắt lòng cương quyết: "Ngại chết đi được, chàng chẳng phải sớm biết rồi sao, sao lại lừa người ta phải nói ra, đúng là xấu chết đi được".

*********************

Không hổ là tác phẩm thành công nhất của Đường Thất. Truyện rất hay, cuốn hút người đọc bởi giọng văn dí dỏm, những tình huống hài nhưng không bị nhàm chán. Lúc đầu đọc có ghét Dạ Hoa vì cảm thấy chàng vô tình với Tố Tố- Bạch Thiển khi bị phong ấn, nhưng khi đọc hết truyện lại thấy cảm động vì tình cảm mà chàng dành cho Bạch Thiển. Chàng vì nàng mà tự mình chịu bao đau khổ, thậm chí không màng đến tính mạng nhưng lại không muốn để nàng biết những hi sinh của mình. Nhưng, cũng vì vậy mà Bạch Thiển vốn quen sống tùy tiện rất khó khăn mới hiểu được tình cảm của Dạ Hoa. May là hai người cuối cùng đã có thể ở bên cạnh nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro