CÁN HOA KHÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại 1 bộ nữa của Hồ Điệp Seba.

Truyện ngắn thôi nhưng mà chất nhen.
Nam chính là sát thủ nhưng k phải máu lạnh gì đâu chỉ là rất kỳ quặc. Anh vừa giết người lại vừa cứu người mà nữ chính lại là một trong những người anh đã từng cứu.

Nữ chính ngây ngô nhưng rất hào sảng lại biết tự lực. Hai anh chị đến với nhau sau biết bao chờ mong vì đến 40 tuổi anh mới được giải nghệ. Vừa hài hài mà cũng cảm động nữa.

Trích đoạn:

Giữa trưa ngày thứ ba, lúc ăn cơm, Ô Vũ mở miệng:

_ Cô không có khiếu làm ruộng.

Bạch Dực có chút uể oải,

_ Tôi đúng là không khiêng nổi cày.

_ Cô ngay cả trồng rau cũng rất miễn cưỡng.

Ô Vũ thành thật không khách khí nói:

_ Không chỉ thế, ngay cả cho gà ăn cũng bị gà khi dễ.

Bạch Dực cắn đũa, nước mắt cũng sắp rơi.

_ Làm sao huynh phải nói? Chuyên sát muối lên miệng vết thương! Tôi đang học! Sẽ có ngày tôi trở thành một chuyên gia nông nghiệp.

_ Bằng hai bàn tay này?

Ô Vũ khinh thường liếc nhìn hai bàn tay còn phồng rộp đầy vết thương

_ Tay cô quá non, không dễ dàng lưu sẹo, càng không dễ dàng thành chai.

_ Cố gắng sẽ thành công.

Bạch Dực trầm mặt, thực không thoải mái ăn cơm. Nàng thừa nhận, làm việc đồng áng, nàng thực ngốc. Nhưng cả một năm, nàng vẫn nuôi sống chính mình không đói chết. Đây là thành tựu nàng thực quý trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro