2. Em đợi anh đến năm 35 tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em đợi anh đến năm 35 tuổi

Tác giả: Nam Khang Bạch Khởi

Thể loại: Đam mỹ

Trạng thái: Full 

Số chương truyện: 3 

________________________________________________________________________________

Có bao giờ bạn tự hỏi, hạnh phúc là gì?

Hạnh phúc với một đứa trẻ có thể là một que kẹo và một gói bánh.

Hạnh phúc với một thiếu niên có thể là cuộc sống trường lớp vui vẻ và gia đình êm ấm.

Hạnh phúc với một người phụ nữ có thể là người chồng tốt, hai đứa con thơ và một mái ấm yên bình.

Hạnh phúc với một người đàn ông có thể là ngắm nhìn ba mẹ hưởng thụ cuộc sống sung túc và những bữa ăn đoàn tụ bên người thân.

Nhưng với Nam Khang, hạnh phúc của anh, là người ấy.

"Từ năm 1999 đến năm 2006, bảy năm thời gian đều dành để yêu con người ấy. Như thể nó đã biến thành một bộ phận trên cơ thể mình, coi sự tồn tại của nó là một lẽ đương nhiên, thậm chí có đôi khi tôi còn không thể cảm thấy có sự khác biệt nào. Nhưng nếu có một lúc nào đó thật sự phải cắt bỏ nó đi, thì nhất định sẽ không nỡ, đau, đến phát khóc."

Bảy năm, toàn tâm toàn ý yêu một người. Tâm trung hữu số, anh biết tất cả sẽ chẳng thể ở lại đến cuối cùng, nhưng anh vẫn níu giữ người đó, nhưng dù chỉ một chút, một chút thôi, anh vẫn muốn cho mình một sự ích kỉ.

Cái cảm giác yêu mà không thể công khai ấy, bạn đã từng trải qua chưa?


Tôi yêu một người, yêu nhiều lắm. Và chúng tôi có thể nắm tay nhau đi ngoài đường, trao nhau những nụ hôn cháy bỏng giữa quán ăn, đứng dưới gốc cây nho nhỏ mà ôm nhau giữa ngày đông lạnh giá. Chúng tôi có thể hướng thế giới này mà hét to, rằng chúng tôi đang yêu nhau, nhìn đi, chúng tôi hạnh phúc biết bao, chúng tôi đã thuộc về nhau như thế nào.
Nhưng Nam Khang không thể. Anh không thể nói ra, anh sợ, rất sợ người ấy bị khinh thường. Anh thà rằng bản thân đau đớn tột cùng, đau đến không thở nổi, nhưng anh vẫn không thể để người ấy chịu tổn thương dù chỉ một chút.

"Tôi là người tha thiết cầu mong anh được hạnh phúc hơn bất kì ai khác trên cõi đời này, chỉ có điều khi nghĩ đến niềm hạnh phúc đó không có phần mình, vẫn sẽ cảm thấy rất đau.

Em đợi anh đến năm ba mươi lăm tuổi, nếu như tới khi ấy anh vẫn không đến, thì em sẽ tìm người khác."

Dù anh nói như vậy, nhưng tôi biết, đoạn tình này, dù anh có muốn buông, cũng buông không nổi. Anh nói anh đợi người đó đến năm ba mươi lăm tuổi. Tôi biết trong thâm anh rất rõ, dù có là ba mươi lăm, năm mươi lăm hay tám mươi tuổi, đều không có cách nào để người ấy quay về bên anh. Chỉ là anh đang tự lừa mình dối người. Anh muốn tìm kiếm một chút hi vọng le lói, một chút hạnh phúc nhỏ nhoi để tự an ủi bản thân.
Nam Khang, anh vốn dĩ không thể buông tay, tâm can anh yêu sâu đậm người ấy chừng nào, anh có biết không?

Cái khoảnh khắc nhìn vào tấm thiệp cưới của người ấy, đau lòng chừng nào. Khoảnh khắc anh ý thức được người đó mãi mãi không về bên mình, đau lòng chừng nào. Đau đến không thở được, đau đến tuyệt vọng.

________________________________________________________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#review